Chương 118: CHƯƠNG 118
Tg Tuyệt Ca
20/11/2022
Xe của Du Thanh Vi bị xe của Hiệp Hội chặn lại không lái ra được, nàng
đành phải đi bộ đến xe của Tiết Nguyên Kiền, nhìn thấy phía sau còn có
chiếc xe buýt chở đầy thủ hạ của Đà gia. Rất nhiều người trên cơ thể
dính đầy máu, không ít người còn mang thương tích, nàng nhìn lại Tiết
Nguyên Kiền và Đà gia, bọn họ cũng máu me đầy người, còn có vết đao chém bị thương, lòng nàng bỗng chốc trầm xuống.
Nàng cùng Tả Tiểu Thứ và Lộ Vô Quy bước lên xe của Tiết Nguyên Kiền, hỏi: "Anh Kiền, các anh lọt vào tập kích sao?"
Tiết Nguyên Kiền nặng nề đáp lại: "Suýt bắt được Thường Tam, đem nguyên một ổ của hắn diệt rớt."
Đường Viễn xảy ra chuyện, Tiết Nguyên Kiền và Du Thanh Vi cũng không có tâm tình nói chuyện, không khí trong xe phá lệ trầm trọng, hơn nữa mùi máu tươi trên người Tiết Nguyên Kiền cũng vô cùng nồng.
Một hồi lâu Tiết Nguyên Kiền mới giận dữ mắng một câu: "Cả đám người của Hiệp Hội đều là cứt sao? Đ* mẹ nó chứ!" Đã như vậy mà còn có thể để cho người giết cái hồi mã thương đem quân toàn diệt!
Du Thanh Vi nặng nề thở dài, nói: "Lúc xảy ra chuyện, cao thủ của Hiệp Hội đều đang tụ tập ở Thính Vũ Lâu mở họp, còn bận cãi cọ việc phân chia rửa sạch sản nghiệp của Bạch gia và Lý gia." Đáng lẽ nàng nên an bài thêm chút nhân thủ cho Đường Viễn, nhưng... nàng thật sự thiếu người. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mạnh mẽ ép nước mắt trở về rồi lấy ra điện thoại gọi cho thầy trò Triệu Tam, kêu bọn họ mang đồ vật làm pháp sự đưa đến nhà nàng, buổi tối làm phép triệu hồn. Đại Ngô và Tiểu Ngô vì làm việc cho nàng mà mất mạng, nàng phải giải quyết hậu sự cho bọn họ thật thỏa đáng, nếu có thể triệu hồn về thì để cho bọn họ tu quỷ đạo, triệu không được hồn thì chỉ đành làm thêm mấy ngày đạo tràng, giúp bọn họ ra đi thanh thản một chút.
Tiết Nguyên Kiền hít thở sâu điều hòa lại cảm xúc, nói: "Không trách em được, chuyện ở Bạch trạch đã giao cho Hiệp Hội tiếp nhận, vấn đề an toàn đều phải do bọn họ phụ trách."
Tả Tiểu Thứ ôm kiếm trong ngực, một câu cũng chưa nói.
Lúc chạng vạng, đoàn người về đến Du gia.
Đà gia bên kia có cả một xe buýt người, lại có thêm thầy trò Ứng Âm Dương vừa đến, Đà gia liền an bài mấy người thủ hạ đến trợ giúp Ứng Âm Dương, những người còn lại thì theo hai cha con Long sư thúc đi vào căn biệt thự kế bên xử lý miệng vết thương, tắm rửa sạch sẽ vết máu dính trên người, sau đó lại phái người đi ra ngoài mua quần áo mới cho bọn họ thay, đem mớ quần áo cũ dính đầy máu đốt sạch.
Lộ Vô Quy vừa về đến nhà liền đi lấy âm mộc khắc quỷ bài cho Đường Viễn. Quỷ bài có sẵn, chỉ cần khắc lên tên họ, ngày sinh ngày chết nữa là được.
Đường Viễn tuy rằng thân thủ công phu không tồi, nhưng không có tu luyện chính quy, sau khi chết cũng chỉ có thể tính như một người bình thường. Thông thường mà nói, hồn lực của người bình thường rất yếu, sau khi chết chỉ cầm cự được khoảng bảy ngày là sẽ tan biến.
Lộ Vô Quy thông qua hồn lực dao động ở trong phù bài cốt rồng tới phán đoán, hồn lực của Đường Viễn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Anh ấy dính qua mạng người, sát khí trên người rất nặng, lại bị đột tử mà chết nên chết rất không cam lòng, này còn chưa tới giờ Tý đã có thể cảm nhận được anh ấy muốn thành quỷ.
Cô lấy bùa tụ âm bao bọc lấy quỷ bài, đưa đến tầng hầm nơi không có ánh mặt trời chiếu đến. Từ khi đem tầng hầm cho đám tiểu quỷ làm ổ, nơi này âm khí càng ngày càng nặng, không có ánh mặt trời chiếu tới, cô lại dùng thêm vài lá bùa tụ âm phối hợp với quỷ lực của bản thân, chẳng mấy chốc đã giúp cho Đường Viễn vừa mới chết không bao lâu từ trong quỷ bài hiện ra.
Thân ảnh của Đường Viễn rất nhạt, nhạt đến nỗi Đại Quỷ Yêu như cô đều chỉ có thể nhìn thấy một tia trong suốt hình người.
Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền, Đà gia và hai cha con Long sư thúc nhìn thấy Lộ Vô Quy ôm trong ngực một khối gì đó được bùa tụ âm bọc lại đi về phía tầng hầm liền biết có việc, vội vàng đi theo sau. Bọn họ vừa đến cửa tầng hầm thì nhìn thấy Lộ Vô Quy triệu ra hồn của Đường Viễn vừa mới chết, sợ tới mức bọn họ nhanh chóng lui lại, e ngại dương khí trên người của mình sẽ va chạm đến Đường Viễn làm cho anh ấy tan mất. Mỗi người trấn lên mình hai đạo bùa nặc dương, đem dương khí trên người che đến kín mít, lúc này mới đi vào.
Đường Viễn nhìn thấy mấy người Du Thanh Vi bước vào, cười cười, nói: "Tôi còn tưởng sẽ không gặp được mọi người nữa." Nụ cười của anh vừa có chút vui mừng vừa có chút chua xót.
Hai mắt Du Thanh Vi đỏ lên, gọi: "Anh Đường." nước mắt rào rạt rơi xuống.
Đường Viễn nói: "Đừng khóc, sau này tôi sẽ ôm chặt đùi của Tiểu Lộ để em ấy dạy cho tôi mấy chiêu bản lĩnh, nói không chừng sau này Long sư thúc và Tiểu Long bọn họ đi Âm, tôi còn có thể đi theo làm trợ thủ nha."
Tả Tiểu Thứ nói thầm một câu: "Anh cũng suy nghĩ thoáng quá đi." Trong lòng cô khó chịu đến muốn mệnh.
Đường Viễn nói: "Anh Kiền, nếu anh có rảnh thì tôi giao hết công việc của tôi cho anh quản lý. Thanh Vi các nàng không thích hợp giao tiếp cùng mấy người đàn ông tục tằng, mọi chuyện làm ăn sau này đều phải giao cho anh rồi."
Lộ Vô Quy vừa mới cầm lên xấp kim bạc tiền được cúng nhang đèn một nửa, nghe Đường Viễn nói vậy liền quay đầu lại, tâm nói: "Đúng nga, thủ hạ của Đường Viễn lo liệu rất nhiều chuyện, nếu anh ấy chết rồi thì rất nhiều chuyện sẽ không làm được. Trước kia, Du Đạo Pháp quen biết rất nhiều người, Đường Viễn cũng quen biết họ, nhưng mấy người các cô lại không biết a, cho nên rất nhiều chuyện làm ăn mà Đường Viễn lo liệu các cô không thể giải quyết được." Cô vừa suy nghĩ liền có chút do dự, có điểm không rõ ràng lắm nên hướng Du Thanh Vi vẫy vẫy tay, kêu chị ấy lại gần nói chuyện.
Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nhỏ giọng nói: "Du Thanh Vi, có phải Đường Viễn chết rồi thì những việc làm ăn mà anh ấy quản lý sẽ không ai làm?"
Du Thanh Vi trong lòng nặng nề vô cùng, thật không biết nên trả lời Lộ Vô Quy như thế nào nữa. Nếu đổi lại là người khác tới hỏi, nàng khẳng định sẽ cho một quạt qua đi.
Lộ Vô Quy nói thầm trong bụng: "Thiệt đúng là vậy nha."
Tầm mắt của Du Thanh Vi dừng lại ở xấp kim bạc tiền chưa được cúng hoàn chỉnh trong tay Lộ Vô Quy, hỏi: "Em lấy kim bạc tiền chưa được cúng xong làm gì vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Bọn hắn quá đáng giận, chúng ta đã nói tốt sẽ báo thù cho Đường Viễn mà. Em tính đua rớt 100 năm đạo hạnh cùng một giọt tinh huyết chế một tá Quỷ Thần tiền, mạnh mẽ mở ra Quỷ Môn, chơi chết bọn hắn."
Du Thanh Vi sắc mặt đại biến, tức giận mắng: "Hồ nháo! Chưa đến quỷ tiết mà em lại mạnh mẽ mở ra Quỷ Môn Quan, nơi mở ra Quỷ Môn Quan sẽ bị âm dương hỗn loạn, em sẽ chọc tới đại họa biết không hả!"
Lộ Vô Quy chột dạ nhìn nhìn Du Thanh Vi, ánh mắt còn có chút đáng thương. Cô nói: "Em cũng tiếc lắm chứ, em chỉ có tổng cộng chín giọt máu, trước đó cho Quỷ gia gia một giọt nên chỉ còn lại có tám. Mất đi một giọt thì em phải tu cả trăm năm mới có thể bổ trở về."
Du Thanh Vi lấy xấp kim bạc tiền trong tay Lộ Vô Quy ra đặt trở về bàn thờ, nói: "Tiểu muộn ngốc, báo thù không cần phải báo như vậy. Oan có đầu, nợ có chủ, không nên vì báo thù mà liên lụy người vô tội. Chưa đến quỷ tiết mà em mạnh mẽ mở Quỷ Môn như vậy sẽ làm hỗn loạn trật tự của hai giới Âm, Dương. Chưa đến quỷ tiết, dương khí ở dương gian rất nặng, âm hồn quỷ vật nếu vọt tới nhân gian sẽ bị dương hỏa đốt chết. Không có nhang đèn của quỷ tiết hiến tế, mấy con quỷ sẽ quấn lên người sống quậy phá muốn nhang đèn, đến lúc đó bách quỷ dạ hành, nơi nơi đều là quỷ đâm người, sẽ đại loạn!"
Lộ Vô Quy cảm thấy có đạo lý.
Du Thanh Vi còn nói thêm: "Dùng tinh huyết và trăm năm công lực của bản thân đi làm Quỷ Thần tiền, em ngốc quá. Quỷ Thần tiền cho dù dùng tốt thì cũng chỉ là vật ngoài thân, bản thân mạnh mẽ bản lĩnh mới là căn cơ chứ."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng rồi quay sang nói với Đường Viễn: "Tiểu Đường, anh lại đây."
Đường Viễn theo bản năng đi đến bên người Lộ Vô Quy, đến khi đứng cạnh Lộ Vô Quy mới ý thức được lúc nãy bản thân đang nói chuyện với Tiết Nguyên Kiền, Lộ Vô Quy vừa kêu thì anh liền lập tức đi đến không hề nghĩ ngợi gì cả, hơn nữa lúc đứng gần em ấy liền cảm nhận được một loại cảm giác áp bách chưa từng thấy.
Lộ Vô Quy nhìn nhìn ngón tay của chính mình, nghĩ nghĩ, vẫn có chút luyến tiếc. Cô do do dự dự, nói: "Hiện tại tôi cũng chỉ có tám giọt máu a...." Chung quy vẫn là không bỏ được, cô vung tay lên, nói: "Thôi, chia chút quỷ lực cho anh." Nghĩ nghĩ lại cảm thấy quá keo kiệt, chỉ cho một chút quỷ lực như vậy, Đường Viễn cũng không thể ra ngoài làm việc a, Đường Viễn yếu như vậy, không ăn thêm đủ ba, bốn năm nhang đèn thì cũng chỉ có thể thành thật đợi ở tầng hầm mà thôi. Cô cắn răng một cái, nói: "Thôi, tôi chia cho anh thêm một tí xíu."
Mấy người đứng trong tầng hầm vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lộ Vô Quy đang tự quyết định.
Du Thanh Vi hỏi: "Em đây là?"
Lộ Vô Quy nói với Đường Viễn: "Tôi sẽ chia cho anh một xíu máu và quỷ lực để giúp anh ngưng luyện quỷ thân, sau đó anh nhờ Phạm đại sư làm thêm cho mấy cái pháp y có thể tránh dương hỏa tốt một chút, buổi trưa chính Ngọ thì trốn đi, ban ngày ra cửa thì nhớ bung dù, dán thêm vài lá bùa tụ âm này nọ. Nếu vẫn không được thì anh ra ngoài làm việc vào buổi tối vậy." Cô nói xong, đau lòng mà nhìn ngón tay của mình, sau đó buồn bực phất phất tay với mấy người đang đứng trong tầng hầm, nói: "Mọi người đi ra ngoài đi."
Tiết Nguyên Kiền nghe vậy liền túm lấy Đà gia đang bị cả kinh choáng váng kéo ra ngoài, kêu: "Tiểu Lộ, em bận đi, em bận đi, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài, có việc gì thì ngài đây cứ phân phó!" Anh thấy Du Thanh Vi vẫn không nhúc nhích, vội vàng hô to: "Tiểu Thứ." rồi hướng Tả Tiểu Thứ nháy nháy mắt, kêu Tả Tiểu Thứ kéo Du Thanh Vi ra ngoài.
Du Thanh Vi lo lắng nhìn Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhìn lại Du Thanh Vi, ủy khuất kêu: "Em phải tu luyện lại ít nhất ba mươi năm mới có thể tu trở về, này là phải hút biết bao nhiêu tinh hoa của nhật nguyệt, ăn biết bao nhiêu cơm cúng, đả tọa hút biết bao nhiêu âm khí a!"
Trong lòng Du Thanh Vi tê rần, nói: "Để chị nói quỷ thúc chia cho em mấy viên Quỷ Vương Âm Châu nha."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, dùng sức gật đầu, nói: "Rõ ràng nha, rõ ràng nha, chị không được đổ thừa là em muốn ăn quỷ nha! Em muốn ăn Quỷ Vương Âm Châu được nhang đèn dưỡng ra tới, Quỷ Tướng Âm Châu cũng được, em không kén ăn đâu!"
Du Thanh Vi tức khắc câm nín không nói ra lời, yên lặng đi theo Tả Tiểu Thứ ra khỏi tầng hầm.
Tả Tiểu Thứ rời khỏi tầng hầm, thấp giọng nói: "Du lừa đảo, Tiểu Quy Quy đối với em tốt quá đi." Lo lắng không có người làm việc cho Du Thanh Vi, sẵn sàng vứt bỏ mấy chục năm công lực cùng tinh huyết giúp Đường Viễn ngưng luyện quỷ thân. Chà, tinh huyết của Đại Quỷ Yêu như Lộ Vô Quy, cho dù là một tia thôi cũng....
Cô dám cá, nếu Lộ Vô Quy lấy máu ra dụ cho Thành Hoàng làm chân chạy vặt thì Thành Hoàng cũng sẵn sàng chạy tới gãy chân mặt vẫn vui vẻ nha! Suy nghĩ như vậy xong, cái chết của Đường Viễn cũng không làm cô cảm thấy khó chịu nhiều nữa.
Du Thanh Vi rất đau lòng Lộ Vô Quy. Nếu Đường Viễn có thể nhận được một xíu máu của Lộ Vô Quy thôi thì tương lai cũng rất xán lạn. Bình thường chỉ dựa theo quỷ đạo tu hành thì cho dù nhang đèn không ngừng cung phụng, không ra bất luận cái gì ngoài ý muốn cũng phải mất đến năm năm, mười năm, nhưng chưa chắc đã có kết quả tốt. Nhà nàng đang trong thời buổi rối loạn, không chừng ngày nào đó cái nhà này cũng không còn, đến lúc đó không có bọn họ che chở, Đường Viễn cũng chỉ có duy nhất con đường hôi phi yên diệt.
