Chương 490: Khởi đầu mới
Hà Thường Tại
13/06/2013
Hoàng Hán không phải là người liều lĩnh, với sự kiên nhẫn và chịu đựng của y, với những gì mà y đã làm ở Hoàng Lương, y đến thành phố Yến, chí ít trong hai ba năm sẽ không có chuyển biến gì lớn, làm sao mới đến, đã sụp hố lớn rồi?
- Cái gì là hố lớn hả?
Quan Doãn hơi sốt ruột, hắn lo lắng thay cho Hoàng Hán.
- Cùng Hồng Hi giáp mặt suýt chút nữa làm một trận, Hồng Hi giận đến nỗi vỗ bàn mắng Hoàng Hán là khốn khiếp.
- Tôi tưởng rằng là chuyện gì lớn, chứ chọc giận Hồng Hi cũng không có gì, hơn nữa Hồng Hi đập bàn mắng chửi người, thì càng chứng minh không có chuyện gì lớn.
Chó cắn người không lộ răng, Quan Doãn không phải mắng Hồng Hi, mà từ đó cho ra suy luận, người thật sự nham hiểm sẽ không đứng trước mặt đập bàn mắng chửi người, người thường đập bàn mắng chửi người sẽ không có ngấm ngầm mưu toan.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu bàn về trình độ mưu toan ngấm ngầm hại người, Hoàng Hán tự cho là thứ hai, trong phạm vi tầm mắt của Quan Doãn, chỉ sợ không ai dám tự xưng là người thứ nhất.
- Không có chuyện gì lớn?
Tề Ngang Dương khẽ cười.
- Chú Quan, tính tình của Hồng Hi e rằng khó biết rõ, y là loại người giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, trước mặt vỗ bàn, sau lưng sẽ đâm một dao, y làm mười mấy năm ở hệ thống công an của thành phố Yến, phá án và bắt giam rất nhiều chuyên án lớn, mọi người gọi y là Thần Thủ Hồng, trong hệ thống công an đều gọi y là anh Hồng. Năm đó khi y ở phòng Công an quận đã cạnh tranh chức Cục Trưởng Công an quận cùng một gã Phó cục trưởng Lý, từng chỉ vào mũi của đối phương uy hiếp đối phương, bảo đối phương nhượng bộ, đối phương không chịu, kết quả thế nào?
- Tôi đang lái xe, Ngang Dương, anh cũng đừng vòng vo làm gì, cứ nói thẳng đi.
Quan Doãn cảm thấy hứng thú, ngàn người ngàn khuôn mặt, tìm hiểu quá khứ của Hồng Hi, sẽ có ích cho việc đối phó với y.
- Kết quả vài ngày sau Phó cục trưởng Lý bị xe đụng, rõ ràng là một tai nạn do người có chủ ý gây ra. Người gây ra họa cũng thừa nhận chính là muốn mưu hại Phó cục trưởng Lý, nhưng không thừa nhận là bị Hồng Hi sai khiến, tuy nhiên tất cả mọi người đều biết, nhất định là Hồng Hi đứng đằng sau sai khiến, thậm chí sau khi Phó cục trưởng Lý xảy ra tai nạn xe cộ, Hồng Hi còn châm chọc khiêu khích đối phương không biết lượng sức, ngay cả ông trời cũng xem thường, cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng vốn không có chứng cớ chỉ ra Hồng Hi. Cuối cùng Phó cục trưởng Lý tuyên bố rời khỏi sự cạnh tranh chức cục trưởng, Hồng Hi đã được ý nguyện lên làm Cục trưởng phân khu
Quan Doãn say mê chú ý. Thật thú vị, nếu như nói Hoàng Hán ẩn ở một nơi nào đó ngấm ngầm ra tay, như vậy Hồng Hi lại là ra tay ngoài mặt. Nhưng sự tình lại được làm từ một nơi bí mật, nói đúng là, thủ đoạn của Hoàng Hán là hóa cốt miên chưởng, vô hình trung đả thương người, nước cờ của Hồng Hi là dùng chiêu thế đại khai đại hợp, ngấm ngầm ra từng chiêu công kích người khác, chẳng khác nào giống hành vi trắng trợn của kẻ tiểu nhân.
Đương nhiên, nếu như nói Hoàng Hán là ngụy quân tử, cũng không chuẩn xác, nói y là tiểu nhân, dường như cũng không ổn, như vậy, dùng ngụy quân tử hoặc tiểu nhân đề hình dung Hồng Hi, cũng không chuẩn xác. Cũng đừng nói Hoàng Hán với Hồng Hi đúng là kỳ phùng địch thủ, tất nhiên sẽ có một cuộc chiến động trời.
Nói tóm lại, chống đối Hồng Hi, Hoàng Hán sẽ rơi vào tình thế không thuận lợi, một là căn cơ bất ổn, hai là cấp bậc quá thấp, ba là thời gian không đủ, Hoàng Hán cũng không có Trịnh Thiên Tắc bên cạnh, áp dụng phương thức dùng nước nóng từ từ đun ếch để làm tan rã Hồng Hi, mà chỉ có thể nửa sáng nửa tối giáp mặt va chạm với Hồng Hi, hơn nữa thời gian của Hoàng Hán không còn nhiều lắm.
Ngẫm lại một chút, với sư thông minh của Hồng Hi, sẽ tùy ý để cho Hoàng Hán phát triển lớn mạnh bên cạnh y? Bên cạnh giường, sao lại cho người khác ngủ say? Hơn nữa Hồng Hi là một con sư tử, sẽ tự cảnh giác, y tất nhiên có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm của con hổ Hoàng Hán.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, Quan Doãn cũng không quá mức lo lắng cho tình cảnh của Hoàng Hán, hắn khẽ cười nói:
- Hoàng Hán cũng không phải là sụp hố lớn, nếu em không đoán sai, y đang cố ý chọc giận Hồng Hi thử xem sự chịu đựng của Hồng Hi, hoặc là đang cố ý tạo ra sự bất hòa giả giữa y và Hồng Hi, sau đó tuỳ cơ ứng biến.
- Chú Quan, tôi cảm thấy cậu đánh giá Hoàng Hán quá cao đấy.
Tề Ngang Dương không có nhận thức sâu sắc Hoàng Hán bằng Quan Doãn, dù sao y không ở Hoàng Lương, có thể không hiểu hết được sự hung hiểm của Hoàng Hán, mặc dù biết những gì Hoàng Hán đã làm ở Hoàng Lương, nhưng cũng chỉ biết một phần, cũng không chi tiết
- Mặc kệ Hoàng Hán có sách lược gì, y chọc giận Hồng Hi, sẽ bất lợi cho vị trí của y, Hồng Hi nếu như muốn trừng trị y, với căn cơ của y hiện tai đang ở thành phố Yến, quả thực quá dễ dàng.
- Tôi đoán Hồng Hi không dám đụng vào Hoàng Hán.
Quan Doãn bình tĩnh nói.
- Sao nói thế?
Tề Ngang Dương cũng càm thấy hứng thú với sự tự tin của Quan Doãn.
- Cậu vẫn chưa đến Thành phố Yến, nhưng dường như còn nắm rõ thế cục của Thành phố Yến hơn tôi.
- Ha hả, tôi không phải nắm rõ thế cục của thành phố Yến, mà là tôi hiểu rõ tính cách của Hoàng Hán, đồng thời, cũng dự tính trước về tình cảnh của Hồng Hi, dưới sự so sánh, có thể rút ra kết luận, hành động lần này của Hoàng Hán chắc chắn có kẻ giật dây. Hồng Hi tức giận, là có nguyên nhân, hẳn là Hoàng Hán khiêu khích cơn giận của y. Hơn nữa Hoàng Hán chọc giận Hồng Hi, cũng không phải là hành động lỗ mãng, nhất định có thâm ý sâu sắc, cho dù không bị người khác sai khiến, có lẽ là muốn y quy phục mà tự trao danh trạng ra.
Tề Ngang Dương hiểu rõ:
- Cậu nói là, Hoàng Hán tìm hiểu trước khi hành động, muốn dựa vào Vu Phồn Nhiên?
- Có lẽ là Vu Phồn Nhiên, cũng có thể không phải, nhưng có thể khẳng định là, nhất định là dựa vào một người đối lập với Hồng Hi, Thành ủy của thành phố Yến, ngoại trừ Vu Phồn Nhiên ra, còn có ai không thích Hồng Hi?
- Người mà không thích Hồng Hi cũng có không ít, nhân vật thực quyền có ai, trở về tôi sẽ phân tích một chút.
Tề Ngang Dương bỗng nhiên hưng phấn.
- Tôi chợt phát hiện, phân tích sự tình trong chính trị, cũng thú vị, phức tạp hơn so với chiến lược thương mại.
- Ha ha, nước ngoài giỏi nhất trong giới thương mại, Trung Quốc thì giỏi nhất trong quan trường. Ngang Dương, anh không đi con đường làm quan, đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì? Không thể tiếc. Tôi lúc rãnh rỗi mới phân tích một chút, nếu mỗi ngày phân tích như vậy, sẽ đau đầu chết. Tôi hiện tại rất tốt, tinh lực chủ yếu tập trung vào thương trường, tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý một chút đến quan trường, cũng không làm mất đi niềm vui của cuộc sống.
Quan Doãn cười, cúp điện thoại của Tề Ngang Dương, đang chuyên tâm lái xe, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại ở nhà gọi đến.
Cha mẹ từ khi về nhà thăm người thân, vẫn không có tin tức, sau đó Quan Doãn lại đi nước ngoài mấy ngày, còn cố ý gọi điện thoại về nhà, vẫn không có người nghe. Vừa thấy cuối cùng đã có tin tức của ba mẹ, hắn nhanh chóng nghe điện thoại.
- Này, Tiểu Quan, ba và mẹ đã về nhà.
Là ba gọi điện đến
- Ba, thế nào, thuận lợi không?
- Thuận lợi, khá thuận lợi.
Giọng nói của ba rất vui vẻ.
- Ông ngoại của con đối xử rất tốt với mẹ, còn cậu và dì của con nữa đều nhớ mẹ của con. Ba còn tưởng rằng đi đến đó sẽ bị mọi người đối xử lạnh nhạt, không ngờ thật gần gũi, ha hả.
Thuận lợi hơn nhiều so với Quan Doãn nghĩ, Quan Doãn yên tâm, hắn vẫn lo lắng mẹ về nhà sẽ gặp lại chuyện thương tâm cũ, giống như Ông cụ Dung vào Kinh, đến nhà họ Dung không vào, không ngờ, mẹ về nhà lại nhận được hậu đãi, khiến hắn hơi giật mình, nhưng trong lòng rất là vui sướng.
Vui sướng chính là, chuyện cũ thương tâm mười mấy năm về trước của mẹ, có lẽ vẽ ra dấu chấm tròn rồi.
- Tốt, thật tốt quá.
Quan Doãn cũng cười ra tiếng.
- Lần này mẹ nên vui vẻ mới phải?
- Mẹ của con không vui.
Ba ho khan một tiếng.
- Không biết chuyện gì xảy ra, trước khi trở về, bà ấy rất vui, sau khi trở về, lại rầu rĩ không vui rồi, ba hỏi mẹ làm sao vậy, bà cũng không nói, ba nói nếu mẹ nhớ nhà, có thể lại về thăm nhà trong một thời gian ngắn, mẹ cũng lắc đầu, mẹ của con, tâm tư quá nặng, cái gì cũng không nói cho ba nghe, khi nào con về hỏi mẹ con một chút, bà ấy cuối cùng muốn thế nào…
- Được, con hiện tại chưa rảnh, có thể phải đợi xong công việc của Tỉnh ủy mới có thể trở về.
Quan Doãn ở Tỉnh ủy công tác, không bằng ở Hoàng Lương, cách xa huyện Khổng, hơn nữa mới tới Tỉnh ủy, sợ là không dám xin phép nghỉ.
- Chắc mẹ là đang chạm phải vết thương cũ, hay là khi về nhà, sự tình trong nhà làm cho bà lo lắng... Đúng rồi, ba, nhà của mẹ như thế nào?
- Nhà ông ngoại của con rất có tiền, rất nổi tiếng, tuy nhiên rốt cuộc là kinh doanh gì, ba cũng không biết, cũng không dám hỏi, mấy ngày qua, ba sống ở trong nhà lớn, chưa đi ra ngoài, cái gì cũng chưa hỏi, bây giờ còn mơ mơ màng màng đấy, giống như là một giấc mộng.
Tính cách của ba như thế, với việc không thích sẽ không ra mặt, chỉ cần không có ai nói cho ông biết, ông bình thường không chủ động đến hỏi rõ ràng, cả đời sống ở trong thế giới của mình.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cả đời ba vô dục vô cầu, sống kiên định mà thư thái.
Đã đến Tỉnh ủy, Quan Doãn gặp mặt Tề Ngang Dương.
- Anh lái xe đi.
Quan Doãn đem chìa khóa xe giao cho Tề Ngang Dương.
- Tôi đến Tỉnh ủy làm, cũng không thể lái một chiếc BMW, quá lộ liễu.
Tề Ngang Dương lấy chìa khóa, suy nghĩ một lát, lại trả cho Quan Doãn:
- Theo tôi, cậu nên lái BMW, với một thái độ kiêu ngạo, ngông cuồng xuất hiện tại Tỉnh ủy, nhất định có nhiều người sẽ ấn tượng sâu với cậu, nói không chừng còn có thể thu được hiệu quả đúng mức.
- Cái gì gọi là hiệu quả đúng mức?
Lời nói của Tề Ngang Dương khiến Quan Doãn giật mình.
- Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (dùng phương pháp của người ấy để trị lại người đó).
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Ngã bản Sở cuồng nhân, cuồng ca tiếu Khổng Khâu. (Ta vốn kẻ điên cuồng nước Sở, lớn giọng ca cười cả Khổng Khâu)
Tề Ngang Dương còn chưa nói dứt lời, Quan Doãn trong đầu lóe lên một ý tưởng, bỗng nhiên liền cười ha hả, lấy lại chìa khóa:
- Ngang Dương, quen được người bạn như anh, thực là một sự may mắn nhất cuộc đời của tôi.
- Cậu mới biết hả?
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Cậu nói tôi là người bạn tốt hay là người bạn xấu của cậu?
- Bạn xấu, bạn xấu tốt nhất.
Tâm tình Quan Doãn thật tốt, thấy Tề Ngang Dương lái chiếc xe Mercedes-Benz, không khỏi cười nói.
- Đi một chuyến cùng tôi đến Tỉnh ủy.
- Đúng với ý của tôi.
Tề Ngang Dương lập tức nổ máy xe, lấy tay làm một tư thế xin mời.
- Cậu đi trước.
- Đi cùng.
Quan Doãn cười nói.
- Đợt sóng thứ nhất, bắt đầu.
- Tôi chợt phát hiện, để cho cậu đến thành phố Yến, có lẽ là một sai lầm.
Tề Ngang Dương ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng nóng lòng muốn thử, tâm tình rất chờ mong.
- Nước của thành phố Yến sâu hơn Hoàng Lương, nhưng đồng thời, sóng gió cũng sẽ lớn hơn nữa.
Quan Doãn nổ máy xe, cùng Tề Ngang Dương một trước một sau hướng về phía Tỉnh ủy, cũng không ai biết, khởi đầu phía trước đang chờ đợi Quan Doãn sẽ như thế nào…
- Cái gì là hố lớn hả?
Quan Doãn hơi sốt ruột, hắn lo lắng thay cho Hoàng Hán.
- Cùng Hồng Hi giáp mặt suýt chút nữa làm một trận, Hồng Hi giận đến nỗi vỗ bàn mắng Hoàng Hán là khốn khiếp.
- Tôi tưởng rằng là chuyện gì lớn, chứ chọc giận Hồng Hi cũng không có gì, hơn nữa Hồng Hi đập bàn mắng chửi người, thì càng chứng minh không có chuyện gì lớn.
Chó cắn người không lộ răng, Quan Doãn không phải mắng Hồng Hi, mà từ đó cho ra suy luận, người thật sự nham hiểm sẽ không đứng trước mặt đập bàn mắng chửi người, người thường đập bàn mắng chửi người sẽ không có ngấm ngầm mưu toan.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu bàn về trình độ mưu toan ngấm ngầm hại người, Hoàng Hán tự cho là thứ hai, trong phạm vi tầm mắt của Quan Doãn, chỉ sợ không ai dám tự xưng là người thứ nhất.
- Không có chuyện gì lớn?
Tề Ngang Dương khẽ cười.
- Chú Quan, tính tình của Hồng Hi e rằng khó biết rõ, y là loại người giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, trước mặt vỗ bàn, sau lưng sẽ đâm một dao, y làm mười mấy năm ở hệ thống công an của thành phố Yến, phá án và bắt giam rất nhiều chuyên án lớn, mọi người gọi y là Thần Thủ Hồng, trong hệ thống công an đều gọi y là anh Hồng. Năm đó khi y ở phòng Công an quận đã cạnh tranh chức Cục Trưởng Công an quận cùng một gã Phó cục trưởng Lý, từng chỉ vào mũi của đối phương uy hiếp đối phương, bảo đối phương nhượng bộ, đối phương không chịu, kết quả thế nào?
- Tôi đang lái xe, Ngang Dương, anh cũng đừng vòng vo làm gì, cứ nói thẳng đi.
Quan Doãn cảm thấy hứng thú, ngàn người ngàn khuôn mặt, tìm hiểu quá khứ của Hồng Hi, sẽ có ích cho việc đối phó với y.
- Kết quả vài ngày sau Phó cục trưởng Lý bị xe đụng, rõ ràng là một tai nạn do người có chủ ý gây ra. Người gây ra họa cũng thừa nhận chính là muốn mưu hại Phó cục trưởng Lý, nhưng không thừa nhận là bị Hồng Hi sai khiến, tuy nhiên tất cả mọi người đều biết, nhất định là Hồng Hi đứng đằng sau sai khiến, thậm chí sau khi Phó cục trưởng Lý xảy ra tai nạn xe cộ, Hồng Hi còn châm chọc khiêu khích đối phương không biết lượng sức, ngay cả ông trời cũng xem thường, cho nên mới xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng vốn không có chứng cớ chỉ ra Hồng Hi. Cuối cùng Phó cục trưởng Lý tuyên bố rời khỏi sự cạnh tranh chức cục trưởng, Hồng Hi đã được ý nguyện lên làm Cục trưởng phân khu
Quan Doãn say mê chú ý. Thật thú vị, nếu như nói Hoàng Hán ẩn ở một nơi nào đó ngấm ngầm ra tay, như vậy Hồng Hi lại là ra tay ngoài mặt. Nhưng sự tình lại được làm từ một nơi bí mật, nói đúng là, thủ đoạn của Hoàng Hán là hóa cốt miên chưởng, vô hình trung đả thương người, nước cờ của Hồng Hi là dùng chiêu thế đại khai đại hợp, ngấm ngầm ra từng chiêu công kích người khác, chẳng khác nào giống hành vi trắng trợn của kẻ tiểu nhân.
Đương nhiên, nếu như nói Hoàng Hán là ngụy quân tử, cũng không chuẩn xác, nói y là tiểu nhân, dường như cũng không ổn, như vậy, dùng ngụy quân tử hoặc tiểu nhân đề hình dung Hồng Hi, cũng không chuẩn xác. Cũng đừng nói Hoàng Hán với Hồng Hi đúng là kỳ phùng địch thủ, tất nhiên sẽ có một cuộc chiến động trời.
Nói tóm lại, chống đối Hồng Hi, Hoàng Hán sẽ rơi vào tình thế không thuận lợi, một là căn cơ bất ổn, hai là cấp bậc quá thấp, ba là thời gian không đủ, Hoàng Hán cũng không có Trịnh Thiên Tắc bên cạnh, áp dụng phương thức dùng nước nóng từ từ đun ếch để làm tan rã Hồng Hi, mà chỉ có thể nửa sáng nửa tối giáp mặt va chạm với Hồng Hi, hơn nữa thời gian của Hoàng Hán không còn nhiều lắm.
Ngẫm lại một chút, với sư thông minh của Hồng Hi, sẽ tùy ý để cho Hoàng Hán phát triển lớn mạnh bên cạnh y? Bên cạnh giường, sao lại cho người khác ngủ say? Hơn nữa Hồng Hi là một con sư tử, sẽ tự cảnh giác, y tất nhiên có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm của con hổ Hoàng Hán.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, Quan Doãn cũng không quá mức lo lắng cho tình cảnh của Hoàng Hán, hắn khẽ cười nói:
- Hoàng Hán cũng không phải là sụp hố lớn, nếu em không đoán sai, y đang cố ý chọc giận Hồng Hi thử xem sự chịu đựng của Hồng Hi, hoặc là đang cố ý tạo ra sự bất hòa giả giữa y và Hồng Hi, sau đó tuỳ cơ ứng biến.
- Chú Quan, tôi cảm thấy cậu đánh giá Hoàng Hán quá cao đấy.
Tề Ngang Dương không có nhận thức sâu sắc Hoàng Hán bằng Quan Doãn, dù sao y không ở Hoàng Lương, có thể không hiểu hết được sự hung hiểm của Hoàng Hán, mặc dù biết những gì Hoàng Hán đã làm ở Hoàng Lương, nhưng cũng chỉ biết một phần, cũng không chi tiết
- Mặc kệ Hoàng Hán có sách lược gì, y chọc giận Hồng Hi, sẽ bất lợi cho vị trí của y, Hồng Hi nếu như muốn trừng trị y, với căn cơ của y hiện tai đang ở thành phố Yến, quả thực quá dễ dàng.
- Tôi đoán Hồng Hi không dám đụng vào Hoàng Hán.
Quan Doãn bình tĩnh nói.
- Sao nói thế?
Tề Ngang Dương cũng càm thấy hứng thú với sự tự tin của Quan Doãn.
- Cậu vẫn chưa đến Thành phố Yến, nhưng dường như còn nắm rõ thế cục của Thành phố Yến hơn tôi.
- Ha hả, tôi không phải nắm rõ thế cục của thành phố Yến, mà là tôi hiểu rõ tính cách của Hoàng Hán, đồng thời, cũng dự tính trước về tình cảnh của Hồng Hi, dưới sự so sánh, có thể rút ra kết luận, hành động lần này của Hoàng Hán chắc chắn có kẻ giật dây. Hồng Hi tức giận, là có nguyên nhân, hẳn là Hoàng Hán khiêu khích cơn giận của y. Hơn nữa Hoàng Hán chọc giận Hồng Hi, cũng không phải là hành động lỗ mãng, nhất định có thâm ý sâu sắc, cho dù không bị người khác sai khiến, có lẽ là muốn y quy phục mà tự trao danh trạng ra.
Tề Ngang Dương hiểu rõ:
- Cậu nói là, Hoàng Hán tìm hiểu trước khi hành động, muốn dựa vào Vu Phồn Nhiên?
- Có lẽ là Vu Phồn Nhiên, cũng có thể không phải, nhưng có thể khẳng định là, nhất định là dựa vào một người đối lập với Hồng Hi, Thành ủy của thành phố Yến, ngoại trừ Vu Phồn Nhiên ra, còn có ai không thích Hồng Hi?
- Người mà không thích Hồng Hi cũng có không ít, nhân vật thực quyền có ai, trở về tôi sẽ phân tích một chút.
Tề Ngang Dương bỗng nhiên hưng phấn.
- Tôi chợt phát hiện, phân tích sự tình trong chính trị, cũng thú vị, phức tạp hơn so với chiến lược thương mại.
- Ha ha, nước ngoài giỏi nhất trong giới thương mại, Trung Quốc thì giỏi nhất trong quan trường. Ngang Dương, anh không đi con đường làm quan, đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì? Không thể tiếc. Tôi lúc rãnh rỗi mới phân tích một chút, nếu mỗi ngày phân tích như vậy, sẽ đau đầu chết. Tôi hiện tại rất tốt, tinh lực chủ yếu tập trung vào thương trường, tranh thủ lúc rảnh rỗi chú ý một chút đến quan trường, cũng không làm mất đi niềm vui của cuộc sống.
Quan Doãn cười, cúp điện thoại của Tề Ngang Dương, đang chuyên tâm lái xe, điện thoại lại vang lên.
Là điện thoại ở nhà gọi đến.
Cha mẹ từ khi về nhà thăm người thân, vẫn không có tin tức, sau đó Quan Doãn lại đi nước ngoài mấy ngày, còn cố ý gọi điện thoại về nhà, vẫn không có người nghe. Vừa thấy cuối cùng đã có tin tức của ba mẹ, hắn nhanh chóng nghe điện thoại.
- Này, Tiểu Quan, ba và mẹ đã về nhà.
Là ba gọi điện đến
- Ba, thế nào, thuận lợi không?
- Thuận lợi, khá thuận lợi.
Giọng nói của ba rất vui vẻ.
- Ông ngoại của con đối xử rất tốt với mẹ, còn cậu và dì của con nữa đều nhớ mẹ của con. Ba còn tưởng rằng đi đến đó sẽ bị mọi người đối xử lạnh nhạt, không ngờ thật gần gũi, ha hả.
Thuận lợi hơn nhiều so với Quan Doãn nghĩ, Quan Doãn yên tâm, hắn vẫn lo lắng mẹ về nhà sẽ gặp lại chuyện thương tâm cũ, giống như Ông cụ Dung vào Kinh, đến nhà họ Dung không vào, không ngờ, mẹ về nhà lại nhận được hậu đãi, khiến hắn hơi giật mình, nhưng trong lòng rất là vui sướng.
Vui sướng chính là, chuyện cũ thương tâm mười mấy năm về trước của mẹ, có lẽ vẽ ra dấu chấm tròn rồi.
- Tốt, thật tốt quá.
Quan Doãn cũng cười ra tiếng.
- Lần này mẹ nên vui vẻ mới phải?
- Mẹ của con không vui.
Ba ho khan một tiếng.
- Không biết chuyện gì xảy ra, trước khi trở về, bà ấy rất vui, sau khi trở về, lại rầu rĩ không vui rồi, ba hỏi mẹ làm sao vậy, bà cũng không nói, ba nói nếu mẹ nhớ nhà, có thể lại về thăm nhà trong một thời gian ngắn, mẹ cũng lắc đầu, mẹ của con, tâm tư quá nặng, cái gì cũng không nói cho ba nghe, khi nào con về hỏi mẹ con một chút, bà ấy cuối cùng muốn thế nào…
- Được, con hiện tại chưa rảnh, có thể phải đợi xong công việc của Tỉnh ủy mới có thể trở về.
Quan Doãn ở Tỉnh ủy công tác, không bằng ở Hoàng Lương, cách xa huyện Khổng, hơn nữa mới tới Tỉnh ủy, sợ là không dám xin phép nghỉ.
- Chắc mẹ là đang chạm phải vết thương cũ, hay là khi về nhà, sự tình trong nhà làm cho bà lo lắng... Đúng rồi, ba, nhà của mẹ như thế nào?
- Nhà ông ngoại của con rất có tiền, rất nổi tiếng, tuy nhiên rốt cuộc là kinh doanh gì, ba cũng không biết, cũng không dám hỏi, mấy ngày qua, ba sống ở trong nhà lớn, chưa đi ra ngoài, cái gì cũng chưa hỏi, bây giờ còn mơ mơ màng màng đấy, giống như là một giấc mộng.
Tính cách của ba như thế, với việc không thích sẽ không ra mặt, chỉ cần không có ai nói cho ông biết, ông bình thường không chủ động đến hỏi rõ ràng, cả đời sống ở trong thế giới của mình.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cả đời ba vô dục vô cầu, sống kiên định mà thư thái.
Đã đến Tỉnh ủy, Quan Doãn gặp mặt Tề Ngang Dương.
- Anh lái xe đi.
Quan Doãn đem chìa khóa xe giao cho Tề Ngang Dương.
- Tôi đến Tỉnh ủy làm, cũng không thể lái một chiếc BMW, quá lộ liễu.
Tề Ngang Dương lấy chìa khóa, suy nghĩ một lát, lại trả cho Quan Doãn:
- Theo tôi, cậu nên lái BMW, với một thái độ kiêu ngạo, ngông cuồng xuất hiện tại Tỉnh ủy, nhất định có nhiều người sẽ ấn tượng sâu với cậu, nói không chừng còn có thể thu được hiệu quả đúng mức.
- Cái gì gọi là hiệu quả đúng mức?
Lời nói của Tề Ngang Dương khiến Quan Doãn giật mình.
- Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (dùng phương pháp của người ấy để trị lại người đó).
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Ngã bản Sở cuồng nhân, cuồng ca tiếu Khổng Khâu. (Ta vốn kẻ điên cuồng nước Sở, lớn giọng ca cười cả Khổng Khâu)
Tề Ngang Dương còn chưa nói dứt lời, Quan Doãn trong đầu lóe lên một ý tưởng, bỗng nhiên liền cười ha hả, lấy lại chìa khóa:
- Ngang Dương, quen được người bạn như anh, thực là một sự may mắn nhất cuộc đời của tôi.
- Cậu mới biết hả?
Tề Ngang Dương cười ha hả.
- Cậu nói tôi là người bạn tốt hay là người bạn xấu của cậu?
- Bạn xấu, bạn xấu tốt nhất.
Tâm tình Quan Doãn thật tốt, thấy Tề Ngang Dương lái chiếc xe Mercedes-Benz, không khỏi cười nói.
- Đi một chuyến cùng tôi đến Tỉnh ủy.
- Đúng với ý của tôi.
Tề Ngang Dương lập tức nổ máy xe, lấy tay làm một tư thế xin mời.
- Cậu đi trước.
- Đi cùng.
Quan Doãn cười nói.
- Đợt sóng thứ nhất, bắt đầu.
- Tôi chợt phát hiện, để cho cậu đến thành phố Yến, có lẽ là một sai lầm.
Tề Ngang Dương ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật trong lòng nóng lòng muốn thử, tâm tình rất chờ mong.
- Nước của thành phố Yến sâu hơn Hoàng Lương, nhưng đồng thời, sóng gió cũng sẽ lớn hơn nữa.
Quan Doãn nổ máy xe, cùng Tề Ngang Dương một trước một sau hướng về phía Tỉnh ủy, cũng không ai biết, khởi đầu phía trước đang chờ đợi Quan Doãn sẽ như thế nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.