Quyển 7 - Chương 453: Quyền bí thư Đông Phương Du
Cách Ngư
22/04/2013
An Tại Đào âm thầm nhíu nhíu mày, lời nói này Tiết Đức Bản khiến hắn rất phản cảm nhưng cũng không nói gì cả.
Nói một cách thẳng thắn, thôn cũ Vân Lan là nơi thích hợp nhất để xây dựng nhà máy luyện than cốc. Cách xa nội thành, nhưng khoảng cách lại không quá xa, giảm bớt ô nhiễm không khí, tiết kiệm tài chính, đồng thời, ở đây lại sát ngay đường quốc lộ, giao thông vô cùng nhanh chóng và thuận tiện.
Nhưng khu mới thôn Vân Lan lại có mấy chục ngàn người, vừa có người dân thôn Vân Lan, lại có các khu ký túc xá công nhân của các công ty, xí nghiệp tại Vân Lan, lại thêm những người đến thuê nhà ở. Đông dân cư như thế mà xây dựng một công trình công nghiệp hóa chất cỡ lớn, cho dù là một nhà máy có tính chất công ích thì An Tại Đào cũng hiểu được có chút không ổn.
Tuy rằng ô nhiễm trong quá trình luyện than cốc và các công trình hóa chất khác nhau, nhưng chung quy lại vẫn là ô nhiễm môi trường. Chủ yếu là bụi và khói thải, còn cả nước rửa than nữa, dù nhiều dù ít cũng gây ra ô nhiễm nhất định. Không đến vạn bất đắc dĩ, An Tại Đào không muốn đem hạng mục công nghiệp nặng loại này xây dựng ở gần khu dân cư.
Là người tái sinh, An Tại Đào biết rõ hậu quả của ô nhiễm môi trường đối với người dân nông thôn. Tuy rằng một người không thể có khả năng xoay chuyển trời đất, thay đổi sự thật, nhưng trong phạm vi có thể cũng nên làm điều gì đó để bảo vệ môi trường.
Thấy An Tại Đào thần sắc có chút do dự, Tiết Yến nũng nịu cười, chủ động đi đến bàn làm việc của An Tại Đào, cầm lấy cái chén đi rót đầy nước, sau đó xoay người lại đặt trước mặt hắn.
Tiết Yến dáng người vô cùng hấp dẫn, mông cong ngực nở, đại khái là một thân hình quyến rũ chết người. Nhìn thấy cô duyên dáng đi đi lại lại, đường cong lả lướt ẩn hiện cũng đủ làm cho người ta thấy mê hoặc rồi.
Cô lúc này mới cười nói:
- Trợ lý An, kỳ thật thôn cũ của chúng tôi cách khu mới định cư gần một km, không có gì đáng ngại. Hơn nữa quanh đó còn có vài thôn, mọi người nhiều năm như vậy cũng không cảm thấy gì cả. Trợ lý An không tin có thể đến nhà tôi làm khách, thể nghiệm một chút không khí chỗ chúng tôi.
Tiết Yến có chút giảo hoạt cười nói:
- Thôn chúng tôi, toàn bộ phía đông bắc là các nhà máy hóa chất công nghiệp nặng của toàn bộ Phòng Sơn, nào thì nhà máy xi măng, nhà máy hóa chất, nhà máy thép...Nếu theo như những gì Trợ lý An lo lắng thì chúng tôi chắc phải chuyển đi từ lâu rồi.
Nghe xong lời nói của Tiết Yến, An Tại Đào trong lòng cười khổ, nhưng cũng biết những lời cô nói là sự thật. Cũng không biết có nguyên nhân gì, do lịch sử hay do quy hoạch thành thị, toàn bộ xí nghiệp công nghiệp nặng của Phòng Sơn đều tập trung ở phía đông bắc thôn Vân Lan. Bởi vì khu đó xí nghiệp công nghiệp nặng nhiều, giá nhà cửa so với các nơi khác thấp hơn nhiều.
Nhưng cho dù là thế, An Tại Đào trong lòng vẫn rất do dự, vì thế liền thản nhiên nói:
- Tổng giám đốc Tiết, Tiết tiểu thư, đây là một công trình lớn có liên quan đến dân sinh, có thể tiến hành hay không, xây dựng ở đâu, đều phải do thành phố quyết định, tôi nói cũng không tính là gì. Vốn dĩ gần đây đã phải tổ chứ hội nghị để thảo luận việc này, nhưng bởi vì lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân thành phố đi tỉnh họp nên tạm thời hoãn lại. Các vị cứ bình tĩnh, lúc nào họp hội nghị, tôi sẽ đề xuất thôn Vân Lan một chút.
An Tại Đào không có nói suông, hắn cần phải suy nghĩ thêm. Nhưng nếu cuối cùng vẫn không có nơi nào thích hợp cũng chỉ có thể lựa chọn thôn cũ Vân Lan.
Tiết Đức Bản cười ha hả, đứng dậy nói:
- Một khi đã như vậy, lão Tiết tôi sẽ không quấy rầy Trợ lý An làm việc nữa. Chỉ cần anh đồng ý, về phần các lãnh đạo khác tôi sẽ lo, không có vấn đề gì.
Tiết Đức Bản khoát tay:
- Tôi đi trước. Tiết Yến, việc còn lại giao cho con.
Tiết Đức Bản cười, bắt tay từ biệt An Tại Đào, thấy Tiết Yến không có ý rời khỏi, An Tại Đào không kìm nổi lại nhíu nhíu mày.
Tiết Yến không thèm quan tâm đến thần sắc của An Tại Đào, nhẹ nhàng ngồi xuống nói chuyện phiếm với An Tại Đào. Đến khi thấy hắn có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, lúc này mới giảo hoạt che miệng cười, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi:
- Trợ lý An, chiều mai tôi mang xe tới đón ngài, chúng ta đến thôn cũ khảo sát một chút.
An Tại Đào gật gật đầu:
- Được.
Lúc này Tiết Yến mới nhìn thật sâu vào mắt An Tại Đào, mỉm cười, duỗi bàn tay nhỏ bé trắng mịn ra:
- Trợ lý An, ngày mai gặp.
Bàn tay cô rất mềm mại, An Tại Đào đang định rút tay ra, bỗng cảm thấy mấy ngón tay mảnh khảnh bóp nhẹ tay mình một cái.
Hắn trong lòng chợt động, Tiết Yến đã rút tay về, cười duyên dáng quay lưng, chỉ còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp thanh tú và một làn hương thơm bay lại.
Tiết Yến đi rồi, An Tại Đào lẳng lặng ngồi lại bàn làm việc, chậm rãi suy nghĩ về công tác sắp tới của mình.
Các thủ tục thành lập tập đoàn đã cơ bản hoàn thành, chỉ đợi thời cơ thích hợp là đăng bố cáo thành lập. Doanh nghiệp nhà nước Công ty Than - Khí ga Phòng Sơn đã hoàn toàn trở thành quá khứ, thay vào đó là công ty TNHH tập đoàn nguồn năng lượng Phòng Sơn.
Về vấn đề tên gọi của công ty mới, kỳ thật cũng đã tranh cãi rất nhiều, cái tên này là do Mộng Khiết đề nghị với An Tại Đào.
Lúc đầu đề xuất là “Tập đoàn than – khí gas Phòng Sơn”, nhưng An Tại Đào cho rằng, công ty mới, cung ứng gas và khí đốt chỉ là một bộ phận, còn có luyện than cốc, bất động sản, phát điện bằng nhiệt dư và một số lĩnh vực khác, gọi là Tập đoàn than – khí gas Phòng Sơn có vẻ không phù hợp lắm.
Sau lại đề xuất gọi là “Tập đoàn sự nghiệp đại chúng Phòng Sơn” nhưng cái này quá lớn, phạm vi phục vụ rất rộng, tên gọi này không chỉ bị Cục công cộng phản đối kịch liệt mà một số công ty cung cấp nước uống, công ty taxi...kháng nghị, nên sau đó lại bỏ đi.
Có một lần nói chuyện điện thoại với Quý Mộng Khiết, An Tại Đào liền nhắc tới vấn đề này, Quý mộng khiết thản nhiên cười:
- Trợ lý An, tôi cũng có phân tích qua về ngành nghề kinh doanh của công ty mới. Kỳ thật, nói cho cùng đều là dựa vào hai ngành chính là cung cấp gas và luyện than cốc, các ngành khác đều là phụ thôi. Cho nên, cá nhân tôi nghĩ, không bằng kêu là Tập đoàn nguồn năng lượng Phòng Sơn đi, vừa phù hợp với lĩnh vực kinh doanh chính, lại có triển vọng phát triển, hơn nữa lại có thể là bước đệm để đưa lên sàn trong tương lai.
