Chương 13: Ra Tay
Rainy
22/06/2024
Chu Sương và Vũ Hồng My vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ và chờ đợi tín hiệu từ Tô Linh. Lúc này ả ta đã bắt đầu chuẩn bị để ra tay. Từ những lần trước, Tô Linh đã biết thói quen của Hạ Quang Minh sau khi xong việc, đây là lúc anh ta sơ hở nhất.
Ả nhẹ nhàng mở một hộc tủ ra, bên trong là một con dao sắc bén do Giang Hàm đặt sẵn vào. Với loại vũ khí này, Tô Linh đã sử dụng quen tay. Hạ Quang Minh đang trong trạng thái lim dim ngủ, thường thì đến gần sáng anh ta mới quay lại phòng trực camera. Đó là một sự chủ quan chí mạng, điều đó khiến kế hoạch ám sát của Tô Linh dễ dàng hơn bao giờ hết.
Với tư thế chuẩn xác, chỉ với một động tác dứt khoát, Tô Linh tung ra một cú chém ngang cổ họng của Hạ Quang Minh. Nơi này vốn đã cách xa chỗ các quản ngục khác ngủ lại, nhưng để an toàn, Tô Linh vẫn quyết định ngăn cho Hạ Quang Minh la lớn. Anh ta sau khi bị chém liền mở mắt dậy, lấy tay che vết thương, muốn hét lên nhưng không được.
Với con dao trong tay, Tô Linh không sợ đối phương có thể làm gì mình. Nhát chém của Tô Linh rất chính xác nên lượng máu mất đi rất nhanh, Hạ Quang Minh không lâu sau đã bất động.
Ả hé cửa sổ quan sát phía bên dưới sân trong của nhà tù để quan sát xem có tay quản ngục nào đang đi tuần không. Khi đã xác định không có ai, ả dùng một đèn pin nhỏ cũng được Giang Hàm chuẩn bị sẵn để phát tín hiệu.
Phía Chu Sương và Vũ Hổng My không có thứ gì để phát tín hiệu đáp lại, Tô Linh chỉ có thể tin tường là họ đã thấy. Ả tiếp tục công việc của mình, đó là lấy ngón tay của Hạ Quang Minh. Chưa có nghiên cứu nào tính toán chính xác bao lâu thì vân tay trên xác chết sẽ mất khả năng quét vân tay trên máy, thế nên Tô Linh chỉ biết là phải càng nhanh càng tốt.
Ả ta ra khỏi phòng và di chuyển thật nhanh tới cửa hướng về phía nhà tù. Trong thoáng chốc, Tô Linh đã nghĩ tới việc bỏ trốn một mình, nhưng nghĩ lại thì ả khó có khả năng sinh tồn khi bị truy nã, ít nhất cần có Chu Sương hoặc Vũ Hồng My, do đó ả buộc phải quay lại giúp hai người bạn tù của mình.
Phía bên kia, Chu Sương và Vũ Hồng My cũng đã bắt đầu việc chạy trốn. Vũ Hồng My dùng tua vít mà Giang Hàm lén đưa vào để mở cửa thông gió, cả hai người đều có vóc dáng thanh mảnh nên việc chui vào không quá khó khăn.
“Đây là lí do ống thông gió không nên thiết kế quá lớn.” Chu Sương nói nhỏ trước khi chui vào.
Việc tuần tra của quản ngục đã được họ quan sát và tính toán kĩ lưỡng để vượt ngục một cách trơn tru nhất. Hai người thoát ra ngoài được đúng lúc không có người nào ở đó và chạy tới cửa vào tòa nhà. Tô Linh tiếp ứng đúng lúc, mở cửa cho họ chạy vào.
“Không ngờ cái ngón tay này có thể sử dụng được thật.” Tô Linh cầm ngón tay của Hạ Quang Minh phe phẩy.
“Thời gian đang trôi đấy, chúng ta mau trốn đi thôi.” Chu Sương nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi.” Tô Linh đáp, ả ta dẫn đường đến cửa chính phía trước dẫn ra sân ngoài. Thông thường thì phần sân này vốn không có người, nguy cơ lớn nhất là bị lính canh ở cổng phát hiện. Tuy nhiên, họ thường rất lơ là với người thoát ra từ bên trong nên khả năng bị phát hiện là không cao.
Họ nhanh chân đi tới nắp cống gần nhất, Giang Hàm đã giấu sẵn các vật như móc và xà beng để nạy nắp cống lên. Việc này vẫn khá khó khăn nhưng với sức của ba người thì vẫn có thể làm được.
Bên dưới là một hệ thống cống ngầm khá lớn và hiện đại, Tô Linh cảm thấy may mắn khi không phải di chuyển trong một đường ống nhỏ và bẩn thỉu. Gần đây trời không mưa nên cống cũng khá khô ráo, rất thuận tiện để di chuyển.
Tuy nhiên, mùi của nó vẫn không dễ chịu là bao. Chu Sương nói trước khi có ai kịp than thở. “Ráng chịu đi, một chút mùi thế này đổi lấy tự do thì cũng đáng mà.”
Nói rồi ả tiên phong leo xuống trước. Bỗng họ thấy Giang Hàm xuất hiện.
“Này, anh không nên đến đây. Sẽ tự nhiên hơn nếu anh vẫn ngủ trong phòng và không hay biết chuyện gì.” Vũ Hồng My nhắc nhở.
Thái độ của Gaing Hàm rất lạ khiến Tô Linh và Vũ Hồng My ngồi nhìn anh ta, Chu Sương vừa leo xuống cũng lập tức ló dầu lên xem tình hình.
“Tôi nghĩ kĩ rồi, không nên giết người. Sau khi Hạ Quang Minh chết tôi mới nhận thấy thù hận không giúp được gì. Ba người hãy mau trở lại phòng giam và sớm đầu thú đi, như vậy sẽ nhẹ tội hơn.” Giang Hàm nói.
Những lời đó khiến Chu Sương vô cùng tức giận, ả gầm gừ “Đến nước này rồi mà còn hối hận ư? Muốn tự thú thì đi một mình đi, bọn này sẽ trốn khỏi nhà tù.”
“Nếu vậy thì tôi đành dùng biện pháp mạnh vậy.” Giang Hàm lấy bộ đàm ra và chuẩn bị gọi cứu viện.
Vũ Hồng My liền tới ngăn cản anh ta. Lúc này, Chu Sương và Tô Linh liền chui xuống bên dưới, họ theo thỏa thuận ban đầu, Vũ Hồng My sẽ bị bỏ lại nếu có biến cố xảy ra.
Ả nhẹ nhàng mở một hộc tủ ra, bên trong là một con dao sắc bén do Giang Hàm đặt sẵn vào. Với loại vũ khí này, Tô Linh đã sử dụng quen tay. Hạ Quang Minh đang trong trạng thái lim dim ngủ, thường thì đến gần sáng anh ta mới quay lại phòng trực camera. Đó là một sự chủ quan chí mạng, điều đó khiến kế hoạch ám sát của Tô Linh dễ dàng hơn bao giờ hết.
Với tư thế chuẩn xác, chỉ với một động tác dứt khoát, Tô Linh tung ra một cú chém ngang cổ họng của Hạ Quang Minh. Nơi này vốn đã cách xa chỗ các quản ngục khác ngủ lại, nhưng để an toàn, Tô Linh vẫn quyết định ngăn cho Hạ Quang Minh la lớn. Anh ta sau khi bị chém liền mở mắt dậy, lấy tay che vết thương, muốn hét lên nhưng không được.
Với con dao trong tay, Tô Linh không sợ đối phương có thể làm gì mình. Nhát chém của Tô Linh rất chính xác nên lượng máu mất đi rất nhanh, Hạ Quang Minh không lâu sau đã bất động.
Ả hé cửa sổ quan sát phía bên dưới sân trong của nhà tù để quan sát xem có tay quản ngục nào đang đi tuần không. Khi đã xác định không có ai, ả dùng một đèn pin nhỏ cũng được Giang Hàm chuẩn bị sẵn để phát tín hiệu.
Phía Chu Sương và Vũ Hổng My không có thứ gì để phát tín hiệu đáp lại, Tô Linh chỉ có thể tin tường là họ đã thấy. Ả tiếp tục công việc của mình, đó là lấy ngón tay của Hạ Quang Minh. Chưa có nghiên cứu nào tính toán chính xác bao lâu thì vân tay trên xác chết sẽ mất khả năng quét vân tay trên máy, thế nên Tô Linh chỉ biết là phải càng nhanh càng tốt.
