Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới
Chương 459: Đại trận triệu hoán vong linh
Hắc Tiểu Ma
07/08/2018
Thần thức Thanh Vũ xuyên thủng qua lớp đất dày, nhìn thấy toàn bộ nơi ở
của Huynh Đệ Hội, có ba căn phòng khổng lồ bên dưới, một căn phòng dùng
làm kho chứa, một căn phòng rộng rãi dùng để ở và một căn phòng cuối
cùng rất kỳ lạ.
“Diêu Nguyệt ở đây.” Thanh Vũ nhìn thấy một người con gái có mái tóc màu lam dài đang bị trói chặt bằng một sợi dây xích màu đen ngòm.
Đó là khuôn mặt tinh mỹ của Diêu Nguyệt, may là Diêu Nguyệt vẫn bình thường, không có vết thương đáng lo ngại nào ở trên người, quần áo dính một chút bụi trần nhưng tổng thể thì vẫn gọn gàng.
Bọn chúng chỉ vừa bắt Diêu Nguyệt xuống nơi ở này, Trương Hằng nhìn thấy chuyện lạ nên theo dõi, biết chúng là Huynh Đệ Hội nên Trương Hằng thông báo ngay cho Thanh Vũ.
“Hừ, tại sao ngươi lại điều tra về Huynh Đệ Hội!” Một ông lão đang đứng trước Diêu Nguyệt, ông ta có thân thể gầy còm, lưng hơi còng xuống và nét mặt thì nhăn nheo dữ tợn, hốc mắt lõm sâu vào, mái tóc thì phai màu, giữa đen và trắng, kết hợp với một cơ thể kia làm ông ta trông như một lão ăn mày.
Dù vậy, hơi thở Kết Đan trung kỳ của ông vẫn là thứ tồn tại duy nhất giữa hang động bên dưới lòng đất.
“Ngươi là ai?” Diêu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Diêu Nguyệt rời khỏi Thánh Điện sau khi gặp Thanh Vũ, cô giữ chức vụ quan trọng trong Giáo Đình, được mười mấy bô lão già dặn trợ giúp để quản lý Hội Đồng Tuyên Án của Giáo Đình, trừng trị những Tín Đồ, Tín Sứ làm việc xấu.
Nghe tin tức nhiều Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình, lại còn hại người dân vô tội nên Diêu Nguyệt không đè nén được cơn giận và quyết tâm truy tìm đám người đã làm các Tín Đồ kia sa đọa.
Diêu Nguyệt đi về phía bắc, vào một trong những trấn nhỏ tạo nên bởi các tán tu, trong lúc thu thập thông tin thì bị người của Huynh Đệ Hội phát hiện rồi bị bắt giữ, vào lúc đó, Diêu Nguyệt đã nhắn tin cho Thanh Vũ và những người khác.
“Con nhỏ khốn kiếp, ta chính là Đặng Tùng, một trong những người chưởng khống Huynh Đệ Hội.” Ông lão nói với giọng âm u.
“Các ngươi dám làm việc xấu trong Không Vũ quốc mà không sợ Giáo Đình trừng trị sao?” Diêu Nguyệt lạnh giọng nói, ánh mắt khó chịu khi nhìn vào đôi mắt u ám của Đặng Tùng, giống như Diêu Nguyệt đang nhìn vào một người vừa bước ra từ quan tài mục nát.
“Trừng trị chúng ta?” Đặng Tùng cười khằn khặc, giọng nói trầm xuống và linh áp của tu sĩ Kết Đan trung kỳ ngưng thực hơn nhiều, ầm ầm đè nặng tới Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt hít thở trầm nặng vì linh áp của Đặng Tùng, cơ thể cô nặng trĩu và linh lực thì bị áp chế gắt gao, cô chỉ đạt cảnh giới Nhị Dương hậu kỳ, nào có khả năng chống lại tu sĩ Kết Đan kỳ như Đặng Tùng.
“Ngươi nghĩ một tên Giáo Hoàng có thể làm gì Huynh Đệ Hội chúng ta? Haha, nếu hắn dám cả gan tới đây thì đừng trách ta bẻ gãy cổ hắn!”
“Giáo Hoàng là người mà ngươi có thể lộng ngôn hay sao?” Diêu Nguyệt lạnh lùng trả lời.
“Đối với một tu sĩ bé nhỏ như ngươi thì Giáo Hoàng rất mạnh mẽ, như so với chúng ta thì không đáng kể một chút nào.” Đặng Tùng chầm chậm nói, âm thanh pha lẫn cảm xúc khinh thường với người Giáo Hoàng kia.
Huynh Đệ Hội hoạt động hơn một tháng trời, thu nhập mấy trăm ngàn linh thạch một tuần, dù Không Vũ quốc cố ý chèn ép thì Huynh Đệ Hội vẫn không tổn hao một chút gì, thành viên ngày càng công và càng ngày càng xem thường Không Vũ quốc.
Cho đến khi Huynh Đệ Hội bị một tu sĩ thần bí tấn công, người dân cho đó là Giáo Hoàng nên Đặng Tùng và một số người đứng đầu Huynh Đệ Hội bắt đầu kế hoạch mới.
“Thật là đúng dịp, chúng ta đang cần máu của một thiếu nữ, ngươi chính là vật hiến tế phù hợp nhất.” Đặng Tùng vừa nói vừa liếm môi, ánh mắt nhìn Diêu Nguyệt từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì.
“Các ngươi muốn làm gì?” Diêu Nguyệt tức giận nói.
“Tất nhiên là cho Không Vũ quốc một món quà đầu xuân rồi.” Đặng Tùng cười lạnh và nói một cách thần bí, ông lấy một con dao đang đặt ở cái bàn ở cạnh bên, sau đó mài sắc cây dao rồi bước đến gần Diêu Nguyệt.
“Cho ta máu của ngươi nào!” Đặng Tùng lạnh lẽo nói.
“Tránh xa ta ra!” Diêu Nguyệt hét lớn và cố gắng sử dụng linh lực phá vỡ sợi xích đang trói buộc cô, mặc dù cô báo tin cho nhiều người và biết rằng họ đang tới cứu viện nhưng có vẻ thời gian không cho phép Diêu Nguyệt chờ đợi.
“Đừng cố gắng vô ích làm gì, sợi xích kia là pháp bảo cấp ba, trói buộc luôn cả tu sĩ Kết Đan kỳ, một cô gái bé nhỏ như người thì đừng hòng thoát khỏi.” Đặng Tùng lắc đầu, chậc chậc lưỡi nói, tay thì vuốt vuốt lưỡi dao phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn dầu đang cháy ở trên tường đất.
Không khí xung quanh thì ngột ngạt, nhiệt độ lạnh giá làm thân thể của Diêu Nguyệt không thoải mái, nhất là còn có một lưỡi dao đang gần kề cổ, mắt thấy Đặng Tùng bước tới gần mình, Diêu Nguyệt còn chưa thoát khỏi sợi xích thì Diêu Nguyệt nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía sau Đặng Tùng.
“Xin chào?!” Thanh Vũ mỉm cười lên tiếng làm Đặng Tùng giật mình, vội vàng nhìn về phía sau và thấy Thanh Vũ, một người thanh niên tầm thường.
Nhưng vào thời khắc Đặng Tùng va chạm vào đôi mắt của Thanh Vũ thì cả người Đặng Tùng run lên bần bật, linh lực sôi trào giống như không điều khiển được, và tựa hồ Đặng Tùng đang sợ hãi, ánh mắt chuyển thành kinh hoàng.
“Ngươi, ngươi, là ai?” Đặng Tùng hoảng sợ nói, ánh mắt e ngại bởi vì Đặng Tùng cảm nhận hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người thanh niên tuổi trẻ vừa xuất hiện.
“Không phải ông vừa nhắc đến ta sao?” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi tiến về phía trước, linh lực làm cho không khí ngưng trọng và áp chế Đặng Tùng, làm cho ông ta khổ sở, đi một bước cũng khó khăn.
“Giáo, Giáo, Hoàng?” Đặng Tùng hét thảm như heo bị chọc tiết, ông ta ngã quỵ xuống đất còn đôi mắt thì trừng Thanh Vũ.
“Tại sao, ngươi, lại ở đây?” Đặng Tùng nói với âm thanh đứt quãng vì sợ sệt. Nội tâm Đặng Tùng đang ngây dại, đột nhiên Giáo Hoàng mà ông vừa chê bai hết lời lại ở trước mặt, với khí thế áp đảo vượt bậc, Đặng Tùng đã từ bỏ ý định chống lại Thanh Vũ.
“Anh Thanh Vũ!” Diêu Nguyệt thì kêu lên với giọng vui vẻ, cô vội vàng chạy đến gần Thanh Vũ, bởi vì chỉ ở cạnh Thanh Vũ thì Diêu Nguyệt mới cảm thấy an toàn.
“Diêu Nguyệt, đã để em đợi lâu rồi, Diêu Hạo đang ở bên trên chờ em đó.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Diêu Hạo?” Diêu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, Diêu Hạo đang chiến đấu với bọn chúng ở trên mặt đất, còn anh thì đến đây để đón em về.” Thanh Vũ cười cười giải thích.
“Chấn động vừa xảy ra là do các ngươi làm?” Đặng Tùng kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên.” Thanh Vũ gật đầu.
“Xem ra các ngươi đang có một bí bật không muốn người khác biết thì phải.” Thanh Vũ nhìn ngó xung quanh căn phòng, toàn bộ bức tường bằng đất đều được khắc các ký hiệu khó hiểu, mà nguyên liệu chính là máu tươi còn chưa khô, mùi tanh nồng ngập trong không khí làm Thanh Vũ khó chịu.
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Đặng Tùng lắc đầu liên tục.
“Ngươi biết mà, đúng không?” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.
“Không!” Đặng Tùng tiếp tục lắc đầu.
“Vậy thì ta phải nhờ ngươi kể ra rồi.” Thanh Vũ từ tốn nói, xử lý một Đặng Tùng – tu sĩ Kết Đan trung kỳ là chuyện quá dễ dàng, tuy nhiên Thanh Vũ còn phải bắt Đặng Tùng khai ra bí mật của chúng, bởi vì các ký hiệu máu xung quanh làm Thanh Vũ cảm thấy bất an, không yên lòng, dường như có một sức mạnh tà ác nào đó ẩn sau lớp màn sương mù này.
“Không!!” Đặng Tùng lắc đầu nói.
“Ngươi không có quyền từ chối.” Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay chứa đựng linh lực mạnh bạo vồ tới, bắt trúng ngay cổ của Đặng Tùng rồi nhấc ông ta lên cao.
“Ngươi, ngươi, không thể làm như vậy!!” Đặng Tùng kêu lên một tiếng hoảng sợ.
“Ngươi không sợ chết sao?”
“Sợ chết?” Thanh Vũ cười nhẹ, cảm xúc sợ hãi đã bị Thanh Vũ phong ấn tận sâu trong đáy lòng và Thanh Vũ không có dự tính giải phong ấn vì cảm thấy nó quá vướng víu, không cho phép Thanh Vũ phát huy ra thực lực chân chính, Thanh Vũ cho rằng cảm xúc ấy là một gánh nặng dư thừa.
“Người nên sợ hãi là ngươi mới đúng.” Thanh Vũ nói với giọng lạnh lẽo, bàn tay co lại, sức mạnh nghiền ép tới thân thể gầy còm của Đặng Tùng làm ông ta kêu khổ không thôi.
“Đừng, đừng làm nữa, tôi khai được chưa?” Đặng Tùng đầu hàng sau một lúc bị hành hạ.
“Ta đang nghe đây.” Thanh Vũ buông Đặng Tùng ra rồi chậm rãi nói.
“Chúng tôi nhận được một bản trận pháp triệu hồi vong linh từ một người thần bí, trận pháp kia cho phép chúng tôi điều khiển vong hồn đã chết ở phía bắc của Không Vũ quốc, sử dụng chúng như một món vũ khí mạnh tấn công Không Yên vì hắn đã tấn công Huynh Đệ Hội của chúng tôi.”
“Trận pháp kia có bốn góc, mỗi góc cần một vật hiến tế, bao gồm một đồng nam, một đồng nữ, một thiếu nữ trong trắng và một người già chưa mất nguyên dương, khi trận pháp kích hoạt, hàng trăm ngàn vong hồn ở Không Vũ quốc sẽ xuất hiện, tạo nên một trận đại loạn.” Đặng Tùng vừa kể vừa quan sát nét mặt của Thanh Vũ.
“Trận pháp kia đã hoàn thành tới đâu rồi?” Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi, còn Diêu Nguyệt thì hơi hoảng sợ vì cô nhém chút nữa thì trở thành vật tế của Huynh Đệ Hội phục vụ mục đích tàn nhẫn của chúng.
Nếu đại trận được kích hoạt, dù có chết đi thì Diêu Nguyệt vẫn tự trách bản thân cô vì gây hại đến nhiều người vô tội, qua mấy tháng làm người tuyên phán án phạt của mọi người, Diêu Nguyệt nhìn ra nhiều vấn đề trong cuộc sống đẩy đưa bọn họ đến con đường tội lỗi, và đa số thì bọn họ làm vì người thân.
Diêu Nguyệt dần hiểu rõ con người và cảm thấy họ thật đáng thương, bản tính của họ là tốt nhưng cuộc sống lại phũ phàng với họ, Diêu Nguyệt còn không dám tưởng tượng đến việc tước đoạt lấy mạng sống của một con người, nếu viễn cảnh vong linh gây đại loạn tạo ra nhờ vào máu của Diêu Nguyệt thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
“Được một phần bốn, chúng tôi chỉ vừa lắp đặt xong các phần cứng của trận pháp, dự tính vào ngày Trăng tròn, âm khí lớn mạnh thì sẽ hoàn thành đại trận, các vong hồn được triệu hoán cũng mạnh hơn nhiều.” Đặng Tùng kể với giọng thành thật.
“Là kẻ nào cho các ngươi trận đồ kia?” Thanh Vũ lạnh lùng hỏi. Đại trận kia nhờ vào vong hồn là chính, nghĩa là nó chỉ bố trí ở nơi có nhiều người vừa mới chết đi bởi một tai nạn hay bị đồ sát bởi ma vật.
Hoàn cảnh ở phía bắc của Không Vũ quốc chính là nơi hoàn hảo nhất để đại trận phát huy hết năng lực của nó. Bởi vì Tà Đồ xuất hiện, mấy thành trì, hàng chục làng trấn bị xóa sổ, người chết hơn một trăm ngàn, số vong hồn kia rất lớn, sợ rằng Không Vũ quốc không chống lại được.
Nghĩ đến đây, có một chuyện gì đó ẩn sau tất cả, một bí mật và một mưu kế khiến người lạnh gáy, là kẻ nào lại tính toán đến mức này? Sau Tà Đồ liền có đại trận triệu hồi vong hồn? Thậm chí tính toán cả đám Tà Đồ, xem chúng như một công cụ thực hiện kế hoạch.
“Tôi không biết, người kia che dấu rất giỏi, chúng tôi không tra ra được gì.” Đặng Tùng lắc đầu nói.
“Xem ngươi hợp tác, chịu khai ra tất cả nên ta tha cho ngươi một mạng!” Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Đặng Tùng vội vàng khom người nói.
Thanh Vũ bắt lấy Đặng Tùng, rồi đánh ngất nhiều người khác của Huynh Đệ Hội đang ở hang động, dẫn theo Diêu Nguyệt lên trên mặt đất.
“Diêu Nguyệt ở đây.” Thanh Vũ nhìn thấy một người con gái có mái tóc màu lam dài đang bị trói chặt bằng một sợi dây xích màu đen ngòm.
Đó là khuôn mặt tinh mỹ của Diêu Nguyệt, may là Diêu Nguyệt vẫn bình thường, không có vết thương đáng lo ngại nào ở trên người, quần áo dính một chút bụi trần nhưng tổng thể thì vẫn gọn gàng.
Bọn chúng chỉ vừa bắt Diêu Nguyệt xuống nơi ở này, Trương Hằng nhìn thấy chuyện lạ nên theo dõi, biết chúng là Huynh Đệ Hội nên Trương Hằng thông báo ngay cho Thanh Vũ.
“Hừ, tại sao ngươi lại điều tra về Huynh Đệ Hội!” Một ông lão đang đứng trước Diêu Nguyệt, ông ta có thân thể gầy còm, lưng hơi còng xuống và nét mặt thì nhăn nheo dữ tợn, hốc mắt lõm sâu vào, mái tóc thì phai màu, giữa đen và trắng, kết hợp với một cơ thể kia làm ông ta trông như một lão ăn mày.
Dù vậy, hơi thở Kết Đan trung kỳ của ông vẫn là thứ tồn tại duy nhất giữa hang động bên dưới lòng đất.
“Ngươi là ai?” Diêu Nguyệt nhíu mày hỏi.
Diêu Nguyệt rời khỏi Thánh Điện sau khi gặp Thanh Vũ, cô giữ chức vụ quan trọng trong Giáo Đình, được mười mấy bô lão già dặn trợ giúp để quản lý Hội Đồng Tuyên Án của Giáo Đình, trừng trị những Tín Đồ, Tín Sứ làm việc xấu.
Nghe tin tức nhiều Tín Đồ rời bỏ Giáo Đình, lại còn hại người dân vô tội nên Diêu Nguyệt không đè nén được cơn giận và quyết tâm truy tìm đám người đã làm các Tín Đồ kia sa đọa.
Diêu Nguyệt đi về phía bắc, vào một trong những trấn nhỏ tạo nên bởi các tán tu, trong lúc thu thập thông tin thì bị người của Huynh Đệ Hội phát hiện rồi bị bắt giữ, vào lúc đó, Diêu Nguyệt đã nhắn tin cho Thanh Vũ và những người khác.
“Con nhỏ khốn kiếp, ta chính là Đặng Tùng, một trong những người chưởng khống Huynh Đệ Hội.” Ông lão nói với giọng âm u.
“Các ngươi dám làm việc xấu trong Không Vũ quốc mà không sợ Giáo Đình trừng trị sao?” Diêu Nguyệt lạnh giọng nói, ánh mắt khó chịu khi nhìn vào đôi mắt u ám của Đặng Tùng, giống như Diêu Nguyệt đang nhìn vào một người vừa bước ra từ quan tài mục nát.
“Trừng trị chúng ta?” Đặng Tùng cười khằn khặc, giọng nói trầm xuống và linh áp của tu sĩ Kết Đan trung kỳ ngưng thực hơn nhiều, ầm ầm đè nặng tới Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt hít thở trầm nặng vì linh áp của Đặng Tùng, cơ thể cô nặng trĩu và linh lực thì bị áp chế gắt gao, cô chỉ đạt cảnh giới Nhị Dương hậu kỳ, nào có khả năng chống lại tu sĩ Kết Đan kỳ như Đặng Tùng.
“Ngươi nghĩ một tên Giáo Hoàng có thể làm gì Huynh Đệ Hội chúng ta? Haha, nếu hắn dám cả gan tới đây thì đừng trách ta bẻ gãy cổ hắn!”
“Giáo Hoàng là người mà ngươi có thể lộng ngôn hay sao?” Diêu Nguyệt lạnh lùng trả lời.
“Đối với một tu sĩ bé nhỏ như ngươi thì Giáo Hoàng rất mạnh mẽ, như so với chúng ta thì không đáng kể một chút nào.” Đặng Tùng chầm chậm nói, âm thanh pha lẫn cảm xúc khinh thường với người Giáo Hoàng kia.
Huynh Đệ Hội hoạt động hơn một tháng trời, thu nhập mấy trăm ngàn linh thạch một tuần, dù Không Vũ quốc cố ý chèn ép thì Huynh Đệ Hội vẫn không tổn hao một chút gì, thành viên ngày càng công và càng ngày càng xem thường Không Vũ quốc.
Cho đến khi Huynh Đệ Hội bị một tu sĩ thần bí tấn công, người dân cho đó là Giáo Hoàng nên Đặng Tùng và một số người đứng đầu Huynh Đệ Hội bắt đầu kế hoạch mới.
“Thật là đúng dịp, chúng ta đang cần máu của một thiếu nữ, ngươi chính là vật hiến tế phù hợp nhất.” Đặng Tùng vừa nói vừa liếm môi, ánh mắt nhìn Diêu Nguyệt từ trên xuống dưới, không kiêng nể gì.
“Các ngươi muốn làm gì?” Diêu Nguyệt tức giận nói.
“Tất nhiên là cho Không Vũ quốc một món quà đầu xuân rồi.” Đặng Tùng cười lạnh và nói một cách thần bí, ông lấy một con dao đang đặt ở cái bàn ở cạnh bên, sau đó mài sắc cây dao rồi bước đến gần Diêu Nguyệt.
“Cho ta máu của ngươi nào!” Đặng Tùng lạnh lẽo nói.
“Tránh xa ta ra!” Diêu Nguyệt hét lớn và cố gắng sử dụng linh lực phá vỡ sợi xích đang trói buộc cô, mặc dù cô báo tin cho nhiều người và biết rằng họ đang tới cứu viện nhưng có vẻ thời gian không cho phép Diêu Nguyệt chờ đợi.
“Đừng cố gắng vô ích làm gì, sợi xích kia là pháp bảo cấp ba, trói buộc luôn cả tu sĩ Kết Đan kỳ, một cô gái bé nhỏ như người thì đừng hòng thoát khỏi.” Đặng Tùng lắc đầu, chậc chậc lưỡi nói, tay thì vuốt vuốt lưỡi dao phản chiếu ánh sáng của ngọn đèn dầu đang cháy ở trên tường đất.
Không khí xung quanh thì ngột ngạt, nhiệt độ lạnh giá làm thân thể của Diêu Nguyệt không thoải mái, nhất là còn có một lưỡi dao đang gần kề cổ, mắt thấy Đặng Tùng bước tới gần mình, Diêu Nguyệt còn chưa thoát khỏi sợi xích thì Diêu Nguyệt nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía sau Đặng Tùng.
“Xin chào?!” Thanh Vũ mỉm cười lên tiếng làm Đặng Tùng giật mình, vội vàng nhìn về phía sau và thấy Thanh Vũ, một người thanh niên tầm thường.
Nhưng vào thời khắc Đặng Tùng va chạm vào đôi mắt của Thanh Vũ thì cả người Đặng Tùng run lên bần bật, linh lực sôi trào giống như không điều khiển được, và tựa hồ Đặng Tùng đang sợ hãi, ánh mắt chuyển thành kinh hoàng.
“Ngươi, ngươi, là ai?” Đặng Tùng hoảng sợ nói, ánh mắt e ngại bởi vì Đặng Tùng cảm nhận hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người thanh niên tuổi trẻ vừa xuất hiện.
“Không phải ông vừa nhắc đến ta sao?” Thanh Vũ từ tốn nói trong khi tiến về phía trước, linh lực làm cho không khí ngưng trọng và áp chế Đặng Tùng, làm cho ông ta khổ sở, đi một bước cũng khó khăn.
“Giáo, Giáo, Hoàng?” Đặng Tùng hét thảm như heo bị chọc tiết, ông ta ngã quỵ xuống đất còn đôi mắt thì trừng Thanh Vũ.
“Tại sao, ngươi, lại ở đây?” Đặng Tùng nói với âm thanh đứt quãng vì sợ sệt. Nội tâm Đặng Tùng đang ngây dại, đột nhiên Giáo Hoàng mà ông vừa chê bai hết lời lại ở trước mặt, với khí thế áp đảo vượt bậc, Đặng Tùng đã từ bỏ ý định chống lại Thanh Vũ.
“Anh Thanh Vũ!” Diêu Nguyệt thì kêu lên với giọng vui vẻ, cô vội vàng chạy đến gần Thanh Vũ, bởi vì chỉ ở cạnh Thanh Vũ thì Diêu Nguyệt mới cảm thấy an toàn.
“Diêu Nguyệt, đã để em đợi lâu rồi, Diêu Hạo đang ở bên trên chờ em đó.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Diêu Hạo?” Diêu Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, Diêu Hạo đang chiến đấu với bọn chúng ở trên mặt đất, còn anh thì đến đây để đón em về.” Thanh Vũ cười cười giải thích.
“Chấn động vừa xảy ra là do các ngươi làm?” Đặng Tùng kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên.” Thanh Vũ gật đầu.
“Xem ra các ngươi đang có một bí bật không muốn người khác biết thì phải.” Thanh Vũ nhìn ngó xung quanh căn phòng, toàn bộ bức tường bằng đất đều được khắc các ký hiệu khó hiểu, mà nguyên liệu chính là máu tươi còn chưa khô, mùi tanh nồng ngập trong không khí làm Thanh Vũ khó chịu.
“Ngươi đang nói cái gì vậy?” Đặng Tùng lắc đầu liên tục.
“Ngươi biết mà, đúng không?” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.
“Không!” Đặng Tùng tiếp tục lắc đầu.
“Vậy thì ta phải nhờ ngươi kể ra rồi.” Thanh Vũ từ tốn nói, xử lý một Đặng Tùng – tu sĩ Kết Đan trung kỳ là chuyện quá dễ dàng, tuy nhiên Thanh Vũ còn phải bắt Đặng Tùng khai ra bí mật của chúng, bởi vì các ký hiệu máu xung quanh làm Thanh Vũ cảm thấy bất an, không yên lòng, dường như có một sức mạnh tà ác nào đó ẩn sau lớp màn sương mù này.
“Không!!” Đặng Tùng lắc đầu nói.
“Ngươi không có quyền từ chối.” Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay chứa đựng linh lực mạnh bạo vồ tới, bắt trúng ngay cổ của Đặng Tùng rồi nhấc ông ta lên cao.
“Ngươi, ngươi, không thể làm như vậy!!” Đặng Tùng kêu lên một tiếng hoảng sợ.
“Ngươi không sợ chết sao?”
“Sợ chết?” Thanh Vũ cười nhẹ, cảm xúc sợ hãi đã bị Thanh Vũ phong ấn tận sâu trong đáy lòng và Thanh Vũ không có dự tính giải phong ấn vì cảm thấy nó quá vướng víu, không cho phép Thanh Vũ phát huy ra thực lực chân chính, Thanh Vũ cho rằng cảm xúc ấy là một gánh nặng dư thừa.
“Người nên sợ hãi là ngươi mới đúng.” Thanh Vũ nói với giọng lạnh lẽo, bàn tay co lại, sức mạnh nghiền ép tới thân thể gầy còm của Đặng Tùng làm ông ta kêu khổ không thôi.
“Đừng, đừng làm nữa, tôi khai được chưa?” Đặng Tùng đầu hàng sau một lúc bị hành hạ.
“Ta đang nghe đây.” Thanh Vũ buông Đặng Tùng ra rồi chậm rãi nói.
“Chúng tôi nhận được một bản trận pháp triệu hồi vong linh từ một người thần bí, trận pháp kia cho phép chúng tôi điều khiển vong hồn đã chết ở phía bắc của Không Vũ quốc, sử dụng chúng như một món vũ khí mạnh tấn công Không Yên vì hắn đã tấn công Huynh Đệ Hội của chúng tôi.”
“Trận pháp kia có bốn góc, mỗi góc cần một vật hiến tế, bao gồm một đồng nam, một đồng nữ, một thiếu nữ trong trắng và một người già chưa mất nguyên dương, khi trận pháp kích hoạt, hàng trăm ngàn vong hồn ở Không Vũ quốc sẽ xuất hiện, tạo nên một trận đại loạn.” Đặng Tùng vừa kể vừa quan sát nét mặt của Thanh Vũ.
“Trận pháp kia đã hoàn thành tới đâu rồi?” Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi, còn Diêu Nguyệt thì hơi hoảng sợ vì cô nhém chút nữa thì trở thành vật tế của Huynh Đệ Hội phục vụ mục đích tàn nhẫn của chúng.
Nếu đại trận được kích hoạt, dù có chết đi thì Diêu Nguyệt vẫn tự trách bản thân cô vì gây hại đến nhiều người vô tội, qua mấy tháng làm người tuyên phán án phạt của mọi người, Diêu Nguyệt nhìn ra nhiều vấn đề trong cuộc sống đẩy đưa bọn họ đến con đường tội lỗi, và đa số thì bọn họ làm vì người thân.
Diêu Nguyệt dần hiểu rõ con người và cảm thấy họ thật đáng thương, bản tính của họ là tốt nhưng cuộc sống lại phũ phàng với họ, Diêu Nguyệt còn không dám tưởng tượng đến việc tước đoạt lấy mạng sống của một con người, nếu viễn cảnh vong linh gây đại loạn tạo ra nhờ vào máu của Diêu Nguyệt thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
“Được một phần bốn, chúng tôi chỉ vừa lắp đặt xong các phần cứng của trận pháp, dự tính vào ngày Trăng tròn, âm khí lớn mạnh thì sẽ hoàn thành đại trận, các vong hồn được triệu hoán cũng mạnh hơn nhiều.” Đặng Tùng kể với giọng thành thật.
“Là kẻ nào cho các ngươi trận đồ kia?” Thanh Vũ lạnh lùng hỏi. Đại trận kia nhờ vào vong hồn là chính, nghĩa là nó chỉ bố trí ở nơi có nhiều người vừa mới chết đi bởi một tai nạn hay bị đồ sát bởi ma vật.
Hoàn cảnh ở phía bắc của Không Vũ quốc chính là nơi hoàn hảo nhất để đại trận phát huy hết năng lực của nó. Bởi vì Tà Đồ xuất hiện, mấy thành trì, hàng chục làng trấn bị xóa sổ, người chết hơn một trăm ngàn, số vong hồn kia rất lớn, sợ rằng Không Vũ quốc không chống lại được.
Nghĩ đến đây, có một chuyện gì đó ẩn sau tất cả, một bí mật và một mưu kế khiến người lạnh gáy, là kẻ nào lại tính toán đến mức này? Sau Tà Đồ liền có đại trận triệu hồi vong hồn? Thậm chí tính toán cả đám Tà Đồ, xem chúng như một công cụ thực hiện kế hoạch.
“Tôi không biết, người kia che dấu rất giỏi, chúng tôi không tra ra được gì.” Đặng Tùng lắc đầu nói.
“Xem ngươi hợp tác, chịu khai ra tất cả nên ta tha cho ngươi một mạng!” Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân.” Đặng Tùng vội vàng khom người nói.
Thanh Vũ bắt lấy Đặng Tùng, rồi đánh ngất nhiều người khác của Huynh Đệ Hội đang ở hang động, dẫn theo Diêu Nguyệt lên trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.