Chương 1342: Yến hội phong ba
Khai Hoang
13/06/2013
Chỉ thấy cách đó không xa một nữ tử xinh đẹp đang bước nhanh đến.
- Là Trung Thiên Tử Vi Đại Đế giá lâm?
Chỉ một lát, nữ tử kia đã tới trước mặt hai người, chính là Bích Hà Nguyên Quân, ánh mắt nhìn về Nhạc Vũ ánh lên vô số cảm xúc phức tạp rồi lại khôi phục bình thản, từ xa thi lễ nói:
- Bích Dao bái kiến Đại Đế cùng Vân Dao Tiên Tử! Thánh mẫu thọ yến ở dưới cây bàn đào, kính xin nhị vị đi theo ta,.
Nhạc Vũ cười ôn hòa phất tay, đem Bích Dao bay lên nói:
- Nguyên Quân chỉ để ý đi trước dẫn đường là được!
Thần sắc của hắn không chút nào cảm giác giữa hai người có gì không ổn, hôm nay vô luận là tu vi hay danh vị thiên đình đều có chênh lệch cực lớn, hắn tự thấy có thể thụ lễ này của Bích Hà.
Chỉ là theo thân ảnh Bích Hà càng đi sâu vào trong thì thấy càng lạnh lẽo, nơi này cấm chế trùng trùng điệp điệp, có Tiên Thiên đại trận, tu sĩ tầm thường không thể đi vào. Tiên tu tới đây dự tiệc cũng chừng ngàn vạn nhưng người có tư cách đi vào rừng đào cũng chỉ mấy ngàn.
Cây bàn đào mà Bích Hà nói dĩ nhiên cũng không phải Tiên Thiên Đào Mộc mà là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn, chính là vạn thọ Bàn đào, theo truyền thuyết ăn một quả có thể đắc đạo thành tiên, ăn hai quả có thể nhất cử phi thăng trường sinh bất lão, ăn ba quả có thể đồng thọ với thiên địa, nhật nguyệt đồnh canh, nổi danh cùng với quả nhân sâm của Trấn Nguyên tử, qua 3600 năm mới chín được mười hai quả, đồng dạng cực kỳ trân quý.
Bảo bối bậc này, trước kia Nhạc Vũ nghĩ cũng không dám nghĩ tới nhưng hiện giờ thực sự có tư cách chia phần.
Tây Vương Mẫu thấp giọng nói:
- Bệ hạ tới này, rốt cuộc là dụng ý gì? Còn ngại Thiên Đình nhiễu loạn không đủ, muốn Hạo Thiên tức điên sao? Ngươi đã có ý định thảo phạt thiên đình, sao còn phải tới chúc thọ Dao Trì? Nhất định phải chạy đến đây, làm hai người hắn khó chịu? Với tính cách của bệ hạ cũng không đến mức quá phận như thế.
Hai ta của Bích Hà Nguyên Quân đi trước dẫn đường cũng khẽ động nhưng vẫn yên lặng đi tiếp.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Nếu ta nói chỉ đến vì lễ chúc thọi ăn quả vạn thọ đào thì đến, Vân Dao Tiên Tử nhất định không tin!
Tây Vương Mẫu quả nhiên ánh lên vẻ giễu cợt, hiển nhiên không tin lời của Nhạc Vũ, ngay cả Bích Hà đi trước cũng phì nhẹ một tiếng.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi bật cười:
- Ý định vốn là đến mượn Tố Sắc Vân Giới Kỳ của thánh mẫu dùng để tìm một thứ bảo bối, kết với nàng một thiện duyên, chẳng qua hiện nay lại chỉ để xem trò hay.
Tây Vương Mẫu khẽ giật mình, lộ ra có chút khó hiểu, sau một lát cười khẽ:
- Quả nhiên là chồn chúc tết cho gà, trong lòng bệ hạ nghĩ gì, Vân Dao thật sự xem không minh bạch, cũng không biết tại đại yến Vương Mẫu có trò gì hay? Mấy vị đại năng tam giáo chờ bệ hạ tại yến hội này đã lâu, không biết bệ hạ ứng đối như thế nào? Mà thôi, việc này ta cũng mặc kệ, bệ hạ muốn khi nào tiếp nhận Tử Vi đế cung?
Nhạc Vũ bỗn dưng lạnh lùng :
- Đại năng tam giáo? Một đám không nhìn thấu mê tỏa thiên đạo còn dám xưng đại năng trước mặt trẫm? Bất quá chỉ là hạng người nửa tỉnh nửa mê bị người khống chế, ngay cả phiền toái cũng làm không được, cần gì để ý.
