Quang Minh Kỷ Nguyên

Chương 109: Nỗi lòng Râu Đen

Huyết Hồng

29/03/2013



Tân niên yến hội gia tộc Hắc Hổ năm nay vẫn náo nhiệt và vui vẻ như trước. Tuy rằng giữa Lâm Tề và Authur xảy ra xung đột, khiến yến hội xuất hiện mùi máu tanh, nhưng Lâm Tề trở về tham gia yến hội với gia tộc, điều này cũng làm mất hết những ảnh hưởng bất lợi.

Cho nên yến hội vẫn thành công mĩ mãn như trước, mọi người đều vui vẻ mà trở về, hơn nữa tâm trạng của mọi người cũng phấn khởi hơn nhiều lần so với ba năm trước. Không cần biết ra sao, thiếu gia Lâm Tề---- người từ nhỏ đã lớn lên dưới sự quan sát của họ, từ nhỏ đã hay nghịch ngợm và gây chuyện thị phi, nhưng lại rất hợp với thế giới quan và nhân sinh quan của gia tộc Hắc Hổ đã trở về, đây chẳng phải là một việc tốt hay sao?

Về phần Authur, sau đêm tân niên bị Lâm Tề đánh cho đầu rơi máu chảy, trên cơ bản không ai thèm bận tâm tới y, cho dù là con trai nuôi của Râu Đen, xét về tầm quan trọng hay độ thân cận, Authur cho dù có là một công tử bột tuấn tú căn bản cũng không thể so sánh được với Lâm Tề. Huống chi tên công tử bột kia lại bị Lâm Tề hủy hoại dung nhan, y liệu có thể vui mừng được sao?

Dưới sự bao vây của vô số các thành viên gia tộc đang vui mừng, Lâm Tề lại một lần nữa uống say, hắn và Enzo được các vú già dìu về phòng ngủ.

Đêm khuya, Lâm Tề mê man nằm trên giường, chỉ cảm nhận được một luồng nhiệt lưu đang chảy từ cổ rót vào toàn thân, không ngừng chà xát vào kinh mạch toàn thân hắn, luồng nhiệt này thậm chí còn thấm vào cơ thể và xương cốt, ngấm vào nội tạng hắn, cả người hắn nóng lên, mồ hôi nhớp nháp không ngừng chảy ra thân thể, cơ thể co giật từng đợt, nhưng lại có một cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm.

Cảm giác say cũng bị luồng nhiệt ở cổ này bài trừ hoàn toàn, Lâm Tề khôi phục được tinh thần từ từ mở mắt, Râu Đen mồ hôi đầy đầu đang đứng ngay bên giường Lâm Tề, tay phải đặt sát ngực Lâm Tề, khiến Lâm Tề cảm nhận được nguồn nhiệt lực vô cùng kia chính là từ bàn tay của Râu Đen truyền tới.

-Phụ thân!

Lâm Tề khẽ hừ một tiếng.

Râu Đen trở mình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, y bắt chéo chân, châm cho mình một cây xì gà, dùng sức hút hai hơi. Lúc đó mới chỉ vào chén thuốc màu đen đặt trên đầu giường. Lâm Tề nâng bát thuốc đắng nhức mũi uống một ngụm, ngay lập tức luồng sóng nhiệt từ bụng thoát ra ngoài, theo đường kinh mạch mà vừa rồi Râu Đen giúp hắn khai thông lưu chuyển.

Lâm Tề không dám chậm trễ, hắn vội vàng ngồi trên giường, vận dụng công thức pháp thuật “Huyết Hổ Kình” được tổ tiên truyền lại, đem nhiệt lực ở cổ dẫn đi toàn thân. Sóng nhiệt cuồn cuộn dường như vô cùng vô tận, sau khi lưu chuyển ba vòng trong cơ thể Lâm Tề, liền chuyển hóa thành đấu khí hùng mạnh tích trữ dưới bụng của hắn.

Ước chừng tới ba giờ đồng hồ, Lâm Tề mới hoàn toàn hấp thu được luồng nhiệt nơi cổ kia. Cả người hắn nhẹ nhàng tới mức như lúc nào cũng có thể bị cơn gió thổi bay, nhưng khi nắm chặt nắm tay lại cảm giác như trong cơ thể có một sức mạnh vô hạn, dường như chỉ cần một đấm đánh chết một con trâu đực cũng là chuyện nhỏ. Đấu khí của hắn tuy rằng vẫn chưa vượt qua được địa vị bậc trung, nhưng độ hùng hồn lại tăng hơn trước kia gấp chục lần, sức mạnh cơ thể cũng tăng lên một lượng nhất định.

Điều làm cho Lâm Tề vui hơn đó là, trong cơ thể hắn tất cả kinh mạch đã thông suốt, ít nhất với thực lực bây giờ, hắn không thể phát hiện ra nơi nào trong cơ thể kinh mạch lắng đọng, nhẹ nhàng vận động cơ thể, các khớp xương kêu như tiếng nổ của sấm, Lâm Tề hít một hơi thật sâu, linh hoạt nhảy xuống giường, cúi đầu hướng về phía Râu Đen:

-Phụ thân đại nhân!

Râu Đen ác nghiệt hướng về phía Lâm Tề phun ra một luồng khói đặc, Lâm Tề cũng không khách khí, hắn lấy từ túi của Râu Đen ra một cây xì gà lớn rồi châm lửa hút, sau đó vểnh chân ngồi ở trên giường, cùng với Râu Đen thổi ra những đám khói thuốc.



Râu Đen hừ hừ một tiếng, ông vừa rồi đổ mồ hôi đầy đầu giờ đã khôi phục, toàn thân đầy mồ hôi dường như chưa từng xuất hiện qua, vừa rồi còn thở dồn dập một chút, giờ phút này cũng đã bình tĩnh lại. Ông trầm giọng nói:

-Vừa mới hao phí chút công phu, khai thông toàn bộ kinh mạch trong cơ thể Thiên vị bậc trung của con, về sau chỉ cần chính mình cố gắng, đấu khí của con sẽ không có chút khó khăn gì đạt được Thiên vị bậc trung.

Lâm Tề dùng sức gật gật đầu, không hé răng.

Râu Đen trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:

-Ân oán của Arthur và con….Haizzz!

Lâm Tề thản nhiên nói:

-Có cơ hội, con nhất định phải xử lý hắn.

Râu Đen trầm mặc hồi lâu, lúc này mới lén lút liếc mắt thăm dò trái phải, thấp thanh âm thầm nói:

- Nó không có khả năng uy hiếp gì con. Phải biết rằng, nó lớn hơn ngươi nhiều như vậy, nhưng vì sao cho tới hôm nay, đấu khí của nó thậm chí còn không vượt qua bậc Địa vị?

Lâm Tề kinh ngạc nhìn Râu Đen:

-Con nhớ rõ mới trước đây, cha từng khen ngợi qua tư chất đấu khí của hắn.

Râu Đen mí mắt khẽ đảo, lạnh giọng cười nói:

-Đó là đương nhiên, ngay trước mặt nhiều huynh đệ trên đường đại lục bờ biển phương bắc như vậy, ta đương nhiên phải khen ngợi nó. Ta cũng không phải là khen ngợi lung tung, tư chất đấu khí của nó so với con cũng chỉ kém một chút mà thôi!

Cười lạnh vài tiếng, Râu Đen thổi lên một ngụm khói đặc, trầm thấp nói:



-Nhưng, lúc nó mới mười năm tuổi, ta cũng giống như con hôm nay, vụng trộm khai thông toàn bộ kinh mạch cho nó.

Lâm Tề hoảng sợ nhìn Râu Đen, hắn cắn răng nói:

-Hơ, phù sa chảy vào ruộng người ngoài, Cha giúp hắn khai thông toàn bộ kinh mạch, hắn. . .

Râu Đen kì bí nhìn Lâm Tề liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói:

-Nhưng nó không phải là con ruột ta, sói con không quen dưỡng, điều này ta cũng biết. Cho nên, ta giúp nó khai thông kinh mạch toàn thân, nhưng, do không cẩn thận, kinh mạch của hắn bị ta khai thông quá nhiều. Xác thực mà nói, kinh mạch của nó, có nhiều hơn những lỗ thủng nhỏ, mỗi ngày nó vất vả tu luyện, nhưng đấu khí tu luyện ra mười phần thì chín phần bị tiêu tan.

Lâm Tề ngỡ ngàng nhìn Râu Đen, lời nói này thật sự khiến hắn khiếp sợ tới cực điểm. từ trước tới nay, Râu Đen đối với Arthur tốt vô cùng, nhiều lần Lâm Tề xuống tay xử lý Arthur, đều là Râu Đen cứu Authur, vì việc này, thậm chí Lâm Tề đã bị trừng phạt rất nghiêm khắc nhiều lần.

Lâm Tề có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, từ lúc Arthur mười lăm tuổi, Râu Đen đã ngầm ra tay hoàn toàn phế bỏ Arthur. Khó trách Arthur lớn tuổi như vậy, đấu khí của hắn vẫn không so sánh được với Lâm Tề, mỗi một lần Lâm Tề và hắn động thủ, chiếm ưu thế hơn vẫn là Lâm Tề.

-Tiểu tử này, nó đòi tiền, ta cho nó tiền; nó muốn gái, ta cho hắn gái. Nó mười ba tuổi đã trác táng, từ nhỏ đã lớn khôn trong lòng đám phụ nữ.

Râu Đen cười lạnh nói:

-Mười ba tuổi liền phá thân mình, cho dù kinh mạch nó không phải bị ta làm hỏng, đấu khí của nó cũng vĩnh viễn không có khả năng đột phá Thiên vị.

Hít sâu một hơi, Râu Đen híp mắt, trong hai tròng mắt hàn quang lóe ra, khiến Lâm Tề cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ông.

Râu Đen thản nhiên nói:

-Dù sao cũng là con nuôi, dù sao cũng là con duy nhất của đồng minh ta, ta phải thu dưỡng hắn, còn muốn cố gắng chiếu cố hắn. Nhưng hắn không phải con ruột ta, ta cẩn thận nuôi dưỡng hắn, không có nghĩa là hắn có thể trèo lên đầu con ta, không có nghĩa là hắn có tư cách dò xét gia tộc Hắc Hổ!

Lâm Tề không nói gì giơ cao hai ngón tay cái, cao, đúng là cao thủ, Râu Đen thu dưỡng Arthur, từ nhỏ đã hết lòng bồi dưỡng hắn, người trong thiên hạ đều nói Râu Đen nghĩa khí ngất trời, đều nói nếu có người huynh đệ như Râu Đen, thì có phải chết cũng không tiếc nuối. Nhưng trời biết, Arthur không ngờ lại đi vào cái hố tử của Râu Đen.

Thủ đoạn này quả thật cao minh .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Minh Kỷ Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook