Quyển 7 - Chương 459: Chu Lệ Lệ thỉnh cầu
Cách Ngư
22/04/2013
An Tại Đào không kìm nổi quay sang nhìn Đông Phương Du một cái, thấy cô đang cắn chặt môi, rõ ràng cảm thấy bối rối, nhưng trên mặt vẫn hết sức nghiêm nghị.
An Tại Đào đi đến nửa đường thì xuống xe. Hoàng Thao lái xe đi sau xe Đông Phương Du, thấy lãnh đạo xuống xe, liền khẩn trương mở cửa.
Những hành động như thế này, căn bản không cần lãnh đạo yêu cầu, làm lái xe phải tay mắt nhanh nhẹn. Nếu lái xe không để ý, cứ dừng lại đó chờ, chính mình khó coi cũng sẽ gây phiền toái cho lãnh đạo.
Cho nên, người làm lái xe hoặc thư ký, không tinh ý thì sẽ không làm tốt được công việc, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải.
An Tại Đào mở cửa xe, vội vàng lên xe, trong lòng lại lặng yên tính toán. Trong cuộc họp Chủ tịch thành phố sau đó, còn cần phải chuẩn bị những tài liệu gì? Hạng mục nhà máy khí gas cỡ lớn mà mình đề xuất, có thể bị lãnh đạo phản đối hay không? Chính mình sẽ phải ứng đối như thế nào?
Trong số 6 Phó chủ tịch thành phố hiện tại, phía Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khâu Phong trên cơ bản đã gật đầu. Trước đó, An Tại Đào đã tiếp xúc với ông ta. Dưới sự giật dây của Tiết Đức Bản, còn ăn cơm với nhau một lần.
Phó Chủ tịch thành phố Lãnh Mai liền không cần phải nói, khẳng định đứng về phía An Tại Đào. Phó Chủ tịch thành phố Vương Chí Quân và Cổ Lam thái độ tuy rằng trước mắt không trong sáng lắm, nhưng An Tại Đào tin tưởng hai người này sẽ không dám công khai làm trái ý Chủ tịch thành phố Đông Phương Du. Việc mà Chủ tịch thành phố đã đồng ý, bọn họ căn bản là không dám phản đối. Hơn nữa còn có bản thân mặt mũi An Tại Đào.
Về phần Phó Chủ tịch thành phố Triệu Kiến Quốc, An Tại Đào chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào với y, nhưng hẳn là vấn đề không lớn. Loại này là công trình vì nhân dân, ai cũng sẽ không thể ra mặt phản đối. Dù sao nếu xảy ra chuyện gì cũng đã có Đông Phương Du chịu trách nhiệm, bọn họ là Phó Chủ tịch thành phố, cũng không quan hệ gì lắm.
Còn lại cũng chỉ có Phó Chủ tịch thành phố Ngô Quốc Cẩm. Ngô Quốc Cẩm cùng An Tại Đào từng có mấy lần “Giao phong” nhưng đều thất bại. Có thể nói, Ngô Quốc Cẩm đối với An Tại Đào là “Hận thấu xương”, lúc này đây bắt được cơ hội, nếu làm không tốt thì Ngô Quốc Cẩm sẽ nhảy ra làm ầm ĩ.
Nhưng đối với Ngô Quốc Cẩm, An Tại Đào lại cũng không để ở trong lòng. Ở trong tay hắn đang nắm rất nhiều điểm yếu của Ngô Quốc Cẩm, nếu Quốc Cẩm thật sự không thức thời thì hắn cũng không nể nang gì.
Suy trước tính sau, An Tại Đào cảm thấy đã không có bất kỳ “Lỗ hổng” nào, cũng dần dần yên lòng. Hắn phải làm tốt việc này trước khi Bí thư mới Tống Nghênh Xuân đến nhậm chức. Nếu mọi việc đã đi vào quỹ đạo, trên cơ bản sẽ không xuất hiện cái gì bất ngờ ngoài ý muốn.
Cũng không biết tại sao, nhưng đối với bí thư mới Tống Nghênh Xuân, dù chưa bao giờ gặp mặt nhưng An Tại Đào luôn có một cảm giác nguy cơ và nguy hiểm không biết tại sao.
Trong tiềm thức, hắn hy vọng trước khi Tống Nghênh Xuân đến, hắn có thể bố trí xong xuôi mọi việc, sau đó “Thu hoạch quả thực”, mau chóng chấm dứt chức vụ tạm thời ở công ty, tránh để xảy ra chuyện gì không hay. Cái này giống như “Giác quan thứ sáu” của phụ nữ, nghi ngờ chồng mình ngoại tình...Kết quả lại thường là đúng như vậy.
Sự việc sau này đã chứng minh, “Giác quan thứ sáu” của An Tại Đào là vô cùng chuẩn xác. Mà đáng được ăn mừng chính là, hắn đã an bài mọi việc xong xuôi, do đó sau này có sóng to gió lớn thế nào thì cũng vẫn chiếm thế chủ động. Đây đều là về sau, tạm thời không đề cập tới. Hoàng Thao là người cực kỳ tinh ý, khi An Tại Đào ở trong xe suy nghĩ, y sẽ lái xe thật chậm rãi, thật vững vàng, tránh phát sinh tình huống đột ngột làm ngắt đoạn suy nghĩ của An Tại Đào.
Sự cẩn thận này của y khiến An Tại Đào vô cùng tán thưởng và coi trọng. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến An Tại Đào không chịu thay lái xe, đến công ty Phòng Sơn cũng mang Hoàng Thao đi cùng.
Hắn đã quen với sự phục vụ chu đáo, cẩn thận của Hoàng Thao, nếu đổi là người khác, còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới được ăn ý như thế này. Không chỉ có lãnh đạo và thư ký, lãnh đạo và cấp dưới cần ăn ý, mà lãnh đạo và lái xe cũng cần ăn ý. Sự ăn ý này có thể khiến cho lái xe thư thái, lãnh đạo ngồi xe an tâm.
Thấy An Tại Đào đã ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa kính xe, Hoàng Thao lúc này mới tăng tốc, xe chạy như bay đến công ty Than - Khí gas Phòng Sơn.
Lúc sắp đến công ty, An Tại Đào đột nhiên cười cười, chủ động nói chuyện.
- Lão Hoàng, vợ anh ở Quy Ninh dạy học à? Là giáo viên tiểu học hay trung học?
Bình thường lúc ở trong xe, nếu An Tại Đào không chủ động nói chuyện, Hoàng Thao cũng duy trì trầm mặc. Nghe An Tại Đào quan tâm đến cuộc sống của mình, Hoàng Thao ha hả cười:
- Sếp An, vợ tôi là giáo viên tiểu học. Trình độ có hạn, chỉ là một giáo viên bình thường, cũng không có tiền đồ gì lớn, chỉ là đủ kiếm bát cơm.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, lại nói:
- Ngày nào anh cũng theo tôi đi khắp nơi, làm thêm giờ, rất vất vả. Thật là ngại quá. Tôi bình thường bận công việc, cũng quên quan tâm đến cuộc sống riêng của anh. Như vậy đi, tôi trưng cầu một chút ý kiến của anh.
Nếu anh muốn về Quy Ninh làm việc, tôi sẽ nói với lão Cổ, sắp xếp anh đến xã, thị trấn hoặc là phòng ban nào đó của thành phố làm một cán bộ cấp phó phòng. Sau này cũng đừng lái xe, anh theo tôi nhiều năm như vậy, quanh năm suốt tháng cực cực khổ khổ, không được cái gì cả, tôi trong lòng cũng rất áy náy.
Hoàng Thao ngẩn ra, tiện đà có chút lo lắng la lên:
- Lãnh đạo, ngài đây là có ý đuổi tôi sao? Tôi tình nguyện ở lại làm việc bên cạnh lãnh đạo.
An Tại Đào cười cười:
- Tôi không phải muốn đuổi anh đi, tôi cũng hận không thể giữ anh lại. Nhưng con người cũng không nên ích kỷ quá, anh làm việc bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, tôi lại không suy xét đến tiền đồ tương lai của anh, như thế có được không?
Hoàng Thao thở dài, cảm thấy có chút do dự.
Y hiện tại ở một nơi, làm việc một nơi quả thực rất không tiện. Trong nhà không thể quan tâm nhiều, vợ con đều có chút oán than. Hơn nữa, kinh tế gia đình y cũng khá khó khăn, già trẻ lớn bé trong nhà đều dựa vào tiền lương của hai vợ chồng y, cuộc sống thật sự khó khăn.
Quan trọng hơn là An Tại Đào không thể so với các lãnh đạo khác. Là lái xe của hắn, ít “nước béo” cũng không có. Không giống như lái xe của các lãnh đạo khác, hút thuốc uống rượu căn bản là không cần tiêu đến tiền, toàn là người ta tặng đến tận tay. Có lúc nhiều đến mức mang đến các cửa hàng bán lại để lấy tiền.
Nước chảy chỗ trũng, người hướng lên trên, cho dù là lái xe Hoàng Thao, trong lòng cũng có chút tâm tư riêng. Có thể làm một cấp phó phòng, đối với Hoàng Thao mà nói, coi như là một kết quả khá lý tưởng, tại sao không?
Cho nên, An Tại Đào vừa nói như vậy, Hoàng Thao quả thật là có chút tâm động.
Nhưng nghĩ một chút, Hoàng Thao lại không nghĩ rời khỏi lúc này. Dựa vào khí chất và cách đối nhân xử thế của An Tại Đào, chỉ cần mình kiên trì thêm vài năm nữa, An Tại Đào nhất định sẽ thăng chức hơn nữa, chính mình cũng sẽ đạt được lợi ích lớn hơn là một cấp phó phòng. Thoạt nhìn thì có vẻ lóa mắt, nhưng tính về lâu dài thì chưa chắc đã tốt.
Không thể không nói, tuy rằng chỉ là một lái xe, nhưng Hoàng Thao nhìn vấn đề rất rộng, rất xa.
Nhận thấy được Hoàng Thao cảm xúc dao động, An Tại Đào im lặng không nói gì, lẳng lặng chờ y phản ứng. Hoàng Thao cắn chặt răng, thấp giọng nói:
- Tôi tình nguyện ở lại làm việc bên cạnh lãnh đạo. Nếu lãnh đạo không đuổi tôi đi, tôi sẽ không đi!
An Tại Đào nghe xong, đột nhiên khẽ mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Cũng được, nhưng anh phải đi làm giữa hai nơi cũng không phải là cách lâu dài. Như vậy đi, Phó Chủ tịch thành phố phân công quản lý hệ thống điện lực là Lãnh Mai, tôi sẽ đi tìm cô ấy, đề nghị chuyển vợ anh đến cục Điện lực thành phố. Căn nhà ở Quy Ninh thì bán đi, tôi sẽ giúp anh mua một căn nhà mới ở thành phố, sau này sống ở thành phố, anh xem như vậy có được không?
Cục Điện lực thành phố là một đơn vị tốt, đãi ngộ cao, không phải người bình thường có thể đi vào. Nghe nói hệ thống điện lực lương một năm của nhân viên bình thường có thể hơn một trăm ngàn, không kể nhân viên quản lý. Nếu vợ Hoàng Thao có thể vào được cục Điện lực thì thu nhập sẽ tăng gấp mấy lần.
Hoàng Thao nghe vậy mừng rỡ, liên tục nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, cảm ơn lãnh đạo quan tâm. Nếu tôi về nhà nói với vợ tôi tin này, khẳng định là đêm nay cô ấy sẽ không ngủ được.
- Ha ha, cứ quyết định như vậy đi. Hai ngày tới anh tranh thủ thời gian làm chuyện này. Ngày mai hoặc ngày kia đến tìm Phó chủ tịch thành phố Lãnh nhận quyết định, lát nữa tôi sẽ nói với Phó Chủ tịch thành phố Lãnh một tiếng. Khẩn trương chuyển nhà đến đây, cũng đỡ phải chạy qua chạy lại.
An Tại Đào thản nhiên cười, khoát tay, cũng không nói thêm gì nữa.
Giúp đỡ gia đình Hoàng Thao giải quyết khó khăn chỉ là ý nghĩ ngẫu nhiên của An Tại Đào. Hắn tự nghĩ, là lãnh đạo đã đạt đến một mức nào đó, những người phục vụ cho hắn, hắn cơ bản đều có suy xét. Một là lái xe Hoàng Thao, người kia là thư ký Bành Quân. Hai người đều cùng hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, rất vất vả, trả giá rất nhiều, đạt được rất ít. Đôi khi, An Tại Đào trong lòng cũng có chút băn khoăn.
An Tại Đào không giống như các cán bộ khác. Trong mắt các lãnh đạo khác, lái xe, thư ký quanh mình có vất vả một chút cũng là nên thế. Đây chính là “Đãi ngộ” mà lãnh đạo như mình được hưởng. Nhưng An Tại Đào lại không nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy giữa người với người, luôn chú ý cái tình cảm.
Đối với kẻ thù, hắn chưa bao giờ nương tay, nhưng đối với người một nhà, hắn lại chưa bao giờ keo kiệt. Nói ngắn gọn, đây là phẩm chất tốt đẹp của cán bộ An Tại Đào. Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng mà Bành Quân cam tâm tình nguyện đi theo hắn.
Trở lại công ty, đi lên lầu ba, lúc đi ngang qua văn phòng Quý Mộng Khiết, thấy cửa văn phòng rộng mở, bên trong còn có âm thanh nói chuyện, dường như cô đang thảo luận với Lý Kiệt và Lương Mậu Tài về tình hình hoạt động của công ty tập đoàn.
Văn hóa doanh nghiệp của một doanh nghiệp là trong quá trình vận hành lâu dài dần dần đạt được, nhưng công ty Than – khí gas Phòng Sơn thì làm gì có cái gọi là văn hóa doanh nghiệp. Quản lý lạc hậu hỗn loạn, quan hệ nội bộ lục đục, ngươi lừa ta gạt còn rất nhiều, căn bản là không có bầu không khí văn hóa.
Cho nên, cũng chỉ có thể lấy hình thức văn bản để lên giây cót tinh thần cho mọi người, sau đó dần dần tuyên truyền. Cái này cũng là bất đắc dĩ, An Tại Đào gọi đây là “Tẩy não”.
Ba người đang tranh luận cái gì đó, Quý Mộng Khiết tinh mắt nhìn thấy An Tại Đào, liền hô lớn:
- Sếp An, vừa khéo, anh vào đây một chút.
An Tại Đào cười ha hả, bước vào:
- Tổng giám đốc Quý, tìm tôi à?
- Sếp An!
Lương Mậu Tài và Lý Kiệt khẩn trương chào An Tại Đào. An Tại Đào hướng hai người vội vàng gật gật đầu, lại dừng ở gương mặt có chút nhăn nhó của Quý Mộng Khiết, cười hỏi:
- Tổng giám đốc Quý, vất vả rồi. Có gì khó khăn cần tôi phối hợp sao?
Quý Mộng Khiết lắc lắc đầu:
- Khó khăn thật ra không có. Lão Lý và lão Lương rất ủng hộ công tác của tôi, chỉ có điều có chuyện này cần anh quyết định.
Tôi muốn hỏi anh, anh thật tâm muốn xây dựng hệ thống văn hóa doanh nghiệp hay chỉ là hình thức? Nếu là chạy theo hình thức thì dễ nói rồi. Chúng ta cứ tham khảo các xí nghiệp khác làm ra sao rồi rập khuôn lại là được.
Không cần tiêu tiền, cũng không cần lãng phí rất nhiều thời giờ. Nhưng nếu là thật tâm muốn làm văn hóa doanh nghiệp thì phải làm thực sự từ những việc nhỏ nhất. Tôi cho rằng các ngài cần mời một công ty quảng cáo truyền thông đến, căn cứ tình hình của công ty tiến hành thiết kế và quy hoạch tổng thể. Bao gồm logo của công ty, slogan, tôn chỉ, mục tiêu...đều phải thiết kế thống nhất. Cái này cần tranh thủ thời gian, trước khi công ty chính thức treo biển hành nghề thì phải hoàn thành.
An Tại Đào khoát tay:
- Tổng giám đốc Quý, đương nhiên không phải chỉ là hình thức. Nếu là muốn làm cho có lệ, tôi đâu cần phải mời cô đến đây.
Nói xong, An Tại Đào đi ra cửa, hô lớn:
- Tôn Chấn Lâm! Tôn Chấn Lâm!
Cách đó hai gian phòng chính là văn phòng của Tôn Chấn Lâm. Tôn Chấn Lâm đang sửa tài liệu, thình lình nghe tiếng gọi của An Tại Đào, liền hoảng sợ chạy vội đến.
- Lãnh đạo tìm tôi?
Tôn Chấn Lâm kính cẩn nhìn An Tại Đào, ánh mắt vội vàng nhìn lướt qua đám người Quý Mộng Khiết.
- Chủ nhiệm Tôn, ông phố hợp làm việc với Tổng giám đốc Quý.
An Tại Đào nói xong, quay đầu nhìn Quý Mộng Khiết:
- Tổng giám đốc Quý, tôi bận nhiều việc, chuyện này đành nhờ cô vậy. Mặc kệ là tìm công ty quảng cáo cũng được, chính mình thiết kế cũng xong, tóm lại là tùy Tổng giám đốc Quý. Chỉ cần làm cho tốt, tiền không là vấn đề.
An Tại Đào lại nhìn Tôn Chấn Lâm:
- Chủ nhiệm Tôn, Tổng giám đốc Quý có cần cái gì thì văn phòng công ty phải cung cấp đầy đủ. Khoản chi dưới một trăm ngàn ông có thể toàn quyền ký tên. Quyền này tôi giao cho ông, tôi hy vọng ông có thể toàn lực phục vục Tổng giám đốc Quý cho tốt.
Tôn Chấn Lâm khẩn trương gật đầu:
- Vâng, xin lãnh đạo yên tâm. Tổng giám đốc Quý yên tâm, ngài có vấn đề gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi ở ngay phòng cạnh đây, ngài gọi một tiếng thì tôi sẽ đến ngay.
Tôn Chấn Lâm cười nói.
Trở lại văn phòng của mình, lên mạng nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết vài câu, thăm hỏi Lưu Ngạn và Mạnh Cúc một chút. Mặc kệ hai cô có ở trên mạng hay không, nhưng cứ mấy ngày An Tại Đào lại hỏi thăm các cô mấy câu, lâu dần thành thói quen.
Tắt khung cửa sổ nhắn tin, An Tại Đào tùy ý ở trên mạng xem tin tức. Không bao lâu, nick của Lưu Ngạn sáng lên, hắn thuận tay mở ra, thấy Lưu Ngạn gửi cho mình một bức tranh động hình con heo đang hướng về phía mình nguây nguẩy mông, liền không kìm nổi phì cười.
- Đào, hôm qua mẹ em gọi điện, nói ông nội của Trương Hân sáng hôm qua đến tìm ông nội em chơi cờ. Phải đến hơn một năm rồi ông ta không bước vào cửa nhà em.
Thấy “Tin tức” của Lưu Ngạn, khóe miệng An Tại Đào hiện lên chút cổ quái, hắn đột nhiên dừng lại, gõ mấy chữ, nhưng nghĩ thế nào lại xóa đi, cũng không có trả lời Lưu Ngạn.
- Tiểu Ngạn, vụ việc của Trương Hân với Chu Lệ Lệ của huyện Cốc Lan em nhớ không? Hóa ra chính là Chu Lệ Lệ của Cục bảo vệ môi trường.
Lưu Ngạn gửi một vẻ mặt “Nghi hoặc”, sau đó lại trả lời:
- Bỏ đi, mặc kệ việc của bọn họ.
Mấy người làm quan các anh, cả ngày chẳng làm việc gì cả, chỉ biết đấu đá nhau.
Đúng rồi, Đào, em nói cho anh biết chuyện này. Cúc tỷ đã lớn tuổi rồi, chị ấy vẫn muốn sinh một đứa con. Anh cũng biết đấy, phụ nữ càng lớn tuổi càng sinh nở khó khăn, rất nguy hiểm.
Chị ấy không tiện nói nhưng em cũng hiểu được ý tứ của chị ấy. Em trước tiên nói cho anh biết, sau đó sẽ nói với Hiểu Tuyết.
An Tại Đào trong lòng thở dài, cũng lại là những lời Hạ Hiểu Tuyết vừa nói. Vừa rồi Hạ Hiểu Tuyết cũng nhắc đến tâm sự của Mạnh Cúc, về việc sinh con, Hạ Hiểu Tuyết cũng có suy nghĩ khác.
Ba cô gái khẳng định đều muốn sinh con, nhưng ba người lại không thể đồng thời mang thai được, chỉ có thể từng người một. Dù sao, sản nghiệp sau lưng cũng phải nắm trong tay. Mạnh Cúc lớn tuổi nhất, cũng chỉ có thể ưu tiên cho cô. Chỉ có điều Mạnh Cúc mang thai, Triệu gia có thể gây trở ngại hay không. Đây là điều Hạ Hiểu Tuyết lo lắng.
Lưu Ngạn thấy An Tại Đào nói lại những gì Hạ Hiểu Tuyết lo lắng, cũng trở nên trầm mặc. Thật lâu sau, cô mới nói:
- Đào, anh cũng đừng lo lắng, chuyện này để Cúc tỷ tự mình xử lý đi. Em sẽ nói với chị ấy về ý của anh với Hiểu Tuyết, hoặc là ba chị em sẽ ngồi xuống nói rõ ràng, bàn xem việc này sẽ xử lý thế nào.
Anh làm việc đi, em phải đi ra ngoài rồi, buổi tối nói chuyện sau. Bye bye!
Lưu Ngạn dường như là có việc, vội vàng gửi tin đến, sau đó thoát ra.
An Tại Đào quay đầu nhìn cây bạch dương xanh tươi ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút thất thần. Tâm tư của Mạnh Cúc hắn đương nhiên đã sớm biết. Cô luôn luôn muốn được làm mẹ, mong muốn ngày càng mãnh liệt.
Nhưng cô lại lo lắng điều này sẽ làm Hạ Hiểu Tuyết không vui, nên vẫn luôn để ở trong lòng.
Kỳ thật, Mạnh Cúc muốn sinh con thì cứ sinh, hoặc là đi Mỹ, đi Châu Âu, hoặc là về Nam Dương, thần không biết quỷ không hay. Hơn nữa với thân phận hiện tại của ba cô gái, cũng không có người nào dám xen vào chuyện cá nhân của các cô.
