Chương 877: Trở mặt!
Khai Hoang
08/06/2013
Địa phương Hỏa Vân đạo nhân nói tới cách đó không xa, chỉ khoảng chừng vạn trượng, bên trong cung điện bằng đá san sát tiếp nối, đi rẽ phải lại rẽ trái chừng vài lần, sau khi bước vào một cánh cửa liền nhìn thấy không gian trước mắt thật rộng lớn.
Nhạc Vũ nhìn kỹ một lúc, sau đó ánh mắt liền bị một thạch đàn thật lớn hấp dẫn. Trước mắt tuy là một quảng trường bằng cẩm thạch thật lớn, nhưng phù điêu trên mặt đất cũng thật tinh xảo hoa lệ hiếm thấy, so sánh với phong cách kiến trúc thô lỗ đơn giản trước đó hoàn toàn khác xa.
Quảng trường kia rộng chừng mười vạn trượng, thạch đàn được xây ngay trung ương, mà ở địa phương bên kia lại là một tòa điện phủ diện tích cực kỳ khổng lồ.
Tuy còn cách vô số linh trận cấm chế, còn có những khe hở thời không được phân bố vô cùng dày đặc bên trong, nhưng hai người vẫn có thể loáng thoáng cảm giác được bên trong thạch điện truyền ra từng đợt linh lực dao động không ngừng.
Nhạc Vũ cau mày, lại càng tin tưởng ngôn ngữ của Hỏa Vân đạo nhân thêm vài phần. Nơi này rõ ràng là một trung xu linh lực then chốt trọng yếu bên trong Vạn Lôi Điện, cấm chế phụ cận vẫn chưa bị chạm tới, vị trí cũng thật sự bí mật, có tới chín thành chưa bị người phát hiện.
Thật sự Vạn Lôi Điện quá mức khổng lồ, không gian chồng chất cũng thật sự quá nhiều, có đôi khi chỉ một cánh cửa, một đình viện, thậm chí trong một bức họa trên tường đều có được phạm vi không gian từ mấy vạn tới hơn mười vạn trượng.
Có đôi khi chỉ đi ngang qua bên cạnh, đều rất khó phát hiện ngay sát bên có một không gian ẩn giấu thật lớn.
Mà không gian này lại có liên hệ với nhau, đã hình thành một sự chỉnh thể.
Bên trong thần mộ của Ngân Linh Tử cũng có bố trí tương tự, nhưng nếu so sánh với nơi này chính là đệ tử gặp sư phụ, không đáng giá chút nào.
Nhạc Vũ cũng là lần đầu tiên biết được nguyên lai hơn mười vạn năm trước Yêu tộc đã có được trình độ trận đạo cao thâm như vậy, cùng sự nhận thức về thời không pháp tắc cao siêu.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lại âm thầm lắc đầu. Vạn Lôi Điện phức tạp thực sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Lúc
trước khi hắn chứng kiến hình ảnh trong thận châu hắn lại nghĩ tới chủ nhân trước của thận châu ít nhất đã xác minh được một hai phần khu vực bên trong.
Hiện giờ nghĩ đến chỉ sợ ngay cả một phần trăm cũng chưa đến!
Giống như mảnh không gian trước mắt hắn cực kỳ bí mật, nếu không phải có Hỏa Vân đạo nhân dẫn đường, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể phát hiện. Càng không ngờ tới không gian bên trong này lại khổng lồ đến như thế.
Trên mặt Hỏa Vân đạo nhân cũng hiện ra nét cười, quay đầu hỏi:
- Đạo huynh, hiện giờ đã chịu tin ta?
Nhạc Vũ cũng không đáp lời, tiếp tục chuyên tâm quan sát. Bên trong thạch điện chỉ sợ có không ít thứ tốt. Nhưng phiêu lưu cũng sẽ cực lớn.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền đánh ra một trương phù lục, phù lục đón gió triển khai, hóa thành một người giấy có tám phần tương tự như hắn hướng phía trước bay đi.
Nhưng mới đi qua được năm mươi trượng, người giấy lập tức bị cắt thành hai nửa, hóa thành một đoàn linh quang trong phút chốc biến mất.
Nhạc Vũ không khỏi hít sâu một hơi, pháp trận cấm chế nơi này kỳ thật không đáng sợ, chân chính đáng sợ là địa phương này hắn phải dùng toàn bộ thần hồn quan sát mới có thể lờ mờ nhìn ra được dấu vết sinh diệt của khe hở không gian.
Sắc mặt biến đổi chốc lát, Nhạc Vũ quay đầu nhìn Hỏa Vân chăm chú, chỉ thấy Hỏa Vân đạo nhân cũng lắc đầu:
- Ta cũng không biết người nọ dùng phương pháp gì để tiến vào, có lẽ cũng tương tự thủ đoạn Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, thật không chắc được. Bất quá lại có thể xác định người này không hữu duyên lấy được đồ vật trong đó. Nếu không như thế, chỉ sợ hiện tại Hỏa Vân sớm chết đã lâu. Nếu đạo hữu vẫn không tin, nhìn xem thứ này là biết thật giả…
Trong khi nói chuyện, Hỏa Vân đạo nhân đã tiện tay đem một viên hồn thạch đánh qua. Nhạc Vũ cũng không dùng tay đón mà dùng pháp lực cuốn tới, làm viên hồn thạch di động giữa không trung, hồn niệm tìm tòi chỉ thấy bên trong có hơn mười trương hình ảnh không được đầy đủ trọn vẹn.
- Đúng là Cửu Cực Chiếu Phách Thuật!
Nhạc Vũ thoáng ngây ra, tiếp theo tùy tay đem hồn thạch nhét qua một bên. Cửu Cực Chiếu Phách Thuật cũng giống như Hi Hoàng Quan Tâm Thuật của hắn, đều là pháp môn tìm tòi trí nhớ linh hồn, thậm chí hiệu dụng còn tốt hơn. Mà ghi chép bên trong hồn thạch là những đoạn trí nhớ ngắn ngủi, chính là ghi chép lại tình hình người kia đi vào thạch điện này.
Hỏa Vân có giấu diếm hay không hắn không biết được, nhưng cuối cùng xem ra hình ảnh loáng thoáng về thạch điện quả thật có một ngân sắc tiểu châu đang trôi nổi bên trong điện.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ đánh ra một thủ ấn, chính là dùng đạo pháp trống rỗng thu hút một đoàn thanh sắc linh thủy, bao phủ bên trong mắt, khiến trong con ngươi chuyển thành một đoàn thanh u quang mang.
Đây là một trong những Linh Nhãn Thuật của Đạo gia, có đoàn thủy dịch trợ giúp, ánh mắt của hắn rõ ràng hơn vài phần, nhưng vẫn không thể thấy rõ những kẽ nứt thời không được dùng huyễn pháp che phủ.
Nhưng Nhạc Vũ sử dụng pháp thuật kia chỉ là che giấu tai mắt người khác, sau thanh sắc linh thủy hắn dùng Vô Vọng Chân Thủy cùng Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch đưa vào trong mắt, lúc này mới dần dần nhìn ra thời không liệt nhận liên tục biến ảo bất định, cơ hồ mỗi một phút một giây đều biến hóa liên tục, chân chính có thể giết người không chút âm thanh nào.
Mặc dù là Thái Ất Chân Tiên nếu không cẩn thận cũng không nhất định có thể bình yên vô sự.
Nhạc Vũ liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy tuy vẻ mặt Hỏa Vân thật chờ mong nhưng lại không có ý muốn tiến vào. Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, người này dẫn dắt hắn tới đây, không phải là muốn mượn sức hắn bình yên tiến vào trong thạch điện này sao?
Vô luận hắn nhờ vào vận khí tột cùng hay là trận đạo đều là mục đích như thế.
Diễn Thiên Châu trong đầu Nhạc Vũ giờ phút này đã vận chuyển tới cực hạn, lấy tốc độ điên cuồng nhanh chóng tính toán.
Đứng nguyên tại chỗ suốt hai canh giờ, bên trong mắt hiện lên vẻ sáng bóng.
Phẩy nhẹ tay áo, liền có tám Đô Lục Chu Thiên Huyền Cơ Thần Phù kim sắc phiêu phù ngay trước người, ấn quyết tay phải chỉ ra, thần phù liền bay về phía trước, đi tới chừng bốn trăm trượng liền bị lục tục nổ ra, thu hút chư thiên tinh thần lực lượng tràn đầy khắp mọi nơi.
