Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 790: Trọng đoạt hỗn độn

Khai Hoang

08/06/2013

Bên trong hỏa viêm cùng tinh mang đầy trời, một đạo ánh mắt u lãnh xuyên thủng không gian mấy trăm trượng bắn tới.

Trong lòng Lan Vô Ưu giờ khắc này đột nhiên báo động mạnh mẽ, quay phắt đầu lại.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Nhạc Vũ là một mặt tàn kính nhô lên cao, ngăn cản chùm bạch hồng sắc quang mang. Dưới chân cũng có một thái cực đồ do Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực ngưng tụ thành. Trực tiếp đem Địa Tâm Tử Diễm mạnh mẽ thổi quét, ngay sau đó chuyển thành ngũ hành linh lực, bên trong có một bộ phận trực tiếp tràn vào cơ thể, bổ sung pháp lực tiêu hao, khiến trong vòng ba trượng quanh người không còn nửa điểm nhiệt khí.

Bên phía bạch y nữ tử đồng dạng chân dẫm hồng liên, phía sau lưng triển khai huyết sắc dong dực, bao phủ trên đỉnh đầu. Toàn bộ đều là chuyển sát vi cương, ngoài ra còn thất thải lưu ly đăng bên trong thạch điện tuy có vẻ miễn cưỡng nhưng nhờ có tàn kính trên đỉnh đầu Nhạc Vũ bảo hộ vẫn có thể chống đỡ.

Chân mày Lan Vô Ưu nhướng lên, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc. Hắn chăm chú nhìn mặt tàn kính trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, đợi đến khi thấy rõ kết cấu khác hẳn với mặt kính của mình, tiếp theo trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai nồng đậm, dù cho thực lực Nhạc Vũ có mạnh hơn nữa, bảo vật thần thông tinh kỳ thế nào, lại có tác dụng gì?

Thực lực của người này quả thật vô cùng mạnh mẽ, tích lũy sâu dày, ngay cả bản thân hắn chuyển sang kiếp khác cũng không cách nào sánh bằng. Nhưng đối với hắn giờ phút này mà nói lại chẳng khác gì một con kiến, trở bàn tay liền có thể đánh diệt, tu vi cảnh giới chênh lệch tới mấy tầng liền biến thành một khe sâu khổng lồ, làm sao dễ dàng vượt qua như thế?

Trong tay của hắn kháp ấn quyết, nhất thời mấy đạo ngân sắc quang hoa đánh thẳng tới, nhanh tới mức không thể nhận ra.

Nhưng ngay khi đoàn tinh quang muốn bạo liệt, Nhạc Vũ cũng đã mang theo Chiến Tuyết dời ra xa ngàn trượng.

Thiên Ý Kiếm vung lên, liền chế tạo ra vô số không gian mảnh nhỏ phân khắp trăm trượng quanh thân, đoàn ngân sắc quang hoa không hề ảnh hưởng tới chút nào.

- Thời gian gia tốc gấp sáu lần?

Lan Vô Ưu hô lên một tiếng kinh dị, trên mặt không hề có vẻ khinh thường, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Hắn tự hỏi đã thăm dò rõ ràng thủ đoạn pháp lực của Nhạc Vũ, dù có chút sai lầm cũng sẽ không xê xích bao nhiêu. Nhưng vô luận là Hi Hoàng Tàn Kính hay thời gian gia tốc đều xa xa vượt ngoài dự tính của hắn.

Sau một khắc, một thanh kim sắc tiểu kiếm mang theo vài đầu huyễn ảnh tham lang hướng bên này bắn tới, so sánh với đoàn ngân quang của hắn cũng không chậm hơn chút nòa.

Lan Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, tay phải lật ra, liền đem một mặt la bàn cầm trong tay. Bên trong phảng phất giống như một không gian lập thể, bạc sa lóng lánh, giống như đồ án chư thiên tinh thần, cùng Chu Thiên Tinh Đấu đại trận bên ngoài mờ mờ ảo ảo có chút giống nhau.

Hắn lấy pháp lực thúc giục, lập tức có một đạo ngân quang từ trong bay vút ra, mạnh mẽ gấp mấy lần, trực tiếp oanh kích thanh kim sắc tiểu kiếm bay trở về.

Trong tích tắc tiếp theo, lại có bốn đạo ngân quang nhanh chóng ngưng tụ, ngay khi vẻ ngoan lệ trong mắt hắn chợt lóe rồi mất, ngay sau đó không khỏi tiếp tục ngẩn ra, chỉ thấy trong tay Chiến Tuyết lại hiện ra một thanh cự nỏ, một mũi tên được cài lên, thân mũi tên thon dài lóe sáng hàn mang, cũng không biết vì sao lại mang cho hắn cảm giác cực độ nguy hiểm.

Mắt thấy cự nỏ không ngừng sáng lên, trương tới lớn nhất, đầu mũi tên hiện ra một điểm đen nho nhỏ, cắn nuốt hết thảy xung quanh, ánh mắt Lan Vô Ưu co rút lại như mũi châm, cuối cùng hắn đã nhận ra lai lịch của hai vật này!



- Tru Tiên Nỗ, Đại Thôn Diệt Tiễn?

Trong lòng chấn động mãnh liệt, Lan Vô Ưu nhất thời cũng không tiếp tục nhìn xem, khóe môi Nhạc Vũ hiện lên dáng cười nhàn nhạt. Cả người hắn hóa thành một đoàn quang mang, xuyên toa bên trong thạch điện, liên tục na di không ngừng, thần hồn khí tức cũng co rút cực hạn, trốn tránh linh giác của Chiến Tuyết tập trung.

Không bao lâu, mũi tên đã bắn ra, chỉ thấy một đạo hắc tuyến xuyên qua giữa không trung, Đại Thôn Diệt Tiễn đã đi tới trước mặt Lan Vô Ưu.

Trong mắt hắn nhất thời tràn đầy vẻ không dám tin, tốc độ Đại Thôn Diệt Tiễn còn nhanh hơn cả thanh kim sắc tiểu kiếm gấp mấy lần! Hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn, làm cho hắn hiện tại không kịp nghĩ ra bất kỳ phương pháp tránh né nào.

Trong lúc này, bên trong la bàn hắn cầm trong tay, bốn đạo tinh quang gấp rút đón lấy, nhưng ngay lập tức bị điểm hắc tuyến cắn nuốt sạch sẽ, thế đi không thể chống đỡ, trực tiếp oanh xuyên ngân sắc quang đoàn hắn mặc ngoài thân, lại đem hai kiện tiên bảo hộ thân cắn nuốt hơn phân nửa. Ngay sau đó xuyên qua cánh tay phải, xuyên cơ thể đi qua!

Cũng may giờ phút này Đại Thôn Diệt Thuật trên mũi tên đã tiêu hao đến mức không còn cách nào duy trì, vì thế hắn chỉ bị vết thương nhẹ, thương thế chỉ thoáng chốc đã khép lại.

Nhưng tiểu càn khôn không gian ẩn trong tay áo lại bị một mũi tên này đánh nát hoàn toàn, mấy trăm bảo vật linh phù đều tuôn ra khắp bốn phía, kể cả đoàn Tiên Thiên Hỗn Độn Khí vừa bị hắn thu thập cũng bị lực lượng bạo vỡ kích bắn ra xa.

Trong lòng Lan Vô Ưu trầm xuống, đang định dùng pháp lực triệu hồi đến bên cạnh mình, bên phía Nhạc Vũ lại xuất ra một trương tử sắc linh phù bay lên không.

Chính là trương phù bảo mà hắn nghe danh đã lâu, bên trên hiện ra mười mấy đạo kim quang lộ ra dòng chữ lớn Thái Thanh Huyền Đô Sắc Chế Cửu Thiên Đô Lục Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù. Nhạc Vũ vừa thúc giục ấn quyết, liền kích thích một đạo kim sắc quang mang đánh thẳng xuống.

Ánh mắt Lan Vô Ưu nhất thời co rụt lại, mạnh mẽ trảo ra, đem mấy chục trương đạo phù vừa bị bắn ra khỏi tu di không gian toàn bộ nhiếp về trong tay.

Trong khoảnh khắc liền có một phù văn hình thành, đối xứng thành ngũ giác đại trận bố trí trước người hắn. Một tầng lam quang lập tức nhấp nháy, mạnh mẽ chống đỡ kim quang của Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù đánh xuống, ngay sau đó đạo lam quang chấn rung, một tầng thủy quang cuốn tới va chạm kim quang biến mất.

Hóa giải được Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù nhưng trong mắt Lan Vô Ưu không hề hiện lên vẻ vui mừng. Ở trước mắt hắn, Chiến Tuyết lại đem một mũi Đại Thôn Diệt Tiễn cài lên Tru Tiên Nỗ, thanh kim sắc tiểu kiếm thiếu chút nữa làm hắn bị thương cũng đang chờ phát động.

Mà trên đỉnh đầu Nhạc Vũ trương tử sắc thần phù đang súc tích quang mang, một đạo kim sắc quang hoa đang ngưng tụ, lại có một ngũ sắc cự chưởng khổng lồ phá không bay đến, cùng đạo pháp lực của hắn chạm vào nhau, chỉ trong khoảnh khắc đã làm đoàn pháp lực của hắn hoàn toàn vỡ nát, ngay lúc nàng đoàn năng lượng ngũ sắc cũng mạnh mẽ chộp tới.

- Đây là tam long lực?

Nội tâm Lan Vô Ưu chấn động mãnh liệt, tam long lực ở trong mắt hắn tự nhiên là bé nhỏ không đáng kể. Nhưng có thể xuất hiện ngay trên người Nhạc Vũ thật sự làm người ta không dám tin.

Mặc dù là tu sĩ Linh Tiên đại thần thông, chỉ sợ cũng đạt tới hai ba chân long lực mà thôi, Linh Tiên bình thường dù một chân long lực cũng chưa đạt tới.



Pháp lực của Nhạc Vũ giờ phút này rõ ràng còn chưa vượt qua tiên kiếp, chỉ đạt tới Đại Thành cảnh giới. Nhưng thật sự không biết người này làm sao đột phá được cảnh giới Đại Thừa.

Lại thêm Đại Thôn Diệt Tiễn vừa rồi làm cho hắn suýt nữa không thể tránh né, tốc độ thời gian gia tốc gấp sáu, rõ ràng siêu việt gấp mười lần thực lực vốn có! Chỉ bằng sức lĩnh ngộ thời gian đại đạo, đã không phải một Thiên Tiên bình thường có khả năng đối kháng!

Hít sâu một hơi, Lan Vô Ưu cố gắng khôi phục lại ý nghĩ của mình, trong đầu đang điên cuồng tính toán.

Bên phía Nhạc Vũ đem tinh thạch cầm trong tay, sắc mặt hờ hững liếc mắt nhìn, tiếp theo bước tới một bước, hai mắt u lãnh âm trầm nhìn thẳng Lan Vô Ưu ngoài mấy trăm trượng nói:

- Ở trong mắt Lan Vô Ưu ngươi, chỉ sợ Nhạc Vũ này giống như một con kiến, một chân là có thể đạp chết đúng không? Đáng tiếc, tuy ta chỉ có Đại Thừa cảnh giới, nhưng dù cận kề cái chết cũng không nguyện ý bị người thải đạp…

Mí mắt Lan Vô Ưu nhảy lên, trong hai mắt trở nên ngưng trọng. Hắn liếc mắt đánh giá Nhạc Vũ, chỉ thấy trên người hắn giờ phút này càng thêm sắc bén trước nay chưa từng có. Giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ, hàn mang bắn bốn phía, làm lòng người không tự chủ được cảm thấy vô cùng rét lạnh.

Tay trái của hắn có năm đoàn quang mang thủy lam sắc đang nhanh chóng ngưng tụ, Quý Thủy Thần Lôi nếu đặt ở hai mươi năm trước còn chưa thể sử dụng trong chiến đấu thực tế, giờ phút này lại có thời gian gia tốc liền nhanh chóng cực kỳ, không tới nửa lần hô hấp đã ngưng tụ thành.

Trong lòng hắn kinh nghi bất định, thật không biết giờ phút này Nhạc Vũ còn bao nhiêu con bài chưa lật, chưa từng sử dụng.

Nhíu mày suy ngẫm chốc lát, trên mặt Lan Vô Ưu không giận lại cười:

- Đúng là Lan Vô Ưu này có chút tự đại, chưởng khống thời gian, ba đường chân long lực! Nhạc đạo hữu quả nhiên là kình địch của ta, đáng tiếc bậc tuyệt đại thiên kiêu như ngươi hôm nay vẫn phải vẫn lạc…

Nói tới đây, ánh mắt Lan Vô Ưu chợt thâm thúy nhìn vào viên tinh thạch Tiên Thiên Hỗn Độn Khí trong tay Nhạc Vũ, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

Ngay khi Nhạc Vũ còn đang ngạc nhiên, có chút khó hiểu ý của hắn, Lan Vô Ưu đã vận dụng pháp lực toàn thân toàn bộ kích phát, không hề lưu lại chút nào, khí mang ngân lam sắc hùng hồn nhất thời dựng thẳng lên.

Theo ý niệm của hắn chợt động, đạo phù từ trong tu di không gian bay ra cũng đồng loạt nứt vỡ, bên trong thạch điện nhấc lên một luồng linh lực phong bạo vô cùng cuồng liệt, cuốn quét khắp xung quanh, đem toàn bộ cấm chế bí pháp đều dẫn phát.

Trong lòng Nhạc Vũ chấn kinh, đưa mắt nhìn lên trên không, hồn thức xa xa cảm ứng Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đã khôi phục vận chuyển.

Bên trong thông đạo sáng lên một luồng hồng sắc cường quang chói mắt.

Ngay sau đó vẻ mặt Nhạc Vũ chợt biến đổi. Hắn cảm ứng được cánh cửa tiên giới trong minh minh hư vô giờ phút này bỗng nhiên rộng mở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook