Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 891: Vạn Hóa Lôi Trì.

Khai Hoang

08/06/2013

Bạch Thường tức giận muốn phát điên, lại không thể khống chế được tay chân của mình, chỉ có thể mang theo Nhạc Vũ bay về hướng Vạn Hóa Lôi Trì.

Cách xa nhau chỉ khoảng ngàn dặm, ước chừng dùng hơn mười lần hô hấp đi tới nơi này, liền nhìn thấy vô số thất thải kiếp lôi nhè nhẹ nhấp nhoáng bên trong không gian loạn lưu.

Bạch Thường theo bản năng cảm giác sợ hãi, lại không chút do dự đi thẳng vào bên trong, nàng thầm nghĩ nếu như ngươi muốn tìm chết ta cùng ngươi chết thì có ngại gì? Bị Tam Linh Khống Hồn Châm chế trụ, dù sao cũng sống không bằng chết.

Ngay khi vọt tới bên trong thất thải kiếp lôi mới phát hiện tình hình bên trong khác hẳn. Lôi quang lại bị hút vào trong cơ thể Nhạc Vũ không ngừng, mà thanh niên thanh tú trên mặt chẳng những không nhìn thấy được vẻ đau đớn, phảng phất như đang vô cùng hưởng thụ.

Trong lòng Bạch Thường khó hiểu, chỉ có thể kiên trì bay tới bên ngoài hàng rào không gian, ý niệm còn chưa động chín đôi vũ dực sau lưng liền trương lên cực lớn, đem hết toàn lực xé rách hàng rào không gian.

Trong lúc pháp lực của nàng sắp hao hết hoàn toàn, nhưng vẫn không cách nào xé mở bức tường không gian kia. Trong lòng nàng lại nhịn không được cảm thấy đắc ý, một khi có sức mà không dùng được, giờ phút này cả hai người không cách nào quay về, chỉ có thể cùng nhau vẫn lạc nơi đây.

Nhưng ngay sau đó trong tay Nhạc Vũ hiện lên một đạo lam sắc hỏa diễm, liên tục nhảy nhót không ngừng, bám vào bức tường không gian không ngừng thiêu đốt.

Đồng tử của Bạch Thường liền co rụt lại:

- Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm?

Lúc Đại Hóa Chư Thiên Chân Viêm còn đang cực thịnh, có thể thiêu đốt cả ba mươi ba thiên giới. Đóa lam diễm này tuy xa xa còn chưa được tế luyện thật hoàn mỹ, nhưng ít nhất đã có được bảy thành uy lực lúc cực thịnh!

Quả nhiên chỉ sau một lần hô hấp, hàng rào không gian vốn thật dày kia đã suy nhược tới cực hạn.

Khi Nhạc Vũ thu lại lam diễm trong tay, Bạch Thường cũng thật dễ dàng thoải mái xé mở hàng rào.

Thân ảnh hai người hóa thành độn quang bay vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy khắp bốn phía đều là núi non, chính là Hoàn Hình sơn. Bạch Thường cũng không biết vì sao lại chợt nhẹ nhàng thở ra, tuy nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhận lấy cái chết, nhưng cảm giác tùy lúc đối mặt tử vong đích thật là có chút khổ sở.

- Đây cũng là Lôi Trì…

Nhạc Vũ cúi người nhìn xuống dưới chân của mình. Nghiêm khắc mà nói nơi này cũng chưa tính là nơi trọng yếu nhất của Vạn Lôi Điện, mà chỉ là giữa sườn núi Hoàn Hình sơn.

Giờ khắc này nhìn thấy một hồ lớn nằm ngay trung ương, nhưng bên trong không phải là “nước”, mà là vô số luồng điện đang lưu động xuyên toa bên trong, sáng bóng nhấp nháy.

Địa phương tràn đầy kiếp lôi làm tu sĩ chư giới nhắc đến đều biến sắc, ở bên trong hồ lại trở nên vô cùng ôn hòa thuần hậu.

