Chương 810: Sơ khai sát giới
Khai Hoang
08/06/2013
Ba người đều mặc hắc y, trang phục tương tự, phảng phất như người cùng môn phái. Người cầm đầu mặt vuông tai lớn, trên mặt đều hiện vẻ sát khí phấn chấn, nữ nhân thân hình yểu điệu, lại không thấy rõ dung mạo.
Làm Nhạc Vũ kinh dị chính là nam tử trẻ tuổi đem Hàm Quang Tịnh Thiết bán cho hắn cũng có mặt bên trong.
- Chẳng thể trách dám đem Hàm Quang Tịnh Thiết bày bán trước mặt công chúng!
Trong lòng Nhạc Vũ cười lạnh, đã đoán được đại khái. Ba người này nhất định truy tung theo sau, chính là vì ảo trận của hắn quá cao thâm, những người này tuy đi theo tới nhưng không cách nào xác định được phương vị của hắn.
Sở dĩ mang tới mầm tai họa này, chính là vì động tĩnh Hi Hoàng Tàn Kính của hắn vừa rồi thật quá lớn, thật ra không quan hệ gì tới Huyền Nguyên Tử.
Ba người này cũng không có ý nói chuyện, phân ra ba nơi đứng vững, liền ném ra một thanh hắc sắc phi kiếm. Lớn nhỏ không đồng đều, hình dáng khác nhau, hóa thành hắc sắc cự long vây quanh Nhạc Vũ vặn xoắn tới.
Chướng Nhãn pháp trận che lấp thân hình Nhạc Vũ nhất thời bị tiêu diệt, lại có một thanh ngọc xích đủ màu bay ra, đem ba đạo kiếm khí hắc long chặt chẽ ngăn ngay trước người.
Đầu ngón tay Nhạc Vũ bắn ra thất thải lôi cầu, không đánh về phía ba người kia mà vào một nơi nào đó trên không trung xa xa, chỉ trong nháy mắt tán ra lôi quang nhè nhẹ, đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày.
Người mặt vuông tai lớn thấy thế sắc mặt hơi đổi, ngưng mày cảm ứng một phen, tiếp theo chợt nhíu mày, đưa tay ngăn lại ý muốn động thủ của hai người kia, nhìn Nhạc Vũ nói:
- Đạo hữu, ta cũng không muốn liều chết với ngươi ngay tại nơi này. Chỉ cần hôm nay ngươi chịu giao ra Hàm Quang Tịnh Thiết, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua, như thế nào?
Nói tới đây, ánh mắt của hắn quét nhìn ngọc xích trước mặt Nhạc Vũ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam:
- Còn có ngọc xích này của ngươi!
Trong lòng Nhạc Vũ thầm than, quả nhiên trên thế gian này địa phương nào có người sẽ có tranh đấu. Dù có thành tựu trường sinh, đã đạt thân thể tiên nhân cũng vẫn còn lục dục thất tình, cũng vẫn giữ nguyên ác niệm, tham lam. Mặc dù tu hành tới Đại La Kim Tiên cũng không cách nào cắt đứt được thất tình lục dục.
Ngay sau đó hắn lại âm thầm lắc đầu. Sở dĩ khi nãy hắn giấu đầu lòi đuôi, là vì có ý định khác, cũng không nghĩ ra lại bị ba người này cho rằng thực lực hắn yếu ớt nên không dám gặp người.
Nam tử kia không thấy hắn trả lời, nhìn vào trong mắt Nhạc Vũ lại hiện ra ý tứ khó hiểu, phảng phất giống như đang chê cười, lại phảng phất như đang thương hại. Vẻ mặt hắn chợt lạnh lùng, trong mắt hiện lệ mang:
- Bộ dáng đạo hữu như vậy, có lẽ không chịu đáp ứng rồi? Ngươi thật sự nghĩ đến ba người chúng ta đang băn khoăn hai tên vừa rồi sao? Bản thân ta muốn xem ngươi lại có bổn sự gì tự tin có thể liều mạng lưỡng bại câu thương với chúng ta…
Lời của hắn còn chưa dứt, hắc y thanh niên đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp lấy ra một hồ lô dài chừng hai thước vỗ mạnh. Ngay lập tức có vô số hắc sắc hỏa diễm hướng ngay khe suối lao thẳng tới, hấp thu sinh mệnh lực, những nơi đi qua toàn bộ thảo mộc sinh linh đều hóa thành tro tàn.
Nữ nhân kia cũng lập tức ra tay, đã sớm tế lên hai ngọc bội hướng Nhạc Vũ xa xa đánh tới. Nam tử mặt vuông tai lớn trong mắt hàm chứa khinh miệt cười lạnh, bên trong giới chỉ đeo trên ngón trỏ chợt nhấp nháy một tia quang hoa, ngay sau đó một đạo thanh quang hướng ngay sườn núi đối diện bắn thẳng tới.
Nhạc Vũ giống như còn chưa tỉnh, vẫn đem hồn niệm lan tràn khắp nôi. Đợi đến khi hắc sắc hỏa diễm cùng thanh quang và ngọc bội đồng loạt đánh tới trước người hắn mới xác định chung quanh không còn người nào thăm dò.
Ngay sau đó hắn nhìn hắc y thanh niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng lạnh âm sâm.
Ngay khi hắc y thanh niên giật nảy mình, Nhạc Vũ vung tay áo, một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang liền sái ra, vô luận là hắc sắc hỏa diễm hay thanh quang đều biến mất trong nháy mắt. Mà bảo quang trên ngọc bội tiêu tán hoàn toàn, quay tròn rơi xuống.
Ngay sau đó đầu ngón tay Nhạc Vũ bắn ra ba đạo thất thải lôi quang, thể tích nhỏ hơn trước gấp mấy lần, bên trong ẩn chứa lôi lực cuồn cuộn mênh mông, đánh thẳng lên ba thanh hắc sắc phi kiếm, chỉ trong nháy mắt liền đem thất phẩm tiên binh sinh sôi oanh thành bột mịn!
Lúc này sắc mặt nam tử mặt vuông chợt đại biến, trắng bệch không còn chút huyết sắc. Ngay lúc Nhạc Vũ vừa đánh ra ngũ sắc quang hoa, hắn đã biến thực lực của đối thủ mạnh mẽ vượt xa bọn hắn tưởng tượng!
Cùng lúc đó hai người còn lại nhìn nhau, nam tử mặt vuông cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền bay lên hóa quang bỏ chạy, cùng hai người khác chia thành ba hướng bôn đào.
Nhạc Vũ thấy thế chợt hừ lạnh, tay phải vươn ra, thúc giục Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, vô tận từ lực súc tích trong lòng bàn tay.
- Cút trở về cho ta!
Một tiếng quát lớn như sấm rền, bàn tay Nhạc Vũ trảo mạnh về phía trước, ba người vốn bay xa hơn ngàn dặm lập tức bị một cỗ hấp lực hút nhiếp mạnh mẽ lôi trở về. Chỉ trong nháy mắt đã nhiếp quay về trước mắt hắn.
Chỉ có hắc y thanh niên điều khiển phi toa tốc độ nhanh hơn hai người khác mấy lần, xuyên qua hơn ngàn dặm trong tầng mây mới bị Nhạc Vũ nhiếp trúng. Phi toa quả nhiên là chí bảo viễn độn, mặc dù gặp phải Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp cũng chỉ làm nó thoáng ngừng lại một thoáng, Nhạc Vũ phải vẩy ra thêm một đạo Ngũ Sắc Thần Quang mới đem bảo quang tiêu diệt, sau đó hấp nhiếp hắn quay trở về.
Nam tử mặt vuông sắc mặt không còn chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, hai người còn lại vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.
- Thần thông bậc này, ngươi là tu sĩ Ngọc Tiên?
Nhìn nhìn biểu tình giống như gặp quỷ của nam tử mặt vuông, Nhạc Vũ cũng không quản tới, trực tiếp chỉ tay thi triển Hi Hoàng Quan Tâm Thuật tìm tòi trí nhớ của người kia.
Thần thông công pháp này ngoại trừ nghịch chuyển, vốn không cách nào phát động. Bất quá giờ phút này dấu vết ngũ sắc quang hoa lốm đốm trên người hắn, vẫn còn đang tồn tại bên ngoài da thịt, chỉ có phương pháp này mới có thể đem hồn lực mạnh mẽ hoàn toàn rót vào.
Chỉ sau một lát đủ loại trí nhớ của người kia đã dội thẳng tới. Nhạc Vũ giống như đang xem phim điện ảnh, quan sát hết thảy quá khứ mấy trăm năm trong cuộc đời hắn.
- Nguyên lai ba người này cũng không phải tu sĩ phi thăng, mà là người của Trấn Lương quốc, là đệ tử của một tông môn tà đạo vô danh…
- Bên trong Hồng Hoang Giới, mặc dù không nổi danh nhưng đặt ở Thiên Nguyên Giới cũng là mạnh mẽ. Trong đó tu sĩ Thiên Tiên cũng có hơn mười người. Vị lão tổ chưởng giáo tiếp cận tu vi Thái Ất Chân Tiên.
Nhưng tông môn tà đạo tên Hắc Đàm Tông gần đây gặp phải đại biến diệt môn, tiên tu bên trong môn phái vẫn lạc hơn phân nửa. Ở trong mắt Nhạc Vũ cũng không đủ gây hoạn.
- Nguyên lai cũng giống như Hoàng Thao Thiên Thương, đều bị Trấn Lương quốc bức tới cùng đường, trốn đến tận đây…
Đột nhiên trong đầu Nhạc Vũ bỗng dưng có hình ảnh liên tiếp, làm vẻ mặt hắn ngưng lại, trong mắt lộ ra vẻ chuyên chú.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh vài chục đệ tử Hắc Đàm Tông đang bỏ chạy về hướng nam, mà ở phía sau là một đoàn người rậm rạp đuổi theo.
Đó là một đại quân đang bay nhanh trên không trung, khoảng chừng bốn ngàn người. Trong tay đều cầm vũ khí, đứng trên chiến xa thanh đồng, mười người một xe, đều có tu vi Nguyên Anh, có phi mã kéo xe, tốc độ còn nhanh hơn tu sĩ Hắc Đàm Tông.
Không bao lâu đã truy tới, tiếp theo phân ra hai bên bọc đánh, hình thành xu thế vây kín. Tiếp theo theo sau họ lấy ra gần hai ngàn lam sắc cung nỏ đồng loạt bắn ra.
Tốc độ của cung nỏ tuy kém hơn Tru Tiên Nỗ mấy lần, nhưng vẫn cực nhanh. Còn thêm ưu thế số lượng đông đảo, làm các tu sĩ Hắc Đàm Tông không thể tránh né, thần thông pháp bảo đều không thể bảo hộ hoàn toàn, đã bị bắn xuyên thân thể.
Tuy những mũi tên thật quỷ dị nhưng lại không có lực sát thương quá lớn, khi bắn trúng thân thể các tu sĩ Hắc Đàm Tông chỉ có thể làm họ tê liệt rơi xuống đất mà thôi.
Trong mấy chục người chỉ có ba người này có tu vi cao nhất nên miễn cưỡng chạy thoát.
- Đây là lực lượng nhân tộc trong thế giới này sao?
Nhạc Vũ chợt nghiêm túc, nhân sĩ tu đạo như bọn họ tu vi cảnh giới vượt hơn hết thảy. Một khi pháp lực thần thông kém thật quá xa thì căn bản không có khả năng dùng số lượng áp chế chất lượng.
Bất quá thiên mã cung nỏ rõ ràng có vẻ cổ quái. Lại có thêm thanh đồng chiến xa, chỉ sợ tu sĩ bình thường muốn chém vỡ cũng không thể nào.
Ở trong trí nhớ người này Nhạc Vũ từng nhìn thấy có một vị tu sĩ Thiên Tiên trước khi bị bắt đã phát ra một kích toàn lực nhưng chỉ làm một thanh đồng chiến xa bị hao tổn một chút mà thôi.
Còn có vũ khí của binh sĩ, lại có uy lực thật lớn lao, đáng tiếc chưa từng thấy sử dụng, trong trí nhớ của nam tử mặt vuông cũng không có lưu lại.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, cưỡng chế nỗi lòng dậy sóng, khôi phục lại ổn định bình tĩnh.
Bốn ngàn võ sĩ kia, dù chính Nhạc Vũ muốn xử lý cũng cảm thấy phí một phen công phu.
Mà ở trong trí nhớ của người này, Trấn Lương quốc sở hữu tới một vạn ba ngàn thanh đồng chiến xa, mười ba vạn võ sĩ, được xưng là Vạn Thừa quốc gia.
Chẳng thể trách những tu sĩ kia lại sợ Trấn Lương quốc như sợ lang hổ.
Nếu hắn dự liệu không sai, phỏng chừng ngoại trừ thanh đồng chiến xa, bên trong Trấn Lương quốc hẳn phải còn thủ đoạn khác chưa từng sử dụng, chỉ là vì ba người này chưa từng nhìn thấy qua mà thôi.
Nhưng vẫn còn những đại quốc mạnh mẽ hơn chung quanh trung nguyên. Ngoài ra còn có thiên đình, nghe nói có ngàn vạn đại quân, đều có vũ khí hoàn mỹ, vượt xa Trấn Lương quốc gấp nhiều lần, có thể nói là uy chấn tam giới tiên tu!
Chỉ cần tu vi chưa tới cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, là ai cũng phải nghe theo hiệu lệnh của họ.
Chỉ vì phù chiếu của Hồng Quân đạo tổ ngăn cấm không cho thiên đình chen tay vào việc dưới nhân gian, vì thế lực lượng cường thế nhất chính là địa vực Trung Nguyên Nam Chiêm Bộ Châu.
Lần này sưu hồn so với lần trước mạnh mẽ hơn không ít. Thần hồn cường đại có thể mạnh mẽ thăm dò gần phân nửa trí nhớ của tiên nhân tu sĩ này.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có một Linh Tiên giới đầy đủ đang hiện ra trước mắt hắn.
- Nguyên lai nơi này đứng đầu Trung Nguyên chư quốc, có tên là Ân Thương. Kỳ chủ được xưng Nhân Hoàng chư giới…
Đang nghĩ tới đây thì đầu của nam tử mặt vuông chợt nổ tung ra, Nhạc Vũ cảm thấy hài lòng đưa mắt nhìn về hướng hai người còn lại.
Chỉ thấy đôi nam nữ kia vẻ mặt trắng bệch, lớp khăn che mặt của nữ tử đã bị vạch trần, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ cầu xin sợ hãi.
Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đánh ra một đạo pháp lực, ngưng thành kiếm khí chặt đứt thân hình hai người này, lại nhiếp ra nguyên thần chặt chẽ nắm trong tay.
Làm Nhạc Vũ kinh dị chính là nam tử trẻ tuổi đem Hàm Quang Tịnh Thiết bán cho hắn cũng có mặt bên trong.
- Chẳng thể trách dám đem Hàm Quang Tịnh Thiết bày bán trước mặt công chúng!
Trong lòng Nhạc Vũ cười lạnh, đã đoán được đại khái. Ba người này nhất định truy tung theo sau, chính là vì ảo trận của hắn quá cao thâm, những người này tuy đi theo tới nhưng không cách nào xác định được phương vị của hắn.
Sở dĩ mang tới mầm tai họa này, chính là vì động tĩnh Hi Hoàng Tàn Kính của hắn vừa rồi thật quá lớn, thật ra không quan hệ gì tới Huyền Nguyên Tử.
Ba người này cũng không có ý nói chuyện, phân ra ba nơi đứng vững, liền ném ra một thanh hắc sắc phi kiếm. Lớn nhỏ không đồng đều, hình dáng khác nhau, hóa thành hắc sắc cự long vây quanh Nhạc Vũ vặn xoắn tới.
Chướng Nhãn pháp trận che lấp thân hình Nhạc Vũ nhất thời bị tiêu diệt, lại có một thanh ngọc xích đủ màu bay ra, đem ba đạo kiếm khí hắc long chặt chẽ ngăn ngay trước người.
Đầu ngón tay Nhạc Vũ bắn ra thất thải lôi cầu, không đánh về phía ba người kia mà vào một nơi nào đó trên không trung xa xa, chỉ trong nháy mắt tán ra lôi quang nhè nhẹ, đem đêm tối chiếu sáng như ban ngày.
Người mặt vuông tai lớn thấy thế sắc mặt hơi đổi, ngưng mày cảm ứng một phen, tiếp theo chợt nhíu mày, đưa tay ngăn lại ý muốn động thủ của hai người kia, nhìn Nhạc Vũ nói:
- Đạo hữu, ta cũng không muốn liều chết với ngươi ngay tại nơi này. Chỉ cần hôm nay ngươi chịu giao ra Hàm Quang Tịnh Thiết, hôm nay chúng ta sẽ bỏ qua, như thế nào?
