Chương 479: Tiên khí xuất thế
Khai Hoang
16/03/2013
Nguyên Hồng hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt căm tức nhìn Nhạc Vũ:
Rốt cục ngươi là người phương nào? Linh Đài Tông không thù không oán với các hạ, vì sao xâm phạm Cổ Nghi sơn của chúng ta?
Ngay sau đó, phảng phất như ý thức được điều gì, con ngươi Nguyên Hồng co rút lại như cây châm:
Ngươi chỉ có Kim Đan cảnh giới?
Lúc trước giao thủ, sức lực hơn xa hắn, làm hắn theo bản năng nghĩ đối phương là tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm giác thiếu niên ở trước mắt, ngoại trừ thân thể mạnh mẽ tới mức khó tin, vô luận là phương diện nào cũng không đạt tới Nguyên Anh cảnh giới.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, tâm niệm chợt động, ba trăm sáu mươi lăm lôi châm cơ hồ cùng lúc tuôn ra dòng điện. Vừa đúng mức không làm tổn hại thân thể Nguyên Hồng, nhưng có thể làm đối phương cảm nhận được thống khổ lớn nhất, thậm chí có thể làm ảnh hưởng thần hồn.
Qua ước chừng một phút đồng hồ, Nhạc Vũ mới cho lôi châm dừng lại, cúi người lạnh lùng hỏi:
Ngươi đã nghĩ ra được điều gì?
Nguyên Hồng thở dốc, trên mặt tràn ngập vẻ đau đớn kịch liệt. Tuy hắn đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, nhưng sau khi bị chế trụ nguyên anh cùng pháp lực toàn thân, ngoại trừ thân thể kiên cố, những điều khác chẳng khác gì người bình thường.
Đợi đến khi đau đớn biến mất, Nguyên Hồng cười khan nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:
Nguyên Hồng ta tu hành gần ngàn năm, tuy phải dùng dược lực kết anh, nhưng tự hỏi đạo tâm kiên cố không kém người khác, thủ đoạn bức cung không lên được mặt bàn, có thể làm khó dễ được ta? Lại nói cái gì Tịch Nhược Tĩnh, lão phu chưa từng nghe qua.
Lời còn chưa dứt, vô số dòng điện lại bắn ra, Nguyên Hồng kêu rên một tiếng, chỉ cắn răng cố nén, da thịt run rẩy khi bị điện giật làm đạo nhân trung niên rùng mình, thầm nghĩ dù sao đây cũng là Nguyên Anh tu sĩ, hài tử này lại đối đãi chẳng khác gì cẩu lợn?
Nhạc Vũ cũng không gấp gáp, Nguyên Hồng là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không phải dùng thủ đoạn bình thường là có thể bức ép. Hắn lập tức tĩnh tâm, ở trong đầu không ngừng tìm kiếm phương pháp, chỉ chốc lát ánh mắt hắn chợt kiên định nhìn qua một Kim Đan tu sĩ.
Luyện Phách Sưu Hồn tuy nham hiểm vô cùng, nhưng nếu bàn về hiệu dụng hiện tại hắn còn quá kém. Chỉ có thể nhìn vào ấn tượng ghi khắc sâu nhất trong trí nhớ của người này, nhưng lại chỉ nhìn thấy được một đoạn ngắn, còn chưa chạm được tới mấu chốt thì người kia đã không chịu nổi. Vô luận là chuyện của Tịch lão ca hay người của Tịch gia, đều không tìm thấy.
Hắn vừa nghĩ tới đây, liền bị tiếng quát nổi giận của Nguyên Hồng cắt đứt, gương mặt của lão giả tóc bạc đã dữ tợn vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc:
Hay cho tiểu tử âm độc! Ngươi mang khẩu âm phương bắc, đến từ Bắc Hoang? Dám giết người của tông môn chúng ta, ngày sau sư huynh của ta nhất định sẽ báo thù! Ngươi đừng mơ tưởng sống rời Kinh Châu!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn đến nơi này cũng chưa từng nghĩ qua muốn giấu diếm thân phận. Hắn vì Tịch Nhược Tĩnh mà đến, như vậy có rất nhiều chuyện có thể nói chỉ cần tra xét liền biết, không thể gạt được người khác.
Một tông môn nhị lưu nằm tại Kinh Châu còn chưa tới mức làm cho hắn phải quan tâm. Nếu bọn họ thật dám tìm tới Bắc Hoang, cũng chỉ là tìm chết mà thôi.
Nhưng nghe tiếng mắng của người này đích xác làm cho hắn có chút bực bội, ngay tức khắc Bi Âm đao đã đâm ra một đạo quang mang, oanh trúng miệng của người kia, đem miệng lưỡi của hắn xoắn thành nát bấy, nhưng không làm hắn bị tổn thương nơi yếu hại.
Đạo nhân trung niên cười khổ, trong mắt mang theo vẻ cầu khẩn nói:
Chấp sự! Nơi này hung hiểm, nếu còn chần chờ Linh Đài Tông nhất định sẽ có người chạy tới. Có chuyện gì đợi rời đi rồi hãy nói.
Nhạc Vũ nhếch môi, vẫn không hề trả lời, ánh mắt dời qua một Kim Đan tu sĩ khác, còn đang do dự có nên đem người kia sử dụng Luyện Phách Sưu Hồn lục soát trí nhớ hay không, Chiến Tuyết đã bay đến bên cạnh hắn nói:
Thiếu gia cẩn thận, có người đến!
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy một bóng người. Như vậy chỉ có thể xuyên qua không gian mà đến. Chiến Tuyết là Vu Thần, đối với cảm giác về không gian bên ngoài vượt xa hắn, rõ ràng nàng đã thật sự cảm giác được điều gì.
Trong lòng hắn cười lạnh, nơi này cách Linh Đài Tông ước chừng hai mươi vạn dặm, nếu không dùng truyền tống trận, cho dù tu sĩ Kim Đan cảnh cũng phải dùng thời gian không ngắn chạy tới. Hẳn là người kia bỏ lại những tu sĩ cấp thấp mạnh mẽ xuyên qua hàng rào không gian.
Nhưng cử động này cũng hợp với toan tính của hắn, vừa vặn hắn cũng đã cảm thấy đợi khá lâu tới mức phiền não rồi.
Ngay trong nháy mắt, Nhạc Vũ liền trông thấy hai người mặc bào phục màu xanh lam từ trong hư không bước ra.
Rốt cục ngươi là người phương nào? Linh Đài Tông không thù không oán với các hạ, vì sao xâm phạm Cổ Nghi sơn của chúng ta?
Ngay sau đó, phảng phất như ý thức được điều gì, con ngươi Nguyên Hồng co rút lại như cây châm:
Ngươi chỉ có Kim Đan cảnh giới?
Lúc trước giao thủ, sức lực hơn xa hắn, làm hắn theo bản năng nghĩ đối phương là tu sĩ Nguyên Anh cảnh.
Cho đến lúc này, hắn mới cảm giác thiếu niên ở trước mắt, ngoại trừ thân thể mạnh mẽ tới mức khó tin, vô luận là phương diện nào cũng không đạt tới Nguyên Anh cảnh giới.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, tâm niệm chợt động, ba trăm sáu mươi lăm lôi châm cơ hồ cùng lúc tuôn ra dòng điện. Vừa đúng mức không làm tổn hại thân thể Nguyên Hồng, nhưng có thể làm đối phương cảm nhận được thống khổ lớn nhất, thậm chí có thể làm ảnh hưởng thần hồn.
Qua ước chừng một phút đồng hồ, Nhạc Vũ mới cho lôi châm dừng lại, cúi người lạnh lùng hỏi:
Ngươi đã nghĩ ra được điều gì?
Nguyên Hồng thở dốc, trên mặt tràn ngập vẻ đau đớn kịch liệt. Tuy hắn đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, nhưng sau khi bị chế trụ nguyên anh cùng pháp lực toàn thân, ngoại trừ thân thể kiên cố, những điều khác chẳng khác gì người bình thường.
Đợi đến khi đau đớn biến mất, Nguyên Hồng cười khan nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:
Nguyên Hồng ta tu hành gần ngàn năm, tuy phải dùng dược lực kết anh, nhưng tự hỏi đạo tâm kiên cố không kém người khác, thủ đoạn bức cung không lên được mặt bàn, có thể làm khó dễ được ta? Lại nói cái gì Tịch Nhược Tĩnh, lão phu chưa từng nghe qua.
Lời còn chưa dứt, vô số dòng điện lại bắn ra, Nguyên Hồng kêu rên một tiếng, chỉ cắn răng cố nén, da thịt run rẩy khi bị điện giật làm đạo nhân trung niên rùng mình, thầm nghĩ dù sao đây cũng là Nguyên Anh tu sĩ, hài tử này lại đối đãi chẳng khác gì cẩu lợn?
Nhạc Vũ cũng không gấp gáp, Nguyên Hồng là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không phải dùng thủ đoạn bình thường là có thể bức ép. Hắn lập tức tĩnh tâm, ở trong đầu không ngừng tìm kiếm phương pháp, chỉ chốc lát ánh mắt hắn chợt kiên định nhìn qua một Kim Đan tu sĩ.
Luyện Phách Sưu Hồn tuy nham hiểm vô cùng, nhưng nếu bàn về hiệu dụng hiện tại hắn còn quá kém. Chỉ có thể nhìn vào ấn tượng ghi khắc sâu nhất trong trí nhớ của người này, nhưng lại chỉ nhìn thấy được một đoạn ngắn, còn chưa chạm được tới mấu chốt thì người kia đã không chịu nổi. Vô luận là chuyện của Tịch lão ca hay người của Tịch gia, đều không tìm thấy.
Hắn vừa nghĩ tới đây, liền bị tiếng quát nổi giận của Nguyên Hồng cắt đứt, gương mặt của lão giả tóc bạc đã dữ tợn vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc:
Hay cho tiểu tử âm độc! Ngươi mang khẩu âm phương bắc, đến từ Bắc Hoang? Dám giết người của tông môn chúng ta, ngày sau sư huynh của ta nhất định sẽ báo thù! Ngươi đừng mơ tưởng sống rời Kinh Châu!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn đến nơi này cũng chưa từng nghĩ qua muốn giấu diếm thân phận. Hắn vì Tịch Nhược Tĩnh mà đến, như vậy có rất nhiều chuyện có thể nói chỉ cần tra xét liền biết, không thể gạt được người khác.
Một tông môn nhị lưu nằm tại Kinh Châu còn chưa tới mức làm cho hắn phải quan tâm. Nếu bọn họ thật dám tìm tới Bắc Hoang, cũng chỉ là tìm chết mà thôi.
Nhưng nghe tiếng mắng của người này đích xác làm cho hắn có chút bực bội, ngay tức khắc Bi Âm đao đã đâm ra một đạo quang mang, oanh trúng miệng của người kia, đem miệng lưỡi của hắn xoắn thành nát bấy, nhưng không làm hắn bị tổn thương nơi yếu hại.
Đạo nhân trung niên cười khổ, trong mắt mang theo vẻ cầu khẩn nói:
Chấp sự! Nơi này hung hiểm, nếu còn chần chờ Linh Đài Tông nhất định sẽ có người chạy tới. Có chuyện gì đợi rời đi rồi hãy nói.
Nhạc Vũ nhếch môi, vẫn không hề trả lời, ánh mắt dời qua một Kim Đan tu sĩ khác, còn đang do dự có nên đem người kia sử dụng Luyện Phách Sưu Hồn lục soát trí nhớ hay không, Chiến Tuyết đã bay đến bên cạnh hắn nói:
Thiếu gia cẩn thận, có người đến!
Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy một bóng người. Như vậy chỉ có thể xuyên qua không gian mà đến. Chiến Tuyết là Vu Thần, đối với cảm giác về không gian bên ngoài vượt xa hắn, rõ ràng nàng đã thật sự cảm giác được điều gì.
Trong lòng hắn cười lạnh, nơi này cách Linh Đài Tông ước chừng hai mươi vạn dặm, nếu không dùng truyền tống trận, cho dù tu sĩ Kim Đan cảnh cũng phải dùng thời gian không ngắn chạy tới. Hẳn là người kia bỏ lại những tu sĩ cấp thấp mạnh mẽ xuyên qua hàng rào không gian.
Nhưng cử động này cũng hợp với toan tính của hắn, vừa vặn hắn cũng đã cảm thấy đợi khá lâu tới mức phiền não rồi.
Ngay trong nháy mắt, Nhạc Vũ liền trông thấy hai người mặc bào phục màu xanh lam từ trong hư không bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.