Lần này không chỉ là Tây Vương Mẫu, ngay cả Vân Dao phía trước cũng khẽ giật mình, những lời này quả nhiên là cực kỳ bá đạo.
Đem cường nhân thiên hạ, hơn phân nửa Hỗn Độn Kim Tiên như không có gì, quần tiên tam giáo đều không lọt vào mắt hắn, khí phách như vậy thật khiến người kinh hãi.
Mê tỏa Thiên Đạo, Hồng Mông pháp tắc, thế ngan ngoại trừ Thánh Nhân thì còn ai có tư cách sở ngộ.?
Vị này hơn hai trăm năm đã nhanh chóng quật khởi tại Hồng Hoang, đăng lâm Tử Vi huyền thánh Đại Đế, càng lấy thân Thái Sơ Kim Tiên đã chạm đến đến sao?
Nếu như vậy thì vị bệ hạn này quả thực có tư cách coi thường quần tiên thiên hạ.
Nhạc Vũ lúc này lại thầm bất đắc dĩ, biết bản thân đến cùng vẫn bị tâm ma ảnh hưởng, đổi lại là trước kia dù trong lòng cho rằng như thế cũng nhất định không nói ra miệng.
Sát phạt quả quyết, tâm ngoan thủ lạt là bản tính của hắn, khiêm tốn lý trí, kính thiên sợ đức cũng đồng dạng là xuất từ bản tâm, kỳ thật như vậy cũng không xung đột. Quả nhiên thành tựu thần thông khai thiên đã ảnh hưởng đến hắn không ít.
Bất quá trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã vứt bỏ ý niệm này, cái gọi là tâm ma thực ra cũng chỉ đến từ sâu trong ý thức bản tâm, bản thân chỉ cần thuận theo, hơi thổ lộ những gì vốn thường ngày ẩn sâu là được, sẽ có một ngày triệt để tuần phục.
Khẽ mỉm cười, ngữ khí Nhạc Vũ khôi phục bình thản:
, - Về phần Tử Vi đế cung, hiện giờ trẫm cũng không nhàn rỗi, người trong hồng hoang có thể phó thác cũng chỉ có mình tỷ tỷ.
Tây Vương Mẫu cười nhẹ:
- Nếu như thế, chuyện trong Tử Vi cung, Vân Dao sẽ thay ngươi quản lý trăm năm. Sau trăm năm nhất định sẽ cho bệ hạ ngàn vạn tinh binh!
Bích Trì phía trước lập tức bất mãn hừ lạnh.
Dao Trì không chút nào để ý, tiếp đó ngưng trọng:
- Nửa năm trước, Câu Trần thượng cung tinh quân đã dẫn Cửu Thiên Huyền Nữ, Ứng Long Hạn Bạt và một ngàn tám trăm vạn binh tướng đánh vào ám giới. Nghe nói hôm nay tình hình chiến đấu có thể lo, Bệ Hạ có cần ta xuất thủ tương trợ?
Nhạc Vũ cười cười, không hề vẻ lo lắng:
- Không ma luyện khó thành châu báu. Không có trăm ngàn trường huyết chiến thì sao thành tựu danh tiếng chiến thần, chính vị Câu Trần Đại Đế?
Đang nói chuyện liền thấy một đại thụ kình thiên xuất hiện sau trùng điệp cấm chế, tán cây như núi bao trùm hơn trăm vạn trượng, cành lá rậm rạp, cao ngất cứng cáp, dưới tán có hơn ngàn tu sĩ đang vui vẻ bàn luận, còn có gần vạn thị nữ nữ tiên hầu hạ, trông thấy Bích Hà Nguyên Quân cùng Nhạc Vũ đã đến đầu lập tức ngay ngắn thi lễ:
- Cung nghênh An Thiên Huyền Thánh Bệ Hạ giá lâm!..
Gần vạn đạo thanh âm oanh yến hợp cùng một lúc toát lên vẻ hùng tráng, không khí trong yến hội cũng lập tức ngưng tụ, chuyển thành lãnh tịch, bất quá bên trong thực sự có người không đứng dậy hoan nghênh Nhạc Vũ.
Sắc mặt Tây Vương Mẫu lập tức khẽ biến, lộ vẻ tức giận.
Nhạc Vũ vẫn vui vẻ như cũ, dưới chân đột nhiên nở ra một bông hoa ngũ sắc nâng thân hình vào trong yến hội.
Chỉ thấy bên trong Hạo Thiên và Dao Trì thánh mẫu đang một trái một phải ngồi trên thủ vị.
Người thứ hai còn tốt, người trước thần sắc đông cứng khó coi đến cực điểm, bên trái phần lớn là tiên tu, ba ghế đầu là Tam Hoàng vị bao gồm Phục Hy Hiên Viên cùng Thần Nông đều tràn đầy vui vẻ.
Bên phải chủ yếu là thần chức thiên dình, lấy ngũ phương Thiên Đế cầm đầu. Ngũ Phương Đại Đế thì phía đông đứng đầu, chẳng qua hiện giờ cũng chỉ có Đại Đế tây phương và đông phương, đều mới bước vào cảnh giới hỗn độn, tu vi không cao nhưng lại ngồi trên, dưới hai người này còn có một ghế trống.
Sau mấy người này mới là chuẩn thánh tam giáo, tán tu Thượng Cổ Hỗn Độn cùng với rất nhiều Đại La Kim Tiên và một số Thái Thanh tu sĩ có chút thân phận.
Nhạc Vũ nhìn qua một lượt thì hơn nửa trong đó đều không dám nhìn thẳng, nhưng trong đó cũng không thiếu kẻ lạnh lùng trông lại hoặc mắt thấu hàn ý hoặc ẩn ý trêu tức.
Cũng có một phần là người Nhạc Vũ đã gặp qua, hiệu lực cho thiên đình phương bắc hoặc liên quan đến hắn, nhưng lúc này đều được bố trí vào ghế sau chót, đều ẩn vẻ tức giận, nhìn hắn vẻ chờ đợi.
Tây Vương Mẫu theo sát phía sau hắn, vừa vào lập tức cười lạnh:
- Thật sự là lớn lối!
Hơn ngàn tu sĩ vẫn lặng ngắt, sắc mặt Hạo Thiên ngược lại khôi phục bình tĩnh, nâng chén dính môi thoáng cười nhạt.
Trong Tam Hoàng, ngoại trừ Phục Hy đều nhíu mày, trong yến hội cũng thoảng ra mấy tiếng thở dài, vốn trong yến hội này Nhạc Vũ không nên đến, cho dù thủ đoạn hắn thông thiên thì đến đây cũng chỉ tự rước nhục.
Nếu như không có cuộc chiến Phần Minh Thiên còn thôi, nhưng hôm nay phương bắc thanh thế ngập trời, há không thể bị chư thánh đố kị?
Chỉ một giáo dĩ nhiên không địch được Nhạc Vũ nhưng tam giáo liên thủ thì tình hình bất đồng.
Bích Hà Nguyên Quân lúc này cười nhẹ, xoay người nói:
- Kính xin Bệ Hạ ngồi vào vị trí!..
Trong mắt tinh mang chớp lên, mang theo vài phần đắc ý, lại có chút tò mò, tựa hồ xem Nhạc Vũ ứng đối như thế nào.
Quần tiên tam giáo đã đến được đâu há đâu phải vô năng, Nhạc Vũ tuy bá đạo nhưng nếu quần tiên hợp lực thì sao một vị Thái Sơ Kim Tiên có thể ứng phó? Dù là người này đã có thể dùng Thái Sơ hồn ấn sánh vai với Thái Thượng đỉnh phong.
Nhạc Vũ cũng không động thủ, nhìn chung quanh phảng phất muốn ghi tạc thần sắc mọi người vào mắt, đến cùng mới nhìn lên hai chỗ thượng tọa, thấy Dao Trì thánh mẫu phong thái không dưới Hậu Thổ cùng Vân Dao, còn Hạo Thiên lúc này cũng có chút uy nghi thiên đế, ngồi ngay ngắn sau tịch án , không giận sinh uy.
Nhạc Vũ mỉm cười rồi lại chuyển thành lạnh lẽo:
- Trung Thiên Tử Vi Đại Đế không biết ngồi vào ở đâu? .
Tiếng nói vừa dứt, không khí dưới bàn đào lập tức càng thêm ngưng trọng, những nhân vật Hỗn Độn cũng thôi, dưới Đại La Kim Tiên đều hơi trầm mặt, lòng thầm đề phòng, biết chuyện hôm nay khó có thể bình an, thậm chí đều sinh hối hận, sớm biết như thế đã không đến đây dự tiệc.
Ai có thể lường trước, rõ ràng đã là rất nhiều chuẩn thánh tam giáo liên thủ nhưng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cũng dám sinh sự.!~!
- Là Trung Thiên Tử Vi Đại Đế giá lâm?
Chỉ một lát, nữ tử kia đã tới trước mặt hai người, chính là Bích Hà Nguyên Quân, ánh mắt nhìn về Nhạc Vũ ánh lên vô số cảm xúc phức tạp rồi lại khôi phục bình thản, từ xa thi lễ nói:
- Bích Dao bái kiến Đại Đế cùng Vân Dao Tiên Tử! Thánh mẫu thọ yến ở dưới cây bàn đào, kính xin nhị vị đi theo ta,.
Nhạc Vũ cười ôn hòa phất tay, đem Bích Dao bay lên nói:
- Nguyên Quân chỉ để ý đi trước dẫn đường là được!
Thần sắc của hắn không chút nào cảm giác giữa hai người có gì không ổn, hôm nay vô luận là tu vi hay danh vị thiên đình đều có chênh lệch cực lớn, hắn tự thấy có thể thụ lễ này của Bích Hà.
Chỉ là theo thân ảnh Bích Hà càng đi sâu vào trong thì thấy càng lạnh lẽo, nơi này cấm chế trùng trùng điệp điệp, có Tiên Thiên đại trận, tu sĩ tầm thường không thể đi vào. Tiên tu tới đây dự tiệc cũng chừng ngàn vạn nhưng người có tư cách đi vào rừng đào cũng chỉ mấy ngàn.
Cây bàn đào mà Bích Hà nói dĩ nhiên cũng không phải Tiên Thiên Đào Mộc mà là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn, chính là vạn thọ Bàn đào, theo truyền thuyết ăn một quả có thể đắc đạo thành tiên, ăn hai quả có thể nhất cử phi thăng trường sinh bất lão, ăn ba quả có thể đồng thọ với thiên địa, nhật nguyệt đồnh canh, nổi danh cùng với quả nhân sâm của Trấn Nguyên tử, qua 3600 năm mới chín được mười hai quả, đồng dạng cực kỳ trân quý.
Bảo bối bậc này, trước kia Nhạc Vũ nghĩ cũng không dám nghĩ tới nhưng hiện giờ thực sự có tư cách chia phần.
Tây Vương Mẫu thấp giọng nói:
- Bệ hạ tới này, rốt cuộc là dụng ý gì? Còn ngại Thiên Đình nhiễu loạn không đủ, muốn Hạo Thiên tức điên sao? Ngươi đã có ý định thảo phạt thiên đình, sao còn phải tới chúc thọ Dao Trì? Nhất định phải chạy đến đây, làm hai người hắn khó chịu? Với tính cách của bệ hạ cũng không đến mức quá phận như thế.
Hai ta của Bích Hà Nguyên Quân đi trước dẫn đường cũng khẽ động nhưng vẫn yên lặng đi tiếp.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:
- Nếu ta nói chỉ đến vì lễ chúc thọi ăn quả vạn thọ đào thì đến, Vân Dao Tiên Tử nhất định không tin!
Tây Vương Mẫu quả nhiên ánh lên vẻ giễu cợt, hiển nhiên không tin lời của Nhạc Vũ, ngay cả Bích Hà đi trước cũng phì nhẹ một tiếng.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi bật cười:
- Ý định vốn là đến mượn Tố Sắc Vân Giới Kỳ của thánh mẫu dùng để tìm một thứ bảo bối, kết với nàng một thiện duyên, chẳng qua hiện nay lại chỉ để xem trò hay.
Tây Vương Mẫu khẽ giật mình, lộ ra có chút khó hiểu, sau một lát cười khẽ:
- Quả nhiên là chồn chúc tết cho gà, trong lòng bệ hạ nghĩ gì, Vân Dao thật sự xem không minh bạch, cũng không biết tại đại yến Vương Mẫu có trò gì hay? Mấy vị đại năng tam giáo chờ bệ hạ tại yến hội này đã lâu, không biết bệ hạ ứng đối như thế nào? Mà thôi, việc này ta cũng mặc kệ, bệ hạ muốn khi nào tiếp nhận Tử Vi đế cung?
Nhạc Vũ bỗn dưng lạnh lùng :
- Đại năng tam giáo? Một đám không nhìn thấu mê tỏa thiên đạo còn dám xưng đại năng trước mặt trẫm? Bất quá chỉ là hạng người nửa tỉnh nửa mê bị người khống chế, ngay cả phiền toái cũng làm không được, cần gì để ý.