Quý Mộng Khiết liếc mắt một cái liền đoán được dã tâm của An tại Đào. Giải quyết nội chiến, thành lập công ty tập đoàn, bố trí công nhân viên chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của An Tại Đào. Thứ hai, hắn muốn đưa công ty tập đoàn chính tay mình thành lập lên sàn chứng khoán.
Sau khi tập đoàn được thành lập, có thể giải quyết được công ăn việc làm của một bộ phận công nhân viên. Hơn nữa, trong các giai đoạn trước cũng đã bố trí được một phần. Một phần năm công nhân viên đã chính thức được nhận công việc.
Còn lại mấy trăm người, cũng bởi vì có hi vọng, đang lẳng lặng chờ đợi công ty bố trí. Để ổn định cảm xúc của công nhân viên chức, An Tại Đào cố ý đưa ra một chế độ đãi ngộ cao đối với khối văn phòng công ty, không thấp hơn tiền lương cơ bản của thành phố Phòng Sơn, ngoài ra còn trợ cấp trong thời gian đợi việc.
Cứ như vậy, mỗi một công nhân đang chờ việc đều được nhận được một số tiền hàng tháng. Dựa theo mức sống của thành phố Phòng Sơn lúc đó thì số tiền này cũng chi trả cho các khoản sinh hoạt phí cơ bản.
Công ty tập đoàn bao giờ thì bắt đầu hoạt động? An Tại Đào cảm thấy không nóng vội. Hắn cho rằng, trước tiên nên tiến hành hai hạng mục hợp tác mới giữa Khu kinh tế mới Tư Hà với công ty Dương Quang, sau đó mới suy xét đến việc công ty tập đoàn treo biển hành nghề, bắt đầu hoạt động.
Trước mắt, trong đầu An Tại Đào chủ yếu có hai công việc lớn. Một là hai hạng mục lớn nói trên, cái kia chính là nhà máy luyện than cốc 40.000 tấn. Chỉ cần hạng mục này khởi động thì vấn đề bố trí công nhân viên chức căn bản đã được giải quyết.
Hạng mục hợp tác giữa Khu kinh tế mới Tư Hà với công ty Dương Quang kỳ thật đã ký kết hiệp nghị hợp tác, nhưng cho đến giờ vẫn chưa khởi công xây dựng. Bởi vò An Tại Đào muốn tổ chức một lễ khởi công trang trọng, mời các lãnh đạo thành phố đến tham dự.
Mà gần đây Trương Bằng Viễn điều đi, Đông Phương Du lại đi tỉnh học tập, Bí thư mới vẫn chưa nhận chức, cho nên chỉ có thể chờ một thời gian.
Trương Bằng Viễn đột nhiên bị điều đi, tuy rằng còn không có chính thức tuyên bố bổ nhiệm nhưng tin tức này hai ngày nay đã lan truyền khắp thành phố. Nếu Trương Bằng Viễn không có phủ nhận và làm sáng tỏ, điều này đã nói lên việc đó là sự thật .
An Tại Đào biết, Trương Bằng Viễn đang nôn nóng chờ đợi cấp trên bổ nhiệm. Chỉ cần bổ nhiệm vừa đến là ông ta có thể rời Phòng Sơn đi Thiên Nam nhậm chức. Vốn dĩ Trương Bằng Viễn trước khi rời đi là muốn mở một cuộc họp bàn giao với Bí thư mới, nhưng con gái Tiết Đức Bản đi chưa được bao lâu, An Tại Đào lại đột nhiên nhận được điện thoại của văn phòng Thành ủy, nói ngày mai mời dự họp cán bộ toàn thành phố, còn nói sau khi họp xong sẽ tổ chức một hội nghị tọa đàm nho nhỏ, lãnh đạo thành phố tham gia, Đông Phương Du chủ trì, tiễn Bí thư Trương.
Bí thư mới đến sao? An Tại Đào buột miệng hỏi một câu, nhưng đối phương chỉ là một nhân viên nho nhỏ, chỉ biết phụng mệnh làm việc nào dám lắm chuyện.
Ăm cơm trưa xong, hắn đang định ngả lưng trên sofa thì Tôn Chấn Lâm cầm một tập tài liệu đi đến, kính cẩn nói:
- Trợ lý chủ tịch thành phố An, đây là phương án cụ thể sắp xếp vị trí nhân viên, mời ngài xem qua một chút.
An Tại Đào nằm xuống, duỗi thẳng hai chân thở dài:
- Tôi nghỉ một lát. Lão Tôn, tài liệu này tôi không cần xem, ông nói sơ qua cho tôi là được.
- Vâng, lãnh đạo vất vả, lãnh đạo cứ nghỉ ngơi đi. Tôi nói qua cho ngài biết, có chỗ nào chưa hợp lý thì ngài cứ nói với tôi.
Sơ bộ đặt ra, công ty tập đoàn cần thiết lập cơ cấu có phòng Hành chính, phòng Đảng ủy, phòng công đoàn, văn phòng Ủy ban kỷ luật, Phòng kế hoạch phát triển, Phòng phục vụ an toàn, Phòng tài vụ, phòng hậu cần, phòng bảo vệ, ban Tổ chức cán bộ, ban Tuyên giáo…
Tôn Chấn Lâm còn chưa nói xong, An Tại Đào liền nhíu nhíu mày, đột nhiên chen vào nói:
- Nhiều phòng ban quá, nhiệm vụ và chức trách sẽ bị chồng chéo. Ví dụ mấy phòng như tổ chức, tuyên truyền, giám sát, Ủy ban Kỷ luật, Công Đoàn đều sáp nhập với Phòng đảng ủy đi, gọi là Phòng đảng và quần chúng.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, lại khoát tay:
- Các phòng khác cũng vậy, ông cứ nghiên cứu cho kỹ. Không nhất thiết phải có nhiều phòng ban như vậy, phải đề cao hiệu suất quản lý, tránh để có những người rảnh rỗi không có việc gì làm.
Tôn Chấn Lâm do dự một chút, cúi đầu nói:
- Sếp, việc hợp nhất các phòng ban cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều nhiều cán bộ trung tầng như vậy, không có nơi sắp xếp.
An Tại Đào ngẩn ra, nhíu nhíu mày:
- Náo loạn nửa ngày, không phải là các ông căn cứ thực tế để lập các phòng ban mà là tìm chỗ sắp xếp cho các cán bộ trung tầng sao? Theo logic này, nếu như số cán bộ trung tầng nhiều gấp đôi thì sẽ tăng thêm số phòng ban sao?
Tôn Chấn Lâm xấu hổ đỏ mặt xoa tay, cúi đầu.
An Tại Đào bỗng nhiên ngồi dậy:
- Một doanh nghiệp không cần phải học tập cơ quan chính phủ. Sao lại đã đề bạt lên thì không thể giáng chức được? Chỉ là nhân viên quản lý trung tầng của công ty mà thôi, không phải cán bộ nhà nước, không nên có những thói hư tật xấu vậy chứ?
Lão Tôn, chức vụ có chừng này. Ông đi về xem xét một lượt, mỗi một phòng ban chỉ có một cán bộ quản lý trung tầng, không cần chức phó, chỉ cần trưởng phòng thôi. Nói cách khác, công ty tập đoàn chỉ có 8 vị trí là cán bộ quản lý trung tầng thôi, toàn bộ cần phải suy xét cẩn trọng, có người lên chức, có người giáng chức, tận lực chọn lựa ra nhân tài thích hợp. Nếu không được thì có thể mở rộng tuyển ở bên ngoài.
An Tại Đào khoát tay
Tôn Chấn Lâm hít một hơi, thầm nghĩ: “ Làm lãnh đạo nói thật dễ dàng, nhẹ nhàng buông một câu mà khiến cho rất nhiều cán bộ trung tầng không còn được giữ chức. Hiện giờ làm theo phương án này, chẳng khác nào là ba người chọn một người, vô cùng khó khăn”.
Tôn Chấn Lâm cắn chặt răng:
- Lãnh đạo, ở công ty hiện tại có rất nhiều cán bộ trung tầng, nếu chỉ lựa 8 người, vậy những người thừa ra sẽ tính sao?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Có ba con đường lựa chọn.
Thứ nhất, cán bộ quản lý bình thường tiến hành cạnh tranh công bằng. Thứ hai, phục tùng sự sắp xếp của công ty. Thứ ba, công ty chuẩn bị triển khai hạng mục mới, trong đó sẽ có rất nhiều vị trí cần người.
Hai ngày nữa chúng ta mời dự hội nghị cán bộ trung tầng thì sẽ nói chuyện này. Là tập đoàn nguồn năng lượng hiện đại hóa, chúng ta muốn phát triển, muốn mở rộng thị trường thì phải tiến hành hình thức quản lý quy phạm, tiên tiến, thay đổi thể chế quản lý cũ kỹ trước đây. Nếu không, chúng ta thành lập công ty tập đoàn có tác dụng gì? Hay lại giống như cũ, cơm tập thể, tất cả mọi người đều ở trong này đục nước béo cò, lăn lộn chờ chết?
An Tại Đào nói tới đây, chậm rãi đứng dậy, đi lại vài bước rồi trầm giọng nói:
- Rất nhiều công nhân viên chức có quan niệm sai lầm phải sửa chữa. Nếu không sửa chữa thì công ty này sớm hay muộn cũng chỉ còn đường chết.
Thấy Tôn Chấn Lâm như có điều gì muốn nói lại thôi, An Tại Đào làm bộ như không có thấy, khoát tay:
- Ông đi trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.
Tôn Chấn Lâm u ám thở dài, gật gật đầu, rời khỏi văn phòng An Tại Đào.
Ông ta trong lòng nghĩ gì, An Tại Đào rất rõ ràng. Hắn biết, cán bộ trung tầng của công ty Than – khí gas Phòng Sơn rất nhiều. Những người này, bất kể là người nào đều có quan hệ về kinh tế với Hạ Canh hoặc là người tiền nhiệm của Hạ Canh. Nói trắng ra, những người này sở dĩ leo lên được cán bộ trung tầng, chẳng qua là kết quả của giao dịch quyền - tiền.
Tốn bao nhiều tiền mới mua được chức vụ này, những người này có thể ngồi im hay không?
Đây chính là điều mà Tôn Chấn Lâm lo lắng, nhưng An Tại Đào lại căn bản là không có để ở trong lòng. Hắn đã sớm xem những cán bộ này không vừa mắt, cần năng lực thì không có năng lực, cần tố chất thì không có tố chất, chỉ biết ăn ăn uống uống, tiêu tiền công quỹ, giao ba việc thì làm không nổi một việc.
Sớm nên chỉnh đốn một chút.
…
Tống Nghênh Xuân là Bí thư huyện ủy huyện Dương Sơn thành phố Lục Đảo, cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Rõ ràng đây là cán bộ mà Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên rất coi trọng. An Tại Đào mấy ngày nay ở trên mạng xem tin tức, trong lúc vô tình phát hiện ra, trong hai năm ngắn ngủi mà số lần Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên đến huyện Dương Sơn khảo sát điều tra, tham dự hoạt động…rất dày đặc.
Cái này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng biết.
Tống Nghênh Xuân đến Phòng Sơn nhậm chức là việc đã định. Nhưng ngay trước khi Tống Nghênh Xuân chuẩn bị từ chức đến Phòng Sơn nhậm chức, huyện Dương Sơn đột nhiên xảy ra một chuyện lớn.
Mấy trăm hộ nông dân bởi vì việc bồi thường đất đai mà làm sự việc náo loạn lên, hơn một ngàn người tập trung ở trước cửa Ủy ban nhân dân huyện Dương Sơn, ngồi đầy đường, yêu cầu chính phủ đo đạc lại diện tích, hoạch định tiêu chuẩn bồi thường cho hợp lý. Cứ như vậy, Tống Nghênh Xuân tạm thời không tới được Phòng Sơn, chỉ có thể ở tại chỗ xử lý sự kiện này cho êm xuôi, đây là chỉ thị mới nhất của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam.
Trong hội nghị cán bộ lãnh đạo toàn thành phố Phòng Sơn, người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Ban Tổ chức Trung ương tuyên bố bổ nhiệm Trương Bằng Viễn, đồng thời để đồng chí Đông Phương Du, chủ tịch thành phố Phòng Sơn tạm thời chủ trì công tác của Đảng ủy Phòng Sơn.
An Tại Đào ngồi ở dưới đài nghe được tin tức này, trong lòng thở phào một cái.
Tống Nghênh Xuân ở lại huyện Dương Sơn ít nhất cũng mất vài tháng. Có mấy tháng này, An Tại Đào đủ để hoàn thành rất nhiều công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.