Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 11

Dương Thiên Chân

22/03/2023

Tại phòng làm việc của viện trưởng bệnh viện số Một, Lý Duệ cầm một bản bệnh án xông thẳng vào trong, “Anh xem xem bản bệnh án này, cả khoa ngoại không ai có cách, tôi đành phải tới đây tìm anh.”

Lăng Viễn lấy bệnh án và tấm chụp CT từ trong túi hồ sơ ra, sau khi chăm chú nhìn, ngẩng đầu lên nhìn Lý Duệ, “Bệnh nhân phải được phẫu thuật.”

“Tôi biết, nhưng không ai có thể thực hiện được ca phẫu thuật này.”

“Trưởng khoa Trương của các cậu...” Lăng Viễn nói một nửa thì dừng lại, “À, anh ấy đang nghỉ phép, vậy có thể gọi điện cho anh ấy tới bệnh viện một chuyến được không?”

“Vậy anh gọi đi.” Lý Duệ chỉ vào điện thoại bàn.

Lăng Viễn lấy điện thoại tìm số điện thoại của trưởng khoa Trương, sau đó nhấc điện thoại bàn lên, “Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi đã tắt máy...”

“Anh ấy tắt máy rồi.” Lăng Viễn nói rồi đặt điện thoại xuống, “Phải làm sao đây?”

“Bây giờ anh là viện trưởng, anh hỏi tôi làm sao, lẽ nào không còn ai có thể thực hiện ca phẫu thuật này sao?”

Lăng Viễn đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, “Không thể nào, đương nhiên có người có thể thực hiện được.”

“Ai vậy, anh nói ai cơ?”

Lăng Viễn vừa mới mở miệng định nói liền khép lại.

Lý Duệ thấy bộ dạng đang định nói rồi ngừng lại của anh, suốt ruột nói, “Đã đến nước này rồi, anh còn gì mà không thể nói?”

“Có thì có, nhưng người đó đang ở Mỹ.” Nói rồi Lăng Viễn đột nhiên nhớ tới tháng này Tôn Phụng sẽ về nước tham gia hôn lễ, “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”

“Ngày 16, sao vậy?”

“Ngày 16 à, có lẽ chị ấy đã về nước, tôi gọi điện thoại thử xem.” Lăng Viễn cầm điện thoại lên, ấn gọi cho số điện thoại Trung Quốc của Tôn Phụng.

Lúc này, Tôn Phụng đang trên xe taxi về nhà ở Bắc Kinh, nhìn số điện thoại gọi tới là của Lăng Viễn, kỳ lạ sao cậu ấy lại biết số điện thoại Trung Quốc của mình, ấn nghe máy, “Alo, bác sĩ Lăng.”

“Trưởng khoa Tôn, bây giờ chị đang ở Bắc Kinh phải không?”

“Đúng vậy, chuyến bay vừa mới hạ cánh sáng nay, tôi đang chuẩn bị về nhà.”

“Bây giờ chị có thể tới bệnh viện số Một được không, chỗ tôi đang có một bệnh nhân cần chị tới xem tình hình.”



“Cậu nói tôi á?” Tôn Phụng hơi mơ hồ, “Nhưng, tôi...”

“Đúng vậy, người tôi nghĩ đến có thể thực hiện ca phẫu thuật này chỉ có mình chị, vậy nên mới phải nhờ tới chị.”

Thấy Lăng Viễn gấp gáp như vậy, với bản năng của người bác sĩ cộng với chút tình cô nợ anh ở San Francisco, Tôn Phụng đã nhận lời, nói lái xe quay đầu đến thẳng bệnh viện số Một.

Trước cửa bệnh viện số Một, Tôn Phụng vừa mới xuống xe đã thấy Lăng Viễn đang đợi ngoài cửa, lướt nhìn lên tấm thẻ đeo trên ngực anh, trên đó được in chức vụ viện trưởng.

Cuối cùng lại gặp mặt ở Bắc Kinh, Lăng Viễn vốn nên rất vui mừng, nhưng lúc này anh không thể để tâm đến việc đó được nữa, đi lên phía trước đỡ lấy vali của Tôn Phụng, “Thật sự rất xin lỗi, chị vừa mới về nước, đã bắt chị qua đây giúp đỡ, tôi kéo hành lý giúp chị.”

“Không sao, bệnh nhân đang ở đâu, chúng ta qua đó làm việc chính đi.”

Các bác sĩ khoa ngoại và trưởng khoa khác đang đợi trong phòng họp, thấy bác sĩ đến hội chẩn là Tôn Phụng, trong đó có mấy trưởng khoa quen biết Tôn Phụng đều thấy khá kinh ngạc.

“Trưởng khoa Tôn, cô về nước rồi à?”

“Vâng, tôi về nước có chút việc, ai biết được vừa mới xuống máy bay đã bị viện trưởng Lăng của các anh gọi tới đây.” Tôn Phụng cười nói.

Lăng Viễn đưa Tôn Phụng và các bác sĩ khác tới phòng giám hộ bệnh nặng, Tôn Phụng xem qua tình hình của bệnh nhân, lại nhìn sang báo cáo kiểm tra mới nhất của anh ấy, nói với Lăng Viễn, “Phải lập tức tiến hành phẫu thuật, bằng không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.”

“Tôi cũng có ý này, nhưng người có thể thực hiện ca phẫu thuật này chỉ có trưởng khoa Trương, mà hiện tại anh ấy đang nghỉ phép, điện thoại lại tắt máy, chúng tôi không thể liên hệ được, vậy nên...”

“Vậy nên cậu mới nghĩ tới tôi đúng không?” Tôn Phụng nói hộ cậu câu phía sau.

“Đúng vậy, cũng rất may là tôi nghĩ ra chị sẽ về nước trong tuần này.”

Tôn Phụng nhìn đồng hồ, “Vậy chúng ta chuẩn bị phẫu thuật đi, sắp xếp thời gian phẫu thuật vào 2 giờ chiều, viện trưởng Lăng, cậu thấy được không?”

“Được, chúng tôi sẽ phối hợp với chị.”

Đi ra khỏi phòng ICU, Lăng Viễn cùng Tôn Phụng đi bên ngoài hành lang, “Chị vừa mới xuống máy bay nhất định vẫn chưa ăn gì, tôi với chị xuống dưới ăn chút gì.”

“Cậu đừng nói nữa, tôi đói lắm rồi.”

Lăng Viễn đưa Tôn Phụng đi vào thang máy, vừa hay gặp Lâm Niệm Sơ, cô ấy đang kéo vali đi ra ngoài cửa chính tập hợp cùng với các đồng nghiệp khác. Nhìn thấy Lăng Viễn, vốn còn định nói với anh vài câu, nhưng thấy anh vào cùng với một người phụ nữ không quen biết, nên Lâm Niệm Sơ chỉ gật đầu với anh.



Lăng Viễn thấy cô xách vali, “Trưa nay các em xuất phát à?”

“Ừ.”

Tôn Phụng quay qua nhìn Lâm Niệm Sơ, sau đó lại quay lại nói với Lăng Viễn về bệnh nhân vừa rồi, “Ở Trung Quốc thường rất hiếm khi gặp loại bệnh này, nhưng ở Mỹ một năm tôi cũng đã gặp hai lần, cũng đều do tôi là bác sĩ phẫu thuật chính...”

“Vậy sao, vậy thì tôi yên tâm rồi. Nhưng, nếu như chị có thể tới bệnh viện chúng tôi làm trưởng khoa ngoại...”

Lúc này, thang máy đã đến tầng một sảnh chính, Lâm Niệm Sơ kéo hành lý đi qua họ, còn không quên quay đầu nhìn Tôn Phụng.

“Viện trưởng Lăng nói đùa gì vậy, trưởng khoa ngoại của các cậu vẫn tốt mà.” Tôn Phụng cười đi ra khỏi thang máy.

“Ây...trưởng khoa Tôn không biết rõ tình hình ở đây nên thôi bỏ qua đi. Nhưng, ở đây cũng không có người ngoài, chị đừng gọi tôi là viện trưởng Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Viễn thôi. “ Lăng Viễn đi theo sau cô, “Giờ này căng tin chắc vẫn chưa mở, chị muốn ăn gì?”

“Tôi ăn gì cũng được.”

“Chỗ chúng tôi không có món ăn gì cũng được.” Ánh mắt Lăng Viễn mang theo ý đùa cợt nhìn Tôn Phụng, đang nghĩ đây có phải gậy lưng đập lưng ông hay không.

Tôn Phụng nhìn nghiêng qua, “Tôi nhìn thấy rõ rồi, cậu đang báo thù.”

“Không có, tôi đùa mà thôi.”

Lâm Niệm Sơ đang đợi xe trước cửa bệnh viện, nhìn thấy Lăng Viễn và Tôn Phụng cười nói vui vẻ đi ra ngoài bệnh viện. Bác sĩ nữ bên cạnh huých tay cô ấy, “Niệm Sơ, chồng chị...người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai vậy?”

“Chúng tôi đã ly thân, đợi tôi quay về thì làm thủ tục ly hôn, không lâu nữa anh ấy không còn là chồng tôi nữa. Hình như cô ấy là chuyên gia từ Mỹ về, tôi không quen.”

“Tôi nghe nói trưởng khoa Trương khoa ngoại sắp từ chức, đây chẳng phải là ra oai phủ đầu viện trưởng Lăng sao?”

Lâm Niệm Sơ có chút bất ngờ, “Vậy sao? Hình như chỉ nghỉ phép thôi mà.”

“Đương nhiên không phải rồi, tôi nghe nói nghỉ phép quay lại thì xin từ chức. Chị nghĩ xem Lăng Viễn vừa mới nhậm chức viện trưởng, nếu để một vị trí quan trọng như trưởng khoa ngoại bị bỏ trống sẽ rất phiền phức. Anh ta đang cố ý gây khó dễ cho viện trưởng Lăng mà.”

“Đấy là việc của anh ấy, tôi cũng không quản được.”

Buổi chiều, sau khi Lăng Viễn đưa Tôn Phụng tới phòng phẫu thuật, quay về bàn làm việc của mình, thấy vali và túi xách của Tôn Phụng đều đang để ở phòng làm việc của anh, khóe miệng lộ ra đường vòng cung hoàn hảo.

Lăng Viễn vừa ngồi xuống ghế làm việc, thì điện thoại trong túi xách của Tôn Phụng rung lên, vốn dĩ Lăng Viễn định mặc kệ, nhưng điện thoại đổ chuông rất nhiều lần, ảnh hưởng nghiêm trọng tới anh đang làm việc, anh đành mở túi của Tôn Phụng, lấy điện thoại trong đó ra. Thấy cuộc gọi đến là Vệ Cương, Lăng Viễn thẳng tay ấn tắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quãng Đời Còn Lại Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook