Quan Thanh

Quyển 7 - Chương 460: Đại tướng quân Trương

Cách Ngư

22/04/2013



Lời của Đại nguyên soái Bành đều là những lời nói của vị lãnh tụ vĩ đại, người trong nước đều biết cả. Nhưng người trong nước không biết rằng, dưới trướng Đại tướng quân Bành năm đó, có một viên tướng dũng mãnh thiện chiến, đại tướng quân Trương, rất có tiếng trong quân đội.

Đó là ông nội Trương Hân, tiếng tăm lừng lẫy, Đại tướng quân Trương. Trước khi tham gia chiến dịch giải phóng Sông Giang, ông ta đã là Quân đoàn trưởng binh đoàn giải phóng dã chiến. Sau khi kiến quốc, được trao hàm Thiếu Tướng, là một trong những vị tướng khai quốc, sau đó lại dẫn quân vượt Áp Lục giang, rầm rầm rộ rộ.

Trong kiếp sống trên yên ngựa, Đại tướng quân Trương không biết có bao nhiêu vết thương: chân trái một chỗ, đỉnh đầu một lỗ, mắt phải, bất hạnh mất đi mắt phải, đứt động mạch chủ đùi phải, suýt mất đi sinh mạng, chân trái bị thương, tổn hại thần kinh, có lần không thể đi lại được, cạnh đùi phải có đầu đạn xuyên vào, dưới tình thế cấp bách, tự tay ông phải cắn răng kéo ra, cạnh chân trái một chỗ, cánh tay phải một một chỗ.

Số lần bị thương và lên chức của Đại tướng quân Trương có quan hệ rất ngộ nghĩnh: Tham gia Hồng quân năm thứ hai, trong lần bị địch bao vây dù bị thương vẫn giữ vững vị trí, thăng chức chức phó Đại đội trưởng; dù hai lần bị thương vẫn kiên trì chiến đấu, lấy được một ngôi sao đỏ được đảm nhiệm Đại đội trưởng; bị một viên đạn xuyên qua má lên đến đầu, máu chảy đầy mặt, được làm Tiểu đoàn trưởng; trong sáu năm chiến đấu trong Hồng quân, bị thương hai lần, từ chiến sĩ đã lên đến cấp đoàn trưởng. Chín lần bị thương thăng chín cấp, có một vết sẹo là lên một hàm.

Sau khi từ Triều Tiên về nước, Đại tướng quân Trương nhận chức Tư lệnh Quân khu phía Nam. Làm ở quân khu năm năm, được về tổng bộ nhận chức, trở thành một trong những thủ trưởng tổng bộ, trong quân đội, cấp dưới rải đầy thiên hạ, mạng lưới quan hệ cực lớn.

Đại tướng quân Trương gần bát tuần nhưng vẫn còn cứng cáp. Ông đứng trước cửa sổ, lưng vẫn còn thẳng. Mái tóc hoa râm ngay ngắn. Dù đã là anh hùng vào xế chiều, nhưng vẫn còn khí khái quân nhân.

Dưới sự bức bách của Chu Lệ Lệ, Trương Hân rơi vào đường cùng, đành phải nói rõ với người trong nhà, cũng phải nói chuyện sẽ đăng ký kết hôn với Chu Lệ Lệ. Chuyện này, cha mẹ Trương Hân không dám giấu diếm, phải nói rõ với ông.

Sau khi nghe thông báo, Đại tướng quân Trương lập tức nổi giận. Lúc này quyết định sáng sớm hôm sau sẽ chạy tới Phòng Sơn, chuẩn bị gặp mặt Chu Lệ Lệ, người phụ nữ dám uy hiếp người nhà họ Trương.

Dù sao tuổi tác và thân phận như vậy, Đại tướng quân Trương rời Bắc Kinh, y tá, vệ sĩ và vài người nhà phải đi theo. Nhưng lúc này, xuất hiện trước mắt Trương Hân chỉ có mình Đại tướng quân Trương.

Đại tướng quân Trương đứng thẳng như núi, khí thế nghiêm trang, mơ hồ vẫn còn thấy được khí thế tung hoành trên chiến trường, lãnh đạo thiên binh vạn mã, anh dũng giết địch năm xưa.

Trương Hân run sợ đứng đó, uể oải cúi đầu, ngay cả rắm cũng không dám thả.

Y vốn chờ ông Trương nổi cơn lôi đình, nhưng không ngờ Đại tướng quân Trương lại vẫn duy trì im lặng khác thường. Từ lúc vào Phòng Sơn, vào đến nhà, ông vẫn chưa nói với Trương Hân một câu.

Chuông cửa vang lên.

Trương Hân giật nảy mình, lập tức ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy nét mặt uy nghiêm của ông nội mình dường như mỗi nếp nhăn đều trở nên sinh động hơn.

Từ nhỏ đến giờ Trương Hân chưa bao giờ thấy vẻ mặt sinh động thế này của ông nội. Là phẫn nộ hay là… Y không khỏi ngây cả người.

Lại nghe Đại tướng quân Trương hừ lạnh một tiếng, lọt vào tai Trương Hân như tiếng sấm mùa xuân:

- Còn không đi mở cửa, có khách đến đấy!

Trương Hân hoảng sợ, vội lúng túng đi mở cửa.

Cửa mở, Chu Lệ Lệ mặc trang phục công sở rất thanh lịch, trang điểm rất nhẹ, thần thái bình tĩnh. Cô dường như không có việc gì, bước đến, thản nhiên nhìn Trương Hân.

Một luồng ánh mắt sắc bén từ góc phòng khách bắn tới. Trong lòng Chu Lệ Lệ hết sức nghiêm trang, biết rõ đó là ông nội của Trương Hân, là Đại tướng quân Trương trong truyền thuyết, cố dùng sức ngăn chặn sự bất an trong lòng, chậm rãi bước tới.

Chu Lệ Lệ cúi đầu, im lặng đứng một bên.

Đại tướng quân Trương nhìn cô thật kỹ, đột nhiên mỉm cười:

- Mời cô ngồi.

Chu Lệ Lệ ngối xuống, lòng củng dần bình tĩnh. Cô đã sớm xác định, bằng bất cứ giá nào, bất kể ông ta là Đại tướng quân Trương hay Đại tướng quân Lý, tóm lại nhà họ Trương các người phải cho tôi lẽ công bằng khiến tôi hài lòng, không thì thôi!

Đại tướng quân Trương chậm rãi mở miệng:

- Cô, tôi biết chuyện của hai người nên lập tức chạy đến đây. Nhà của chúng tôi dã sinh ra thằng súc sinh này là sai lầm. Cô cứ nói thẳng, cô muốn gì, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ chấp nhận.

- Tôi hoàn toàn không có yêu cầu gì, tôi cũng không muốn leo lên nơi cao sang quyền quý. Trương gia các người tuy quyền quý, nhưng trong mắt Chu Lệ Lệ tôi cũng chẳng là gì. Tôi chỉ muốn lẽ công bằng. Tôi là một người phụ nữ, lại bị người nhà họ Trương các người đùa cợt. Nhưng tôi còn là một Chủ tịch huyện, tôi cũng có tôn nghiêm của tôi.

Giọng nói của Chu Lệ Lệ hơi kích động. Cô nghiến răng:

- Trương Hân nhất định phải kết hôn với tôi, nếu không, tôi sẽ không bỏ qua.

Đại tướng quân Trương nhíu mày, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng:

- Cô đang uy hiếp tôi sao? Tôi theo binh nghiệp cả đời, vào sinh ra tử trên chiến trường còn chưa kẻ nào dám uy hiếp tôi.

Trong lòng Chu Lệ Lệ kêu đánh bộp một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường:

- Tôi không uy hiếp ai cả. Trương gia các người quyền quý, tôi không hề muốn trèo cao. Là do cháu của ông dụ dỗ, đùa cợt tôi. Tôi xin hỏi ông Trương, ông cũng là một vị tiền bối cách mạnh, chẳng lẽ một cô gái yếu đuối như tôi, bị người ta chơi đùa xong rồi bỏ, lại không nên đòi lại công bằng sao?

- Chuyện bội tình bạc nghĩa này là tác phong con cháu gia đình cách mạng các người sao?



Chu Lệ Lệ cười lạnh nói.

- Trương gia các người có thể diện, còn một cô gái yếu đuối nhỏ bé như tôi thì có thể giày xéo, không đáng một đồng sao?

Đại tướng quân Trương nhất thời không nói được gì, nhưng chợt hừ lạnh một tiếng:

- Người chứ không phải thánh, có thể do thằng súc sinh này sai lầm, Trương gia cũng biết lỗi, Trương gia có thể bồi thường cho cô. Cô nhỏ này, không cần múa may trước mặt ông già này nữa, có điều kiện gì cứ đề xuất đi.

Trong lòng Chu Lệ Lệ không khỏi phẫn nộ. Cô cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nghiêm trọng. Cô đột nhiên đứng dậy, căm giận nói lớn:

- Nếu ông Trương đã nói vậy, quên đi, chúng ta không còn gì để nói. Trương Hân, anh cứ chờ Ủy ban Kỷ luật và Cục Công an gọi đến đi.

- Chính anh gây ra chuyện thì anh phải trả giá.

Chu Lệ Lệ xoay người bước đi.

Đại tướng quân Trương cả giận, trầm giọng nói, mặt đỏ lên, dường như hơi co giật:

- Người trẻ tuổi, làm việc thật không suy xét chu toàn. Nhà chúng ta không phải người thường, cô làm như vậy, tổn hại người khác chưa chắc có lợi cho bản thân mình. Cô nhỏ, cô phải thận trọng.

Trương Hân thấy ông nội mình kích động, sợ cho bệnh tim của ông, vội vàng đến nhẹ nhàng nói:

- Ông nội, ông đừng nóng giận, đều là lỗi của Hân nhi. Cháu sai rồi, ông ngàn vạn lần phải giữ gìn sức khỏe.

- Cút ngay!

Đại tướng quân Trương xua tay.

Chu Lệ Lệ nghe trong giọng nói của Đại tướng quân Trương có ý uy hiếp. Trên thực tế, là nhà quyền quý, Trương gia hoàn toàn có khả năng chèn ép một nữ cán bộ nho nhỏ như vậy. Thậm chí, nhất là lúc Đại tướng quân Trương đích thân xuất mã.

Chu Lệ Lệ không sợ chút nào, cô chậm rãi xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Đại tướng quân Trương, thản nhiên nói:

- Ông Trương, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi và cháu ông lui tới, trên quan trường Phòng Sơn ai ai cũng biết, bị cháu ông vứt bỏ, thanh danh của tôi sẽ bị hủy, cho nên tôi không có lựa chọn. Không phải cá chết thì lưới rách!

- Nói hơi khó nghe, tôi là một cô gái yếu ớt, nếu hoàn toàn không chuẩn bị, sao có thể dám ra điều kiện với một người đáng tôn sùng như ông Trương đây?

Chu Lệ Lệ giễu cợt liếc nhìn Trương Hân.

- Dưới cánh chim của ngài, anh ta còn chưa trưởng thành đâu! Ha ha…

Chu Lệ Lệ đột nhiên cười phá lên, âm thanh vô cùng xấc xược và khiêu khích.

Nhưng rõ ràng là Đại tướng quân Trương không hề tức giận, ngược lại thần sắc còn bình tĩnh hơn, đột nhiên mỉm cười nhìn Chu Lệ Lệ, gật đầu, vỗ tay:

- Cô nhỏ này thật không tệ, có đảm, có lược, có thức, có mưu. Cô đã đi đến đây, quả thật cũng không dễ.

- Theo như lời cô nói, thằng súc sinh nhà tôi còn chưa trưởng thành, cảm ơn cô nhắc nhở.

- Cô này, cô đi về trước đi, trước tối nay tôi sẽ cho cô một công đạo khiến cô hài lòng, tuyện không làm cô thất vọng.

Đại tướng quân Trương quả quyết khoát tay.

Đại tướng quân Trương ngồi trên sô pha, lẳng lặng nhìn đứa cháu Trương Hân đang kinh sợ đứng trước mặt mình, nét mặt âm u, không hề lên tiếng.

- Ông nội, cháu sai rồi, ông phạt cháu đi.

Trương Hân ủ rũ đứng yên, không còn chút tinh thần. Kiêu ngạo và tôn nghiêm của y vì Chu Lệ Lệ xuất hiện và Đại tướng quân Trương đến, đã biến mất, gần như hóa thành hư ảo.

- Cháu có biết cháu sai ở đâu không?

Đại tướng quân Trương thản nhiên hỏi:

- Phụ nữ chẳng là gì cả, trời sinh đàn ông háo sắc. Cháu sa vào đàn bà, tuy hơi quá đà, nhưng ông không vì thế mà tức giận.

- Chuyện khiến ông tức giận là bộ dáng này của cháu.

- Trương Hân, cháu có biết tật xấu lớn nhất của cháu là gì không?

Đại tướng quân Trương thản nhiên nói:



- Kiêu ngạo! Có thể nói là kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, không biết cuối cùng mỉnh chỉ đang ăn mày mấy bát cơm khô. Dù bên ngoài cháu giả vờ khiêm tốn, nhưng trong lòng cháu cái đuôi đã vểnh lên tới trời.

- Kiêu ngạo không phải là bệnh ngoài da, nhưng nếu không nhận thức được khuyết điểm ấy thì sẽ bị người xỏ mũi. Đây là bệnh.

Đại tướng quân Trương trầm giọng nói:

- Nói về tài học hay năng lực, cháu không hề kém thằng nhóc họ An kia, nhưng ngàn vạn lần không được xem thường hắn. Ngay từ đầu, cháu đã tự cho mình là đứng trên cao nhìn xuống, kết quả lại bị người ta âm thầm đặt bẫy sau lưng. Suýt nữa đã chụp được cháu rồi.

- Mấy năm nay, cháu ở cơ sở, xem ra là không thật sự học được gì.

Đại tướng quân Trương thở dài, khoát tay:

- Thật sự làm ông thất vọng.

- Nếu trên chiến trường, có thể anh chết tôi sống. Nhưng đây lại là quan trường. Cần mưu lược, cần trí tuệ, cần tâm cơ, còn cần cả may mắn nữa, thiếu một thứ cũng không được. Những thứ thằng nhóc họ An kia có, cháu đều có, nhưng sao cháu lại không phải là đối thủ của hắn? Cháu kém hắn cái gì?

Đại tướng quân Trương liếc nhìn Trương Hân đang tái nhợt:

- Được, suy nghĩ kỹ chút đi, cháu của ông. Xem thường đối thủ, rốt cuộc bị người ta cho thành đầu đất.

- Đừng nói cái tên họ An kia, ngay cả Chu Lệ Lệ cháu cũng đấu không nổi.

Đại tướng quân Trương thở dài:

- Bị một phụ nữ đùa bỡn đến hết đường sống. Nhưng cô gái này cũng không tệ, ông đồng ý cho cháu cưới cô ấy.

Trương Hân khiếp sợ ngẩng đầu nhìn ông nội mình. Nhưng sắc mặt Đại tướng quân Trương rất lạnh lùng, im lặng không nói gì. Nhưng đôi mắt sáng quắc của ông lại phóng ra tia lạnh lẽo như có như không khiến Trương Hân băn khoăn.

- Nghĩ cho kỹ rồi hãy lựa chọn. Là nghiêm túc theo ông về Bắc Kinh hay sao thì tự cháu chọn đi.

Đại tướng quân Trương khoát tay.

- Ông chuẩn bị đi gặp thằng nhóc họ An mà lão Lưu khen không ngớt kia.

Đại tướng quân Trương thong thả bước ra khỏi thư phòng của Trương Hân, tay cầm điếu thuốc nhưng không châm lửa. Miệng ông lộ một vẻ tươi cười không nắm bắt được, chăm chú nhìn cháu mình.

- Muốn thế nào?

- Dạ.

Trương Hân cắn răng, thần sắc bình tĩnh gật đầu.

- Ông nội, cháu ngã ở đâu sẽ đứng lên ở đó. Vở tuồng này mới vừa diễn, cháu không rời đi đâu.

- Cháu sẽ không làm mất mặt họ Trương, xin ông nội yên tâm.

Trương Hân nói nhẹ nhàng nhưng rất kiến quyết.

Đại tướng quân Trương thản nhiên cười, khoát tay:

- Mất mặt chẳng là gì, quan trọng là học hỏi được những gì. Ông hy vọng cháu có thể khiên chiến được với thằng nhóc họ An này một lần. Ông không hy vọng con cháu nhà họ Trương lại thành những kẻ đớn hèn không xương cốt.

- Được rồi, giờ chúng ta đi giải quyết chuyện Chu Lệ Lệ, biết nói sao rồi chứ?

Đại tướng quân Trương đột nhiên khẽ mỉm cười:

- Người phụ nữ này rất thích hợp với cháu. Ông hy vọng cô ấy sẽ dạy cho cháu trưởng thành.

Chân mày Trương Hân thoáng nhíu lại, nhưng lại giãn ra, cười nói:

- Ông nội, ông nói đúng. Thật ra Chu Lệ Lệ đối với cháu rất tốt. Là cháu phụ người ta. Cháu sẽ đi xin lỗi cô ấy, hy vọng được cô ấy tha thứ.

Ánh mắt thiếu sức sống của Đại tướng quân Trương lộ ý cười, gật đầu:

- Được, tốt lắm. Đi thôi. Xương cốt của ông nội không thể so với cháu được đâu.

Hết giờ làm việc, An Tại Đào chuẩn bị rời khỏi công ty. Đêm nay hắn có hẹn với Lãnh Mai đi ăn cơm Tây. Mới ra khỏi văn phòng, điện thoại đã reo lên. Một giọng người già trầm thấp nhưng rõ ràng truyền đến tai hắn:

- Đồng chí Tiểu An, tôi họ Trương, từ Yên Kinh đến, là ông nội Trương Hân, tôi muốn gặp mặt cậu. Cậu có thể thu xếp cho ông già này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook