Chương 1029: Thế giới này sao quá điên cuồng
Cảnh Tục
04/08/2015
Trương Khác lúc lên sơ trung bị bệnh viêm ruột thừa cấp tính, cảm giác triệu chứng của Trần Phi Dung hơi giống, quan trọng là buổi chiều cô đã không khỏe, nhưng trì hoãn tới tận bây giờ, vội lái xe tới bệnh viện nhân dân số 3 gần nhất, cầm hồ sơ bệnh lý bế Trần Phi Dung tới khu khám bệnh.
Bác sĩ là phụ nữ tóc bạc, chẩn đoán cũng là viêm ruột thừa cấp tính, bà ta lật xem hồ sơ bệnh lý Trương Khác mang tới, cau mày ném sang bên không nói gì. Trương Khác liếc nhìn, hận không thể băm nát tên bác sĩ khám bệnh cho Trần Phi Dung ở trường, trên sổ khám bệnh không ngờ lại kê thuốc giảm đau, chẳng trách bà bác sĩ lại nhíu mày không nói.
Trương Khác dìu Trần Phi Dung vào phòng quan sát, Trần Phi Dung cầm áo cầm áo bệnh nhân đi vào gian vệ sinh thay, lúc đi ra, ôm bụng như cuộn mình lại, lúc này một y tá cao béo trắng nhìn thấy lên tiếng quát Trương Khác: - Bệnh nhân lúc này phải ngồi xổm, cậu không biết lấy chăn che cho cô ấy thay quần áo à?
Trương Khác chỉ biết vâng dạ nhận sai, nào dám cãi lại? Rồi bế Trần Phi Dung tới phòng phòng chuẩn bị phấu thuật, y dìu Trần Phi Dung nằm xuống chiếc giường nhỏ, giúp cô lau mồ hôi trên mặt, lúc này lại có một y tá trẻ đi vào.
Y tá thấy Trương Khác đứng lỳ trong phòng, nhướng mày lên mắt: - Chúng tôi giúp cô ấy làm sạch da, cậu là đàn ông đàn ang có nên tránh đi một chút không?
- ... Trương Khác đột nhiên nhớ ra thời sơ trung phẫu thuật viêm ruột thùa được cô y tá nhỏ mười mấy hai mươi tuổi làm sạch da chuẩn bị phẫu thuật, khi đó mới sinh ra ý thức giới tính, xấu hổ cười trừ, vội đẩy cửa đi ra ngoài.
Trần Phi Dung thấy bộ dạng quẫn bách của Trương Khác mà buồn cười, nhưng vừa cười một chút, bụng càng đau dữ dội.
Phẫu thuật cho Trần Phi Dung là một bác sĩ nữ vừa lùn vừa béo, bà cầm đơn thông báo phẫu thuật bảo Trương Khác ký, vì bệnh tình của Trần Phi Dung kéo dài gần một ngày, có dấu hiệu chuyển biến thành viêm ruột thừa mạn tính, phẫu thuật có chút nguy hiểm. Trương Khác chẳng thể nghỉ tới khả năng 1 hay 5%, lúc này ngoài tin tưởng vào bác sĩ còn biết làm sao được, ký tên lên đơn phẫu thuật, đưa Trần Phi Dung vào phòng phẫu thuật.
Tình hình 1% không xảy ra, phẫu thuật tiến hành rất nhanh, chưa tới nửa tiếng là xong, mặt Trần Phi Dung trông tốt hơn trước khi vào phòng phẫu thuật, không còn quá đau đớn nữa, khả năng do gây mê cục bộ.
Được y tá hỗ trợ, Trương Khác đỡ Trần Phi Dung chuyển tới giường bệnh, tiếp theo nghe y tá nói rất nhiều chuyện cần chú ý sau khi phẫu thuật, mặc dù sơ trung cũng từng phẫu thuật, nhưng khi đó y là bệnh nhân có mẹ chạy đi chạy lại, tới ba ngày không ăn không uống, trừ làm sạch da thì có mỗi chuyện đó là ấn tượng sâu sắc nhất.
Thấy Trần Phi Dung mặt mày tiều tụy, tóc cũng bù xù, Trương Khác chỉ biết lúng túng đi lấy nước, cùng phòng có một phụ nữ trung niên chăm sóc con gái, mượn của bà ta chiếc khăn mới, lau mặt cho Trần Phi Dung.
Trần Phi Dung cơ thể suy nhược dựa vào đệm, nhìn Trương Khác tay chân lóng ngóng, nhưng chẳng còn sức nói chuyện nữa.
Lau mặt cho Trần Phi Dung xong, Trương Khác thở phào, nhìn ánh mắt thường ngày kiên định có chút quật cường của của cô, hiện có vẻ mềm yếu đáng thương, cười nâng cổ cô lên, rút thảm ra nói: - Bạn ngủ đi, tỉnh lại sẽ đỡ hơn.
- Không ngủ được ... Trần Phi Dung mấp máy cánh môi trắng bệch: - Hay là bạn đánh thức Tiểu Thanh đi, để cô ấy nói chuyện với mình.
Trương Khác gọi điện thoại cho Đường Thanh, đánh thức cô nàng từ giấc mộng, kể chuyện Trần Phi Dung vừa phẫu thuật, bị Đường Thanh oán trách một hồi vì không thông báo cho cô kịp thời, Trương Khác vội cắm tai nghe vào di động, giúp Trần Phi Dung đeo vào, điều chỉnh tốt tư thế rồi tới ban công hút thuốc.
Trương Khác hút thuốc quay về, thấy mí mắt Trần Phi Dung sụp xuống, liền lấy di động, bảo cô nghỉ ngơi, y ra ban công nói chuyện với Đường Thanh. Trần Phi Dung phẫu thuật xong tình hình không còn nghiêm trọng nữa, Trương Khác bảo Đường Thanh không phải về, nói chuyện một lúc cúp điện thoại ngồi bên giường bệnh của Trần Phi Dung.
Ban đêm Trần Phi Dung tỉnh dậy một lần, tới khi tờ mờ sáng Trương Khác không gượng nổi gục xuống bên giường ngủ, hôm nay trời nóng nực, Trần Phi Dung chưa tắm rửa, trên người cô vẫn có mùi một mùi dễ ngửi, mơ mơ màng màng thấy hai tay được Trần Phi Dung và Đường Thanh mỗi người nắm một bên, đi thong thả trên bãi cỏ vô cùng vô tận, cứ đi mãi mãi như thế.
Khi y tá đi kiểm tra phòng, Trương Khác tỉnh lại, phát hiện tay bị Trần Phi Dung ngủ nắm chặt thật, y tá đi tới xem hồ sơ bệnh ở cuối giường làm Trần Phi Dung thức giấc, lúc này cô mới buông tay Trương Khác, cười nhẹ nhàng.
Trương Khác đi lấy nước rửa mặt cho Trần Phi Dung lại giúp cô chải tóc, Trần Phi Dung còn chưa khỏe, hai người không nói chuyện mấy, cứ yên tĩnh như thế, Trương Khác đột nhiên thấy cảm giác này không tệ, chải tóc xóc hỏi cô: - Mình đi xem có phòng bệnh cao cấp không nhé?
- Thôi, ở đây tốt lắm, đông người còn náo nhiệt một chút. Trần Phi Dung lắc đầu: - Buổi sáng bạn còn có việc, cứ về trước đi, có chuyện gì mình tìm y tá hoặc nhờ người trong phòng giúp là được ...
Hoạt động buổi sáng Trương Khác đã nói với đám Đỗ Phi tham gia, cũng có thể sai ai đó tới chiếu cố cho cô, dặn: - Mình về ứng phó một chút, không mất nhiều thời gian đâu, bạn có việc gì gọi điện cho mình.
Về trường, kể với đám Đỗ Phi chuyện đêm qua Trần Phi Dung phẫu thuật, viêm ruột thừa cũng chẳng có gì to tát, đám Đỗ Phi lúc này chẳng thoát thân đi thăm được, Trương Khác gặp mặt qua loa đám Mã Hướng Đông rồi tới bệnh viện, nửa đường mua cho Trần Phi Dung ít đồ sinh hoạt, xem chừng cô phải ở bệnh viện vài ngày.
Việc này việc nọ, tới bệnh viện thì đã hơn 10 giờ rồi, trong bệnh viện rất đông, Trương Khác đứng đợi thang máy ở đại sảnh, cửa tháng máy mở, Hà Huyền bước ra, y giật mình: - Sao cô lại ở bệnh viện.
- Tôi và Nhất Đình tới chiếu cố Phi Dung. Hà Huyền trêu: - Không phải chê chúng tôi gây cản trở hai người chứ hả?
Trương Khác cười, Trần Phi Dung và Tô Nhất Đình là bạn thân từ thời cao trung, Tô Nhất Đình lại là cùng phòng với Hà Huyền ba năm, nên cô và Trần Phi Dung khá thân thiết, tới chiếu cố Trần Phi Dung cũng không có gì bất ngờ.
- Anh mua đồ rồi chứ? Hà Huyền hơi ngả người tới, vạch túi ni lông trong tay Trương Khác ra xem: - Có thứ chúng tôi mang tới rồi, thứ chúng tôi cần thì anh lại không có, phải đi siêu thị một chuyến nữa thôi ... Nhất Đình đang giúp Phi Dung lau người, anh lên cũng chẳng làm được gì, đi siêu thị với tôi.
Trương Khác sách túi đi theo Hà Huyền, lúc này nhiệt độ đã tăng lên, thể hiện được uy lực lò lửa thành thị, may mà tòa nhà tổng hợp này mới xây, điều hòa rất tốt, nếu không riêng người khám bệnh đông như thế, thế nào cũng có vài người nóng xỉu luôn.
Đột nhiên có đứa bé trai từ phía sau chạy lên, va vào tay Trương Khác, túi sách tuột mất một bên, đồ rơi cả ra, y đang định nhắc thằng bé cẩn thận đừng để xô vào người khác thì nó đã xô vào một bà già chân trái bó bột đang chống nạng ngó nghiêng đằng trước, làm bà ta ngã ra đất.
Hà Huyền đứng bên người bà ta, theo bản năng đỡ lấy, nhưng không đỡ nổi, Trương Khác chẳng để ý tới đồ đạc đỡ bà ta lên, hỏi có sao không.
Bà ta nhíu mày dựa vào cột, gian nan gật đầu, mặt có vẻ đau đớn, Trương Khác giúp bà ta nhặt nạng lại, để Hà Huyền đỡ bà ta, lại nhặt đồ lên, người xung quanh đã tản đi cả. Lúc này một cô gái trẻ đi giày cao gót tới đỡ lấy bà già, giọng độc địa: - Sao bất cẩn như thế, nếu chân lại gãy nữa thì ai trả tiền hả? Có biết đã tốn bao nhiêu tiền rồi không?
Trương Khác thấy cô gái này rất xinh đẹp, nhưng giọng điệu với bà già rất không ra gì, có điều là chuyện nhà của người ta, Trương Khác chẳng muốn dây vào, bảo Hà Huyền: - Chúng ta đi thôi.
- Các người xô vào người khác rồi định bỏ đi à?
Trương Khác và Hà Huyền chưa đi được mấy bước, cô gái kia đột ngột xông tới túm lấy áo y và Hà Huyền, Trương Khác ngạc nhiên quay lại nói: - Vừa rồi có thằng bé va phải bà ấy, không liên quan tới chúng tôi.
- Chỗ này làm gì có thằng bé nào, tôi nhìn thấy các người xô vào người ta. Cô gái kia buông tay Trương Khác ra, một tay giữ áo Hà Huyền một tay giữ cánh tay cô, nhất định nói là Hà Huyền xô ngã.
- Cô buông tay ra. Trương Khác gạt tay cô ta, đứng chắn trước mặt Hà Huyền, quay sang bảo bà già: - Bà tự nói đi, ai va vào bà ?
Thấy cô gái kia trừng mắt lên nhìn bà già, Trương Khác chỉ muốn tát cho cô ta một cái, bà lão tức thì trở giọng chỉ Hà Huyền: - Không phải cậu ấy, là cô ta! Cô ta xô ngã mẹ. Rồi ngồi bệt xuống đất kêu toáng lên với người vây quanh.
Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, tránh rơi vào thế bị động, giơ túi ni lông cho người xung quanh xem: - Tôi cũng bị thằng bé đó xô phải làm rách túi, đồ rơi ra đất vừa mới nhặt lên , bà bị ngã chắc không nhìn rõ, nhưng cô gái này tới thì bà đứng lên một lúc rồi, cô ta nhìn thấy chúng tôi xô ngã bà lúc nào?
- Á à, anh nói tôi tống tiền à, nói tôi tống tiền à? Cô gái kia đột nhiên đột nhiên tru chéo, cởi túi sách ở tay ra: - Mở mắt ra mà nhìn, đây là túi gì, đây là túi Gucci của Ý, con bạn anh có ra ngoài mua cũng không mua nổi đâu. Rồi kích động mở túi: - Mở to mắt ra, đây là di động gì, I380 của Ái Đạt, con bạn anh có mua cũng không mua nổi đâu.
- Cô ăn nói kiểu gì thế? Hà Huyền mặt đỏ bừng tức giận, đứng ra cãi nhau: - Bà ấy rõ ràng bị người ta xô ngã ... Cô chưa bao giờ oan như thế, nói được mấy câu mắt đã đỏ hoe.
Cô gái kia lại tóm lấy tay Hà Huyền, bấm di động: - Hà Dũng, anh chết chỗ nào rồi? Anh mau tới đây xem có người xô ngã mẹ anh, chân có thể gãy rồi. Hai đứa chúng nó định chạy, bị em giữ lại, thằng kia còn động chân động tay với em.
Bà già ngồi bệt dưới đất, Hà Huyền nước mắt ngắn nước mắt dài, làm người xung quanh không biết chuyện rốt cuộc thế nào.
Trương Khác ngẩng đầu lên thấy có chiếc camera quay về phía này, không ngờ ở đây có hệ thống giám sát, không muốn mâu thuẫn gay gắt thêm, tóm tay cô gái chỉ camera: - Cô mở mắt ra mà nhìn, cái camera kia quay hết rồi đấy! Cô có muốn tìm bảo vệ tới xem băng ghi hình không? Rồi hất mạnh tay cô ta ra.
Cô gái kia tức thì sững sờ, không ngờ có camera quay về phía này, vậy mà không phát hiện.
Vẻ mặt của cô gái và bà già đều bị người xung quanh nhìn thấy, tức thì nhao nhao cả lên.
Trương Khác uất lắm, nếu chẳng phải có cái camera này thì hôm nay không thể giải thích rõ được, lại không thể ra tay đánh con gái trước mặt bao người, nếu ở chỗ khác, bất kể nam nữ, y đã tát cho lệch mặt rồi: - Nếu cô muốn tống tiền, đây, cho hết. Ném đồ trong túi vào mặt cô ta: - Nhìn lại kiểu ăn mặc của cô đi, mẹ nó, phát tởm. Cô gái mặc chiếc quần short ngắn, riềm tua sơ xác, trông chẳng khác quần lót là bao, mông đùi lộ hết ra ngoài, nếu là thường ngày Trương Khác nhất định rất hưởng ứng các cô gái ăn mặc bạo dạn thế này, hiện chỉ thấy ghét, cũng chẳng còn tâm tình nào đi mùa đồ nữa, kéo Hà Huyền đang tức tới run người vào cầu thang.
Về phòng bệnh, Tô Nhất Đình vừa mới lau người cho Trần Phi Dung xong, thấy Trương Khác và Hà Huyền "tay trong tay" đi vào, mồm há hốc, chỉ bọn họ với vẻ mặt không thể tin nổi : - Hai người ...
Trương Khác giờ mới phát hiện vừa rồi tức giận, nắm tay Hà Huyền mãi chưa buông, Hà Huyền giành trước phẫn hận đem chuyện vừa rồi kể ra, tới lúc này người vẫn giận tới phát run.
Trương Khác lấy di động ra, hỏi Trần Phi Dung: - Đồ mình mua cho bạn vừa rồi tức giận ném hết vào mặt ả kia rồi, để mình bảo người mang tới, bạn cần đi nữa.
- Bạn nghỉ một chút đi ... Trần Phi Dung cười dịu dàng: - Không đáng giận vì loại người đó.
Trương Khác gọi điện thoại bảo người mua ít đồ sinh hoạt tới, vì Trần Phi Dung mấy ngày không thể ăn uống buổi trưa y và Hà Huyền và Trần Phi Dung ra ngoài ăn, khỏi làm Trần Phi Dung thèm.
Chừng nửa tiếng sau, nghe thấy ở lối đi có tiếng ầm ĩ, không biết lại xảy ra chuyện gì, Trương Khác và Hà Huyền đi ra, nhìn thấy Quần Short Ngắn đi cùng một tên nam nhân mặc sơ mi hoa và hai người mặc đồ bảo vệ từ phòng bên đi ra, Quần Short Ngắn thấy Trương Khác và Hà Huyền, chỉ mặt họ hô lên: - Hà Dũng, chính là bọn chúng, chúng xô ngã mẹ anh, còn ném đồ lên mặt em.
Trương Khác tức tím mặt, nhưng biết bọn chúng ít nhất đã xác nhận phòng giám sát không có chứng cứ hoặc xóa chứng cứ đi mới dám tới tìm, bất kể loại nào thì bọn chúng cũng câu kết với bệnh viện này rồi.
Trương Khác định nhịn trước, đợi gọi người tới rồi xử lý đám rác rưởi này, nhưng Hà Huyền không kìm chế được, chỉ mặt Quần Short Ngắn: - Sao các người vô liêm sỉ như thế?
- Con đĩ non này còn dám chửi à?
Thấy Sơ Mi Hoa đưa tay ra định túm tóc Hà Huyền, Trương Khác giữ lấy tay hắn: - Anh muốn làm gì, định đánh một cô gái à? Thấy hai tên bảo vệ đằng sau sắc mặt bất thiện, Trương Khác vẫn giữ chặt tay hắn, chắn trước người Hà Huyền.
- Có lẽ các anh nhầm rồi, chàng trai này rất tốt, không có chuyện cậu ấy va vào người khác lại không nhận đâu. Phụ nữ trung niên trong phòng xen vào nói giúp.
- Con đĩ già, mụ có thấy nó không xô vào mẹ tôi không? Mẹ tôi chính mắt nhìn thấy đấy, chẳng lẽ mẹ tôi nhìn nhầm.
Sơ Mi Hoa chửi bới thô tục, phụ nữ trung niên tức lắm, nhưng cũng không cãi lại.
- Đại sảnh có camera, các người đi xem là biết có phải tôi xô vào người ta không? Hà Huyền không chịu được oan ức, vừa lau nước mắt vừa giải thích:
- Bọn tao đi xem rồi, camera không ghi lại. Sơ Mi Hoa hùng hổ nói: - Không phải mày xô ngã, vì sao nổi lòng tốt đi đỡ? Đại sảnh có bao nhiêu người như thế, chỉ có bọn mày là người tốt à? Vừa dứt lời là vung tay đấm luôn.
Thấy hai tên bảo vệ cũng lăm le xông tới, Trương Khác giận tới cực điểm, nhưng ở cùng ba cô gái, không thể vừa đánh vừa chạy, đưa tay ra che mặt, đùi bị đạp trúng một cái. Nhiều người nhà bệnh nhân nghe thấy động tĩnh cũng chạy cả ra, lên tiếng ngăn cản bọn chúng đánh người.
Tô Nhất Đình rất đanh đá, thấy Trương Khác và Hà Huyền bị bắt nạt, từ phía sau xông lên, đưa tay cáo Sơ Mi Hoa, túm tóc hắn chửi: - Các người còn biết xấu hổ nữa không, câu này mà còn nói được ra khỏi miệng à, muốn mẹ mày ngã chết không ai đỡ mới vui hả?
Bác sĩ là phụ nữ tóc bạc, chẩn đoán cũng là viêm ruột thừa cấp tính, bà ta lật xem hồ sơ bệnh lý Trương Khác mang tới, cau mày ném sang bên không nói gì. Trương Khác liếc nhìn, hận không thể băm nát tên bác sĩ khám bệnh cho Trần Phi Dung ở trường, trên sổ khám bệnh không ngờ lại kê thuốc giảm đau, chẳng trách bà bác sĩ lại nhíu mày không nói.
Trương Khác dìu Trần Phi Dung vào phòng quan sát, Trần Phi Dung cầm áo cầm áo bệnh nhân đi vào gian vệ sinh thay, lúc đi ra, ôm bụng như cuộn mình lại, lúc này một y tá cao béo trắng nhìn thấy lên tiếng quát Trương Khác: - Bệnh nhân lúc này phải ngồi xổm, cậu không biết lấy chăn che cho cô ấy thay quần áo à?
Trương Khác chỉ biết vâng dạ nhận sai, nào dám cãi lại? Rồi bế Trần Phi Dung tới phòng phòng chuẩn bị phấu thuật, y dìu Trần Phi Dung nằm xuống chiếc giường nhỏ, giúp cô lau mồ hôi trên mặt, lúc này lại có một y tá trẻ đi vào.
Y tá thấy Trương Khác đứng lỳ trong phòng, nhướng mày lên mắt: - Chúng tôi giúp cô ấy làm sạch da, cậu là đàn ông đàn ang có nên tránh đi một chút không?
- ... Trương Khác đột nhiên nhớ ra thời sơ trung phẫu thuật viêm ruột thùa được cô y tá nhỏ mười mấy hai mươi tuổi làm sạch da chuẩn bị phẫu thuật, khi đó mới sinh ra ý thức giới tính, xấu hổ cười trừ, vội đẩy cửa đi ra ngoài.
Trần Phi Dung thấy bộ dạng quẫn bách của Trương Khác mà buồn cười, nhưng vừa cười một chút, bụng càng đau dữ dội.
Phẫu thuật cho Trần Phi Dung là một bác sĩ nữ vừa lùn vừa béo, bà cầm đơn thông báo phẫu thuật bảo Trương Khác ký, vì bệnh tình của Trần Phi Dung kéo dài gần một ngày, có dấu hiệu chuyển biến thành viêm ruột thừa mạn tính, phẫu thuật có chút nguy hiểm. Trương Khác chẳng thể nghỉ tới khả năng 1 hay 5%, lúc này ngoài tin tưởng vào bác sĩ còn biết làm sao được, ký tên lên đơn phẫu thuật, đưa Trần Phi Dung vào phòng phẫu thuật.
Tình hình 1% không xảy ra, phẫu thuật tiến hành rất nhanh, chưa tới nửa tiếng là xong, mặt Trần Phi Dung trông tốt hơn trước khi vào phòng phẫu thuật, không còn quá đau đớn nữa, khả năng do gây mê cục bộ.
Được y tá hỗ trợ, Trương Khác đỡ Trần Phi Dung chuyển tới giường bệnh, tiếp theo nghe y tá nói rất nhiều chuyện cần chú ý sau khi phẫu thuật, mặc dù sơ trung cũng từng phẫu thuật, nhưng khi đó y là bệnh nhân có mẹ chạy đi chạy lại, tới ba ngày không ăn không uống, trừ làm sạch da thì có mỗi chuyện đó là ấn tượng sâu sắc nhất.
Thấy Trần Phi Dung mặt mày tiều tụy, tóc cũng bù xù, Trương Khác chỉ biết lúng túng đi lấy nước, cùng phòng có một phụ nữ trung niên chăm sóc con gái, mượn của bà ta chiếc khăn mới, lau mặt cho Trần Phi Dung.
Trần Phi Dung cơ thể suy nhược dựa vào đệm, nhìn Trương Khác tay chân lóng ngóng, nhưng chẳng còn sức nói chuyện nữa.
Lau mặt cho Trần Phi Dung xong, Trương Khác thở phào, nhìn ánh mắt thường ngày kiên định có chút quật cường của của cô, hiện có vẻ mềm yếu đáng thương, cười nâng cổ cô lên, rút thảm ra nói: - Bạn ngủ đi, tỉnh lại sẽ đỡ hơn.
- Không ngủ được ... Trần Phi Dung mấp máy cánh môi trắng bệch: - Hay là bạn đánh thức Tiểu Thanh đi, để cô ấy nói chuyện với mình.
Trương Khác gọi điện thoại cho Đường Thanh, đánh thức cô nàng từ giấc mộng, kể chuyện Trần Phi Dung vừa phẫu thuật, bị Đường Thanh oán trách một hồi vì không thông báo cho cô kịp thời, Trương Khác vội cắm tai nghe vào di động, giúp Trần Phi Dung đeo vào, điều chỉnh tốt tư thế rồi tới ban công hút thuốc.
Trương Khác hút thuốc quay về, thấy mí mắt Trần Phi Dung sụp xuống, liền lấy di động, bảo cô nghỉ ngơi, y ra ban công nói chuyện với Đường Thanh. Trần Phi Dung phẫu thuật xong tình hình không còn nghiêm trọng nữa, Trương Khác bảo Đường Thanh không phải về, nói chuyện một lúc cúp điện thoại ngồi bên giường bệnh của Trần Phi Dung.
Ban đêm Trần Phi Dung tỉnh dậy một lần, tới khi tờ mờ sáng Trương Khác không gượng nổi gục xuống bên giường ngủ, hôm nay trời nóng nực, Trần Phi Dung chưa tắm rửa, trên người cô vẫn có mùi một mùi dễ ngửi, mơ mơ màng màng thấy hai tay được Trần Phi Dung và Đường Thanh mỗi người nắm một bên, đi thong thả trên bãi cỏ vô cùng vô tận, cứ đi mãi mãi như thế.
Khi y tá đi kiểm tra phòng, Trương Khác tỉnh lại, phát hiện tay bị Trần Phi Dung ngủ nắm chặt thật, y tá đi tới xem hồ sơ bệnh ở cuối giường làm Trần Phi Dung thức giấc, lúc này cô mới buông tay Trương Khác, cười nhẹ nhàng.
Trương Khác đi lấy nước rửa mặt cho Trần Phi Dung lại giúp cô chải tóc, Trần Phi Dung còn chưa khỏe, hai người không nói chuyện mấy, cứ yên tĩnh như thế, Trương Khác đột nhiên thấy cảm giác này không tệ, chải tóc xóc hỏi cô: - Mình đi xem có phòng bệnh cao cấp không nhé?
- Thôi, ở đây tốt lắm, đông người còn náo nhiệt một chút. Trần Phi Dung lắc đầu: - Buổi sáng bạn còn có việc, cứ về trước đi, có chuyện gì mình tìm y tá hoặc nhờ người trong phòng giúp là được ...
Hoạt động buổi sáng Trương Khác đã nói với đám Đỗ Phi tham gia, cũng có thể sai ai đó tới chiếu cố cho cô, dặn: - Mình về ứng phó một chút, không mất nhiều thời gian đâu, bạn có việc gì gọi điện cho mình.
Về trường, kể với đám Đỗ Phi chuyện đêm qua Trần Phi Dung phẫu thuật, viêm ruột thừa cũng chẳng có gì to tát, đám Đỗ Phi lúc này chẳng thoát thân đi thăm được, Trương Khác gặp mặt qua loa đám Mã Hướng Đông rồi tới bệnh viện, nửa đường mua cho Trần Phi Dung ít đồ sinh hoạt, xem chừng cô phải ở bệnh viện vài ngày.
Việc này việc nọ, tới bệnh viện thì đã hơn 10 giờ rồi, trong bệnh viện rất đông, Trương Khác đứng đợi thang máy ở đại sảnh, cửa tháng máy mở, Hà Huyền bước ra, y giật mình: - Sao cô lại ở bệnh viện.
- Tôi và Nhất Đình tới chiếu cố Phi Dung. Hà Huyền trêu: - Không phải chê chúng tôi gây cản trở hai người chứ hả?
Trương Khác cười, Trần Phi Dung và Tô Nhất Đình là bạn thân từ thời cao trung, Tô Nhất Đình lại là cùng phòng với Hà Huyền ba năm, nên cô và Trần Phi Dung khá thân thiết, tới chiếu cố Trần Phi Dung cũng không có gì bất ngờ.
- Anh mua đồ rồi chứ? Hà Huyền hơi ngả người tới, vạch túi ni lông trong tay Trương Khác ra xem: - Có thứ chúng tôi mang tới rồi, thứ chúng tôi cần thì anh lại không có, phải đi siêu thị một chuyến nữa thôi ... Nhất Đình đang giúp Phi Dung lau người, anh lên cũng chẳng làm được gì, đi siêu thị với tôi.
Trương Khác sách túi đi theo Hà Huyền, lúc này nhiệt độ đã tăng lên, thể hiện được uy lực lò lửa thành thị, may mà tòa nhà tổng hợp này mới xây, điều hòa rất tốt, nếu không riêng người khám bệnh đông như thế, thế nào cũng có vài người nóng xỉu luôn.
Đột nhiên có đứa bé trai từ phía sau chạy lên, va vào tay Trương Khác, túi sách tuột mất một bên, đồ rơi cả ra, y đang định nhắc thằng bé cẩn thận đừng để xô vào người khác thì nó đã xô vào một bà già chân trái bó bột đang chống nạng ngó nghiêng đằng trước, làm bà ta ngã ra đất.
Hà Huyền đứng bên người bà ta, theo bản năng đỡ lấy, nhưng không đỡ nổi, Trương Khác chẳng để ý tới đồ đạc đỡ bà ta lên, hỏi có sao không.
Bà ta nhíu mày dựa vào cột, gian nan gật đầu, mặt có vẻ đau đớn, Trương Khác giúp bà ta nhặt nạng lại, để Hà Huyền đỡ bà ta, lại nhặt đồ lên, người xung quanh đã tản đi cả. Lúc này một cô gái trẻ đi giày cao gót tới đỡ lấy bà già, giọng độc địa: - Sao bất cẩn như thế, nếu chân lại gãy nữa thì ai trả tiền hả? Có biết đã tốn bao nhiêu tiền rồi không?
Trương Khác thấy cô gái này rất xinh đẹp, nhưng giọng điệu với bà già rất không ra gì, có điều là chuyện nhà của người ta, Trương Khác chẳng muốn dây vào, bảo Hà Huyền: - Chúng ta đi thôi.
- Các người xô vào người khác rồi định bỏ đi à?
Trương Khác và Hà Huyền chưa đi được mấy bước, cô gái kia đột ngột xông tới túm lấy áo y và Hà Huyền, Trương Khác ngạc nhiên quay lại nói: - Vừa rồi có thằng bé va phải bà ấy, không liên quan tới chúng tôi.
- Chỗ này làm gì có thằng bé nào, tôi nhìn thấy các người xô vào người ta. Cô gái kia buông tay Trương Khác ra, một tay giữ áo Hà Huyền một tay giữ cánh tay cô, nhất định nói là Hà Huyền xô ngã.
- Cô buông tay ra. Trương Khác gạt tay cô ta, đứng chắn trước mặt Hà Huyền, quay sang bảo bà già: - Bà tự nói đi, ai va vào bà ?
Thấy cô gái kia trừng mắt lên nhìn bà già, Trương Khác chỉ muốn tát cho cô ta một cái, bà lão tức thì trở giọng chỉ Hà Huyền: - Không phải cậu ấy, là cô ta! Cô ta xô ngã mẹ. Rồi ngồi bệt xuống đất kêu toáng lên với người vây quanh.
Trương Khác cố áp lửa giận trong lòng xuống, tránh rơi vào thế bị động, giơ túi ni lông cho người xung quanh xem: - Tôi cũng bị thằng bé đó xô phải làm rách túi, đồ rơi ra đất vừa mới nhặt lên , bà bị ngã chắc không nhìn rõ, nhưng cô gái này tới thì bà đứng lên một lúc rồi, cô ta nhìn thấy chúng tôi xô ngã bà lúc nào?
- Á à, anh nói tôi tống tiền à, nói tôi tống tiền à? Cô gái kia đột nhiên đột nhiên tru chéo, cởi túi sách ở tay ra: - Mở mắt ra mà nhìn, đây là túi gì, đây là túi Gucci của Ý, con bạn anh có ra ngoài mua cũng không mua nổi đâu. Rồi kích động mở túi: - Mở to mắt ra, đây là di động gì, I380 của Ái Đạt, con bạn anh có mua cũng không mua nổi đâu.
- Cô ăn nói kiểu gì thế? Hà Huyền mặt đỏ bừng tức giận, đứng ra cãi nhau: - Bà ấy rõ ràng bị người ta xô ngã ... Cô chưa bao giờ oan như thế, nói được mấy câu mắt đã đỏ hoe.
Cô gái kia lại tóm lấy tay Hà Huyền, bấm di động: - Hà Dũng, anh chết chỗ nào rồi? Anh mau tới đây xem có người xô ngã mẹ anh, chân có thể gãy rồi. Hai đứa chúng nó định chạy, bị em giữ lại, thằng kia còn động chân động tay với em.
Bà già ngồi bệt dưới đất, Hà Huyền nước mắt ngắn nước mắt dài, làm người xung quanh không biết chuyện rốt cuộc thế nào.
Trương Khác ngẩng đầu lên thấy có chiếc camera quay về phía này, không ngờ ở đây có hệ thống giám sát, không muốn mâu thuẫn gay gắt thêm, tóm tay cô gái chỉ camera: - Cô mở mắt ra mà nhìn, cái camera kia quay hết rồi đấy! Cô có muốn tìm bảo vệ tới xem băng ghi hình không? Rồi hất mạnh tay cô ta ra.
Cô gái kia tức thì sững sờ, không ngờ có camera quay về phía này, vậy mà không phát hiện.
Vẻ mặt của cô gái và bà già đều bị người xung quanh nhìn thấy, tức thì nhao nhao cả lên.
Trương Khác uất lắm, nếu chẳng phải có cái camera này thì hôm nay không thể giải thích rõ được, lại không thể ra tay đánh con gái trước mặt bao người, nếu ở chỗ khác, bất kể nam nữ, y đã tát cho lệch mặt rồi: - Nếu cô muốn tống tiền, đây, cho hết. Ném đồ trong túi vào mặt cô ta: - Nhìn lại kiểu ăn mặc của cô đi, mẹ nó, phát tởm. Cô gái mặc chiếc quần short ngắn, riềm tua sơ xác, trông chẳng khác quần lót là bao, mông đùi lộ hết ra ngoài, nếu là thường ngày Trương Khác nhất định rất hưởng ứng các cô gái ăn mặc bạo dạn thế này, hiện chỉ thấy ghét, cũng chẳng còn tâm tình nào đi mùa đồ nữa, kéo Hà Huyền đang tức tới run người vào cầu thang.
Về phòng bệnh, Tô Nhất Đình vừa mới lau người cho Trần Phi Dung xong, thấy Trương Khác và Hà Huyền "tay trong tay" đi vào, mồm há hốc, chỉ bọn họ với vẻ mặt không thể tin nổi : - Hai người ...
Trương Khác giờ mới phát hiện vừa rồi tức giận, nắm tay Hà Huyền mãi chưa buông, Hà Huyền giành trước phẫn hận đem chuyện vừa rồi kể ra, tới lúc này người vẫn giận tới phát run.
Trương Khác lấy di động ra, hỏi Trần Phi Dung: - Đồ mình mua cho bạn vừa rồi tức giận ném hết vào mặt ả kia rồi, để mình bảo người mang tới, bạn cần đi nữa.
- Bạn nghỉ một chút đi ... Trần Phi Dung cười dịu dàng: - Không đáng giận vì loại người đó.
Trương Khác gọi điện thoại bảo người mua ít đồ sinh hoạt tới, vì Trần Phi Dung mấy ngày không thể ăn uống buổi trưa y và Hà Huyền và Trần Phi Dung ra ngoài ăn, khỏi làm Trần Phi Dung thèm.
Chừng nửa tiếng sau, nghe thấy ở lối đi có tiếng ầm ĩ, không biết lại xảy ra chuyện gì, Trương Khác và Hà Huyền đi ra, nhìn thấy Quần Short Ngắn đi cùng một tên nam nhân mặc sơ mi hoa và hai người mặc đồ bảo vệ từ phòng bên đi ra, Quần Short Ngắn thấy Trương Khác và Hà Huyền, chỉ mặt họ hô lên: - Hà Dũng, chính là bọn chúng, chúng xô ngã mẹ anh, còn ném đồ lên mặt em.
Trương Khác tức tím mặt, nhưng biết bọn chúng ít nhất đã xác nhận phòng giám sát không có chứng cứ hoặc xóa chứng cứ đi mới dám tới tìm, bất kể loại nào thì bọn chúng cũng câu kết với bệnh viện này rồi.
Trương Khác định nhịn trước, đợi gọi người tới rồi xử lý đám rác rưởi này, nhưng Hà Huyền không kìm chế được, chỉ mặt Quần Short Ngắn: - Sao các người vô liêm sỉ như thế?
- Con đĩ non này còn dám chửi à?
Thấy Sơ Mi Hoa đưa tay ra định túm tóc Hà Huyền, Trương Khác giữ lấy tay hắn: - Anh muốn làm gì, định đánh một cô gái à? Thấy hai tên bảo vệ đằng sau sắc mặt bất thiện, Trương Khác vẫn giữ chặt tay hắn, chắn trước người Hà Huyền.
- Có lẽ các anh nhầm rồi, chàng trai này rất tốt, không có chuyện cậu ấy va vào người khác lại không nhận đâu. Phụ nữ trung niên trong phòng xen vào nói giúp.
- Con đĩ già, mụ có thấy nó không xô vào mẹ tôi không? Mẹ tôi chính mắt nhìn thấy đấy, chẳng lẽ mẹ tôi nhìn nhầm.
Sơ Mi Hoa chửi bới thô tục, phụ nữ trung niên tức lắm, nhưng cũng không cãi lại.
- Đại sảnh có camera, các người đi xem là biết có phải tôi xô vào người ta không? Hà Huyền không chịu được oan ức, vừa lau nước mắt vừa giải thích:
- Bọn tao đi xem rồi, camera không ghi lại. Sơ Mi Hoa hùng hổ nói: - Không phải mày xô ngã, vì sao nổi lòng tốt đi đỡ? Đại sảnh có bao nhiêu người như thế, chỉ có bọn mày là người tốt à? Vừa dứt lời là vung tay đấm luôn.
Thấy hai tên bảo vệ cũng lăm le xông tới, Trương Khác giận tới cực điểm, nhưng ở cùng ba cô gái, không thể vừa đánh vừa chạy, đưa tay ra che mặt, đùi bị đạp trúng một cái. Nhiều người nhà bệnh nhân nghe thấy động tĩnh cũng chạy cả ra, lên tiếng ngăn cản bọn chúng đánh người.
Tô Nhất Đình rất đanh đá, thấy Trương Khác và Hà Huyền bị bắt nạt, từ phía sau xông lên, đưa tay cáo Sơ Mi Hoa, túm tóc hắn chửi: - Các người còn biết xấu hổ nữa không, câu này mà còn nói được ra khỏi miệng à, muốn mẹ mày ngã chết không ai đỡ mới vui hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.