Chương 19
Mộng Khê Tiểu Phi
27/10/2016
Hà Du Nhiên kể ra ngày xưa đơn phương yêu mến
khổ sở cùng sự ra đi của đối tượng đơn phương yêu mến, con mắt dán chặt
nơi góc bàn, lại có một giọt nước mắt lướt qua gò má, nhỏ xuống bên
trong ly rượu vang, kêu ra một tiếng tí tách, giọt nước kia nhanh chóng
hòa tan vào rượu. Hà Du Nhiên cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, vị rượu
giống như tình cảm của cậu, càng nếm càng đắng, một khắc cuối cùng, cay
đắng đến tê liệt thần kinh, tê dại cả cảm quan của cậu.
Tống Đạm Bạc nhìn thấy giọt nước mắt lướt qua khuôn mặt Hà Du Nhiên, trầm mặc không lên tiếng. Kỳ thực Tống Đạm Bạc lần đầu tiên nhìn thấy Hà Du Nhiên, anh cũng cảm giác được cậu là gay, anh rất dễ dàng nhận ra người cùng thế giới với mình. Tống Đạm Bạc kỳ thực rất yêu thích tiểu tử đối diện này, thông minh đáng yêu, tướng mạo cùng thân hình chính là hạc đứng trong bầy gà, huyền sắc lóa mắt, cũng bởi vì cậu là con trai của Hà cục trưởng. Có lẽ, Hà Du Nhiên chỉ là gặp không đúng người.
Hà Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Đạm Bạc, anh lúc này mới phát hiện, viền mắt cậu đã đỏ chót. Đôi mắt kia, vẫn vô cùng mỹ lệ rung động lòng người, sóng nước dập dềnh, rọi chiếu mọi thứ. Mà giờ khắc này, càng khiến Tống Đạm Bạc hiện lên vô hạn trìu mến. Lúc này, đôi môi nhỏ dày kia nhẹ nhàng hé ra, nhàn nhạt phun ra một câu đủ để kinh sợ Tống Đạm Bạc. Hà Du Nhiên nói: “Tống ca, nếu như em hiện tại yêu anh, anh sẽ tiếp nhận em sao?”
Tống Đạm Bạc trong nháy mắt ngây người như phỗng, trước giờ cả hai như bằng hữu mà cười nói trò chuyện, thật thật giả giả trêu đùa đối phương, cũng như những câu chuyện tám nhảm của đám đội viên trinh sát hình sự về mối quan hệ của cả hai, Tống Đạm Bạc chưa từng coi là thật, anh chưa bao giờ nghĩ đến hai người thật sự sẽ có mối quan hệ thế kia. Lại nói Hà cục trưởng nếu như biết Tống Đạm Bạc lừa gạt con trai của lão, vậy nếu anh thật sự là chết dưới việc lạm dụng quyền lực của Hà cục, cũng không có người dám nhặt xác. Nhưng loại trìu mến trong lòng này, không tự chủ được mà xâm chiếm trái tim, tình cảm thương tiếc chiếm cứ lấy nội tâm Tống Đạm Bạc. Anh đột nhiên muốn mặc kệ mà hôn lấy đôi môi kia, để Hà Du Nhiên đem câu nói vừa mới nói ra kia nuốt trở vào.
Anh đi tới, cúi người xuống, nâng lấy đầu Hà Du Nhiên, đem một nụ hôn thật sâu khắc ở trên đôi môi nhợt nhạt của Hà Du Nhiên. Tống Đạm Bạc tay chạm đến da dẻ cực kỳ trơn mịn của Hà Du Nhiên, thế nhưng nhiệt độ cơ thể cậu, vẫn rất thấp so với người bình thường, mùi hương kì lạ trên cơ thể cậu vấn vương xung quanh Tống Đạm Bạc. Vẫn là Hà Du Nhiên chủ động đưa lưỡi, trên môi Tống Đạm Bạc nhẹ nhàng liếm láp, Tống Đạm Bạc hiểu ý mở miệng, chiếc lưỡi tinh xảo của cậu tiến vào khoang miệng anh, vẫn nhẹ nhàng tinh tế mà liếm lấy lợi của Tống Đạm Bạc. Tống Đạm Bạc chủ động dùng đầu lưỡi cuốn lấy Hà Du Nhiên, day dưa triền miên, sau khi đẩy trở lại vòm miệng của cậu. Tống Đạm Bạc bắt đầu dùng răng gặm cắn, Hà Du Nhiên phát sinh khanh khách tiếng cười, lại bị Tống Đạm Bạc đè nén thanh âm về cuống họng.
Nụ hôn này giằng co rất lâu, lúc Tống Đạm Bạc buông Hà Du Nhiên ra, cả hai đều thở gấp. Hà Du Nhiên trên mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng, bên trong lại mang theo một tia đắc ý như một đứa nhỏ cướp được món đồ chơi. Hà Du Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Đạm Bạc, ý cười nhàn nhạt, cậu đưa tay ra dây lưng của Tống Đạm Bạc, lại kéo dây kéo cảnh quần xuống. Lúc này, Tống Đạm Bạc đưa tay nắm chặt lấy tay Hà Du Nhiên, đối với cậu nói: “Không cần tiếp tục đi xuống, ngoan, nghe ca ca.” “Tống ca ~~” Hà Du Nhiên mang theo tiếng nức nở. “Quan hệ của chúng ta còn chưa tới bước này, nếu như tiếp tục nữa, cậu sẽ hối hận.”
“Em sẽ không hối hận, em thật sự yêu anh.” “Không, cậu đối với tôi chỉ là không muốn xa rời.” Hà Du Nhiên đứng dậy đẩy Tống Đạm Bạc trước mặt ra, chạy về phía phòng ngủ của mình, trước khi vào cửa liền nói: “Em sẽ đợi anh, đợi một ngày anh đồng ý chạm vào em.” Sau đó đi vào, đóng sầm cửa lại. Tống Đạm Bạc thở dài, nghĩ thầm, cậu vẫn là một hài tử bướng bỉnh thất thường. Hà Du Nhiên nằm lì trên giường, mặt chôn ở bên trong gối đầu mềm mại, nắm chặt song quyền, cắn chặt lấy môi, ánh mắt oán độc. Hà Du Nhiên khẽ nói: còn kém một bước, mình còn kém một bước, mình sẽ không bỏ qua.
Quỷ hoan Quỷ ái –
Tống Đạm Bạc nhìn thấy giọt nước mắt lướt qua khuôn mặt Hà Du Nhiên, trầm mặc không lên tiếng. Kỳ thực Tống Đạm Bạc lần đầu tiên nhìn thấy Hà Du Nhiên, anh cũng cảm giác được cậu là gay, anh rất dễ dàng nhận ra người cùng thế giới với mình. Tống Đạm Bạc kỳ thực rất yêu thích tiểu tử đối diện này, thông minh đáng yêu, tướng mạo cùng thân hình chính là hạc đứng trong bầy gà, huyền sắc lóa mắt, cũng bởi vì cậu là con trai của Hà cục trưởng. Có lẽ, Hà Du Nhiên chỉ là gặp không đúng người.
Hà Du Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Đạm Bạc, anh lúc này mới phát hiện, viền mắt cậu đã đỏ chót. Đôi mắt kia, vẫn vô cùng mỹ lệ rung động lòng người, sóng nước dập dềnh, rọi chiếu mọi thứ. Mà giờ khắc này, càng khiến Tống Đạm Bạc hiện lên vô hạn trìu mến. Lúc này, đôi môi nhỏ dày kia nhẹ nhàng hé ra, nhàn nhạt phun ra một câu đủ để kinh sợ Tống Đạm Bạc. Hà Du Nhiên nói: “Tống ca, nếu như em hiện tại yêu anh, anh sẽ tiếp nhận em sao?”
Tống Đạm Bạc trong nháy mắt ngây người như phỗng, trước giờ cả hai như bằng hữu mà cười nói trò chuyện, thật thật giả giả trêu đùa đối phương, cũng như những câu chuyện tám nhảm của đám đội viên trinh sát hình sự về mối quan hệ của cả hai, Tống Đạm Bạc chưa từng coi là thật, anh chưa bao giờ nghĩ đến hai người thật sự sẽ có mối quan hệ thế kia. Lại nói Hà cục trưởng nếu như biết Tống Đạm Bạc lừa gạt con trai của lão, vậy nếu anh thật sự là chết dưới việc lạm dụng quyền lực của Hà cục, cũng không có người dám nhặt xác. Nhưng loại trìu mến trong lòng này, không tự chủ được mà xâm chiếm trái tim, tình cảm thương tiếc chiếm cứ lấy nội tâm Tống Đạm Bạc. Anh đột nhiên muốn mặc kệ mà hôn lấy đôi môi kia, để Hà Du Nhiên đem câu nói vừa mới nói ra kia nuốt trở vào.
Anh đi tới, cúi người xuống, nâng lấy đầu Hà Du Nhiên, đem một nụ hôn thật sâu khắc ở trên đôi môi nhợt nhạt của Hà Du Nhiên. Tống Đạm Bạc tay chạm đến da dẻ cực kỳ trơn mịn của Hà Du Nhiên, thế nhưng nhiệt độ cơ thể cậu, vẫn rất thấp so với người bình thường, mùi hương kì lạ trên cơ thể cậu vấn vương xung quanh Tống Đạm Bạc. Vẫn là Hà Du Nhiên chủ động đưa lưỡi, trên môi Tống Đạm Bạc nhẹ nhàng liếm láp, Tống Đạm Bạc hiểu ý mở miệng, chiếc lưỡi tinh xảo của cậu tiến vào khoang miệng anh, vẫn nhẹ nhàng tinh tế mà liếm lấy lợi của Tống Đạm Bạc. Tống Đạm Bạc chủ động dùng đầu lưỡi cuốn lấy Hà Du Nhiên, day dưa triền miên, sau khi đẩy trở lại vòm miệng của cậu. Tống Đạm Bạc bắt đầu dùng răng gặm cắn, Hà Du Nhiên phát sinh khanh khách tiếng cười, lại bị Tống Đạm Bạc đè nén thanh âm về cuống họng.
Nụ hôn này giằng co rất lâu, lúc Tống Đạm Bạc buông Hà Du Nhiên ra, cả hai đều thở gấp. Hà Du Nhiên trên mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng, bên trong lại mang theo một tia đắc ý như một đứa nhỏ cướp được món đồ chơi. Hà Du Nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tống Đạm Bạc, ý cười nhàn nhạt, cậu đưa tay ra dây lưng của Tống Đạm Bạc, lại kéo dây kéo cảnh quần xuống. Lúc này, Tống Đạm Bạc đưa tay nắm chặt lấy tay Hà Du Nhiên, đối với cậu nói: “Không cần tiếp tục đi xuống, ngoan, nghe ca ca.” “Tống ca ~~” Hà Du Nhiên mang theo tiếng nức nở. “Quan hệ của chúng ta còn chưa tới bước này, nếu như tiếp tục nữa, cậu sẽ hối hận.”
“Em sẽ không hối hận, em thật sự yêu anh.” “Không, cậu đối với tôi chỉ là không muốn xa rời.” Hà Du Nhiên đứng dậy đẩy Tống Đạm Bạc trước mặt ra, chạy về phía phòng ngủ của mình, trước khi vào cửa liền nói: “Em sẽ đợi anh, đợi một ngày anh đồng ý chạm vào em.” Sau đó đi vào, đóng sầm cửa lại. Tống Đạm Bạc thở dài, nghĩ thầm, cậu vẫn là một hài tử bướng bỉnh thất thường. Hà Du Nhiên nằm lì trên giường, mặt chôn ở bên trong gối đầu mềm mại, nắm chặt song quyền, cắn chặt lấy môi, ánh mắt oán độc. Hà Du Nhiên khẽ nói: còn kém một bước, mình còn kém một bước, mình sẽ không bỏ qua.
Quỷ hoan Quỷ ái –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.