Chương 416: Phù Sơn bại lui
Khai Hoang
16/03/2013
Hai người này là ai, sao chưa bao giờ mình gặp qua, Quảng Lăng tông từ khi nào lại có thêm hai đại cao thủ có thực lực so được với Nguyên Anh?”
Cách Hạ Cơ Sơn năm mươi dặm về phía bắc, một thân thể tàn khuyết mất hai chân đang kinh hoàng nhìn về xa. Những chỗ chân tay bị đứt của lão đã được cầm máu, cũng đã phục dụng mấy viên đan dược, chỉ là khí huyết bản thân suy yếu tới cực hạn. Ngay cả ngự kiếm phi hành cũng đã cực kỳ khó khăn.
Chỉ là tuy lão bị thương nặng như thế nhưng vẫn không muốn rời đi. Nếu chưa thấy được kết quả kẻ kia vẫn lạc, lão thực không cam lòng.
“Thân thể của nữ nhân kia có thể sánh cùng với Nguyên Anh tu sĩ, dường như là bất tử bất diệt. Cho dù trọng thương thế nào cũng có thể khôi phục, không biết là tu luyện thế nào? Chắc là đi theo con đường tà đạo, nhưng nếu thế thì sao khí tức lại cực kỳ thánh khiết? Chuyện quái dị như vậy đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
“Còn thực lực thiếu niên kia cũng cường hoành tới cực điểm, lại còn tinh thông trận đạo. Một mình đủ để đánh chết ta. Hai người này nhìn đều còn rất trẻ, chẳng lẽ là phục dụng Trú Nhan Đan?”
“Bất quá cho dù các ngươi mạnh đến đâu thì cuối cùng vẫn chưa là Nguyên Anh! Hôm nay cũng chỉ có thể chết trong tay hai sư huynh ta!”
Đột nhiên, lão nhìn về Hoàng Huyết Khổng Tước đang bắn ra Ngũ Sắc Thần Quang chói lọi, đồng tử lập tức co rút lại.
“Nghe đồn thần thú này là do Nhạc Vũ dẫn vào Quảng Lăng tông. Một người một thú này hình như là thiếu niên phản đồ trước kia của Phù Sơn tông ta?.
“Lúc đó tuy người này có thiên tư xuất chúng nhưng tu vi cũng chỉ ở Ngưng Dịch kỳ mà thôi. Chỉ qua sáu năm đã thăng đến cảnh giới Kim Đan, hơn nữa thực lực vững vàng tiến vào chuẩn Nguyên Anh, còn thắng ta hai lần, rốt cuộc là hắn tu luyện thế nào?”
Lão thở dốc một hồi:“Huống Vân Hoa thật sự đáng chết! Nghe nói lúc trước Nhạc Uyên Hồng bị hắn bức bách không chịu nổi nên mới đưa chắt trai của mình bái nhập Quảng Lăng tông. Nếu có được kẻ này, Phù Sơn tông ta đâu cần mạo hiểm, mấy trăm năm sau đã có thể dẹp yên Quảng Lăng tông! Băng Nguyệt tông, Thái Huyền tông các loại, cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.
Cảm thán một hồi lâu, lão đưa mắt nhìn lại cuộc chiến thì lại tràn đầy kinh ngạc!
“Không xong, tiểu tử kia muốn đánh Lâm sư huynh vào hư không loạn lưu! Cuộc chiến hôm nay sợ là không ổn rồi!”
Dưới chân núi Hạ Cơ Sơn, hai tay Nhạc Vũ đang sử ra một loạt ấn quyết, chỉ là lúc này hắn có chút nhíu mày.
“Đạo quyết này vẫn còn quá chậm, chỉ sợ mấy người kia thoát được, mình vẫn chưa thể tụ tập đầy đủ linh lực! Đúng rồi, còn có Chư Thiên Âm Dương Luân Ấn học được trong Tử Vân Tiên Phủ! Trước kia mình đã cảm giác thủ ấn này không chỉ để dành riêng cho luyện đan mà thôi. Lúc này sao không thử xem sao?”
Nghĩ đến đây, hai tay Nhạc Vũ xuất ra một hư ảnh rồi bỗng dưng dừng lại. Sau đó chưởng ảnh vẽ lên theo một lộ tuyến hoàn toàn mới. Lúc bắt đầu còn có chút không lưu loát, song qua một thời gian thì trước ngực Nhạc Vũ đột ngột huyễn hóa hai luồng linh lực hình cầu một thủy một hỏa, đối ứng với hai phù trận bên trong đan điền. Dùng phương pháp này điều khiển Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận đã rơi hơn phân nửa vào tay hắn tuy có chút không đúng cách nhưng lại rất dễ dàng.
“Phương pháp này quả nhiên hữu dụng!” Nhạc Vũ mừng thầm rồi ngay khi người nọ vừa chuẩn bị đột phá bích chướng không gian thì mười ngón tay của hắn trồng vào nhau, trong miệng quát:“Phá”.
Trong nháy mắt, phía sau tu sĩ Kim Đan đang bị vây khốn đằng kia bỗng nhiên sinh ra một lỗ đen kéo tuột hắn vào trong, sau đó lập tức khôi phục như không hề có chuyện gì.
“Tu sĩ Kim Đan đỉnh phong có thể miễn cưỡng xuyên qua không gian nhưng cũng không thể có năng lực như Nguyên Anh. Đem người này đánh vào thời không loạn lưu, tuy là không cần mạng của hắn nhưng thực sự có thể làm cho hắn trọng thương! Hơn nữa nhất thời cũng đừng mong quay về, bất quá để an toàn thì vẫn phải phong tỏa không gian này rồi mới nói!”
Hắn tăng mạnh pháp lực, dùng bốn phiến Không Gian Chi Môn khóa chặt địa lao này lại, sau đó hơi thở dốc nhưng vẫn không dừng lại mà ngẩng đầu nhìn về trên không.
Tên tu sĩ Kim Đan đỉnh phong còn lại lúc này đã tiến đến gần đánh ra một đạo kiếm quang long trời lở đất về phía hắn.
Nhạc Vũ vẫn lạnh lùng, hồn niệm một lần nữa dẫn động chủ môn.
“Kiếm tu Kim Đan? Không gì hơn cái này! Ngũ phương môn, hộ vệ thân thể của ta!”
Chỉ trong khoảnh khắc, một cánh cửa đá cực lớn bên cạnh Nhạc Vũ mở ra rồi nuốt chửng đạo kiếm quang kia vào hư không. Vào lúc tu sĩ Kim Đan kia còn kinh ngạc thì Phong Nha kiếm đã sử ra một thức Đái Lệ Sơn Hà không chút lưu tình chém tới.
Nhạc Vũ thừa dịp này vội vàng nuốt vào một viên đan dược lục chuyển hồi nguyên đan để hồi phục pháp lực đã trống rỗng trong đan điền.
Tuy vào lúc này hắn có được chút thời gian nghỉ ngơi nhưng việc thôi động Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận cần tiêu hao pháp lực lớn kinh người.
Vì thế tuy bên cạnh còn có Âm Nha đao lẫn Tam Diệu Như Ý lôi châm nhưng hắn cũng không cách nào vận dụng.
“Xem ra vẫn còn sơ suất! Lúc trước chỉ muốn mau chóng đem Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm tiến vào tầng thứ tư mà không nghĩ sẽ có một ngày gặp ác chiến như thế. Chưởng giáo chân nhân cũng thực ác độc, một mình mình sao có thể ứng phó nổi mấy huẩn Nguyên Anh của Phù Sơn tông? Lần này nếu có thể bình yên vô sự, nhất định phải khổ tu hai tháng để tăng lên năm thành pháp lực mới ổn.”
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, bề ngoài thì có vẻ hắn đan chiếm thế thượng phong. Trước sau ba tu sĩ chuẩn Nguyên Anh, một người tàn phế, một mất tích, một thụ thương.
“Sơ Tam, đánh hắn rớt xuống cho ta!”
Lời còn chưa dứt, Sơ Tam đã hiểu ý, xòe đuôi đánh ra hơn tám mươi đạo đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt Thần Châm. Người nọ trên không trung tuy có phòng bị nhưng còn phải ra sức ngăn cản Quảng Lăng kiếm thức nên không thể tránh kịp, thân thể lập tức xuất hiện hai lỗ máu!
Đúng vào lúc này, quanh người Nhạc Vũ lại hội tụ linh lực không gian, thủ ấn hắn biến đổi ngũ phương, theo một tiếng “Trảm.” bắn ra một đạo không nhận chém về người nọ.
Chỉ là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong này hoàn toàn không hề sợ hãi, ngược lại phẫn nộ gào thét.
“Nhãi ranh, Giáo Hải ta hôm nay nhất định phải chém ngươi!
Trước người hắn bỗng nhiên xuất hiện một trận kiếm ảnh kim sắc đầy trời, nhất thời đánh nát không nhận rồi chém xuống Nhạc Vũ.
“Ừ? Đây là không gian chi linh?”
Nhạc Vũ không thèm để ý nhưng đến khi trong tâm bỗng nhiên chấn động mới phát giác trên thân kiếm người kia cũng có lực lượng không gian.
“Hắn là Giáo Hải, cũng có chút bản sự, kiếm thuật này sợ là không dưới sư phụ ta!”
Nhạc Vũ trước kia lúc ở Bắc Hoang cũng đã từng nghe nói qua người này là một trong những nhân vật đứng đầu Phù Sơn tông.
Bất quá hắn cũng chỉ kinh dị một thoáng rồi cười gằn.“Cường thịnh hơn nữa thì thế nào? Cưỡng ép thúc dục pháp lực, tổn thương càng thêm tổn thương. Nếu không phải là thời cơ không đúng, hôm nay nhất định có thể đem ngươi trảm sát!”
Nhạc Vũ cong ngón búng ra, từ mũi kiếm lập tức có một pháp lực kim hệ tiến nhập vào người hắn. Bất quá lực lượng bốn ngàn bảy trăm thạch lực cũng chấn bay người kia.
“Nhật nguyệt ngũ luân quyền, chuyển cho ta!”
Hỗn Nguyên chân khí trong cơ thể Nhạc Vũ lập tức đi nhanh vòa ngũ tạng lục phủ, cưỡng ép hóa giải pháp lực kim hệ kia, khóe môi hắn rốt cuộc cũng bật máu.
“Người này quả thực phiền nhiễu!”
Trên ngón tay của Nhạc Vũ lúc này đang có một vệt màu xanh lan dần, ăn mòn cả Long Lân giáp.
Trên thân kiếm của Giáo Hải có cự độc!
Nhạc Vũ cuồng nộ, hắn lấy ra một dược bình cọ rửa sạch sẽ chỗ dịch độc kia, sau đó nhìn về Giáo Hải đã thụ thương, trong mắt lóe ra sát ý lành lạnh.
Bất quá tiếp ngay đó bão tố lại nổi trên bầu trời rồi một Tứ Tượng tinh tú kiếm trận từ trên áp xuống. Ngoài ra còn có ba tu sĩ Kim Đan trung hậu kỳ chém tới.
“Hắc, quả nhiên là thiên la địa võng!”
Dưới chân Hạ Cơ Sơn lúc này đã cực kỳ hỗn loạn, trên núi cũng không một ai đến giúp, chắc là đã bị kiềm chế.
Muốn toàn diện phong tỏa ngọn núi này, trên đỉnh núi phương lại bố trí một Tứ Tượng tinh tú kiếm trận nữa là chuyện đương nhiên.
Một vạn bốn ngàn đệ tử Phù Sơn tông chỉ có khoảng 2000 tu sĩ Linh Hư cảnh. Mấy năm trước đã triệu hồi những đệ tử ký danh và ngoại môn, lại dùng dược lực thôi phát đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh nên đã tăng lên gần bảy ngàn, hiện giờ ở đây đã tụ tập gần một phần tư, thật sự là cam lòng hạ tiền vốn.
“Nếu không biến hóa nữa, sau ba hơi thở ta liền đào tẩu!”
Nhạc Vũ vừa nghĩ như vậy thì chợt thấy trên đỉnh Hạ Cơ sơn có một bộ kiếm trận đằng không.
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, sau đó chỉ trong một hơi thở thì có một giọng thét lớn:“ Đệ tử Phù Sơn tông đệ tử nhanh chóng lui về, không thể tái chiến!”
Cách Hạ Cơ Sơn năm mươi dặm về phía bắc, một thân thể tàn khuyết mất hai chân đang kinh hoàng nhìn về xa. Những chỗ chân tay bị đứt của lão đã được cầm máu, cũng đã phục dụng mấy viên đan dược, chỉ là khí huyết bản thân suy yếu tới cực hạn. Ngay cả ngự kiếm phi hành cũng đã cực kỳ khó khăn.
Chỉ là tuy lão bị thương nặng như thế nhưng vẫn không muốn rời đi. Nếu chưa thấy được kết quả kẻ kia vẫn lạc, lão thực không cam lòng.
“Thân thể của nữ nhân kia có thể sánh cùng với Nguyên Anh tu sĩ, dường như là bất tử bất diệt. Cho dù trọng thương thế nào cũng có thể khôi phục, không biết là tu luyện thế nào? Chắc là đi theo con đường tà đạo, nhưng nếu thế thì sao khí tức lại cực kỳ thánh khiết? Chuyện quái dị như vậy đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.
“Còn thực lực thiếu niên kia cũng cường hoành tới cực điểm, lại còn tinh thông trận đạo. Một mình đủ để đánh chết ta. Hai người này nhìn đều còn rất trẻ, chẳng lẽ là phục dụng Trú Nhan Đan?”
“Bất quá cho dù các ngươi mạnh đến đâu thì cuối cùng vẫn chưa là Nguyên Anh! Hôm nay cũng chỉ có thể chết trong tay hai sư huynh ta!”
Đột nhiên, lão nhìn về Hoàng Huyết Khổng Tước đang bắn ra Ngũ Sắc Thần Quang chói lọi, đồng tử lập tức co rút lại.
“Nghe đồn thần thú này là do Nhạc Vũ dẫn vào Quảng Lăng tông. Một người một thú này hình như là thiếu niên phản đồ trước kia của Phù Sơn tông ta?.
“Lúc đó tuy người này có thiên tư xuất chúng nhưng tu vi cũng chỉ ở Ngưng Dịch kỳ mà thôi. Chỉ qua sáu năm đã thăng đến cảnh giới Kim Đan, hơn nữa thực lực vững vàng tiến vào chuẩn Nguyên Anh, còn thắng ta hai lần, rốt cuộc là hắn tu luyện thế nào?”
Lão thở dốc một hồi:“Huống Vân Hoa thật sự đáng chết! Nghe nói lúc trước Nhạc Uyên Hồng bị hắn bức bách không chịu nổi nên mới đưa chắt trai của mình bái nhập Quảng Lăng tông. Nếu có được kẻ này, Phù Sơn tông ta đâu cần mạo hiểm, mấy trăm năm sau đã có thể dẹp yên Quảng Lăng tông! Băng Nguyệt tông, Thái Huyền tông các loại, cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.
Cảm thán một hồi lâu, lão đưa mắt nhìn lại cuộc chiến thì lại tràn đầy kinh ngạc!
“Không xong, tiểu tử kia muốn đánh Lâm sư huynh vào hư không loạn lưu! Cuộc chiến hôm nay sợ là không ổn rồi!”
Dưới chân núi Hạ Cơ Sơn, hai tay Nhạc Vũ đang sử ra một loạt ấn quyết, chỉ là lúc này hắn có chút nhíu mày.
“Đạo quyết này vẫn còn quá chậm, chỉ sợ mấy người kia thoát được, mình vẫn chưa thể tụ tập đầy đủ linh lực! Đúng rồi, còn có Chư Thiên Âm Dương Luân Ấn học được trong Tử Vân Tiên Phủ! Trước kia mình đã cảm giác thủ ấn này không chỉ để dành riêng cho luyện đan mà thôi. Lúc này sao không thử xem sao?”
Nghĩ đến đây, hai tay Nhạc Vũ xuất ra một hư ảnh rồi bỗng dưng dừng lại. Sau đó chưởng ảnh vẽ lên theo một lộ tuyến hoàn toàn mới. Lúc bắt đầu còn có chút không lưu loát, song qua một thời gian thì trước ngực Nhạc Vũ đột ngột huyễn hóa hai luồng linh lực hình cầu một thủy một hỏa, đối ứng với hai phù trận bên trong đan điền. Dùng phương pháp này điều khiển Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận đã rơi hơn phân nửa vào tay hắn tuy có chút không đúng cách nhưng lại rất dễ dàng.
“Phương pháp này quả nhiên hữu dụng!” Nhạc Vũ mừng thầm rồi ngay khi người nọ vừa chuẩn bị đột phá bích chướng không gian thì mười ngón tay của hắn trồng vào nhau, trong miệng quát:“Phá”.
Trong nháy mắt, phía sau tu sĩ Kim Đan đang bị vây khốn đằng kia bỗng nhiên sinh ra một lỗ đen kéo tuột hắn vào trong, sau đó lập tức khôi phục như không hề có chuyện gì.
“Tu sĩ Kim Đan đỉnh phong có thể miễn cưỡng xuyên qua không gian nhưng cũng không thể có năng lực như Nguyên Anh. Đem người này đánh vào thời không loạn lưu, tuy là không cần mạng của hắn nhưng thực sự có thể làm cho hắn trọng thương! Hơn nữa nhất thời cũng đừng mong quay về, bất quá để an toàn thì vẫn phải phong tỏa không gian này rồi mới nói!”
Hắn tăng mạnh pháp lực, dùng bốn phiến Không Gian Chi Môn khóa chặt địa lao này lại, sau đó hơi thở dốc nhưng vẫn không dừng lại mà ngẩng đầu nhìn về trên không.
Tên tu sĩ Kim Đan đỉnh phong còn lại lúc này đã tiến đến gần đánh ra một đạo kiếm quang long trời lở đất về phía hắn.
Nhạc Vũ vẫn lạnh lùng, hồn niệm một lần nữa dẫn động chủ môn.
“Kiếm tu Kim Đan? Không gì hơn cái này! Ngũ phương môn, hộ vệ thân thể của ta!”
Chỉ trong khoảnh khắc, một cánh cửa đá cực lớn bên cạnh Nhạc Vũ mở ra rồi nuốt chửng đạo kiếm quang kia vào hư không. Vào lúc tu sĩ Kim Đan kia còn kinh ngạc thì Phong Nha kiếm đã sử ra một thức Đái Lệ Sơn Hà không chút lưu tình chém tới.
Nhạc Vũ thừa dịp này vội vàng nuốt vào một viên đan dược lục chuyển hồi nguyên đan để hồi phục pháp lực đã trống rỗng trong đan điền.
Tuy vào lúc này hắn có được chút thời gian nghỉ ngơi nhưng việc thôi động Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận cần tiêu hao pháp lực lớn kinh người.
Vì thế tuy bên cạnh còn có Âm Nha đao lẫn Tam Diệu Như Ý lôi châm nhưng hắn cũng không cách nào vận dụng.
“Xem ra vẫn còn sơ suất! Lúc trước chỉ muốn mau chóng đem Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm tiến vào tầng thứ tư mà không nghĩ sẽ có một ngày gặp ác chiến như thế. Chưởng giáo chân nhân cũng thực ác độc, một mình mình sao có thể ứng phó nổi mấy huẩn Nguyên Anh của Phù Sơn tông? Lần này nếu có thể bình yên vô sự, nhất định phải khổ tu hai tháng để tăng lên năm thành pháp lực mới ổn.”
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, bề ngoài thì có vẻ hắn đan chiếm thế thượng phong. Trước sau ba tu sĩ chuẩn Nguyên Anh, một người tàn phế, một mất tích, một thụ thương.
“Sơ Tam, đánh hắn rớt xuống cho ta!”
Lời còn chưa dứt, Sơ Tam đã hiểu ý, xòe đuôi đánh ra hơn tám mươi đạo đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ diệt tuyệt Thần Châm. Người nọ trên không trung tuy có phòng bị nhưng còn phải ra sức ngăn cản Quảng Lăng kiếm thức nên không thể tránh kịp, thân thể lập tức xuất hiện hai lỗ máu!
Đúng vào lúc này, quanh người Nhạc Vũ lại hội tụ linh lực không gian, thủ ấn hắn biến đổi ngũ phương, theo một tiếng “Trảm.” bắn ra một đạo không nhận chém về người nọ.
Chỉ là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong này hoàn toàn không hề sợ hãi, ngược lại phẫn nộ gào thét.
“Nhãi ranh, Giáo Hải ta hôm nay nhất định phải chém ngươi!
Trước người hắn bỗng nhiên xuất hiện một trận kiếm ảnh kim sắc đầy trời, nhất thời đánh nát không nhận rồi chém xuống Nhạc Vũ.
“Ừ? Đây là không gian chi linh?”
Nhạc Vũ không thèm để ý nhưng đến khi trong tâm bỗng nhiên chấn động mới phát giác trên thân kiếm người kia cũng có lực lượng không gian.
“Hắn là Giáo Hải, cũng có chút bản sự, kiếm thuật này sợ là không dưới sư phụ ta!”
Nhạc Vũ trước kia lúc ở Bắc Hoang cũng đã từng nghe nói qua người này là một trong những nhân vật đứng đầu Phù Sơn tông.
Bất quá hắn cũng chỉ kinh dị một thoáng rồi cười gằn.“Cường thịnh hơn nữa thì thế nào? Cưỡng ép thúc dục pháp lực, tổn thương càng thêm tổn thương. Nếu không phải là thời cơ không đúng, hôm nay nhất định có thể đem ngươi trảm sát!”
Nhạc Vũ cong ngón búng ra, từ mũi kiếm lập tức có một pháp lực kim hệ tiến nhập vào người hắn. Bất quá lực lượng bốn ngàn bảy trăm thạch lực cũng chấn bay người kia.
“Nhật nguyệt ngũ luân quyền, chuyển cho ta!”
Hỗn Nguyên chân khí trong cơ thể Nhạc Vũ lập tức đi nhanh vòa ngũ tạng lục phủ, cưỡng ép hóa giải pháp lực kim hệ kia, khóe môi hắn rốt cuộc cũng bật máu.
“Người này quả thực phiền nhiễu!”
Trên ngón tay của Nhạc Vũ lúc này đang có một vệt màu xanh lan dần, ăn mòn cả Long Lân giáp.
Trên thân kiếm của Giáo Hải có cự độc!
Nhạc Vũ cuồng nộ, hắn lấy ra một dược bình cọ rửa sạch sẽ chỗ dịch độc kia, sau đó nhìn về Giáo Hải đã thụ thương, trong mắt lóe ra sát ý lành lạnh.
Bất quá tiếp ngay đó bão tố lại nổi trên bầu trời rồi một Tứ Tượng tinh tú kiếm trận từ trên áp xuống. Ngoài ra còn có ba tu sĩ Kim Đan trung hậu kỳ chém tới.
“Hắc, quả nhiên là thiên la địa võng!”
Dưới chân Hạ Cơ Sơn lúc này đã cực kỳ hỗn loạn, trên núi cũng không một ai đến giúp, chắc là đã bị kiềm chế.
Muốn toàn diện phong tỏa ngọn núi này, trên đỉnh núi phương lại bố trí một Tứ Tượng tinh tú kiếm trận nữa là chuyện đương nhiên.
Một vạn bốn ngàn đệ tử Phù Sơn tông chỉ có khoảng 2000 tu sĩ Linh Hư cảnh. Mấy năm trước đã triệu hồi những đệ tử ký danh và ngoại môn, lại dùng dược lực thôi phát đám tu sĩ Trúc Cơ cảnh nên đã tăng lên gần bảy ngàn, hiện giờ ở đây đã tụ tập gần một phần tư, thật sự là cam lòng hạ tiền vốn.
“Nếu không biến hóa nữa, sau ba hơi thở ta liền đào tẩu!”
Nhạc Vũ vừa nghĩ như vậy thì chợt thấy trên đỉnh Hạ Cơ sơn có một bộ kiếm trận đằng không.
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng, sau đó chỉ trong một hơi thở thì có một giọng thét lớn:“ Đệ tử Phù Sơn tông đệ tử nhanh chóng lui về, không thể tái chiến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.