Chương 129: Để cho nó lắng xuống ba năm đi!
Thao Lang
23/04/2014
Hôn nhân chưa hẳn nhất định sẽ chú ý đến môn đăng hộ đối nhưng bối cảnh chênh nhau quá xa sẽ khiến tuyệt đại đa số đều khó có khả năng hạnh phúc. Tuy có thể ban đầu ngọt ngào nhưng bình thường đều kết thúc thảm đạm.
Từ rất lâu đã có câu nghèo hèn thì vợ chồng bất hòa, thậm chí trong dân gian cũng có câu nghèo thì hèn, giàu thì sang.
Nhìn bề ngoài thì hôn nhân là chuyện giữa hai người nhưng thực tế không phải.
Nếu như khoảng cách gia đình hai bên quá xa thì dùng thành nhân duyên, chuyện sau đó cũng khiến người sứt đầu mẻ trán, không thắng phiền não, có rất nhiều ví dụ như vậy.
Sở Tĩnh Huyên là cô gái cực kỳ thông minh, vì thế nàng không phản bác cách nói của Diệp Khai mà lâm vào suy nghĩ.
Diệp Khai nói tuy khó nghe nhưng hắn tuyệt đối không có ác ý.
Hắn chỉ rất thẳng thắn nói ra một số sự thật trong thế gia mà thôi, gia đình điều kiện giống như là Sở Tĩnh Huyên muốn tìm người xứng đôi thật sự không dễ. Nếu như chênh lệch sẽ khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề.
Nhất là số gia tộc như Sở gia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong nước cộng hoà. Bên đằng trai không có bối cảnh nhất định sẽ bị kỳ thị cùng chèn ép, đây là chỗ mà Sở Tĩnh Huyên không thể dễ dàng tha thứ.
Điều mà Sở Tĩnh Huyên cũng không thể chịu được là người chồng tương lai của mình lại phải dựa hơi Sở gia lăn lộn.
Tính toán một phen, Sở Tĩnh Huyên cũng có chút bi ai, thực sự khó lựa người có thể tiến vào cửa lớn Sở gia.
Dù nàng gặp một người mà mình thích, không so đo xuất thân, nhưng nếu đối phương không quan tâm gia đình của mình, như vậy hắn rất có thể là một người cực đoan. Còn nếu như đối phương quan tâm, như vậy cả đời hắn sẽ sống dưới cái bóng của Sở gia, đây tuyệt đối sẽ bi kịch.
- Anh nói cũng có lý.
Sở Tĩnh Huyên thở dài, nàng chú ý quan sát Diệp Khai thấy biểu lộ của hắn cũng không hề tỏ ra đùa giỡn mà là một vẻ ngưng trọng cùng trầm ổn hiếm thấy, khiến nàng hơn chấn động, có chút thất thần.
Hoặc là, bản thân hôm nay nói trái với lòng mình như vậy có phải từ sâu thẳm đã có hơi hướng nổi loạn như Diệp Khai nói? Sở Tĩnh Huyên nghĩ nghĩ, vẫn không thể hiểu rõ lòng mình như thế nào?
- Suy nghĩ thật kỹ đi, tôi rất nghiêm túc.
Diệp Khai thấy Sở Tĩnh Huyên lâm vào trầm tư, nhẹ nhàng nói.
Đối với thiên kiêu chi nữ số một số hai kinh thành như Sở Tĩnh Huyên Sở gia đại tiểu thư, Diệp Khai sau khi gặp ngoài tán thưởng dung mạo và khí độ của nàng thì còn lại là thương tiếc. Con gái như nàng bất hạnh lâm vào quan hệ hôn nhân gia tộc chỉ e là cả đời trói buộc không có vui vẻ.
Tương đối mà nói, Diệp Khai càng cảm thấy được từ khi mình xuất hiện chính là cơ hội cho Sở Tĩnh Huyên đổi vận. Ít nhất Diệp Khai cũng cho mình mới là lương phối duy nhất xứng với Sở Tĩnh Huyên.
Đương nhiên, nếu như mình lớn tuổi hơn Sở Tĩnh Huyên vậy thì chắc trong lòng nàng đã không do dự vậy rồi.
Nói cho cùng, đây chỉ là một chút chướng ngại tâm lý thiếu nữ hoài xuân mà thôi, kỳ thật chỉ cần là đã tiếp nhận, cũng không khó vượt qua.
