Chương 670: Còn có kẻ không biết điều
Cảnh Tục
03/01/2015
Sau khi Hàn Dũng Thái tới,
đám Lý Tại Thù mau chóng nhận hòa giải, biểu thị xin lỗi vì những lời
nói không thỏa đáng, bọn họ đâu phải kẻ ngu xuẩn vô tri, lập trường phía Kiến Nghiệp đã rõ, chẳng lẽ còn muốn làm thành tranh chấp ngoại giao
sao? Còn giằng co chỉ chuốc nhục vào thân, không có lợi gì cho Samsung
đầu tư vào nội địa.
Lý Hinh Dư ký tên lên giấy hòa giải, ngón tay thon thả áp lên tờ giấy, khẽ đẩy ra giữ bàn, nhỏ nhẹ nói:
- Gây phiền phức cho hai bạn, tôi thực sự xin lỗi.
Lúc cúi người xuống không quên lấy tay che ngực, hại Trương Khác bị Tôn Tĩnh Mông dẫm chân cho một phát.
Trương Khác nhìn chữ ký rất có thần khí của Lý Hinh Dư, nhưng nghe thấy đằng sau có tiếng hừ nhẹ rất chói tai, quay đầu nhìn Ngụy Đông Cương, chẳng buồn nói gì với hạng ngu xuẩn này, nhìn đám Lý Tại Thù nói:
- Các anh dẫm chân lên mảnh đất này thì mong hãy giữ tôn trọng cơ bản nhất với nó.
Đám Lý Tại Thù không nói gì, chỉ ký tên rồi vội vàng bỏ đi, chiếc Ferrari cũng đã có người đưa tới đồn cảnh sát, đương nhiên không ai nói cho hắn biết, trước đó xe của hắn đỗ ở trung cư lưu học sinh bị không ít thứ bẩn thịu ném vào như cà thối trứng thối.
Lý Tại Thù vào xe, thấy mấy chiếc xe đắt tiền đỗ ngoài đồn, tuy không bằng xe của hắn, nhưng ở Trung Quốc đều được tính là xe sang, sầm mặt hỏi:
- Đó toàn là xe của chúng à?
Hắn lớn tới chừng này rồi chưa bao giờ bị thua thiệt như hôm nay.
- Chắc là thế.
Kim Nam Dũng đang nghĩ, y là ai? Hắn tới Trung Quốc mấy năm rồi, hiểu biết không ít về quốc gia này, nếu hôm nay phát sinh tranh chấp với hai sinh viên bình thường đã không có kết cục như thế.
Lý Hinh Dư khoanh tay trước ngực, im lặng không nói, cô mới tới Trung Quốc ngày thứ hai, không ngờ bị đưa vào đồn cảnh sát, đúng là xui xẻo, nhìn Lý Tại Thù, lòng oán trách, nam nhân đúng là tự đại, còn làm liên lụy tới mình.
Di động của Kim Nam Dũng vang lên, nhận máy nói:
- Vâng, vâng .. Dạ, em sẽ chuyển lời thầy Chu cho anh ta.
Cúp điện thoại nói:
- Giáo sư hướng dẫn của tôi hỏi thăm anh và Xảo Trinh, tỏ ý xin lỗi vì chuyện hôm nay.
Lý Hinh Dư nhìn thấy chiếc di động của Kim Nam Dũng tỏa ánh sáng xanh trong bóng tối rất đẹp, cả tiếng chuông vừa rồi cũng êm tai, nói:
- Anh Nam Dũng, cho em mượn cái di động xem nào.
Kim Nam Dũng quay lại đưa di động cho Lý Hinh Dư:
- Ái Đạt khả năng là đối thủ cạnh tranh đáng kể của Samsung khi tiến vào nội địa đấy.
- Em không quan tâm tới chuyện công ty, đứng suốt ngày nói chuyện công ty trước mặt em được không?
Lý Hinh Dư trách móc, mở di động ra, phát hiện màn hình này sáng hơn di động bình thường nhiều:
- Đẹp quá, màu lam này cũng rất đẹp.
Kim Nam Dũng tựa hồ chẳng nghe lời cảnh cáo vừa rồi của Lý Hinh Dư, bảo Lý Tại Thù:
- Từ năm 95, Ái Đạt đã cùng TI lập viện nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật quang điện, lấy kỹ thuật TI làm nền tàng, hai năm qua thành công chế tạo ra ống nhị cực màu lam ít tổn hao điện năng ...
Lý Hinh Dư cau mày, cô không thích bên tai có người luôn miệng bàn việc kinh doanh, quay người đi ngắm nghía chiếc i19.
~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~
- Chuyện được giải quyết là tốt rồi.
Hồ Tôn Khánh cười ha hả, dẫn nhân viên chính phủ đi.
- Cậu phải lấy làm mừng vì người Hàn Quốc không truy cứu.
Ngụy Đông Cường lên mặt dạy dỗ Trương Khác:
- Về viết kiểm điểm cho tôi, trường học sẽ tăng cường giáo dục cậu.
- Anh không nói cũng không ai bảo câm đâu.
Diệp Kiến Bân không chút khách khí nói, thi thoảng cũng gặp ở 1978, coi như biết nhau, người ở đây chỉ có mỗi mình hắn là mù mắt ăn nói lung tung, loại người thượng đội hạ đạp lại còn lúc nào bày ra cái vẻ đạo mạo đường hoàng, Diệp Kiến Bân chỉ muốn tát cho một cái.
Nể Lâm Băng, Trương Khác không muốn Ngụy Đông Cường quá mất mặt, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Gật đầu với Thôi Quốc Hằng một cái, còn Trương Hiểu Đông coi như không quen biết.
Diệp Kiến Bân lạnh lùng nhìn Ngụy Đông Cường một cái rồi mới đi.
Thôi Quốc Hằng vỗ vai Ngụy Đông Cường tím mặt vì bị Diệp Kiến Bân giáo huấn:
- Loại trường hợp này về sau ít lên tiếng thôi.
Thái độ Thôi Quốc Hằng ôn hòa, song vẫn có ý trách Ngụy Đông Cường nói năng lung tung, đến cả phó thị trường thường vụ cũng bị kinh động ra mặt giải quyết cho học sinh này rồi, chẳng lẽ trường học còn không biết điều xử phạt nữa sao?
Ngụy Đông Cường lòng càng khó chịu, bọn họ ra ngoài đồn cảnh sát, thấy Hà Kỳ Vân và cảnh sát văn phòng ngoại sự tiễn chân đám Trương Khác đi.
Hai chiếc Mercedes, một chiếc Toyota Crown, một chiếc Chevrolet phóng vút đi.
Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng tuy là quan viên cấp chính xử, nhưng đều không có xe riêng.
Thế trận của đám Trương Khác đúng là rất bắt mặt, Trương Hiểu Đông đột nhiên nhớ ra gì đó:
- Lão Thôi, người vừa rồi có phải chủ tịch Diệp Kiến Bân của Thịnh Hâm không.
- A.
Thôi Úc Hằng choàng tỉnh:
- Thảo nào tôi thấy quen quen, ra là thái tử Diệp gia.
- ...
Ngụy Đông Cường há mồm, hơi ngạc nhiên, hắn gặp Diệp Kiến Bân vài lần ở 1978, nhưng không biết thân phận.
Thôi Quốc Hằng lắc đầu, câu quan trường là một tấm lưới chẳng sai chút nào, Trương Tri Hành ở tận Tân Vu mà vì con mình gây chuyện có người Diệp gia ra mặt giải quyết:
- Lão Trương, làm vài chén chứ?
Dặn dò Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm vài câu rồi đi.
Tịch Nhược Lâm không đi cùng với Ngụy Đông Cường, đạp xe về ngõ Học Phủ, chuyện đã giải quyết xong, phải báo cho đám Đỗ Phi một tiếng để họ khỏi lo lắng.
Tới quán nét Sáng Vực, Đỗ Phi và Mông Nhạc đi ra gọi cô:
- Cô tới đúng lúc quá, Trương Khác mời chúng ta đi ăn khuya.
Tịch Nhược Lâm đầy nghi hoặc, khóa xe trước quán nét, một lúc sau chiếc BMW 140 được tuyệt đại đa số nam nhân coi là mong ước tối cao đi tới.
- Trương Khác, ở đồn có cho hai thằng Hàn Quốc thêm vài đấm không?
Đỗ Phi ngồi vào xe hỏi Mã Hải Long, rồi giới thiệu cho hai người còn lại:
- Đây là chú Mã.
Rời đồn cảnh sát thì đã là 11 giờ, đám Trương Khác liền tìm một quán ăn khuya.
Nhớ tới cái bộ mặt của Ngụy Đồng Cường, Diệp Kiến Bân lại tức điên:
- Kẻ này không ra sao, nhãn quang cũng quá kém.
Trương Khác nhìn rất thoáng:
- Bỏ đi, loại người đó bận tâm làm gì.
Y đúng là chẳng buồn để ý tới Ngụy Đông Cường.
- Hừ.
Diệp Kiến Bân khinh bỉ hừ một tiếng, hỏi:
- Cậu nói thương hiệu ngoại như Samsung có cậy được cánh cổng của ĐTH TW không?
- Có khả năng, trước thực thi phân biệt giá cả cho dù không lập tức thủ tiêu cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Những thương hiệu có tuyến sản phẩm phong phú như Sony, Samsung, một khi khuếch trương là khuếch trương toàn diện, bọn họ sẵn sàng bỏ ra cái giá nhất định vượt quá chướng ngại này.
Trương Khác đưa tay gõ bàn trước mặt Diệp Tiểu Đồng:
- Kỳ nghỉ của cô đã kết thúc.
Diệp Tiểu Đồng trừng mắt lên, tuần trăng mật đã đành đi, giờ ngay cả kỳ nghỉ kết hôn bình thường cũng hỏng rồi.
Tịch Nhược Lâm còn tưởng chuyến này được vào nhà hàng cao cấp, không ngờ là một quán ăn bình thường, đi vào trong thấy Hà Kỳ Vân cười với mình:
- Cô giáo Tiểu Tịch cũng tới ăn khuya à?
- Á, mọi người quen nhau?
Tịch Nhược Lâm hơi xấu hổ, biểu hiện của cô ở đồn cảnh sát không thân thiện lắm.
Trương Khác gọi chủ quán mang mấy cái ghế tới cho nhóm Đỗ Phi.
Bàn Trương Khác không thể ngồi quá đông người, Mã Hải Long sang ngồi bàn bên cạnh, Tịch Nhược Lâm giật nảy mình, những người ban bên đầu mặc véc đen, lạnh lùng nghiêm nghị, trông có vẻ là vệ sĩ, thì ra bọn họ cũng đi cùng nhóm Trương Khác.
Liếc nhìn Diệp Kiến Bân cao lớn, mặt vuông, mày rậm, nghe nói đây là chủ tịch Thịnh Hâm nổi tiếng, có vẻ mới hơn 30, nhìn Đỗ Phi và bọn họ rất thân thiết, không biết quan hệ ra sao.
Gọi năm đĩa ốc hương, tôm cay, tán gẫu những đề tài không đâu vào đâu, ăn tới 1 giờ mới xong.
Lý Hinh Dư ký tên lên giấy hòa giải, ngón tay thon thả áp lên tờ giấy, khẽ đẩy ra giữ bàn, nhỏ nhẹ nói:
- Gây phiền phức cho hai bạn, tôi thực sự xin lỗi.
Lúc cúi người xuống không quên lấy tay che ngực, hại Trương Khác bị Tôn Tĩnh Mông dẫm chân cho một phát.
Trương Khác nhìn chữ ký rất có thần khí của Lý Hinh Dư, nhưng nghe thấy đằng sau có tiếng hừ nhẹ rất chói tai, quay đầu nhìn Ngụy Đông Cương, chẳng buồn nói gì với hạng ngu xuẩn này, nhìn đám Lý Tại Thù nói:
- Các anh dẫm chân lên mảnh đất này thì mong hãy giữ tôn trọng cơ bản nhất với nó.
Đám Lý Tại Thù không nói gì, chỉ ký tên rồi vội vàng bỏ đi, chiếc Ferrari cũng đã có người đưa tới đồn cảnh sát, đương nhiên không ai nói cho hắn biết, trước đó xe của hắn đỗ ở trung cư lưu học sinh bị không ít thứ bẩn thịu ném vào như cà thối trứng thối.
Lý Tại Thù vào xe, thấy mấy chiếc xe đắt tiền đỗ ngoài đồn, tuy không bằng xe của hắn, nhưng ở Trung Quốc đều được tính là xe sang, sầm mặt hỏi:
- Đó toàn là xe của chúng à?
Hắn lớn tới chừng này rồi chưa bao giờ bị thua thiệt như hôm nay.
- Chắc là thế.
Kim Nam Dũng đang nghĩ, y là ai? Hắn tới Trung Quốc mấy năm rồi, hiểu biết không ít về quốc gia này, nếu hôm nay phát sinh tranh chấp với hai sinh viên bình thường đã không có kết cục như thế.
Lý Hinh Dư khoanh tay trước ngực, im lặng không nói, cô mới tới Trung Quốc ngày thứ hai, không ngờ bị đưa vào đồn cảnh sát, đúng là xui xẻo, nhìn Lý Tại Thù, lòng oán trách, nam nhân đúng là tự đại, còn làm liên lụy tới mình.
Di động của Kim Nam Dũng vang lên, nhận máy nói:
- Vâng, vâng .. Dạ, em sẽ chuyển lời thầy Chu cho anh ta.
Cúp điện thoại nói:
- Giáo sư hướng dẫn của tôi hỏi thăm anh và Xảo Trinh, tỏ ý xin lỗi vì chuyện hôm nay.
Lý Hinh Dư nhìn thấy chiếc di động của Kim Nam Dũng tỏa ánh sáng xanh trong bóng tối rất đẹp, cả tiếng chuông vừa rồi cũng êm tai, nói:
- Anh Nam Dũng, cho em mượn cái di động xem nào.
Kim Nam Dũng quay lại đưa di động cho Lý Hinh Dư:
- Ái Đạt khả năng là đối thủ cạnh tranh đáng kể của Samsung khi tiến vào nội địa đấy.
- Em không quan tâm tới chuyện công ty, đứng suốt ngày nói chuyện công ty trước mặt em được không?
Lý Hinh Dư trách móc, mở di động ra, phát hiện màn hình này sáng hơn di động bình thường nhiều:
- Đẹp quá, màu lam này cũng rất đẹp.
Kim Nam Dũng tựa hồ chẳng nghe lời cảnh cáo vừa rồi của Lý Hinh Dư, bảo Lý Tại Thù:
- Từ năm 95, Ái Đạt đã cùng TI lập viện nghiên cứu ứng dụng kỹ thuật quang điện, lấy kỹ thuật TI làm nền tàng, hai năm qua thành công chế tạo ra ống nhị cực màu lam ít tổn hao điện năng ...
Lý Hinh Dư cau mày, cô không thích bên tai có người luôn miệng bàn việc kinh doanh, quay người đi ngắm nghía chiếc i19.
~~~~~~~~~~~~~~0o0~~~~~~~~~~~~~~
- Chuyện được giải quyết là tốt rồi.
Hồ Tôn Khánh cười ha hả, dẫn nhân viên chính phủ đi.
- Cậu phải lấy làm mừng vì người Hàn Quốc không truy cứu.
Ngụy Đông Cường lên mặt dạy dỗ Trương Khác:
- Về viết kiểm điểm cho tôi, trường học sẽ tăng cường giáo dục cậu.
- Anh không nói cũng không ai bảo câm đâu.
Diệp Kiến Bân không chút khách khí nói, thi thoảng cũng gặp ở 1978, coi như biết nhau, người ở đây chỉ có mỗi mình hắn là mù mắt ăn nói lung tung, loại người thượng đội hạ đạp lại còn lúc nào bày ra cái vẻ đạo mạo đường hoàng, Diệp Kiến Bân chỉ muốn tát cho một cái.
Nể Lâm Băng, Trương Khác không muốn Ngụy Đông Cường quá mất mặt, nói nhỏ:
- Chúng ta đi thôi.
Gật đầu với Thôi Quốc Hằng một cái, còn Trương Hiểu Đông coi như không quen biết.
Diệp Kiến Bân lạnh lùng nhìn Ngụy Đông Cường một cái rồi mới đi.
Thôi Quốc Hằng vỗ vai Ngụy Đông Cường tím mặt vì bị Diệp Kiến Bân giáo huấn:
- Loại trường hợp này về sau ít lên tiếng thôi.
Thái độ Thôi Quốc Hằng ôn hòa, song vẫn có ý trách Ngụy Đông Cường nói năng lung tung, đến cả phó thị trường thường vụ cũng bị kinh động ra mặt giải quyết cho học sinh này rồi, chẳng lẽ trường học còn không biết điều xử phạt nữa sao?
Ngụy Đông Cường lòng càng khó chịu, bọn họ ra ngoài đồn cảnh sát, thấy Hà Kỳ Vân và cảnh sát văn phòng ngoại sự tiễn chân đám Trương Khác đi.
Hai chiếc Mercedes, một chiếc Toyota Crown, một chiếc Chevrolet phóng vút đi.
Trương Hiểu Đông, Thôi Quốc Hằng tuy là quan viên cấp chính xử, nhưng đều không có xe riêng.
Thế trận của đám Trương Khác đúng là rất bắt mặt, Trương Hiểu Đông đột nhiên nhớ ra gì đó:
- Lão Thôi, người vừa rồi có phải chủ tịch Diệp Kiến Bân của Thịnh Hâm không.
- A.
Thôi Úc Hằng choàng tỉnh:
- Thảo nào tôi thấy quen quen, ra là thái tử Diệp gia.
- ...
Ngụy Đông Cường há mồm, hơi ngạc nhiên, hắn gặp Diệp Kiến Bân vài lần ở 1978, nhưng không biết thân phận.
Thôi Quốc Hằng lắc đầu, câu quan trường là một tấm lưới chẳng sai chút nào, Trương Tri Hành ở tận Tân Vu mà vì con mình gây chuyện có người Diệp gia ra mặt giải quyết:
- Lão Trương, làm vài chén chứ?
Dặn dò Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm vài câu rồi đi.
Tịch Nhược Lâm không đi cùng với Ngụy Đông Cường, đạp xe về ngõ Học Phủ, chuyện đã giải quyết xong, phải báo cho đám Đỗ Phi một tiếng để họ khỏi lo lắng.
Tới quán nét Sáng Vực, Đỗ Phi và Mông Nhạc đi ra gọi cô:
- Cô tới đúng lúc quá, Trương Khác mời chúng ta đi ăn khuya.
Tịch Nhược Lâm đầy nghi hoặc, khóa xe trước quán nét, một lúc sau chiếc BMW 140 được tuyệt đại đa số nam nhân coi là mong ước tối cao đi tới.
- Trương Khác, ở đồn có cho hai thằng Hàn Quốc thêm vài đấm không?
Đỗ Phi ngồi vào xe hỏi Mã Hải Long, rồi giới thiệu cho hai người còn lại:
- Đây là chú Mã.
Rời đồn cảnh sát thì đã là 11 giờ, đám Trương Khác liền tìm một quán ăn khuya.
Nhớ tới cái bộ mặt của Ngụy Đồng Cường, Diệp Kiến Bân lại tức điên:
- Kẻ này không ra sao, nhãn quang cũng quá kém.
Trương Khác nhìn rất thoáng:
- Bỏ đi, loại người đó bận tâm làm gì.
Y đúng là chẳng buồn để ý tới Ngụy Đông Cường.
- Hừ.
Diệp Kiến Bân khinh bỉ hừ một tiếng, hỏi:
- Cậu nói thương hiệu ngoại như Samsung có cậy được cánh cổng của ĐTH TW không?
- Có khả năng, trước thực thi phân biệt giá cả cho dù không lập tức thủ tiêu cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Những thương hiệu có tuyến sản phẩm phong phú như Sony, Samsung, một khi khuếch trương là khuếch trương toàn diện, bọn họ sẵn sàng bỏ ra cái giá nhất định vượt quá chướng ngại này.
Trương Khác đưa tay gõ bàn trước mặt Diệp Tiểu Đồng:
- Kỳ nghỉ của cô đã kết thúc.
Diệp Tiểu Đồng trừng mắt lên, tuần trăng mật đã đành đi, giờ ngay cả kỳ nghỉ kết hôn bình thường cũng hỏng rồi.
Tịch Nhược Lâm còn tưởng chuyến này được vào nhà hàng cao cấp, không ngờ là một quán ăn bình thường, đi vào trong thấy Hà Kỳ Vân cười với mình:
- Cô giáo Tiểu Tịch cũng tới ăn khuya à?
- Á, mọi người quen nhau?
Tịch Nhược Lâm hơi xấu hổ, biểu hiện của cô ở đồn cảnh sát không thân thiện lắm.
Trương Khác gọi chủ quán mang mấy cái ghế tới cho nhóm Đỗ Phi.
Bàn Trương Khác không thể ngồi quá đông người, Mã Hải Long sang ngồi bàn bên cạnh, Tịch Nhược Lâm giật nảy mình, những người ban bên đầu mặc véc đen, lạnh lùng nghiêm nghị, trông có vẻ là vệ sĩ, thì ra bọn họ cũng đi cùng nhóm Trương Khác.
Liếc nhìn Diệp Kiến Bân cao lớn, mặt vuông, mày rậm, nghe nói đây là chủ tịch Thịnh Hâm nổi tiếng, có vẻ mới hơn 30, nhìn Đỗ Phi và bọn họ rất thân thiết, không biết quan hệ ra sao.
Gọi năm đĩa ốc hương, tôm cay, tán gẫu những đề tài không đâu vào đâu, ăn tới 1 giờ mới xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.