Chương 777: Ta mệnh tru tiên
Khai Hoang
08/06/2013
Còn đang trầm ngâm, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, không cần quay đầu lại hắn cũng biết Nông Dịch Sơn đang đi tới bên cạnh.
Nhạc Vũ nghiêng người thi lễ, nhìn thấy vị chưởng giáo sư tổ này của hắn hôm nay giống như trẻ hơn mấy chục tuổi, tinh thần quắt thước nhìn thiên cung trước mắt nói:
- Từ sau cuộc chiến hôm nay, toàn bộ tâm nguyện của ta trong cuộc đời này đã xong. Có Thính Vân Thiên Cung làm căn cơ tông môn, có thêm năm châu trong Trung Nguyên, chỉ cần sáu trăm năm tích lũy tông ta có thể chân chính hùng cứ thế giới này.
Nhạc Vũ nghe vậy thoáng cười, Nông Dịch Sơn đã quên tính cả Tử Vân tiên phủ. Tuy nhỏ một chút, nhưng bên dưới có tới mấy trăm Địa Tâm Phế Hỏa, bốn đạo Tiên Thiên Địa Tâm Tử Diễm, sơn cốc vạn dặm có thể mở mang vô số dược điền.
Nếu so sánh với Thính Vân Thiên Cung tuy không bằng, nhưng sau khi khai phá có thể cung dưỡng tám mươi vạn đệ tử tu hành, cơ hồ không còn gì đáng lo lắng. Hơn nữa bên trong Tử Vân tiên phủ sát trận cấm chế đã vượt xa trình độ của tu sĩ trong thế giới này, chính là một nơi cư trú tuyệt hảo, không có gì đáng lo lắng sẽ bị nguy hiểm tấn công.
Hắn đang định nói chuyện, lại nghe Nông Dịch Sơn hỏi:
- Nhưng có những Tán Tiên kia ở lại, rốt cục bổn tông cũng không thể vững như núi Thái, không biết Vũ nhi dự định xử trí thế nào?
Nhạc Vũ híp mắt, chuyện này hắn vốn đã có mưu tính, nhưng nếu hiện tại Nông Dịch Sơn đã hỏi, như vậy nói sớm cũng không sao.
Hắn nhìn ra xa xa, chỉ thấy khoảng vài trăm tu sĩ đang đứng cách vạn dặm nhìn tới. Trang phục đều khác nhau, nhưng không phải Quảng Lăng đệ tử, tuy ánh mắt phức tạp, nhưng ánh mắt có vẻ kính cẩn, còn có nhiều người vẻ mặt thấp thỏm.
Đặc biệt ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo vẻ sợ hãi.
Trong lòng hắn đoán biết những người này hơn phân nửa đến từ các môn các phái trong thiên hạ để chúc mừng, giờ phút này chỉ vì nghe được chuyện của Thính Vân Thiên Cung nên không dám vào bái sơn.
Trong nội tâm Nhạc Vũ cười khẽ, tốc độ của những người này xem ra cực nhanh, đủ xưng tụng tin tức linh thông.
Giờ phút này khoảng cách cuộc chiến Nam Hải chỉ mới xong một ngày, những người này lại kịp thời tìm đến, nếu không phải thời khắc đều chú ý hành tung của hắn, làm sao có thể kịp thời như thế.
Thính Vân bốn tông đột nhiên tấn công Quảng Lăng, nhất định cũng có những tông môn này đứng sau lưng thầm giúp đỡ, nhưng nếu xử trí quá nghiêm khắc nhất định sẽ gieo mầm tai họa cho Quảng Lăng. Nhưng nếu không trừng phạt sẽ làm lòng người khinh mạn, sinh ra dã tâm, đây mới thực sự là chuyện khó giải quyết.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không chút do dự quay đầu nói:
- Sư tổ, cho đệ tử mượn vài trương Quảng Lăng phù chiếu sử dụng.
- Phù chiếu?
Nông Dịch Sơn nhướng mày, có chút khó hiểu nhưng vẫn lấy ra ba trương phù trống đưa cho Nhạc Vũ, trong mắt hắn nhất thời dâng lên vẻ hiếu kỳ nồng đậm.
Nhạc Vũ nhìn số lượng vừa vặn đầy đủ, hắn lập tức lấy ra trương phù đầu tiên, đem tinh huyết ép ra đầu ngón tay, ngay sau đó thần hồn khí tức chợt biến đổi, lãnh mạc hạo đại, hòa thành một thể cùng thiên địa.
Ngay khi mọi người chung quanh không hiểu hắn định làm gì, Nhạc Vũ đã bắt đầu viết phù văn lên trương phù chiếu.
- Quảng Lăng Nhạc Vũ hôm nay cảnh cáo thiên hạ chư tông! Từ ngày Kỳ Hoàng Tông vẫn lạc, suốt hai vạn năm nay thiên hạ chư tông chém giết không ngừng, dẫn phát sát kiếp vô hạn tại Trung Nguyên. Tu sĩ Đại Thừa thành đạo lại không phi thăng. Nhạc Vũ nghĩ tình thương thiên có đức hiếu sinh, hôm nay đặc chế Tru Tiên Lệnh!
Ba chữ này vừa viết ra, vẻ mặt đám người Nông Dịch Sơn đều chấn kinh, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ tràn đầy kinh ngạc. Trong nội tâm cơ hồ dâng lên một ý niệm, Tru Tiên Lệnh, chỉ bằng cái tên này đã đủ làm lòng người kinh hãi, còn lộ vẻ hào khí can vân!
Chẳng qua không biết làm như vậy để làm gì?
Tu sĩ các tông ở nơi xa lúc này cũng giật mình nhìn qua, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh nghi bất định.
Mà giờ khắc này ánh mắt Nhạc Vũ như đao, cương khí toàn thân bắt đầu khởi động, kiếm ý hùng hồn xông thẳng lên trời.
- Trong vòng hai mươi năm, phàm tu sĩ tứ kiếp Tán Tiên trở lên nếu còn ở lại thế giới này, giết! Yêu thú mười lăm cấp trở lên còn ở lại thế giới này, giết! Không thù không oán nhiễu người thành đạo, giết! Ý đồ tạm cách nơi này tránh họa rồi quay lại, giết!
Liên tiếp bốn chữ “Giết” lộ ra sát cơ lẫm nhiên, nhưng phảng phất như không bàn mà hợp ý thiên đạo pháp tắc!
Thanh âm vừa vang ra, phảng phất như vô cùng vô hạn, thẳng khuếch tán ra ngoài trăm vạn dặm, thậm chí là ngàn vạn dặm, thật lâu không hề tiêu tan, quanh quẩn không ngừng phía chân trời. Phảng phất như trong minh minh có cỗ lực lượng đang thúc đẩy thanh âm này lan tràn phát triển tốc hành khắp ngõ ngách của thế giới.
Mà giờ khắc này vô luận là Trung Nguyên Nam Hải, hai ba phiến đại lục bị biển rộng cách trở, cơ hồ toàn bộ tu sĩ đều trở nên mờ mịt. Một ít tu sĩ Đại Thừa cùng tu sĩ Tán Tiên trong mắt bắn tinh mang, một phần vẻ mặt đều trắng bệch, phảng phất như thất hồn lạc phách.
Ngón tay Nhạc Vũ cong lại, đem đạo phù viết một mạch không ngừng, ngay sau đó phù chiếu không lửa tự cháy, hóa thành tro bụi tán ra một tầng kim mang tiêu tán.
Ngay tức khắc như có tương ứng, phiến thiên địa này vang lên âm thanh vang rền kịch liệt. Ngay sau đó bên trong hoàng sắc phù chiếu phun ra một đạo hoàng quang, cùng thiên địa hòa hợp thành một thể, trong minh minh dẫn phát lên một tầng thiên địa uy áp bàng bạc dâng tràn.
Vẻ mặt Thanh Dương Tử ngưng trọng, lập tức liền cảm giác ra được tình hình khác thường. Thế gian này phảng phất trống rỗng sinh ra một cỗ lực lượng ước thúc nhắm vào Tán Tiên, gia tăng lên bản thân hắn. Biết được trong hai mươi năm, nếu Tru Tiên Lệnh khởi lên hiệu dụng, không chỉ là Nhạc Vũ cần phải thủ tín đại khai sát giới, chỉ nói về thiên địa lực lượng cũng sẽ mạnh mẽ phát động trương phù chiếu kia.
Trong lòng hắn cũng không lo lắng, ngược lại còn vui mừng, không nói trước hôm nay khoảng cách hắn tiến tới tứ kiếp Tán Tiên vẫn còn quá sớm, mặc dù thực sự đi tới lúc đó, muốn tố hình độ kiếp cũng không có gì đáng ngại.
Hơn nữa Nhạc Vũ hạ xuống Tru Tiên Lệnh lại có thể khiến cho hắn phi thăng hồng hoang bản giới trước ngàn năm.
Bất quá giờ phút này trong lòng hắn càng thêm kinh dị.
Vừa rồi Nhạc Vũ chỉ dựa vào lực lượng bản thân mạnh mẽ chế tạo ra một loại tương tự như “Thiên Quy” dung hợp cùng thiên địa pháp tắc, hơn nữa còn được thế giới này thừa nhận, thật làm người ta vô cùng kinh hãi.
Tu vi của người này chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới áp chế thiên ý rồi?
Duy nhất làm lòng người an tâm chính là “pháp tắc” này cũng không có tính vĩnh cửu, mà chỉ vì Nhạc Vũ nên tồn tại. Nếu Nhạc Vũ rời khỏi thế giới này, tự nhiên sẽ không cần tiếp tục duy trì.
- Nghe tin đồn thời thượng cổ hồng hoang, một lời nói của chư vị Đạo tổ cũng giống như tạo ra giới luật hồng hoang. Chỉ sợ lời này tuyệt không phải giả dối!
Nghĩ tới đây, Thanh Dương Tử không khỏi hít sâu một hơi. Mọi người bên cạnh hắn cũng phản ứng tương tự, đều giật mình nhìn Nhạc Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Trong khoảnh khắc không ai phục hồi được tinh thần.
Nhạc Vũ cũng không quản tới tâm tư của mọi người, tiếp tục lấy ra trương phù chiếu thứ hai, lại dùng tinh huyết tới viết đạo phù. Chỉ trong chốc lát liền thành hình, sau đó quát lạnh một tiếng nói:
- Vân Bảo Tông tu sĩ muốn luyện hóa thế giới này, phản bổn quy nguyên, muốn thành tựu Nguyên Thần Tinh Hạch. Trong suốt mấy vạn năm liên tục gây xích mích tu sĩ Thiên Nguyên Giới tranh đấu, tạo ra sát nghiệt vộ cùng, có thể nói nhân thần cộng phẫn! Lần này đặc chế Hộ Giới Lệnh! Phàm là tu sĩ Vân Bảo Tông, trong thế giới này thiên hạ đồng đạo người người tru giết!
Lời vừa nói ra thiên địa liền biến sắc, đạo phù chiếu cũng liền thiêu đốt, bắn ra một đạo hoàng sắc quang hoa cũng giống như lúc trước, dung nhập vào trong thiên địa thế giới.
Thanh âm lại lan xa, hạo hạo đãng đãng, tốc hành chân trời góc biển, thật không không tiêu tan.
Phần lớn tu sĩ Quảng Lăng Tông không hiểu vì sao, không biết lời Nhạc Vũ nói về Vân Bảo Tông rốt cục lại có lai lịch ra sao, Nguyên Thần Tinh Hạch lại là vật gì? Chỉ có mấy người Nông Dịch Sơn cùng Thanh Dương Tử lại cau chặt mày tựa hồ lâm vào trầm tư.
