Chương 28
Dương Thiên Chân
22/03/2023
Trước khi tan làm, Tôn Phụng thấy rất lạ hôm nay Lăng Viễn không có một tin tức gì, cộng thêm ánh mắt kỳ lạ lúc sáng ở hành lang đó của anh, Tôn Phụng gọi cho Lăng Viễn, “Hôm nay anh rất bận à?”
Lăng Viễn đứng trước cửa sổ, đang phiền não việc li hôn với Lâm Niệm Sơ, “Cũng bình thường, sao vậy?”
“Sáng nay khoa Nhi xảy ra chuyện gì à, em thấy mặt anh hơi kỳ lạ.”
“Không có gì, sắp tan làm rồi, tối nay chúng ta cùng ăn được không?”
“Không được, tôi nay em có hẹn với bạn, lát nữa anh tự về đi nhé, em gọi điện thoại là muốn nói với anh việc này.”
Lăng Viễn gặp Tôn Phụng cũng không biết nói thế nào mới được, cũng may tối nay không phải gặp mặt, anh cũng thở dài một hơi, “Ừ.”
Tôn Phụng đặt điện thoại xuống, hôm nay Lăng Viễn nói rất ít, cô cảm thấy anh rất kỳ lạ.
Đến nơi hẹn với Vệ Cương, cô nhìn thấy Vệ Cương đã ngồi đó chờ cô.
Tôn Phụng ngồi xuống đối diện với anh, “Anh nói việc quan trọng, là việc gì vậy?”
“Ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.” Vệ Cương lo sau khi cô biết sẽ không có tâm trạng ăn nữa.
Tôn Phụng ăn hai miếng bít tết, vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ nhìn sang Vệ Cương hỏi, “Anh mau nói đi.”
“Em có biết việc Lăng Viễn vẫn chưa li hôn không?”
Chiếc dĩa trong tay Tôn Phụng rơi xuống bàn, “Anh nói gì?”
“Anh nghe nói vợ của Lăng Viễn là bác sĩ Lâm Niệm Sơ bên khoa Nhi bệnh viện em, họ đã kết hôn mấy năm nhưng vẫn chưa li hôn.”
“Không thể nào….Lăng Viễn sống một mình mà…”
“Chi tiết cụ thể thế nào anh không rõ, nhưng việc chưa li hôn là có thật.”
Tôn Phụng hồi tưởng lại cái tên Lâm Niệm Sơ, chính là cuộc gọi hôm trước trên xe và là bác sĩ sáng nay cô gặp ở hành lang khoa Nhi, hai lần đó Lăng Viễn đều có biểu cảm rất kỳ lạ, “Lẽ nào anh ấy…vẫn chưa li hôn…Em không tin, em phải hỏi anh ấy.” Tôn Phụng nói rồi cầm túi xách bên cạnh, vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Trong phòng bếp, Lăng Viễn đang nấu mì, tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, Lăng Viễn đi ra mở cửa, thấy Tôn Phụng đứng bên ngoài,
“Sao em lại tới đây, chẳng phải em có hẹn với bạn sao?”
Ánh mắt Tôn Phụng nhìn vào phòng khách, hạ giọng hỏi Lăng Viễn, “Có phải…anh vẫn…chưa…li hôn đúng không?”
Lăng Viễn sững người, “Em đã biết rồi…”
Lúc này Tôn Phụng chỉ muốn cho anh một cái bạt tai, nhưng cô phát hiện đến sức giơ tay lên cô cũng đã không còn, cô ngồi phịch xuống sofa, “Tại sao anh phải lại lừa gạt em…”
Lăng Viễn ngồi xuống đất, hai tay đặt lên vai Tôn Phụng, “Thực ra bọn anh đã li thân một năm, vì rất nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa thể làm thủ tục.”
Tôn Phụng đờ đẫn nhìn anh, “Vậy nên, anh vẫn chưa li hôn là thật, vậy tại sao anh còn đến đùa gạt em?”
“Anh và cô ấy đã không còn tình cảm từ lâu, anh đi Mỹ nửa năm, quay về thì cô ấy lại đi Quý Châu, nên đã bỏ lỡ thời gian đi làm thủ tục, vốn dĩ hôm nay chuẩn bị đi làm thủ tục, không biết tại sao cô ấy lại thay đổi.”
Tôn Phụng gạt tay Lăng Viễn ra, đứng dậy, “Bỏ đi, Lăng Viễn, chúng ta chia tay đi.”
Thấy Tôn Phụng đi ra ngoài cửa, Lăng Viễn đuổi theo kéo tay cô, “Tôn Phụng, anh thật sự không lừa gạt em, anh sẽ cố gắng nhanh chóng làm thủ tục li hôn, em tin anh được không?”
Lăng Viễn dần mờ đi trong ánh mắt của Tôn Phụng, nước mắt tích tụ điên cuồng rơi xuống, cô cự tuyệt quay người đi khỏi nhà Lăng Viễn.
Ngày hôm sau, Tôn Phụng tới bệnh viện với đôi mắt sưng mọng, vừa đi vào sảnh chính, cô luôn cảm thấy người khác nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, cô đành nhanh bước đi tới thang máy, cũng may hôm nay đã sắp xếp phẫu thuật, cô thay đồ xong đi vào phòng phẫu thuật.
Lăng Viễn đến bệnh viện, không vội lên phòng làm việc mà ở bãi đỗ xe đợi Lâm Niệm Sơ tới.
Lâm Niệm Sơ vừa xuống xe, Lăng Viễn đã đứng trước xe cô.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Khẩu khí của Lăng Viễn đã dịu dàng hơn hôm qua rất nhiều, hiện tại việc quan trọng nhất đối với anh mà nói là giải quyết vấn đề.
“Có gì thì anh mau nói đi, còn phải đi làm.”
“Em nói đi phải làm sao em mới chịu li hôn, chúng ta cứ kéo dài như này có ý nghĩa gì không?”
“Anh còn có mặt mũi để hỏi em à? Bây giờ cả bệnh viện đều biết anh và Tôn Phụng qua lại với nhau, người của khoa Nhi đều biết chúng ta vẫn chưa li hôn, anh bảo em tiếp tục làm việc thế nào? Nếu đã như vậy, em cũng đành không để cho Tôn Phụng tiếp tục làm ở đây. Nhờ người khác cứu mình chi bằng tự mình cứu mình, em cũng chẳng phải quá ác độc.” Lâm Niệm Sơ nói xong cũng không đợi Lăng Viễn nói lại mà đi thẳng về đại sảnh.
Lăng Viễn không chút sức lực tựa vào xe, đầu anh đau như búa bổ.
Tôn Phụng ra khỏi phòng phẫu thuật vừa hay gặp mấy y tá đang bàn luận về mình.
“Bác sĩ lâm khoa Nhi về rồi, nói là viện trưởng Lăng vẫn chưa li hôn, không ngờ ngoài mặt trưởng khoa Tôn trang nhã là vậy mà cũng làm ra việc này được.”
“Ừ ấy. Không thể dựa vào mình có vài phần nhan sắc là đâm chọc vào hôn nhân của người ta…”
Dù cô đã nghe rất rõ từng từ, nhưng Tôn Phụng đành giả vờ như không nghe thấy gì, đi qua người họ.
Giờ ăn trưa, Tôn Phụng cũng không xuống căng tin ăn, cô không chịu được sự chỉ trỏ của mọi người.
Trong nhà ăn, Lăng Viễn ngồi cùng với Lý Duệ, chốc chốc lại nhìn xung quanh, căn bản tâm sự không đặt ở phần cơm trên mặt bàn.
“Anh đang tìm trưởng khoa Tôn à?’
“Ừ, sao hôm nay cô ấy không xuống ăn.”
“Việc của hai người đang bị đồn ầm ở bệnh viện, sợ rằng chị ấy cũng không có tâm tình để ăn, bây giờ anh định làm thế nào?”
“Lâm Niệm Sơ không chịu tới cục dân chính, Tôn Phụng muốn chia tay, cậu nói xem tôi phải làm thế nào.”
“Lúc đó tôi đã nhắc nhở anh, bây giờ việc đã thành thế này, không chỉ anh mà còn kéo theo trưởng khoa Tôn…Ây…Đứng trên lập trường của người ta, đề nghị chia tay cũng rất bình thường.”
“Hay là cậu nghĩ cách giúp tôi thuyết phục Lâm Niệm Sơ để cô ấy đồng ý li hôn.” Anh nhìn Lý Duệ với ánh mắt cầu cứu.
“Việc của hai người rất phức tạp, tôi không tiện nhúng tay vào, chúc anh may mắn.”
Lăng Viễn lườm cậu ta, “Tôi đã nhớ rõ rồi đấy, thời khắc quan trọng cậu không giúp được việc gì cả.”
Lăng Viễn đi tới cửa phòng làm việc của Tôn Phụng, thấy cửa phòng mở nên đẩy cửa đi thẳng vào. Thấy Tôn Phụng đang đứng trước cửa sổ, hai tay ôm lấy ngực, nhìn từ góc nghiêng cảnh tượng ấy khiến người khác rất thương xót.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Tôn Phụng liền lau nước mắt ở khóe mi, quay người lại thì nhìn thấy Lăng Viễn đang đứng trong phòng làm việc.
“Anh tới đây làm gì, tối qua tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Anh thừa nhận lần này là anh không xử lý tốt khiến em phải chịu tủi nhục, em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?” Lăng Viễn vừa nói vừa đi tới gần Tôn Phụng.
“Từ khi bắt đầu, anh không hề nhắc tới việc anh đã có vợ, nếu như không phải em nghe nói từ người khác, có lẽ bây giờ em vẫn không hề hay biết. Lăng Viễn, anh xem em là gì, là kẻ ngốc à?”
“Tôn Phụng, em nghe anh nói…” Lăng Viễn đi lên trước muốn ôm lấy cô, nhưng bị Tôn Phụng dùng lực đẩy ra.
“Bây giờ trong mắt người khác em đã là người thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, anh đừng tới tìm em nữa, còn chê em chưa đủ phiền phức à? Anh mau đi đi.”
Tôn Phụng thấy Lăng Viễn đứng bất động ở đó một lúc, hoàn toàn không có ý định đi, nói tiếp, “Được, anh không đi em đi.”
Lăng Viễn kéo tay cô lại, “Đây là phòng làm việc của em, người nên đi là anh.” Nói rồi, anh quay người rời đi.
Lăng Viễn đứng trước cửa sổ, đang phiền não việc li hôn với Lâm Niệm Sơ, “Cũng bình thường, sao vậy?”
“Sáng nay khoa Nhi xảy ra chuyện gì à, em thấy mặt anh hơi kỳ lạ.”
“Không có gì, sắp tan làm rồi, tối nay chúng ta cùng ăn được không?”
“Không được, tôi nay em có hẹn với bạn, lát nữa anh tự về đi nhé, em gọi điện thoại là muốn nói với anh việc này.”
Lăng Viễn gặp Tôn Phụng cũng không biết nói thế nào mới được, cũng may tối nay không phải gặp mặt, anh cũng thở dài một hơi, “Ừ.”
Tôn Phụng đặt điện thoại xuống, hôm nay Lăng Viễn nói rất ít, cô cảm thấy anh rất kỳ lạ.
Đến nơi hẹn với Vệ Cương, cô nhìn thấy Vệ Cương đã ngồi đó chờ cô.
Tôn Phụng ngồi xuống đối diện với anh, “Anh nói việc quan trọng, là việc gì vậy?”
“Ăn trước đi, vừa ăn vừa nói.” Vệ Cương lo sau khi cô biết sẽ không có tâm trạng ăn nữa.
Tôn Phụng ăn hai miếng bít tết, vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ nhìn sang Vệ Cương hỏi, “Anh mau nói đi.”
“Em có biết việc Lăng Viễn vẫn chưa li hôn không?”
Chiếc dĩa trong tay Tôn Phụng rơi xuống bàn, “Anh nói gì?”
“Anh nghe nói vợ của Lăng Viễn là bác sĩ Lâm Niệm Sơ bên khoa Nhi bệnh viện em, họ đã kết hôn mấy năm nhưng vẫn chưa li hôn.”
“Không thể nào….Lăng Viễn sống một mình mà…”
“Chi tiết cụ thể thế nào anh không rõ, nhưng việc chưa li hôn là có thật.”
Tôn Phụng hồi tưởng lại cái tên Lâm Niệm Sơ, chính là cuộc gọi hôm trước trên xe và là bác sĩ sáng nay cô gặp ở hành lang khoa Nhi, hai lần đó Lăng Viễn đều có biểu cảm rất kỳ lạ, “Lẽ nào anh ấy…vẫn chưa li hôn…Em không tin, em phải hỏi anh ấy.” Tôn Phụng nói rồi cầm túi xách bên cạnh, vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Trong phòng bếp, Lăng Viễn đang nấu mì, tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, Lăng Viễn đi ra mở cửa, thấy Tôn Phụng đứng bên ngoài,
“Sao em lại tới đây, chẳng phải em có hẹn với bạn sao?”
Ánh mắt Tôn Phụng nhìn vào phòng khách, hạ giọng hỏi Lăng Viễn, “Có phải…anh vẫn…chưa…li hôn đúng không?”
Lăng Viễn sững người, “Em đã biết rồi…”
Lúc này Tôn Phụng chỉ muốn cho anh một cái bạt tai, nhưng cô phát hiện đến sức giơ tay lên cô cũng đã không còn, cô ngồi phịch xuống sofa, “Tại sao anh phải lại lừa gạt em…”
Lăng Viễn ngồi xuống đất, hai tay đặt lên vai Tôn Phụng, “Thực ra bọn anh đã li thân một năm, vì rất nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa thể làm thủ tục.”
Tôn Phụng đờ đẫn nhìn anh, “Vậy nên, anh vẫn chưa li hôn là thật, vậy tại sao anh còn đến đùa gạt em?”
“Anh và cô ấy đã không còn tình cảm từ lâu, anh đi Mỹ nửa năm, quay về thì cô ấy lại đi Quý Châu, nên đã bỏ lỡ thời gian đi làm thủ tục, vốn dĩ hôm nay chuẩn bị đi làm thủ tục, không biết tại sao cô ấy lại thay đổi.”
Tôn Phụng gạt tay Lăng Viễn ra, đứng dậy, “Bỏ đi, Lăng Viễn, chúng ta chia tay đi.”
Thấy Tôn Phụng đi ra ngoài cửa, Lăng Viễn đuổi theo kéo tay cô, “Tôn Phụng, anh thật sự không lừa gạt em, anh sẽ cố gắng nhanh chóng làm thủ tục li hôn, em tin anh được không?”
Lăng Viễn dần mờ đi trong ánh mắt của Tôn Phụng, nước mắt tích tụ điên cuồng rơi xuống, cô cự tuyệt quay người đi khỏi nhà Lăng Viễn.
Ngày hôm sau, Tôn Phụng tới bệnh viện với đôi mắt sưng mọng, vừa đi vào sảnh chính, cô luôn cảm thấy người khác nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, cô đành nhanh bước đi tới thang máy, cũng may hôm nay đã sắp xếp phẫu thuật, cô thay đồ xong đi vào phòng phẫu thuật.
Lăng Viễn đến bệnh viện, không vội lên phòng làm việc mà ở bãi đỗ xe đợi Lâm Niệm Sơ tới.
Lâm Niệm Sơ vừa xuống xe, Lăng Viễn đã đứng trước xe cô.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Khẩu khí của Lăng Viễn đã dịu dàng hơn hôm qua rất nhiều, hiện tại việc quan trọng nhất đối với anh mà nói là giải quyết vấn đề.
“Có gì thì anh mau nói đi, còn phải đi làm.”
“Em nói đi phải làm sao em mới chịu li hôn, chúng ta cứ kéo dài như này có ý nghĩa gì không?”
“Anh còn có mặt mũi để hỏi em à? Bây giờ cả bệnh viện đều biết anh và Tôn Phụng qua lại với nhau, người của khoa Nhi đều biết chúng ta vẫn chưa li hôn, anh bảo em tiếp tục làm việc thế nào? Nếu đã như vậy, em cũng đành không để cho Tôn Phụng tiếp tục làm ở đây. Nhờ người khác cứu mình chi bằng tự mình cứu mình, em cũng chẳng phải quá ác độc.” Lâm Niệm Sơ nói xong cũng không đợi Lăng Viễn nói lại mà đi thẳng về đại sảnh.
Lăng Viễn không chút sức lực tựa vào xe, đầu anh đau như búa bổ.
Tôn Phụng ra khỏi phòng phẫu thuật vừa hay gặp mấy y tá đang bàn luận về mình.
“Bác sĩ lâm khoa Nhi về rồi, nói là viện trưởng Lăng vẫn chưa li hôn, không ngờ ngoài mặt trưởng khoa Tôn trang nhã là vậy mà cũng làm ra việc này được.”
“Ừ ấy. Không thể dựa vào mình có vài phần nhan sắc là đâm chọc vào hôn nhân của người ta…”
Dù cô đã nghe rất rõ từng từ, nhưng Tôn Phụng đành giả vờ như không nghe thấy gì, đi qua người họ.
Giờ ăn trưa, Tôn Phụng cũng không xuống căng tin ăn, cô không chịu được sự chỉ trỏ của mọi người.
Trong nhà ăn, Lăng Viễn ngồi cùng với Lý Duệ, chốc chốc lại nhìn xung quanh, căn bản tâm sự không đặt ở phần cơm trên mặt bàn.
“Anh đang tìm trưởng khoa Tôn à?’
“Ừ, sao hôm nay cô ấy không xuống ăn.”
“Việc của hai người đang bị đồn ầm ở bệnh viện, sợ rằng chị ấy cũng không có tâm tình để ăn, bây giờ anh định làm thế nào?”
“Lâm Niệm Sơ không chịu tới cục dân chính, Tôn Phụng muốn chia tay, cậu nói xem tôi phải làm thế nào.”
“Lúc đó tôi đã nhắc nhở anh, bây giờ việc đã thành thế này, không chỉ anh mà còn kéo theo trưởng khoa Tôn…Ây…Đứng trên lập trường của người ta, đề nghị chia tay cũng rất bình thường.”
“Hay là cậu nghĩ cách giúp tôi thuyết phục Lâm Niệm Sơ để cô ấy đồng ý li hôn.” Anh nhìn Lý Duệ với ánh mắt cầu cứu.
“Việc của hai người rất phức tạp, tôi không tiện nhúng tay vào, chúc anh may mắn.”
Lăng Viễn lườm cậu ta, “Tôi đã nhớ rõ rồi đấy, thời khắc quan trọng cậu không giúp được việc gì cả.”
Lăng Viễn đi tới cửa phòng làm việc của Tôn Phụng, thấy cửa phòng mở nên đẩy cửa đi thẳng vào. Thấy Tôn Phụng đang đứng trước cửa sổ, hai tay ôm lấy ngực, nhìn từ góc nghiêng cảnh tượng ấy khiến người khác rất thương xót.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, Tôn Phụng liền lau nước mắt ở khóe mi, quay người lại thì nhìn thấy Lăng Viễn đang đứng trong phòng làm việc.
“Anh tới đây làm gì, tối qua tôi nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Anh thừa nhận lần này là anh không xử lý tốt khiến em phải chịu tủi nhục, em không thể cho anh một cơ hội nữa sao?” Lăng Viễn vừa nói vừa đi tới gần Tôn Phụng.
“Từ khi bắt đầu, anh không hề nhắc tới việc anh đã có vợ, nếu như không phải em nghe nói từ người khác, có lẽ bây giờ em vẫn không hề hay biết. Lăng Viễn, anh xem em là gì, là kẻ ngốc à?”
“Tôn Phụng, em nghe anh nói…” Lăng Viễn đi lên trước muốn ôm lấy cô, nhưng bị Tôn Phụng dùng lực đẩy ra.
“Bây giờ trong mắt người khác em đã là người thứ ba xen vào hôn nhân của người khác, anh đừng tới tìm em nữa, còn chê em chưa đủ phiền phức à? Anh mau đi đi.”
Tôn Phụng thấy Lăng Viễn đứng bất động ở đó một lúc, hoàn toàn không có ý định đi, nói tiếp, “Được, anh không đi em đi.”
Lăng Viễn kéo tay cô lại, “Đây là phòng làm việc của em, người nên đi là anh.” Nói rồi, anh quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.