Quan Vận

Chương 499: Một cuộc ẩu đả bắt mắt

Hà Thường Tại

13/06/2013

Bà mẹ mày.

Đại Gia được mệnh danh là Bí thư số hai, chữ “hai” này, không phải là “hai” trong loại hàng thứ phẩm hạng hai, mà là hai trong thứ hai của dưới vạn người trên một người, y tung hoành ngang ngược nhiều năm ở tỉnh Yến, người khác đừng nói dám động đến một ngón tay của y, mà ngay cả nửa câu nói xấu trước mặt cũng không được, huống chi là bị người khác trực tiếp nhổ nước bọt vào mặt.

Lần này Đại Gia nổi cơn thịnh nộ.

Cơn thịnh nộ của vua, triệu người nằm xuống máu chảy lênh láng. Cơn thịnh nộ của người thường, thây người nằm xuống chỉ có hai người, máu tươi năm bước.

Cơn giận của người điên, giương nanh múa vuốt, gọi nhỏ hô to. Đại Gia không để ý đến thân phận đường đường là Cục trưởng Cục thuế nhà nước, mở trừng hai mắt, nhấc chân lên, hung tợn đá vào hạ bộ của Quan Doãn.

Đá người cũng không có gì, chỉ giống như đánh trả, nhưng cố tình ngấm ngầm đá vào chỗ hiểm, hơn nữa một khi đá trúng, rất có thể dẫn đến hậu quả tử vong nghiêm trọng, sự kiêu ngạo ngông cuồng của Đại Gia, bởi vậy có thể thấy, dưới cơn thịnh nộ, y bất chấp mọi hậu quả phải đưa Quan Doãn vào chỗ chết.

Nguyên nhân người quá tự tôn đến từ sự tự ti, Đại Gia từ nhỏ lớn lên ở vùng khỉ ho cò gáy, vóc dáng không cao, bằng cấp thấp, sau khi trèo lên cành cây cao của Chương Hệ Phong, nhanh chóng quật khởi, bởi vì không có nền tảng bước theo từng bước, kết quả là một bước bước lên trời làm cho tâm thái của y mất cân bằng, tự đại kiêu ngạo, ngông cuồng và ngạo mạn không chịu nổi, hơn nữa được Chương Hệ Phong dung túng, cuối cùng khiến Đại Gia trở thành thư ký số một của Tỉnh ủy Tỉnh Yến kiêu ngạo nhất từ khi xây dựng đất nước đến nay.

Thậm chí danh tiếng của Đại Gia to lớn, còn được gọi là thư ký số một Tỉnh ủy đệ nhất toàn nước.

Từ cán bộ cấp phòng không có cấp bậc gì vươn đến Giám đốc sở, Đại Gia vẻn vẹn chỉ mất bảy năm, thời gian bảy năm, đã vượt qua hành trình của rất nhiều người mười bảy năm thậm chí cả đời cũng chưa đi qua, nếu nói từ tốc độ thăng chức, Đại Gia quả thật cũng có chỗ đáng kiêu ngạo.

Tuy nhiên làm người không nên tự cao tự đại, nếu kiêu ngạo tạo thành tự hào và động lực để tiến lên, là chuyện tốt, nhưng nếu nảy sinh thành ngạo mạn không chịu nổi và không coi ai ra gì, chính là chuyện xấu. Đại Gia kiêu ngạo ngông cuồng ở tỉnh Yến đã lâu, cho rằng dõi mắt ra cả tỉnh Yến, ai cũng không dám có nửa phần bất kính với y, nhất là sau khi Mộc Quả Pháp bị miễn chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, địa vị của y ở tỉnh Yến càng cao chót vót, gần như không kiêng nể gì cả đến nỗi đã nói là làm.

Đại Gia bị Quan Doãn phun nước bọt vào mặt, máu huyết xông lên, y tuy rằng đã là quan lớn cấp Giám đốc sở, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, dưới cơn thịnh nộ, lộ rõ bản chất lưu manh, trong lòng nảy sinh ác độc, làm sao để ý đến thân phận và hậu quả, muốn một cước đá chết Quan Doãn.

Đúng, Quan Doãn phun nước bọt trên mặt y, đá chết cũng xứng đáng, cho dù đá chết rồi, cũng là phòng vệ chính đáng, cùng lắm chỉ là vì phòng vệ, sợ cái gì? Có Bí thư Chương, đá chết một người chó má như Quan Doãn cũng giống như đang giết một con kiến?

Đại Gia tuy rằng không luyện qua võ công gì, nhưng quanh năm kiêu ngạo cũng làm cho bản lĩnh của y rất nhanh nhẹn, hơn nữa y có vóc dáng thấp, động tác mau, chân vừa nhấc lên đã đá trúng Quan Dõn đang đứng cách y một thước.

Đại Gia tưởng rằng một cước của y, nhất định có thể đá trúng Quan Doãn, khiến Quan Doãn ngã lăn quay trên mặt đất, sau đó y có thể ôm bả vai nhìn Quan Doãn như một con chó nhục nhã nằm dưới háng của y, không ngờ mắt thấy chân của y sẽ tiếp xúc đến phần nào đó trên thân thể của Quan Doãn, Quan Doãn thoáng cái trở thân mình, cũng là bên cạnh vẫn còn thừa một thước, nhưng chính khoảng cách một thước này, vừa lúc khiến y một cước đá trật.

Một cước đá trật cũng không có gì, cùng lắm thì thu hồi chân phải lại, lại tiếp tục đá một cú khác, nhưng Đại Gia đã tính sai, một là y không ngờ y sẽ đá trật, hai là y càng không ngờ Quan Doãn lại nhanh nhẹn như vậy, ba là y vạn lần không ngờ, sau khi Quan Doãn phun nước bọt vào mặt y, còn dám trả đòn.

Chẳng những trả đòn, còn ra tay tàn nhẫn.

Đại Gia đã quen ức hiếp người, cho tới bây giờ vẫn là y ức hiếp người khác, người khác đừng nói ức hiếp y, đều là đánh không trả đòn mắng không nói lại, cho nên, y cảm thấy việc Quan Doãn phun nước bọt cũng đã là coi trời bằng vung rồi, ắt phải đứng bất động, để y hành hung một trận, có lẽ y nhất thời hết giận, sẽ bỏ qua cho Quan Doãn, thật không ngờ, cú đá đầu tiên không trúng, Quan Doãn tránh qua một bên, sau đó đưa tay phải ra, ôm lấy đùi phải của y.



Đùi phải treo lơ lửng, đứng chỉ với chân trái, trọng tâm của Đại Gia đứng không vững, hơn nữa một lực mạnh mẽ từ đùi phải truyền đến, hành động y muốn bổ nhào về phía trước vươn hai tay bắt lấy Quan Doãn đã mất đi lực chống đỡ, hai tay quờ quạng vồ Quan Doãn.

Quan Doãn sao có thể để cho Đại Gia vồ được? Hắn thấy Đại Gia mất đi thế cân bằng, khẽ mỉm cười, dùng sức lôi kéo chân của Đại Gia.

Có rất nhiều người muốn ôm chân của Đại Gia mà không được, Quan Doãn không những không thèm ôm chân của Đại Gia, mà muốn dùng lực xé ra, hơn nữa lực độ không nhỏ, tin đủ để giật Đại Gia thất thế không trụ được, đột nhiên xông về trước.

Nếu phía trước là một mảnh đất trống trải còn chưa tính, Đại Gia còn có thể hung mãnh chạy vài bước, mượn độ giảm xóc để dừng lại thân hình, nhưng sự tình thường thường phát triển theo chiều hướng bất lợi, phía trước Đại Gia chẳng những không có đất trống, ngược lại có một cây đại thụ.

Cây đại thụ to lớn đường kính chừng một mét.

Lấy hết lực xông về phía trước, hơn nữa còn muốn dùng lực xé Quan Doãn ra, hai lực hợp lại cùng một chỗ, Đại Gia bị thất thế, đầu đã đâm sầm vào cây đại thụ, va chạm rất mạnh vào cây đại thụ.

Nếu chỉ là va chạm thì không sao, quan trọng là Đại Gia trực tiếp ôm chặt lấy cây đại thụ, đương nhiên, đây mới là chuyện lớn.

Cây có sẵn lòng để cho Đại Gia ôm không không cần quản, nhưng Đại Gia chắc chắn là không tình nguyện ôm cây đại thụ ở trước cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy. Chẳng những mất mặt, hơn nữa còn thương tâm.

Đại Gia kiêu ngạo, ngông cuồng đã lâu, liền khó tránh khỏi tự tôn quá độ biến thành tự đại, da mặt cũng mỏng như giấy, không muốn bị người khác mạo phạm đỉnh điểm quyền uy, nhất là ở cổng của Tỉnh ủy, bị Quan Doãn phun nước bọt vào mặt cũng đã mất mặt ném đến nhà bà ngoại rồi, rồi lại đụng vào cây đại thụ, sĩ diện này, xem như đã mất sạch không còn gì

Tuy nhiên bây giờ đối với Đại Gia mà nói, mất mặt là chuyện nhỏ, mặt mũi bầm dập mới là chuyện lớn, mặt của y đụng phải tán cây, chẳng những bị đâm đến máu mũi giàn giụa, còn đụng phải con ngươi, một trận đau đớn từ trên mặt truyền đến, khiến y gần như khó có thể chịu đựng được.

Đại Gia chưa từng gặp qua nhục nhã như thế, đau đớn khiến y hoàn toàn mất đi lý trí, y không kìm nổi cơn giận dữ nhảy dựng lên, đảo mắt nhìn khắp nơi, trên vỉa hè có cục gạch, bản tính lưu manh trước kia của y đã lộ ra, sớm quên mình đường đường là quan lớn cấp sở, có thể thấy tốc độ lên chức quá nhanh, nhưng căn cơ bất ổn, khí thế không đủ, dẫn đến tố chất không cao, y tiện tay quơ lấy một cục gạch, lấy ra khí thế vô lại của trước đây, hai tay đỏ hồng, mặt đầy máu tươi, giống như chó cùng rứt giậu xông tới đánh Quan Doãn.

Cán bộ cấp sở cũng là quan lớn, nhưng quan lớn cũng là người, là người thì có thất tình lục dục, lúc này kích động đã chiến thắng lý trí, Đại Gia bây giờ, không còn khí thế diễu võ dương oai như ngày thường, không khác gì một con chó điên, tay xách cục gạch, mặt đầy máu, giống như người điên.

Lúc này đúng là giờ cao điểm tan sở, cán bộ lớn nhỏ của Tỉnh ủy từ trong trụ sở Tỉnh ủy đi ra, bất kể là ngồi xe đi ra hay là đi bộ, đều bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người, Đại Gia từng ăn trên ngồi trước làm sao lại trở thành bộ dáng chật vật như thế? Hơn nữa còn là ngoài cổng chính của trụ sở Tỉnh ủy, người này thật điên rồ.

Việc này cũng không thể trách Quan Doãn.

Có trách thì trách Đại Gia quấy rối Quan Doãn ở cổng chính trụ sở Tỉnh ủy, kết quả là tự đem tảng đá đập vào chính mình.

Đại Gia hùng hổ đi tới trước mặt Quan Doãn, giơ tay chính là một cục gạch, nện thẳng vào đầu Quan Doãn. Lần này nếu đập thật, Quan Doãn không chỉ bị đánh bể đầu chảy máu tại chỗ, nói không chừng còn té xỉu trên đất.

Quan Doãn không né không tránh, ngược lại cười khẩy Đại Gia, mở miệng nói một câu:



- Xem phía sau anh.

Đại Gia đỏ mắt, miệng đầy máu:

- Cậu cho tôi là đồ ngốc? Tôi nhìn ra sau, cậu ở phía trước cho tôi một quyền à?

Khi đang nói chuyện, y nện cục gạch xuống

Quan Doãn lắc đầu cười:

- Anh không quay đầu nhìn, mới là đồ ngốc.

Thế là, rất nhiều quan chức lớn nhỏ của Tỉnh ủy, đều thấy được cảnh tượng khiến bọn họ suốt đời khó quên chính là khi Đại Gia giơ cao cục gạch đập vào đầu Quan Doãn, Quan Doãn không né không tránh, ngây người đứng bất động tại chỗ, khi thấy viên gạch sắp được nện vào đầu Quan Doãn, đột nhiên, một đồ vật tối om phá không bay tới, rơi ngay phía sau lưng Đại Gia.

Đồ vật này là cái gì, ai cũng không thấy rõ, tuy nhiên đều rõ một sự thật, Đại Gia bị đồ vật này đánh trúng, đau đến nỗi quát to một tiếng, lực trong tay bị mất, bị lệch đi, hơn nữa Quan Doãn cố ý né, cục gạch vốn sát lỗ tai của Quan Doãn, vừa lúc dừng ở trên bờ vai hắn.

Phịch một tiếng, mặc dù Đại Gia đã mất đi sức lực, nhưng cục gạch rơi trên vai của Quan Doãn, nện mạnh đến nỗi những mảnh gạch bay tán loạn, có thể thấy y quả thật nổi cơn độc ác, dùng toàn lực muốn đập chết Quan Doãn.

Quan Doãn bị cục gạch đập trúng bả vai, lập tức máu chảy đầm đìa, hắn oái một tiếng, mông đã chạm đất, mắt nhắm lại, không ngờ đã hôn mê.

Sao mà chịu đòn tệ thế hả? Đại Gia lập tức ngây ngẩn, cú đập của y quả thật không nhẹ, nhưng cũng không đến nổi làm cho Quan Doãn hôn mê tại chỗ, huống chi lại là đập vào vai? Quan Doãn là hôn mê thật hay là giả vờ?

Đại Gia nhất thời nghi hoặc khó hiểu, bỗng nhiên lại nhớ tới sự tình bị đánh lén sau lưng, không khỏi giận dữ, hôn mê thì hôn mê, cũng không thể bỏ qua cho Quan Doãn, y giơ chân lên, hung hăng xông tới giẫm lên mặt Quan Doãn đang nằm trên đất hai mắt nhắm nghiền.

Thấy chân phải của Đại Gia sẽ rơi xuống mặt của Quan Doãn, Quan Doãn đang nằm trên mặt đất tuy ánh mắt không có mở, lại tựa hồ như nhìn thấy chân của y, liền né thân mình sang một bên, Đại Gia giận tím mặt, tên Quan Doãn này, muốn giả bộ hôn mê lừa gạt lấy sự cảm thông của người xem, được, để cho mày giả vờ đến cùng, y lại nhấc chân lên lại giẫm Quan Doãn, lúc này đây chân vừa mới được nâng lên, thình lình phía sau một giọng nói rít lên, âm thanh thét lên rất chói tai, khiến y sợ run cả người, quay đầu nhìn lại, một vật bay tới trước mặt, ngay giữa mặt.

Là một chiếc giày da!

Đường đường là cục trưởng đại nhân bị một chiếc giày da đánh trúng mặt, vốn Đại Gia đã máu chảy đầy mặt, đúng lúc đế giày lại đánh vào mũi, càng khiến máu chảy đầm đìa. Đại Gia lần này lửa giận ngút trời, cũng không cần biết người đến là ai, nhấc một chân lên định đá người phía sau.

Nguyên tưởng rằng người đến sau có thần công giày bay, có lẽ kỹ năng không tệ, không ngờ Đại Gia vừa đá ra một cước, người đi tới chưa kịp né, bị một cước của y đá trúng bụng. Người đi tới trúng một cước, đau đến lúc này khom lưng ngồi xổm xuống, mất đi khả năng tấn công.

Đại Gia thấy thế, lại tiến lên một bước, đang muốn nhấc chân cho thêm một cước, để trút lửa hận trong lòng, không ngờ mới giơ cao đùi, liếc mắt một cái thấy rõ người bị y đá trúng là ai, lập tức giật nảy cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Vận

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook