Chương 119: Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (1)
Trầm Du
29/05/2014
Đóa Đóa cũng không biết tâm tư nhỏ của nó, cùng Hoàng Phủ Dật ở bên ngoài chơi một vòng, trở về liền ngủ.
Lửa giận đằng đằng nhìn người nằm trên giường, cánh phá điểu phẩy phẩy.
Một vầng sáng đột nhiên chụp xuống, mà trong đó mơ hồ có thể thấy thân hình phá điểu dần dần biến mất, mà bóng một nam nhân đang từ từ hiện ra.
Ánh sáng tan đi, khụ, thì ra là một nam nhân rất suất quần áo không chỉnh tề.
Ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đôi mắt hẹp dài có màu lam kì dị, rạng rỡ như bảo thạch.
Mà ở giữa mi tâm hắn có một hoa văn màu vàng giống trời sinh trên da, lại khiến vẻ tuấn mỹ của hắn thêm vài phần tôn quý cùng thần bí.
Thật là nam nhân rất mê người.
Thật lâu không biến về hình người, phá điểu ——
Giờ phải gọi là Mộ Dung.
Mộ Dung có chút không quen, đứng tại chỗ hoạt động tay chân một chút.
Khôi phục hình người, lửa giận trên mặt hắn càng thấy rõ, giống như ngay cả mũi cũng giận đến sắp lệch.
Bộ dạng nủ say sưa của Đóa Đóa khiến hắn càng tức giận.
Cũng không biết an ủi hắn một chút! Nữ nhân gì a, rất không biết điều!
Mộ Dung cũng không nghĩ "mặt chim" lúc trước của mình căn bản nhìn không ra giận hay không giận, trong lòng tự ý giận Đóa Đóa không đủ quan tâm đến hắn.
Có người giận xong liền tan, nhưng Mộ Dung thuộc loại hoàn toàn trái ngược ——
Hắn giận thì phải bùng nổ.
Cho nên nâng chân lên, hắn rất không khách khí mà đem Đóa Đóa đang ngủ say đá xuống giường.
Kỳ thật hắn dùng chỉ là kĩ xảo, cũng không làm đau Đóa Đóa.
Nhìn Đóa Đóa rớt xuống giường, hắn nghiêng mũi, "Mặc ngươi té xuống!"
Hắn bất mãn nói thầm.
Nhưng mắt thấy Đóa Đóa sắp đụng sàn nhà, tay hắn khẽ vung, Đóa Đóa lại được một cỗ nội lực tha trở về giường.
"Lần sau sẽ mặc ngươi té!"
Không muốn thừa nhận mình không nỡ thấy nàng té, phá điểu mạnh miệng hừ một tiếng.
Kỳ thật căn bản không ai có thể nghe thấy hắn lẩm bẩm, cũng không biết hắn đang khó chịu cái gì. . . . . .
Nhưng bị làm lăn qua lăn lại, Đóa Đóa cũng tỉnh, vốn muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng ——
Lõa, lõa nam!
Lửa giận đằng đằng nhìn người nằm trên giường, cánh phá điểu phẩy phẩy.
Một vầng sáng đột nhiên chụp xuống, mà trong đó mơ hồ có thể thấy thân hình phá điểu dần dần biến mất, mà bóng một nam nhân đang từ từ hiện ra.
Ánh sáng tan đi, khụ, thì ra là một nam nhân rất suất quần áo không chỉnh tề.
Ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đôi mắt hẹp dài có màu lam kì dị, rạng rỡ như bảo thạch.
Mà ở giữa mi tâm hắn có một hoa văn màu vàng giống trời sinh trên da, lại khiến vẻ tuấn mỹ của hắn thêm vài phần tôn quý cùng thần bí.
Thật là nam nhân rất mê người.
Thật lâu không biến về hình người, phá điểu ——
Giờ phải gọi là Mộ Dung.
Mộ Dung có chút không quen, đứng tại chỗ hoạt động tay chân một chút.
Khôi phục hình người, lửa giận trên mặt hắn càng thấy rõ, giống như ngay cả mũi cũng giận đến sắp lệch.
Bộ dạng nủ say sưa của Đóa Đóa khiến hắn càng tức giận.
Cũng không biết an ủi hắn một chút! Nữ nhân gì a, rất không biết điều!
Mộ Dung cũng không nghĩ "mặt chim" lúc trước của mình căn bản nhìn không ra giận hay không giận, trong lòng tự ý giận Đóa Đóa không đủ quan tâm đến hắn.
Có người giận xong liền tan, nhưng Mộ Dung thuộc loại hoàn toàn trái ngược ——
Hắn giận thì phải bùng nổ.
Cho nên nâng chân lên, hắn rất không khách khí mà đem Đóa Đóa đang ngủ say đá xuống giường.
Kỳ thật hắn dùng chỉ là kĩ xảo, cũng không làm đau Đóa Đóa.
Nhìn Đóa Đóa rớt xuống giường, hắn nghiêng mũi, "Mặc ngươi té xuống!"
Hắn bất mãn nói thầm.
Nhưng mắt thấy Đóa Đóa sắp đụng sàn nhà, tay hắn khẽ vung, Đóa Đóa lại được một cỗ nội lực tha trở về giường.
"Lần sau sẽ mặc ngươi té!"
Không muốn thừa nhận mình không nỡ thấy nàng té, phá điểu mạnh miệng hừ một tiếng.
Kỳ thật căn bản không ai có thể nghe thấy hắn lẩm bẩm, cũng không biết hắn đang khó chịu cái gì. . . . . .
Nhưng bị làm lăn qua lăn lại, Đóa Đóa cũng tỉnh, vốn muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng ——
Lõa, lõa nam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.