Đà gia bị lời nói của Lộ Vô Quy là cho cả kinh đến choáng váng. Đường viễn được một Đại Quỷ Yêu bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh mà không chết như Lộ Vô Quy chia cho một tia máu chứa ba mươi năm đạo hạnh, này so với quỷ tu hành cả trăm năm còn mạnh hơn! Rốt cuộc chỉ có Quỷ Yêu mới có thể tụ ra được tinh huyết! Những loại quỷ còn lại chỉ có thể tu luyện trăm năm mới ngưng tụ ra được Âm Châu, có thể ngưng ra Quỷ Yêu huyết là hiếm trong cực kì hiếm, chạy hết cả nước cũng không tìm ra được mấy chỉ. Hiệp Hội Yêu Linh có số lượng âm hồn quỷ vật nhiều không đếm xuể, nhưng số Quỷ Yêu có thể ban ngày ban mặt mà xuất hiện chỉ có hai con mà thôi!
Du Thanh Vi không yên tâm, lại đi đến cửa tầng hầm trộm nhìn, nàng thấy quỷ bài của Đường Viễn và phù bài cốt rồng đang treo trong không trung. Lộ Vô Quy đang ở bàn thờ của tứ phương Quỷ Đế khai đàn tác pháp, cả tầng hầm quỷ khí hôi hổi, từng đạo quỷ phù bay lơ lửng trong không trung âm u ám trầm, địa khí từ lòng đất điên cuồng chảy về phía chân của Lộ Vô Quy. Trên người Lộ Vô Quy cũng bừng bừng quỷ khí, hóa thành những cơn gió xoáy màu đen nho nhỏ đánh vào trong quỷ bài của Đường Viễn. Bên trong phù bài cốt rồng bay ra một sợi tơ vàng giống như sương mù thấm vào trong quỷ bài của Đường Viễn, theo sợi tơ vàng tiến thấm vào quỷ bài, phù bài cốt rồng cũng từ từ hóa thành bột phấn rơi xuống đất. Đó chính là một tia long khí mà Lộ Vô Quy lấy ra từ trong phù bài cốt rồng chuyển đến quỷ bài, long khí mất đi nên phù bài cũng hóa thành bột phấn.
Hô hấp của Du Thanh Vi cứng lại, trong lòng tràn đầy chấn động. Nàng biết Lộ Vô Quy làm việc này cũng giống như một loại thuật luyện quỷ vậy, nhưng đây lại là thuật luyện quỷ do Đại Quỷ Yêu Lộ Vô Quy thực hiện, trong đó trừu đi ba mươi năm quỷ lực của em ấy, thêm một sợi tinh huyết và rất nhiều địa khí, hơn nữa còn lấy long khí luyện quỷ.
Nàng nói thầm trong lòng: "Không biết anh Đường sẽ được luyện thành bộ dáng gì, có thể hay không thực uy phong?" Nàng suy nghĩ một chút rồi chạy trở về phòng khách, trước tiên gọi điện thoại cho Phạm đại sư nhờ nàng ấy làm pháp y định chế cho Đường Viễn, lại gọi cho Hạ Nhan Hi đưa trước mấy bộ linh y tốt nhất cho Đường Viễn dùng tạm, sau đó liên hệ với ba người quỷ đạo, kêu bọn họ chạy nhanh đến đây nói rằng có chuyện tốt, còn nhắc bọn họ mang theo Âm Châu loại tốt nhất.
Ba người quỷ đạo đi theo Du Thanh Vi đạt được vô số chỗ tốt. Quỷ Nhất nghe nói có chuyện tốt liền vui mừng đồng ý, nói: "Tới ngay đây!" rồi ngắt điện thoại.
Tả Tiểu Thứ mắt lé liếc Du Thanh Vi, tâm nói: "Có chuyện tốt ha! Du lừa đảo đúng là Du lừa đảo, em muốn lừa Quỷ Vương Âm Châu của ba người quỷ đạo mà còn xạo là có chuyện tốt ha!"
Du Thanh Vi gọi điện thoại xong liền bắt đầu bận rộn. Nàng kêu Tả Tiểu Thứ đi kiểm kê đồ vật chuẩn bị cho tối nay đi Âm, nhìn thấy số lượng không đủ bèn kêu Tả Tiểu Thứ ra ngoài mua thêm. Nàng gọi cho Dực Di đại sư, thỉnh ông đến trợ giúp, Dực Di đại sư đồng ý nói sẽ lập tức trở về. Nàng lại liên hệ Ngô Hiểu Ngôn và Hạ Nhan Hi, nói tối nay có hành động, kêu các nàng mang nhân thủ tối nay trước mười giờ tập trung ở nhà nàng. Nàng tìm được Đà gia, nói với ông: "Nhạc thúc, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, cháu sợ mẹ cháu bên kia xảy ra chuyện, phiền thúc phái thêm một ít nhân thủ âm thầm bảo vệ mẹ cháu và nhà của cậu cháu."
Đà gia đồng ý, lập tức an bài người đi qua đó.
Ba người quỷ đạo tới cực nhanh, từ lúc nhận được điện thoại của Du Thanh Vi cho tới lúc đến Du gia không tới ba mươi phút.
Ba quỷ vui mừng tới nở hoa tiến vào, nói: "Du nha đầu, lại có chuyện tốt gì thế?"
Du Thanh Vi nói: "Ba người đi tầng hầm xem đi, tiểu muộn ngốc đang làm phép, nhẹ tay nhẹ chân chút. Có thể ở bên cạnh học hỏi được gì thì phải dựa vào chính mình a, à đúng rồi, cho cháu mượn mấy viên Âm Châu cấp anh Đường với, anh ấy vừa xảy ra chuyện. Các thúc đi xem liền biết." Nàng vừa mới nói một nửa thì ba người quỷ đạo đã chạy về phía tầng hầm, tới lúc nàng nói xong thì ba người đó đã chạy mất tiêu.
Nàng cùng Tả Tiểu Thứ và Lộ Vô Quy bước lên xe của Tiết Nguyên Kiền, hỏi: "Anh Kiền, các anh lọt vào tập kích sao?"
Tiết Nguyên Kiền nặng nề đáp lại: "Suýt bắt được Thường Tam, đem nguyên một ổ của hắn diệt rớt."
Đường Viễn xảy ra chuyện, Tiết Nguyên Kiền và Du Thanh Vi cũng không có tâm tình nói chuyện, không khí trong xe phá lệ trầm trọng, hơn nữa mùi máu tươi trên người Tiết Nguyên Kiền cũng vô cùng nồng.
Một hồi lâu Tiết Nguyên Kiền mới giận dữ mắng một câu: "Cả đám người của Hiệp Hội đều là cứt sao? Đ* mẹ nó chứ!" Đã như vậy mà còn có thể để cho người giết cái hồi mã thương đem quân toàn diệt!
Du Thanh Vi nặng nề thở dài, nói: "Lúc xảy ra chuyện, cao thủ của Hiệp Hội đều đang tụ tập ở Thính Vũ Lâu mở họp, còn bận cãi cọ việc phân chia rửa sạch sản nghiệp của Bạch gia và Lý gia." Đáng lẽ nàng nên an bài thêm chút nhân thủ cho Đường Viễn, nhưng... nàng thật sự thiếu người. Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, mạnh mẽ ép nước mắt trở về rồi lấy ra điện thoại gọi cho thầy trò Triệu Tam, kêu bọn họ mang đồ vật làm pháp sự đưa đến nhà nàng, buổi tối làm phép triệu hồn. Đại Ngô và Tiểu Ngô vì làm việc cho nàng mà mất mạng, nàng phải giải quyết hậu sự cho bọn họ thật thỏa đáng, nếu có thể triệu hồn về thì để cho bọn họ tu quỷ đạo, triệu không được hồn thì chỉ đành làm thêm mấy ngày đạo tràng, giúp bọn họ ra đi thanh thản một chút.
Tiết Nguyên Kiền hít thở sâu điều hòa lại cảm xúc, nói: "Không trách em được, chuyện ở Bạch trạch đã giao cho Hiệp Hội tiếp nhận, vấn đề an toàn đều phải do bọn họ phụ trách."
Tả Tiểu Thứ ôm kiếm trong ngực, một câu cũng chưa nói.
Lúc chạng vạng, đoàn người về đến Du gia.
Đà gia bên kia có cả một xe buýt người, lại có thêm thầy trò Ứng Âm Dương vừa đến, Đà gia liền an bài mấy người thủ hạ đến trợ giúp Ứng Âm Dương, những người còn lại thì theo hai cha con Long sư thúc đi vào căn biệt thự kế bên xử lý miệng vết thương, tắm rửa sạch sẽ vết máu dính trên người, sau đó lại phái người đi ra ngoài mua quần áo mới cho bọn họ thay, đem mớ quần áo cũ dính đầy máu đốt sạch.
Lộ Vô Quy vừa về đến nhà liền đi lấy âm mộc khắc quỷ bài cho Đường Viễn. Quỷ bài có sẵn, chỉ cần khắc lên tên họ, ngày sinh ngày chết nữa là được.
Đường Viễn tuy rằng thân thủ công phu không tồi, nhưng không có tu luyện chính quy, sau khi chết cũng chỉ có thể tính như một người bình thường. Thông thường mà nói, hồn lực của người bình thường rất yếu, sau khi chết chỉ cầm cự được khoảng bảy ngày là sẽ tan biến.
Lộ Vô Quy thông qua hồn lực dao động ở trong phù bài cốt rồng tới phán đoán, hồn lực của Đường Viễn mạnh hơn người bình thường rất nhiều. Anh ấy dính qua mạng người, sát khí trên người rất nặng, lại bị đột tử mà chết nên chết rất không cam lòng, này còn chưa tới giờ Tý đã có thể cảm nhận được anh ấy muốn thành quỷ.
Cô lấy bùa tụ âm bao bọc lấy quỷ bài, đưa đến tầng hầm nơi không có ánh mặt trời chiếu đến. Từ khi đem tầng hầm cho đám tiểu quỷ làm ổ, nơi này âm khí càng ngày càng nặng, không có ánh mặt trời chiếu tới, cô lại dùng thêm vài lá bùa tụ âm phối hợp với quỷ lực của bản thân, chẳng mấy chốc đã giúp cho Đường Viễn vừa mới chết không bao lâu từ trong quỷ bài hiện ra.
Thân ảnh của Đường Viễn rất nhạt, nhạt đến nỗi Đại Quỷ Yêu như cô đều chỉ có thể nhìn thấy một tia trong suốt hình người.
Du Thanh Vi, Tả Tiểu Thứ, Tiết Nguyên Kiền, Đà gia và hai cha con Long sư thúc nhìn thấy Lộ Vô Quy ôm trong ngực một khối gì đó được bùa tụ âm bọc lại đi về phía tầng hầm liền biết có việc, vội vàng đi theo sau. Bọn họ vừa đến cửa tầng hầm thì nhìn thấy Lộ Vô Quy triệu ra hồn của Đường Viễn vừa mới chết, sợ tới mức bọn họ nhanh chóng lui lại, e ngại dương khí trên người của mình sẽ va chạm đến Đường Viễn làm cho anh ấy tan mất. Mỗi người trấn lên mình hai đạo bùa nặc dương, đem dương khí trên người che đến kín mít, lúc này mới đi vào.
Đường Viễn nhìn thấy mấy người Du Thanh Vi bước vào, cười cười, nói: "Tôi còn tưởng sẽ không gặp được mọi người nữa." Nụ cười của anh vừa có chút vui mừng vừa có chút chua xót.
Hai mắt Du Thanh Vi đỏ lên, gọi: "Anh Đường." nước mắt rào rạt rơi xuống.
Đường Viễn nói: "Đừng khóc, sau này tôi sẽ ôm chặt đùi của Tiểu Lộ để em ấy dạy cho tôi mấy chiêu bản lĩnh, nói không chừng sau này Long sư thúc và Tiểu Long bọn họ đi Âm, tôi còn có thể đi theo làm trợ thủ nha."
Tả Tiểu Thứ nói thầm một câu: "Anh cũng suy nghĩ thoáng quá đi." Trong lòng cô khó chịu đến muốn mệnh.
Đường Viễn nói: "Anh Kiền, nếu anh có rảnh thì tôi giao hết công việc của tôi cho anh quản lý. Thanh Vi các nàng không thích hợp giao tiếp cùng mấy người đàn ông tục tằng, mọi chuyện làm ăn sau này đều phải giao cho anh rồi."
Lộ Vô Quy vừa mới cầm lên xấp kim bạc tiền được cúng nhang đèn một nửa, nghe Đường Viễn nói vậy liền quay đầu lại, tâm nói: "Đúng nga, thủ hạ của Đường Viễn lo liệu rất nhiều chuyện, nếu anh ấy chết rồi thì rất nhiều chuyện sẽ không làm được. Trước kia, Du Đạo Pháp quen biết rất nhiều người, Đường Viễn cũng quen biết họ, nhưng mấy người các cô lại không biết a, cho nên rất nhiều chuyện làm ăn mà Đường Viễn lo liệu các cô không thể giải quyết được." Cô vừa suy nghĩ liền có chút do dự, có điểm không rõ ràng lắm nên hướng Du Thanh Vi vẫy vẫy tay, kêu chị ấy lại gần nói chuyện.
Du Thanh Vi hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Vô Quy nhỏ giọng nói: "Du Thanh Vi, có phải Đường Viễn chết rồi thì những việc làm ăn mà anh ấy quản lý sẽ không ai làm?"
Du Thanh Vi trong lòng nặng nề vô cùng, thật không biết nên trả lời Lộ Vô Quy như thế nào nữa. Nếu đổi lại là người khác tới hỏi, nàng khẳng định sẽ cho một quạt qua đi.
Lộ Vô Quy nói thầm trong bụng: "Thiệt đúng là vậy nha."
Tầm mắt của Du Thanh Vi dừng lại ở xấp kim bạc tiền chưa được cúng hoàn chỉnh trong tay Lộ Vô Quy, hỏi: "Em lấy kim bạc tiền chưa được cúng xong làm gì vậy?"
Lộ Vô Quy nói: "Bọn hắn quá đáng giận, chúng ta đã nói tốt sẽ báo thù cho Đường Viễn mà. Em tính đua rớt 100 năm đạo hạnh cùng một giọt tinh huyết chế một tá Quỷ Thần tiền, mạnh mẽ mở ra Quỷ Môn, chơi chết bọn hắn."
Du Thanh Vi sắc mặt đại biến, tức giận mắng: "Hồ nháo! Chưa đến quỷ tiết mà em lại mạnh mẽ mở ra Quỷ Môn Quan, nơi mở ra Quỷ Môn Quan sẽ bị âm dương hỗn loạn, em sẽ chọc tới đại họa biết không hả!"
Lộ Vô Quy chột dạ nhìn nhìn Du Thanh Vi, ánh mắt còn có chút đáng thương. Cô nói: "Em cũng tiếc lắm chứ, em chỉ có tổng cộng chín giọt máu, trước đó cho Quỷ gia gia một giọt nên chỉ còn lại có tám. Mất đi một giọt thì em phải tu cả trăm năm mới có thể bổ trở về."
Du Thanh Vi lấy xấp kim bạc tiền trong tay Lộ Vô Quy ra đặt trở về bàn thờ, nói: "Tiểu muộn ngốc, báo thù không cần phải báo như vậy. Oan có đầu, nợ có chủ, không nên vì báo thù mà liên lụy người vô tội. Chưa đến quỷ tiết mà em mạnh mẽ mở Quỷ Môn như vậy sẽ làm hỗn loạn trật tự của hai giới Âm, Dương. Chưa đến quỷ tiết, dương khí ở dương gian rất nặng, âm hồn quỷ vật nếu vọt tới nhân gian sẽ bị dương hỏa đốt chết. Không có nhang đèn của quỷ tiết hiến tế, mấy con quỷ sẽ quấn lên người sống quậy phá muốn nhang đèn, đến lúc đó bách quỷ dạ hành, nơi nơi đều là quỷ đâm người, sẽ đại loạn!"
Lộ Vô Quy cảm thấy có đạo lý.
Du Thanh Vi còn nói thêm: "Dùng tinh huyết và trăm năm công lực của bản thân đi làm Quỷ Thần tiền, em ngốc quá. Quỷ Thần tiền cho dù dùng tốt thì cũng chỉ là vật ngoài thân, bản thân mạnh mẽ bản lĩnh mới là căn cơ chứ."
Lộ Vô Quy "dạ" một tiếng rồi quay sang nói với Đường Viễn: "Tiểu Đường, anh lại đây."
Đường Viễn theo bản năng đi đến bên người Lộ Vô Quy, đến khi đứng cạnh Lộ Vô Quy mới ý thức được lúc nãy bản thân đang nói chuyện với Tiết Nguyên Kiền, Lộ Vô Quy vừa kêu thì anh liền lập tức đi đến không hề nghĩ ngợi gì cả, hơn nữa lúc đứng gần em ấy liền cảm nhận được một loại cảm giác áp bách chưa từng thấy.
Lộ Vô Quy nhìn nhìn ngón tay của chính mình, nghĩ nghĩ, vẫn có chút luyến tiếc. Cô do do dự dự, nói: "Hiện tại tôi cũng chỉ có tám giọt máu a...." Chung quy vẫn là không bỏ được, cô vung tay lên, nói: "Thôi, chia chút quỷ lực cho anh." Nghĩ nghĩ lại cảm thấy quá keo kiệt, chỉ cho một chút quỷ lực như vậy, Đường Viễn cũng không thể ra ngoài làm việc a, Đường Viễn yếu như vậy, không ăn thêm đủ ba, bốn năm nhang đèn thì cũng chỉ có thể thành thật đợi ở tầng hầm mà thôi. Cô cắn răng một cái, nói: "Thôi, tôi chia cho anh thêm một tí xíu."
Mấy người đứng trong tầng hầm vẻ mặt ngây ngốc nhìn Lộ Vô Quy đang tự quyết định.
Du Thanh Vi hỏi: "Em đây là?"
Lộ Vô Quy nói với Đường Viễn: "Tôi sẽ chia cho anh một xíu máu và quỷ lực để giúp anh ngưng luyện quỷ thân, sau đó anh nhờ Phạm đại sư làm thêm cho mấy cái pháp y có thể tránh dương hỏa tốt một chút, buổi trưa chính Ngọ thì trốn đi, ban ngày ra cửa thì nhớ bung dù, dán thêm vài lá bùa tụ âm này nọ. Nếu vẫn không được thì anh ra ngoài làm việc vào buổi tối vậy." Cô nói xong, đau lòng mà nhìn ngón tay của mình, sau đó buồn bực phất phất tay với mấy người đang đứng trong tầng hầm, nói: "Mọi người đi ra ngoài đi."
Tiết Nguyên Kiền nghe vậy liền túm lấy Đà gia đang bị cả kinh choáng váng kéo ra ngoài, kêu: "Tiểu Lộ, em bận đi, em bận đi, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài, có việc gì thì ngài đây cứ phân phó!" Anh thấy Du Thanh Vi vẫn không nhúc nhích, vội vàng hô to: "Tiểu Thứ." rồi hướng Tả Tiểu Thứ nháy nháy mắt, kêu Tả Tiểu Thứ kéo Du Thanh Vi ra ngoài.
Du Thanh Vi lo lắng nhìn Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy nhìn lại Du Thanh Vi, ủy khuất kêu: "Em phải tu luyện lại ít nhất ba mươi năm mới có thể tu trở về, này là phải hút biết bao nhiêu tinh hoa của nhật nguyệt, ăn biết bao nhiêu cơm cúng, đả tọa hút biết bao nhiêu âm khí a!"
Trong lòng Du Thanh Vi tê rần, nói: "Để chị nói quỷ thúc chia cho em mấy viên Quỷ Vương Âm Châu nha."
Ánh mắt Lộ Vô Quy sáng lên, dùng sức gật đầu, nói: "Rõ ràng nha, rõ ràng nha, chị không được đổ thừa là em muốn ăn quỷ nha! Em muốn ăn Quỷ Vương Âm Châu được nhang đèn dưỡng ra tới, Quỷ Tướng Âm Châu cũng được, em không kén ăn đâu!"
Du Thanh Vi tức khắc câm nín không nói ra lời, yên lặng đi theo Tả Tiểu Thứ ra khỏi tầng hầm.
Tả Tiểu Thứ rời khỏi tầng hầm, thấp giọng nói: "Du lừa đảo, Tiểu Quy Quy đối với em tốt quá đi." Lo lắng không có người làm việc cho Du Thanh Vi, sẵn sàng vứt bỏ mấy chục năm công lực cùng tinh huyết giúp Đường Viễn ngưng luyện quỷ thân. Chà, tinh huyết của Đại Quỷ Yêu như Lộ Vô Quy, cho dù là một tia thôi cũng....
Cô dám cá, nếu Lộ Vô Quy lấy máu ra dụ cho Thành Hoàng làm chân chạy vặt thì Thành Hoàng cũng sẵn sàng chạy tới gãy chân mặt vẫn vui vẻ nha! Suy nghĩ như vậy xong, cái chết của Đường Viễn cũng không làm cô cảm thấy khó chịu nhiều nữa.
Du Thanh Vi rất đau lòng Lộ Vô Quy. Nếu Đường Viễn có thể nhận được một xíu máu của Lộ Vô Quy thôi thì tương lai cũng rất xán lạn. Bình thường chỉ dựa theo quỷ đạo tu hành thì cho dù nhang đèn không ngừng cung phụng, không ra bất luận cái gì ngoài ý muốn cũng phải mất đến năm năm, mười năm, nhưng chưa chắc đã có kết quả tốt. Nhà nàng đang trong thời buổi rối loạn, không chừng ngày nào đó cái nhà này cũng không còn, đến lúc đó không có bọn họ che chở, Đường Viễn cũng chỉ có duy nhất con đường hôi phi yên diệt.
Đà gia bị lời nói của Lộ Vô Quy là cho cả kinh đến choáng váng. Đường viễn được một Đại Quỷ Yêu bị ngũ lôi oanh đỉnh đánh mà không chết như Lộ Vô Quy chia cho một tia máu chứa ba mươi năm đạo hạnh, này so với quỷ tu hành cả trăm năm còn mạnh hơn! Rốt cuộc chỉ có Quỷ Yêu mới có thể tụ ra được tinh huyết! Những loại quỷ còn lại chỉ có thể tu luyện trăm năm mới ngưng tụ ra được Âm Châu, có thể ngưng ra Quỷ Yêu huyết là hiếm trong cực kì hiếm, chạy hết cả nước cũng không tìm ra được mấy chỉ. Hiệp Hội Yêu Linh có số lượng âm hồn quỷ vật nhiều không đếm xuể, nhưng số Quỷ Yêu có thể ban ngày ban mặt mà xuất hiện chỉ có hai con mà thôi!
Du Thanh Vi không yên tâm, lại đi đến cửa tầng hầm trộm nhìn, nàng thấy quỷ bài của Đường Viễn và phù bài cốt rồng đang treo trong không trung. Lộ Vô Quy đang ở bàn thờ của tứ phương Quỷ Đế khai đàn tác pháp, cả tầng hầm quỷ khí hôi hổi, từng đạo quỷ phù bay lơ lửng trong không trung âm u ám trầm, địa khí từ lòng đất điên cuồng chảy về phía chân của Lộ Vô Quy. Trên người Lộ Vô Quy cũng bừng bừng quỷ khí, hóa thành những cơn gió xoáy màu đen nho nhỏ đánh vào trong quỷ bài của Đường Viễn. Bên trong phù bài cốt rồng bay ra một sợi tơ vàng giống như sương mù thấm vào trong quỷ bài của Đường Viễn, theo sợi tơ vàng tiến thấm vào quỷ bài, phù bài cốt rồng cũng từ từ hóa thành bột phấn rơi xuống đất. Đó chính là một tia long khí mà Lộ Vô Quy lấy ra từ trong phù bài cốt rồng chuyển đến quỷ bài, long khí mất đi nên phù bài cũng hóa thành bột phấn.
Hô hấp của Du Thanh Vi cứng lại, trong lòng tràn đầy chấn động. Nàng biết Lộ Vô Quy làm việc này cũng giống như một loại thuật luyện quỷ vậy, nhưng đây lại là thuật luyện quỷ do Đại Quỷ Yêu Lộ Vô Quy thực hiện, trong đó trừu đi ba mươi năm quỷ lực của em ấy, thêm một sợi tinh huyết và rất nhiều địa khí, hơn nữa còn lấy long khí luyện quỷ.
Nàng nói thầm trong lòng: "Không biết anh Đường sẽ được luyện thành bộ dáng gì, có thể hay không thực uy phong?" Nàng suy nghĩ một chút rồi chạy trở về phòng khách, trước tiên gọi điện thoại cho Phạm đại sư nhờ nàng ấy làm pháp y định chế cho Đường Viễn, lại gọi cho Hạ Nhan Hi đưa trước mấy bộ linh y tốt nhất cho Đường Viễn dùng tạm, sau đó liên hệ với ba người quỷ đạo, kêu bọn họ chạy nhanh đến đây nói rằng có chuyện tốt, còn nhắc bọn họ mang theo Âm Châu loại tốt nhất.
Ba người quỷ đạo đi theo Du Thanh Vi đạt được vô số chỗ tốt. Quỷ Nhất nghe nói có chuyện tốt liền vui mừng đồng ý, nói: "Tới ngay đây!" rồi ngắt điện thoại.
Tả Tiểu Thứ mắt lé liếc Du Thanh Vi, tâm nói: "Có chuyện tốt ha! Du lừa đảo đúng là Du lừa đảo, em muốn lừa Quỷ Vương Âm Châu của ba người quỷ đạo mà còn xạo là có chuyện tốt ha!"
Du Thanh Vi gọi điện thoại xong liền bắt đầu bận rộn. Nàng kêu Tả Tiểu Thứ đi kiểm kê đồ vật chuẩn bị cho tối nay đi Âm, nhìn thấy số lượng không đủ bèn kêu Tả Tiểu Thứ ra ngoài mua thêm. Nàng gọi cho Dực Di đại sư, thỉnh ông đến trợ giúp, Dực Di đại sư đồng ý nói sẽ lập tức trở về. Nàng lại liên hệ Ngô Hiểu Ngôn và Hạ Nhan Hi, nói tối nay có hành động, kêu các nàng mang nhân thủ tối nay trước mười giờ tập trung ở nhà nàng. Nàng tìm được Đà gia, nói với ông: "Nhạc thúc, bây giờ là thời kỳ mẫn cảm, cháu sợ mẹ cháu bên kia xảy ra chuyện, phiền thúc phái thêm một ít nhân thủ âm thầm bảo vệ mẹ cháu và nhà của cậu cháu."
Đà gia đồng ý, lập tức an bài người đi qua đó.
Ba người quỷ đạo tới cực nhanh, từ lúc nhận được điện thoại của Du Thanh Vi cho tới lúc đến Du gia không tới ba mươi phút.
Ba quỷ vui mừng tới nở hoa tiến vào, nói: "Du nha đầu, lại có chuyện tốt gì thế?"
Du Thanh Vi nói: "Ba người đi tầng hầm xem đi, tiểu muộn ngốc đang làm phép, nhẹ tay nhẹ chân chút. Có thể ở bên cạnh học hỏi được gì thì phải dựa vào chính mình a, à đúng rồi, cho cháu mượn mấy viên Âm Châu cấp anh Đường với, anh ấy vừa xảy ra chuyện. Các thúc đi xem liền biết." Nàng vừa mới nói một nửa thì ba người quỷ đạo đã chạy về phía tầng hầm, tới lúc nàng nói xong thì ba người đó đã chạy mất tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.