Nói tới đây, ánh mắt của hắn quét nhìn ngọc xích trước mặt Nhạc Vũ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam:
- Còn có ngọc xích này của ngươi!
Trong lòng Nhạc Vũ thầm than, quả nhiên trên thế gian này địa phương nào có người sẽ có tranh đấu. Dù có thành tựu trường sinh, đã đạt thân thể tiên nhân cũng vẫn còn lục dục thất tình, cũng vẫn giữ nguyên ác niệm, tham lam. Mặc dù tu hành tới Đại La Kim Tiên cũng không cách nào cắt đứt được thất tình lục dục.
Ngay sau đó hắn lại âm thầm lắc đầu. Sở dĩ khi nãy hắn giấu đầu lòi đuôi, là vì có ý định khác, cũng không nghĩ ra lại bị ba người này cho rằng thực lực hắn yếu ớt nên không dám gặp người.
Nam tử kia không thấy hắn trả lời, nhìn vào trong mắt Nhạc Vũ lại hiện ra ý tứ khó hiểu, phảng phất giống như đang chê cười, lại phảng phất như đang thương hại. Vẻ mặt hắn chợt lạnh lùng, trong mắt hiện lệ mang:
- Bộ dáng đạo hữu như vậy, có lẽ không chịu đáp ứng rồi? Ngươi thật sự nghĩ đến ba người chúng ta đang băn khoăn hai tên vừa rồi sao? Bản thân ta muốn xem ngươi lại có bổn sự gì tự tin có thể liều mạng lưỡng bại câu thương với chúng ta…
Lời của hắn còn chưa dứt, hắc y thanh niên đã không còn kiên nhẫn, trực tiếp lấy ra một hồ lô dài chừng hai thước vỗ mạnh. Ngay lập tức có vô số hắc sắc hỏa diễm hướng ngay khe suối lao thẳng tới, hấp thu sinh mệnh lực, những nơi đi qua toàn bộ thảo mộc sinh linh đều hóa thành tro tàn.
Nữ nhân kia cũng lập tức ra tay, đã sớm tế lên hai ngọc bội hướng Nhạc Vũ xa xa đánh tới. Nam tử mặt vuông tai lớn trong mắt hàm chứa khinh miệt cười lạnh, bên trong giới chỉ đeo trên ngón trỏ chợt nhấp nháy một tia quang hoa, ngay sau đó một đạo thanh quang hướng ngay sườn núi đối diện bắn thẳng tới.
Nhạc Vũ giống như còn chưa tỉnh, vẫn đem hồn niệm lan tràn khắp nôi. Đợi đến khi hắc sắc hỏa diễm cùng thanh quang và ngọc bội đồng loạt đánh tới trước người hắn mới xác định chung quanh không còn người nào thăm dò.
Ngay sau đó hắn nhìn hắc y thanh niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng lạnh âm sâm.
Ngay khi hắc y thanh niên giật nảy mình, Nhạc Vũ vung tay áo, một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang liền sái ra, vô luận là hắc sắc hỏa diễm hay thanh quang đều biến mất trong nháy mắt. Mà bảo quang trên ngọc bội tiêu tán hoàn toàn, quay tròn rơi xuống.
Ngay sau đó đầu ngón tay Nhạc Vũ bắn ra ba đạo thất thải lôi quang, thể tích nhỏ hơn trước gấp mấy lần, bên trong ẩn chứa lôi lực cuồn cuộn mênh mông, đánh thẳng lên ba thanh hắc sắc phi kiếm, chỉ trong nháy mắt liền đem thất phẩm tiên binh sinh sôi oanh thành bột mịn!
Lúc này sắc mặt nam tử mặt vuông chợt đại biến, trắng bệch không còn chút huyết sắc. Ngay lúc Nhạc Vũ vừa đánh ra ngũ sắc quang hoa, hắn đã biến thực lực của đối thủ mạnh mẽ vượt xa bọn hắn tưởng tượng!
Cùng lúc đó hai người còn lại nhìn nhau, nam tử mặt vuông cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền bay lên hóa quang bỏ chạy, cùng hai người khác chia thành ba hướng bôn đào.
Nhạc Vũ thấy thế chợt hừ lạnh, tay phải vươn ra, thúc giục Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp, vô tận từ lực súc tích trong lòng bàn tay.
- Cút trở về cho ta!
Một tiếng quát lớn như sấm rền, bàn tay Nhạc Vũ trảo mạnh về phía trước, ba người vốn bay xa hơn ngàn dặm lập tức bị một cỗ hấp lực hút nhiếp mạnh mẽ lôi trở về. Chỉ trong nháy mắt đã nhiếp quay về trước mắt hắn.
Chỉ có hắc y thanh niên điều khiển phi toa tốc độ nhanh hơn hai người khác mấy lần, xuyên qua hơn ngàn dặm trong tầng mây mới bị Nhạc Vũ nhiếp trúng. Phi toa quả nhiên là chí bảo viễn độn, mặc dù gặp phải Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ đại pháp cũng chỉ làm nó thoáng ngừng lại một thoáng, Nhạc Vũ phải vẩy ra thêm một đạo Ngũ Sắc Thần Quang mới đem bảo quang tiêu diệt, sau đó hấp nhiếp hắn quay trở về.
Nam tử mặt vuông sắc mặt không còn chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, hai người còn lại vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.
- Thần thông bậc này, ngươi là tu sĩ Ngọc Tiên?
Nhìn nhìn biểu tình giống như gặp quỷ của nam tử mặt vuông, Nhạc Vũ cũng không quản tới, trực tiếp chỉ tay thi triển Hi Hoàng Quan Tâm Thuật tìm tòi trí nhớ của người kia.
Thần thông công pháp này ngoại trừ nghịch chuyển, vốn không cách nào phát động. Bất quá giờ phút này dấu vết ngũ sắc quang hoa lốm đốm trên người hắn, vẫn còn đang tồn tại bên ngoài da thịt, chỉ có phương pháp này mới có thể đem hồn lực mạnh mẽ hoàn toàn rót vào.
Chỉ sau một lát đủ loại trí nhớ của người kia đã dội thẳng tới. Nhạc Vũ giống như đang xem phim điện ảnh, quan sát hết thảy quá khứ mấy trăm năm trong cuộc đời hắn.
- Nguyên lai ba người này cũng không phải tu sĩ phi thăng, mà là người của Trấn Lương quốc, là đệ tử của một tông môn tà đạo vô danh…
- Bên trong Hồng Hoang Giới, mặc dù không nổi danh nhưng đặt ở Thiên Nguyên Giới cũng là mạnh mẽ. Trong đó tu sĩ Thiên Tiên cũng có hơn mười người. Vị lão tổ chưởng giáo tiếp cận tu vi Thái Ất Chân Tiên.
Nhưng tông môn tà đạo tên Hắc Đàm Tông gần đây gặp phải đại biến diệt môn, tiên tu bên trong môn phái vẫn lạc hơn phân nửa. Ở trong mắt Nhạc Vũ cũng không đủ gây hoạn.
- Nguyên lai cũng giống như Hoàng Thao Thiên Thương, đều bị Trấn Lương quốc bức tới cùng đường, trốn đến tận đây…
Đột nhiên trong đầu Nhạc Vũ bỗng dưng có hình ảnh liên tiếp, làm vẻ mặt hắn ngưng lại, trong mắt lộ ra vẻ chuyên chú.
Hắn đã nhìn thấy hình ảnh vài chục đệ tử Hắc Đàm Tông đang bỏ chạy về hướng nam, mà ở phía sau là một đoàn người rậm rạp đuổi theo.
Đó là một đại quân đang bay nhanh trên không trung, khoảng chừng bốn ngàn người. Trong tay đều cầm vũ khí, đứng trên chiến xa thanh đồng, mười người một xe, đều có tu vi Nguyên Anh, có phi mã kéo xe, tốc độ còn nhanh hơn tu sĩ Hắc Đàm Tông.
Không bao lâu đã truy tới, tiếp theo phân ra hai bên bọc đánh, hình thành xu thế vây kín. Tiếp theo theo sau họ lấy ra gần hai ngàn lam sắc cung nỏ đồng loạt bắn ra.
Tốc độ của cung nỏ tuy kém hơn Tru Tiên Nỗ mấy lần, nhưng vẫn cực nhanh. Còn thêm ưu thế số lượng đông đảo, làm các tu sĩ Hắc Đàm Tông không thể tránh né, thần thông pháp bảo đều không thể bảo hộ hoàn toàn, đã bị bắn xuyên thân thể.
Tuy những mũi tên thật quỷ dị nhưng lại không có lực sát thương quá lớn, khi bắn trúng thân thể các tu sĩ Hắc Đàm Tông chỉ có thể làm họ tê liệt rơi xuống đất mà thôi.
Trong mấy chục người chỉ có ba người này có tu vi cao nhất nên miễn cưỡng chạy thoát.
- Đây là lực lượng nhân tộc trong thế giới này sao?
Nhạc Vũ chợt nghiêm túc, nhân sĩ tu đạo như bọn họ tu vi cảnh giới vượt hơn hết thảy. Một khi pháp lực thần thông kém thật quá xa thì căn bản không có khả năng dùng số lượng áp chế chất lượng.
Bất quá thiên mã cung nỏ rõ ràng có vẻ cổ quái. Lại có thêm thanh đồng chiến xa, chỉ sợ tu sĩ bình thường muốn chém vỡ cũng không thể nào.
Ở trong trí nhớ người này Nhạc Vũ từng nhìn thấy có một vị tu sĩ Thiên Tiên trước khi bị bắt đã phát ra một kích toàn lực nhưng chỉ làm một thanh đồng chiến xa bị hao tổn một chút mà thôi.
Còn có vũ khí của binh sĩ, lại có uy lực thật lớn lao, đáng tiếc chưa từng thấy sử dụng, trong trí nhớ của nam tử mặt vuông cũng không có lưu lại.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi rét lạnh, cưỡng chế nỗi lòng dậy sóng, khôi phục lại ổn định bình tĩnh.
Bốn ngàn võ sĩ kia, dù chính Nhạc Vũ muốn xử lý cũng cảm thấy phí một phen công phu.
Mà ở trong trí nhớ của người này, Trấn Lương quốc sở hữu tới một vạn ba ngàn thanh đồng chiến xa, mười ba vạn võ sĩ, được xưng là Vạn Thừa quốc gia.
Chẳng thể trách những tu sĩ kia lại sợ Trấn Lương quốc như sợ lang hổ.
Nếu hắn dự liệu không sai, phỏng chừng ngoại trừ thanh đồng chiến xa, bên trong Trấn Lương quốc hẳn phải còn thủ đoạn khác chưa từng sử dụng, chỉ là vì ba người này chưa từng nhìn thấy qua mà thôi.
Nhưng vẫn còn những đại quốc mạnh mẽ hơn chung quanh trung nguyên. Ngoài ra còn có thiên đình, nghe nói có ngàn vạn đại quân, đều có vũ khí hoàn mỹ, vượt xa Trấn Lương quốc gấp nhiều lần, có thể nói là uy chấn tam giới tiên tu!
Chỉ cần tu vi chưa tới cảnh giới Thái Ất Chân Tiên, là ai cũng phải nghe theo hiệu lệnh của họ.
Chỉ vì phù chiếu của Hồng Quân đạo tổ ngăn cấm không cho thiên đình chen tay vào việc dưới nhân gian, vì thế lực lượng cường thế nhất chính là địa vực Trung Nguyên Nam Chiêm Bộ Châu.
Lần này sưu hồn so với lần trước mạnh mẽ hơn không ít. Thần hồn cường đại có thể mạnh mẽ thăm dò gần phân nửa trí nhớ của tiên nhân tu sĩ này.
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy có một Linh Tiên giới đầy đủ đang hiện ra trước mắt hắn.
- Nguyên lai nơi này đứng đầu Trung Nguyên chư quốc, có tên là Ân Thương. Kỳ chủ được xưng Nhân Hoàng chư giới…
Đang nghĩ tới đây thì đầu của nam tử mặt vuông chợt nổ tung ra, Nhạc Vũ cảm thấy hài lòng đưa mắt nhìn về hướng hai người còn lại.
Chỉ thấy đôi nam nữ kia vẻ mặt trắng bệch, lớp khăn che mặt của nữ tử đã bị vạch trần, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa vẻ cầu xin sợ hãi.
Nhạc Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp đánh ra một đạo pháp lực, ngưng thành kiếm khí chặt đứt thân hình hai người này, lại nhiếp ra nguyên thần chặt chẽ nắm trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.