Chương 732: Thuận ta thì sống
Khai Hoang
08/06/2013
Nhạc Vũ chém ra một đao, Huyền Tĩnh chân nhân liền cảm thấy trong ngực trầm muộn vô hạn, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt nhìn về hướng thanh niên thanh tú, tràn đầy oán độc phẫn hận.
Pháp lực của hắn bị Nhạc Vũ mạnh mẽ phách tán phong tỏa, nhưng hồn thức không mất. Tất nhiên hắn có thể phân biệt thật rõ ràng một đao kia chém thẳng Thính Vân Trấn Tâm Kinh xa ngoài mấy ngàn vạn dặm, nhưng mũi đao có mang theo đặc tính của thiên địa pháp tắc, đủ làm cho Thính Vân Trấn Tâm Kính vỡ vụn.
Ngay giờ phút này hắn cảm thấy vừa hối tiếc vừa oán hận, hối hận chính là lúc ban đầu khi cánh chim của Nhạc Vũ chưa đầy không lập tức đem hắn chém giết. Oán hận là vì lòng dạ của Nhạc Vũ quá độc ác, bám chặt không chịu buông tha!
Nhạc Vũ cũng không đếm xỉa tới hắn, hồn niệm cảm giác xa xa một đao kia tựa hồ đã chém vỡ Thính Vân Trấn Tâm Kính. Chính phản Tam Tiêu kiếm trận lại vận chuyển lần nữa, vô số ngũ sắc quang hoa cùng thời không loạn nhận tập trung lên mũi Nghịch Thiên Đao.
- Hạo Dương Thiên Kính! Vỡ cho ta!
Một đạo đao mang ngưng tụ tới cực hạn bỗng dưng nhảy lên không bắn đi, cho tới ngoài ngàn vạn dặm giao phong cùng Hạo Dương Thiên Kính.
- Đinh!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lồng ngực như bị chấn động, bị lực phản kích xông vào bản thân, phá hư những kinh mạch chi nhánh li ti, khí huyết trong lồng ngực liền sôi trào lên.
Nhưng giờ phút này tai của hắn cũng phảng phất nghe được tiếng vỡ vụn của mặt kính khổng lồ.
Vừa kết hợp với lực lượng hóa thân, dùng kiếm trận tăng thêm uy năng, lực phá hoại đâu chỉ tăng vọt hơn mấy lần? Một đao kia, trên thế giới này còn có người phương nào đủ sức ngăn cản?
Thản nhiên cười, Nhạc Vũ đè nén khí cơ rối loạn cuồn cuộn trong cơ thể, còn có vô số ám thương, lại đem thần hồn truy tìm hai thanh cự kiếm đã bỏ chạy ra ngoài tầng không gian.
Kiếm trận lại chuyển, đao mang thêm một lần ngưng tụ, chẳng qua giờ khắc này trong đầu Nhạc Vũ chợt cảm giác một trận choáng váng, phát giác pháp lực trong cơ thể tựa hồ rỗng không.
Tinh mang trong mắt lóe lên, trong lòng Nhạc Vũ biết giờ phút này không thể lộ ra nửa điểm cạn kiệt sức lực, hắn tiện tay phẩy tay áo, đem chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân cùng Cửu Long Trầm Kim Đỉnh trên bầu trời thu hồi, sau đó Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực cuối cùng kịp thời khôi phục trở về.
Lần này hắn chém ra hai đao liên tục, hai đạo đao mang kém hơn lúc trước, xuyên qua trong thời không loạn lưu, đuổi theo hai kiện chí bảo, chém vỡ trước khi chúng kịp quay về Tử Nghiễn Tông cùng Huyễn Tâm Tông!
Chỉ trong chốc lát, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí bên trong bản thể cùng hai hóa thân đã hoàn toàn khô cạn, không còn cách nào tiếp tục đề tụ.
Sắc mặt Nhạc Vũ vẫn như thường, không hề lộ chút phản ứng, chỉ đem toàn bộ pháp bảo còn lại thu hồi.
Hắn quét mắt nhìn xuống phía dưới mấy vạn tu sĩ trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi không còn tia huyết sắc.
Nhạc Vũ cố ý dừng một chút, đợi khoảng mười mấy lần hô hấp sau, khi pháp lực bản thân thoáng khôi phục bỗng dưng vung đao, dù không vận chuyển Chính phản Tam Tiêu kiếm trận nhưng thanh thế vô cùng rõ ràng, thẳng đánh về một nơi nào đó ngoài trăm vạn dặm.
Chỉ một lát sau, liền thấy phương hướng U Châu dâng lên một luồng linh lực ba triều vô cùng kịch liệt đang lan tràn bốn phía, hẳn là từ ngoài trăm vạn dặm lan tới nơi này.
Nhạc Vũ thấy thế yên tâm cười khẽ, hắn biết được chỗ Thôn Tinh xem như đã bình yên vô sự, hơn mười yêu tu mười lăm cấp tham dự vây công lần này chỉ sợ không được may mắn.
Thứ nhất hắn không còn dư lực, thứ hai hắn cũng biết nếu mình tiếp tục tùy tiện nhúng tay, Thôn Tinh nhất định sẽ không thích, vì thế cũng không tiếp tục xuất thủ.
Nhưng trong lòng hắn sát ý bốc cao, vô luận những yêu tu kia có thể chạy thoát khỏi tay Thôn Tinh hay không, hắn cũng không cho phép đám người kia tiếp tục tồn tại!
Sau lần này, nhất định phải đem bọn hắn trừ đi, chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi.
Bản thân Thôn Tinh cũng là Yêu tộc nhất mạch, không đành lòng thực sự hạ sát thủ, như vậy chuyện này cứ để cho hắn đi làm là được!
Thu hồi lại hồn thức linh giác, Nhạc Vũ cũng thu hồi pháp bảo chung quanh, chỉ để lại hai cỗ hóa thân cùng Chiến Tuyết bên cạnh thủ hộ, mới lạnh lùng nói:
- Bọn ngươi phải biết lần này tại sao ta lại bỏ qua cho các ngươi!
Hắn đứng trên mấy vạn trượng trời cao nhìn xuống, vẻ mặt đạm mạc, mang theo vài phần trào phúng, vài phần bễ nghễ tự phụ.
Chẳng qua trong giờ phút này, bao gồm hơn ngàn người vẫn còn lơ lửng trên không trung cùng mấy vạn tu sĩ bên dưới, không ai cảm giác Nhạc Vũ đang cuồng vọng lớn lối, ngược lại trong nội tâm càng thêm khẩn trương.
Nói là hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho bọn hắn, những lời này không hề sai. Xem tình hình hiện tại, Nhạc Vũ chỉ cần tăng thêm sức lực là có thể đánh chết tuyệt đại đa số những người đang có mặt.
Lưu lại tính mạng họ, Nhạc Vũ thậm chí vì chuyện này phải tiêu hao thật nhiều pháp lực tâm thần tới khống chế Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao cùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông.
Nhìn thủ đoạn của Nhạc Vũ, có thể biết hắn không sợ sát nghiệt nghiệp lực, quả quyết không phải vì vậy mà buông tha cho họ, hắn làm như thế tự nhiên là có dụng ý khác.
Trong đó những tu sĩ Nguyên Anh rốt cục cũng có người thông minh, chỉ suy tư chốc lát liền có một người hướng Nhạc Vũ thi lễ thật sâu, trầm giọng nói:
- Cuộc chiến hôm nay tu chân giới đã tổn hại nguyên khí. Nhạc trưởng lão trạch tâm nhân hậu, lấy thiên hạ thương sinh linh làm đầu, không muốn để Yêu tộc nhất mạch tàn sát nhân gian bừa bãi, ý chí như vậy chúng ta thật sự bái phục.
Hắn vừa thốt lời này, ngoại trừ Đạo Lâm Tông cùng Tĩnh Hải Tông, vô luận là những người trên không trung hay mấy vạn tu sĩ dưới đất, cũng có người hướng Nhạc Vũ thi lễ, trong lòng rốt cục thực sự nghĩ thế nào không ai biết, nhưng vẻ mặt lại bộc lộ ra cảm kích bái xuống thật sâu.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, trong lòng đối với những người kia cũng không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ. Cầu sinh chính là bản năng của loài người, những người thà chịu gãy chứ không chịu cong chỉ là ít ỏi, cũng có rất nhiều người có thể nhẫn nhục cầu sống là chuyện bình thường.
Bên trong những tu sĩ, trong số những tán tu cũng có người tính khí ngông nghênh, tuy hành lễ nhưng không lộ ra vẻ nịnh nọt, mà tu sĩ chư tông phần lớn lo lắng thực lực tông môn tổn hao quá nhiều, vì thế mới bằng lòng khom lưng cúi đầu.
Nếu không có những tâm tính như vậy, ở trên con đường tu chân chỉ sợ cũng sẽ không đạt được thành tựu gì lớn lao.
Hắn cũng không đi quản suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Nếu đã biết được ý định của ta, như vậy các ngươi cũng nên biết ngày sau nên làm như thế nào rồi?
Phương viên mấy trăm dặm nơi này lại trở nên yên tĩnh. Ngay khi trong mắt Nhạc Vũ lại bộc phát sát ý, hồn niệm uy áp đè xuống, trong mọi người rốt cục có người không chịu nổi, thở dài nói:
- Từ nay về sau, tông ta sẽ lấy Quảng Lăng làm chủ, chỉ nghe Quảng Lăng hiệu lệnh.
Lời vừa nói ra, giống như đã ngã ngũ, đám người còn lại cũng rối rít cúi đầu, những tu sĩ tán tu chỉ thoáng do dự liền cúi đầu hành lễ.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, tiếp theo tiện tay hút nhiếp Huyền Tĩnh tới trước người, tiếp theo lại hỏi:
- Nếu đã nghe mệnh lệnh của ta, như vậy nếu ta nói Thính Vân Tông Huyền Tĩnh thực ra chỉ là một con Vực Ngoại Thiên Ma thì sao?
Hai mắt Huyền Tĩnh trợn tròn như muốn rơi khỏi hốc mắt, trong lòng tràn ngập vẻ xấu hổ cùng hận ý giận dữ, cơ hồ muốn làm cơ thể hắn nổ tung, nhưng lại hoàn toàn không thể động đậy.
Mọi người lại trầm mặc một trận, song chỉ thoáng chốc có người lên tiếng:
- Nhạc trưởng lão đã nói hắn là Vực Ngoại Thiên Ma, hơn phân nửa là không sai.
Trong vòng trăm dặm, mấy vạn tu sĩ đều đỏ mặt, nhưng không một người nào dám mở miệng phản bác, chỉ rối rít gật đầu nói:
- Thính Vân Tông cùng Vực Ngoại Thiên Ma cấu kết, thực sự tội ác tày trời! Thiên hạ tu sĩ nên tru giết hết!
- Đáng hận! Không ngờ bị Huyền Tĩnh lừa gạt lâu như thế, cũng may Nhạc trưởng lão tuệ nhãn, công khai được chuyện này!
- Thính Vân Tông ức hiếp tán tu cùng chư tông đã lâu, thật khó bỏ qua! Lần này nên cho bọn hắn chịu diệt vong.
Nhạc Vũ nghe được cười vang, tư thái ngạo cuồng, đưa mắt nhìn Huyền Tĩnh đang nhắm chặt hai mắt, tiếp theo cười lạnh nói:
- Mặc cho ngươi mưu hoa thế nào, ta giết ngươi như giết con kiến hôi!
Hắn lười động thủ, Chiến Tuyết lạnh lùng nhướng mày, bàn tay vung lên, liền chém Huyền Tĩnh làm hai đoạn, nguyên thần thoát ra liền bị tham lang sát lực trên thân kiếm cắn nuốt biến mất.
Nhạc Vũ thấy thế hừ lạnh một tiếng, không quản tới mấy vạn tu sĩ, đều giao cho Nông Dịch Sơn cùng phu thê Thanh Dương Tử xử trí. Hắn đem hai hóa thân thu vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, hướng Thủy Hàn Phong đáp xuống.
Lúc này mấy vạn đệ tử bên trong Quảng Lăng sơn giờ phút này đều nhìn lên bầu trời, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa bội phục, cực kỳ hưng phấn, có chút hâm mộ còn có vài phần quang vinh.
Họ hâm mộ chính là Nhạc Vũ dùng lực lượng bản thân trấn áp mười vạn tu sĩ, cửu kiếp tán tu cao cao tại thượng, tu sĩ đại thần thông bị Nhạc Vũ giết chết như con kiến, ngay cả chí bảo trấn áp số mệnh của tứ tông cũng bị hắn bài trừ, đơn giản như trở bàn tay.
Thành tựu tung hoành thế gian khiến thiên hạ tu sĩ chỉ phải ngưỡng mộ nhìn lên như vậy thật đáng làm người ta ao ước.
Mà nhân vật như vậy lại xuất thân từ Quảng Lăng Tông, làm mọi người vô cùng phấn chấn.
Bây giờ tuy Quảng Lăng Tông còn chưa có quy mô lớn như mười đại tông môn, nhưng nếu bàn về thực lực đã đứng đệ nhất trong Đông Thắng đại lục.
Toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn cùng đệ tử chân truyền đều đang đứng trước Quan Vân Điện chờ đợi, mấy người Cung Trí cùng Mạc Quân vẻ mặt đều rạng rỡ.
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, chào hỏi mọi người, lúc này mới tiếp tục đi vào trong điện. Khi đi ngang qua Lý Nại Lạc, Nhạc Vũ chợt nhận ra sư đệ đang mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn chưa mở miệng, nhưng trong ánh mắt mang theo vẻ cảm kích tràn đầy.
Nhạc Vũ mỉm cười vỗ vai Lý Nại Lạc nói:
- Những lời khác ta cũng không cần nói thêm. Ta và ngươi là sư huynh đệ, tự nhiên vui buồn cùng hưởng. Hôm nay ta đã đạt Đại Thừa, có lẽ chỉ thêm trăm năm sẽ phải rời khỏi thế giới này. Chuyện Quảng Lăng Tông cũng không thể tiếp tục trông nom. Ngày sau trong thế giới này, phải dựa vào ngươi cùng vài vị đồng môn sư đệ!
Lý Nại Lạc cũng không nói chuyện, chỉ trầm trọng thi lễ. Hơn mười người chung quanh nghe được đều hiện ra thần sắc lo lắng. Nếu Quảng Lăng Tông thực sự muốn đứng vững muôn đời, trăm năm thời gian thực sự quá ít.
Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, hắn đi thẳng vào trong điện. Hắn không phải Mặc Quan Lan, trước khi rời khỏi thế giới này làm sao để tông môn của mình còn lưu lại hậu hoạn?
Pháp lực của hắn bị Nhạc Vũ mạnh mẽ phách tán phong tỏa, nhưng hồn thức không mất. Tất nhiên hắn có thể phân biệt thật rõ ràng một đao kia chém thẳng Thính Vân Trấn Tâm Kinh xa ngoài mấy ngàn vạn dặm, nhưng mũi đao có mang theo đặc tính của thiên địa pháp tắc, đủ làm cho Thính Vân Trấn Tâm Kính vỡ vụn.
Ngay giờ phút này hắn cảm thấy vừa hối tiếc vừa oán hận, hối hận chính là lúc ban đầu khi cánh chim của Nhạc Vũ chưa đầy không lập tức đem hắn chém giết. Oán hận là vì lòng dạ của Nhạc Vũ quá độc ác, bám chặt không chịu buông tha!
Nhạc Vũ cũng không đếm xỉa tới hắn, hồn niệm cảm giác xa xa một đao kia tựa hồ đã chém vỡ Thính Vân Trấn Tâm Kính. Chính phản Tam Tiêu kiếm trận lại vận chuyển lần nữa, vô số ngũ sắc quang hoa cùng thời không loạn nhận tập trung lên mũi Nghịch Thiên Đao.
- Hạo Dương Thiên Kính! Vỡ cho ta!
Một đạo đao mang ngưng tụ tới cực hạn bỗng dưng nhảy lên không bắn đi, cho tới ngoài ngàn vạn dặm giao phong cùng Hạo Dương Thiên Kính.
- Đinh!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lồng ngực như bị chấn động, bị lực phản kích xông vào bản thân, phá hư những kinh mạch chi nhánh li ti, khí huyết trong lồng ngực liền sôi trào lên.
Nhưng giờ phút này tai của hắn cũng phảng phất nghe được tiếng vỡ vụn của mặt kính khổng lồ.
Vừa kết hợp với lực lượng hóa thân, dùng kiếm trận tăng thêm uy năng, lực phá hoại đâu chỉ tăng vọt hơn mấy lần? Một đao kia, trên thế giới này còn có người phương nào đủ sức ngăn cản?
Thản nhiên cười, Nhạc Vũ đè nén khí cơ rối loạn cuồn cuộn trong cơ thể, còn có vô số ám thương, lại đem thần hồn truy tìm hai thanh cự kiếm đã bỏ chạy ra ngoài tầng không gian.
Kiếm trận lại chuyển, đao mang thêm một lần ngưng tụ, chẳng qua giờ khắc này trong đầu Nhạc Vũ chợt cảm giác một trận choáng váng, phát giác pháp lực trong cơ thể tựa hồ rỗng không.
Tinh mang trong mắt lóe lên, trong lòng Nhạc Vũ biết giờ phút này không thể lộ ra nửa điểm cạn kiệt sức lực, hắn tiện tay phẩy tay áo, đem chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân cùng Cửu Long Trầm Kim Đỉnh trên bầu trời thu hồi, sau đó Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực cuối cùng kịp thời khôi phục trở về.
Lần này hắn chém ra hai đao liên tục, hai đạo đao mang kém hơn lúc trước, xuyên qua trong thời không loạn lưu, đuổi theo hai kiện chí bảo, chém vỡ trước khi chúng kịp quay về Tử Nghiễn Tông cùng Huyễn Tâm Tông!
Chỉ trong chốc lát, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí bên trong bản thể cùng hai hóa thân đã hoàn toàn khô cạn, không còn cách nào tiếp tục đề tụ.
Sắc mặt Nhạc Vũ vẫn như thường, không hề lộ chút phản ứng, chỉ đem toàn bộ pháp bảo còn lại thu hồi.
Hắn quét mắt nhìn xuống phía dưới mấy vạn tu sĩ trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi không còn tia huyết sắc.
Nhạc Vũ cố ý dừng một chút, đợi khoảng mười mấy lần hô hấp sau, khi pháp lực bản thân thoáng khôi phục bỗng dưng vung đao, dù không vận chuyển Chính phản Tam Tiêu kiếm trận nhưng thanh thế vô cùng rõ ràng, thẳng đánh về một nơi nào đó ngoài trăm vạn dặm.
Chỉ một lát sau, liền thấy phương hướng U Châu dâng lên một luồng linh lực ba triều vô cùng kịch liệt đang lan tràn bốn phía, hẳn là từ ngoài trăm vạn dặm lan tới nơi này.
Nhạc Vũ thấy thế yên tâm cười khẽ, hắn biết được chỗ Thôn Tinh xem như đã bình yên vô sự, hơn mười yêu tu mười lăm cấp tham dự vây công lần này chỉ sợ không được may mắn.
Thứ nhất hắn không còn dư lực, thứ hai hắn cũng biết nếu mình tiếp tục tùy tiện nhúng tay, Thôn Tinh nhất định sẽ không thích, vì thế cũng không tiếp tục xuất thủ.
Nhưng trong lòng hắn sát ý bốc cao, vô luận những yêu tu kia có thể chạy thoát khỏi tay Thôn Tinh hay không, hắn cũng không cho phép đám người kia tiếp tục tồn tại!
Sau lần này, nhất định phải đem bọn hắn trừ đi, chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi.
Bản thân Thôn Tinh cũng là Yêu tộc nhất mạch, không đành lòng thực sự hạ sát thủ, như vậy chuyện này cứ để cho hắn đi làm là được!
Thu hồi lại hồn thức linh giác, Nhạc Vũ cũng thu hồi pháp bảo chung quanh, chỉ để lại hai cỗ hóa thân cùng Chiến Tuyết bên cạnh thủ hộ, mới lạnh lùng nói:
- Bọn ngươi phải biết lần này tại sao ta lại bỏ qua cho các ngươi!
Hắn đứng trên mấy vạn trượng trời cao nhìn xuống, vẻ mặt đạm mạc, mang theo vài phần trào phúng, vài phần bễ nghễ tự phụ.
Chẳng qua trong giờ phút này, bao gồm hơn ngàn người vẫn còn lơ lửng trên không trung cùng mấy vạn tu sĩ bên dưới, không ai cảm giác Nhạc Vũ đang cuồng vọng lớn lối, ngược lại trong nội tâm càng thêm khẩn trương.
Nói là hạ thủ lưu tình, bỏ qua cho bọn hắn, những lời này không hề sai. Xem tình hình hiện tại, Nhạc Vũ chỉ cần tăng thêm sức lực là có thể đánh chết tuyệt đại đa số những người đang có mặt.
Lưu lại tính mạng họ, Nhạc Vũ thậm chí vì chuyện này phải tiêu hao thật nhiều pháp lực tâm thần tới khống chế Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao cùng Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ thần thông.
Nhìn thủ đoạn của Nhạc Vũ, có thể biết hắn không sợ sát nghiệt nghiệp lực, quả quyết không phải vì vậy mà buông tha cho họ, hắn làm như thế tự nhiên là có dụng ý khác.
Trong đó những tu sĩ Nguyên Anh rốt cục cũng có người thông minh, chỉ suy tư chốc lát liền có một người hướng Nhạc Vũ thi lễ thật sâu, trầm giọng nói:
- Cuộc chiến hôm nay tu chân giới đã tổn hại nguyên khí. Nhạc trưởng lão trạch tâm nhân hậu, lấy thiên hạ thương sinh linh làm đầu, không muốn để Yêu tộc nhất mạch tàn sát nhân gian bừa bãi, ý chí như vậy chúng ta thật sự bái phục.
Hắn vừa thốt lời này, ngoại trừ Đạo Lâm Tông cùng Tĩnh Hải Tông, vô luận là những người trên không trung hay mấy vạn tu sĩ dưới đất, cũng có người hướng Nhạc Vũ thi lễ, trong lòng rốt cục thực sự nghĩ thế nào không ai biết, nhưng vẻ mặt lại bộc lộ ra cảm kích bái xuống thật sâu.
Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, trong lòng đối với những người kia cũng không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ. Cầu sinh chính là bản năng của loài người, những người thà chịu gãy chứ không chịu cong chỉ là ít ỏi, cũng có rất nhiều người có thể nhẫn nhục cầu sống là chuyện bình thường.
Bên trong những tu sĩ, trong số những tán tu cũng có người tính khí ngông nghênh, tuy hành lễ nhưng không lộ ra vẻ nịnh nọt, mà tu sĩ chư tông phần lớn lo lắng thực lực tông môn tổn hao quá nhiều, vì thế mới bằng lòng khom lưng cúi đầu.
Nếu không có những tâm tính như vậy, ở trên con đường tu chân chỉ sợ cũng sẽ không đạt được thành tựu gì lớn lao.
Hắn cũng không đi quản suy nghĩ trong lòng bọn họ, chỉ lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Nếu đã biết được ý định của ta, như vậy các ngươi cũng nên biết ngày sau nên làm như thế nào rồi?
Phương viên mấy trăm dặm nơi này lại trở nên yên tĩnh. Ngay khi trong mắt Nhạc Vũ lại bộc phát sát ý, hồn niệm uy áp đè xuống, trong mọi người rốt cục có người không chịu nổi, thở dài nói:
- Từ nay về sau, tông ta sẽ lấy Quảng Lăng làm chủ, chỉ nghe Quảng Lăng hiệu lệnh.
Lời vừa nói ra, giống như đã ngã ngũ, đám người còn lại cũng rối rít cúi đầu, những tu sĩ tán tu chỉ thoáng do dự liền cúi đầu hành lễ.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, tiếp theo tiện tay hút nhiếp Huyền Tĩnh tới trước người, tiếp theo lại hỏi:
- Nếu đã nghe mệnh lệnh của ta, như vậy nếu ta nói Thính Vân Tông Huyền Tĩnh thực ra chỉ là một con Vực Ngoại Thiên Ma thì sao?
Hai mắt Huyền Tĩnh trợn tròn như muốn rơi khỏi hốc mắt, trong lòng tràn ngập vẻ xấu hổ cùng hận ý giận dữ, cơ hồ muốn làm cơ thể hắn nổ tung, nhưng lại hoàn toàn không thể động đậy.
Mọi người lại trầm mặc một trận, song chỉ thoáng chốc có người lên tiếng:
- Nhạc trưởng lão đã nói hắn là Vực Ngoại Thiên Ma, hơn phân nửa là không sai.
Trong vòng trăm dặm, mấy vạn tu sĩ đều đỏ mặt, nhưng không một người nào dám mở miệng phản bác, chỉ rối rít gật đầu nói:
- Thính Vân Tông cùng Vực Ngoại Thiên Ma cấu kết, thực sự tội ác tày trời! Thiên hạ tu sĩ nên tru giết hết!
- Đáng hận! Không ngờ bị Huyền Tĩnh lừa gạt lâu như thế, cũng may Nhạc trưởng lão tuệ nhãn, công khai được chuyện này!
- Thính Vân Tông ức hiếp tán tu cùng chư tông đã lâu, thật khó bỏ qua! Lần này nên cho bọn hắn chịu diệt vong.
Nhạc Vũ nghe được cười vang, tư thái ngạo cuồng, đưa mắt nhìn Huyền Tĩnh đang nhắm chặt hai mắt, tiếp theo cười lạnh nói:
- Mặc cho ngươi mưu hoa thế nào, ta giết ngươi như giết con kiến hôi!
Hắn lười động thủ, Chiến Tuyết lạnh lùng nhướng mày, bàn tay vung lên, liền chém Huyền Tĩnh làm hai đoạn, nguyên thần thoát ra liền bị tham lang sát lực trên thân kiếm cắn nuốt biến mất.
Nhạc Vũ thấy thế hừ lạnh một tiếng, không quản tới mấy vạn tu sĩ, đều giao cho Nông Dịch Sơn cùng phu thê Thanh Dương Tử xử trí. Hắn đem hai hóa thân thu vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, hướng Thủy Hàn Phong đáp xuống.
Lúc này mấy vạn đệ tử bên trong Quảng Lăng sơn giờ phút này đều nhìn lên bầu trời, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa bội phục, cực kỳ hưng phấn, có chút hâm mộ còn có vài phần quang vinh.
Họ hâm mộ chính là Nhạc Vũ dùng lực lượng bản thân trấn áp mười vạn tu sĩ, cửu kiếp tán tu cao cao tại thượng, tu sĩ đại thần thông bị Nhạc Vũ giết chết như con kiến, ngay cả chí bảo trấn áp số mệnh của tứ tông cũng bị hắn bài trừ, đơn giản như trở bàn tay.
Thành tựu tung hoành thế gian khiến thiên hạ tu sĩ chỉ phải ngưỡng mộ nhìn lên như vậy thật đáng làm người ta ao ước.
Mà nhân vật như vậy lại xuất thân từ Quảng Lăng Tông, làm mọi người vô cùng phấn chấn.
Bây giờ tuy Quảng Lăng Tông còn chưa có quy mô lớn như mười đại tông môn, nhưng nếu bàn về thực lực đã đứng đệ nhất trong Đông Thắng đại lục.
Toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn cùng đệ tử chân truyền đều đang đứng trước Quan Vân Điện chờ đợi, mấy người Cung Trí cùng Mạc Quân vẻ mặt đều rạng rỡ.
Trong lòng Nhạc Vũ cười khổ, chào hỏi mọi người, lúc này mới tiếp tục đi vào trong điện. Khi đi ngang qua Lý Nại Lạc, Nhạc Vũ chợt nhận ra sư đệ đang mấp máy môi như muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn chưa mở miệng, nhưng trong ánh mắt mang theo vẻ cảm kích tràn đầy.
Nhạc Vũ mỉm cười vỗ vai Lý Nại Lạc nói:
- Những lời khác ta cũng không cần nói thêm. Ta và ngươi là sư huynh đệ, tự nhiên vui buồn cùng hưởng. Hôm nay ta đã đạt Đại Thừa, có lẽ chỉ thêm trăm năm sẽ phải rời khỏi thế giới này. Chuyện Quảng Lăng Tông cũng không thể tiếp tục trông nom. Ngày sau trong thế giới này, phải dựa vào ngươi cùng vài vị đồng môn sư đệ!
Lý Nại Lạc cũng không nói chuyện, chỉ trầm trọng thi lễ. Hơn mười người chung quanh nghe được đều hiện ra thần sắc lo lắng. Nếu Quảng Lăng Tông thực sự muốn đứng vững muôn đời, trăm năm thời gian thực sự quá ít.
Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, hắn đi thẳng vào trong điện. Hắn không phải Mặc Quan Lan, trước khi rời khỏi thế giới này làm sao để tông môn của mình còn lưu lại hậu hoạn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.