Quan Môn

Chương 155: Rốt cục biến thành một cây gậy quấy phân heo

Thao Lang

24/05/2014

- Khục khục, chuyện ăn máy tính coi như xong, mấy chục ngàn một bộ máy tính đâu.

Diệp lão gia tử cũng khó được một lần nói đùa.

Nhưng Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình đều cảm thấy tin tức mà Diệp Khai mang về phi thường trọng yếu.

Nếu như Xô Viết thật sự sẽ phát sinh chính biến vào cuối tháng tám, như vậy vô luận là thành hay bại đều sẽ làm cho Xô Viết càng thêm khủng hoảng, uy tín của tổng thống Gobachev cũng sẽ ầm ầm sụp đổ.

Trong tình huống liên minh đã hoàn toàn nghi kỵ đối phó lẫn nhau, còn không có được lãnh đạo tinh thần, Xô Viết còn được gọi là Xô Viết nữa sao?

Diệp lão gia tử không phải người hồ đồ, vấn đề về Xô Viết luôn hỏi thật tỉ mỉ chi tiết.

Diệp Khai cũng không phải loại người thuận miệng nói loạn, tuy trong lòng hắn hiểu rõ Xô Viết nhất định sẽ giải thể, sự kiện 819 nhất định sẽ bạo, tuy chỉ ở lại Xô Viết được vài ngày nhưng đối với công việc tập hợp tình báo đủ mọi phương diện hắn cũng không hề bỏ qua, trải qua phân tích sàng chọn của hắn, trên cơ bản đã có thể nhìn ra được những cao tầng trong chính phủ Xô Viết đang chuẩn bị một cuộc chính biến nhắm vào tổng thống Gobachev.

- Tình báo trong nước xác thực là lạc hậu, còn dừng lại trong giai đoạn thu thập kiểu đơn giản trước kia, đây là điều phi thường bất lợi đối với phát triển của quốc gia sau này.

Diệp Khai minh xác đưa ra ý kiến của mình:

- Ở nước ngoài, công tác tình báo đã trở thành công tác vô cùng trọng yếu, giống như là người Mỹ, không chỉ có CIA chuyên thu thập tình báo đủ mọi phương diện, đồng thời còn có thật nhiều công ty cố vấn tư nhân chuyên tiến hành tổng kết những tin tức tình báo phức tạp kia, sau đó đưa ra thật nhiều kết luận, cung cấp lời đề nghị cho cao tầng quyết sách. Mà trong quốc nội chúng ta, rất nhiều vấn đề chỉ dựa vào kinh nghiệm cùng trí tuệ cá nhân để làm ra quyết định, trước kia còn có thể nói là sờ tảng đá qua sông, nhưng hiện tại kinh tế phát triển nhanh hơn, chỉnh thể thực lực quốc gia đang bay lên, không thể tiếp tục qua loa mà tìm hiểu sự tình rồi.

Diệp lão gia tử gật gật đầu, tình huống mà Diệp Khai đã nói xác thực có tồn tại.

Trong nước có vô số quyết sách, vô luận là trong địa phương hoặc là trung ương, thậm chí đều tồn tại ý chí cá nhân nhiều hơn là quyết sách có khoa học, đôi khi bởi vì một câu của lãnh đạo thường thường sẽ tạo ra sự việc gây chiến hoặc làm ra một ít sự tình không hề có chút ý nghĩa thậm chí là tai hại.

Giống như tình trạng các địa phương có kiểu kiến thiết lặp lại, quy hoạch kiến thiết không hợp lý cùng một ít công trình kiểu chiến tích, kỳ thật đây đều là do những lãnh đạo thể hiện ý chí cá nhân của mình, không hề có chút lợi ích nào trong cuộc sống của dân chúng.

Chỉ là trong nội tâm Diệp lão gia tử cũng hiểu rõ tinh tường, vấn đề này thật sự là không dễ dàng thay đổi, mọi người ai cũng có tư tâm, mà thể chế trong nước lại càng dễ dàng thực hiện theo tâm tư riêng của lãnh đạo hơn là làm việc có khoa học.

Do lợi ích cá nhân điều khiển, tự nhiên sẽ không có người nguyện ý buông tha cho quyền lực trong tay, đi làm ra những quyết sách có khoa học, như vậy chẳng khác gì đem điểm yếu của mình đưa vào trong tay người khác, đương nhiên sẽ không có người nào đi làm chuyện như thế.

Đổi một câu nói, tôi vất vả thật nhiều năm như vậy, thật vất vả mới lên được chức quan hôm nay, là vì thứ gì ah?

- Chuyện này cháu biết rõ có nói cũng vô ích, nhưng cháu sẽ tự mình dùng tài nguyên trong tay mình, một mình xây dựng một công ty chuyên thu thập tình báo, chuyên thu thập một ít tình báo kinh tế của trong lẫn ngoài nước.

Diệp Khai thuận miệng nói ra.

- Tư nhân làm những chuyện này chỉ sợ có chút không ổn.

Diệp lão gia tử trầm ngâm một thoáng, lại không phản đối:

- Chỉ là kinh tế chính trị từ trước tới nay đều không phân biệt nhau, cháu làm như vậy rất dễ dàng chạm tới một ít vấn đề mẫn cảm, không bằng câu thông với nhị gia gia của cháu một chút, có thể tiến hành hợp tác ở phương diện khác, bên trong lập hồ sơ, như vậy sẽ càng thuận tiện nhiều hơn.

Diệp Khai nghe xong trong lòng tự nhiên là phi thường hài lòng.

Trên thực tế hắn đưa ra lời dẫn kia chính là vì muốn dẫn dụ Diệp lão gia tử nói ra những lời này, mặc dù hắn nói mình muốn tự trù hoạch kiến tạo công ty chuyên mua bán tình báo, trên thực tế trong tay hắn làm gì có nhân tuyển nào thích hợp? Cuối cùng vẫn phải lấy đi một ít nhân vật trong quân đội mà thôi.

Hiện tại Diệp lão gia tử đã đáp ứng lại để cho hắn cùng nhị lão gia tử thương lượng giải quyết, mà bên Lê thúc lại chấp chưởng Bộ tình báo quân đội, đều là người một nhà, tin tưởng chuyện này rất nhanh liền có thể tiến vào việc thao tác thực tế.

- Chuyện lên đại học, cháu đi Phục Đán đi.

Diệp lão gia tử trầm ngâm một lúc mới nói thêm.

- Đại học bên thủ đô cũng không tệ đâu ah?



Diệp Khai nói ra.

- Thật không dám tiếp tục cho cháu ở lại trong thủ đô rồi, cháu thật sự là quá biết gây sự.

Diệp lão gia tử liên tục lắc đầu nói, lại nhìn qua Diệp Tử Bình nói ra:

- Về sau tiểu Khai đi qua bên Minh Châu, việc này để cho cha cháu đau đầu đi thôi, cuối cùng ông xem như đã được giải thoát rồi.

Diệp Tử Bình liên tục cười khổ, đúng là năng lực giày vò của con trai thật sự quá gay gắt, làm cho hắn cũng phải có chút vò đầu.

- Kỳ thật cháu càng muốn học đại học tại Giang Trung…

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Mặc dù Phục Đán có tốt, nhưng lại ở chung một chỗ với cha, chỉ sợ sớm hay muộn gì cũng bị người nhận ra, ngược lại thật cảm thấy không tốt lắm.

- Đi Giang Trung? Con nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!

Diệp Tử Bình lập tức phản đối:

- Bên Phục Đán có bạn học của cha chiếu ứng, chỉ cần tiểu tử ngươi không làm chuyện quá mức, có thể tráo cho con được, bên Giang Trung cũng không phải phạm vi thế lực của Diệp gia chúng ta, con đi vào trong đó khả năng xảy ra chuyện sẽ vô cùng lớn, cha thật sự không dám mạo hiểm như thế.

- Bên Giang Trung là do đối đầu của chúng ta chủ chính hay sao?

Diệp Khai có chút ngạc nhiên hỏi thăm.

Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình đều gật nhẹ đầu, tỏ vẻ lời này nói đúng điểm trọng yếu.

Trên thực tế, mặc dù là thành phố Minh Châu cũng không phải phạm vi thế lực truyền thống của Diệp gia.

Không khí chính trị của thành phố Minh Châu phi thường phức tạp, các đại phái hệ lực lượng xoắn xuýt rối rắm, bên trong tranh đấu thật kịch liệt, đương nhiên toàn bộ thành phố Minh Châu thế lực lớn nhất vẫn là lực lượng bản thổ, cao tầng bố cục tại nơi này, tuy là lãnh đạo cao tầng bên ngoài đến chủ chính, nhưng thế lực chể trong cấp ban vẫn là của thế lực bản thổ.

- Tháng sau cha đi Minh Châu sao?

Diệp Khai lại hỏi.

Diệp Tử Bình lắc đầu nói:

- Có một số việc còn chưa an bài xong, hẳn phải đầu tháng 9 mới đến thành phố Minh Châu nhậm chức.

Chuyện thay đổi bí thư thành ủy Minh Châu là chuyện lớn, các phương diện tư tưởng đều cần tiến hành thống nhất, nên làm chăn đệm cũng cần phải làm cho tốt, gần đây Diệp gia vì chuyện Diệp Tử Bình thuận lợi nhậm chức bí thư thành ủy Minh Châu cũng đã làm một ít công tác câu thông, kể cả các đại phái hệ có sức ảnh hưởng đối với Minh Châu Diệp lão gia tử đều đã tiến hành giao lưu.

Theo kết quả giao lưu mà xem, trên cơ bản cũng có thể làm cho người tương đối mãn ý.

- Bất quá đây đều là những hiện tượng mặt ngoài, ai cũng sẽ không đem ý nghĩ thật sự của mình biểu lộ ra trên mặt.

Diệp lão gia tử cũng tỏ vẻ nói:

- Lần này cha cháu đến thành phố Minh Châu nhậm chức, ý nghĩa trọng đại, cũng là Diệp gia chúng ta đem lực ảnh hưởng kéo qua Hoa Đông lần đầu tiên, một khi thành công lực lượng Diệp gia sẽ tăng cường thật lớn trong chính giới, đối với xu hướng chuyển hình của nhà chúng ta có ảnh hưởng phi thường trọng yếu. Cho nên lần này tiểu Khai cháu đi theo cha cháu qua đó, nhất định phải nhớ kỹ nên điệu thấp một chút, đừng chọc ra chuyện phiền phức gì lớn cho cha của cháu.

Kỳ thật ông cháu một nhà khi ở chung một chỗ nói chuyện sẽ không hề có chút cố kỵ, Diệp lão gia tử cũng không phải lo lắng Diệp Khai gây loạn, chỉ là lo lắng hắn tạo ra thanh thế quá lớn ngược lại có chút bất lợi với sự phát triển của Diệp Tử Bình.

Đối với thủ đoạn giày vò của cháu nội mình, Diệp lão gia tử vẫn khá lo lắng, chỉ là Diệp Khai đã xuất danh tiếng tại thủ đô, bên Sở gia đã có khuynh hướng không hài lòng, cho nên vì bảo hiểm mới để cho hắn đi thành phố Minh Châu vẫn tốt hơn, mặc dù có gây ra rối loạn gì cũng dễ thu thập hơn một chút, lực ảnh hưởng cũng nhỏ.



Đối với việc muốn quan hệ thông gia với Sở gia, Diệp lão gia tử thật xem trọng, nhất là cháu gái của Sở gia Sở Tĩnh Huyên, cô gái này cũng là có tài có sắc, điều kiện các phương diện không tệ, Diệp lão gia tử cũng từng gặp mặt, cảm thấy thật xứng đôi với cháu trai của mình, tuyệt đối là giai ngẫu thiên thành, cho nên đối với ý kiến của Sở gia hắn vẫn tương đối xem trọng.

- Thế lực trong thủ đô luôn lấy Sở gia làm đầu, gần đây cháu thường xuyên giày vò, quả thật làm mặt mũi ông ấy có chút không nhịn được.

Diệp lão gia tử chỉ chỉ Diệp Khai nói:

- Cho nên cháu đi Minh Châu tốt hơn, nếu như phù hợp thì cũng đem bên kia giày vò một phen, đoán chừng trong lòng của ông ấy sẽ thấy thoải mái hơn.

Diệp Khai nghe xong lập tức nở nụ cười khổ.

Không nghĩ tới Diệp lão gia tử để hắn đi Minh Châu không phải vì muốn hắn điệu thấp, mà là vì muốn hắn tiếp tục khởi lên náo động.

Minh Châu là thế lực của ai, trong nội tâm Diệp Khai có chút hiểu biết, nếu như hắn thật sự qua bên kia gây náo, không biết ngày sau khi đồng chí Phương Hòa nhìn thấy hắn còn có thể đưa tay vò đầu của hắn, nói cậu nhỏ này rất đáng yêu nữa không?

Vốn Diệp Khai vẫn còn rất đắc chí, cảm giác thủ đoạn của mình rất giỏi, thì ra không biết mình đã biến thành một cây gậy quấy phân heo!

Diệp lão gia tử chỉ đạo tư tưởng cho hắn nếu cần thì giày vò thích hợp nhưng phải nắm giữ đạo lý, có lợi, có mức độ, không thể gây loạn, càng không thể gây thêm phiền phức cho Diệp Tử Bình.

- Làm như vậy thật sự độ khó không nhỏ ah.

Diệp Khai gãi gãi đầu, cảm giác nếu mình muốn có chỗ dừng chân tại thành phố Minh Châu, phải đem quan hệ bên kia chải vuốt tìm hiểu rõ một chút mới xong.

Kể từ bây giờ cho tới khi Diệp Tử Bình đi nhậm chức, vẫn còn một tháng thời gian, nếu như thừa dịp này hắn đi tới Minh Châu tìm hiểu một phen, xác minh đường đi sắp tới cho Diệp Tử Bình, cũng xem là một lựa chọn không tệ.

- Thế nào, nghĩ ra chuyện gì nữa vậy?

Diệp lão gia tử cười hỏi.

Nhìn thấy cháu trai đang cau mày suy nghĩ vấn đề, Diệp lão gia tử cũng có chút vui tươi hớn hở, kỳ thật Diệp gia ở tại thành phố Minh Châu cũng có người một nhà, chỉ là che giấu khá sâu, nếu không gặp phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, không cần để hấp thụ ánh sáng mà thôi.

Nếu như không thể giúp được Diệp Tử Bình khống chế được đại cục tại thành phố Minh Châu, vậy thì có chút lực lượng vẫn nên tiếp tục ẩn núp thì mới thỏa đáng, chờ đợi khi thời cơ chín muồi lại đột nhiên bước ra lên tiếng, lúc đó mới có thể phát huy được ưu thế lớn nhất.

- Tạm thời còn chưa nghĩ ra điều gì, từ từ xem thôi.

Diệp Khai khoát tay nói:

- Không còn chuyện gì khác thì cháu phải đi, cháu còn muốn đi tìm nhị gia gia bàn luận chút việc với ông. Nhưng mà máy tính của ông nội thật sự có chút quá hạn rồi, tốt nhất nên đổi lại loại 486 để dùng tốt hơn ah!

- A, còn có phân biệt như vậy sao?

Diệp lão gia tử nghe xong gật gật đầu, sau đó phân phó thư ký đi làm việc này, đem máy tính 386 đổi thành 486.

Khi quay đầu lại nhìn thấy Diệp Tử Bình đang ngồi cười, liền có chút ngạc nhiên hỏi thăm:

- Tiểu tử, con vừa cười cái gì?

- Con chỉ cảm thấy tiểu Khai cổ động cha đổi máy tính, hơn phân nửa là lo lắng suy đoán của nó không đúng, sẽ phải ăn tươi bộ máy tính này đi?

Diệp Tử Bình vừa cười vừa nói.

- Ha ha, tiểu tử kia, luôn biết rõ lưu lại đường lui cho mình!

Diệp lão gia tử nghe xong cũng cười lên ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook