Chương 474: Mãng Hoang cự trạch
Khai Hoang
16/03/2013
Nhạc Vũ ngự kiếm bay thẳng xuống chân núi. Còn chưa đến Tri khách điện, hồn thức của hắn đã xuyên vào trong để cảm giác tình hình.
Một nữ hài chừng mười ba tuổi đang ngồi một góc trong điện, dù vị trí chưa được coi là khách quý nhưng cũng có thể coi là cung kính.
Nhạc Vũ biết việc này chắc là do Trầm Như Tân phân phó. Nếu không có như thế, đường đường Quảng Lăng tông cần gì phải khách khí với một tiểu nhân vật ở thế gian.
Sau lưng nữ hài này còn đi theo mấy nam tử, đều có thực lực võ sư cấp bảy đến cấp tám, thậm chí còn có hai người gần đạt đến cấp chín đỉnh phong.
- Thì ra là thế! Có những võ sư này hộ vệ, không trách một nữ hài lại có thể đi được một đoạn đường dài vô số yêu thú tiến vào dãy núi Phượng Hà. Những người này đề là hộ vệ gia tộc của Tịch lão ca, theo tiêu chuẩn còn vượt qua Nhạc gia năm đó.
Nhạc Vũ tiến vào trong điện, vào lúc nhìn thấy dung mạo nữ hài kia thì hơi biến sắc..
Dung mạo tiểu nữ hài này không có gì quái dị hay đặc biệt xinh đẹp, chỉ là từ ngũ quan đến khí chất giống Hàn Tú Nhi sư cô đến chín thành! Điều khác biệt chỉ là nữ hài này còn nhỏ tuổi nên thân thể chưa thành thục mà thôi.
Trầm Như Tân đứng sau thấy thế không khỏi cười cười:
- Có phải thấy giống Hàn sư thúc tổ? Lúc đầu ta cũng bị dọa đến hết hồn nên mới muốn giúp nàng. Xem ra quả nhiên là người quen cũ.
Nhạc Vũ hơi gật đầu rồi đi vào trong điện. Nữ hài kia vừa thấy hắn thì thì lập tức vui vẻ đứng lên, nhẹ nhàng bái hạ nói:
- Đây là Nhạc Vũ tiên trưởng? Cháu gái Tịch Hàm, phụng mệnh tổ phụ tới bái kiến.
Nhạc Vũ cảm thấy quái dị, thầm nghĩ sao mình trở thành đồng bối với ông nội nàng? Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng thấy không có gì koong ổn, hắn là huynh đệ với Tịch Nhược Tĩnh, Tịch Hàm xưng hô như vậy cũng phù hợp.
- Không cần như thế! Ta cùng với tịch lão ca tuy là tương giao ngang hàng nhưng vẫn xưng là tiền bối. Về sau muội gọi huynh trưởng là được .
Hắn tiện tay xuất ra một đạo pháp lực nâng Tịch Hàm dậy, nhìn nàng một chút rồi hơi thất vọng.
Hiện giờ hắn coi như có chút nhãn lực để phân biệt tư chất người tu chân. Nữ hài này mặc dù chưa kiểm tra căn cốt khí huyết nhưng vừa nhìn qua đã có thể đoán ra. Tư chất võ học của Tịch Hàm coi như không tệ nhưng còn kém xa để tu tiên. Cho dù hắn trợ giúp đan dược thì tối đa cũng chỉ đạt tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước là rất khó.
Lúc trước hắn đã hứa hẹn với Tịch Nhược Tĩnh là sau này nếu như Tịch gia có người thích hợp tu tiên thì sẽ dẫn nhập môn hạ. Nhưng Tịch Hàm lại còn quá thiếu yêu cầu.
- Tư chất bậc này có thể bảo hộ gia tộc bình an mấy trăm năm nhưng khó có đại thành tựu. Đương nhiên cũng không phải không có cách, nếu đem nàng sang bên Xương Sư thúc tổ không chừng có hiệu quả.
Nhạc Vũ vừa mới nghĩ như vậy lại cảm giác không đúng. Tịch Nhược Tĩnh không có khả năng không biết tư chất cháu mình, bảo nàng tới đây chắc là có chuyện khác.
Hơn nữa việc này cũng có mấy phần kỳ quái, Nhạc Vũ từng mấy lần nghiêm lệnh đốc thúc huynh đệ Nhạc Doãn Kiệt dò xét động tĩnh Tịch Nhược Tĩnh thì biết Tịch gia đã đột nhiên rời đi, thậm chí vận dụng lực lượng Hi Hoàng phù sư hội cũng không tìm thấy dấu vết.
Vì sao hôm nay Tịch Hàm lại đột nhiên xuất hiện?
Đang muốn đặt câu hỏi, Nhạc Vũ liền thấy Tịch Hàm , thần sắc lo sợ không yên dập dầu nói :
- Kính xin nhạc tiên trưởng ra tay cứu tổ phụ ta !
Nhạc Vũ cũng không thấy ngoài ý muốn, lại xuất ra một đạo pháp lực nâng Tịch Hàm đưa vào trong chỗ ngồi, cau mày nói:
- Đầu tiên nói kỹ đã , Tịch lão ca rốt cuộc là gặp chuyện gì? Chung quanh Bắc mã nguyên trăm vạn dặm đều biết ta có giao tình với hắn, có kẻ nào đui mù dám trêu chọc?
Lời này tuyệt không phải nói ngoa, từ sau khi hắn đánh lui Vân Vĩnh Chân của Thái Huyền tông, tru sát Công Dương Anh của Ngọc Hoàng tông thì danh tiếng đã càng ngày càng thịnh, thậm chí còn vượt qua Lí Vô Đạo cùng Diệp Tri Thu lúc trước, sánh vai với mấy tu sĩ Nguyên Anh.
Những năm này thông qua Hi Hoàng phù sư hô lẫn mấy tổ chức tán tu cỡ lớn tìm kiếm nơi hạ lạc của Tịch gia cùng Tịch Nhược Tĩnh, thậm chí còn vận dụng thông văn điện, chức phương điện của tông môn để nghe ngóng nhưng đều không thấy.
- Bẩm tiên trưởng, không phải người của Bắc Hoang mà là Linh Đài tông.
Tịch Hàm cẩn thận quan sát sắc mặt của Nhạc Vũ rồi mới ấp úng:
- Nghe tổ phụ ta nói, tông môn này có tiếng tăm lừng lẫy ở phía nam. Năm năm trước đột nhiên sai người đến cường thỉnh tổ phụ ta xuôi nam một chuyến, nói là muốn tìm Xích Cực thiên đan của Mãng Hoang cự trạch. Tổ phụ liền để cho ta trốn vào mật thất, nói sau năm năm không về thì đi tìm ngươi. Sau đó mấy vị thúc bá này tìm được ta dẫn vào trốn trong núi sâu.
- Mãng Hoang cự trạch? Vô Cực thiên đan? Vô Cực linh quả?
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nhìn Trầm Như Tân cũng đang kinh ngạc:
- Trầm sư huynh, không biết ngươi đã từng nghe nói qua Linh Đài tông?
-Hình như là có chút ấn tượng, nghe nói là phân chi của một môn phái cực tây nào đó từ thời Hồng Hoang , sở trường về hồn lực. Trong Trung Nguyên cũng không coi là cường hoành gì, chỉ là truyền thừa vài vạn năm nên có chút của cải.
Trầm Như Tân lấy lại tinh thần, suy ngẫm lại lắc đầu nói:
- Sơn môn chắc là ở Kinh Châu, về phần thực lực hiện giờ thế nào thì ta cũng không rõ. Nghe nói là đã có chút xuống dốc nhưng là tin đồn nên không thể xác tín. Bất quá ta đoán chừng thực lực tối đa cũng chỉ tương đương với Ngọc Hoàng tông mà thôi.
Nhạc Vũ vẫn nhíu mày, tuy hắn đã xem qua mấy chục vạn tạp thư nhưng kiến thức về các tông môn Trung Nguyên còn rất hạn hẹp, không bằng Trầm Như Tân. Trầm sư huynh tuy thích vui đùa nhưng rất biết phân nặng nhẹ, nếu đã nói vậy thì chắc là chính xác.
Thực lực Linh Đài tông cũng yếu hơn so với suy đoán của hắn một chút, chắc là do thực lực Tịch Nhược Tĩnh quá yếu nên xem trọng bọn chúng.
Cho dù thế thì tình hình cũng không quá lạc quan. Toàn tộc Tịch gia đều dưới sự khống chế của Linh Đài tông nên dù sao ném chuột cũng phải sợ vỡ đồ. Cho dù hiện giờ hắn và Chiến Tuyết đã có thể địch nổi hai Nguyên Anh tu sĩ cũng cần cực kỳ thận trọng.
Ngoài ra còn có một chuyện làm hắn khó hiểu là Mãng Hoang cự trạch tuy nằm ở phía nam Kinh Châu, diện tích gần bằng một nửa Bắc Hoang nhưng nổi dang là chỗ hung hiểm, có trăm vạn yêu thú hoành hành, thậm chí còn có cường giả Yêu Vương tồn tại. Tịch Nhược Tĩnh mới chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong sao lại có liên hệ với nơi này?
Trầm Như Tân thấy hắn có chút do dự, lập tức cười nói:
- Tình hình hiện giờ thế nào thì chúng ta cũng không biết, tùy tiện đi qua cứu người có chút không ổn. Sao không chờ thêm vài ngày, để cho Thông văn điện và Chức phương điện dò xét trước. Tin tức của bọn họ linh thông, chỉ trong vài ngày chắc là có thể nắm được tình hình, sau đó mới làm công tác chuẩn bị.
- Tta cũng biết, bất quá chỉ sợ đi trễ!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng biết Trầm Như Tân nói phải, lập tức nhìn về Tịch Hàm:
- Tịch tiểu muội, ý muội như nào?
Tịch Hàm nghe lời của Nhạc Vũ không có ý từ chối thì cũng nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Tiên trưởng cứ làm chủ toàn bộ!
Nhạc Vũ thấy nàng câu nệ, vẫn gọi là tiên trưởng thì khẽ lắc đầu, sau đó để cho mấy người đệ tử tiếp khách dẫn đi an bài ăn ở, thuận tay ném cho cho mấy hộ vệ mấy bình linh đan.
Những người này có thể một lòng bảo vệ, cho dù qua năm năm không nghe tin tức của Tịch Nhược Tĩnh cũng chưa từng rời khỏi Tịch Hàm, coi như là có lòng trung thành. Đối với người như vậy, hắn xưa nay vui lòng ngợi khen.
Sau đó hắn dùng pháp lực dẫn theo Tịch Hàm ngự kiếm bay thẳng về Tiểu Quan Phong. Đến nửa đường, Trầm Như Tân lại thở dài một tiếng:
- Vô Cực thiên đan, không ngờ thế gian còn có vật này. Tịch lão ca của ngươi đã có quan hệ với vật ấy thì dù cho giúp được Linh Đài tông tìm được thì e cũng khó bảo mạng.
Nhạc Vũ yên lặng không nói, lúc Trầm Như Tân nói chuyện thì xuất ra một đạo ấn quyết khóa thanh âm tỏng vòng ba thước, sợ Tịch Hàm nghe được sẽ càng thêm lo lắng.
Vô Cực linh đan cũng giống như long linh quả, đều là vật có thể trực tiếp tăng lên tu vi. Chỉ là vật này xuất xứ từ Vực Ngoại Thiên Ma nên không thể như Long linh quả có thể đánh lui Thiên Ma.
Bất quá nếu như lấy được phân ra thì vẫn là linh đan hiếm có.
Chỉ cần có thể chống cự Vực Ngoại Thiên Ma quấy nhiễu thì có thể trực tiếp thăng lên tu vi, chỉ là phương diện hiệu dụng hạ thấp một chút.
Hắn sở dĩ không an tâm vì biết Linh Đài tông nếu như đoạt được vật ấy nhất định là muốn giết người diệt khẩu. Dù sao cũng là kỳ trân hiếm thấy. Ngay cả hắn biết được vật này cũng sẽ động tâm.
Ngay sau đó, hắn lại nghe Trầm Như Tân cười cười:
- Loại vật này, nếu là bị Lý sư thúc biết được, tất nhiên sẽ tìm kiếm nghĩ cách để đoạt được, đáng tiếc hiện giờ thầy trò bọn họ đều không ở Quảng Lăng sơn.
Một nữ hài chừng mười ba tuổi đang ngồi một góc trong điện, dù vị trí chưa được coi là khách quý nhưng cũng có thể coi là cung kính.
Nhạc Vũ biết việc này chắc là do Trầm Như Tân phân phó. Nếu không có như thế, đường đường Quảng Lăng tông cần gì phải khách khí với một tiểu nhân vật ở thế gian.
Sau lưng nữ hài này còn đi theo mấy nam tử, đều có thực lực võ sư cấp bảy đến cấp tám, thậm chí còn có hai người gần đạt đến cấp chín đỉnh phong.
- Thì ra là thế! Có những võ sư này hộ vệ, không trách một nữ hài lại có thể đi được một đoạn đường dài vô số yêu thú tiến vào dãy núi Phượng Hà. Những người này đề là hộ vệ gia tộc của Tịch lão ca, theo tiêu chuẩn còn vượt qua Nhạc gia năm đó.
Nhạc Vũ tiến vào trong điện, vào lúc nhìn thấy dung mạo nữ hài kia thì hơi biến sắc..
Dung mạo tiểu nữ hài này không có gì quái dị hay đặc biệt xinh đẹp, chỉ là từ ngũ quan đến khí chất giống Hàn Tú Nhi sư cô đến chín thành! Điều khác biệt chỉ là nữ hài này còn nhỏ tuổi nên thân thể chưa thành thục mà thôi.
Trầm Như Tân đứng sau thấy thế không khỏi cười cười:
- Có phải thấy giống Hàn sư thúc tổ? Lúc đầu ta cũng bị dọa đến hết hồn nên mới muốn giúp nàng. Xem ra quả nhiên là người quen cũ.
Nhạc Vũ hơi gật đầu rồi đi vào trong điện. Nữ hài kia vừa thấy hắn thì thì lập tức vui vẻ đứng lên, nhẹ nhàng bái hạ nói:
- Đây là Nhạc Vũ tiên trưởng? Cháu gái Tịch Hàm, phụng mệnh tổ phụ tới bái kiến.
Nhạc Vũ cảm thấy quái dị, thầm nghĩ sao mình trở thành đồng bối với ông nội nàng? Bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng thấy không có gì koong ổn, hắn là huynh đệ với Tịch Nhược Tĩnh, Tịch Hàm xưng hô như vậy cũng phù hợp.
- Không cần như thế! Ta cùng với tịch lão ca tuy là tương giao ngang hàng nhưng vẫn xưng là tiền bối. Về sau muội gọi huynh trưởng là được .
Hắn tiện tay xuất ra một đạo pháp lực nâng Tịch Hàm dậy, nhìn nàng một chút rồi hơi thất vọng.
Hiện giờ hắn coi như có chút nhãn lực để phân biệt tư chất người tu chân. Nữ hài này mặc dù chưa kiểm tra căn cốt khí huyết nhưng vừa nhìn qua đã có thể đoán ra. Tư chất võ học của Tịch Hàm coi như không tệ nhưng còn kém xa để tu tiên. Cho dù hắn trợ giúp đan dược thì tối đa cũng chỉ đạt tới Linh Hư cảnh đỉnh phong, muốn tiến thêm một bước là rất khó.
Lúc trước hắn đã hứa hẹn với Tịch Nhược Tĩnh là sau này nếu như Tịch gia có người thích hợp tu tiên thì sẽ dẫn nhập môn hạ. Nhưng Tịch Hàm lại còn quá thiếu yêu cầu.
- Tư chất bậc này có thể bảo hộ gia tộc bình an mấy trăm năm nhưng khó có đại thành tựu. Đương nhiên cũng không phải không có cách, nếu đem nàng sang bên Xương Sư thúc tổ không chừng có hiệu quả.
Nhạc Vũ vừa mới nghĩ như vậy lại cảm giác không đúng. Tịch Nhược Tĩnh không có khả năng không biết tư chất cháu mình, bảo nàng tới đây chắc là có chuyện khác.
Hơn nữa việc này cũng có mấy phần kỳ quái, Nhạc Vũ từng mấy lần nghiêm lệnh đốc thúc huynh đệ Nhạc Doãn Kiệt dò xét động tĩnh Tịch Nhược Tĩnh thì biết Tịch gia đã đột nhiên rời đi, thậm chí vận dụng lực lượng Hi Hoàng phù sư hội cũng không tìm thấy dấu vết.
Vì sao hôm nay Tịch Hàm lại đột nhiên xuất hiện?
Đang muốn đặt câu hỏi, Nhạc Vũ liền thấy Tịch Hàm , thần sắc lo sợ không yên dập dầu nói :
- Kính xin nhạc tiên trưởng ra tay cứu tổ phụ ta !
Nhạc Vũ cũng không thấy ngoài ý muốn, lại xuất ra một đạo pháp lực nâng Tịch Hàm đưa vào trong chỗ ngồi, cau mày nói:
- Đầu tiên nói kỹ đã , Tịch lão ca rốt cuộc là gặp chuyện gì? Chung quanh Bắc mã nguyên trăm vạn dặm đều biết ta có giao tình với hắn, có kẻ nào đui mù dám trêu chọc?
Lời này tuyệt không phải nói ngoa, từ sau khi hắn đánh lui Vân Vĩnh Chân của Thái Huyền tông, tru sát Công Dương Anh của Ngọc Hoàng tông thì danh tiếng đã càng ngày càng thịnh, thậm chí còn vượt qua Lí Vô Đạo cùng Diệp Tri Thu lúc trước, sánh vai với mấy tu sĩ Nguyên Anh.
Những năm này thông qua Hi Hoàng phù sư hô lẫn mấy tổ chức tán tu cỡ lớn tìm kiếm nơi hạ lạc của Tịch gia cùng Tịch Nhược Tĩnh, thậm chí còn vận dụng thông văn điện, chức phương điện của tông môn để nghe ngóng nhưng đều không thấy.
- Bẩm tiên trưởng, không phải người của Bắc Hoang mà là Linh Đài tông.
Tịch Hàm cẩn thận quan sát sắc mặt của Nhạc Vũ rồi mới ấp úng:
- Nghe tổ phụ ta nói, tông môn này có tiếng tăm lừng lẫy ở phía nam. Năm năm trước đột nhiên sai người đến cường thỉnh tổ phụ ta xuôi nam một chuyến, nói là muốn tìm Xích Cực thiên đan của Mãng Hoang cự trạch. Tổ phụ liền để cho ta trốn vào mật thất, nói sau năm năm không về thì đi tìm ngươi. Sau đó mấy vị thúc bá này tìm được ta dẫn vào trốn trong núi sâu.
- Mãng Hoang cự trạch? Vô Cực thiên đan? Vô Cực linh quả?
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, nhìn Trầm Như Tân cũng đang kinh ngạc:
- Trầm sư huynh, không biết ngươi đã từng nghe nói qua Linh Đài tông?
-Hình như là có chút ấn tượng, nghe nói là phân chi của một môn phái cực tây nào đó từ thời Hồng Hoang , sở trường về hồn lực. Trong Trung Nguyên cũng không coi là cường hoành gì, chỉ là truyền thừa vài vạn năm nên có chút của cải.
Trầm Như Tân lấy lại tinh thần, suy ngẫm lại lắc đầu nói:
- Sơn môn chắc là ở Kinh Châu, về phần thực lực hiện giờ thế nào thì ta cũng không rõ. Nghe nói là đã có chút xuống dốc nhưng là tin đồn nên không thể xác tín. Bất quá ta đoán chừng thực lực tối đa cũng chỉ tương đương với Ngọc Hoàng tông mà thôi.
Nhạc Vũ vẫn nhíu mày, tuy hắn đã xem qua mấy chục vạn tạp thư nhưng kiến thức về các tông môn Trung Nguyên còn rất hạn hẹp, không bằng Trầm Như Tân. Trầm sư huynh tuy thích vui đùa nhưng rất biết phân nặng nhẹ, nếu đã nói vậy thì chắc là chính xác.
Thực lực Linh Đài tông cũng yếu hơn so với suy đoán của hắn một chút, chắc là do thực lực Tịch Nhược Tĩnh quá yếu nên xem trọng bọn chúng.
Cho dù thế thì tình hình cũng không quá lạc quan. Toàn tộc Tịch gia đều dưới sự khống chế của Linh Đài tông nên dù sao ném chuột cũng phải sợ vỡ đồ. Cho dù hiện giờ hắn và Chiến Tuyết đã có thể địch nổi hai Nguyên Anh tu sĩ cũng cần cực kỳ thận trọng.
Ngoài ra còn có một chuyện làm hắn khó hiểu là Mãng Hoang cự trạch tuy nằm ở phía nam Kinh Châu, diện tích gần bằng một nửa Bắc Hoang nhưng nổi dang là chỗ hung hiểm, có trăm vạn yêu thú hoành hành, thậm chí còn có cường giả Yêu Vương tồn tại. Tịch Nhược Tĩnh mới chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong sao lại có liên hệ với nơi này?
Trầm Như Tân thấy hắn có chút do dự, lập tức cười nói:
- Tình hình hiện giờ thế nào thì chúng ta cũng không biết, tùy tiện đi qua cứu người có chút không ổn. Sao không chờ thêm vài ngày, để cho Thông văn điện và Chức phương điện dò xét trước. Tin tức của bọn họ linh thông, chỉ trong vài ngày chắc là có thể nắm được tình hình, sau đó mới làm công tác chuẩn bị.
- Tta cũng biết, bất quá chỉ sợ đi trễ!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, cũng biết Trầm Như Tân nói phải, lập tức nhìn về Tịch Hàm:
- Tịch tiểu muội, ý muội như nào?
Tịch Hàm nghe lời của Nhạc Vũ không có ý từ chối thì cũng nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Tiên trưởng cứ làm chủ toàn bộ!
Nhạc Vũ thấy nàng câu nệ, vẫn gọi là tiên trưởng thì khẽ lắc đầu, sau đó để cho mấy người đệ tử tiếp khách dẫn đi an bài ăn ở, thuận tay ném cho cho mấy hộ vệ mấy bình linh đan.
Những người này có thể một lòng bảo vệ, cho dù qua năm năm không nghe tin tức của Tịch Nhược Tĩnh cũng chưa từng rời khỏi Tịch Hàm, coi như là có lòng trung thành. Đối với người như vậy, hắn xưa nay vui lòng ngợi khen.
Sau đó hắn dùng pháp lực dẫn theo Tịch Hàm ngự kiếm bay thẳng về Tiểu Quan Phong. Đến nửa đường, Trầm Như Tân lại thở dài một tiếng:
- Vô Cực thiên đan, không ngờ thế gian còn có vật này. Tịch lão ca của ngươi đã có quan hệ với vật ấy thì dù cho giúp được Linh Đài tông tìm được thì e cũng khó bảo mạng.
Nhạc Vũ yên lặng không nói, lúc Trầm Như Tân nói chuyện thì xuất ra một đạo ấn quyết khóa thanh âm tỏng vòng ba thước, sợ Tịch Hàm nghe được sẽ càng thêm lo lắng.
Vô Cực linh đan cũng giống như long linh quả, đều là vật có thể trực tiếp tăng lên tu vi. Chỉ là vật này xuất xứ từ Vực Ngoại Thiên Ma nên không thể như Long linh quả có thể đánh lui Thiên Ma.
Bất quá nếu như lấy được phân ra thì vẫn là linh đan hiếm có.
Chỉ cần có thể chống cự Vực Ngoại Thiên Ma quấy nhiễu thì có thể trực tiếp thăng lên tu vi, chỉ là phương diện hiệu dụng hạ thấp một chút.
Hắn sở dĩ không an tâm vì biết Linh Đài tông nếu như đoạt được vật ấy nhất định là muốn giết người diệt khẩu. Dù sao cũng là kỳ trân hiếm thấy. Ngay cả hắn biết được vật này cũng sẽ động tâm.
Ngay sau đó, hắn lại nghe Trầm Như Tân cười cười:
- Loại vật này, nếu là bị Lý sư thúc biết được, tất nhiên sẽ tìm kiếm nghĩ cách để đoạt được, đáng tiếc hiện giờ thầy trò bọn họ đều không ở Quảng Lăng sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.