Ả ta ra khỏi phòng và di chuyển thật nhanh tới cửa hướng về phía nhà tù. Trong thoáng chốc, Tô Linh đã nghĩ tới việc bỏ trốn một mình, nhưng nghĩ lại thì ả khó có khả năng sinh tồn khi bị truy nã, ít nhất cần có Chu Sương hoặc Vũ Hồng My, do đó ả buộc phải quay lại giúp hai người bạn tù của mình.
Phía bên kia, Chu Sương và Vũ Hồng My cũng đã bắt đầu việc chạy trốn. Vũ Hồng My dùng tua vít mà Giang Hàm lén đưa vào để mở cửa thông gió, cả hai người đều có vóc dáng thanh mảnh nên việc chui vào không quá khó khăn.
“Đây là lí do ống thông gió không nên thiết kế quá lớn.” Chu Sương nói nhỏ trước khi chui vào.
Việc tuần tra của quản ngục đã được họ quan sát và tính toán kĩ lưỡng để vượt ngục một cách trơn tru nhất. Hai người thoát ra ngoài được đúng lúc không có người nào ở đó và chạy tới cửa vào tòa nhà. Tô Linh tiếp ứng đúng lúc, mở cửa cho họ chạy vào.
“Không ngờ cái ngón tay này có thể sử dụng được thật.” Tô Linh cầm ngón tay của Hạ Quang Minh phe phẩy.
“Thời gian đang trôi đấy, chúng ta mau trốn đi thôi.” Chu Sương nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi.” Tô Linh đáp, ả ta dẫn đường đến cửa chính phía trước dẫn ra sân ngoài. Thông thường thì phần sân này vốn không có người, nguy cơ lớn nhất là bị lính canh ở cổng phát hiện. Tuy nhiên, họ thường rất lơ là với người thoát ra từ bên trong nên khả năng bị phát hiện là không cao.
Họ nhanh chân đi tới nắp cống gần nhất, Giang Hàm đã giấu sẵn các vật như móc và xà beng để nạy nắp cống lên. Việc này vẫn khá khó khăn nhưng với sức của ba người thì vẫn có thể làm được.
Bên dưới là một hệ thống cống ngầm khá lớn và hiện đại, Tô Linh cảm thấy may mắn khi không phải di chuyển trong một đường ống nhỏ và bẩn thỉu. Gần đây trời không mưa nên cống cũng khá khô ráo, rất thuận tiện để di chuyển.
Tuy nhiên, mùi của nó vẫn không dễ chịu là bao. Chu Sương nói trước khi có ai kịp than thở. “Ráng chịu đi, một chút mùi thế này đổi lấy tự do thì cũng đáng mà.”
Nói rồi ả tiên phong leo xuống trước. Bỗng họ thấy Giang Hàm xuất hiện.
“Này, anh không nên đến đây. Sẽ tự nhiên hơn nếu anh vẫn ngủ trong phòng và không hay biết chuyện gì.” Vũ Hồng My nhắc nhở.
Thái độ của Gaing Hàm rất lạ khiến Tô Linh và Vũ Hồng My ngồi nhìn anh ta, Chu Sương vừa leo xuống cũng lập tức ló dầu lên xem tình hình.
“Tôi nghĩ kĩ rồi, không nên giết người. Sau khi Hạ Quang Minh chết tôi mới nhận thấy thù hận không giúp được gì. Ba người hãy mau trở lại phòng giam và sớm đầu thú đi, như vậy sẽ nhẹ tội hơn.” Giang Hàm nói.
Những lời đó khiến Chu Sương vô cùng tức giận, ả gầm gừ “Đến nước này rồi mà còn hối hận ư? Muốn tự thú thì đi một mình đi, bọn này sẽ trốn khỏi nhà tù.”
“Nếu vậy thì tôi đành dùng biện pháp mạnh vậy.” Giang Hàm lấy bộ đàm ra và chuẩn bị gọi cứu viện.
Vũ Hồng My liền tới ngăn cản anh ta. Lúc này, Chu Sương và Tô Linh liền chui xuống bên dưới, họ theo thỏa thuận ban đầu, Vũ Hồng My sẽ bị bỏ lại nếu có biến cố xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.