Chương 321: Cái gọi là lịch sử
Trần Phong Tiếu
04/04/2013
Hoạt động khủng bố? Trần Thái Trung vừa nghe đã hiểu vị này đang tính nước cờ gì, nghị sĩ không định nói lý lẽ nữa, người ta muốn thêu dệt tội danh, tích đủ ba thứ rồi mới nói sau.
Loại việc thâm hiểm này, Trần mỗ vẫn thường làm song không ngờ rằng, thượng nghị sĩ ở đây lại tệ đến độ có thể sánh ngang mình.
Nếu chỉ có một mình Trần Thái Trung dĩ nhiên không sợ điều này, hắn còn ước gì bọn họ động tới mình nữa, nhưng liên can đến hai đồng nghiệp vốn khá thân thiện, hắn không tiện làm thái quá.
- Anh chính là nghị sĩ đồng tính Draenor à?
Bất kể đúng sai, hắn ném chiếc mũ sang đó.
- Anh chỉ giỏi nói bừa nói suông… chả nhẽ tôi từng chụp qua ảnh khỏa thân của anh chắc?
- Anh chụp đi, tôi còn sợ gì anh?
Draenor bỗng giận tím mặt, vừa nói vừa cởi áo vest, rồi giơ tay tháo thắt lưng,
- Tôi cởi cho mọi người xem…
Anh chàng này vốn là người biệt lập lạc lõng, sau việc này, anh ta nói ban đầu mình bị một người phương Đông kỳ bí thôi miên, song không ai tin lời anh ta —— lời nói của Draenor nếu tin được thì gà trống cũng có thể đẻ trứng nữa… Đúng vậy, trứng đà điểu!
Khá lâu sau đó, thành phố Paris bầu cử một thị trưởng cánh tả, cũng gọi là Draenor, có phải vị này hay không thật khó nói, song cũng thích nổ và trình diễn hệt nhau, đã vậy không hề ngại ngùng tuyên bố, mình là người đồng tính.
Nếu quả đúng là người này, một loạt cử chỉ hành động không thân thiện của anh ta đối với Trung Quốc là quá dễ hiểu. Bất kể ai cởi quần giữa trời mùa đông, đều tạo nên một kí ức sâu đậm khó phai.
Lạc đề hơi xa, lúc này, giữa tiếng người la ó ồn ào, một màn trình diễn khỏa thân sắp diễn ra…
Đương nhiên, một việc tổn hoại thuần phong mỹ tục như vậy, cảnh sát tuyệt nhiên không cho phép xuất hiện, thế là hai trong số những cảnh sát vây quanh Trần Thái Trung tách ra, tiến lên khống chế Draenor.
Tên kia không khuất phục vẫn còn vùng vẫy phản kháng, cảnh sát tráng kiện thấy tình hình không ổn liền rút côn cảnh sát, gõ một phát thật mạnh vào ngay sau gáy anh ta.
Cuối cùng, cả thế giới cũng được yên ắng….
Trần Thái Trung bị dẫn về Cục Cảnh Sát, nhưng Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam lại được cảnh sát tiễn đến đại sứ quán… Đương nhiên, được tiễn đi chỉ do thuận đường, điều cảnh sát muốn là làm cho rõ thân phận người này, nếu thật sự là quan chức chính phủ Trung Quốc, thì sẽ có kháng nghị phù hợp.
Đêm hôm đó, Trần Thái Trung mới được thả ra từ Cục cảnh sát, song cũng may cơ thể hắn không hề có gì thất thường. Vương Ngọc Đình không kìm được hỏi:
- Thái Trung, họ có bắt nạt anh không?
- Họ dám?
Trần Thái Trung cười khẩy, hắn không hề có chút buồn bực của người được bảo lãnh.
- Hừ, lạc hậu thì bị đánh, yếu ớt phải chịu thiệt, đám người này toàn tuổi con chó cả, chỉ giỏi bắt nạt người tốt…
Thật ra, người ta cũng chẳng yếu ớt gì. Ít nhất, trong suốt bốn giờ liền không ai cho được miếng nước miếng cơm, nếu là người bình thường có lẽ cũng đói đến mức bụng lép kẹp dính cả vào tấm lưng.
Thật trùng hợp, tay cảnh sát tiễn hắn ra có phiên dịch đi theo, vừa nghe câu này bỗng biến đổi sắc mặt:
- Anh… Tôi phải thách đấu với anh!
- Này ngốc, muốn thách đấu thì dùng súng, ta không đấu với kẻ yếu đuối dùng gươm!
Trần Thái Trung liếc xéo tay cảnh sát, lần này nói bằng tiếng Pháp:
- Có gan không?
Tay cảnh sát bỗng nghẽn lời, dùng gươm quyết đấu hắn không sợ, chỉ là phân thắng thua thôi, dùng súng… không những phiền toái lớn, mà loại thách đấu sinh tử này dường như đã bị cấm cả trăm năm rồi.
Loại thách đấu này không xuất hiện người thắng kẻ thua, mà chỉ xuất hiện người chết và tội phạm cố ý giết người.
Thật may,bí thư Khưu của đại sứ quán Trung Quốc trú tại Pháp đi theo đã lên tiếng:
- Trưởng phòng Trần, anh ngưng lại đi, không lẽ anh không thấy, anh làm vậy sẽ ảnh hưởng tình hữu nghị truyền thống của người dân Trung Pháp sao?
Tình hữu nghị truyền thống? Nếu có thứ này giữa Trung Pháp thì cảnh sát dám mắng người không? Trần Thái Trung nhìn anh ta, song không đoán rõ thân phận vị này, hơn nữa, hôm nay anh ta chiếm thế thượng phong, sứ quán phái người đến lại có ý tốt bảo lãnh hắn ra…
Thôi, không nên đắc ý quá đà, Trần Thái Trung lắc đầu quyết định nể mặt vị này, quay đầu nhìn tay cảnh sát:
- Hoan nghênh anh gửi thư thách đấu đến đại sứ quán.
Bí thư Khâu nhìn mà lắc đầu.
- Được rồi tiểu Trần, anh lên xe đi…
Vừa nói, anh ta nhìn cảnh sát cười cười rồi khoát tay nói:
- Chúng tôi về sẽ tăng cường giáo dục đối với anh ta, thôi, tôi còn việc phải đi trước…
Quả nhiên, bí thư Khưu vừa lên xe, liền sa sầm mặt:
- Đồng chí làm gì vậy? Giữa chốn đông người sao đánh người? Hả?
Trần Thái Trung nhíu mày, lạnh lùng nhìn anh ta, không nói nửa lời.
- Được rồi trưởng phòng Trần, bí thư Khưu nói anh đánh người nơi không người đó mà.
Vương Ngọc Đình thấy không ổn vội nói xen, khiến vị sứ quán đành bị động.
- Vậy tôi nên yên tâm để hắn chửi mắng hay yên tâm để hắn đánh?
Trần Thái Trung lạnh lùng phản bác.
- Quốc huy trên hộ chiếu chỉ là đồ dỏm?
Chậc, thằng nhãi này nói chuyện xốc thật, bí thư Khâu trong lòng thở dài, loại tính khí nóng nảy này không nảy sinh xung đột với cảnh sát sân bay mới lạ, tỉnh Thiên Nam… xem ra quả có vài tên dẫn đầu xách động đây!
Bí thư Khâu nhiều năm sống tại Paris đương nhiên hiểu cảnh sát đó là loại người nào. Anh ta là quan chức ngoại giao, hưởng đặc ân ngoại giao nên không chịu đựng uất ức gì, song du khách Trung Quốc bình thường thì chịu đựng khá nhiều.
Lại nói, như anh ta ở phòng tham mưu kinh tế thì còn may, chứ văn phòng chính trị sứ quán thì rõ khổ, cứ dăm ba phút lại phải tiếp nhận các cuộc gọi trách cứ của du khách Trung Quốc.
Ngôi nhà đen mà Seru Bucharest nhắc tới, bí thư Khưu đã nghe người văn phòng nói qua, thậm chí có du khách Trung Quốc quá cảnh, khi đến bị giam vào đó vài ngày, khi về lại bị giam thêm vài ngày, thật tức chết đi được.
Thế nhưng, đối với ngôi nhà đen này, đại sứ quán vẫn đành bất lực.
Vô số quan chức cấp cao mang tiền lẩn trốn, hoặc những kẻ mang tình báo tìm đến nương tựa phương Tây, vừa xuống máy bay là yêu cầu tị nạn chính trị, trước khi phân định rõ ý đồ của họ và tiến hành phán đoán giá trị bọn họ, đều phải nhốt vào ngôi nhà đen ấy.
Vì thế, ngôi nhà nhỏ đen này thực sự liên quan đến sự an toàn quốc gia của Pháp, người ta không chịu bỏ, dĩ nhiên được quan chức nước Pháp giải thích rằng, tiện lợi để trục xuất những kẻ vượt biên phi pháp.
Nghe nói giữa các nước với nhau thật ra không tồn tại cái gọi là tình hữu nghị thực sự, mà chỉ có lợi ích. Song, nhóm cảnh sát sân bay Charles de Gaulle thì hành động hơi ngạo mạn thật, hơn nữa lại không biết phân biệt tốt xấu, chỉ dựa vào cảm tính bắt giam người bừa bãi, rõ là tiếng xấu lan xa, loại người này trắng trợn không kiêng nể gì, đối với người của đại sứ quán, trong lòng thấy dễ chịu mới lạ!
Không chỉ thế, nhân phẩm của cảnh sát sân bay Charles de Gaullen khá kém cỏi, thường xuyên có du khách Trung Quốc gọi điện phản ánh, hành lý gửi kèm chuyến bay, sau khi xuống phi cơ đã không thể tìm lại được!
Lần này, xem như Trần Thái Trung đã thay mọi người trút xả cơn bực tức, điều đặc biệt đáng quý là trong tay người này chỉ có hộ chiếu công vụ bình thường, màu xanh cũng không phải thì càng nói gì đến hộ chiếu ngoại giao màu đỏ.
Vì thế, ngay sau khi Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam kể rõ sự tình, văn phòng lập tức chuyển giao việc cứu người này cho phòng tham mưu kinh tế.
- Đây là công chức đi công vụ quốc gia, chúng ta cần hỗ trợ hết mình cho việc xây dựng kinh tế đất nước.
Hơn nữa trong việc này, có thể nói Trần Thái Trung hoàn toàn nắm phần lý, mắng người chỉ bởi phải phản bác, đánh người bởi do đối phương động thủ trước, đây là sự thật.
Khi Vương Ngọc Đình tường thuật sự việc, ngay cả cảnh sát Pháp đi cùng cô cũng không thể chỉ trích sai phạm đó, mà chỉ biện hộ được rằng:
- Đây là nước Pháp, cảnh sát Pháp có quyền sử dụng biện pháp thích hợp, hơn nữa, người Trung Quốc này không có được những đặc quyền ngoại giao xá miễn…
Đương nhiên, biện giải cũng chỉ là biện giải, đại sứ quán muốn bảo lãnh cán bộ công vụ quốc gia thì vẫn hết sức dễ dàng, không cần lắm lí do —— Dĩ nhiên, nếu Trần Thái Trung là cán bộ công vụ "Tị nạn chính trị", thì mọi việc lại khác.
- Ai bảo quốc huy là hàng dỏm vậy? Tuổi còn non trẻ vậy, giảm bớt những lời nói gở được không?
Bí thư Khưu sa sầm mặt.
- Có phải anh nghĩ mình lập công rồi phải không?
- Tôi chỉ bảo vệ sự tôn nghiêm của quốc gia thôi, sai sao?
Trình độ lập luận hiện tại của Trần Thái Trung đã xứng với cấp bậc trưởng phòng.
- Chẳng lẽ anh thấy rằng, hôm nay tôi cần nuốt giận vào người mới đúng? Vậy đại sứ quán các anh còn mặt mũi gặp người khác không?
- Cái tên này…
Bí thư Khưu tức đến phì cười, song phản ứng của Trần Thái Trung cũng khá phù hợp với hình tượng của hắn, tuổi trẻ nếu không khí phách như thế, cũng không dám giương oai trên lãnh thổ xứ người như vậy.
- Tôi thấy anh không giống cán bộ cấp Phòng, mà giống cán bộ cấp Sở và Bộ đấy.
Anh ta lắc đầu, không buồn truy hỏi hoàn cảnh của người trẻ tuổi này, bắt đầu trò chuyện bình đẳng hơn.
- Hai hôm nữa, Nghiêm Tham Tán phải về nước, anh đi theo anh ấy đi, đỡ bị cảnh sát lại tìm tới tính sổ.
- Không sao, ngày mai tôi sẽ cho tên cảnh sát ấy mất việc!
Trần Thái Trung hầm hừ, hôm nay hắn đã khắc ghi mối hận với hai tên cảnh sát ấy, một tên là gã béo bị đánh, một tên là kẻ ban nãy thách đấu với hắn mà không biết lượng sức mình.
- Người tỉnh Thiên Nam mấy anh, bắt đầu khoác lác từ khi nào thế?
Bí thư Khưu thực sự không thích điều này, anh tưởng anh là ai chứ? Có thể khiến cảnh sát Paris mất việc —Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc còn không dám nói như vậy nữa là.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.