Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng
Chương 343: Chương 215-3: Giẫm lên điểm mấu chốt của anh
Mạch Kiêu Dương
13/09/2018
Editor: Quỳnh Nguyễn
Hiện tại đều đã không quan trọng, quan trọng là... Anh nhất định phải tìm đến Hinh Hinh.
Sắc trời đã là tối, anh đột nhiên nghĩ đến khối gạch có máu, đầu óc lờ mờ, vẫn lại là để cho Tạ Tam đi nhặt cục gạch kia về tới.
Bọn họ tìm một vòng ở trong thôn, đừng nói Mậu Hinh, cũng không tìm được tung tích người xa lạ.
Nhưng là về phương diện khác, Tạ Tạ nói tìm được Nhạc Vi, hơn nữa khống chế được cô.
Minh Ý để cho Tạ Tam và Ninh Vĩ Trạch dẫn người tiếp tục tìm tại phụ cận, anh lái xe trở về thành.
Nhạc Vi là về nhà bị Tạ Tạ bắt, lúc bị Tạ Tạ bắt cô là lờ mờ, sau đó lập tức bị mang lên xe.
"Tạ quản lý, cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Nhạc Vi còn hỏi.
Tạ Tạ không nói lời nào, mặt không chút thay đổi.
Mãi đến cô bị mang đến thấy Minh Ý, nhìn đến Minh Ý lúc cô lại vẫn hoảng sợ một phen. Tại công ty, cơ hội gặp Minh Ý cũng không nhiều, chức vị của cô là trung tầng, bình thường kỳ thật không nhiều cơ hội nhìn thấy anh như vậy.
Trước kia ở Minh gia, lại càng ít gặp, cảm giác Minh Ý cho cô chính là lạnh lùng khó có thể thân cận, hiện tại anh đứng ở mình mặt vô tình, sợ hãi xa lạ nảy lên tới.
"Minh... Đại thiếu." Nhạc Vi có thể tùy ý trước mặt Mậu Hinh, làm cái gì nói cái gì đều không sợ, nhưng vừa thấy Minh Ý, nói ra từng chữ đều đã tại run.
"Tôi hỏi cô, Mậu Hinh đâu?" Minh Ý trực tiếp hỏi.
"Tôi... Tôi làm sao có thể biết Mậu Hinh ở đâu?" Nhạc Vi hỏi.
"Hôm nay sau khi tan tầm cô trực tiếp đi chỗ Mậu Hinh học, cô đón Hinh Hinh sau đó một đường đi thôn Lôi Cổ, hiện tại một mình cô trở về, Hinh Hinh a?" Minh Ý hỏi.
Anh làm sao có thể biết? Mậu Hinh nên là sẽ không nói cho anh mới đúng a? Tình cảm vợ chồng bọn họ thật sự tốt như vậy sao? Thật sự sẽ chia sẻ tất cả toàn bộ sao?
"Tôi... Tôi không biết." Nhạc Vi lắc đầu, "Tôi không biết."
"Cô không biết vậy ai biết." Minh Ý tức giận trồi lên, "Nhạc Vi, cô ở Minh gia làm cái gì cũng được, tại công ty làm cái gì cũng được, chỉ cần không thương tổn ích lợi công ty tôi đều đã mở con mắt nhắm con mắt, nhưng lần này nếu Hinh Hinh xảy một chút sự tình, tôi để cho cô biết cái gì kêu giáo huấn."
Nhạc Vi là thật sợ hãi, nhân vật lợi hại nhất Minh gia là Minh Ý. Minh nhị thiếu đối phó với anh nhiều lần cũng chưa chiếm được tiện nghi, liền biết anh có bao nhiêu lợi hại rồi.
"Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là đưa cô qua đi, cô nói để cho tôi đi trước, tôi đi trước." Nhạc Vi mang theo khóc nức nở nói.
" Tạ Tạ treo lên." Minh Ý lấy tới ghế dựa ngồi xuống, anh sẽ không động thủ đối với người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này giẫm lên điểm mấu chốt của anh, anh sẽ không nương tay.
Cái gì treo lên? Nhạc Vi há hốc miệng, lập tức Tạ Tạ ấn cô trên mặt đất, hai cái liền trói lại cô, sau đó treo lên xà ngang kho hàng.
"Minh thiếu, Minh thiếu, anh không thể đối với tôi như vậy..." Nhạc Vi sợ chết, sợ hãi kêu to.
"Tôi không thể sao?" Minh Ý cười lạnh một tiếng, "Trên đời này không có việc Minh Ý tôi không thể làm."
Tạ Tạ thắt nút ở bên cạnh, chỉ cần cởi bỏ nút, Nhạc Vi có thể ngã xuống từ phía trên.
"Tôi thật sự không biết Mậu Hinh ở đâu? Tôi đưa cô đến chỗ thôn Lôi Cổ tôi liền đi, anh treo tôi lên, tôi cũng không biết." Nhạc Vi kêu to.
Minh Ý để cho Tạ Tạ lấy chậu than, nơi này là một cái kho hàng, anh lại tìm tới không ít than củi, sau đó thả một chút vụn gỗ. Tạ Tạ hiểu sắc mặt, lập tức mở cái bật lửa dẫn đốt.
Trời ạ, Minh Ý muốn làm cái gì? Nhạc Vi sợ chết, đầu cô hướng xuống, một đầu tóc dài đã thẳng tắp buông xuống, nếu Tạ Tạ muốn tiếp tục thả dây mà nói, tóc của cô sẽ rơi vào tại trong chậu than. Một đầu tóc dài của cô dài cứ như vậy đã không có.
Hiện tại đều đã không quan trọng, quan trọng là... Anh nhất định phải tìm đến Hinh Hinh.
Sắc trời đã là tối, anh đột nhiên nghĩ đến khối gạch có máu, đầu óc lờ mờ, vẫn lại là để cho Tạ Tam đi nhặt cục gạch kia về tới.
Bọn họ tìm một vòng ở trong thôn, đừng nói Mậu Hinh, cũng không tìm được tung tích người xa lạ.
Nhưng là về phương diện khác, Tạ Tạ nói tìm được Nhạc Vi, hơn nữa khống chế được cô.
Minh Ý để cho Tạ Tam và Ninh Vĩ Trạch dẫn người tiếp tục tìm tại phụ cận, anh lái xe trở về thành.
Nhạc Vi là về nhà bị Tạ Tạ bắt, lúc bị Tạ Tạ bắt cô là lờ mờ, sau đó lập tức bị mang lên xe.
"Tạ quản lý, cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Nhạc Vi còn hỏi.
Tạ Tạ không nói lời nào, mặt không chút thay đổi.
Mãi đến cô bị mang đến thấy Minh Ý, nhìn đến Minh Ý lúc cô lại vẫn hoảng sợ một phen. Tại công ty, cơ hội gặp Minh Ý cũng không nhiều, chức vị của cô là trung tầng, bình thường kỳ thật không nhiều cơ hội nhìn thấy anh như vậy.
Trước kia ở Minh gia, lại càng ít gặp, cảm giác Minh Ý cho cô chính là lạnh lùng khó có thể thân cận, hiện tại anh đứng ở mình mặt vô tình, sợ hãi xa lạ nảy lên tới.
"Minh... Đại thiếu." Nhạc Vi có thể tùy ý trước mặt Mậu Hinh, làm cái gì nói cái gì đều không sợ, nhưng vừa thấy Minh Ý, nói ra từng chữ đều đã tại run.
"Tôi hỏi cô, Mậu Hinh đâu?" Minh Ý trực tiếp hỏi.
"Tôi... Tôi làm sao có thể biết Mậu Hinh ở đâu?" Nhạc Vi hỏi.
"Hôm nay sau khi tan tầm cô trực tiếp đi chỗ Mậu Hinh học, cô đón Hinh Hinh sau đó một đường đi thôn Lôi Cổ, hiện tại một mình cô trở về, Hinh Hinh a?" Minh Ý hỏi.
Anh làm sao có thể biết? Mậu Hinh nên là sẽ không nói cho anh mới đúng a? Tình cảm vợ chồng bọn họ thật sự tốt như vậy sao? Thật sự sẽ chia sẻ tất cả toàn bộ sao?
"Tôi... Tôi không biết." Nhạc Vi lắc đầu, "Tôi không biết."
"Cô không biết vậy ai biết." Minh Ý tức giận trồi lên, "Nhạc Vi, cô ở Minh gia làm cái gì cũng được, tại công ty làm cái gì cũng được, chỉ cần không thương tổn ích lợi công ty tôi đều đã mở con mắt nhắm con mắt, nhưng lần này nếu Hinh Hinh xảy một chút sự tình, tôi để cho cô biết cái gì kêu giáo huấn."
Nhạc Vi là thật sợ hãi, nhân vật lợi hại nhất Minh gia là Minh Ý. Minh nhị thiếu đối phó với anh nhiều lần cũng chưa chiếm được tiện nghi, liền biết anh có bao nhiêu lợi hại rồi.
"Tôi thật sự không biết, tôi chỉ là đưa cô qua đi, cô nói để cho tôi đi trước, tôi đi trước." Nhạc Vi mang theo khóc nức nở nói.
" Tạ Tạ treo lên." Minh Ý lấy tới ghế dựa ngồi xuống, anh sẽ không động thủ đối với người phụ nữ, nhưng người phụ nữ này giẫm lên điểm mấu chốt của anh, anh sẽ không nương tay.
Cái gì treo lên? Nhạc Vi há hốc miệng, lập tức Tạ Tạ ấn cô trên mặt đất, hai cái liền trói lại cô, sau đó treo lên xà ngang kho hàng.
"Minh thiếu, Minh thiếu, anh không thể đối với tôi như vậy..." Nhạc Vi sợ chết, sợ hãi kêu to.
"Tôi không thể sao?" Minh Ý cười lạnh một tiếng, "Trên đời này không có việc Minh Ý tôi không thể làm."
Tạ Tạ thắt nút ở bên cạnh, chỉ cần cởi bỏ nút, Nhạc Vi có thể ngã xuống từ phía trên.
"Tôi thật sự không biết Mậu Hinh ở đâu? Tôi đưa cô đến chỗ thôn Lôi Cổ tôi liền đi, anh treo tôi lên, tôi cũng không biết." Nhạc Vi kêu to.
Minh Ý để cho Tạ Tạ lấy chậu than, nơi này là một cái kho hàng, anh lại tìm tới không ít than củi, sau đó thả một chút vụn gỗ. Tạ Tạ hiểu sắc mặt, lập tức mở cái bật lửa dẫn đốt.
Trời ạ, Minh Ý muốn làm cái gì? Nhạc Vi sợ chết, đầu cô hướng xuống, một đầu tóc dài đã thẳng tắp buông xuống, nếu Tạ Tạ muốn tiếp tục thả dây mà nói, tóc của cô sẽ rơi vào tại trong chậu than. Một đầu tóc dài của cô dài cứ như vậy đã không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.