Chương 183: Thanh mai trúc mã Nhiếp Chính Vương (4)
Trầm Du
02/06/2014
“Ta không phải nam sủng.”
Mạc Lương Ngôn nâng mắt lên, cười cười với nàng, “Hiểu Hiểu, mặc kệ muội có tin hay không, nhất định phải giữ kín bí mật này giúp ta, trừ phi muội không bao giờ… muốn nhìn thấy ta nữa, hy vọng ta chết.”
“. . . . . . Ta, ta nhất định sẽ giữ kín bí mật.” Đóa Đóa có chút máy móc nói.
Rất kinh hoàng a . . . . . .
Thực ra với mưu tính của Mạc Lương Ngôn, nếu Đóa Đóa nguy trang cảm xúc thì hắn vẫn nhìn ra được.
Nhưng Đóa Đóa lại hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ thật sự thẳng thắn với Vân Tri Hiểu, chẳng lẽ hắn thật sự vẫn nhớ thương Vân Tri Hiểu sao?
Suy đoán này làm Đóa Đóa cực kỳ kinh sợ, cho nên cảm xúc kia là thật, Mạc Lương Ngôn cũng không nhìn ra sơ hở gì, không biết là thực ra Đóa Đóa đã sớm biết thân phận thật của hắn nên mới có phản ứng như vậy.
Mạc Lương Ngôn cười, “Cảm ơn muội, Hiểu Hiểu.”
“. . . . . . Không cần khách khí.”
Đôi mắt tuyệt đẹp vẫn nhìn Đóa Đóa, lúc sau mỹ nhân biểu ca mới cười cười.
“Hiểu Hiểu, hắn đối với muội có tốt không?”
“. . . . . .” Trước giờ nàng vẫn tìm “gian phu” gì gì a, thì ra sớm đã có một . . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ trong lòng, sau đó thực ngượng ngùng trả lời, “Không tệ.”
“Tốt với muội là được rồi. . . . . .”
Mạc Lương Ngôn nhắm mắt lại, cười khổ, “Chuyện trong Đông cung vài ngày trước ta cũng đã nghe nói, hắn có thể bảo vệ muội như vậy, quả thật là một nam nhân tốt.”
Hắn dừng lại một chút rồi mới thở dài, “Như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
“. . . . . .” Đóa Đóa ngượng ngùng, không biết nên đối mặt thế nào với trúc mã biểu ca của Vân Tri Hiểu.
Không biết Mạc Lương Ngôn đang suy nghĩ gì, vẫn nhìn Đóa Đóa, không khí giữa hai người nhất thời trầm mặc.
Đến lúc Đóa Đóa đã bị nhìn đến vô cùng ngượng ngùng, Mạc Lương Ngôn cuối cùng mới lên tiếng.
“Hiểu Hiểu, ta nợ muội một câu xin lỗi, muội sẽ tha thứ cho ta sao?”
“. . . . . . Phải nói xin lỗi là ta mới đúng.”
Ô ô, nghe ý tứ của bạn học biểu ca, năm ấy bọn họ hẳn là từng tư định chung thân.
Hiện giờ “Vân Tri Hiểu” đã lập gia đình, không phải tương đương với ruồng bỏ lời thề sao?
Mạc Lương Ngôn lắc đầu, “Nếu không nghĩ ta thật sự thành nam sủng, muội nhất định sẽ không lập gia đình.”
Hắn thở dài, ngữ khí bi thương kịch liệt, “Một bước sai, từng bước sai.”
Đóa Đóa không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, những cũng đã cảm giác được đau khổ của hắn, không khỏi có chút cảm động.
Mạc Lương Ngôn nâng mắt lên, cười cười với nàng, “Hiểu Hiểu, mặc kệ muội có tin hay không, nhất định phải giữ kín bí mật này giúp ta, trừ phi muội không bao giờ… muốn nhìn thấy ta nữa, hy vọng ta chết.”
“. . . . . . Ta, ta nhất định sẽ giữ kín bí mật.” Đóa Đóa có chút máy móc nói.
Rất kinh hoàng a . . . . . .
Thực ra với mưu tính của Mạc Lương Ngôn, nếu Đóa Đóa nguy trang cảm xúc thì hắn vẫn nhìn ra được.
Nhưng Đóa Đóa lại hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ thật sự thẳng thắn với Vân Tri Hiểu, chẳng lẽ hắn thật sự vẫn nhớ thương Vân Tri Hiểu sao?
Suy đoán này làm Đóa Đóa cực kỳ kinh sợ, cho nên cảm xúc kia là thật, Mạc Lương Ngôn cũng không nhìn ra sơ hở gì, không biết là thực ra Đóa Đóa đã sớm biết thân phận thật của hắn nên mới có phản ứng như vậy.
Mạc Lương Ngôn cười, “Cảm ơn muội, Hiểu Hiểu.”
“. . . . . . Không cần khách khí.”
Đôi mắt tuyệt đẹp vẫn nhìn Đóa Đóa, lúc sau mỹ nhân biểu ca mới cười cười.
“Hiểu Hiểu, hắn đối với muội có tốt không?”
“. . . . . .” Trước giờ nàng vẫn tìm “gian phu” gì gì a, thì ra sớm đã có một . . . . . .
Đóa Đóa rơi lệ trong lòng, sau đó thực ngượng ngùng trả lời, “Không tệ.”
“Tốt với muội là được rồi. . . . . .”
Mạc Lương Ngôn nhắm mắt lại, cười khổ, “Chuyện trong Đông cung vài ngày trước ta cũng đã nghe nói, hắn có thể bảo vệ muội như vậy, quả thật là một nam nhân tốt.”
Hắn dừng lại một chút rồi mới thở dài, “Như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
“. . . . . .” Đóa Đóa ngượng ngùng, không biết nên đối mặt thế nào với trúc mã biểu ca của Vân Tri Hiểu.
Không biết Mạc Lương Ngôn đang suy nghĩ gì, vẫn nhìn Đóa Đóa, không khí giữa hai người nhất thời trầm mặc.
Đến lúc Đóa Đóa đã bị nhìn đến vô cùng ngượng ngùng, Mạc Lương Ngôn cuối cùng mới lên tiếng.
“Hiểu Hiểu, ta nợ muội một câu xin lỗi, muội sẽ tha thứ cho ta sao?”
“. . . . . . Phải nói xin lỗi là ta mới đúng.”
Ô ô, nghe ý tứ của bạn học biểu ca, năm ấy bọn họ hẳn là từng tư định chung thân.
Hiện giờ “Vân Tri Hiểu” đã lập gia đình, không phải tương đương với ruồng bỏ lời thề sao?
Mạc Lương Ngôn lắc đầu, “Nếu không nghĩ ta thật sự thành nam sủng, muội nhất định sẽ không lập gia đình.”
Hắn thở dài, ngữ khí bi thương kịch liệt, “Một bước sai, từng bước sai.”
Đóa Đóa không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, những cũng đã cảm giác được đau khổ của hắn, không khỏi có chút cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.