Mà ngay giữa Lôi Trì, rõ ràng hiện ra một tòa điện phủ cực lớn. Theo truyền thuyết Nguyên Trí Linh Quả đang nằm bên trong chính điện của Vạn Lôi Điện.

Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng hiện tinh mang, lại nhanh chóng biến mất, Lôi Trì mặc dù thật tốt, nhưng nếu muốn đi vào vẫn cần tốn chút công phu.

Ngay khi hai người họ vừa đột phá không gian hàng rào tiến vào nơi đây, liền có vô số lôi quang tụ tập lại nơi này.

Nhạc Vũ tế lên Ngũ Sắc Thần Quang, hướng bốn phía bắn ra, liền đem cấm chế hoàn toàn phá vỡ. Tiếp theo ném ra mấy chục viên linh thạch, liền đem thất thải kiếp lôi dẫn dắt rời đi hơn phân nửa. Bộ phận còn lại thậm chí cũng không tổn thương được Bạch Thường, với chín đôi cánh chim kia có thể bày ra không gian bích chướng cản trở.



Nơi này không còn người nào khác, hắn cũng không cần kiêng nể, sử dụng Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang thật thoải mái. Thẳng đến khi đi xuống chân núi mới dừng lại. Trong mắt hắn mang theo vẻ cảnh giác nhìn về xa xa, không tiếp tục sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang mà thành thành thật thật đi từng bước một về phía ven hồ. Ngẫu nhiên hắn lại đánh ra Đô Lục Chu Thiên Huyền Cơ Thần Phù, tuy không thể so sánh với Ngũ Sắc Thần Quang nhưng cũng một đường thông suốt.

Bạch Thường vốn đang khó hiểu, mãi cho đến thật lâu sau vẻ mặt chợt biến đổi, linh thức của nàng liền cảm giác được nơi này đã sớm có tu sĩ khác chạy đến.

Trong nội tâm nàng càng thêm kinh hãi, hồn thức cảm giác của tu sĩ nhân loại sau khi đạt tới Ngọc Tiên cảnh bất diệt kim thân, liền có thể dần dần đuổi kịp Yêu tộc nhất mạch, ngay khi đó dù là siêu giai thần thú cũng không có quá nhiều ưu thế.

Nhưng giống như Nhạc Vũ, hồn thức có thể ở bên trong địa phương lôi kiếp tràn ngập còn có thể tìm hiểu hơn mười dặm, thật sự làm kẻ khác kinh hãi. Đã xa xa vượt qua tu vi của hắn, cũng làm kẻ khác càng thêm tò mò thân phận của người này.

Đợi đến khi đi tới cạnh vẹn hồ thì Nhạc Vũ đã thốt lên tiếng than sợ hãi. Hắn biết được hiện tại mình đang ở bên trong Vạn Hóa Lôi Trì, bắt đầu từ dưới chân Hoàn Hình sơn, chính là lúc đi vào bên trong không gian thật lớn của một pháp bảo khổng lồ.

Vạn Hóa Lôi Trì mặc dù có danh xưng là hồ, nhưng vẫn có thể biến hóa lớn nhỏ, lớn cũng phải phạm vị mười vạn dặm, nhỏ thì như hạt cát mà thôi.

Nhưng cạnh ven hồ làm Nhạc Vũ chú ý nhất cũng không phải thất thải lôi quang bên trong, mà là bảy thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi ngay cạnh hồ.

Mãi tới khi hắn tiếp cận, thần niệm của mấy người kia đều bao phủ tới, giờ phút này khi gặp mặt tại Lôi Trì, đặc biệt khi nhìn thấy Bạch Thường, sắc mặt họ vô cùng kinh ngạc, tựa hồ đối với hai người bọn họ lại cực kỳ hiểu biết.

