Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới
Chương 435: Kỷ Lưu Sa
Hắc Tiểu Ma
20/07/2018
Dương Khả là một người bạn của Ngọc Trang, cùng cô đi qua nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện nên tình bạn thân thiết.
Hai tiếng đồng hồ trước, Ngọc Trang, Dương Khả cùng một cô gái nữa tên là Tiêu Nhi – một người bạn khác cũng đồng hành với Ngọc Trang, ba người họ đang lịch luyện ở một cánh rừng gần Kỷ Linh Thành, đoạn đường dài khoảng năm mươi km.
Vì nghe nói cánh rừng kia có nhiều địa điểm mới chưa có ai khám phá, linh dược mọc đầy trên mặt đất, mà toàn là linh dược cấp hai trở lên, nên ba người đã vào trong cánh rừng, đánh đuổi nhiều hung thú cản đường, lấy được một ít linh dược.
Ba người rất may mắn, đi vào một hang động đá trên vách núi, tìm thấy một vài dược thảo quý hiếm dùng để luyện chế Kết Kim Đan nên đã vào trong, không may là có một loại trùng độc tên Minh Cốt Trùng.
Bọn chúng sống nhờ vào những thi thể phân hủy, hấp thụ chất dinh dưỡng, có độc tố rất mạnh, cường giả Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống không có năng lực kháng cự, bị độc chết ngay tại chỗ.
Mải mê hái linh dược, ba người không chú ý cẩn thận cho lắm nên Minh Cốt Trùng tấn công Tiêu Nhi thành công, Tiêu Nhi trúng độc bị tê liệt đang ở một khách sạn trong Kỷ Linh Thành, còn Ngọc Trang và Dương Khả thì đi tìm Luyện Đan Sư gọi là Kỷ Lưu Sa, một người có tiếng tăm lừng lẫy ở Kỷ Linh Thành, địa vị không thấp hơn Thành Chủ Kỷ Mộc.
Bởi vì Tiêu Nhi, Dương Khả, hay Ngọc Trang đều đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, Ngọc Trang còn truyền thụ cho họ công pháp của Giáo Đình, để họ trở thành Tín Sứ, đặc quyền của Hồng Y Giáo Chủ. Nhờ vào Quang Minh Linh Lực dồi dào, cộng thêm một số đặc tính mạnh mẽ, nên Tiêu Nhi chống lại được chất độc trong cơ thể.
Tuy nhiên, Tiêu Nhi cầm cự được một ngày mà thôi, cần có Luyện Đan Sư am hiểu về độc tố của Minh Cốt Trùng giúp đỡ luyện chế đan dược gọi là Giải Độc Đan.
Kỷ Lưu Sa chính là người thích hợp nhất, Luyện Đan Sư sống gần như cả đời ở Kỷ Linh Thành, hiển nhiên biết rõ tất cả loài côn trùng ở gần đây.
“Kỷ Lưu Sa đang làm việc cho Luyện Đan Công Hội, ông ấy giữ chức vụ trưởng lão, nên chắc là ông ấy đang ở tòa nhà của Luyện Đan Công Hội.” Dương Khả vừa nhìn một tấm bản đồ vẽ lại bố cục của Kỷ Linh Thành vừa chỉ đường.
“Đáng tiếc, trong Cửa Hàng không có loại Giải Độc Đan của Minh Cốt Trùng, nếu không chúng ta không cần đi nhờ cậy ai hết.” Dương Khả than thở một tiếng.
“Một ít linh thạch thôi, mạng sống của Tiêu Nhi là vô giá.” Ngọc Trang lắc đầu nói.
Trên đường đi, Kỷ Linh Thành thể hiện ra một bộ mặt rộng lớn của nó, khắp nơi toàn là tu sĩ, người bán đồ dày đặc chiếm đầy hai bên đường, đủ loại pháp bảo từ phi kiếm, đao, phù ấn, thậm chí có cả một số đan dược mà tu sĩ không sử dụng nên muốn bán lấy linh thạch.
Ngọc Trang và Dương Khả quá quen thuộc với hình ảnh đó vì hai người từng ra vào nhiều nơi khác, thế lực một sao, hai sao đều đã đi qua hết cả rồi, họ còn tham gia một số đấu giá hội.
Trước kia, khi Ngọc Trang vừa gặp Dương Khả và Tiêu Mị, thì hai người đang đi vào một cánh rừng ở thế lực một sao săn bắt hung thú cùng một đội ngũ tán tu kia.
Nào ngờ, Dương Khả, Tiêu Mị bị bọn họ tính toán, hai người bỏ chạy tìm đường sống, vì tán tu kia có nhắc đến một thế lực gọi là Hợp Ma Tông, một tông môn ác độc chuyên tu luyện công pháp song tu tàn độc, bọn tán tu muốn bắt hai người bán cho Hợp Ma Tông lấy tài nguyên.
May mắn là Ngọc Trang đi ngang qua, cô tranh đoạt một loại linh quả với hung thú, bắt gặp cảnh đó, cô liền xuất thủ đánh cho lũ tán tu trọng thương, phế bỏ tu vi của chúng cứu lấy Dương Khả và Tiêu Mị, hai người chỉ vừa đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ.
Theo Ngọc Trang vài tháng, cảnh giới tăng chóng mặt, đạt đến Trúc Cơ Đỉnh phong, không, giờ phải gọi là Nhị Dương Đỉnh Phong, linh lực hùng hồn, hơi thở mạnh mẽ, cùng cấp ít có đối thủ chống lại hai người được.
Từ đó, hai người gọi Ngọc Trang là tỷ tỷ, đi theo Ngọc Trang ngao du khắp đất trời, hành hiệp trượng nghĩa, kết giao rất nhiều bạn bè, giúp đỡ rất nhiều người khốn khổ.
Năm phút sau, Ngọc Trang và Dương Khả bước tới một căn nhà gọi là đại điện, tổng bộ của Luyện Đan Công Hội, căn nhà lớn như một con hung thú khổng lồ chiếm hữu một vùng đất ở trung tâm Kỷ Linh Thành, biểu hiện ra địa vị cao cả của Luyện Đan Sư.
Lúc này, người vào trong đại điện rất nhiều, đa số là những Luyện Đan Sư một sao hay học đồ, trên ngực họ có một huy chương hình một cái đan lô chứng minh họ là Luyện Đan Sư.
Bên cạnh đó, còn có những người hầu đi theo sau Luyện Đan Sư, đa số họ đều có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, cũng giữ trách nhiệm bảo vệ tính mạng của Luyện Đan Sư.
Loại người đó gọi là người theo đuổi, đi theo sau các Luyện Đan Sư để nhận được lợi ích là đan dược làm tu vi tăng lên nhanh hơn so với tán tu.
Đương nhiên, không phải ai cũng đủ tư cách làm việc đó, Luyện Đan Sư chọn người kỹ lưỡng, luôn chọn người trung thành, không có ý xấu, lý lịch sạch đẹp như sinh sống ở Kỷ Linh Thành là một trong các điều kiện cần phải có.
“Xin hỏi, hai cô tới đây để khảo hạch Luyện Đan Sư sao?” Một người làm nhiệm vụ tiếp đãi bước tới gần hỏi Ngọc Trang và Dương khả ngay khi hai cô vừa bước vào cánh cửa lớn của đại điện.
Ngọc Trang lắc đầu trả lời: “Tôi tới đây là để tìm Kỷ Lưu Sa đại sư.”
Người tiếp đãi nghe vậy, cô hỏi tiếp: “Hai người có hẹn trước với Kỷ đại sư không? Nếu có xin mời báo tên để tôi kiểm tra.”
Dương Khả nghe thế, cô đáp lại: “Chúng tôi tới đây từ xa, chưa từng gặp Kỷ đại sư hay hẹn trước, vì tình huống khẩn cấp liên quan đến mạng người nên xin cô hãy thông báo giúp chúng tôi.”
Người tiếp đãi cau mày, cứng giọng nói: “Không được, xin mời hai cô về đi, không có hẹn trước thì Kỷ đại sư không gặp hai cô đâu.”
“Nhưng việc này liên quan đến tính mạng của bạn tôi.” Dương Khả vội vàng phản bác lại.
Người tiếp đãi vẫn kiên quyết nói: “Xin mời hai cô về đi, nếu như ai cũng như hai cô thì Kỷ đại sư sẽ rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi mất.”
Dương Khả còn muốn tiếp tục nói lý với người tiếp đãi thì Ngọc Trang đã lắc đầu lên tiếng trước: “Vậy nơi này có đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng không? Chúng tôi cần một viên Giải Độc Đan hai sao.”
Người tiếp đãi thở dài, nhẹ giọng nói: “Xin thứ lỗi, đan dược cấp ba thuộc hàng quý hiếm, chúng tôi chưa có Giải Độc Đan của Minh Cốt Trùng.”
“Không có thật sao?” Ngọc Trang cau mày hỏi tiếp, một loại đan dược Giải Độc mà cũng làm giá kiểu đó, nói thật, với tính tình ôn hòa của mình thì Ngọc Trang cũng hơi tức giận, còn Dương Khả thì nóng đến bộ ngực lớn chập chùng.
Người tiếp đãi thấy ánh mắt chân thành của Ngọc Trang, cô suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng nói: “Tôi sẽ vào trong kiểm tra lại.”
“Làm phiền cô rồi.” Ngọc Trang cười khẽ nói.
Người tiếp đãi gật đầu, sau đó bước vào trong căn phòng sổ sách và tìm kiếm vài phút, ngay sau khi trở ra ngoài, cô nói với hai người Ngọc Trang: “Viên đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng đã được bán vào hồi sáng này, một Luyện Đan Sư một sao mua nó.”
“Thật xin lỗi vì không giúp được hai cô.” Người tiếp đãi nhẹ giọng nói vì thấy nét mặt thất vọng của Ngọc Trang và Dương Khả.
“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Trang kéo tay Dương Khả, hai người định rời khỏi đây.
“Nhưng Tiêu Mị chỉ cầm cự được một ngày nữa thôi, chúng ta tìm Giải Độc Đan ở đâu bây giờ?” Dương Khả nhăn mày nói.
Ngọc Trang ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vào khu chợ đen đi, nơi đó bán nhiều đan dược, nếu vận khí tốt thì chúng ta sẽ tìm được Giải Độc Đan đó.”
“Còn không tìm thấy nữa thì sao?” Dương Khả bi quan hỏi.
“Nếu vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài cậy mạnh rồi.” Ngọc Trang lạnh nhạt nói, đôi mắt xinh đẹp nhưng lại cứng cỏi lạ thường.
Không hiểu tại sao, người tiếp đãi nghe lời nói của Ngọc Trang, một lời nói thiếu suy nghĩ vô căn cứ, nhưng người tiếp đãi lại cảm thấy cơ thể lạnh giá, tưởng chừng cả không gian xung quanh đều ngưng đọng lại, tim của cô ấy đập nhanh hơn rất nhiều lần.
Một cảm giác khủng bố bao phủ lòng của tất cả mọi người ở đây trong chớp mắt, bọn họ nghi ngờ nhìn quanh và không phát hiện có gì khả nghi.
Dương Khả gật đầu vì hiểu ý của Ngọc Trang, cô ở bên cạnh Ngọc Trang đã lâu rồi, còn lâu hơn cả Thanh Vũ ấy chứ, Dương Khả chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Trang sử dụng toàn lực cả, tuy nhiên, mỗi lần xuất thủ, Ngọc Trang đều áp đảo kẻ địch và kết thúc trận chiến trong mười giây ngắn ngủi.
Có lần, một tán tu vì thấy ba người họ có nhiều linh dược nên nảy sinh lòng tham, tấn công bất ngờ dù cảnh giới của tên tán tu kia là Kết Đan sơ kỳ, vừa tấn công, tưởng chiếm được ưu thế, nhưng Ngọc Trang đã đánh bại tên tán tu kia bằng một đòn pháp thuật.
Tên tán tu kia bị đánh bại cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn trở nên ngu đần sau lần đó vì tâm lý bị đã kích. Một tu si Trúc Cơ đỉnh phong đánh bại Kết Đan sơ kỳ trong thời gian nháy mắt. Khiến cho tên tán tu lầm tưởng cả đời hắn là vô nghĩa, mất đi mục tiêu và lý tưởng sống.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói già nua phát ra từ phía đại điện, người mặc bộ đồ bằng vải thượng hạng bước đến gần, ngực có một huy chương hình đan lô với hai ngôi sao màu bạc, chứng tỏ người vừa mới đến là Luyện Đan Sư hai sao.
Người tiếp đãi kinh ngạc nhìn, vội vã cúi đầu nói: “Tham kiến Kỷ đại sư.”
“Kỷ đại sư?” Dương Khả ngạc nhiên nói.
“Có phải ông là Kỷ Lưu Sa, Luyện Đan Sư hai sao không?”
“Vô lễ.” Người tiếp đãi nhíu mày nói. Luyện Đan Sư là một nghề nghiệp cao quý, trợ giúp tu sĩ đột phá tu vi, trị thương, chữa bệnh ngầm, địa vị đứng đầu trong hàng ngũ nghề nghiệp, ấy vậy mà Dương Khả lại gọi thẳng tên của Kỷ đại sư, một hành vi mất lễ.
“Không sao.” Kỷ Lưu Sa khoát tay nói vì nhìn thấy ánh mắt hi vọng của Dương Khả, một người nóng vội vì một chuyện khẩn cấp nào đó thường kích động, Kỷ Lưu Sa thấy nhiều rồi.
“Kỷ đại sư, hai vị này muốn tìm ngài để ngài luyện chế đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng.” Người tiếp đãi nói nhỏ.
“Vậy à? Ta biết rồi, cô hãy đi làm việc đi, để ta tiếp chuyện với hai cô gái này.” Kỷ Lưu Sa gật đầu, vẻ ngoài của ông ở khoảng năm mươi tuổi, đầu tóc hai màu, nét mặt tang thương có nhiều nếp nhăn, dù cho tu vi Kết Đan trung kỳ cũng không giúp ông ngăn cản được thời gian ăn mòn, mỗi hành động của ông đều toát lên vẻ quý phái, có ý vị của người đứng trên cao lâu năm.
Hai tiếng đồng hồ trước, Ngọc Trang, Dương Khả cùng một cô gái nữa tên là Tiêu Nhi – một người bạn khác cũng đồng hành với Ngọc Trang, ba người họ đang lịch luyện ở một cánh rừng gần Kỷ Linh Thành, đoạn đường dài khoảng năm mươi km.
Vì nghe nói cánh rừng kia có nhiều địa điểm mới chưa có ai khám phá, linh dược mọc đầy trên mặt đất, mà toàn là linh dược cấp hai trở lên, nên ba người đã vào trong cánh rừng, đánh đuổi nhiều hung thú cản đường, lấy được một ít linh dược.
Ba người rất may mắn, đi vào một hang động đá trên vách núi, tìm thấy một vài dược thảo quý hiếm dùng để luyện chế Kết Kim Đan nên đã vào trong, không may là có một loại trùng độc tên Minh Cốt Trùng.
Bọn chúng sống nhờ vào những thi thể phân hủy, hấp thụ chất dinh dưỡng, có độc tố rất mạnh, cường giả Trúc Cơ sơ kỳ trở xuống không có năng lực kháng cự, bị độc chết ngay tại chỗ.
Mải mê hái linh dược, ba người không chú ý cẩn thận cho lắm nên Minh Cốt Trùng tấn công Tiêu Nhi thành công, Tiêu Nhi trúng độc bị tê liệt đang ở một khách sạn trong Kỷ Linh Thành, còn Ngọc Trang và Dương Khả thì đi tìm Luyện Đan Sư gọi là Kỷ Lưu Sa, một người có tiếng tăm lừng lẫy ở Kỷ Linh Thành, địa vị không thấp hơn Thành Chủ Kỷ Mộc.
Bởi vì Tiêu Nhi, Dương Khả, hay Ngọc Trang đều đạt cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong, Ngọc Trang còn truyền thụ cho họ công pháp của Giáo Đình, để họ trở thành Tín Sứ, đặc quyền của Hồng Y Giáo Chủ. Nhờ vào Quang Minh Linh Lực dồi dào, cộng thêm một số đặc tính mạnh mẽ, nên Tiêu Nhi chống lại được chất độc trong cơ thể.
Tuy nhiên, Tiêu Nhi cầm cự được một ngày mà thôi, cần có Luyện Đan Sư am hiểu về độc tố của Minh Cốt Trùng giúp đỡ luyện chế đan dược gọi là Giải Độc Đan.
Kỷ Lưu Sa chính là người thích hợp nhất, Luyện Đan Sư sống gần như cả đời ở Kỷ Linh Thành, hiển nhiên biết rõ tất cả loài côn trùng ở gần đây.
“Kỷ Lưu Sa đang làm việc cho Luyện Đan Công Hội, ông ấy giữ chức vụ trưởng lão, nên chắc là ông ấy đang ở tòa nhà của Luyện Đan Công Hội.” Dương Khả vừa nhìn một tấm bản đồ vẽ lại bố cục của Kỷ Linh Thành vừa chỉ đường.
“Đáng tiếc, trong Cửa Hàng không có loại Giải Độc Đan của Minh Cốt Trùng, nếu không chúng ta không cần đi nhờ cậy ai hết.” Dương Khả than thở một tiếng.
“Một ít linh thạch thôi, mạng sống của Tiêu Nhi là vô giá.” Ngọc Trang lắc đầu nói.
Trên đường đi, Kỷ Linh Thành thể hiện ra một bộ mặt rộng lớn của nó, khắp nơi toàn là tu sĩ, người bán đồ dày đặc chiếm đầy hai bên đường, đủ loại pháp bảo từ phi kiếm, đao, phù ấn, thậm chí có cả một số đan dược mà tu sĩ không sử dụng nên muốn bán lấy linh thạch.
Ngọc Trang và Dương Khả quá quen thuộc với hình ảnh đó vì hai người từng ra vào nhiều nơi khác, thế lực một sao, hai sao đều đã đi qua hết cả rồi, họ còn tham gia một số đấu giá hội.
Trước kia, khi Ngọc Trang vừa gặp Dương Khả và Tiêu Mị, thì hai người đang đi vào một cánh rừng ở thế lực một sao săn bắt hung thú cùng một đội ngũ tán tu kia.
Nào ngờ, Dương Khả, Tiêu Mị bị bọn họ tính toán, hai người bỏ chạy tìm đường sống, vì tán tu kia có nhắc đến một thế lực gọi là Hợp Ma Tông, một tông môn ác độc chuyên tu luyện công pháp song tu tàn độc, bọn tán tu muốn bắt hai người bán cho Hợp Ma Tông lấy tài nguyên.
May mắn là Ngọc Trang đi ngang qua, cô tranh đoạt một loại linh quả với hung thú, bắt gặp cảnh đó, cô liền xuất thủ đánh cho lũ tán tu trọng thương, phế bỏ tu vi của chúng cứu lấy Dương Khả và Tiêu Mị, hai người chỉ vừa đột phá tới Trúc Cơ trung kỳ.
Theo Ngọc Trang vài tháng, cảnh giới tăng chóng mặt, đạt đến Trúc Cơ Đỉnh phong, không, giờ phải gọi là Nhị Dương Đỉnh Phong, linh lực hùng hồn, hơi thở mạnh mẽ, cùng cấp ít có đối thủ chống lại hai người được.
Từ đó, hai người gọi Ngọc Trang là tỷ tỷ, đi theo Ngọc Trang ngao du khắp đất trời, hành hiệp trượng nghĩa, kết giao rất nhiều bạn bè, giúp đỡ rất nhiều người khốn khổ.
Năm phút sau, Ngọc Trang và Dương Khả bước tới một căn nhà gọi là đại điện, tổng bộ của Luyện Đan Công Hội, căn nhà lớn như một con hung thú khổng lồ chiếm hữu một vùng đất ở trung tâm Kỷ Linh Thành, biểu hiện ra địa vị cao cả của Luyện Đan Sư.
Lúc này, người vào trong đại điện rất nhiều, đa số là những Luyện Đan Sư một sao hay học đồ, trên ngực họ có một huy chương hình một cái đan lô chứng minh họ là Luyện Đan Sư.
Bên cạnh đó, còn có những người hầu đi theo sau Luyện Đan Sư, đa số họ đều có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, cũng giữ trách nhiệm bảo vệ tính mạng của Luyện Đan Sư.
Loại người đó gọi là người theo đuổi, đi theo sau các Luyện Đan Sư để nhận được lợi ích là đan dược làm tu vi tăng lên nhanh hơn so với tán tu.
Đương nhiên, không phải ai cũng đủ tư cách làm việc đó, Luyện Đan Sư chọn người kỹ lưỡng, luôn chọn người trung thành, không có ý xấu, lý lịch sạch đẹp như sinh sống ở Kỷ Linh Thành là một trong các điều kiện cần phải có.
“Xin hỏi, hai cô tới đây để khảo hạch Luyện Đan Sư sao?” Một người làm nhiệm vụ tiếp đãi bước tới gần hỏi Ngọc Trang và Dương khả ngay khi hai cô vừa bước vào cánh cửa lớn của đại điện.
Ngọc Trang lắc đầu trả lời: “Tôi tới đây là để tìm Kỷ Lưu Sa đại sư.”
Người tiếp đãi nghe vậy, cô hỏi tiếp: “Hai người có hẹn trước với Kỷ đại sư không? Nếu có xin mời báo tên để tôi kiểm tra.”
Dương Khả nghe thế, cô đáp lại: “Chúng tôi tới đây từ xa, chưa từng gặp Kỷ đại sư hay hẹn trước, vì tình huống khẩn cấp liên quan đến mạng người nên xin cô hãy thông báo giúp chúng tôi.”
Người tiếp đãi cau mày, cứng giọng nói: “Không được, xin mời hai cô về đi, không có hẹn trước thì Kỷ đại sư không gặp hai cô đâu.”
“Nhưng việc này liên quan đến tính mạng của bạn tôi.” Dương Khả vội vàng phản bác lại.
Người tiếp đãi vẫn kiên quyết nói: “Xin mời hai cô về đi, nếu như ai cũng như hai cô thì Kỷ đại sư sẽ rất bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi mất.”
Dương Khả còn muốn tiếp tục nói lý với người tiếp đãi thì Ngọc Trang đã lắc đầu lên tiếng trước: “Vậy nơi này có đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng không? Chúng tôi cần một viên Giải Độc Đan hai sao.”
Người tiếp đãi thở dài, nhẹ giọng nói: “Xin thứ lỗi, đan dược cấp ba thuộc hàng quý hiếm, chúng tôi chưa có Giải Độc Đan của Minh Cốt Trùng.”
“Không có thật sao?” Ngọc Trang cau mày hỏi tiếp, một loại đan dược Giải Độc mà cũng làm giá kiểu đó, nói thật, với tính tình ôn hòa của mình thì Ngọc Trang cũng hơi tức giận, còn Dương Khả thì nóng đến bộ ngực lớn chập chùng.
Người tiếp đãi thấy ánh mắt chân thành của Ngọc Trang, cô suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng nói: “Tôi sẽ vào trong kiểm tra lại.”
“Làm phiền cô rồi.” Ngọc Trang cười khẽ nói.
Người tiếp đãi gật đầu, sau đó bước vào trong căn phòng sổ sách và tìm kiếm vài phút, ngay sau khi trở ra ngoài, cô nói với hai người Ngọc Trang: “Viên đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng đã được bán vào hồi sáng này, một Luyện Đan Sư một sao mua nó.”
“Thật xin lỗi vì không giúp được hai cô.” Người tiếp đãi nhẹ giọng nói vì thấy nét mặt thất vọng của Ngọc Trang và Dương Khả.
“Chúng ta đi thôi.” Ngọc Trang kéo tay Dương Khả, hai người định rời khỏi đây.
“Nhưng Tiêu Mị chỉ cầm cự được một ngày nữa thôi, chúng ta tìm Giải Độc Đan ở đâu bây giờ?” Dương Khả nhăn mày nói.
Ngọc Trang ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Vào khu chợ đen đi, nơi đó bán nhiều đan dược, nếu vận khí tốt thì chúng ta sẽ tìm được Giải Độc Đan đó.”
“Còn không tìm thấy nữa thì sao?” Dương Khả bi quan hỏi.
“Nếu vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài cậy mạnh rồi.” Ngọc Trang lạnh nhạt nói, đôi mắt xinh đẹp nhưng lại cứng cỏi lạ thường.
Không hiểu tại sao, người tiếp đãi nghe lời nói của Ngọc Trang, một lời nói thiếu suy nghĩ vô căn cứ, nhưng người tiếp đãi lại cảm thấy cơ thể lạnh giá, tưởng chừng cả không gian xung quanh đều ngưng đọng lại, tim của cô ấy đập nhanh hơn rất nhiều lần.
Một cảm giác khủng bố bao phủ lòng của tất cả mọi người ở đây trong chớp mắt, bọn họ nghi ngờ nhìn quanh và không phát hiện có gì khả nghi.
Dương Khả gật đầu vì hiểu ý của Ngọc Trang, cô ở bên cạnh Ngọc Trang đã lâu rồi, còn lâu hơn cả Thanh Vũ ấy chứ, Dương Khả chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Trang sử dụng toàn lực cả, tuy nhiên, mỗi lần xuất thủ, Ngọc Trang đều áp đảo kẻ địch và kết thúc trận chiến trong mười giây ngắn ngủi.
Có lần, một tán tu vì thấy ba người họ có nhiều linh dược nên nảy sinh lòng tham, tấn công bất ngờ dù cảnh giới của tên tán tu kia là Kết Đan sơ kỳ, vừa tấn công, tưởng chiếm được ưu thế, nhưng Ngọc Trang đã đánh bại tên tán tu kia bằng một đòn pháp thuật.
Tên tán tu kia bị đánh bại cả về thể xác lẫn tinh thần, hắn trở nên ngu đần sau lần đó vì tâm lý bị đã kích. Một tu si Trúc Cơ đỉnh phong đánh bại Kết Đan sơ kỳ trong thời gian nháy mắt. Khiến cho tên tán tu lầm tưởng cả đời hắn là vô nghĩa, mất đi mục tiêu và lý tưởng sống.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói già nua phát ra từ phía đại điện, người mặc bộ đồ bằng vải thượng hạng bước đến gần, ngực có một huy chương hình đan lô với hai ngôi sao màu bạc, chứng tỏ người vừa mới đến là Luyện Đan Sư hai sao.
Người tiếp đãi kinh ngạc nhìn, vội vã cúi đầu nói: “Tham kiến Kỷ đại sư.”
“Kỷ đại sư?” Dương Khả ngạc nhiên nói.
“Có phải ông là Kỷ Lưu Sa, Luyện Đan Sư hai sao không?”
“Vô lễ.” Người tiếp đãi nhíu mày nói. Luyện Đan Sư là một nghề nghiệp cao quý, trợ giúp tu sĩ đột phá tu vi, trị thương, chữa bệnh ngầm, địa vị đứng đầu trong hàng ngũ nghề nghiệp, ấy vậy mà Dương Khả lại gọi thẳng tên của Kỷ đại sư, một hành vi mất lễ.
“Không sao.” Kỷ Lưu Sa khoát tay nói vì nhìn thấy ánh mắt hi vọng của Dương Khả, một người nóng vội vì một chuyện khẩn cấp nào đó thường kích động, Kỷ Lưu Sa thấy nhiều rồi.
“Kỷ đại sư, hai vị này muốn tìm ngài để ngài luyện chế đan dược giải độc của Minh Cốt Trùng.” Người tiếp đãi nói nhỏ.
“Vậy à? Ta biết rồi, cô hãy đi làm việc đi, để ta tiếp chuyện với hai cô gái này.” Kỷ Lưu Sa gật đầu, vẻ ngoài của ông ở khoảng năm mươi tuổi, đầu tóc hai màu, nét mặt tang thương có nhiều nếp nhăn, dù cho tu vi Kết Đan trung kỳ cũng không giúp ông ngăn cản được thời gian ăn mòn, mỗi hành động của ông đều toát lên vẻ quý phái, có ý vị của người đứng trên cao lâu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.