Chương 189: Kiên quyết muốn sắc dụ (5)
Trầm Du
02/06/2014
“Thái tử phi, ngài không phải thi tính đại phát sao? Làm một bài thơ cho chúng ta nghe đi.”
Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua thái tử phi ngâm thơ, tất cả mọi người rất ngạc nhiên.
“. . . . . . Được.” Chắc có thể mượn thơ của người thời trước viết chứ. . . . . .
Đóa Đóa khuôn mặt cao thâm, tưởng tượng một chút cảm giác bảy bước thành thơ, chọn một bài quen thuộc bắt đầu đọc.
“Thiên môn trung đoạn sở giang khai, bích thủy đông lưu chí thử hồi. . . . . .”
Mắt Hoàng Phủ Dật hiện lên ý cười, quay lưng về phía mọi người, giống như quá nóng, vươn tay phe phẩy quạt.
Vạt áo hắn vốn đã hé mở, vừa quạt như thế, vạt áo liền bắt đầu lay động trước mắt Đóa Đóa hoảng a hoảng, lộ ra càng nhiều . . . . . . khụ.
Cho nên sắc dụ mức “cao cấp” hơn bắt đầu . . . . . .
Tiếng “tí tách” vang lên, Đóa Đóa vốn đang đọc say sưa đột nhiên quên mất lời.
Phù vân nhiều quá, trong óc đã loạn thành một đoàn . . . . . .
“Thế nào Đóa Đóa?” Giọng Hoàng Phủ Dật dịu dàng hỏi.
Bởi vì quay lưng về phía mọi người, nên chỉ có một mình Đóa Đóa có thể nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt hắn.
Ô ô, không thể để nàng chuẩn bị tâm lý xong mới bắt đầu sắc dụ “cao cấp” sao. . . . .
Đóa Đóa rơi lệ, mặt đỏ lên, làm sao cũng không đọc ra nổi hai câu thơ còn lại.
Nhưng một câu thơ khác lại luôn chuyển động trong đầu nàng——
“Mãn viên xuân sắc quan bất trụ (cả vườn xuân sắc không che được). . . . . .” Đóa Đóa không ý thức đọc lên câu này.
Ách. . . . . . Mọi người rối rắm.
Quả nhiên là văn hóa không đủ a, sao có cảm giác câu này không kết nối với hai câu trước thế?
Nhất định là bọn họ nghe không hiểu!
Hoàng Phủ Dật cố nhịn cười, “Còn một câu đâu, Đóa Đóa.”
Đóa Đóa căn bản không nghe hắn hỏi gì, chỉ nhìn chằm chằm chút “xuân sắc” trước mắt nàng.
“Quan bất trụ a quan bất trụ. . . . . .”
Mọi người càng rối rắm, một câu cuối cùng này sao càng nghe không hiểu. . . . . .
Ha ha ha. . . . . . Trong lòng Hoàng Phủ Dật cười to, vươn tay ôm lấy nàng, “Đóa Đóa, nàng rất đáng yêu.”
Ách. . . . . .
Bởi vì đột nhiên bị hắn ôm lấy, hồn của Đóa Đóa cuối cùng cũng quay về, cũng ý thức được mình vừa mới nói cái gì.
Không còn mặt mũi nhìn người!
Ô ô, đừng ngăn nàng, nàng muốn đi đập đầu vào đậu hủ!
Cứng rắn đẩy Hoàng Phủ Dật ra, Đóa Đóa một đường chạy như điên đến tiểu trù phòng, cầm lấy khối đậu hủ đập đầu.
Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua thái tử phi ngâm thơ, tất cả mọi người rất ngạc nhiên.
“. . . . . . Được.” Chắc có thể mượn thơ của người thời trước viết chứ. . . . . .
Đóa Đóa khuôn mặt cao thâm, tưởng tượng một chút cảm giác bảy bước thành thơ, chọn một bài quen thuộc bắt đầu đọc.
“Thiên môn trung đoạn sở giang khai, bích thủy đông lưu chí thử hồi. . . . . .”
Mắt Hoàng Phủ Dật hiện lên ý cười, quay lưng về phía mọi người, giống như quá nóng, vươn tay phe phẩy quạt.
Vạt áo hắn vốn đã hé mở, vừa quạt như thế, vạt áo liền bắt đầu lay động trước mắt Đóa Đóa hoảng a hoảng, lộ ra càng nhiều . . . . . . khụ.
Cho nên sắc dụ mức “cao cấp” hơn bắt đầu . . . . . .
Tiếng “tí tách” vang lên, Đóa Đóa vốn đang đọc say sưa đột nhiên quên mất lời.
Phù vân nhiều quá, trong óc đã loạn thành một đoàn . . . . . .
“Thế nào Đóa Đóa?” Giọng Hoàng Phủ Dật dịu dàng hỏi.
Bởi vì quay lưng về phía mọi người, nên chỉ có một mình Đóa Đóa có thể nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt hắn.
Ô ô, không thể để nàng chuẩn bị tâm lý xong mới bắt đầu sắc dụ “cao cấp” sao. . . . .
Đóa Đóa rơi lệ, mặt đỏ lên, làm sao cũng không đọc ra nổi hai câu thơ còn lại.
Nhưng một câu thơ khác lại luôn chuyển động trong đầu nàng——
“Mãn viên xuân sắc quan bất trụ (cả vườn xuân sắc không che được). . . . . .” Đóa Đóa không ý thức đọc lên câu này.
Ách. . . . . . Mọi người rối rắm.
Quả nhiên là văn hóa không đủ a, sao có cảm giác câu này không kết nối với hai câu trước thế?
Nhất định là bọn họ nghe không hiểu!
Hoàng Phủ Dật cố nhịn cười, “Còn một câu đâu, Đóa Đóa.”
Đóa Đóa căn bản không nghe hắn hỏi gì, chỉ nhìn chằm chằm chút “xuân sắc” trước mắt nàng.
“Quan bất trụ a quan bất trụ. . . . . .”
Mọi người càng rối rắm, một câu cuối cùng này sao càng nghe không hiểu. . . . . .
Ha ha ha. . . . . . Trong lòng Hoàng Phủ Dật cười to, vươn tay ôm lấy nàng, “Đóa Đóa, nàng rất đáng yêu.”
Ách. . . . . .
Bởi vì đột nhiên bị hắn ôm lấy, hồn của Đóa Đóa cuối cùng cũng quay về, cũng ý thức được mình vừa mới nói cái gì.
Không còn mặt mũi nhìn người!
Ô ô, đừng ngăn nàng, nàng muốn đi đập đầu vào đậu hủ!
Cứng rắn đẩy Hoàng Phủ Dật ra, Đóa Đóa một đường chạy như điên đến tiểu trù phòng, cầm lấy khối đậu hủ đập đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.