Chương 18: Vụ Ám Sát Đầu Tiên
Rainy
22/06/2024
Liêu Đông Văn tổ chức một cuộc gặp mặt với Quách Vũ và Mã Tiến, hắn có chuyện muốn nói với họ.
“Ồ, ông trùm mới của thành phố sao lại trông có vẻ căng thẳng thế?” Quách Vũ cười nói.
“Con nhỏ đó vừa mới thoát khỏi nhà tù rồi, hai người biết chứ?” Liêu Đông Văn thông báo.
“Ai cơ? Tôi có nghe đến một vụ trốn tù nhưng không quan tâm lắm.” Mã Tiến đáp.
“Tôi có biết, là ba tù nhân. Một là Chu Sương, người từng có một băng đảng khá vững vào khoảng chục năm trước, ả này nếu có thời gian xây dựng lại lực lượng thì cũng khá phiền phức. Thứ hai là Tô Linh, kẻ chuyên dụ dỗ đàn ông để giết người cướp của. Liêu Đông Văn, cậu đâu sợ loại này.” Quách Vũ liệt kê ra hai cái tên.
“Hai ả đó chỉ là loại tôm tép không đáng bận tâm, vấn đề là người thứ ba, Vũ Hồng My. Hai người vẫn còn nhớ chứ, chính ả đã lên kế hoạch để ám sát Hoắc Đình Vương và tiêu diệt cả tàn dư băng đảng của hắn.” Liêu Đông Văn nhấn mạnh tầm nguy hiểm của Vũ Hồng My.
Quách Vũ vẫn không thấy có chuyện gì đáng để bận tâm, ông ta xua tay “Tôi biết đó là một kẻ phức tạp, nhưng liên quan gì đến chúng ta chứ? Chẳng lẽ cô ta lại tìm đến chúng ta à?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người hãy cảnh giác, bọn tội phạm trốn tù thường sẽ tìm tới người quen. Theo tôi tìm hiểu thì mối quan hệ của cô ta chỉ có người bạn từ nhỏ là Cao Lập nhưng hắn đã chết rồi. Thế thì cô ta sẽ tận dụng quan hệ xã hội cũ để tìm lợi ích, mà chúng ta thì ít nhiều cũng có liên hệ với cô ta trước đó. Có thể cô ta sẽ tận dụng chúng ta cho một kế hoạch nào đó.” Liêu Đông Văn nói.
Hai người còn lại đều cảm thấy hắn lo lắng quá dư thừa.
“Hoắc Đình Vương để cô ta ám sát là do quá mê mẩn cô ta nên lơ là cảnh giác thôi. Suy cho cùng thì Vũ Hồng My vẫn chỉ là một con ả tầm thường, không còn thế lực.” Mã Tiến cười nhạo sự thái quá của Liêu Đông Văn.
Hắn cũng không muốn nói nhiều, việc tốt nhất hắn có thể làm là cảnh báo, nếu hai người họ không bận tâm thì hắn cũng không muốn tốn sức. Đam Mỹ Sắc
Họ chuyển sang chủ đề làm ăn, mọi thứ vẫn đều đang thuận lợi như thường lệ. Mã Tiến bỗng tỏ ra sốt ruột, Quách Vũ hỏi “Ông anh làm gì bồn chồn thế? Có người đẹp nào đang đợi à?”
Mã Tiến cười nói “Đúng là cậu hiểu tôi nhất, đúng là đang tới gần giờ hẹn với một cô diễn viên nổi tiếng. Khó khăn lắm tôi mới đặt được lịch đấy.”
“Thế thì không nên bỏ lỡ, hãy mau về đi. Dù sao chuyện làm ăn đều thuận lợi, cũng không có gì đáng bàn.” Quách Vũ nói, Liêu Đông Văn cũng không thấy cần thiết phải bàn luận thêm.
Mã Tiến liền rời khỏi ghế và giơ tay chào hai người bạn “Vậy tạm biệt anh em.”
Sau khi ông ta đã đi, Quách Vũ bảo “Tên Mã Tiến này có lẽ sẽ có ngày sa cơ vì gái mất. Cậu có nghĩ thế không?”
“Con người luôn có những ham muốn, và họ thường chết bởi ham muốn của chính bản thân mình.” Liêu Đông Văn đáp.
“Sao hôm nay lại nói chuyện nghe văn vở thế? Nhưng nghe cũng có lý đấy.”
Đậu xe vào bãi ở tầng hầm công ty, Mã Tiến đi vào một lối đi nhỏ mà không ai qua lại. Ông ta mở ra một cánh cửa bí mật, đây là nơi ông ta dùng để hẹn hò bí mật với những cô gái không muốn lộ danh tính.
Ngâm nga huýt sáo trong miệng, Mã Tiến bước vào căn phòng được thiết kế riêng cho những buổi như thế này. Ông nhìn thấy bóng dáng một cô gái ở góc giường, Mã Tiến không ngờ cô diễn viên này lại tới sớm như vậy.
“Chào người đẹp, có lẽ cô cũng nôn nóng quá nhỉ? Nếu thế thì có lẽ cũng không nên chờ đợi thêm lâu làm gì nhỉ?” Mã Tiến lại gần, trên mặt nở nụ cười đê tiện.
Khi ông ta tới đủ gần, cô gái bất ngờ quay người lại, lúc này ông ta mới nhận ra rằng đây không phải là cô diễn viên đã được hẹn. Ngoài ra thì gương mặt này cũng khá quen, Mã Tiến không nhầm thì đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Kí ức chạy hỗn độn và dừng lại ở vài năm trước, một cái tên hiện ra trong đầu của Mã Tiến, là Kiều Mộng Vân. Bao năm qua ông ta đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô gái này, lúc này ông ta mới nhận ra mối hiểm họa bị báo thù này.
Ở bên ngoài, dù có cố gắng thế nào thì Kiều Mộng Vân cũng khó lòng mà ám sát được Mã Tiến, chỉ nơi bí mật này mới thuận lợi ra tay. Nhưng làm sao cô ta biết được căn phòng này?
Chỉ có thể là một trong những người ông đã mời tới làm lộ ra, nhưng trong số đó thật khó tưởng tượng có người lại quen biết với Kiều Mộng Vân. Nhưng có thể trong số đó có người quen biết với Vũ Hồng My. Chẳng lẽ thật sự là cô ta lại nhắm tới họ sao?
Đó là những suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu của Mã Tiến trước khi một lưỡi dao sắc lạnh cứa qua cổ ông.
“Ồ, ông trùm mới của thành phố sao lại trông có vẻ căng thẳng thế?” Quách Vũ cười nói.
“Con nhỏ đó vừa mới thoát khỏi nhà tù rồi, hai người biết chứ?” Liêu Đông Văn thông báo.
“Ai cơ? Tôi có nghe đến một vụ trốn tù nhưng không quan tâm lắm.” Mã Tiến đáp.
“Tôi có biết, là ba tù nhân. Một là Chu Sương, người từng có một băng đảng khá vững vào khoảng chục năm trước, ả này nếu có thời gian xây dựng lại lực lượng thì cũng khá phiền phức. Thứ hai là Tô Linh, kẻ chuyên dụ dỗ đàn ông để giết người cướp của. Liêu Đông Văn, cậu đâu sợ loại này.” Quách Vũ liệt kê ra hai cái tên.
“Hai ả đó chỉ là loại tôm tép không đáng bận tâm, vấn đề là người thứ ba, Vũ Hồng My. Hai người vẫn còn nhớ chứ, chính ả đã lên kế hoạch để ám sát Hoắc Đình Vương và tiêu diệt cả tàn dư băng đảng của hắn.” Liêu Đông Văn nhấn mạnh tầm nguy hiểm của Vũ Hồng My.
Quách Vũ vẫn không thấy có chuyện gì đáng để bận tâm, ông ta xua tay “Tôi biết đó là một kẻ phức tạp, nhưng liên quan gì đến chúng ta chứ? Chẳng lẽ cô ta lại tìm đến chúng ta à?”
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người hãy cảnh giác, bọn tội phạm trốn tù thường sẽ tìm tới người quen. Theo tôi tìm hiểu thì mối quan hệ của cô ta chỉ có người bạn từ nhỏ là Cao Lập nhưng hắn đã chết rồi. Thế thì cô ta sẽ tận dụng quan hệ xã hội cũ để tìm lợi ích, mà chúng ta thì ít nhiều cũng có liên hệ với cô ta trước đó. Có thể cô ta sẽ tận dụng chúng ta cho một kế hoạch nào đó.” Liêu Đông Văn nói.
Hai người còn lại đều cảm thấy hắn lo lắng quá dư thừa.
“Hoắc Đình Vương để cô ta ám sát là do quá mê mẩn cô ta nên lơ là cảnh giác thôi. Suy cho cùng thì Vũ Hồng My vẫn chỉ là một con ả tầm thường, không còn thế lực.” Mã Tiến cười nhạo sự thái quá của Liêu Đông Văn.
Hắn cũng không muốn nói nhiều, việc tốt nhất hắn có thể làm là cảnh báo, nếu hai người họ không bận tâm thì hắn cũng không muốn tốn sức. Đam Mỹ Sắc
Họ chuyển sang chủ đề làm ăn, mọi thứ vẫn đều đang thuận lợi như thường lệ. Mã Tiến bỗng tỏ ra sốt ruột, Quách Vũ hỏi “Ông anh làm gì bồn chồn thế? Có người đẹp nào đang đợi à?”
Mã Tiến cười nói “Đúng là cậu hiểu tôi nhất, đúng là đang tới gần giờ hẹn với một cô diễn viên nổi tiếng. Khó khăn lắm tôi mới đặt được lịch đấy.”
“Thế thì không nên bỏ lỡ, hãy mau về đi. Dù sao chuyện làm ăn đều thuận lợi, cũng không có gì đáng bàn.” Quách Vũ nói, Liêu Đông Văn cũng không thấy cần thiết phải bàn luận thêm.
Mã Tiến liền rời khỏi ghế và giơ tay chào hai người bạn “Vậy tạm biệt anh em.”
Sau khi ông ta đã đi, Quách Vũ bảo “Tên Mã Tiến này có lẽ sẽ có ngày sa cơ vì gái mất. Cậu có nghĩ thế không?”
“Con người luôn có những ham muốn, và họ thường chết bởi ham muốn của chính bản thân mình.” Liêu Đông Văn đáp.
“Sao hôm nay lại nói chuyện nghe văn vở thế? Nhưng nghe cũng có lý đấy.”
Đậu xe vào bãi ở tầng hầm công ty, Mã Tiến đi vào một lối đi nhỏ mà không ai qua lại. Ông ta mở ra một cánh cửa bí mật, đây là nơi ông ta dùng để hẹn hò bí mật với những cô gái không muốn lộ danh tính.
Ngâm nga huýt sáo trong miệng, Mã Tiến bước vào căn phòng được thiết kế riêng cho những buổi như thế này. Ông nhìn thấy bóng dáng một cô gái ở góc giường, Mã Tiến không ngờ cô diễn viên này lại tới sớm như vậy.
“Chào người đẹp, có lẽ cô cũng nôn nóng quá nhỉ? Nếu thế thì có lẽ cũng không nên chờ đợi thêm lâu làm gì nhỉ?” Mã Tiến lại gần, trên mặt nở nụ cười đê tiện.
Khi ông ta tới đủ gần, cô gái bất ngờ quay người lại, lúc này ông ta mới nhận ra rằng đây không phải là cô diễn viên đã được hẹn. Ngoài ra thì gương mặt này cũng khá quen, Mã Tiến không nhầm thì đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Kí ức chạy hỗn độn và dừng lại ở vài năm trước, một cái tên hiện ra trong đầu của Mã Tiến, là Kiều Mộng Vân. Bao năm qua ông ta đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô gái này, lúc này ông ta mới nhận ra mối hiểm họa bị báo thù này.
Ở bên ngoài, dù có cố gắng thế nào thì Kiều Mộng Vân cũng khó lòng mà ám sát được Mã Tiến, chỉ nơi bí mật này mới thuận lợi ra tay. Nhưng làm sao cô ta biết được căn phòng này?
Chỉ có thể là một trong những người ông đã mời tới làm lộ ra, nhưng trong số đó thật khó tưởng tượng có người lại quen biết với Kiều Mộng Vân. Nhưng có thể trong số đó có người quen biết với Vũ Hồng My. Chẳng lẽ thật sự là cô ta lại nhắm tới họ sao?
Đó là những suy nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu của Mã Tiến trước khi một lưỡi dao sắc lạnh cứa qua cổ ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.