Ngay khi cấm chế lôi trận bị dẫn phát, vô số tử sắc lôi quang bắt đầu sinh sôi lan tràn trong khuôn viên này, cơ hồ che phủ cả không gian, Nhạc Vũ bỗng nhiên lao nhanh về phía trước.
Đúng là bình yên vô sự xuyên qua tử lôi đầy trời, Sương Thạch kiếm bay bên cạnh, mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu xoay tròn không ngừng trên không trung, một cỗ nước gợn dày đặc ngưng tụ quanh người, dù bị tử lôi lan đến cũng sẽ bị nhanh chóng dẫn xuống bên dưới mặt đất.
Dưới chân cũng phóng thật nhanh, khoảng trách mấy vạn trượng chỉ trong nháy mắt liền đi qua phân nửa.
Đúng ngay trong thời khắc này, Chiến Tuyết bên trong Diễn Thiên Châu lại truyền tới một tia hồn niệm, vừa lúc báo tin tức của bản thể Hỏa Vân.
Ngay sau đó linh giác của chính bản thân hắn liền chợt nhận thấy.
Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, cố nén ý muốn quay đầu lại nhìn xem, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Hỏa Vân đạo nhân đi theo sau người, sắc mặt thật sự cổ quái, lại xen lẫn vài phần kinh nghi bất định, đúng là trong lúc nhất thời hắn cũng không nhìn thấu hư thật của Nhạc Vũ.
Đi theo phía sau Uyên Minh đoạn đường này thật sự bình yên vô sự, nhưng hắn lại nhìn không ra người này rốt cục dựa vào khí vận bản thân hay là trình độ trận đạo vô cùng cao thâm kia.
Lẽ ra một Ngọc Tiên tu sĩ cho dù chiến lực mạnh mẽ bao nhiêu nhưng ở trong phương diện này cũng thật không có khả năng vượt qua trình độ trận đạo của một Thái Ất Chân Tiên.
Ở bên trong vô số thời không loạn nhận bay loạn lại tiến lui tự nhiên, thật làm kẻ khác khó thể tin tưởng.
Có chút không giống như Uyên Minh, lại đồng dạng không hợp với người trong suy đoán của hắn.
Vẻ nghi hoặc trong mắt Hỏa Vân ngày càng thêm nồng hậu, thoáng giật mình, bỗng nhiên hai đạo thời không liệt nhận chợt hiện ra trước người, tử lôi quanh thân cũng chậm rãi cuốn tới.
Chỉ trong chốc lát bản thân cơ hồ nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm cực độ.
Nội tâm Hỏa Vân chấn kinh, vội vàng bỏ qua toàn bộ tạp niệm, đánh ra mấy phù lục đem khe hở không gian trước mặt trừ khử, lại tiếp tục gia tốc đi nhanh tới theo sát phía sau Nhạc Vũ.
Tiếp theo hắn ngưng thần nhìn chăm chú không dám tiếp tục phân tâm. Trước mặt hắn tuy có Nhạc Vũ mở đường, nhưng hắn cũng biết khí vận của mình rất xấu, chỉ cần phân tâm ở ngay nơi này một chút, liền nhận lấy kết quả bỏ mình. Vì vậy hắn tập trung toàn bộ tinh thần cảm nhận linh lực mạch lạc cùng biến hóa của cấm chế chung quanh.
Đi tới được ba ngàn trượng phía trước, tốc độ của Nhạc Vũ đã chậm lại. Thường thường đi một bước xem ba bước, suy tư trầm ngâm thật lâu mới tiếp tục đi tới trước. Thậm chí phần lớn thời điểm đều dùng mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu gượng gạo chống đỡ.
Như vậy thật phù hợp với thân phận Uyên Minh của hắn, hình tượng trong mắt Hỏa Vân đạo nhân.
Đi tới nơi này cảm giác của Nhạc Vũ bên trong thạch điện càng thêm rõ ràng. Chân khí của món đồ vật bên trong điện giờ phút này lại mơ hồ hô ứng với mấy ngàn loại kiếp lôi tụ tập bên trong thần hồn của hắn.
Thậm chí hắn cảm giác Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp của mình nếu có thể cường thịnh thêm một chút, căn bản hắn không cần đi vào, trực tiếp chỉ truyền ra một ý niệm liền có thể thu lấy.
