Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 330: Chương 211-2: Trăm nghìn quan hệ
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Cúp điện thoại, Minh Nhất Hạ đã nói: "Tôi đi đón cháu trai tôi."
" Vậy vất vả cô rồi!" Hinh Hinh cũng là khách khí với cô rồi.
Hai người cùng đi đón Tiểu Sâm, Tiểu Sâm nhìn đến Minh Nhất Hạ lại vẫn hơi chút ngoài ý muốn. Bọn họ đi siêu thị mua đồ ăn, Hinh Hinh làm vài món thức ăn, Minh Nhất Hạ cũng ăn cơm tại nhà cô.
" Ngày mai tôi liền đi, kết thúc ngày nghỉ." Sau khi ăn xong, Nhất Hạ uống vào một ly cùng Mậu Hinh.
" Tôi ngược lại cảm thấy được cô cực kỳ hưởng thụ công tác của cô a!" Hinh Hinh cười nói.
"Đích xác, trước công tác còn có thể để cho tôi vui vẻ một chút." Minh Nhất Hạ uống rượu, trên mặt lộ ra một chút đỏ ửng, nghiêng đầu xem Mậu Hinh, "Tôi biết ngươi không thích Minh gia, kỳ thật tôi cũng không thích Minh gia, có đôi khi tôi đều đã không thích bản thân tôi. Ha ha ha..."
Mậu Hinh quay đầu xem cô, không biết có phải mình ảo giác hay không, cô tại khóe mắt Minh Nhất Hạ thấy được nước mắt.
"Mậu Hinh..." Minh Nhất Hạ đột nhiên cầm lấy chén rượu, cùng cô đụng một cái, "Thực xin lỗi..."
Hinh Hinh sửng sốt, thật không nghĩ tới Minh Nhất Hạ sẽ trịnh trọng nói với mình tiếng xin lỗi như vậy.
"Uy, tôi đều nói thực xin lỗi, cô có phải nên là có phần phản ứng hay không!" Minh Nhất Hạ nói.
"Cô trừ bỏ muốn nói xin lỗi cùng tôi, còn nói nên là xin lỗi đối với Lâm Văn Hi." Hinh Hinh thấp giọng nói.
Minh Nhất Hạ nghe lời này, trầm mặc rất lâu.
" Có phải cô hay không cảm thấy được không phải tôi, Lâm Văn Hi sẽ không bị chú hai hiếp?" Minh Nhất Hạ nói.
"..." Đích thật là như vậy, mặc dù cô không nghĩ muốn tận lực dẫn ra, nhưng đây là chuyện tình Minh Nhất Hạ làm sai quá.
"Mậu Hinh, cô cảm thấy được Minh Nhất Hạ tôi có bạn sao? Cho dù có, cũng không phải Lâm Văn Hi. Từ vừa mới bắt đầu, Lâm Văn Hi đi theo bên cạnh tôi làm bạn, làm khuê mật của tôi, chẳng qua cũng là muốn mượn Minh gia bò lên trên thôi." Minh Nhất Hạ nói xong sắc mặt phiếm lãnh, "Cô cảm thấy được trước cô ta thật sự sạch sẽ sao? Cho dù không có sự kiện kia, không biết cô ta dùng thân thể của mình đổi cơ hội bò lên trên bao nhiêu lần."
"Cho dù là như thế này, cô cũng không có thể tùy ý làm chuyện như vậy đối với cô ấy, cô gần như hủy đi cả đời cô ấy." Hinh Hinh lạnh giọng nói.
"Có lẽ cô thích, có lẽ cô chỉ là không đạt tới cô muốn, sau cùng mới có thể nháo lớn như vậy. Đối với Lâm Văn Hi, tôi rất khó có quá nhiều áy náy. Mậu Hinh, cô lại vẫn quá đơn thuần." Minh Nhất Hạ nói xong đặt chén rượu xuống, "Tốt, tôi đi."
"Nhất Hạ..." Hinh Hinh cảm giác mình nói ra chuyện này để cho Minh Nhất Hạ cực kỳ không thoải mái, rõ ràng vừa rồi bầu không khí tốt.
"Cô có biết tôi không thích cô nhất là cái gì sao?" Minh Nhất Hạ đột nhiên quay đầu, tiến đến trước mặt cô, " Cô luôn luôn đứng ở điểm tối cao đạo đức nhìn tôi, để cho tôi cảm thấy được cho dù tôi cao quý như công chúa ở bên ngoài, tại trước mặt cô cũng ti tiện như bùn lầy."
"Tôi không ý này, tôi chỉ là..." Hinh Hinh không am hiểu giải thích, cô cảm giác mình đâm vào chỗ yếu Minh Nhất Hạ.
"Cô chẳng qua là một kiểm sát trưởng, cô có tư cách đứng ở điểm cao đạo đức phán quyết người khác, nhưng sự thật là, cô không hiểu cái gì." Minh Nhất Hạ nói xong, liền đi rồi.
Minh Nhất Hạ đi, Tiểu Sâm từ phòng ra: "Cô cô hư hỏng đi sao?"
Cúp điện thoại, Minh Nhất Hạ đã nói: "Tôi đi đón cháu trai tôi."
" Vậy vất vả cô rồi!" Hinh Hinh cũng là khách khí với cô rồi.
Hai người cùng đi đón Tiểu Sâm, Tiểu Sâm nhìn đến Minh Nhất Hạ lại vẫn hơi chút ngoài ý muốn. Bọn họ đi siêu thị mua đồ ăn, Hinh Hinh làm vài món thức ăn, Minh Nhất Hạ cũng ăn cơm tại nhà cô.
" Ngày mai tôi liền đi, kết thúc ngày nghỉ." Sau khi ăn xong, Nhất Hạ uống vào một ly cùng Mậu Hinh.
" Tôi ngược lại cảm thấy được cô cực kỳ hưởng thụ công tác của cô a!" Hinh Hinh cười nói.
"Đích xác, trước công tác còn có thể để cho tôi vui vẻ một chút." Minh Nhất Hạ uống rượu, trên mặt lộ ra một chút đỏ ửng, nghiêng đầu xem Mậu Hinh, "Tôi biết ngươi không thích Minh gia, kỳ thật tôi cũng không thích Minh gia, có đôi khi tôi đều đã không thích bản thân tôi. Ha ha ha..."
Mậu Hinh quay đầu xem cô, không biết có phải mình ảo giác hay không, cô tại khóe mắt Minh Nhất Hạ thấy được nước mắt.
"Mậu Hinh..." Minh Nhất Hạ đột nhiên cầm lấy chén rượu, cùng cô đụng một cái, "Thực xin lỗi..."
Hinh Hinh sửng sốt, thật không nghĩ tới Minh Nhất Hạ sẽ trịnh trọng nói với mình tiếng xin lỗi như vậy.
"Uy, tôi đều nói thực xin lỗi, cô có phải nên là có phần phản ứng hay không!" Minh Nhất Hạ nói.
"Cô trừ bỏ muốn nói xin lỗi cùng tôi, còn nói nên là xin lỗi đối với Lâm Văn Hi." Hinh Hinh thấp giọng nói.
Minh Nhất Hạ nghe lời này, trầm mặc rất lâu.
" Có phải cô hay không cảm thấy được không phải tôi, Lâm Văn Hi sẽ không bị chú hai hiếp?" Minh Nhất Hạ nói.
"..." Đích thật là như vậy, mặc dù cô không nghĩ muốn tận lực dẫn ra, nhưng đây là chuyện tình Minh Nhất Hạ làm sai quá.
"Mậu Hinh, cô cảm thấy được Minh Nhất Hạ tôi có bạn sao? Cho dù có, cũng không phải Lâm Văn Hi. Từ vừa mới bắt đầu, Lâm Văn Hi đi theo bên cạnh tôi làm bạn, làm khuê mật của tôi, chẳng qua cũng là muốn mượn Minh gia bò lên trên thôi." Minh Nhất Hạ nói xong sắc mặt phiếm lãnh, "Cô cảm thấy được trước cô ta thật sự sạch sẽ sao? Cho dù không có sự kiện kia, không biết cô ta dùng thân thể của mình đổi cơ hội bò lên trên bao nhiêu lần."
"Cho dù là như thế này, cô cũng không có thể tùy ý làm chuyện như vậy đối với cô ấy, cô gần như hủy đi cả đời cô ấy." Hinh Hinh lạnh giọng nói.
"Có lẽ cô thích, có lẽ cô chỉ là không đạt tới cô muốn, sau cùng mới có thể nháo lớn như vậy. Đối với Lâm Văn Hi, tôi rất khó có quá nhiều áy náy. Mậu Hinh, cô lại vẫn quá đơn thuần." Minh Nhất Hạ nói xong đặt chén rượu xuống, "Tốt, tôi đi."
"Nhất Hạ..." Hinh Hinh cảm giác mình nói ra chuyện này để cho Minh Nhất Hạ cực kỳ không thoải mái, rõ ràng vừa rồi bầu không khí tốt.
"Cô có biết tôi không thích cô nhất là cái gì sao?" Minh Nhất Hạ đột nhiên quay đầu, tiến đến trước mặt cô, " Cô luôn luôn đứng ở điểm tối cao đạo đức nhìn tôi, để cho tôi cảm thấy được cho dù tôi cao quý như công chúa ở bên ngoài, tại trước mặt cô cũng ti tiện như bùn lầy."
"Tôi không ý này, tôi chỉ là..." Hinh Hinh không am hiểu giải thích, cô cảm giác mình đâm vào chỗ yếu Minh Nhất Hạ.
"Cô chẳng qua là một kiểm sát trưởng, cô có tư cách đứng ở điểm cao đạo đức phán quyết người khác, nhưng sự thật là, cô không hiểu cái gì." Minh Nhất Hạ nói xong, liền đi rồi.
Minh Nhất Hạ đi, Tiểu Sâm từ phòng ra: "Cô cô hư hỏng đi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.