Diệp Khai lẳng lặng đi ra khỏi phòng, Sở Tĩnh Huyên đang mải suy nghĩ cũng không phát hiện.
Đồng chí Sở Phong cùng Sở Vân Tùng ở trên tầng cao nhất nhìn qua kính thấy Diệp Khai đi ra ngoài, sau đó lái xe rời đi.
- Con nói, hai đứa nói chuyện hôm nay sẽ có kết quả như thế nào?
Đồng chí Sở Phong hỏi.
- Cái này rất khó nói.
Sở Vân Tùng nghĩ nghĩ:
- Bất quá đã Tiểu Tĩnh chịu xuống lầu gặp Diệp Khai, hơn nữa ăn mặc đẹp thì con đoán không đến mức căng thẳng, về phần Diệp Khai biểu hiện như thế nào, vậy thì không biết rồi.
- Biểu hiện của Diệp Khai đoán chừng sẽ không kém rồi.
Đồng chí Sở Phong nói:
- Chỉ nhìn hắn trở tay làm mưa, lật tay làm mưa, ép lão Trần gia gục ngã thì có thể biết rõ nó lợi hại cỡ nào.
- Như vậy....
Sở Vân Tùng do dự:
- Thật sự Tiểu Tĩnh tìm được người xứng đáng sao?
Là cha của Sở Tĩnh Huyên, cái Sở Vân Tùng càng thêm quan tâm là hạnh phúc cả đời của con gái, những cái khác là phụ.
Nhìn từ thủ đoạn chính trị, trí tuệ Diệp Khai tự nhiên không thể bắt bẻ, hơn nữa nhìn xa hơn thì đó là một ngôi sao không thể nào che dấu hào quang trong tương lai. Nhưng nhìn từ khía cạnh hôn nhân thì Sở Vân Tùng sẽ rất khó tin tưởng hắn có thể đem lại hạnh phúc, dù Sở gia đại tiểu thư có thân phận như vậy cũng chưa chắc là có thể ép hắn một đầu.
Nếu tương lai hôn nhân của chúng có vấn đề, Sở Vân Tùng dĩ nhiên không thể an tâm.
- Muốn biết kết quả, đi xuống lầu hỏi một chút không được sao?
Đồng chí Sở Phong thấy con trai bứt rứt thì khoát tay nói.
- Điều này cũng đúng.
Sở Vân Tùng khẽ gật đầu, trực tiếp tự đi xuống lầu.
- Tiểu Tĩnh, nói chuyện thế nào?
Sở Vân Tùng lúc xuống lầu, thấy con gái đang ngồi dựa vào ghế, hai mắt mở to, suy nghĩ đến nhập thần.
-Cha.
Sở Tĩnh Huyên đáp một tiếng nhưng vẫn ngồi như cũ.
Rất rõ ràng, lần nói chuyện vừa rồi khiến trong lòng Sở Tĩnh Huyên nảy ra một số suy nghĩ, cần có thời gian để ngẫm nghĩ.
- Tiểu tử kia không nói gì thêm quá mức chứ?
Sở Vân Tùng ân cần hỏi.
- Đương nhiên không có, người ta chỉ mấy câu đã phá tan suy nghĩ cố hữu của con.
Sở Tĩnh Huyên nhướng mí mắt:
- Nhưng nghĩ lại cũng thấy có chút đạo lý.
- Vậy con cảm thấy, điều kiện bên ngoài của hắn không có trở ngại sao?
Sở Vân Tùng hỏi.
- Điều kiện bên ngoài?
Sở Tĩnh Huyên suy nghĩ một chút nói:
- Đúng là xem như nổi tiếng, ít nhất ở trong đám con cháu thế gia kinh thành không có ai vượt được. Chỉ là cảm giác của con thấy hắn quá nổi, chưa hẳn là tốt. Ít nhất trước khi hắn tới một tầm nhất định thì quá chói mắt đối với hắn không có gì tốt.
Sở Vân Tùng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Khai ưu tú là không giả, nhưng với tuổi hiện giờ của hắn mà biểu hiện quá chói sáng trước mặt mọi người thì chắc trong lòng mọi người không quá thoải mái, nhất là đám thanh niên cùng giai tầng.
Nhìn từ phương diện này, ánh mắt Sở Tĩnh Huyên cực kỳ tinh chuẩn.