Trong nội tâm Nhạc Vũ cuối cùng đã rõ ràng, vì sao Hỏa Vân lại xưng vật kia là Vạn Lôi Châu, chứng thật là do tinh hoa Vạn Lôi tụ tập.
Nhưng cũng không phải do thiên nhiên tạo thành, mà do Vạn Lôi Điện nhiều năm tháng hấp thu lôi lực cuối cùng mới dựng dục ra.
Nỗi chờ mong trong tâm lý Nhạc Vũ càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn cố đè nén tiếp tục đi tới.
Vừa đi tới bên cạnh bậc thang hắn liền cảm thấy Hỏa Vân chợt bắn người lên, không ngờ dùng Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù đánh ra, cả người bay vào bên trong Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa tránh né.
Theo một tiếng bạo vang ầm ĩ, ngàn trượng quanh thân toàn bộ linh lực mạch lạc đều bị trương phù lục toàn bộ phá hủy trong chốc lát, toàn bộ thiên địa linh lực đều vô cùng cuồng loạn.
Mà xa ngoài ngàn trượng, lại càng có nhiều tử lôi tạo thành, dần chuyển sang ám kim sắc, uy thế bàng bạc cực lớn.
Nhưng Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa lại sớm hóa thành kim quang nhảy vào bên trong thạch điện.
Nhạc Vũ lạnh giọng cười, cũng ngự không bắn lên, tiện tay lấy ra Thủy Vân kiếm, thâm lam sắc kiếm khí chợt xông thẳng lên trời, hướng phía trước đâm thẳng, dẫn dắt theo thân hình Nhạc Vũ bám sát kim sắc phi toa như hình với bóng thẳng nhập vào bên trong thạch điện.
Vừa đi vào cửa, liền thấy Hỏa Vân đạo nhân lao thẳng tới một góc trong thạch điện, tiến tới trước một giá sách điêu khắc ngân sắc.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Nhạc Vũ lại tiếp tục chém ra một kiếm, hạo đãng mênh mông như hàng ngàn hàng vạn sông lớn chấn đãng, hướng ngay bóng lưng Hỏa Vân đạo nhân ập tới.
Nhạc Vũ nhìn kỹ một lúc, sau đó ánh mắt liền bị một thạch đàn thật lớn hấp dẫn. Trước mắt tuy là một quảng trường bằng cẩm thạch thật lớn, nhưng phù điêu trên mặt đất cũng thật tinh xảo hoa lệ hiếm thấy, so sánh với phong cách kiến trúc thô lỗ đơn giản trước đó hoàn toàn khác xa.
Quảng trường kia rộng chừng mười vạn trượng, thạch đàn được xây ngay trung ương, mà ở địa phương bên kia lại là một tòa điện phủ diện tích cực kỳ khổng lồ.
Tuy còn cách vô số linh trận cấm chế, còn có những khe hở thời không được phân bố vô cùng dày đặc bên trong, nhưng hai người vẫn có thể loáng thoáng cảm giác được bên trong thạch điện truyền ra từng đợt linh lực dao động không ngừng.
Nhạc Vũ cau mày, lại càng tin tưởng ngôn ngữ của Hỏa Vân đạo nhân thêm vài phần. Nơi này rõ ràng là một trung xu linh lực then chốt trọng yếu bên trong Vạn Lôi Điện, cấm chế phụ cận vẫn chưa bị chạm tới, vị trí cũng thật sự bí mật, có tới chín thành chưa bị người phát hiện.
Thật sự Vạn Lôi Điện quá mức khổng lồ, không gian chồng chất cũng thật sự quá nhiều, có đôi khi chỉ một cánh cửa, một đình viện, thậm chí trong một bức họa trên tường đều có được phạm vi không gian từ mấy vạn tới hơn mười vạn trượng.
Có đôi khi chỉ đi ngang qua bên cạnh, đều rất khó phát hiện ngay sát bên có một không gian ẩn giấu thật lớn.
Mà không gian này lại có liên hệ với nhau, đã hình thành một sự chỉnh thể.
Bên trong thần mộ của Ngân Linh Tử cũng có bố trí tương tự, nhưng nếu so sánh với nơi này chính là đệ tử gặp sư phụ, không đáng giá chút nào.
