Chương 795: Quảng Lăng chấn hưng
Khai Hoang
08/06/2013
Thu đi đông qua, phương bắc Đông Thắng đại lục hoàn toàn bị tuyết bao trùm khắp đại địa.
Bên trong Bắc Hoang, chỉ có một nơi ngoại lệ. Chung quanh Quảng Lăng sơn trong phạm vi mấy ngàn dặm khí hậu vẫn như đầu xuân, chưa từng biến hóa chút nào.
Giữa không trung, vô số độn quang bay lên không, liên tục bay về phương hướng Quảng Lăng sơn. Độn quang nối liền không dứt, số lượng phải lên tới trăm vạn. Trong đó có một bộ phận hoặc bay lên ngọn núi cao nhất, hoặc rơi xuống dưới chân núi. Ngoài ra còn có một ít độn quang rơi vào xa xa, từ một nơi xa xôi nhìn tới.
Vào lúc sáng sớm, ước chừng ngoài bốn vạn dặm, có một đạo hoàng mang rơi xuống, khi hiện ra thân hình chợt thấy một hoàng y đạo nhân chừng ba mươi tuổi ôn văn nho nhã, khí độ thong dong đứng thẳng.
Giờ khắc này trong đôi mắt hắn dõi nhìn về Quảng Lăng sơn, vẻ mặt lại dị thường phức tạp.
- Sư phụ a sư phụ, trước khi ngài vẫn lạc có từng đoán được, hậu nhân của mình ngày sau lại có được thành tựu như vậy không? Một đôi đao kiếm, trấn áp thiên hạ. Tu đạo không tới trăm năm, đã tới thời gian phi thăng, nếu ở lúc trước có thể lưu lại hắn tại tông môn, cho dù có gian nan, nhưng hôm nay uy chấn thế giới này nào phải là Quảng Lăng Tông?
Trong miệng hoàng y đạo nhân lẩm bẩm, trong lời nói xen lẫn vài phần oán ý, sau đó chợt bừng tỉnh không khỏi cười khổ lắc đầu.
- Lúc trước sư đồ Trữ Kiền Khôn thực sự làm quá đáng. Mặc dù có để vị sư đệ kia lưu lại, chưa hẳn trải qua được khó khăn. Về sau tạo ra quá nhiều cường địch, e rằng chỉ có Quảng Lăng Tông mới đủ khí phách luôn luôn bảo vệ hắn gắt gao như thế. Có thể hưởng được tôn vinh như hôm nay, là chuyện đương nhiên thôi. Việc này thật chẳng thể trách sư phụ, nhưng mỗi khi nhớ tới việc này, ta lại luôn luôn không cam lòng, thật muốn thành tâm ma…
Thở dài một tiếng, hoàng y đạo nhân liền bay lên không, ngay khi hắn vừa ngự phi kiếm bay lên liền nhìn thấy thật xa có hai đạo bạch quang từ hướng nam bay tới. Tâm niệm hắn chợt động, cố ý dừng lại thân hình, cho đến khi bạch mang đến gần mới kêu khẽ:
- Hai vị chính là Băng Liên Tiên Tử tiền bối cùng Nhược Nguyệt đạo hữu?
Hai đạo bạch quang nhất thời ngừng lại, hiện ra thân ảnh hai nữ tử tuyệt mỹ, khí chất uyển nhược băng sương. Tuy nhìn vào tương tự nhau, nhưng về thần thái khí chất lại có thể dễ dàng phân biệt ra giữa hai nữ tử ai là trưởng bối.
Hoàng y đạo nhân chợt vui vẻ, lập tức cúi người thi lễ nói:
- Vãn bối Ân Hoa, thật thẹn nhậm chức chưởng giáo Phù Sơn Tông, ra mắt Băng Liên tiền bối!
Băng Liên Tiên Tử vốn có chút ý khinh thường, cũng không có tâm tư nhìn hắn, nhưng lúc này nghe vậy chợt ngây ra, bình tĩnh liếc mắt nhìn Ân Hoa, trên mặt hiện lên tia mỉm cười nói:
- Nguyên lai ngươi chính là Ân Hoa! Nghe nói mấy năm nay Phù Sơn Tông thật thịnh vượng, chẳng những hồi phục nguyên khí, thanh thế không thua trăm năm trước, cũng có Nguyên Anh tu sĩ xuất thế. Cục diện tốt như vậy, cũng chỉ dựa vào một mình ngươi chiếu cố. Thật sự là phương bắc tuấn kiệt…
Ân Hoa khẽ cười khổ, trong lòng hắn biết rõ sở dĩ Băng Liên Tiên Tử chịu phản ứng chính mình, đều là vì xem mình từng là đệ tử của Nhạc Uyên Hồng, cùng thái thượng trưởng lão Quảng Lăng Tông Nhạc Vũ quan hệ không cạn. Nếu không với tính tình cao ngạo của Băng Liên Tiên Tử, há lại chịu nói chuyện với mình sao?
Mặc dù vừa rồi chịu dừng lại cũng hơn phân nửa là vì Hư Nhược Nguyệt.
Hắn cũng không để ý tới, hướng Hư Nhược Nguyệt mỉm cười thi lễ, tiếp theo cung kính nói với Băng Liên Tiên Tử:
- Hai vị đi Quảng Lăng sơn xem lễ, có thể cùng lúc đồng hành?
Băng Liên Tiên Tử thoáng cau mày, liếc mắt nhìn Ân Hoa. Hiện tại cũng đã tới trước cửa Quảng Lăng Tông, cần gì còn nói muốn đồng hành?
Ngay sau đó, nàng lại nhìn Hư Nhược Nguyệt, trên mặt Hư Nhược Nguyệt đã lộ ra vẻ đồng ý. Trong lòng nàng chợt động, chợt hiểu ra, nhẹ cười trào phúng:
- Ân chưởng giáo lại có dụng ý gì? Tuy Nhạc trưởng lão phi thăng, nhưng đệ tử của hắn nhất định sẽ trở thành chưởng giáo Quảng Lăng. Còn nhỏ tuổi lại đạt tới Đại Thừa cảnh giới, còn nhận được hơn phân nửa di trân của Thiên Diễn Đạo Cung. Nghe nói thủ đoạn pháp lực không hề kém Nhạc Vũ năm xưa, ít nhất phải đạt tới tám thành chân truyền. Nếu nàng nắm giữ Quảng Lăng, lúc làm việc nhất định sẽ cấp Phù Sơn Tông ba phần tình cảm…
Bị vạch trần tâm sự, dù người lão thành như Ân Hoa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn như thường lắc đầu nói:
- Vị tiểu sư đệ kia của ta tuy nhớ tình cũ, cho dù không phải đệ tử của hắn làm chưởng giáo, nhưng hắn cũng sẽ phân phó Quảng Lăng Tông không làm khó Phù Sơn Tông. Nhưng dù sao cũng sẽ không được như lúc hắn còn ở đây, rất nhiều sự tình đều nên đề phòng chu đáo. Lại nói Băng Liên tiền bối ước chừng thêm trăm năm cũng chuẩn bị tố hình phi thăng đi? Ta và tông môn các ngươi đều nằm ở tây nam Ký Châu, là phụ thuộc Quảng Lăng, vẫn nên chăm sóc lẫn nhau mới tốt!
Băng Liên Tiên Tử nhất thời sầm mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng bay đi trước. Nhưng lại cố ý thả chậm tốc độ, nhưng vẫn bỏ lại hai người phía sau một đoạn, để Hư Nhược Nguyệt có thể nói chuyện với Ân Hoa.
Ước chừng sau mười lần hô hấp, Quảng Lăng sơn đã mờ mờ ảo ảo hiện ra trong tầm nhìn. Mà ánh mắt đầu tiên của Băng Liên Tiên Tử đã cẩn thận quan sát cả Quảng Lăng sơn, sau đó theo bản năng dừng lại tán thưởng:
- Quảng Lăng sơn vất vả suốt sáu mươi năm, hiện giờ thực sự là khí tượng rất lớn. Nghe nói đệ tử nội môn đã có hơn ba mươi vạn đi?
Chỉ thấy trước mắt trong phạm vi ba ngàn dặm, linh lực tràn đầy, mơ hồ có một tòa tuyệt sát đại trận ẩn chứa bên trong. Tiên vân lượn lờ, vô số tu sĩ xuyên toa không ngớt. Độn quang vô số, huyền binh pháp bảo tuy phẩm cấp khá thấp, nhưng tài liệu đều là vật quý tuyệt hảo.
- Ba mươi tám vạn! Quảng Lăng cai quản sáu châu, liên quan cả Bắc Hoang. Ngoài ra còn có mười sáu châu Trung Nguyên, gần ngàn đại tiểu tông môn đều phụ thuộc Quảng Lăng Tông. Sáu mươi năm toàn bộ tinh hoa phương bắc hơn phân nửa đã gia nhập Quảng Lăng…
Ân Hoa đuổi theo phía sau, giờ phút này nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, có chút ngơ ngẩn nói:
- Bên trong có một trăm ba mươi vị tu sĩ Nguyên Anh, mười tám vị Đại Thừa chân nhân, hai vị nhị kiếp Tán Tiên có được di thể Linh Tiên. Cho dù không có tiểu sư đệ của ta, dù xưng hô Quảng Lăng là thiên hạ đệ nhất đại tông môn còn thấy chưa đủ…
Vẻ mặt Băng Liên Tiên Tử phức tạp, nhưng chưa nói gì, chỉ như đố kỵ nhìn Thính Vân Thiên Cung lơ lửng bên trên Lôi Vân Cốc, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục bay đi.
Mặc dù Nhạc Vũ phải phi thăng, nhưng thực lực Quảng Lăng Tông vẫn sâu không lường được. Mẫu thân, muội muội cùng hai sư đệ của hắn, mấy năm nay thanh danh hiển hách. Còn có những tu sĩ Đại Thừa, những Đại Thừa tu sĩ khác bên ngoài cũng không thể so sánh, đều là những người có được thực lực đủ sức chiến đấu của tu sĩ Tán Tiên.
Kỳ thật chỉ nói về Nguyên Dương Đao Luân của Nông Dịch Sơn cũng đã đủ đứng đầu nhất giới. Mà nhân tài mới xuất hiện như Liễu Nguyệt Như thanh thế mạnh mẽ tuyệt đối, không thấp hơn Nhạc Vũ năm xưa.
Ngoài ra còn có yêu tu nhất mạch sâu không lường được ẩn cư trong Quảng Lăng Tông, cùng mười một cơ quan khôi lỗi đã đạt tới mười ba cấp đỉnh phong.
Thính Vân Thiên Cung mặc dù thật tốt, nhưng nàng làm sao dám nảy sinh chút ý niệm tham lam?
Vừa đi tới phạm vi Quảng Lăng sơn, càng có thể thấy được vô số tiên cầm linh hạc ra vào không ngớt. Từ rất xa đã thấy một nữ tử điều khiển một đầu thanh điểu thật lớn đang hướng bên này nghênh đón. Vừa đến gần bên, liền cười nói:
- Là Băng Liên tiền bối cùng Hư, Ân hai vị chưởng giáo đến sao? Chưởng giáo chân nhân bổn môn quá bận rộn, không thể tự mình xuất nghênh, còn xin thứ tội một lần!
Ngữ khí vẻ mặt của nữ tử cực kỳ khách khí, nhưng thanh điểu dưới chân nữ tử lại lộ vẻ cao ngạo, chỉ liếc nhìn Băng Liên Tiên Tử sau đó không thèm quản tới.
Ba người cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại vẻ mặt thận trọng thi lễ. Ân Hoa khẽ cười nói:
- Có thể được Chu thủ tọa tiếp đón, chúng ta đã cảm thấy thật cảm kích, làm sao dám trách móc? Hiện giờ Nông chưởng giáo e rằng đang tiếp đãi chưởng giáo chư tông Đông Thắng đại lục phải không? Thật không biết chúng ta có may mắn gặp mặt?
Chu Huyên liền nhìn hắn với ánh mắt khác, nghe vậy gật nhẹ đầu, làm ra ý mời, liền điều khiển thanh điểu dưới chân rời đi trước.
Sau lưng nàng ánh mắt Băng Liên Tiên Tử cùng Hư Nhược Nguyệt đều sáng lên, biết được lời của Ân Hoa nói về thiên hạ chư tông, cũng không phải nói những tông môn nhị tam lưu, được Nông Dịch Sơn tự mình tiếp đãi, nhất định phải có thân phận ngang nhau.
Hiện giờ trong Đông Thắng đại lục chỉ có sáu đại tông môn truyền thừa mấy vạn năm mới có tư cách này. Mấy tông môn từ địa phương của Huyễn Tâm, Thính Vân tứ tông lưu lại quật khởi gần đây, thực lực còn kém hơn rất nhiều.
Nếu có thể dự thính, hoặc là có thể có cơ hội nắm chắc thời cơ chờ sau khi Nhạc Vũ phi thăng, đại cục Thiên Nguyên Giới sẽ có xu thế dị biến.
Mà Hư Nhược Nguyệt sau thoáng vui mừng, lại không nén được đưa mắt nhìn chung quanh, trong mắt mang theo ý kỳ vọng.
Người kia sau hôm nay sẽ phi thăng, hôm nay đã là cơ hội gặp mặt cuối cùng, thật không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào?
Bên trong tĩnh thất ngăn cách với ngoại giới nằm trong Quảng Lăng Thiên Cung thuộc Quảng Lăng sơn, vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng nhìn Liễu Nguyệt Như đang khoanh chân ngồi.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhắm chặt lại, toàn thân quang hoa lưu chuyển bao phủ quanh thân, lực lượng kiếp lôi cũng mơ hồ ngưng tụ.
Cánh cửa thiên giới lúc này đang từ từ mở ra, vô số tiên khí đang chiếu thẳng xuống.
Thần hồn pháp lực của Liễu Nguyệt Như đang dùng tốc độ kinh người nhanh chóng lớn dần. Nhưng thân thể nàng lại không có được năng lực phân tích như hắn, bổn sự thay đổi kết cấu tế bào so sánh với hắn mà nói có chút chậm chạp.
Mãi cho tới khi sắc mặt Liễu Nguyệt Như dần dần hiện lên vẻ đau đớn, kiếp lôi nồng đậm sắp lắng xuống, lúc này Nhạc Vũ mới đánh ra vài thủ ấn thúc giục linh trận gia trì Bạch Trạch Giác.
Chỉ một thoáng quang hoa lóe sáng, cánh cửa tiên giới bị mở ra lại bỗng dưng ầm ầm đóng lại, linh khí nơi đây nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Liễu Nguyệt Như vẫn nhắm mắt ngồi yên, tiêu hóa thu hoạch lần này. Qua thêm hồi lâu mới đứng lên thi lễ với Nhạc Vũ:
- Lần này đồ nhi ít nhất gia tăng mười hai vạn thạch pháp lực, đa tạ sư phụ thành toàn!
Gương mặt Nhạc Vũ không chút dao động, nhìn Liễu Nguyệt Như thật sâu, thở dài nói:
- Phương pháp này tuy có ưu đãi lớn lao, nhưng vẫn có vẻ nóng vội, chỉ mong ngày sau ngươi đừng trách ta mới tốt. Đáng tiếc ta thật sự không khả năng tiếp tục ở lại thế giới này thêm nữa…
Bên trong Bắc Hoang, chỉ có một nơi ngoại lệ. Chung quanh Quảng Lăng sơn trong phạm vi mấy ngàn dặm khí hậu vẫn như đầu xuân, chưa từng biến hóa chút nào.
Giữa không trung, vô số độn quang bay lên không, liên tục bay về phương hướng Quảng Lăng sơn. Độn quang nối liền không dứt, số lượng phải lên tới trăm vạn. Trong đó có một bộ phận hoặc bay lên ngọn núi cao nhất, hoặc rơi xuống dưới chân núi. Ngoài ra còn có một ít độn quang rơi vào xa xa, từ một nơi xa xôi nhìn tới.
Vào lúc sáng sớm, ước chừng ngoài bốn vạn dặm, có một đạo hoàng mang rơi xuống, khi hiện ra thân hình chợt thấy một hoàng y đạo nhân chừng ba mươi tuổi ôn văn nho nhã, khí độ thong dong đứng thẳng.
Giờ khắc này trong đôi mắt hắn dõi nhìn về Quảng Lăng sơn, vẻ mặt lại dị thường phức tạp.
- Sư phụ a sư phụ, trước khi ngài vẫn lạc có từng đoán được, hậu nhân của mình ngày sau lại có được thành tựu như vậy không? Một đôi đao kiếm, trấn áp thiên hạ. Tu đạo không tới trăm năm, đã tới thời gian phi thăng, nếu ở lúc trước có thể lưu lại hắn tại tông môn, cho dù có gian nan, nhưng hôm nay uy chấn thế giới này nào phải là Quảng Lăng Tông?
Trong miệng hoàng y đạo nhân lẩm bẩm, trong lời nói xen lẫn vài phần oán ý, sau đó chợt bừng tỉnh không khỏi cười khổ lắc đầu.
- Lúc trước sư đồ Trữ Kiền Khôn thực sự làm quá đáng. Mặc dù có để vị sư đệ kia lưu lại, chưa hẳn trải qua được khó khăn. Về sau tạo ra quá nhiều cường địch, e rằng chỉ có Quảng Lăng Tông mới đủ khí phách luôn luôn bảo vệ hắn gắt gao như thế. Có thể hưởng được tôn vinh như hôm nay, là chuyện đương nhiên thôi. Việc này thật chẳng thể trách sư phụ, nhưng mỗi khi nhớ tới việc này, ta lại luôn luôn không cam lòng, thật muốn thành tâm ma…
Thở dài một tiếng, hoàng y đạo nhân liền bay lên không, ngay khi hắn vừa ngự phi kiếm bay lên liền nhìn thấy thật xa có hai đạo bạch quang từ hướng nam bay tới. Tâm niệm hắn chợt động, cố ý dừng lại thân hình, cho đến khi bạch mang đến gần mới kêu khẽ:
- Hai vị chính là Băng Liên Tiên Tử tiền bối cùng Nhược Nguyệt đạo hữu?
Hai đạo bạch quang nhất thời ngừng lại, hiện ra thân ảnh hai nữ tử tuyệt mỹ, khí chất uyển nhược băng sương. Tuy nhìn vào tương tự nhau, nhưng về thần thái khí chất lại có thể dễ dàng phân biệt ra giữa hai nữ tử ai là trưởng bối.
Hoàng y đạo nhân chợt vui vẻ, lập tức cúi người thi lễ nói:
- Vãn bối Ân Hoa, thật thẹn nhậm chức chưởng giáo Phù Sơn Tông, ra mắt Băng Liên tiền bối!
Băng Liên Tiên Tử vốn có chút ý khinh thường, cũng không có tâm tư nhìn hắn, nhưng lúc này nghe vậy chợt ngây ra, bình tĩnh liếc mắt nhìn Ân Hoa, trên mặt hiện lên tia mỉm cười nói:
- Nguyên lai ngươi chính là Ân Hoa! Nghe nói mấy năm nay Phù Sơn Tông thật thịnh vượng, chẳng những hồi phục nguyên khí, thanh thế không thua trăm năm trước, cũng có Nguyên Anh tu sĩ xuất thế. Cục diện tốt như vậy, cũng chỉ dựa vào một mình ngươi chiếu cố. Thật sự là phương bắc tuấn kiệt…
Ân Hoa khẽ cười khổ, trong lòng hắn biết rõ sở dĩ Băng Liên Tiên Tử chịu phản ứng chính mình, đều là vì xem mình từng là đệ tử của Nhạc Uyên Hồng, cùng thái thượng trưởng lão Quảng Lăng Tông Nhạc Vũ quan hệ không cạn. Nếu không với tính tình cao ngạo của Băng Liên Tiên Tử, há lại chịu nói chuyện với mình sao?
Mặc dù vừa rồi chịu dừng lại cũng hơn phân nửa là vì Hư Nhược Nguyệt.
Hắn cũng không để ý tới, hướng Hư Nhược Nguyệt mỉm cười thi lễ, tiếp theo cung kính nói với Băng Liên Tiên Tử:
- Hai vị đi Quảng Lăng sơn xem lễ, có thể cùng lúc đồng hành?
Băng Liên Tiên Tử thoáng cau mày, liếc mắt nhìn Ân Hoa. Hiện tại cũng đã tới trước cửa Quảng Lăng Tông, cần gì còn nói muốn đồng hành?
Ngay sau đó, nàng lại nhìn Hư Nhược Nguyệt, trên mặt Hư Nhược Nguyệt đã lộ ra vẻ đồng ý. Trong lòng nàng chợt động, chợt hiểu ra, nhẹ cười trào phúng:
- Ân chưởng giáo lại có dụng ý gì? Tuy Nhạc trưởng lão phi thăng, nhưng đệ tử của hắn nhất định sẽ trở thành chưởng giáo Quảng Lăng. Còn nhỏ tuổi lại đạt tới Đại Thừa cảnh giới, còn nhận được hơn phân nửa di trân của Thiên Diễn Đạo Cung. Nghe nói thủ đoạn pháp lực không hề kém Nhạc Vũ năm xưa, ít nhất phải đạt tới tám thành chân truyền. Nếu nàng nắm giữ Quảng Lăng, lúc làm việc nhất định sẽ cấp Phù Sơn Tông ba phần tình cảm…
Bị vạch trần tâm sự, dù người lão thành như Ân Hoa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn như thường lắc đầu nói:
- Vị tiểu sư đệ kia của ta tuy nhớ tình cũ, cho dù không phải đệ tử của hắn làm chưởng giáo, nhưng hắn cũng sẽ phân phó Quảng Lăng Tông không làm khó Phù Sơn Tông. Nhưng dù sao cũng sẽ không được như lúc hắn còn ở đây, rất nhiều sự tình đều nên đề phòng chu đáo. Lại nói Băng Liên tiền bối ước chừng thêm trăm năm cũng chuẩn bị tố hình phi thăng đi? Ta và tông môn các ngươi đều nằm ở tây nam Ký Châu, là phụ thuộc Quảng Lăng, vẫn nên chăm sóc lẫn nhau mới tốt!
Băng Liên Tiên Tử nhất thời sầm mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng bay đi trước. Nhưng lại cố ý thả chậm tốc độ, nhưng vẫn bỏ lại hai người phía sau một đoạn, để Hư Nhược Nguyệt có thể nói chuyện với Ân Hoa.
Ước chừng sau mười lần hô hấp, Quảng Lăng sơn đã mờ mờ ảo ảo hiện ra trong tầm nhìn. Mà ánh mắt đầu tiên của Băng Liên Tiên Tử đã cẩn thận quan sát cả Quảng Lăng sơn, sau đó theo bản năng dừng lại tán thưởng:
- Quảng Lăng sơn vất vả suốt sáu mươi năm, hiện giờ thực sự là khí tượng rất lớn. Nghe nói đệ tử nội môn đã có hơn ba mươi vạn đi?
Chỉ thấy trước mắt trong phạm vi ba ngàn dặm, linh lực tràn đầy, mơ hồ có một tòa tuyệt sát đại trận ẩn chứa bên trong. Tiên vân lượn lờ, vô số tu sĩ xuyên toa không ngớt. Độn quang vô số, huyền binh pháp bảo tuy phẩm cấp khá thấp, nhưng tài liệu đều là vật quý tuyệt hảo.
- Ba mươi tám vạn! Quảng Lăng cai quản sáu châu, liên quan cả Bắc Hoang. Ngoài ra còn có mười sáu châu Trung Nguyên, gần ngàn đại tiểu tông môn đều phụ thuộc Quảng Lăng Tông. Sáu mươi năm toàn bộ tinh hoa phương bắc hơn phân nửa đã gia nhập Quảng Lăng…
Ân Hoa đuổi theo phía sau, giờ phút này nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, có chút ngơ ngẩn nói:
- Bên trong có một trăm ba mươi vị tu sĩ Nguyên Anh, mười tám vị Đại Thừa chân nhân, hai vị nhị kiếp Tán Tiên có được di thể Linh Tiên. Cho dù không có tiểu sư đệ của ta, dù xưng hô Quảng Lăng là thiên hạ đệ nhất đại tông môn còn thấy chưa đủ…
Vẻ mặt Băng Liên Tiên Tử phức tạp, nhưng chưa nói gì, chỉ như đố kỵ nhìn Thính Vân Thiên Cung lơ lửng bên trên Lôi Vân Cốc, sau đó thu hồi ánh mắt tiếp tục bay đi.
Mặc dù Nhạc Vũ phải phi thăng, nhưng thực lực Quảng Lăng Tông vẫn sâu không lường được. Mẫu thân, muội muội cùng hai sư đệ của hắn, mấy năm nay thanh danh hiển hách. Còn có những tu sĩ Đại Thừa, những Đại Thừa tu sĩ khác bên ngoài cũng không thể so sánh, đều là những người có được thực lực đủ sức chiến đấu của tu sĩ Tán Tiên.
Kỳ thật chỉ nói về Nguyên Dương Đao Luân của Nông Dịch Sơn cũng đã đủ đứng đầu nhất giới. Mà nhân tài mới xuất hiện như Liễu Nguyệt Như thanh thế mạnh mẽ tuyệt đối, không thấp hơn Nhạc Vũ năm xưa.
Ngoài ra còn có yêu tu nhất mạch sâu không lường được ẩn cư trong Quảng Lăng Tông, cùng mười một cơ quan khôi lỗi đã đạt tới mười ba cấp đỉnh phong.
Thính Vân Thiên Cung mặc dù thật tốt, nhưng nàng làm sao dám nảy sinh chút ý niệm tham lam?
Vừa đi tới phạm vi Quảng Lăng sơn, càng có thể thấy được vô số tiên cầm linh hạc ra vào không ngớt. Từ rất xa đã thấy một nữ tử điều khiển một đầu thanh điểu thật lớn đang hướng bên này nghênh đón. Vừa đến gần bên, liền cười nói:
- Là Băng Liên tiền bối cùng Hư, Ân hai vị chưởng giáo đến sao? Chưởng giáo chân nhân bổn môn quá bận rộn, không thể tự mình xuất nghênh, còn xin thứ tội một lần!
Ngữ khí vẻ mặt của nữ tử cực kỳ khách khí, nhưng thanh điểu dưới chân nữ tử lại lộ vẻ cao ngạo, chỉ liếc nhìn Băng Liên Tiên Tử sau đó không thèm quản tới.
Ba người cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại vẻ mặt thận trọng thi lễ. Ân Hoa khẽ cười nói:
- Có thể được Chu thủ tọa tiếp đón, chúng ta đã cảm thấy thật cảm kích, làm sao dám trách móc? Hiện giờ Nông chưởng giáo e rằng đang tiếp đãi chưởng giáo chư tông Đông Thắng đại lục phải không? Thật không biết chúng ta có may mắn gặp mặt?
Chu Huyên liền nhìn hắn với ánh mắt khác, nghe vậy gật nhẹ đầu, làm ra ý mời, liền điều khiển thanh điểu dưới chân rời đi trước.
Sau lưng nàng ánh mắt Băng Liên Tiên Tử cùng Hư Nhược Nguyệt đều sáng lên, biết được lời của Ân Hoa nói về thiên hạ chư tông, cũng không phải nói những tông môn nhị tam lưu, được Nông Dịch Sơn tự mình tiếp đãi, nhất định phải có thân phận ngang nhau.
Hiện giờ trong Đông Thắng đại lục chỉ có sáu đại tông môn truyền thừa mấy vạn năm mới có tư cách này. Mấy tông môn từ địa phương của Huyễn Tâm, Thính Vân tứ tông lưu lại quật khởi gần đây, thực lực còn kém hơn rất nhiều.
Nếu có thể dự thính, hoặc là có thể có cơ hội nắm chắc thời cơ chờ sau khi Nhạc Vũ phi thăng, đại cục Thiên Nguyên Giới sẽ có xu thế dị biến.
Mà Hư Nhược Nguyệt sau thoáng vui mừng, lại không nén được đưa mắt nhìn chung quanh, trong mắt mang theo ý kỳ vọng.
Người kia sau hôm nay sẽ phi thăng, hôm nay đã là cơ hội gặp mặt cuối cùng, thật không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào?
Bên trong tĩnh thất ngăn cách với ngoại giới nằm trong Quảng Lăng Thiên Cung thuộc Quảng Lăng sơn, vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng nhìn Liễu Nguyệt Như đang khoanh chân ngồi.
Đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần nhắm chặt lại, toàn thân quang hoa lưu chuyển bao phủ quanh thân, lực lượng kiếp lôi cũng mơ hồ ngưng tụ.
Cánh cửa thiên giới lúc này đang từ từ mở ra, vô số tiên khí đang chiếu thẳng xuống.
Thần hồn pháp lực của Liễu Nguyệt Như đang dùng tốc độ kinh người nhanh chóng lớn dần. Nhưng thân thể nàng lại không có được năng lực phân tích như hắn, bổn sự thay đổi kết cấu tế bào so sánh với hắn mà nói có chút chậm chạp.
Mãi cho tới khi sắc mặt Liễu Nguyệt Như dần dần hiện lên vẻ đau đớn, kiếp lôi nồng đậm sắp lắng xuống, lúc này Nhạc Vũ mới đánh ra vài thủ ấn thúc giục linh trận gia trì Bạch Trạch Giác.
Chỉ một thoáng quang hoa lóe sáng, cánh cửa tiên giới bị mở ra lại bỗng dưng ầm ầm đóng lại, linh khí nơi đây nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Liễu Nguyệt Như vẫn nhắm mắt ngồi yên, tiêu hóa thu hoạch lần này. Qua thêm hồi lâu mới đứng lên thi lễ với Nhạc Vũ:
- Lần này đồ nhi ít nhất gia tăng mười hai vạn thạch pháp lực, đa tạ sư phụ thành toàn!
Gương mặt Nhạc Vũ không chút dao động, nhìn Liễu Nguyệt Như thật sâu, thở dài nói:
- Phương pháp này tuy có ưu đãi lớn lao, nhưng vẫn có vẻ nóng vội, chỉ mong ngày sau ngươi đừng trách ta mới tốt. Đáng tiếc ta thật sự không khả năng tiếp tục ở lại thế giới này thêm nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.