Chương 498: Không hề nhượng bộ
Hà Thường Tại
13/06/2013
Mã Đại Thịnh thất thế, hàng loạt chuyện đột nhiên xảy ra nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Mã Đại Thịnh là người như thế nào. Quan Doãn cũng không biết, lúc trước hắn cũng không để mắt tới ngai vàng Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, cho nên đối với việc tìm hiểu Mã Đại Thịnh cũng rất có hạn, chỉ biết y là người huyện An của thành phố Yến, năm nay 55 tuổi, đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Trực Toàn hơn ba năm, về phần y là người của ai, là hậu duệ chính của Vu Phồn Nhiên hay là thân tín của Thôi Quan Ngư, hoàn toàn không biết rõ.
Huyện Trực Toàn là huyện đầu tiên của phía Bắc thành phố Yến, có vị trí địa lý rất quan trọng, luôn đóng vai trò quan trọng của cửa ngõ thành phố Yến, hơn nữa huyện Trực Tòan cách khu vực thành thị vài chục cây số, gần như tương đương với một quận của thành phố Yến, với vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, là vị trí mấu chốt mà nhân vật số một số hai của Thành ủy tranh giành.
Khi nghe được tin Mã Đại Thịnh thất thế, Quan Doãn đang báo cáo công việc cho Trần Tinh Duệ, bỗng nhiên, điện thoại của Trần Tinh Duệ vang lên, y không có kiêng dè Quan Doãn đang ở đây, trực tiếp nghe điện thoại.
Thấy lãnh đạo đang nghe điện thoại, Quan Doãn liền chủ động xoay người đi ra ngoài, để tránh nghi ngờ, không ngờ mới đi tới cửa, Trần Tinh Duệ đã nghe xong điện thoại, y xua tay nói:
- Quan Doãn, cậu không cần đi ra ngoài.
Quan Doãn vội quay người trở lại:
- Trưởng phòng Trần, tôi đã báo cáo xong công việc, xin chỉ thị của anh.
Trần Tinh Duệ lấy tay chỉ cái ghế, ra hiệu Quan Doãn ngồi xuống, y cũng không tiếp lời của Quan Doãn, mà là chuyển đề tài:
- Quan Doãn, cậu quen Trưởng ban Hạ bao lâu rồi?
Trần Tinh Duệ sao lại hỏi như vậy? Quan Doãn sửng sốt, nhớ tới hắn công tác tại văn phòng thư ký của Tỉnh ủy tới nay, tuy rằng trước kia đã từng va chạm với Trần Tinh Duệ, nhưng tính cách của Trần Tinh Duệ coi như nghiêm chỉnh, cũng không lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đương nhiên, có lẽ cũng vì nguyên nhân hắn có quan hệ tốt với Hạ Đức Trường và Tề Ngang Dương, dù sao, hào quang của Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức và tiếng tăm của công tử số một của tỉnh Yến, quả thật khiến cho nhiều người kinh sợ.
- Nếu nói là quen biết, ít nhất cũng hơn mấy năm rồi.
Quan Doãn còn chưa biết Trần Tinh Duệ nhận được điện thoại gì, nhưng Trần Tinh Duệ nếu đã hỏi Hạ Đức Trường, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hắn liền ăn ngay nói thật, thực sự, từ khi hắn và Hạ Lai yêu nhau mới quen được Hạ Đức Trường cho tới nay, cũng không phải đã nhiều năm rồi.
- Ồ...
Trần Tinh Duệ thản nhiên lên tiếng, im lặng một lúc, dường như đang do dự có nên mở miệng nói ra hay không, cuối cùng y cũng nói.
- Quan Doãn, cậu công tác ở văn phòng thư ký hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, tôi chiếu cố cậu không chu đáo, là tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một người lãnh đạo lâu năm.
Quan Doãn vội đứng lên:
- Trưởng phòng Trần quá lời, anh đã chiếu cố tôi rất nhiều.
Trần Tinh Duệ khoát tay, lắc đầu cười:
- Phòng thư ký hiện đang không có ghế trống, nếu có chỗ trống, tôi chuẩn bị đến sở văn phòng đề cử cậu đảm nhiệm Phó trưởng phòng.
Từ văn phòng của Trần Tinh Duệ đi ra, Quan Doãn còn đang suy nghĩ tại sao Trần Tinh Duệ đột nhiên ngấm ngầm thể hiện thiện ý, rốt cuộc xảy ra biến cố gì? Cái gọi là tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả, Trần Tinh Duệ tại sao có hảo tâm đến văn phòng đề cử hắn đảm nhiệm Phó trưởng phòng của phòng thư ký?
Văn phòng thư ký là một chỗ rất quan trọng của Tỉnh ủy, rất nhiều thư ký chủ chốt của lãnh đạo Tỉnh ủy đều xuất thân từ đây. Một phòng có một gã Trưởng phòng, ba gã Phó trưởng phòng, công việc là thư ký cấp phó phòng, tuy rằng đều là cấp phó phòng, nhưng một thư ký cấp phó phòng mãi sẽ không thấy được triển vọng bằng một gã Phó trưởng phòng. Phó trưởng phòng có cơ hội đi ra ngoài hoặc là thăng cấp, nhưng thư ký cấp phó phòng nếu như không có cơ hội được lãnh đạo lựa chọn, có lẽ sẽ mãi quanh quẩn chỗ thư ký cấp phó phòng cho đến già.
Với kinh nghiệm từng trải của Quan Doãn, đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng của văn phòng cũng không có gì quá đáng, nhưng vấn đề là, hiện tại chưa có ghế trống. Được rồi, cho dù có ghế trống, rất nhiều thư ký cấp phó phòng có tuổi đời và kinh nghiệm từng trải hơn hắn, nếu xếp hàng, hắn chờ thêm mười năm tám năm cũng chưa chắc với tới, đương nhiên, được Trần Tinh Duệ đề cử là một vấn đề khác.
Là Trưởng phòng của văn phòng, chọn người lên đảm nhiệm chức Phó trường phòng, tiếng nói đề cử của Trần Tinh Duệ vẫn có phân lượng nhất định.
Trở lại văn phòng, Quan Doãn vừa ngồi vào chỗ của mình, điện thoại đã vang lên, là điện thoại của Hoàng Hán.
- Thư ký Quan, có tin tức tốt.
- Tin tức tốt gì hả?
Quan Doãn đang trầm tư suy nghĩ nguyên nhân gì Trần Tinh Duệ đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói của Hoàng Hán cũng không làm cho hắn để ý tới.
- Mã Đại Thịnh thất thế.
- Mã Đại Thịnh?
Quan Doãn nhất thời nghĩ không ra Mã Đại Thịnh là ai.
- Cái gì?
- Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn Mã Đại Thịnh vì tham ô nhận hối lộ, bị pháp luật điều tra rồi.
Trong tiếng cười của Hoàng Hán, có chút hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.
- Mã Đại Thịnh là người thân tín do một tay Chủ tịch thành phố Thôi đề bạt, hơn nữa còn là chiến hữu của Hồng Hi.
Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn thất thế? Sau khi Quan Doãn nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, phản ứng thứ hai là cuộc đọ sức quyết liệt giữa Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư đã đến hồi gay cấn rồi, nhân vật số một số hai của thành phố Yến lên sàn diễn kịch liệt so chiêu giống như ở Hoàng Lương, đã đến giai đoạn đao thật thương thật, phản ứng thứ ba mới ý thức được cụ thể tin tức tốt của Hoàng Hán.
Thì ra là thế, thảo nào Trần Tinh Duệ chủ động bày tỏ thiện ý với hắn, và ám chỉ nếu như phòng thư ký có ghế trống, y có thể đề cử hắn đảm nhiệm Phó trường phòng. Hiện tại văn phòng thư ký quả thật không có ghế trống, nếu Trần Tinh Duệ đi ra ngoài đến thẳng huyện Trực Toàn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, chẳng phải là có ghế trống?
Lại nghĩ đến Trần Tinh Duệ đề cập đến mối quan hệ giữa hắn và Hạ Đức Trường, Quan Doãn chợt hiểu ra, gã Trần Tinh Duệ này, vòng một khúc quanh lớn, muốn trao đổi điều kiện với hắn, nếu hắn có thể thay Trần Tinh Duệ đả thông quan hệ với Hạ Đức Trường, nhờ Hạ Đức Trường đề cử Trần Tinh Duệ làm Chủ tịch huyện Trực Toàn, như vậy Trần Tinh Duệ sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau, đề cử hắn đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng của phòng thư ký.
Không sai, một gã giỏi trao đổi lợi ích
- Mã Đại Thịnh thất thế, sao lại là tin tức tốt?
Quan Doãn cười ha hả, biết còn cố hỏi.
- Mã Đại Thịnh thất thế, toàn bộ bộ máy huyện ủy Trực Toàn chắc chắn được điều chỉnh, cậu có cơ hội đi ra ngoài. Muốn tôi nói, thư ký Quan, cậu lúc này đây không cần mưu cầu vị trí Phó chủ tịch huyện, trực tiếp làm Phó bí thư đi. Chuyện này, phải nhanh tay hành động, phỏng chừng có thể thành công.
Hoàng Hán có ý phấn khích.
- Tận dụng tối đa sự cân bằng quan hệ, sau đó Trưởng ban Hạ một tay thúc đẩy, đại sự có thể thành.
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng đã quan tâm.
Đối với sự quan tâm nhiệt tình quá mức của Hoàng Hán, trong lòng Quan Doãn biết rõ, khác với lực lượng của Hoàng Hán, sau khi đến thành phố Yến, quyền uy của Hoàng Hán giảm nhiều, quyền uy của hắn tăng mạnh, lúc này dưới sự đối lập làm tiêu tan quyền uy, Hoàng Hán phải tích cực dựa vào hắn, phải nói, đây là chuyện tốt.
- Xem ra thư ký Quan dường như không quan tâm đến chuyện này?
Hoàng Hán nghe giọng nói của Quan Doãn, cũng không có ý bức thiết.
- Cũng không phải không để tâm, mà là chuyện này, không dễ làm.
Quan Doãn đương nhiên muốn nhảy ra khỏi vòng tròn của Tỉnh ủy, đi đến nơi để làm một số việc thực tế, nhưng y đã bị Đai Gia an bài ở Tỉnh ủy, một tháng qua Đại Gia cũng không gây phiền phức cho hắn, hoàn toàn không có nghĩa là Đại Gia bỏ quên hắn, lúc trước hắn mưu cầu vị trí Phó chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn không thành công, bị Đại Gia ngăn chặn, hiện tại lại tiếp tục đẩy mạnh việc này, Đại Gia nhất định sẽ dốc hết sức ngăn cản.
Trên quan trường, thể diện lớn hơn trời, nếu ngay dưới quyền của Đại Gia, hắn phóng ra ngoài thành công, mới là sự khiêu chiến lớn nhất đối với Đại Gia.
Đương nhiên, Quan Doãn cũng không phải e ngại y, càng không phải là không muốn triển khai hoạt động, hắn chỉ có điều không muốn biểu hiện ra sự vội vã mà thôi, sự trì hoãn thì lúc nào cũng tốt
- Chuyện không dễ, nhưng một khi làm lại làm tốt, mới thể hiện bản lĩnh tài giỏi của thư ký Quan.
Hoàng Hán nói.
- Cần sự hỗ trợ của tôi, cứ mở miệng, nói không chừng chuyện này chính là sự đột phá khởi đầu. Còn có một chuyện, tôi cũng nên nói rõ ngọn nguồn, Cục trưởng Hồng nhanh….
Cục trưởng Hồng đương nhiên là chỉ Cục trưởng Công an thành phố Yến Hồng Hi, cái gọi là nhanh trong miệng của Hoàng Hán, hàm nghĩa phong phú, mặc dù không có nói rõ nhanh cái gì, nhưng không hề nghi ngờ, nhất định không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ Hoàng Hán đã đào xông hố, còn Hồng Hi một chân đã nhảy vào?
Quả thực như thế, hành động của Hoàng Hán quá nhanh.
Sau khi tan sở, Quan Doãn theo dòng người đi ra cổng chính của Tỉnh ủy, sau khi đi ra quẹo phải, đang chuẩn bị về ký túc xá, đột nhiên, có một chiếc xe chạy như bay tới bên cạnh, chạy nhanh vọt tới giống như lao vào chỗ không người, trực tiếp đâm đầu vào người hắn.
Cừ thật, quá kiêu ngạo, ở nơi cách cổng chính của Tỉnh chưa đầy 100m đã bạo dạn trực tiếp đâm thẳng vào người, không phải to gan lớn mật cũng là không coi luật pháp ra gì, Quan Doãn khẽ giật mình, cũng may tốc độ xe cũng không quá nhanh, hắn đã tránh được.
Đang lúc tránh né, chiếc xe dừng hẳn bên người của hắn, sau tiếng thắng xe chói tai, cửa kính xe được quay xuống, lộ ra gương mặt giễu cợt nụ cười lạnh lùng.
- Đi đường không có mắt, cản đường của tôi rồi, biết không? Cút ngay
Hay thật, thiếu chút nữa tông vào người ta, không chịu nhận lỗi, còn ngậm máu phun người, có bản lĩnh, Quan Doãn cười lạnh một tiếng:
- Là tôi đi đường không có mắt, hay là anh lái xe không có mắt hả? Nơi này là lề đường, anh lái xe trên lề đường xém chút nữa đụng vào tôi, anh còn nói lý.
Phụt.
Gã lái xe không nói hai lời, há mồm phun nước bọt hướng vào mặt Quan Doãn, cũng may Quan Doãn sớm có đề phòng, cận thận đứng cách xa một bước, mới không có bị đối phương phun trúng.
Trước kia đã từng nghe nói có một lần Đại Gia lái xe bị cảnh sát giao thông ngăn lại, Đại Gia vừa há mồm đã phun nước bọt vào mặt của gã cảnh sát giao thông, sau còn chưa xong, y còn điều cảnh sát giao thông khỏi vị trí trọng yếu, bố trí đến một vùng ven. Lúc ấy Đại Gia đã là thư ký số một của Tỉnh ủy, với thân phận là thư ký số một của Tỉnh ủy, nhưng lòng hẹp hòi như thế, quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Không nghĩ tới chính là, từ một thư ký số một của Tỉnh ủy đã thay đổi thân phận trở thành Cục trưởng Cục thuế nhà nước, địa vị cao, tố chất hẳn cũng cao hơn một cấp mới đúng, không ngờ Đại Gia vẫn là cẩu không đổi được tính tình đớp cứt, khi Quan Doãn còn nhỏ là một học sinh tốt, sau khi lớn lên là quý ngài tốt, hiện tại cũng không thể nhịn được nữa, tuy rằng hắn nhận ra người mà đang lái xe chính là Đại Gia, nhưng hắn làm bộ không biết người lái xe là người nào. Vừa nhấc chân lên liền đá một cước vào xe.
- Bước ra đây.
Quan Doãn lạnh lùng quát một tiếng.
- Có bản lĩnh chớ trốn ở trong xe làm rùa đen rút đầu.
Đại Gia quen hống hách lộng hành ở Tỉnh Yến, chưa từng sợ ai? Huống chi hiện tại lại là ngay cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, y lúc này cười ha hả, đẩy cửa xuống xe, nhìn Quan Doãn với ánh mắt miệt thị, vênh váo tự đắc nói:
- Tôi xuống xe rồi, cậu làm gì tôi? Dám đụng đến đầu ngón tay của tôi, tôi làm cho cậu nuốt không trôi.
Phụt.
Lời nói của Đại Gia còn chưa dứt, Quan Doãn liền há miệng ra, một ngụm nước bọt vừa vặn văng đúng vào mặt của y.
Mã Đại Thịnh là người như thế nào. Quan Doãn cũng không biết, lúc trước hắn cũng không để mắt tới ngai vàng Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, cho nên đối với việc tìm hiểu Mã Đại Thịnh cũng rất có hạn, chỉ biết y là người huyện An của thành phố Yến, năm nay 55 tuổi, đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Trực Toàn hơn ba năm, về phần y là người của ai, là hậu duệ chính của Vu Phồn Nhiên hay là thân tín của Thôi Quan Ngư, hoàn toàn không biết rõ.
Huyện Trực Toàn là huyện đầu tiên của phía Bắc thành phố Yến, có vị trí địa lý rất quan trọng, luôn đóng vai trò quan trọng của cửa ngõ thành phố Yến, hơn nữa huyện Trực Tòan cách khu vực thành thị vài chục cây số, gần như tương đương với một quận của thành phố Yến, với vị trí Bí thư và Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, là vị trí mấu chốt mà nhân vật số một số hai của Thành ủy tranh giành.
Khi nghe được tin Mã Đại Thịnh thất thế, Quan Doãn đang báo cáo công việc cho Trần Tinh Duệ, bỗng nhiên, điện thoại của Trần Tinh Duệ vang lên, y không có kiêng dè Quan Doãn đang ở đây, trực tiếp nghe điện thoại.
Thấy lãnh đạo đang nghe điện thoại, Quan Doãn liền chủ động xoay người đi ra ngoài, để tránh nghi ngờ, không ngờ mới đi tới cửa, Trần Tinh Duệ đã nghe xong điện thoại, y xua tay nói:
- Quan Doãn, cậu không cần đi ra ngoài.
Quan Doãn vội quay người trở lại:
- Trưởng phòng Trần, tôi đã báo cáo xong công việc, xin chỉ thị của anh.
Trần Tinh Duệ lấy tay chỉ cái ghế, ra hiệu Quan Doãn ngồi xuống, y cũng không tiếp lời của Quan Doãn, mà là chuyển đề tài:
- Quan Doãn, cậu quen Trưởng ban Hạ bao lâu rồi?
Trần Tinh Duệ sao lại hỏi như vậy? Quan Doãn sửng sốt, nhớ tới hắn công tác tại văn phòng thư ký của Tỉnh ủy tới nay, tuy rằng trước kia đã từng va chạm với Trần Tinh Duệ, nhưng tính cách của Trần Tinh Duệ coi như nghiêm chỉnh, cũng không lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, đương nhiên, có lẽ cũng vì nguyên nhân hắn có quan hệ tốt với Hạ Đức Trường và Tề Ngang Dương, dù sao, hào quang của Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức và tiếng tăm của công tử số một của tỉnh Yến, quả thật khiến cho nhiều người kinh sợ.
- Nếu nói là quen biết, ít nhất cũng hơn mấy năm rồi.
Quan Doãn còn chưa biết Trần Tinh Duệ nhận được điện thoại gì, nhưng Trần Tinh Duệ nếu đã hỏi Hạ Đức Trường, nhất định đã xảy ra chuyện gì, hắn liền ăn ngay nói thật, thực sự, từ khi hắn và Hạ Lai yêu nhau mới quen được Hạ Đức Trường cho tới nay, cũng không phải đã nhiều năm rồi.
- Ồ...
Trần Tinh Duệ thản nhiên lên tiếng, im lặng một lúc, dường như đang do dự có nên mở miệng nói ra hay không, cuối cùng y cũng nói.
- Quan Doãn, cậu công tác ở văn phòng thư ký hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, tôi chiếu cố cậu không chu đáo, là tôi chưa làm tròn trách nhiệm của một người lãnh đạo lâu năm.
Quan Doãn vội đứng lên:
- Trưởng phòng Trần quá lời, anh đã chiếu cố tôi rất nhiều.
Trần Tinh Duệ khoát tay, lắc đầu cười:
- Phòng thư ký hiện đang không có ghế trống, nếu có chỗ trống, tôi chuẩn bị đến sở văn phòng đề cử cậu đảm nhiệm Phó trưởng phòng.
Từ văn phòng của Trần Tinh Duệ đi ra, Quan Doãn còn đang suy nghĩ tại sao Trần Tinh Duệ đột nhiên ngấm ngầm thể hiện thiện ý, rốt cuộc xảy ra biến cố gì? Cái gọi là tặng lễ cho người, ắt có điều nhờ vả, Trần Tinh Duệ tại sao có hảo tâm đến văn phòng đề cử hắn đảm nhiệm Phó trưởng phòng của phòng thư ký?
Văn phòng thư ký là một chỗ rất quan trọng của Tỉnh ủy, rất nhiều thư ký chủ chốt của lãnh đạo Tỉnh ủy đều xuất thân từ đây. Một phòng có một gã Trưởng phòng, ba gã Phó trưởng phòng, công việc là thư ký cấp phó phòng, tuy rằng đều là cấp phó phòng, nhưng một thư ký cấp phó phòng mãi sẽ không thấy được triển vọng bằng một gã Phó trưởng phòng. Phó trưởng phòng có cơ hội đi ra ngoài hoặc là thăng cấp, nhưng thư ký cấp phó phòng nếu như không có cơ hội được lãnh đạo lựa chọn, có lẽ sẽ mãi quanh quẩn chỗ thư ký cấp phó phòng cho đến già.
Với kinh nghiệm từng trải của Quan Doãn, đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng của văn phòng cũng không có gì quá đáng, nhưng vấn đề là, hiện tại chưa có ghế trống. Được rồi, cho dù có ghế trống, rất nhiều thư ký cấp phó phòng có tuổi đời và kinh nghiệm từng trải hơn hắn, nếu xếp hàng, hắn chờ thêm mười năm tám năm cũng chưa chắc với tới, đương nhiên, được Trần Tinh Duệ đề cử là một vấn đề khác.
Là Trưởng phòng của văn phòng, chọn người lên đảm nhiệm chức Phó trường phòng, tiếng nói đề cử của Trần Tinh Duệ vẫn có phân lượng nhất định.
Trở lại văn phòng, Quan Doãn vừa ngồi vào chỗ của mình, điện thoại đã vang lên, là điện thoại của Hoàng Hán.
- Thư ký Quan, có tin tức tốt.
- Tin tức tốt gì hả?
Quan Doãn đang trầm tư suy nghĩ nguyên nhân gì Trần Tinh Duệ đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói của Hoàng Hán cũng không làm cho hắn để ý tới.
- Mã Đại Thịnh thất thế.
- Mã Đại Thịnh?
Quan Doãn nhất thời nghĩ không ra Mã Đại Thịnh là ai.
- Cái gì?
- Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn Mã Đại Thịnh vì tham ô nhận hối lộ, bị pháp luật điều tra rồi.
Trong tiếng cười của Hoàng Hán, có chút hả hê vui sướng khi người khác gặp họa.
- Mã Đại Thịnh là người thân tín do một tay Chủ tịch thành phố Thôi đề bạt, hơn nữa còn là chiến hữu của Hồng Hi.
Chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn thất thế? Sau khi Quan Doãn nghe được tin tức này phản ứng đầu tiên là khiếp sợ, phản ứng thứ hai là cuộc đọ sức quyết liệt giữa Vu Phồn Nhiên và Thôi Quan Ngư đã đến hồi gay cấn rồi, nhân vật số một số hai của thành phố Yến lên sàn diễn kịch liệt so chiêu giống như ở Hoàng Lương, đã đến giai đoạn đao thật thương thật, phản ứng thứ ba mới ý thức được cụ thể tin tức tốt của Hoàng Hán.
Thì ra là thế, thảo nào Trần Tinh Duệ chủ động bày tỏ thiện ý với hắn, và ám chỉ nếu như phòng thư ký có ghế trống, y có thể đề cử hắn đảm nhiệm Phó trường phòng. Hiện tại văn phòng thư ký quả thật không có ghế trống, nếu Trần Tinh Duệ đi ra ngoài đến thẳng huyện Trực Toàn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, chẳng phải là có ghế trống?
Lại nghĩ đến Trần Tinh Duệ đề cập đến mối quan hệ giữa hắn và Hạ Đức Trường, Quan Doãn chợt hiểu ra, gã Trần Tinh Duệ này, vòng một khúc quanh lớn, muốn trao đổi điều kiện với hắn, nếu hắn có thể thay Trần Tinh Duệ đả thông quan hệ với Hạ Đức Trường, nhờ Hạ Đức Trường đề cử Trần Tinh Duệ làm Chủ tịch huyện Trực Toàn, như vậy Trần Tinh Duệ sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau, đề cử hắn đảm nhiệm chức Phó trưởng phòng của phòng thư ký.
Không sai, một gã giỏi trao đổi lợi ích
- Mã Đại Thịnh thất thế, sao lại là tin tức tốt?
Quan Doãn cười ha hả, biết còn cố hỏi.
- Mã Đại Thịnh thất thế, toàn bộ bộ máy huyện ủy Trực Toàn chắc chắn được điều chỉnh, cậu có cơ hội đi ra ngoài. Muốn tôi nói, thư ký Quan, cậu lúc này đây không cần mưu cầu vị trí Phó chủ tịch huyện, trực tiếp làm Phó bí thư đi. Chuyện này, phải nhanh tay hành động, phỏng chừng có thể thành công.
Hoàng Hán có ý phấn khích.
- Tận dụng tối đa sự cân bằng quan hệ, sau đó Trưởng ban Hạ một tay thúc đẩy, đại sự có thể thành.
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng đã quan tâm.
Đối với sự quan tâm nhiệt tình quá mức của Hoàng Hán, trong lòng Quan Doãn biết rõ, khác với lực lượng của Hoàng Hán, sau khi đến thành phố Yến, quyền uy của Hoàng Hán giảm nhiều, quyền uy của hắn tăng mạnh, lúc này dưới sự đối lập làm tiêu tan quyền uy, Hoàng Hán phải tích cực dựa vào hắn, phải nói, đây là chuyện tốt.
- Xem ra thư ký Quan dường như không quan tâm đến chuyện này?
Hoàng Hán nghe giọng nói của Quan Doãn, cũng không có ý bức thiết.
- Cũng không phải không để tâm, mà là chuyện này, không dễ làm.
Quan Doãn đương nhiên muốn nhảy ra khỏi vòng tròn của Tỉnh ủy, đi đến nơi để làm một số việc thực tế, nhưng y đã bị Đai Gia an bài ở Tỉnh ủy, một tháng qua Đại Gia cũng không gây phiền phức cho hắn, hoàn toàn không có nghĩa là Đại Gia bỏ quên hắn, lúc trước hắn mưu cầu vị trí Phó chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn không thành công, bị Đại Gia ngăn chặn, hiện tại lại tiếp tục đẩy mạnh việc này, Đại Gia nhất định sẽ dốc hết sức ngăn cản.
Trên quan trường, thể diện lớn hơn trời, nếu ngay dưới quyền của Đại Gia, hắn phóng ra ngoài thành công, mới là sự khiêu chiến lớn nhất đối với Đại Gia.
Đương nhiên, Quan Doãn cũng không phải e ngại y, càng không phải là không muốn triển khai hoạt động, hắn chỉ có điều không muốn biểu hiện ra sự vội vã mà thôi, sự trì hoãn thì lúc nào cũng tốt
- Chuyện không dễ, nhưng một khi làm lại làm tốt, mới thể hiện bản lĩnh tài giỏi của thư ký Quan.
Hoàng Hán nói.
- Cần sự hỗ trợ của tôi, cứ mở miệng, nói không chừng chuyện này chính là sự đột phá khởi đầu. Còn có một chuyện, tôi cũng nên nói rõ ngọn nguồn, Cục trưởng Hồng nhanh….
Cục trưởng Hồng đương nhiên là chỉ Cục trưởng Công an thành phố Yến Hồng Hi, cái gọi là nhanh trong miệng của Hoàng Hán, hàm nghĩa phong phú, mặc dù không có nói rõ nhanh cái gì, nhưng không hề nghi ngờ, nhất định không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ Hoàng Hán đã đào xông hố, còn Hồng Hi một chân đã nhảy vào?
Quả thực như thế, hành động của Hoàng Hán quá nhanh.
Sau khi tan sở, Quan Doãn theo dòng người đi ra cổng chính của Tỉnh ủy, sau khi đi ra quẹo phải, đang chuẩn bị về ký túc xá, đột nhiên, có một chiếc xe chạy như bay tới bên cạnh, chạy nhanh vọt tới giống như lao vào chỗ không người, trực tiếp đâm đầu vào người hắn.
Cừ thật, quá kiêu ngạo, ở nơi cách cổng chính của Tỉnh chưa đầy 100m đã bạo dạn trực tiếp đâm thẳng vào người, không phải to gan lớn mật cũng là không coi luật pháp ra gì, Quan Doãn khẽ giật mình, cũng may tốc độ xe cũng không quá nhanh, hắn đã tránh được.
Đang lúc tránh né, chiếc xe dừng hẳn bên người của hắn, sau tiếng thắng xe chói tai, cửa kính xe được quay xuống, lộ ra gương mặt giễu cợt nụ cười lạnh lùng.
- Đi đường không có mắt, cản đường của tôi rồi, biết không? Cút ngay
Hay thật, thiếu chút nữa tông vào người ta, không chịu nhận lỗi, còn ngậm máu phun người, có bản lĩnh, Quan Doãn cười lạnh một tiếng:
- Là tôi đi đường không có mắt, hay là anh lái xe không có mắt hả? Nơi này là lề đường, anh lái xe trên lề đường xém chút nữa đụng vào tôi, anh còn nói lý.
Phụt.
Gã lái xe không nói hai lời, há mồm phun nước bọt hướng vào mặt Quan Doãn, cũng may Quan Doãn sớm có đề phòng, cận thận đứng cách xa một bước, mới không có bị đối phương phun trúng.
Trước kia đã từng nghe nói có một lần Đại Gia lái xe bị cảnh sát giao thông ngăn lại, Đại Gia vừa há mồm đã phun nước bọt vào mặt của gã cảnh sát giao thông, sau còn chưa xong, y còn điều cảnh sát giao thông khỏi vị trí trọng yếu, bố trí đến một vùng ven. Lúc ấy Đại Gia đã là thư ký số một của Tỉnh ủy, với thân phận là thư ký số một của Tỉnh ủy, nhưng lòng hẹp hòi như thế, quả thật làm cho người ta không nói được lời nào.
Không nghĩ tới chính là, từ một thư ký số một của Tỉnh ủy đã thay đổi thân phận trở thành Cục trưởng Cục thuế nhà nước, địa vị cao, tố chất hẳn cũng cao hơn một cấp mới đúng, không ngờ Đại Gia vẫn là cẩu không đổi được tính tình đớp cứt, khi Quan Doãn còn nhỏ là một học sinh tốt, sau khi lớn lên là quý ngài tốt, hiện tại cũng không thể nhịn được nữa, tuy rằng hắn nhận ra người mà đang lái xe chính là Đại Gia, nhưng hắn làm bộ không biết người lái xe là người nào. Vừa nhấc chân lên liền đá một cước vào xe.
- Bước ra đây.
Quan Doãn lạnh lùng quát một tiếng.
- Có bản lĩnh chớ trốn ở trong xe làm rùa đen rút đầu.
Đại Gia quen hống hách lộng hành ở Tỉnh Yến, chưa từng sợ ai? Huống chi hiện tại lại là ngay cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, y lúc này cười ha hả, đẩy cửa xuống xe, nhìn Quan Doãn với ánh mắt miệt thị, vênh váo tự đắc nói:
- Tôi xuống xe rồi, cậu làm gì tôi? Dám đụng đến đầu ngón tay của tôi, tôi làm cho cậu nuốt không trôi.
Phụt.
Lời nói của Đại Gia còn chưa dứt, Quan Doãn liền há miệng ra, một ngụm nước bọt vừa vặn văng đúng vào mặt của y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.