Nhạc Vũ cũng là lần đầu tiên biết được nguyên lai hơn mười vạn năm trước Yêu tộc đã có được trình độ trận đạo cao thâm như vậy, cùng sự nhận thức về thời không pháp tắc cao siêu.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lại âm thầm lắc đầu. Vạn Lôi Điện phức tạp thực sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn rất nhiều. Lúc
trước khi hắn chứng kiến hình ảnh trong thận châu hắn lại nghĩ tới chủ nhân trước của thận châu ít nhất đã xác minh được một hai phần khu vực bên trong.
Hiện giờ nghĩ đến chỉ sợ ngay cả một phần trăm cũng chưa đến!
Giống như mảnh không gian trước mắt hắn cực kỳ bí mật, nếu không phải có Hỏa Vân đạo nhân dẫn đường, cho dù là hắn cũng chưa chắc có thể phát hiện. Càng không ngờ tới không gian bên trong này lại khổng lồ đến như thế.
Trên mặt Hỏa Vân đạo nhân cũng hiện ra nét cười, quay đầu hỏi:
- Đạo huynh, hiện giờ đã chịu tin ta?
Nhạc Vũ cũng không đáp lời, tiếp tục chuyên tâm quan sát. Bên trong thạch điện chỉ sợ có không ít thứ tốt. Nhưng phiêu lưu cũng sẽ cực lớn.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền đánh ra một trương phù lục, phù lục đón gió triển khai, hóa thành một người giấy có tám phần tương tự như hắn hướng phía trước bay đi.
Nhưng mới đi qua được năm mươi trượng, người giấy lập tức bị cắt thành hai nửa, hóa thành một đoàn linh quang trong phút chốc biến mất.
Nhạc Vũ không khỏi hít sâu một hơi, pháp trận cấm chế nơi này kỳ thật không đáng sợ, chân chính đáng sợ là địa phương này hắn phải dùng toàn bộ thần hồn quan sát mới có thể lờ mờ nhìn ra được dấu vết sinh diệt của khe hở không gian.
Sắc mặt biến đổi chốc lát, Nhạc Vũ quay đầu nhìn Hỏa Vân chăm chú, chỉ thấy Hỏa Vân đạo nhân cũng lắc đầu:
- Ta cũng không biết người nọ dùng phương pháp gì để tiến vào, có lẽ cũng tương tự thủ đoạn Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù, thật không chắc được. Bất quá lại có thể xác định người này không hữu duyên lấy được đồ vật trong đó. Nếu không như thế, chỉ sợ hiện tại Hỏa Vân sớm chết đã lâu. Nếu đạo hữu vẫn không tin, nhìn xem thứ này là biết thật giả…
Trong khi nói chuyện, Hỏa Vân đạo nhân đã tiện tay đem một viên hồn thạch đánh qua. Nhạc Vũ cũng không dùng tay đón mà dùng pháp lực cuốn tới, làm viên hồn thạch di động giữa không trung, hồn niệm tìm tòi chỉ thấy bên trong có hơn mười trương hình ảnh không được đầy đủ trọn vẹn.
- Đúng là Cửu Cực Chiếu Phách Thuật!
Nhạc Vũ thoáng ngây ra, tiếp theo tùy tay đem hồn thạch nhét qua một bên. Cửu Cực Chiếu Phách Thuật cũng giống như Hi Hoàng Quan Tâm Thuật của hắn, đều là pháp môn tìm tòi trí nhớ linh hồn, thậm chí hiệu dụng còn tốt hơn. Mà ghi chép bên trong hồn thạch là những đoạn trí nhớ ngắn ngủi, chính là ghi chép lại tình hình người kia đi vào thạch điện này.
Hỏa Vân có giấu diếm hay không hắn không biết được, nhưng cuối cùng xem ra hình ảnh loáng thoáng về thạch điện quả thật có một ngân sắc tiểu châu đang trôi nổi bên trong điện.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ đánh ra một thủ ấn, chính là dùng đạo pháp trống rỗng thu hút một đoàn thanh sắc linh thủy, bao phủ bên trong mắt, khiến trong con ngươi chuyển thành một đoàn thanh u quang mang.
Đây là một trong những Linh Nhãn Thuật của Đạo gia, có đoàn thủy dịch trợ giúp, ánh mắt của hắn rõ ràng hơn vài phần, nhưng vẫn không thể thấy rõ những kẽ nứt thời không được dùng huyễn pháp che phủ.
Nhưng Nhạc Vũ sử dụng pháp thuật kia chỉ là che giấu tai mắt người khác, sau thanh sắc linh thủy hắn dùng Vô Vọng Chân Thủy cùng Thái Vi Thanh Lương Chân Dịch đưa vào trong mắt, lúc này mới dần dần nhìn ra thời không liệt nhận liên tục biến ảo bất định, cơ hồ mỗi một phút một giây đều biến hóa liên tục, chân chính có thể giết người không chút âm thanh nào.
Mặc dù là Thái Ất Chân Tiên nếu không cẩn thận cũng không nhất định có thể bình yên vô sự.
Nhạc Vũ liếc mắt sang bên cạnh, chỉ thấy tuy vẻ mặt Hỏa Vân thật chờ mong nhưng lại không có ý muốn tiến vào. Hắn không khỏi cười nhẹ một tiếng, người này dẫn dắt hắn tới đây, không phải là muốn mượn sức hắn bình yên tiến vào trong thạch điện này sao?
Vô luận hắn nhờ vào vận khí tột cùng hay là trận đạo đều là mục đích như thế.
Diễn Thiên Châu trong đầu Nhạc Vũ giờ phút này đã vận chuyển tới cực hạn, lấy tốc độ điên cuồng nhanh chóng tính toán.
Đứng nguyên tại chỗ suốt hai canh giờ, bên trong mắt hiện lên vẻ sáng bóng.
Phẩy nhẹ tay áo, liền có tám Đô Lục Chu Thiên Huyền Cơ Thần Phù kim sắc phiêu phù ngay trước người, ấn quyết tay phải chỉ ra, thần phù liền bay về phía trước, đi tới chừng bốn trăm trượng liền bị lục tục nổ ra, thu hút chư thiên tinh thần lực lượng tràn đầy khắp mọi nơi.
Ngay khi cấm chế lôi trận bị dẫn phát, vô số tử sắc lôi quang bắt đầu sinh sôi lan tràn trong khuôn viên này, cơ hồ che phủ cả không gian, Nhạc Vũ bỗng nhiên lao nhanh về phía trước.
Đúng là bình yên vô sự xuyên qua tử lôi đầy trời, Sương Thạch kiếm bay bên cạnh, mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu xoay tròn không ngừng trên không trung, một cỗ nước gợn dày đặc ngưng tụ quanh người, dù bị tử lôi lan đến cũng sẽ bị nhanh chóng dẫn xuống bên dưới mặt đất.
Dưới chân cũng phóng thật nhanh, khoảng trách mấy vạn trượng chỉ trong nháy mắt liền đi qua phân nửa.
Đúng ngay trong thời khắc này, Chiến Tuyết bên trong Diễn Thiên Châu lại truyền tới một tia hồn niệm, vừa lúc báo tin tức của bản thể Hỏa Vân.
Ngay sau đó linh giác của chính bản thân hắn liền chợt nhận thấy.
Khóe môi Nhạc Vũ không khỏi nhếch lên, cố nén ý muốn quay đầu lại nhìn xem, tiếp tục đi nhanh về phía trước.
Hỏa Vân đạo nhân đi theo sau người, sắc mặt thật sự cổ quái, lại xen lẫn vài phần kinh nghi bất định, đúng là trong lúc nhất thời hắn cũng không nhìn thấu hư thật của Nhạc Vũ.
Đi theo phía sau Uyên Minh đoạn đường này thật sự bình yên vô sự, nhưng hắn lại nhìn không ra người này rốt cục dựa vào khí vận bản thân hay là trình độ trận đạo vô cùng cao thâm kia.
Lẽ ra một Ngọc Tiên tu sĩ cho dù chiến lực mạnh mẽ bao nhiêu nhưng ở trong phương diện này cũng thật không có khả năng vượt qua trình độ trận đạo của một Thái Ất Chân Tiên.
Ở bên trong vô số thời không loạn nhận bay loạn lại tiến lui tự nhiên, thật làm kẻ khác khó thể tin tưởng.
Có chút không giống như Uyên Minh, lại đồng dạng không hợp với người trong suy đoán của hắn.
Vẻ nghi hoặc trong mắt Hỏa Vân ngày càng thêm nồng hậu, thoáng giật mình, bỗng nhiên hai đạo thời không liệt nhận chợt hiện ra trước người, tử lôi quanh thân cũng chậm rãi cuốn tới.
Chỉ trong chốc lát bản thân cơ hồ nằm trong hoàn cảnh nguy hiểm cực độ.
Nội tâm Hỏa Vân chấn kinh, vội vàng bỏ qua toàn bộ tạp niệm, đánh ra mấy phù lục đem khe hở không gian trước mặt trừ khử, lại tiếp tục gia tốc đi nhanh tới theo sát phía sau Nhạc Vũ.
Tiếp theo hắn ngưng thần nhìn chăm chú không dám tiếp tục phân tâm. Trước mặt hắn tuy có Nhạc Vũ mở đường, nhưng hắn cũng biết khí vận của mình rất xấu, chỉ cần phân tâm ở ngay nơi này một chút, liền nhận lấy kết quả bỏ mình. Vì vậy hắn tập trung toàn bộ tinh thần cảm nhận linh lực mạch lạc cùng biến hóa của cấm chế chung quanh.
Đi tới được ba ngàn trượng phía trước, tốc độ của Nhạc Vũ đã chậm lại. Thường thường đi một bước xem ba bước, suy tư trầm ngâm thật lâu mới tiếp tục đi tới trước. Thậm chí phần lớn thời điểm đều dùng mười hai viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu gượng gạo chống đỡ.
Như vậy thật phù hợp với thân phận Uyên Minh của hắn, hình tượng trong mắt Hỏa Vân đạo nhân.
Đi tới nơi này cảm giác của Nhạc Vũ bên trong thạch điện càng thêm rõ ràng. Chân khí của món đồ vật bên trong điện giờ phút này lại mơ hồ hô ứng với mấy ngàn loại kiếp lôi tụ tập bên trong thần hồn của hắn.
Thậm chí hắn cảm giác Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp của mình nếu có thể cường thịnh thêm một chút, căn bản hắn không cần đi vào, trực tiếp chỉ truyền ra một ý niệm liền có thể thu lấy.
Trong nội tâm Nhạc Vũ cuối cùng đã rõ ràng, vì sao Hỏa Vân lại xưng vật kia là Vạn Lôi Châu, chứng thật là do tinh hoa Vạn Lôi tụ tập.
Nhưng cũng không phải do thiên nhiên tạo thành, mà do Vạn Lôi Điện nhiều năm tháng hấp thu lôi lực cuối cùng mới dựng dục ra.
Nỗi chờ mong trong tâm lý Nhạc Vũ càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn vẫn cố đè nén tiếp tục đi tới.
Vừa đi tới bên cạnh bậc thang hắn liền cảm thấy Hỏa Vân chợt bắn người lên, không ngờ dùng Đại Diễn Phá Cấm Thần Phù đánh ra, cả người bay vào bên trong Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa tránh né.
Theo một tiếng bạo vang ầm ĩ, ngàn trượng quanh thân toàn bộ linh lực mạch lạc đều bị trương phù lục toàn bộ phá hủy trong chốc lát, toàn bộ thiên địa linh lực đều vô cùng cuồng loạn.
Mà xa ngoài ngàn trượng, lại càng có nhiều tử lôi tạo thành, dần chuyển sang ám kim sắc, uy thế bàng bạc cực lớn.
Nhưng Cửu Cửu Nguyên Dương Thần Toa lại sớm hóa thành kim quang nhảy vào bên trong thạch điện.
Nhạc Vũ lạnh giọng cười, cũng ngự không bắn lên, tiện tay lấy ra Thủy Vân kiếm, thâm lam sắc kiếm khí chợt xông thẳng lên trời, hướng phía trước đâm thẳng, dẫn dắt theo thân hình Nhạc Vũ bám sát kim sắc phi toa như hình với bóng thẳng nhập vào bên trong thạch điện.
Vừa đi vào cửa, liền thấy Hỏa Vân đạo nhân lao thẳng tới một góc trong thạch điện, tiến tới trước một giá sách điêu khắc ngân sắc.
Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Nhạc Vũ lại tiếp tục chém ra một kiếm, hạo đãng mênh mông như hàng ngàn hàng vạn sông lớn chấn đãng, hướng ngay bóng lưng Hỏa Vân đạo nhân ập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.