Chỉ có điều vấn đề lớn nhất ở chỗ, Triệu gia có thể đồng ý hay không? Hiện giờ Triệu lão luôn duy trì thái độ trầm mặc, có thể vì vậy mà nổi trận lôi đình hay không? Điểm mấu chốt là ở đó, cũng chính là điều An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết lo lắng.
Ngẫm nghĩ một chút, không khỏi có chút nhức đầu. Nhưng nghĩ lại, nếu Mạnh Cúc đã muốn sinh con, khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết vấn đề của Triệu gia. Cô không còn là đứa trẻ, sẽ biết phải làm gì. Nghĩ thế, tâm trạng An Tại Đào liền bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên, có ai đó gõ cửa văn phòng.
- Vào đi!
An Tại Đào hô lớn.
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, đứng đó là một người phụ nữ gương mặt có chút tái nhợt, An Tại Đào giật mình kinh hãi, đứng dậy kinh ngạc nói:
- Chủ tịch huyện Chu? Mau tới đây, mời ngồi.
- Thật ngại quá, tôi tới thật mạo muội, xin Trợ lý An thứ lỗi.
Chu Lệ Lệ duyên dáng đi tới, ngồi ở sofa.
- Có chút việc muốn làm phiền Trợ lý An.
Chu Lệ Lệ đương nhiên là có chuẩn bị mà tới, cũng không muốn cùng An Tại Đào khách sáo hàn huyên, trực tiếp đã nói ra ý đồ.
- Vâng, xin mời cứ nói!
An Tại Đào có chút không ngờ, thầm nghĩ người phụ nữ này đến tìm mình làm gì.
Chu Lệ Lệ có chút do dự, khuôn mặt đỏ bừng. Cô chậm rãi lấy từ trong túi ra một gói nhỏ bọc kín, đưa qua.
- Đây là việc cá nhân của tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, phiền Trợ lý An thay tôi xử lý mấy thứ này.
Chu Lệ Lệ nói xong, vội vàng đứng lên chào An Tại Đào sau đó chạy đi.
An Tại Đào ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì Chu Lệ Lệ đã đi rồi. Hắn nghi hoặc mở gói nhỏ ra, thấy bên trong có một mẩu giấy và một băng ghi âm mi ni cùng vái thứ lặt vặt khác. Xem xong mấy thứ này, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ cổ quái, hắn nở nụ cười khổ.
Vì sao cô ta muốn tìm mình? Hiển nhiên là cô ta cho rằng mình là “Đối thủ” và “Kẻ thù” của Trương Hân, những thứ này ở trong tay mình khá an toàn. Một khi cô xảy ra việc gì, chính mình vì muốn đánh bại Trương Hân, sẽ giao mấy thứ này ra. Như vậy cũng sẽ bảo vệ được cô.
Người phụ nữ này không đơn giản! An Tại Đào thầm than một tiếng.
Chu Lệ Lệ lái xe chạy như bay mà đi. Cô muốn gặp mặt ông nội Trương Hân để đàm phán. Thần sắc kiên nghị và lạnh lùng, phen này cô phải “Nói chuyện” rõ ràng với Trương gia, giành quyền lợi cho mình.
Cô dù sao cũng đã lăn lộn trong quan trường, biết Trương gia thế lực rất lớn, chính mình chỉ là một cô gái yếu ớt, nếu cùng Trương gia đối đầu thì khẳng định là chịu thiệt. Để đề phòng bất trắc, cô phải tính đường lui cho mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô nhớ tới An Tại Đào. Cô rất rõ ràng, cô đem mấy thứ này giao cho An Tại Đào, một khi cô xảy ra sự tình gì, An Tại Đào khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đem chuyện này truyền ra ngoài. Cái này gọi là “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu”. Nếu chính mình phải “Đấu tranh” với Trương gia, An Tại Đào liền là đồng minh.
Đương nhiên, cô giao cho An Tại Đào chỉ là bản sao, một số bản sao như vậy cũng đang ở trong tay người nhà và bạn bè của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.