- Dù vượt qua kiểm tra điều kiện bên ngoài thì điều kiện bên trong thế nào, có cảm giác ban đầu không? Sở Vân Tùng lại hỏi.
- Biết bản tính một người đâu dễ thế.
Sở Tĩnh Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ tới biểu hiện của Diệp Khai hôm nay cùng với ánh mắt dò xét của hắn, bỗng nhiên nói một câu:
- Ít nhất không phải là cái ngụy quân tử , sâu hơn nữa thì con không biết.
Sở Vân Tùng nghe xong, đã cảm thấy con gái đánh giá Diệp Khai rất cao, chưa từng có người trẻ tuổi nào được Sở Tĩnh Huyên bình luận như thế. Cái này ít nhất nói rõ Diệp Khai xác thực đã đi vào lòng con gái, dù chắc chưa rõ nông sâu nhưng đối với lão Sở gia cùng lão Diệp gia mà nói, Sở Tĩnh Huyên có hảo cảm với Diệp Khai rất có thể là điểm trọng yếu cải biến quan hệ hai nhà.
Hai nhà Diệp Sở hợp tác là chuyện phải làm, điểm này không cách nào phủ nhận đấy.
Từ khi Đồng chí Sở Phong thôi không ủng hộ lão Trần gia thì lực ảnh hưởng của Sở hệ ở trung ương đã yếu hẳn đi, không cách nào đối kháng chính diện với đội ngũ của đồng chí Phương Hòa, thậm chí giờ so với đồng chí Giang Thành cũng yếu đi rất nhiều.
Hôm nay thế lực khắp nơi cơ hồ đều suy yếu, chỉ có đồng chí Giang Thành nắm giữ danh phận đại nghĩa chính thống, lực lượng của hắn sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, đây đối với đồng chí Sở Phong mà nói, cũng là một vấn đề cần thận trọng cân nhắc.
Để thống nhất tiếng nói của đảng, tập quyền là cần làm nhưng lại cần khống chế trong một phạm vi. Bằng không mà nói, quyền lực tuyệt đối dễ dàng dẫn tới tha hóa tuyệt đối. Đây là điều mà đồng chí Sở Phong không cách nào dễ dàng tha thứ.
Cho nên thái độ và sự ủng hộ của lão Diệp gia cực kỳ quan trọng.
Quan hệ hôn nhân giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên bề ngoài chỉ là chuyện giữa hai nhà nhưng kỳ thật sâu xa bên trong có thể thấy được dụng tâm lương khổ của đồng chí Sở Phong. Thông qua lực lượng trong nhà lão Diệp gia để cấu trúc lại quyền lực, cố gắng cân đối thế lực khắp nơi, duy trì đối trọng trong đảng.
Đã có mục đích chính trị như vậy, chuyện hôn nhân giữa Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai đương nhiên không có khả năng đã bị những thứ khác cản trở.
Nhưng tương đối mà nói, Sở Vân Tùng càng hy vọng con gái mình hạnh phúc, đây mới là là tối trọng yếu nhất.
Bởi vậy Sở Vân Tùng rất nhanh đem cách nhìn của con gái nói cho cha mình.
- Chưa đủ lắng?
Đồng chí Sở Phong sau khi nghe liền cười.
Đối với ánh mắt của cháu gái, đồng chí Sở Phong cảm thấy có chút vui mừng, nó thấy rất chuẩn ah
Vấn đề hiện giờ của Diệp Khai quả thực là chưa đủ lắng. Nổi lên trên cùng đúng là có khí thế chỉ điểm giang sơn nhưng sau đó chưa chắc có gì tốt. Sở Tĩnh Huyên vạch ra điểm này, đối với phát triển của Diệp Khai sau này cực kỳ trọng yếu.
Đáng tiếc ở Tĩnh Huyên là con gái, bằng không mà nói, lão Sở gia cũng sẽ không buông tha trọng điểm bồi dưỡng. Dù sao con gái làm quan chịu nhiều thiệt thời, dù là có thể thành công nhưng trả giá quá cao, hoàn toàn không có hạnh phúc gì đáng nói. Cho nên lão Sở gia thà rằng đem tương lai Sở Tĩnh Huyên đặt vào vị hôn phu tương lai.
Trên thực tế, chuyện này cũng không lớn, bởi vì dứt bỏ quyền đánh bạc về chính trị thì ảnh hưởng về kinh tế của lão Sở gia lại không mấy ai có thể so sánh.
- Vậy hãy để cho nó lắng xuống chừng ba năm suy nghĩ đi.
Đồng chí Sở Phong quyết định.
Từ rất lâu đã có câu nghèo hèn thì vợ chồng bất hòa, thậm chí trong dân gian cũng có câu nghèo thì hèn, giàu thì sang.
Nhìn bề ngoài thì hôn nhân là chuyện giữa hai người nhưng thực tế không phải.
Nếu như khoảng cách gia đình hai bên quá xa thì dùng thành nhân duyên, chuyện sau đó cũng khiến người sứt đầu mẻ trán, không thắng phiền não, có rất nhiều ví dụ như vậy.
Sở Tĩnh Huyên là cô gái cực kỳ thông minh, vì thế nàng không phản bác cách nói của Diệp Khai mà lâm vào suy nghĩ.
Diệp Khai nói tuy khó nghe nhưng hắn tuyệt đối không có ác ý.
Hắn chỉ rất thẳng thắn nói ra một số sự thật trong thế gia mà thôi, gia đình điều kiện giống như là Sở Tĩnh Huyên muốn tìm người xứng đôi thật sự không dễ. Nếu như chênh lệch sẽ khó tránh khỏi xuất hiện vấn đề.
Nhất là số gia tộc như Sở gia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay trong nước cộng hoà. Bên đằng trai không có bối cảnh nhất định sẽ bị kỳ thị cùng chèn ép, đây là chỗ mà Sở Tĩnh Huyên không thể dễ dàng tha thứ.
Điều mà Sở Tĩnh Huyên cũng không thể chịu được là người chồng tương lai của mình lại phải dựa hơi Sở gia lăn lộn.
Tính toán một phen, Sở Tĩnh Huyên cũng có chút bi ai, thực sự khó lựa người có thể tiến vào cửa lớn Sở gia.
Dù nàng gặp một người mà mình thích, không so đo xuất thân, nhưng nếu đối phương không quan tâm gia đình của mình, như vậy hắn rất có thể là một người cực đoan. Còn nếu như đối phương quan tâm, như vậy cả đời hắn sẽ sống dưới cái bóng của Sở gia, đây tuyệt đối sẽ bi kịch.
- Anh nói cũng có lý.
Sở Tĩnh Huyên thở dài, nàng chú ý quan sát Diệp Khai thấy biểu lộ của hắn cũng không hề tỏ ra đùa giỡn mà là một vẻ ngưng trọng cùng trầm ổn hiếm thấy, khiến nàng hơn chấn động, có chút thất thần.
Hoặc là, bản thân hôm nay nói trái với lòng mình như vậy có phải từ sâu thẳm đã có hơi hướng nổi loạn như Diệp Khai nói? Sở Tĩnh Huyên nghĩ nghĩ, vẫn không thể hiểu rõ lòng mình như thế nào?
- Suy nghĩ thật kỹ đi, tôi rất nghiêm túc.
Diệp Khai thấy Sở Tĩnh Huyên lâm vào trầm tư, nhẹ nhàng nói.
Đối với thiên kiêu chi nữ số một số hai kinh thành như Sở Tĩnh Huyên Sở gia đại tiểu thư, Diệp Khai sau khi gặp ngoài tán thưởng dung mạo và khí độ của nàng thì còn lại là thương tiếc. Con gái như nàng bất hạnh lâm vào quan hệ hôn nhân gia tộc chỉ e là cả đời trói buộc không có vui vẻ.
Tương đối mà nói, Diệp Khai càng cảm thấy được từ khi mình xuất hiện chính là cơ hội cho Sở Tĩnh Huyên đổi vận. Ít nhất Diệp Khai cũng cho mình mới là lương phối duy nhất xứng với Sở Tĩnh Huyên.
Đương nhiên, nếu như mình lớn tuổi hơn Sở Tĩnh Huyên vậy thì chắc trong lòng nàng đã không do dự vậy rồi.
Nói cho cùng, đây chỉ là một chút chướng ngại tâm lý thiếu nữ hoài xuân mà thôi, kỳ thật chỉ cần là đã tiếp nhận, cũng không khó vượt qua.
Diệp Khai lẳng lặng đi ra khỏi phòng, Sở Tĩnh Huyên đang mải suy nghĩ cũng không phát hiện.
Đồng chí Sở Phong cùng Sở Vân Tùng ở trên tầng cao nhất nhìn qua kính thấy Diệp Khai đi ra ngoài, sau đó lái xe rời đi.
- Con nói, hai đứa nói chuyện hôm nay sẽ có kết quả như thế nào?
Đồng chí Sở Phong hỏi.
- Cái này rất khó nói.
Sở Vân Tùng nghĩ nghĩ:
- Bất quá đã Tiểu Tĩnh chịu xuống lầu gặp Diệp Khai, hơn nữa ăn mặc đẹp thì con đoán không đến mức căng thẳng, về phần Diệp Khai biểu hiện như thế nào, vậy thì không biết rồi.
- Biểu hiện của Diệp Khai đoán chừng sẽ không kém rồi.
Đồng chí Sở Phong nói:
- Chỉ nhìn hắn trở tay làm mưa, lật tay làm mưa, ép lão Trần gia gục ngã thì có thể biết rõ nó lợi hại cỡ nào.
- Như vậy....
Sở Vân Tùng do dự:
- Thật sự Tiểu Tĩnh tìm được người xứng đáng sao?
Là cha của Sở Tĩnh Huyên, cái Sở Vân Tùng càng thêm quan tâm là hạnh phúc cả đời của con gái, những cái khác là phụ.
Nhìn từ thủ đoạn chính trị, trí tuệ Diệp Khai tự nhiên không thể bắt bẻ, hơn nữa nhìn xa hơn thì đó là một ngôi sao không thể nào che dấu hào quang trong tương lai. Nhưng nhìn từ khía cạnh hôn nhân thì Sở Vân Tùng sẽ rất khó tin tưởng hắn có thể đem lại hạnh phúc, dù Sở gia đại tiểu thư có thân phận như vậy cũng chưa chắc là có thể ép hắn một đầu.
Nếu tương lai hôn nhân của chúng có vấn đề, Sở Vân Tùng dĩ nhiên không thể an tâm.
- Muốn biết kết quả, đi xuống lầu hỏi một chút không được sao?
Đồng chí Sở Phong thấy con trai bứt rứt thì khoát tay nói.
- Điều này cũng đúng.
Sở Vân Tùng khẽ gật đầu, trực tiếp tự đi xuống lầu.
- Tiểu Tĩnh, nói chuyện thế nào?
Sở Vân Tùng lúc xuống lầu, thấy con gái đang ngồi dựa vào ghế, hai mắt mở to, suy nghĩ đến nhập thần.
-Cha.
Sở Tĩnh Huyên đáp một tiếng nhưng vẫn ngồi như cũ.
Rất rõ ràng, lần nói chuyện vừa rồi khiến trong lòng Sở Tĩnh Huyên nảy ra một số suy nghĩ, cần có thời gian để ngẫm nghĩ.
- Tiểu tử kia không nói gì thêm quá mức chứ?
Sở Vân Tùng ân cần hỏi.
- Đương nhiên không có, người ta chỉ mấy câu đã phá tan suy nghĩ cố hữu của con.
Sở Tĩnh Huyên nhướng mí mắt:
- Nhưng nghĩ lại cũng thấy có chút đạo lý.
- Vậy con cảm thấy, điều kiện bên ngoài của hắn không có trở ngại sao?
Sở Vân Tùng hỏi.
- Điều kiện bên ngoài?
Sở Tĩnh Huyên suy nghĩ một chút nói:
- Đúng là xem như nổi tiếng, ít nhất ở trong đám con cháu thế gia kinh thành không có ai vượt được. Chỉ là cảm giác của con thấy hắn quá nổi, chưa hẳn là tốt. Ít nhất trước khi hắn tới một tầm nhất định thì quá chói mắt đối với hắn không có gì tốt.
Sở Vân Tùng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Diệp Khai ưu tú là không giả, nhưng với tuổi hiện giờ của hắn mà biểu hiện quá chói sáng trước mặt mọi người thì chắc trong lòng mọi người không quá thoải mái, nhất là đám thanh niên cùng giai tầng.
Nhìn từ phương diện này, ánh mắt Sở Tĩnh Huyên cực kỳ tinh chuẩn.
- Dù vượt qua kiểm tra điều kiện bên ngoài thì điều kiện bên trong thế nào, có cảm giác ban đầu không? Sở Vân Tùng lại hỏi.
- Biết bản tính một người đâu dễ thế.
Sở Tĩnh Huyên nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ tới biểu hiện của Diệp Khai hôm nay cùng với ánh mắt dò xét của hắn, bỗng nhiên nói một câu:
- Ít nhất không phải là cái ngụy quân tử , sâu hơn nữa thì con không biết.
Sở Vân Tùng nghe xong, đã cảm thấy con gái đánh giá Diệp Khai rất cao, chưa từng có người trẻ tuổi nào được Sở Tĩnh Huyên bình luận như thế. Cái này ít nhất nói rõ Diệp Khai xác thực đã đi vào lòng con gái, dù chắc chưa rõ nông sâu nhưng đối với lão Sở gia cùng lão Diệp gia mà nói, Sở Tĩnh Huyên có hảo cảm với Diệp Khai rất có thể là điểm trọng yếu cải biến quan hệ hai nhà.
Hai nhà Diệp Sở hợp tác là chuyện phải làm, điểm này không cách nào phủ nhận đấy.
Từ khi Đồng chí Sở Phong thôi không ủng hộ lão Trần gia thì lực ảnh hưởng của Sở hệ ở trung ương đã yếu hẳn đi, không cách nào đối kháng chính diện với đội ngũ của đồng chí Phương Hòa, thậm chí giờ so với đồng chí Giang Thành cũng yếu đi rất nhiều.
Hôm nay thế lực khắp nơi cơ hồ đều suy yếu, chỉ có đồng chí Giang Thành nắm giữ danh phận đại nghĩa chính thống, lực lượng của hắn sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, đây đối với đồng chí Sở Phong mà nói, cũng là một vấn đề cần thận trọng cân nhắc.
Để thống nhất tiếng nói của đảng, tập quyền là cần làm nhưng lại cần khống chế trong một phạm vi. Bằng không mà nói, quyền lực tuyệt đối dễ dàng dẫn tới tha hóa tuyệt đối. Đây là điều mà đồng chí Sở Phong không cách nào dễ dàng tha thứ.
Cho nên thái độ và sự ủng hộ của lão Diệp gia cực kỳ quan trọng.
Quan hệ hôn nhân giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên bề ngoài chỉ là chuyện giữa hai nhà nhưng kỳ thật sâu xa bên trong có thể thấy được dụng tâm lương khổ của đồng chí Sở Phong. Thông qua lực lượng trong nhà lão Diệp gia để cấu trúc lại quyền lực, cố gắng cân đối thế lực khắp nơi, duy trì đối trọng trong đảng.
Đã có mục đích chính trị như vậy, chuyện hôn nhân giữa Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai đương nhiên không có khả năng đã bị những thứ khác cản trở.
Nhưng tương đối mà nói, Sở Vân Tùng càng hy vọng con gái mình hạnh phúc, đây mới là là tối trọng yếu nhất.
Bởi vậy Sở Vân Tùng rất nhanh đem cách nhìn của con gái nói cho cha mình.
- Chưa đủ lắng?
Đồng chí Sở Phong sau khi nghe liền cười.
Đối với ánh mắt của cháu gái, đồng chí Sở Phong cảm thấy có chút vui mừng, nó thấy rất chuẩn ah
Vấn đề hiện giờ của Diệp Khai quả thực là chưa đủ lắng. Nổi lên trên cùng đúng là có khí thế chỉ điểm giang sơn nhưng sau đó chưa chắc có gì tốt. Sở Tĩnh Huyên vạch ra điểm này, đối với phát triển của Diệp Khai sau này cực kỳ trọng yếu.
Đáng tiếc ở Tĩnh Huyên là con gái, bằng không mà nói, lão Sở gia cũng sẽ không buông tha trọng điểm bồi dưỡng. Dù sao con gái làm quan chịu nhiều thiệt thời, dù là có thể thành công nhưng trả giá quá cao, hoàn toàn không có hạnh phúc gì đáng nói. Cho nên lão Sở gia thà rằng đem tương lai Sở Tĩnh Huyên đặt vào vị hôn phu tương lai.
Trên thực tế, chuyện này cũng không lớn, bởi vì dứt bỏ quyền đánh bạc về chính trị thì ảnh hưởng về kinh tế của lão Sở gia lại không mấy ai có thể so sánh.
- Vậy hãy để cho nó lắng xuống chừng ba năm suy nghĩ đi.
Đồng chí Sở Phong quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.