Mà chỉ một lát sau đôi mắt Vân Hồ Tiên Tử chợt bắn ra tia lãnh mang, trên mặt hiện ra vài phần lệ sắc:
- Không trách được ngày đó ta và ngươi độ kiếp sắp thành lại bại! Nguyên lai là như vậy, hay cho Vân Bảo Tông…
Không biết Nông Dịch Sơn nghĩ tới điều gì, chân mày cau chặt lại giãn ra, vẻ mặt Thanh Dương Tử âm trầm, trong mắt lóe ra hung mang.
Ngay lúc này Nhạc Vũ lấy ra phù chiếu thứ ba. Phù chiếu cuối cùng này cũng không cần trịnh trọng như trước, hắn không nguyện tiếp tục lãng phí máu huyết bản thân, lấy ra chút chân long huyết tiếp tục vẽ phù văn.
Một hồi lâu sau, Nhạc Vũ lên tiếng nói:
- Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của tông ta còn thiếu năm phi kiếm! Nhạc Vũ ở đây xin thề, thương thiên chứng giám! Thiên hạ chư tông, vạn vạn Tán Tiên, vô luận người phương nào có thể đem một trong năm thanh kiếm đưa cho Quảng Lăng, sẽ nhận được một lời hứa của bổn tông!
Phù chiếu này không phát ra động tĩnh lớn như hai lần trước, nhưng vẫn được thiên địa hưởng ứng, trên không trung lóe lên ba tiếng sấm vang tựa hồ đang hưởng ứng lời Nhạc Vũ vừa nói.
Thanh âm cũng không lan xa, chỉ truyền trong phương viên ngàn dặm. Nhưng chỉ chốc lát sau từ chân trời liền có ba thanh phi kiếm xa xa bay tới.
Ánh mắt Nông Dịch Sơn sáng ngời, tay áo cuốn qua đem ba thanh phi kiếm nhiếp vào trong tay, hắn đã biết trong tay Chiến Tuyết còn có nửa bộ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận cùng trận đồ.
Mà nghe ngụ ý của Nhạc Vũ tựa hồ đang muốn dùng vật này đến trấn áp số mệnh Quảng Lăng Tông.
Thập Ngự Phục Ma kiếm trận nếu chỉ đơn độc từng kiếm uy năng chỉ tầm thường. Nhưng chỉ cần nhận được trận đồ, cứ thêm một thanh kiếm liền có được uy lực gấp đôi. Chiến Tuyết tụ tập được năm thanh kiếm đã tương đương với cửu phẩm tiên binh, nếu có đủ mười thanh hợp nhất uy năng đoán chừng chỉ kém hơn Nguyên Dương Đao Luân.
Bên trong thế giới này có thể trấn áp số mệnh tông môn, tiên binh mà tu sĩ Đại Thừa có thể sử dụng cũng chỉ có vật này.
Năm đó Kỳ Hoàng Tông chỉ góp nhặt được tám thanh kiếm khí, nếu không làm sao rơi vào cảnh diệt môn?
Chẳng qua khí thế sát phạt của bộ kiếm trận này cũng không quá thích hợp, không khỏi có chút đáng tiếc.
Nhạc Vũ chỉ khẽ cười lạnh, lai lịch ba thanh phi kiếm có chút kỳ quặc, người đưa kiếm lại không chịu lộ diện.
Trong lòng hắn cũng đã đoán ra được đơn giản đây là lễ vật bồi tội của Đạo Lâm cùng Đông Dương mấy tông. Bọn hắn muốn dùng vật này chấm dứt nhân quả thiếu hắn lúc trước.
Nhưng hành động này xem như miễn cưỡng hợp ý của hắn. Bản thân hắn cũng không thể thật sự đại khai sát giới, đem thiên hạ chư tông toàn bộ tuyệt diệt. Chẳng qua những đại tông môn kia ngày sau cũng cần phải cảnh cáo một phen.
Nhạc Vũ nghiêng người thi lễ, nhìn thấy vị chưởng giáo sư tổ này của hắn hôm nay giống như trẻ hơn mấy chục tuổi, tinh thần quắt thước nhìn thiên cung trước mắt nói:
- Từ sau cuộc chiến hôm nay, toàn bộ tâm nguyện của ta trong cuộc đời này đã xong. Có Thính Vân Thiên Cung làm căn cơ tông môn, có thêm năm châu trong Trung Nguyên, chỉ cần sáu trăm năm tích lũy tông ta có thể chân chính hùng cứ thế giới này.
Nhạc Vũ nghe vậy thoáng cười, Nông Dịch Sơn đã quên tính cả Tử Vân tiên phủ. Tuy nhỏ một chút, nhưng bên dưới có tới mấy trăm Địa Tâm Phế Hỏa, bốn đạo Tiên Thiên Địa Tâm Tử Diễm, sơn cốc vạn dặm có thể mở mang vô số dược điền.
Nếu so sánh với Thính Vân Thiên Cung tuy không bằng, nhưng sau khi khai phá có thể cung dưỡng tám mươi vạn đệ tử tu hành, cơ hồ không còn gì đáng lo lắng. Hơn nữa bên trong Tử Vân tiên phủ sát trận cấm chế đã vượt xa trình độ của tu sĩ trong thế giới này, chính là một nơi cư trú tuyệt hảo, không có gì đáng lo lắng sẽ bị nguy hiểm tấn công.
Hắn đang định nói chuyện, lại nghe Nông Dịch Sơn hỏi:
- Nhưng có những Tán Tiên kia ở lại, rốt cục bổn tông cũng không thể vững như núi Thái, không biết Vũ nhi dự định xử trí thế nào?
Nhạc Vũ híp mắt, chuyện này hắn vốn đã có mưu tính, nhưng nếu hiện tại Nông Dịch Sơn đã hỏi, như vậy nói sớm cũng không sao.
Hắn nhìn ra xa xa, chỉ thấy khoảng vài trăm tu sĩ đang đứng cách vạn dặm nhìn tới. Trang phục đều khác nhau, nhưng không phải Quảng Lăng đệ tử, tuy ánh mắt phức tạp, nhưng ánh mắt có vẻ kính cẩn, còn có nhiều người vẻ mặt thấp thỏm.
Đặc biệt ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo vẻ sợ hãi.
Trong lòng hắn đoán biết những người này hơn phân nửa đến từ các môn các phái trong thiên hạ để chúc mừng, giờ phút này chỉ vì nghe được chuyện của Thính Vân Thiên Cung nên không dám vào bái sơn.
Trong nội tâm Nhạc Vũ cười khẽ, tốc độ của những người này xem ra cực nhanh, đủ xưng tụng tin tức linh thông.
Giờ phút này khoảng cách cuộc chiến Nam Hải chỉ mới xong một ngày, những người này lại kịp thời tìm đến, nếu không phải thời khắc đều chú ý hành tung của hắn, làm sao có thể kịp thời như thế.
Thính Vân bốn tông đột nhiên tấn công Quảng Lăng, nhất định cũng có những tông môn này đứng sau lưng thầm giúp đỡ, nhưng nếu xử trí quá nghiêm khắc nhất định sẽ gieo mầm tai họa cho Quảng Lăng. Nhưng nếu không trừng phạt sẽ làm lòng người khinh mạn, sinh ra dã tâm, đây mới thực sự là chuyện khó giải quyết.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không chút do dự quay đầu nói:
- Sư tổ, cho đệ tử mượn vài trương Quảng Lăng phù chiếu sử dụng.
- Phù chiếu?
Nông Dịch Sơn nhướng mày, có chút khó hiểu nhưng vẫn lấy ra ba trương phù trống đưa cho Nhạc Vũ, trong mắt hắn nhất thời dâng lên vẻ hiếu kỳ nồng đậm.
Nhạc Vũ nhìn số lượng vừa vặn đầy đủ, hắn lập tức lấy ra trương phù đầu tiên, đem tinh huyết ép ra đầu ngón tay, ngay sau đó thần hồn khí tức chợt biến đổi, lãnh mạc hạo đại, hòa thành một thể cùng thiên địa.
Ngay khi mọi người chung quanh không hiểu hắn định làm gì, Nhạc Vũ đã bắt đầu viết phù văn lên trương phù chiếu.
- Quảng Lăng Nhạc Vũ hôm nay cảnh cáo thiên hạ chư tông! Từ ngày Kỳ Hoàng Tông vẫn lạc, suốt hai vạn năm nay thiên hạ chư tông chém giết không ngừng, dẫn phát sát kiếp vô hạn tại Trung Nguyên. Tu sĩ Đại Thừa thành đạo lại không phi thăng. Nhạc Vũ nghĩ tình thương thiên có đức hiếu sinh, hôm nay đặc chế Tru Tiên Lệnh!
Ba chữ này vừa viết ra, vẻ mặt đám người Nông Dịch Sơn đều chấn kinh, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ tràn đầy kinh ngạc. Trong nội tâm cơ hồ dâng lên một ý niệm, Tru Tiên Lệnh, chỉ bằng cái tên này đã đủ làm lòng người kinh hãi, còn lộ vẻ hào khí can vân!
Chẳng qua không biết làm như vậy để làm gì?
Tu sĩ các tông ở nơi xa lúc này cũng giật mình nhìn qua, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh nghi bất định.
Mà giờ khắc này ánh mắt Nhạc Vũ như đao, cương khí toàn thân bắt đầu khởi động, kiếm ý hùng hồn xông thẳng lên trời.
- Trong vòng hai mươi năm, phàm tu sĩ tứ kiếp Tán Tiên trở lên nếu còn ở lại thế giới này, giết! Yêu thú mười lăm cấp trở lên còn ở lại thế giới này, giết! Không thù không oán nhiễu người thành đạo, giết! Ý đồ tạm cách nơi này tránh họa rồi quay lại, giết!
Liên tiếp bốn chữ “Giết” lộ ra sát cơ lẫm nhiên, nhưng phảng phất như không bàn mà hợp ý thiên đạo pháp tắc!
Thanh âm vừa vang ra, phảng phất như vô cùng vô hạn, thẳng khuếch tán ra ngoài trăm vạn dặm, thậm chí là ngàn vạn dặm, thật lâu không hề tiêu tan, quanh quẩn không ngừng phía chân trời. Phảng phất như trong minh minh có cỗ lực lượng đang thúc đẩy thanh âm này lan tràn phát triển tốc hành khắp ngõ ngách của thế giới.
Mà giờ khắc này vô luận là Trung Nguyên Nam Hải, hai ba phiến đại lục bị biển rộng cách trở, cơ hồ toàn bộ tu sĩ đều trở nên mờ mịt. Một ít tu sĩ Đại Thừa cùng tu sĩ Tán Tiên trong mắt bắn tinh mang, một phần vẻ mặt đều trắng bệch, phảng phất như thất hồn lạc phách.
Ngón tay Nhạc Vũ cong lại, đem đạo phù viết một mạch không ngừng, ngay sau đó phù chiếu không lửa tự cháy, hóa thành tro bụi tán ra một tầng kim mang tiêu tán.
Ngay tức khắc như có tương ứng, phiến thiên địa này vang lên âm thanh vang rền kịch liệt. Ngay sau đó bên trong hoàng sắc phù chiếu phun ra một đạo hoàng quang, cùng thiên địa hòa hợp thành một thể, trong minh minh dẫn phát lên một tầng thiên địa uy áp bàng bạc dâng tràn.
Vẻ mặt Thanh Dương Tử ngưng trọng, lập tức liền cảm giác ra được tình hình khác thường. Thế gian này phảng phất trống rỗng sinh ra một cỗ lực lượng ước thúc nhắm vào Tán Tiên, gia tăng lên bản thân hắn. Biết được trong hai mươi năm, nếu Tru Tiên Lệnh khởi lên hiệu dụng, không chỉ là Nhạc Vũ cần phải thủ tín đại khai sát giới, chỉ nói về thiên địa lực lượng cũng sẽ mạnh mẽ phát động trương phù chiếu kia.
Trong lòng hắn cũng không lo lắng, ngược lại còn vui mừng, không nói trước hôm nay khoảng cách hắn tiến tới tứ kiếp Tán Tiên vẫn còn quá sớm, mặc dù thực sự đi tới lúc đó, muốn tố hình độ kiếp cũng không có gì đáng ngại.
Hơn nữa Nhạc Vũ hạ xuống Tru Tiên Lệnh lại có thể khiến cho hắn phi thăng hồng hoang bản giới trước ngàn năm.
Bất quá giờ phút này trong lòng hắn càng thêm kinh dị.
Vừa rồi Nhạc Vũ chỉ dựa vào lực lượng bản thân mạnh mẽ chế tạo ra một loại tương tự như “Thiên Quy” dung hợp cùng thiên địa pháp tắc, hơn nữa còn được thế giới này thừa nhận, thật làm người ta vô cùng kinh hãi.
Tu vi của người này chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới áp chế thiên ý rồi?
Duy nhất làm lòng người an tâm chính là “pháp tắc” này cũng không có tính vĩnh cửu, mà chỉ vì Nhạc Vũ nên tồn tại. Nếu Nhạc Vũ rời khỏi thế giới này, tự nhiên sẽ không cần tiếp tục duy trì.
- Nghe tin đồn thời thượng cổ hồng hoang, một lời nói của chư vị Đạo tổ cũng giống như tạo ra giới luật hồng hoang. Chỉ sợ lời này tuyệt không phải giả dối!
Nghĩ tới đây, Thanh Dương Tử không khỏi hít sâu một hơi. Mọi người bên cạnh hắn cũng phản ứng tương tự, đều giật mình nhìn Nhạc Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Trong khoảnh khắc không ai phục hồi được tinh thần.
Nhạc Vũ cũng không quản tới tâm tư của mọi người, tiếp tục lấy ra trương phù chiếu thứ hai, lại dùng tinh huyết tới viết đạo phù. Chỉ trong chốc lát liền thành hình, sau đó quát lạnh một tiếng nói:
- Vân Bảo Tông tu sĩ muốn luyện hóa thế giới này, phản bổn quy nguyên, muốn thành tựu Nguyên Thần Tinh Hạch. Trong suốt mấy vạn năm liên tục gây xích mích tu sĩ Thiên Nguyên Giới tranh đấu, tạo ra sát nghiệt vộ cùng, có thể nói nhân thần cộng phẫn! Lần này đặc chế Hộ Giới Lệnh! Phàm là tu sĩ Vân Bảo Tông, trong thế giới này thiên hạ đồng đạo người người tru giết!
Lời vừa nói ra thiên địa liền biến sắc, đạo phù chiếu cũng liền thiêu đốt, bắn ra một đạo hoàng sắc quang hoa cũng giống như lúc trước, dung nhập vào trong thiên địa thế giới.
Thanh âm lại lan xa, hạo hạo đãng đãng, tốc hành chân trời góc biển, thật không không tiêu tan.
Phần lớn tu sĩ Quảng Lăng Tông không hiểu vì sao, không biết lời Nhạc Vũ nói về Vân Bảo Tông rốt cục lại có lai lịch ra sao, Nguyên Thần Tinh Hạch lại là vật gì? Chỉ có mấy người Nông Dịch Sơn cùng Thanh Dương Tử lại cau chặt mày tựa hồ lâm vào trầm tư.
Mà chỉ một lát sau đôi mắt Vân Hồ Tiên Tử chợt bắn ra tia lãnh mang, trên mặt hiện ra vài phần lệ sắc:
- Không trách được ngày đó ta và ngươi độ kiếp sắp thành lại bại! Nguyên lai là như vậy, hay cho Vân Bảo Tông…
Không biết Nông Dịch Sơn nghĩ tới điều gì, chân mày cau chặt lại giãn ra, vẻ mặt Thanh Dương Tử âm trầm, trong mắt lóe ra hung mang.
Ngay lúc này Nhạc Vũ lấy ra phù chiếu thứ ba. Phù chiếu cuối cùng này cũng không cần trịnh trọng như trước, hắn không nguyện tiếp tục lãng phí máu huyết bản thân, lấy ra chút chân long huyết tiếp tục vẽ phù văn.
Một hồi lâu sau, Nhạc Vũ lên tiếng nói:
- Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của tông ta còn thiếu năm phi kiếm! Nhạc Vũ ở đây xin thề, thương thiên chứng giám! Thiên hạ chư tông, vạn vạn Tán Tiên, vô luận người phương nào có thể đem một trong năm thanh kiếm đưa cho Quảng Lăng, sẽ nhận được một lời hứa của bổn tông!
Phù chiếu này không phát ra động tĩnh lớn như hai lần trước, nhưng vẫn được thiên địa hưởng ứng, trên không trung lóe lên ba tiếng sấm vang tựa hồ đang hưởng ứng lời Nhạc Vũ vừa nói.
Thanh âm cũng không lan xa, chỉ truyền trong phương viên ngàn dặm. Nhưng chỉ chốc lát sau từ chân trời liền có ba thanh phi kiếm xa xa bay tới.
Ánh mắt Nông Dịch Sơn sáng ngời, tay áo cuốn qua đem ba thanh phi kiếm nhiếp vào trong tay, hắn đã biết trong tay Chiến Tuyết còn có nửa bộ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận cùng trận đồ.
Mà nghe ngụ ý của Nhạc Vũ tựa hồ đang muốn dùng vật này đến trấn áp số mệnh Quảng Lăng Tông.
Thập Ngự Phục Ma kiếm trận nếu chỉ đơn độc từng kiếm uy năng chỉ tầm thường. Nhưng chỉ cần nhận được trận đồ, cứ thêm một thanh kiếm liền có được uy lực gấp đôi. Chiến Tuyết tụ tập được năm thanh kiếm đã tương đương với cửu phẩm tiên binh, nếu có đủ mười thanh hợp nhất uy năng đoán chừng chỉ kém hơn Nguyên Dương Đao Luân.
Bên trong thế giới này có thể trấn áp số mệnh tông môn, tiên binh mà tu sĩ Đại Thừa có thể sử dụng cũng chỉ có vật này.
Năm đó Kỳ Hoàng Tông chỉ góp nhặt được tám thanh kiếm khí, nếu không làm sao rơi vào cảnh diệt môn?
Chẳng qua khí thế sát phạt của bộ kiếm trận này cũng không quá thích hợp, không khỏi có chút đáng tiếc.
Nhạc Vũ chỉ khẽ cười lạnh, lai lịch ba thanh phi kiếm có chút kỳ quặc, người đưa kiếm lại không chịu lộ diện.
Trong lòng hắn cũng đã đoán ra được đơn giản đây là lễ vật bồi tội của Đạo Lâm cùng Đông Dương mấy tông. Bọn hắn muốn dùng vật này chấm dứt nhân quả thiếu hắn lúc trước.
Nhưng hành động này xem như miễn cưỡng hợp ý của hắn. Bản thân hắn cũng không thể thật sự đại khai sát giới, đem thiên hạ chư tông toàn bộ tuyệt diệt. Chẳng qua những đại tông môn kia ngày sau cũng cần phải cảnh cáo một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.