Lần này không chỉ là Tây Vương Mẫu, ngay cả Vân Dao phía trước cũng khẽ giật mình, những lời này quả nhiên là cực kỳ bá đạo.
Đem cường nhân thiên hạ, hơn phân nửa Hỗn Độn Kim Tiên như không có gì, quần tiên tam giáo đều không lọt vào mắt hắn, khí phách như vậy thật khiến người kinh hãi.
Mê tỏa Thiên Đạo, Hồng Mông pháp tắc, thế ngan ngoại trừ Thánh Nhân thì còn ai có tư cách sở ngộ.?
Vị này hơn hai trăm năm đã nhanh chóng quật khởi tại Hồng Hoang, đăng lâm Tử Vi huyền thánh Đại Đế, càng lấy thân Thái Sơ Kim Tiên đã chạm đến đến sao?
Nếu như vậy thì vị bệ hạn này quả thực có tư cách coi thường quần tiên thiên hạ.
Nhạc Vũ lúc này lại thầm bất đắc dĩ, biết bản thân đến cùng vẫn bị tâm ma ảnh hưởng, đổi lại là trước kia dù trong lòng cho rằng như thế cũng nhất định không nói ra miệng.
Sát phạt quả quyết, tâm ngoan thủ lạt là bản tính của hắn, khiêm tốn lý trí, kính thiên sợ đức cũng đồng dạng là xuất từ bản tâm, kỳ thật như vậy cũng không xung đột. Quả nhiên thành tựu thần thông khai thiên đã ảnh hưởng đến hắn không ít.
Bất quá trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã vứt bỏ ý niệm này, cái gọi là tâm ma thực ra cũng chỉ đến từ sâu trong ý thức bản tâm, bản thân chỉ cần thuận theo, hơi thổ lộ những gì vốn thường ngày ẩn sâu là được, sẽ có một ngày triệt để tuần phục.
Khẽ mỉm cười, ngữ khí Nhạc Vũ khôi phục bình thản:
, - Về phần Tử Vi đế cung, hiện giờ trẫm cũng không nhàn rỗi, người trong hồng hoang có thể phó thác cũng chỉ có mình tỷ tỷ.
Tây Vương Mẫu cười nhẹ:
- Nếu như thế, chuyện trong Tử Vi cung, Vân Dao sẽ thay ngươi quản lý trăm năm. Sau trăm năm nhất định sẽ cho bệ hạ ngàn vạn tinh binh!
Bích Trì phía trước lập tức bất mãn hừ lạnh.
Dao Trì không chút nào để ý, tiếp đó ngưng trọng:
- Nửa năm trước, Câu Trần thượng cung tinh quân đã dẫn Cửu Thiên Huyền Nữ, Ứng Long Hạn Bạt và một ngàn tám trăm vạn binh tướng đánh vào ám giới. Nghe nói hôm nay tình hình chiến đấu có thể lo, Bệ Hạ có cần ta xuất thủ tương trợ?
Nhạc Vũ cười cười, không hề vẻ lo lắng:
- Không ma luyện khó thành châu báu. Không có trăm ngàn trường huyết chiến thì sao thành tựu danh tiếng chiến thần, chính vị Câu Trần Đại Đế?
Đang nói chuyện liền thấy một đại thụ kình thiên xuất hiện sau trùng điệp cấm chế, tán cây như núi bao trùm hơn trăm vạn trượng, cành lá rậm rạp, cao ngất cứng cáp, dưới tán có hơn ngàn tu sĩ đang vui vẻ bàn luận, còn có gần vạn thị nữ nữ tiên hầu hạ, trông thấy Bích Hà Nguyên Quân cùng Nhạc Vũ đã đến đầu lập tức ngay ngắn thi lễ:
- Cung nghênh An Thiên Huyền Thánh Bệ Hạ giá lâm!..
Gần vạn đạo thanh âm oanh yến hợp cùng một lúc toát lên vẻ hùng tráng, không khí trong yến hội cũng lập tức ngưng tụ, chuyển thành lãnh tịch, bất quá bên trong thực sự có người không đứng dậy hoan nghênh Nhạc Vũ.
Sắc mặt Tây Vương Mẫu lập tức khẽ biến, lộ vẻ tức giận.
Nhạc Vũ vẫn vui vẻ như cũ, dưới chân đột nhiên nở ra một bông hoa ngũ sắc nâng thân hình vào trong yến hội.
Chỉ thấy bên trong Hạo Thiên và Dao Trì thánh mẫu đang một trái một phải ngồi trên thủ vị.
Người thứ hai còn tốt, người trước thần sắc đông cứng khó coi đến cực điểm, bên trái phần lớn là tiên tu, ba ghế đầu là Tam Hoàng vị bao gồm Phục Hy Hiên Viên cùng Thần Nông đều tràn đầy vui vẻ.
Bên phải chủ yếu là thần chức thiên dình, lấy ngũ phương Thiên Đế cầm đầu. Ngũ Phương Đại Đế thì phía đông đứng đầu, chẳng qua hiện giờ cũng chỉ có Đại Đế tây phương và đông phương, đều mới bước vào cảnh giới hỗn độn, tu vi không cao nhưng lại ngồi trên, dưới hai người này còn có một ghế trống.
Sau mấy người này mới là chuẩn thánh tam giáo, tán tu Thượng Cổ Hỗn Độn cùng với rất nhiều Đại La Kim Tiên và một số Thái Thanh tu sĩ có chút thân phận.
Nhạc Vũ nhìn qua một lượt thì hơn nửa trong đó đều không dám nhìn thẳng, nhưng trong đó cũng không thiếu kẻ lạnh lùng trông lại hoặc mắt thấu hàn ý hoặc ẩn ý trêu tức.
Cũng có một phần là người Nhạc Vũ đã gặp qua, hiệu lực cho thiên đình phương bắc hoặc liên quan đến hắn, nhưng lúc này đều được bố trí vào ghế sau chót, đều ẩn vẻ tức giận, nhìn hắn vẻ chờ đợi.
Tây Vương Mẫu theo sát phía sau hắn, vừa vào lập tức cười lạnh:
- Thật sự là lớn lối!
Hơn ngàn tu sĩ vẫn lặng ngắt, sắc mặt Hạo Thiên ngược lại khôi phục bình tĩnh, nâng chén dính môi thoáng cười nhạt.
Trong Tam Hoàng, ngoại trừ Phục Hy đều nhíu mày, trong yến hội cũng thoảng ra mấy tiếng thở dài, vốn trong yến hội này Nhạc Vũ không nên đến, cho dù thủ đoạn hắn thông thiên thì đến đây cũng chỉ tự rước nhục.
Nếu như không có cuộc chiến Phần Minh Thiên còn thôi, nhưng hôm nay phương bắc thanh thế ngập trời, há không thể bị chư thánh đố kị?
Chỉ một giáo dĩ nhiên không địch được Nhạc Vũ nhưng tam giáo liên thủ thì tình hình bất đồng.
Bích Hà Nguyên Quân lúc này cười nhẹ, xoay người nói:
- Kính xin Bệ Hạ ngồi vào vị trí!..
Trong mắt tinh mang chớp lên, mang theo vài phần đắc ý, lại có chút tò mò, tựa hồ xem Nhạc Vũ ứng đối như thế nào.
Quần tiên tam giáo đã đến được đâu há đâu phải vô năng, Nhạc Vũ tuy bá đạo nhưng nếu quần tiên hợp lực thì sao một vị Thái Sơ Kim Tiên có thể ứng phó? Dù là người này đã có thể dùng Thái Sơ hồn ấn sánh vai với Thái Thượng đỉnh phong.
Nhạc Vũ cũng không động thủ, nhìn chung quanh phảng phất muốn ghi tạc thần sắc mọi người vào mắt, đến cùng mới nhìn lên hai chỗ thượng tọa, thấy Dao Trì thánh mẫu phong thái không dưới Hậu Thổ cùng Vân Dao, còn Hạo Thiên lúc này cũng có chút uy nghi thiên đế, ngồi ngay ngắn sau tịch án , không giận sinh uy.
Nhạc Vũ mỉm cười rồi lại chuyển thành lạnh lẽo:
- Trung Thiên Tử Vi Đại Đế không biết ngồi vào ở đâu? .
Tiếng nói vừa dứt, không khí dưới bàn đào lập tức càng thêm ngưng trọng, những nhân vật Hỗn Độn cũng thôi, dưới Đại La Kim Tiên đều hơi trầm mặt, lòng thầm đề phòng, biết chuyện hôm nay khó có thể bình an, thậm chí đều sinh hối hận, sớm biết như thế đã không đến đây dự tiệc.
Ai có thể lường trước, rõ ràng đã là rất nhiều chuẩn thánh tam giáo liên thủ nhưng An Thiên Huyền Thánh Đại Đế cũng dám sinh sự.!~!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.