Ba người Dương Ất cũng có mặt bên trong, gặp mặt chỉ hừ lạnh một tiếng vẫn chưa phản ứng. Đệ tử Xiển Giáo xưa nay khinh thường tiếp xúc cùng Yêu tộc, Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hấp dẫn hắn chú ý chính là hai người mặc bào phục tương tự như áo cà sa, cấp cho Nhạc Vũ cảm giác thật khác lạ. Tuy thần sắc thoáng khác thường, nhưng cũng có vẻ hòa thiện, hướng Nhạc Vũ hai người gật đầu mỉm cười như chào hỏi.

Hai người khác tựa hồ cũng không phải cùng nhóm, một người mặc thanh sắc đạo bào, gương mặt như ngọc, cũng không biết vì sao ánh mắt nhìn Bạch Thường lại có vẻ mừng rỡ nóng bỏng.

Người còn lại mặc trang phục màu trắng, tuấn dật phi thường, phiêu nhiên như tiên. Đợi sau khi hai người đến gần, lập tức cười nói:

- Ta vốn nghĩ phải qua mấy tháng mới có thể gặp mặt Bạch đạo hữu lần nữa. Thật không ngờ đạo hữu lại tới sớm như thế, xem ra những ngày qua Mai sơn nhất mạch các ngươi ngày tháng trôi qua thật sự không tệ…

Tướng mạo người này có vẻ vui vẻ, ngôn ngữ lại tràn đầy ý tứ chê cười. Bạch Thường nghe vậy sắc mặt xanh mét, đang định nói chuyện chợt nhớ ra tình cảnh hiện giờ của mình, đành quay đầu không thèm phản ứng.

Nhạc Vũ cũng không muốn để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm vào trong Lôi Dịch bên trong hồ, Vạn Lôi chính điện nằm trên “mặt hồ” ba xích, hơn mười loại kiếp lôi từ thất kiếp tới bát kiếp vờn quanh, ngay cả người tu hành Vô Tướng Cửu Kiếp Thần Lôi Pháp như hắn cũng cảm giác da đầu tê dại.

Nhưng dựa theo trí nhớ của Quảng Thái chân nhân, phong cấm của Vạn Lôi Điện cùng cấm chế lôi trận bên ngoài mỗi qua một đoạn thời gian sẽ rộng mở ra một lần, tính chút thời gian hẳn phải là năm mươi ngày sau.

Nếu không dù cộng lại toàn bộ những người ở đây, cũng đừng hòng đột phá được vào trong Vạn Lôi Điện.

Bạch y tu sĩ nhìn thấy hai người không để ý tới lời nói của mình, thần sắc nhất thời phát xanh, cuối cùng nhẫn nhịn không phát tác, chỉ cười lạnh một tiếng cũng không tiếp tục lên tiếng.

Nhưng Dương Ất lại đưa ánh mắt nhìn qua, nói:

- Hai người các ngươi xuất thân yêu loại, không thuộc chính truyền Đạo gia, có tư cách gì tới đây? Còn không cút cho ta!



Lời vừa nói ra, sắc mặt Bạch Thường lại tái nhợt, nàng cắn chặt môi đứng yên tại chỗ.

Hai đạo nhân Tây Phương Giáo ăn mặc quái dị phảng phất như không hề nghe thấy, vẫn ngồi nhắm mắt xếp bằng, tựa hồ đã nhập định.

Hai tu sĩ khác nghe tới hai chữ “yêu loại” thì sắc mặt đều xanh tím, tuy không lên tiếng vẻ mặt lại thật khó xem, đặc biệt tu sĩ bạch y, trong mắt tràn đầy vẻ hung lệ, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Nhạc Vũ vốn không thèm để ý, nhưng chữ “cút” nghe thật chói tai. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét tới, tiếp theo âm trầm cười lạnh:

- Ngươi lại là vật gì? Dám ở trước mặt ta nói chữ cút?

Sát ý trong lòng hắn bạo lên, lúc hắn vừa phi thăng Hồng Hoang Giới, ở Huyết Vân sơn mạch đã bị người này bức tới cực thảm, tuy cuối cùng chưa bị thiệt thòi gì, ngược lại còn chiếm tiện nghi, nhưng cơn tức hiện tại lại vô cùng khó chịu.

Nếu như tên kia còn tiếp tục nói năng lỗ mãng, hắn cũng không chút nào để ý đem người này tru diệt! Dù sao đã kết thù, hắn cũng đã đánh người của bọn họ hồn phi phách tán.

Cũng chỉ thật đáng tiếc nếu làm như vậy thiếu nữ xinh đẹp tên Bạch Thường bên cạnh cũng chú định sẽ không mang theo nhân tình của hắn.

Rốt cục là giết người diệt khẩu hay lưu lại một sủng vật, ẩn giấu thân phận thêm một thời gian, điều này làm hắn cũng phí cân não.

Đồng tử Dương Ất nhất thời co rút thành châm nhọn, sát ý trong mắt cơ hồ hóa thành thực chất, như muốn vặn xoắn Nhạc Vũ thành mảnh nhỏ, một thanh phi kiếm chói lọi từ trong tay áo hắn phi độn ra, xoay quanh bên cạnh không ngừng, kiếm khí tán ra bốn phía.

Vẻ mặt Nhạc Vũ thật hờ hững, bộ dạng như uể oải đứng yên tại chỗ, khí tức toàn thân lại đạm nhạt tới mức như hư vô, giống như tùy thời sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

Cảnh tượng này làm sắc mặt mấy người ven hồ biến đổi liên tục, phảng phất như lần đầu tiên nhận thức, không ngừng tỉ mỉ quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới.

Ngay sắc mặt Dương Ất cũng mang theo vẻ ngưng trọng, thận trọng quan sát.

Trong lòng Nhạc Vũ giờ phút này cũng cảm thấy thật kinh dị, sớm nghe nói Côn Luân Kính chính là một trong thủy tổ thần thông huyễn pháp trong thiên hạ, hôm nay mới biết lời này dĩ nhiên không giả.

Giờ phút này hắn còn chưa dùng tới Bạch Già Thiên Lệnh, chỉ thoáng thúc giục Hi Hoàng Tàn Kính lại đạt tới kỳ hiệu như thế.

Mà Bạch Thường như vừa nghĩ ra điều gì, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nàng đồng dạng cảm giác hồn thức của mình cơ hồ không tập trung được thân ảnh của Nhạc Vũ. Nhưng nàng cũng biết từ khi tùy tùng người thanh niên tên Nhạc Vũ này, trình độ huyễn pháp của hắn quả thật không kém, nhưng không mạnh mẽ như hôm nay.

Hai người xa xa giằng co chốc lát, bên cạnh lại truyền tới tiếng ho khan của Vân Đạo chân nhân.

Tiếp theo trong hai đạo nhân Tây Phương Giáo đang ngồi xếp bằng nhập định, một tu sĩ tuổi hơi lớn, râu mày bạc trắng cũng đột nhiên mở mắt. Phảng phất như giờ phút này hắn mới phát hiện không khí nơi này không đúng, đứng lên thoáng thở dài nói:

- Hai vị đạo hữu, cần gì làm vậy? Bất quá chỉ là một ít tranh đấu ý khí mà thôi, không cần phải gây binh đao. Nơi này bên cạnh Vạn Hóa Lôi Trì, chúng ta làm việc gì cũng nên chú ý cẩn thận. Nếu bởi vì đấu pháp mà gợi ra phong cấm Lôi Trì bị dị biến, khi đó trái lại không tốt! Xin bán cho lão đạo một nhân tình, hai vị tạm thời dừng tay được không?

Ánh mắt Dương Ất do dự không chừng, cuối cùng hắc một tiếng thu hồi phi kiếm.

- Cũng là Dương Ất lỗ mãng, hôm nay nghe theo ý của Trí Nhiên đạo hữu. Lần này bỏ qua, đợi sau việc này sẽ tính toán với hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook