Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1966: Kim Dương nhắc nhở (2)
Tiêu Thất Gia
01/01/2020
Edit: Sahara
Cảm nhận được sát khí của Vô Tôn, trong lòng Trình Phi Dương không khỏi hoảng loạn: "Vô Tôn đại nhân, hoàng hậu không hiểu chuyện, ta sẽ trông chừng hoàng hậu nghiêm ngặt, sẽ không để hoàng hậu can thiệp chính sự, xin Vô Tôn đại nhân......"
Không đợi Trình Phi Dương nói hết câu, Vô Tôn đã động thủ.
Lão ta lao tới trước mặt hoàng hậu, bàn tay như lưỡi đao bén nhọn đâm thủng lòng ngực hoàng hậu. Dưới ánh mắt không cam lòng và oán hận của hoàng hậu, lão ta moi tim hoàng hậu ra.
Phịch!
Hoàng hậu ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
"Không!"
Hai mắt Trình Phi Dương đỏ ngầu, gào khàn cả giọng, ông ta siết chặt nắm đấm, chất vấn Vô Tôn bằng giọng nói chứa đựng lửa giận ngút trời: "Vô Tôn đại nhân, hoang hậu căn bản không thể thay đổi quyết định của ta, sao người còn giết nàng chứ?"
"Bệ hạ, ta đã sớm phát hiện nữ nhân này có ảnh hưởng quá lớn đối với ngài, chỉ là trước giờ ả chưa làm ra chuyện gì vượt quá bổn phận, nên ta mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng chuyện này có liên quan đến toàn bộ Kim Dương Quốc, ta không cho phép ngài mềm lòng như vậy!" Thần sắc Vô Tôn lạnh nhạt, nhìn hoàng hậu nằm trong vũng máu bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lùng: "Huống chi, ngài thân là hoàng đế, muốn lập hậu còn khó khăn gì hay sao? Một ả đàn bà không biết vâng lời, chỉ có thể có kết cục như vậy."
Trình Phi Dương hít sâu một hơi: "Nếu để Kim Dương biết chuyện này, người cho rằng Kim Dương còn chịu nghe theo sự sắp đặt của chúng ta, gả cho minh chủ liên minh Tự Do sao? Nếu hoàng hậu còn sống, chúng ta có thể dùng hoàng hậu làm con tin để uy hiếp Kim Dương."
Thời khắc này, nội tâm Trình Phi Dương ngập tràn mâu thuẫn, ông ta nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tái nhợt lộ ra chút thần sắc không đành lòng.
Ông ta hối hận!
Hối hận vì đã tạo lập quan hệ với liên minh Tự Do.
Nếu không đã không hại con gái chịu khổ, thê tử thì chết!
"Cái chết của hoàng hậu chỉ có chúng ta biết mà thôi. Kim Dương công chúa làm cách nào biết được chứ? Đến lúc đó, chúng ta cứ nói hoàng hậu bị liên minh Tự Do bắt đi, dùng chuyện này uy hiếp công chúa, công chúa tự nhiên sẽ đồng ý gả cho minh chủ liên minh Tự Do."
Vô Tôn sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi, trên mặt lão nở nụ cười tự tin.
Trình Phi Dương từ từ nhắm hai mắt lại, thần sắc không giấu được bi thương, thế nhưng, đối diện với sự cường đại của Vô Tôn, Trình Phi Dương không cách nào chống lại được.
"Bệ hạ, kết cục của hoàng hậu, ngài cũng đã thấy rồi đó. Nếu ngài dám nói gì với Kim Dương công chúa, ta cũng không ngại giết luôn Kim Dương công chúa."
Vô Tôn uy hiếp.
Thân thể Trình Phi Dương khẽ run, rất lâu sau, ông ta mở mắt ra: "Ta chẳng những là một người cha, mà ta còn là vua một nước. Vì Kim Dương Quốc, ta sẽ không nói lời nào không nên nói."
"Hy vọng được như vậy!"
Vô Tôn cười khẩy phất tay áo, đi thẳng hướng rời khỏi ngự thư phòng.
Chờ sau khi Vô Tôn hoàn toàn đi mất, hai chân Trình Phi Dương mới nhũn ra, ngã phịch xuống đất: "Sớm biết như thế, trẫm không nên đưa hoàng hậu theo cùng."
Lúc này, không có người nào phát hiện ra, lúc hoàng hậu chết, ánh mắt của hoàng hậu cứ nhìn chằm chằm vào một góc cách đó không xa.
Ở cái góc đó, một cung nữ đang bịt chặt miệng mình, nhìn chằm chằm hoàng hậu nằm trong vũng máu không chớp mắt.
Thật ra, lúc đó hoàng hậu không phải là người nghe lén duy nhất, bên cạnh hoàng hậu còn có một cung nữ tùy thân.
Do đã bị phát hiện, hoàng hậu biết mình không có cơ hội trốn thoát, nên vội vàng bảo cung nữ ẩn nấp. Hơn nữa, hoàng hậu còn đưa cho cung nữ miếng ngọc bội che giấu hơi thở mà hoàng hậu có được trong lúc vô tình.
Đương nhiên, hoàng hậu làm vậy cũng không phải hoàn toàn muốn cứu cung nữ, mà chỉ hy vọng có người truyền tin đến cho Kim Dương công chúa.
Cũng nhờ vậy mà từ đầu đến cuối, cung nữ kia không hề bị phát hiện.
Cảm nhận được sát khí của Vô Tôn, trong lòng Trình Phi Dương không khỏi hoảng loạn: "Vô Tôn đại nhân, hoàng hậu không hiểu chuyện, ta sẽ trông chừng hoàng hậu nghiêm ngặt, sẽ không để hoàng hậu can thiệp chính sự, xin Vô Tôn đại nhân......"
Không đợi Trình Phi Dương nói hết câu, Vô Tôn đã động thủ.
Lão ta lao tới trước mặt hoàng hậu, bàn tay như lưỡi đao bén nhọn đâm thủng lòng ngực hoàng hậu. Dưới ánh mắt không cam lòng và oán hận của hoàng hậu, lão ta moi tim hoàng hậu ra.
Phịch!
Hoàng hậu ngã xuống đất, nằm trong vũng máu, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
"Không!"
Hai mắt Trình Phi Dương đỏ ngầu, gào khàn cả giọng, ông ta siết chặt nắm đấm, chất vấn Vô Tôn bằng giọng nói chứa đựng lửa giận ngút trời: "Vô Tôn đại nhân, hoang hậu căn bản không thể thay đổi quyết định của ta, sao người còn giết nàng chứ?"
"Bệ hạ, ta đã sớm phát hiện nữ nhân này có ảnh hưởng quá lớn đối với ngài, chỉ là trước giờ ả chưa làm ra chuyện gì vượt quá bổn phận, nên ta mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng chuyện này có liên quan đến toàn bộ Kim Dương Quốc, ta không cho phép ngài mềm lòng như vậy!" Thần sắc Vô Tôn lạnh nhạt, nhìn hoàng hậu nằm trong vũng máu bằng ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh lùng: "Huống chi, ngài thân là hoàng đế, muốn lập hậu còn khó khăn gì hay sao? Một ả đàn bà không biết vâng lời, chỉ có thể có kết cục như vậy."
Trình Phi Dương hít sâu một hơi: "Nếu để Kim Dương biết chuyện này, người cho rằng Kim Dương còn chịu nghe theo sự sắp đặt của chúng ta, gả cho minh chủ liên minh Tự Do sao? Nếu hoàng hậu còn sống, chúng ta có thể dùng hoàng hậu làm con tin để uy hiếp Kim Dương."
Thời khắc này, nội tâm Trình Phi Dương ngập tràn mâu thuẫn, ông ta nhắm hai mắt lại, vẻ mặt tái nhợt lộ ra chút thần sắc không đành lòng.
Ông ta hối hận!
Hối hận vì đã tạo lập quan hệ với liên minh Tự Do.
Nếu không đã không hại con gái chịu khổ, thê tử thì chết!
"Cái chết của hoàng hậu chỉ có chúng ta biết mà thôi. Kim Dương công chúa làm cách nào biết được chứ? Đến lúc đó, chúng ta cứ nói hoàng hậu bị liên minh Tự Do bắt đi, dùng chuyện này uy hiếp công chúa, công chúa tự nhiên sẽ đồng ý gả cho minh chủ liên minh Tự Do."
Vô Tôn sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi, trên mặt lão nở nụ cười tự tin.
Trình Phi Dương từ từ nhắm hai mắt lại, thần sắc không giấu được bi thương, thế nhưng, đối diện với sự cường đại của Vô Tôn, Trình Phi Dương không cách nào chống lại được.
"Bệ hạ, kết cục của hoàng hậu, ngài cũng đã thấy rồi đó. Nếu ngài dám nói gì với Kim Dương công chúa, ta cũng không ngại giết luôn Kim Dương công chúa."
Vô Tôn uy hiếp.
Thân thể Trình Phi Dương khẽ run, rất lâu sau, ông ta mở mắt ra: "Ta chẳng những là một người cha, mà ta còn là vua một nước. Vì Kim Dương Quốc, ta sẽ không nói lời nào không nên nói."
"Hy vọng được như vậy!"
Vô Tôn cười khẩy phất tay áo, đi thẳng hướng rời khỏi ngự thư phòng.
Chờ sau khi Vô Tôn hoàn toàn đi mất, hai chân Trình Phi Dương mới nhũn ra, ngã phịch xuống đất: "Sớm biết như thế, trẫm không nên đưa hoàng hậu theo cùng."
Lúc này, không có người nào phát hiện ra, lúc hoàng hậu chết, ánh mắt của hoàng hậu cứ nhìn chằm chằm vào một góc cách đó không xa.
Ở cái góc đó, một cung nữ đang bịt chặt miệng mình, nhìn chằm chằm hoàng hậu nằm trong vũng máu không chớp mắt.
Thật ra, lúc đó hoàng hậu không phải là người nghe lén duy nhất, bên cạnh hoàng hậu còn có một cung nữ tùy thân.
Do đã bị phát hiện, hoàng hậu biết mình không có cơ hội trốn thoát, nên vội vàng bảo cung nữ ẩn nấp. Hơn nữa, hoàng hậu còn đưa cho cung nữ miếng ngọc bội che giấu hơi thở mà hoàng hậu có được trong lúc vô tình.
Đương nhiên, hoàng hậu làm vậy cũng không phải hoàn toàn muốn cứu cung nữ, mà chỉ hy vọng có người truyền tin đến cho Kim Dương công chúa.
Cũng nhờ vậy mà từ đầu đến cuối, cung nữ kia không hề bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.