Chương 192: Máu mũi nước mắt cùng nhau bay trong phòng tắm (1)
Trầm Du
02/06/2014
Sao lại khéo thế a?
Có phải lần trước Thái tử phi lừa bọn họ không, thật ra lần đó chính là chảy máu mũi hả?
Aiz, thói đời ngày nay, lòng người không chân thành a, ngay cả thái tử phi đơn thuần đáng yêu của bọn họ cũng học lừa người, thật. . . . . .
Thật tốt quá!
Điều này, bọn họ đương nhiên tương đối hy vọng thái tử phi có thể chảy máu mũi khi mà nhìn thái tử a, như thế thì hai bọn họ cũng sẽ không ở riêng như hiện giờ nữa. . . . . . Khụ.
Ô ô, không thể để lộ!
Cho nên vẻ mặt Đóa Đóa sâu xa, “Đây hiển nhiên là bởi vì hứng làm thơ của ta đại phát.”
“Phải không?” Hoàng Phủ Dật cười cười đi đến bên cạnh nàng, “Vậy thử làm cho chúng ta nghe đi.”
“. . . . . .” Tim đập nhanh hơn, không khí loãng ra, máu mũi mãnh liệt. . . . . .
Ô ô, nửa thân trần gì gì, đều là phù vân a, nàng không thể không bình tĩnh như thế!
Tự nhắc nhở mình vài lần như vậy, Đóa Đóa lại bởi vì Hoàng Phủ Dật vẫn đứng bên cạnh nên càng trở nên không bình tĩnh, trong đầu chỉ còn một câu ——
“Trên đầu chữ ‘sắc’ một cây đao. . . . . .”
Phốc. . . . . . Tất cả mọi người trong lòng phì cười, có điều rất là nể mặt Đóa Đóa, tất cả đều nhịn không lên tiếng.
Đóa Đóa rơi lệ, “Sao chàng không mặc quần áo?”
“Lúc nãy vừa cởi thì sơ ý làm quần áo mới cũng ướt luôn.”
“. . . . . .” Ô ô, hắn nhất định là cố ý !
Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh hỏi, “Hay là ta mặc quần áo ngày thường?”
“Được được được!” Vạt áo mở thì mở, so với không mặc gì thì tốt hơn nhiều!
Đóa Đóa đang nói liền quay người, “Ta đi lấy cho chàng!”
Ách. . . . . .
Vừa mới đi được nửa bước nàng liền cứng người lại.
Ô ô, bị lừa a!
Nàng lập tức quay lại, “Ta quên mất, ta không biết quần áo của chàng ở đâu á.”
Lệ rơi. . . . . . lúc nãy hắn vừa nói, nếu để hắn phát hiện ra nàng cố ý giấu quần áo của hắn, đêm nay sẽ động phòng. . . . . .
Thì ra hắn đã sớm đào bẫy tốt lắm chờ nàng nhảy vào!
Mạng nhỏ của nàng thật thê thảm a. . . . . . Ô ô!
Hoàng Phủ Dật cũng không tiếp tục hỏi, thực ôn nhu cười cười, “Ta cứ như thế này tạm đi, dù sao trời cũng không lạnh.”
“. . . . . . Ta lập tức gọi người đi tìm quần áo của ngươi a!”
“Không cần phiền thế đâu,” Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, “Dù sao các cung nữ cũng đều ở nhà Tử Dạ, hiện giờ ở Đông cung cũng không có người ngoài.”
Có phải lần trước Thái tử phi lừa bọn họ không, thật ra lần đó chính là chảy máu mũi hả?
Aiz, thói đời ngày nay, lòng người không chân thành a, ngay cả thái tử phi đơn thuần đáng yêu của bọn họ cũng học lừa người, thật. . . . . .
Thật tốt quá!
Điều này, bọn họ đương nhiên tương đối hy vọng thái tử phi có thể chảy máu mũi khi mà nhìn thái tử a, như thế thì hai bọn họ cũng sẽ không ở riêng như hiện giờ nữa. . . . . . Khụ.
Ô ô, không thể để lộ!
Cho nên vẻ mặt Đóa Đóa sâu xa, “Đây hiển nhiên là bởi vì hứng làm thơ của ta đại phát.”
“Phải không?” Hoàng Phủ Dật cười cười đi đến bên cạnh nàng, “Vậy thử làm cho chúng ta nghe đi.”
“. . . . . .” Tim đập nhanh hơn, không khí loãng ra, máu mũi mãnh liệt. . . . . .
Ô ô, nửa thân trần gì gì, đều là phù vân a, nàng không thể không bình tĩnh như thế!
Tự nhắc nhở mình vài lần như vậy, Đóa Đóa lại bởi vì Hoàng Phủ Dật vẫn đứng bên cạnh nên càng trở nên không bình tĩnh, trong đầu chỉ còn một câu ——
“Trên đầu chữ ‘sắc’ một cây đao. . . . . .”
Phốc. . . . . . Tất cả mọi người trong lòng phì cười, có điều rất là nể mặt Đóa Đóa, tất cả đều nhịn không lên tiếng.
Đóa Đóa rơi lệ, “Sao chàng không mặc quần áo?”
“Lúc nãy vừa cởi thì sơ ý làm quần áo mới cũng ướt luôn.”
“. . . . . .” Ô ô, hắn nhất định là cố ý !
Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh hỏi, “Hay là ta mặc quần áo ngày thường?”
“Được được được!” Vạt áo mở thì mở, so với không mặc gì thì tốt hơn nhiều!
Đóa Đóa đang nói liền quay người, “Ta đi lấy cho chàng!”
Ách. . . . . .
Vừa mới đi được nửa bước nàng liền cứng người lại.
Ô ô, bị lừa a!
Nàng lập tức quay lại, “Ta quên mất, ta không biết quần áo của chàng ở đâu á.”
Lệ rơi. . . . . . lúc nãy hắn vừa nói, nếu để hắn phát hiện ra nàng cố ý giấu quần áo của hắn, đêm nay sẽ động phòng. . . . . .
Thì ra hắn đã sớm đào bẫy tốt lắm chờ nàng nhảy vào!
Mạng nhỏ của nàng thật thê thảm a. . . . . . Ô ô!
Hoàng Phủ Dật cũng không tiếp tục hỏi, thực ôn nhu cười cười, “Ta cứ như thế này tạm đi, dù sao trời cũng không lạnh.”
“. . . . . . Ta lập tức gọi người đi tìm quần áo của ngươi a!”
“Không cần phiền thế đâu,” Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, “Dù sao các cung nữ cũng đều ở nhà Tử Dạ, hiện giờ ở Đông cung cũng không có người ngoài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.