Chương 64: CHƯƠNG 64
Tg Tuyệt Ca
20/11/2022
Bạch Thái Hoán dám nói lui khỏi Hiệp Hội liền lui, đó là do lão có đủ
thực lực để lui. Hiệp Hội nói muốn đối phó với lão nhưng đã qua nhiều
ngày như vậy, cũng chỉ thấy tiếng sấm chứ không thấy hạt mưa.
Du Thanh Vi lại không giống lão, nhà nàng đế mỏng, không chịu nổi bất luận cái gì nguy hiểm, Hiệp Hội tuy không đối phó được Bạch Thái Hoán nhưng thu thập nàng thì rất dễ dàng. Đến lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm cái cớ lấy nàng khai đao giết gà dọa khỉ, nàng muốn khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
Nói lui thì dễ dàng, nhưng muốn như thế nào lui để đám người trong Hiệp Hội không làm khó dễ mới khó.
Du Thanh Vi không có vội vã lập tức viết đơn xin từ chức, mà ở sáng sớm tinh mơ hôm sau nàng dắt Lộ Vô Quy ra cửa đi dâng hương.
Nơi nàng đến dâng hương là một tòa đạo quan tên Thượng Thanh Cung. Tiền viện của đạo quan là nơi tiếp đãi du khách và khách hành hương, hậu viện là nơi để đạo sĩ trong đạo quan thanh tu và sinh hoạt hằng ngày.
Du Thanh Vi lo lắng bị đám người Quý Lưu Quân đến chặn cửa nên đi rất sớm. Giao thông buổi sáng khá tốt, thời điểm nàng đến Thượng Thanh Cung thì cổng lớn của nơi này vẫn chưa mở.
Theo ngành du lịch phát triển, đạo quan chùa miếu cũng theo đó phát triển thành điểm du lịch. Trước cửa Thượng Thanh Cung treo một tấm bảng viết rõ thời gian mở và đóng cửa: 9:00 – 17:00
Sau khi đỗ xe xong, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đứng ở ngoài cửa đợi một lát thì thấy có đạo sĩ giữ cửa đi ra mở cổng lớn, chỗ bán vé vào cổng cũng có người đến trực.
Các nàng mua hai vé vào cổng rồi đi vào, quyên ít tiền nhang điền thỉnh ba nén nhang. Nàng đốt ba nén nhang kia lên rồi mới dẫn Lộ Vô Quy đi về hướng Tam Thanh Điện.
Trước khi bước vào bên trong Tam Thanh Điện, nàng cố ý sửa sang lại pháp y cho Lộ Vô Quy, kiểm tra Li Long bát quái bàn và viên ngọc Thái Cực âm dương bên trong bát quái, nàng nói: "Nếu em cảm thấy có trở ngại thì đứng ở ngoài cửa điện chờ chị, chị vào dâng hương cho Tam Thanh tổ sư gia xong sẽ ra ngay. Còn nếu em không có trở ngại gì thì vào dâng hương cùng chị, nơi này đầy trời tiên gia, chúng ta dâng hương nhiều một chút cũng tốt."
Lộ Vô Quy nói: "Không sao đâu à." Cô quay đầu nhìn ba cây nhang cắm trong lư hương ở trong điện, hỏi: "Du Thanh Vi, hiện tại chị không dâng hương cho em sao?"
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy một cái, trêu ghẹo cô: "Ai nha, chị quên mất, hay để chị đi ra ngoài thỉnh thêm ba cây nhang cho em nha?"
Lộ Vô Quy chạy nhanh nói: "Không cần không cần, dâng hương phải tâm thành mới linh nghiệm. Lúc trước ở văn phòng, mỗi lần em đốt nhang đều niệm trong đầu là 'một trăm tệ của tôi, đừng có mà trừ của tôi nha'."
Du Thanh Vi tức khắc cạn lời. Nàng bước vào trong điện, trước tiên bái Tam Thanh, bái xong mới nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngẩng đầu giương mắt nhìn tượng Tam Thanh ở trên đài.
Thông thường mà nói, chùa miếu nhiều thần quái, có một ít nơi hương khói vắng vẻ còn chiêu đến quỷ tà chiếm cứ. Nhưng mà nơi này là chỗ của Đạo gia chính thống hương khói tràn đầy, có một cỗ cương chính chi khí, quỷ tà khó xâm.
Du Thanh Vi phát hiện Lộ Vô Quy đứng ở Tam Thanh Điện nhưng không có nửa điểm không khỏe, em ấy chỉ là giương mắt tò mò mà nhìn tượng Tam Thanh tổ sư gia, không có cung kính cũng không có sợ hãi, ánh mắt kia giống như đang xem cụ ông nhà bên.
Du Thanh Vi đối với Càn Khôn Thai được thiên địa sinh dưỡng ra tới nay đã biến thành Quỷ Yêu kia không khỏi nhìn nhiều vài lần. Tuy nói nàng hiểu biết rành mạch về thân thế của Lộ Vô Quy, nhưng vẫn cảm thấy Lộ Vô Quy cùng với tầm thường quỷ linh yêu vật không giống nhau. Phần không giống kia không chỉ đơn thuần là việc Lộ Vô Quy tu đạo nhang đèn, học bản lĩnh của Đạo gia, cũng không phải thời gian em ấy tu luyện lâu dài. Nói thực ra, tinh quái hóa hình người cái nào không có mấy trăm năm đạo hạnh đâu? Lúc chùa Bảo An còn chưa xây dựng, Đại Bạch đã là giao xà chi thân, nếu tính số năm đạo hạnh, Đại Bạch hẳn là còn cao hơn Lộ Vô Quy. Nhưng nàng lại mơ hồ phát hiện, nếu không bàn tới phần tình cảm tiểu đồng bọn giữa Đại Bạch và Lộ Vô Quy, thì Đại Bạch có vẻ khá sợ em ấy.
Giống như hiện tại, nếu như là Quỷ Yêu tinh quái tầm thường, cho dù đã hóa thành hình người đi vào trong điện, nhìn thấy tượng Tam Thanh tổ sư gia kia hơn phân nửa liền dập đầu quỳ xuống. Lộ Vô Quy lại không như vậy, em ấy chỉ ngưỡng khuôn mặt nhỏ lên nhìn, mặt đầy bình tĩnh, không có kính sợ cũng không có sợ hãi.
Du Thanh Vi không biết do Lộ Vô Quy là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nguyên nhân khác.
Tiền viện của Thượng Thanh Cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai người các nàng cước trình tương đối mau, đi khoảng một tiếng đã dạo xong rồi.
Du Thanh Vi thấy cũng gần giữa trưa, lúc này mới dẫn Lộ Vô Quy đi về phía hậu viện.
Sau khi vòng đến hậu viện, các nàng nhìn thấy một dãy tường viện và một cánh cổng lớn không bắt mắt cho lắm. Bên cạnh cổng treo một tấm bảng: Du khách dừng bước.
Du Thanh bước lên bậc tam cấp, nhẹ nhàng gõ vào cánh cổng kia.
Không bao lâu sau, một đạo sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi mở cổng ra, hắn làm một cái vái chào kiểu Đạo gia rồi hỏi: "Xin hỏi có việc gì sao?"
Du Thanh Vi đáp lễ lại, nói: "Thỉnh cầu thông báo, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đến bái phỏng Cẩm Trần đạo trưởng."
Đạo sĩ kia cẩn thận đánh giá hai nàng, nói: "Xin chờ một lát." rồi đóng cửa lại đi vào trong. Ước chừng hơn mười phút sau, một đạo sĩ khác ra tới mời hai nàng vào.
Tiền viện được sửa chữa đến phá lệ ngăn nắp khí phái, hậu viện lại không như vậy. Chỉ cách một dãy tường viện và một cánh cổng, tiền viện và hậu viện lại giống như được chia tách thành bất đồng đạo quan, bất đồng thế giới.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá của cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi, tạo ra ánh sáng loang lổ sái lạc trên mặt đất, phòng ở được làm từ loại gỗ xưa cũ thấp thoáng trong bóng râm của cổ thụ, thềm đá được xây đắp chỉnh tề, trên phiến đá che kín rêu xanh, nơi nơi đều lộ ra hơi thở của năm tháng tĩnh lặng.
Đạo quanh phi thường thanh tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Ở xa xa, Du Thanh Vi nhìn thấy có đạo sĩ đang luyện công ở bãi đất trống từ thềm đá đi xuống.
Hai nàng được mời vào phòng khách, có đạo sĩ đem trà đưa đến.
Không tới vài phút, một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trên mặt che kín nếp nhăn, mặc một bộ đạo bào cũ kỹ chậm rãi đi đến.
Du Thanh Vi thấy ông ấy đến liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng trên ghế bưng trà ngửi ngửi, cô thấy lão đạo sĩ bước vào liền nhìn ông rồi hô thanh: "Cẩm Trần lão đạo hảo." sau đó tiếp tục pha trà. Cô nói thầm trong bụng: "Du kẻ lừa đảo, nói đi dâng hương, thì ra là đi đến đây tìm Cẩm Trần lão đạo chơi." Cô giương mắt nhìn Cẩm Trần đạo trưởng, thấy thương thế của ông ấy có vẻ đã tốt hơn nhiều, tuy râu tóc đều bạc trắng, cả người thoạt nhìn cũng phải hơn 90 tuổi, nhưng khi đứng lưng đặc biệt thẳng, đôi mắt tuy không sáng như sao nhưng mơ hồ có rạng rỡ thần quang, giống như đốt một trản đèn trong đó. Hô hấp của ông lâu dài vững vàng, bộ đạo bào cũ kỹ mặc trên người giống như không gió tự bay.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy tay bưng trà nhưng mắt không ngừng lấm lét trộm ngắm Cẩm Trần đạo trưởng, không khỏi liếc em ấy một cái. Cũng may Lộ Vô Quy tuy thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng thực tế đã sống lâu hơn Cẩm Trần đạo trưởng không biết bao nhiêu năm mà nói, em ấy có một thân bản lĩnh nhưng lại không thông sự đời, điểm này thất lễ cũng không quá làm người để tâm.
Cẩm Trần đạo trưởng mời Du Thanh Vi ngồi, tràn đầy hòa khí chào hỏi Lộ Vô Quy, lại cảm ơn lần trước cô ra tay tương trợ. Bởi vì được Lộ Vô Quy tặng long lươn, ông ấy xem như trong họa được phúc.
Du Thanh Vi vấn an Cẩm Trần đạo trưởng xong, nói rõ ý đồ hôm nay đến thăm. Cẩm Trần đạo trưởng sống đến từng tuổi này, trải qua sóng to gió lớn vô số, Du Thanh Vi không dám ở trước mặt ông khoe khoang lừa dối, đem tình huống mà nàng gặp phải trước mắt nói hết cho Cẩm Trần đạo trưởng nghe. Nàng thẳng thắn bày tỏ: "Cháu không muốn vì một chức vụ Phó hội trưởng mà bị kéo vào cuộc tranh đoạt của Hiệp Hội, không muốn đặt người nhà và thân hữu vào hoàn cảnh nguy hiểm. Học được bản lĩnh của nghề này, ăn chén cơm của nghề này, nếu đối đầu với yêu tà quỷ vật gây hại một phương thì có chết cháu cũng không oán. Nhưng nếu chỉ vì một cái chức vị, một chút lợi ích mà bỏ mạng thì đúng là mất nhiều hơn được. Cháu nghĩ, cho dù cháu từ bỏ chức vị Phó hội trưởng nhưng chỉ cần cháu còn có thực lực thì vẫn sẽ bị cuốn vào mấy cuộc tranh đấu này, chỉ có hoàn toàn rời khỏi Hiệp Hội thì mới có thể tránh đi trận phân tranh kia. Nhưng mà phía trước Bạch lão tiên sinh rút lui xảy ra chuyện, cháu lo lắng sau khi cháu rút lui sẽ có người vì vậy mà làm khó dễ. Tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mặt dày đến xin ngài giúp đỡ."
Cẩm Trần đạo trưởng minh bạch ý tứ của Du Thanh Vi là muốn nhờ ông làm người bảo đảm. Ông đang tính nói thì liếc mắt thấy Lộ Vô Quy bên cạnh có điểm khác thường, không khỏi quay qua nhìn Lộ Vô Quy, sau đó thấy chỉ Đại Quỷ Yêu này cư nhiên đầu tóc đều dựng hết cả lên.
Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi nói những lời này liền ngây ngẩn cả người. Cô biết đám người ở Hiệp Hội kia cảm thấy cô ngốc cô khờ, lại khi dễ Du Thanh Vi trẻ tuổi, muốn đào hố cho các cô nhảy, nhưng cô không nghĩ tình cảnh của Du Thanh Vi sẽ gian nan đến mức muốn tìm Cẩm Trần đạo trưởng cầu cứu. Cô không biết vì cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Du Thanh Vi hướng Cẩm Trần đạo trưởng cầu cứu, trong lòng cô liền nghẹn muốn chết, còn có điểm tức giận.
Cẩm Trần đạo trưởng hỏi: "Tiểu Lộ đại sư đây là làm sao vậy?"
Du Thanh Vi vội vàng vuốt lại đầu tóc đang dựng thẳng đứng của Lộ Vô Quy, xoa xoa đầu an ủi em ấy. Nàng phát hiện gần đây Lộ Vô Quy càng ngày càng thường xuyên dựng tóc. Đang bàn chính sự, Lộ Vô Quy tự nhiên dựng tóc cái gì nhỉ?
Lộ Vô Quy ấn đầu tóc đang dựng thẳng của mình cho nó nằm xuống, nói: "Tức giận."
Cẩm Trần đạo trưởng cười nói: "Đã nhìn ra." Ông hỏi: "Vì sao lại tức giận?"
Lộ Vô Quy nói: "Bọn họ khi dễ Du Thanh Vi, còn khi dễ cháu khờ." Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Cháu nghĩ là bọn họ cảm thấy chúng cháu dễ khi dễ." Cô nhìn về phía Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, chị không cần cầu xin Cẩm Trần lão đạo. Chị chỉ cần cùng em nói là được rồi."
Du Thanh Vi ngơ ngác chớp chớp mắt. Nàng nghĩ thầm: "Tình huống của nhà chúng ta như thế nào em còn không rõ ràng sao? Em thiếu chút thua tiền cả chính mình, chẳng lẽ em còn nghĩ tự mình xuất đầu hay sao a?"
Lộ Vô Quy nói: "Ánh mắt của chị như vậy là sao nha! Em nói cho chị nghe, mọi việc có nhân tất có quả, còn có gậy ông đập lưng ông nữa! Liền từ tu quỷ đạo tới nói, bọn họ muốn hại chúng ta, em liền đánh chết bọn họ, đây là nhân quả báo ứng. Chị xem, cũng sắp hết tháng 6 rồi, chúng ta cứ việc trốn đi, đợi đến 14 tháng 7 quỷ môn quan mở ra, thừa dịp này có nhiều quỷ liền ngự quỷ đem bọn họ giết cho không còn một mảnh giáp."
Trước kia Cẩm Trần đạo trưởng thật đúng là không nhìn ra Tiểu Lộ đại sư chỉ Đại Quỷ Yêu này có tiềm chất biến thành lệ quỷ. Nhưng mà cũng không khó lý giải. Đối với quỷ mà nói, thiện ác chỉ là nhất niệm chi gian, thậm chí có nhất thời bị chọc giận mà hóa thành ác quỷ. Ông nói: "Tiểu Lộ đại sư, cháu ở nhân gian tu hành, ngự quỷ chi thuật tốt nhất vẫn nên ít dùng lại cho thỏa đáng. Cháu và quỷ ở Âm Phủ đi càng gần, sẽ càng ngày càng xa người sống ở dương gian."
Lộ Vô Quy cảm thấy Cẩm Trần đạo trưởng nói có điểm không đúng, nhưng cô suy nghĩ một hồi vẫn không biết không đúng chỗ nào. Cô cau mày, mắt lé nhìn Cẩm Trần đạo trưởng.
Cẩm Trần đạo trưởng nhìn Du Thanh Vi, nói: "Sát khí trên người Tiểu Lộ đại sư tựa hồ không nhẹ."
Du Thanh Vi đáp: "Em ấy từng hai lần chịu khổ đột tử, với lại chém yêu trừ tà vô số kể." Người bị đột tử, tất sinh sát khí. Mà chém giết nhiều yêu tà quỷ vật, sát khí trên người càng không thể nhẹ được. Sát khí càng nặng, khả năng sinh ra lệ khí càng lớn. Lộ Vô Quy muốn thừa dịp quỷ môn quan mở ra ngự quỷ đi diệt môn nhà khác, đây không phải là nói chuyện giật gân chơi chơi, mà là em ấy thật sự có thực lực làm như vậy. Nhưng nếu làm ra việc này, Lộ Vô Quy sẽ khó dung hậu thế. Du Thanh Vi lo lắng nhìn Lộ Vô Quy, sau đó nói với Cẩm Trần đạo trưởng: "Cháu sẽ chú ý em ấy. Nhiều năm qua, tiểu muộn ngốc chưa từng làm việc ác."
Cẩm Trần đạo trưởng gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi." Ông đổi giọng, ôn hòa nói: "Chờ lát nữa ông viết phong thư, cháu đem đến giao cho Yến hội trưởng. Nếu cháu gặp nạn, cứ việc đến tìm Thanh Sơn."
Du Thanh Vi đứng dậy, cảm kích nói lời cảm ơn Cẩm Trần đạo trưởng.
Cẩm Trần đạo trưởng lại tha thiết mà dặn dò một câu, tuy rằng Du Thanh Vi rời khỏi Hiệp Hội nhưng vẫn là người học đạo, ông hi vọng nàng vẫn có thể tiếp tục giữ thái bình cho một phương.
Du Thanh Vi tỏ vẻ tuy rằng nàng người yếu lực nhược, nhưng nếu Hiệp Hội không ngại, nàng vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ địa giới mà lúc trước nhà nàng được phân chia, tuyệt đối không để cho đám Khôi Tử Tuyển bước vào phạm vi nhà nàng quản lý.
Cẩm Trần đạo trưởng gật đầu, sau đó kêu người đi lấy giấy bút, viết một lá thư rồi niêm phong đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói lời cảm tạ, ánh mắt nàng xoay chuyển, sau đó yếu ớt hỏi: "Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di vẫn còn ở đây chứ ạ?"
Cẩm Trần đạo trưởng sao có thể không nhìn ra tiểu tâm tư này của Du Thanh Vi, nhưng ông cũng hiểu cho tình cảnh của nàng nên lập tức đáp: "Hai ngày nay Dực Di đại sư đã có thể xuống giường đi lại, vẫn có sức lực để cầm bút viết một phong thư." Ông nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Du Thanh Vi vui mừng khôn xiết, ý cười doanh doanh khom lưng hành lễ với Cẩm Trần đạo trưởng. Nàng chờ Cẩm Trần đạo trưởng đi xa mới bắt đầu huấn Lộ Vô Quy. Ngón tay mảnh khảnh của nàng nhéo lên tai Lộ Vô Quy, nói: "Lá gan của em cũng đủ phì ha, dám làm trò trước mặt Cẩm Trần đạo trưởng nói muốn dùng ngự quỷ thuật đi diệt môn nhà khác." Nàng vốn dĩ muốn nắm tai Lộ Vô Quy mà nhéo nhưng lại không nỡ, chỉ nhéo nhẹ nhẹ hai cái, sau đó căm giận buông tay ra. Nàng giơ giơ quạt xếp muốn đánh Lộ Vô Quy, sực nhớ tới quạt này chuyên dùng để đánh quỷ, vừa giơ lên lại phải hạ xuống, nàng tức giận liếc Lộ Vô Quy một cái rồi thở dài, nói: "Có một số việc, em nên kiêng dè một chút."
Ước chừng qua hơn mười phút, một nha đầu chừng mười sáu mười bảy tuổi tung tăng nhảy nhót vào cửa. Nàng nhìn nhìn Du Thanh Vi, lại nhìn nhìn Lộ Vô Quy, đem hai phong thư đang cầm trên tay đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: "Sư phụ của em nói, một phong thư là cho chị, một phong thư là để chị đưa cho Yến hội trưởng." Nàng ta nói xong, nhảy đến bên người Lộ Vô Quy, hỏi: "Chị rất lợi hại sao?"
Lộ Vô Quy liếc mắt một cái, nhìn ra nha đầu này không phải người. Trên người nàng tuy có Phật pháp kim quang bao phủ nhưng thân ảnh vẫn mờ nhạt có điểm trong suốt, hơn nữa lấy nhãn lực duyệt qua vô số người của cô, cô liếc mắt là có thể khẳng định nha đầu này còn chưa qua thất thất (bốn mươi chín ngày). Cô vung lên tay nhỏ, nói: "Quỷ mới chết không cần nói chuyện với tôi."
Du Thanh Vi nhanh chóng xem xong thư trong tay, nàng biết đây là Thập Tửu, tục gia đệ tử mà Dực Di đại sư thu nhận, bởi vì Dực Di đại sư có thương tích trong người cần tĩnh dưỡng, cho nên gửi tiểu nha đầu này cho nàng, nhờ nàng chăm sóc một thời gian. Du Thanh Vi tự nhiên vui vẻ tiếp nhận. Sau đó nàng đột nhiên nghe thấy Lộ Vô Quy nói câu "Quỷ mới chết không cần nói chuyện với tôi", kinh ngạc quay qua nhìn Thập Tửu, thầm nói trong lòng: "Thời đại này quỷ đều làm sao vậy trời? Một đám ban ngày ban mặt giống như người sống ra ngoài nhảy nhót a." Bất quá nàng ấy là đồ đệ giỏi của Dực Di đại sư, hẳn là không yếu. Nhưng mà đồ đệ của Dực Di đại sư sao còn trẻ như vậy mà đã chết rồi, vẫn là vừa mới chết nữa. Mới chết?! Du Thanh Vi mơ hồ nhớ tới đợt hành động lần trước ở Quỷ Thị, Dực Di đại sư có dắt theo đệ tử của ông, sau đó ông bị trọng thương được ba người quỷ đạo cõng về, còn đồ đệ kia của ông... không nghe thấy ai nhắc tới nữa. Du Thanh Vi tức khắc hiểu ra. Thập Tửu hẳn là chết ở Quỷ Thị. Dực Di đại sư Phật pháp cao thâm, không biết đã dùng biện pháp gì để tụ lại hồn phách của cô bé, sau lại dùng bí pháp của Phật môn khiến cho cô bé có thể không sợ ánh sáng mặt trời hiện thân vào ban ngày.
Bây giờ nàng mới hiểu rõ. Dực Di đại sư nào có phải vì bận dưỡng thương mà gửi Thập Tửu cho nàng chăm sóc, đây là do không có kinh nghiệm dưỡng quỷ nên muốn cho Thập Tửu đi theo Lộ Vô Quy chỉ Đại Quỷ Yêu này học hỏi chút kinh nghiệm bản lĩnh đây mà!
Nàng đột nhiên cảm thấy Lộ Vô Quy có thể mở một Quỷ Đạo thu nhận đồ đệ nha, sinh ý này tuyệt đối ăn nên làm ra.
Vì thế, Du Thanh Vi cầm hai phong thư mà Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư cho nàng, mang theo hai em gái tuổi xấp xỉ nhau, một em là Đại Quỷ Yêu, một em là quỷ vừa mới chết nhưng ban ngày ban mặt vẫn dám ra ngoài nhảy nhót, yên lặng đi về nhà.
Du Thanh Vi lại không giống lão, nhà nàng đế mỏng, không chịu nổi bất luận cái gì nguy hiểm, Hiệp Hội tuy không đối phó được Bạch Thái Hoán nhưng thu thập nàng thì rất dễ dàng. Đến lúc đó chỉ cần tùy tiện tìm cái cớ lấy nàng khai đao giết gà dọa khỉ, nàng muốn khóc cũng không có chỗ ngồi khóc.
Nói lui thì dễ dàng, nhưng muốn như thế nào lui để đám người trong Hiệp Hội không làm khó dễ mới khó.
Du Thanh Vi không có vội vã lập tức viết đơn xin từ chức, mà ở sáng sớm tinh mơ hôm sau nàng dắt Lộ Vô Quy ra cửa đi dâng hương.
Nơi nàng đến dâng hương là một tòa đạo quan tên Thượng Thanh Cung. Tiền viện của đạo quan là nơi tiếp đãi du khách và khách hành hương, hậu viện là nơi để đạo sĩ trong đạo quan thanh tu và sinh hoạt hằng ngày.
Du Thanh Vi lo lắng bị đám người Quý Lưu Quân đến chặn cửa nên đi rất sớm. Giao thông buổi sáng khá tốt, thời điểm nàng đến Thượng Thanh Cung thì cổng lớn của nơi này vẫn chưa mở.
Theo ngành du lịch phát triển, đạo quan chùa miếu cũng theo đó phát triển thành điểm du lịch. Trước cửa Thượng Thanh Cung treo một tấm bảng viết rõ thời gian mở và đóng cửa: 9:00 – 17:00
Sau khi đỗ xe xong, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đứng ở ngoài cửa đợi một lát thì thấy có đạo sĩ giữ cửa đi ra mở cổng lớn, chỗ bán vé vào cổng cũng có người đến trực.
Các nàng mua hai vé vào cổng rồi đi vào, quyên ít tiền nhang điền thỉnh ba nén nhang. Nàng đốt ba nén nhang kia lên rồi mới dẫn Lộ Vô Quy đi về hướng Tam Thanh Điện.
Trước khi bước vào bên trong Tam Thanh Điện, nàng cố ý sửa sang lại pháp y cho Lộ Vô Quy, kiểm tra Li Long bát quái bàn và viên ngọc Thái Cực âm dương bên trong bát quái, nàng nói: "Nếu em cảm thấy có trở ngại thì đứng ở ngoài cửa điện chờ chị, chị vào dâng hương cho Tam Thanh tổ sư gia xong sẽ ra ngay. Còn nếu em không có trở ngại gì thì vào dâng hương cùng chị, nơi này đầy trời tiên gia, chúng ta dâng hương nhiều một chút cũng tốt."
Lộ Vô Quy nói: "Không sao đâu à." Cô quay đầu nhìn ba cây nhang cắm trong lư hương ở trong điện, hỏi: "Du Thanh Vi, hiện tại chị không dâng hương cho em sao?"
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy một cái, trêu ghẹo cô: "Ai nha, chị quên mất, hay để chị đi ra ngoài thỉnh thêm ba cây nhang cho em nha?"
Lộ Vô Quy chạy nhanh nói: "Không cần không cần, dâng hương phải tâm thành mới linh nghiệm. Lúc trước ở văn phòng, mỗi lần em đốt nhang đều niệm trong đầu là 'một trăm tệ của tôi, đừng có mà trừ của tôi nha'."
Du Thanh Vi tức khắc cạn lời. Nàng bước vào trong điện, trước tiên bái Tam Thanh, bái xong mới nhìn thấy Lộ Vô Quy đang ngẩng đầu giương mắt nhìn tượng Tam Thanh ở trên đài.
Thông thường mà nói, chùa miếu nhiều thần quái, có một ít nơi hương khói vắng vẻ còn chiêu đến quỷ tà chiếm cứ. Nhưng mà nơi này là chỗ của Đạo gia chính thống hương khói tràn đầy, có một cỗ cương chính chi khí, quỷ tà khó xâm.
Du Thanh Vi phát hiện Lộ Vô Quy đứng ở Tam Thanh Điện nhưng không có nửa điểm không khỏe, em ấy chỉ là giương mắt tò mò mà nhìn tượng Tam Thanh tổ sư gia, không có cung kính cũng không có sợ hãi, ánh mắt kia giống như đang xem cụ ông nhà bên.
Du Thanh Vi đối với Càn Khôn Thai được thiên địa sinh dưỡng ra tới nay đã biến thành Quỷ Yêu kia không khỏi nhìn nhiều vài lần. Tuy nói nàng hiểu biết rành mạch về thân thế của Lộ Vô Quy, nhưng vẫn cảm thấy Lộ Vô Quy cùng với tầm thường quỷ linh yêu vật không giống nhau. Phần không giống kia không chỉ đơn thuần là việc Lộ Vô Quy tu đạo nhang đèn, học bản lĩnh của Đạo gia, cũng không phải thời gian em ấy tu luyện lâu dài. Nói thực ra, tinh quái hóa hình người cái nào không có mấy trăm năm đạo hạnh đâu? Lúc chùa Bảo An còn chưa xây dựng, Đại Bạch đã là giao xà chi thân, nếu tính số năm đạo hạnh, Đại Bạch hẳn là còn cao hơn Lộ Vô Quy. Nhưng nàng lại mơ hồ phát hiện, nếu không bàn tới phần tình cảm tiểu đồng bọn giữa Đại Bạch và Lộ Vô Quy, thì Đại Bạch có vẻ khá sợ em ấy.
Giống như hiện tại, nếu như là Quỷ Yêu tinh quái tầm thường, cho dù đã hóa thành hình người đi vào trong điện, nhìn thấy tượng Tam Thanh tổ sư gia kia hơn phân nửa liền dập đầu quỳ xuống. Lộ Vô Quy lại không như vậy, em ấy chỉ ngưỡng khuôn mặt nhỏ lên nhìn, mặt đầy bình tĩnh, không có kính sợ cũng không có sợ hãi.
Du Thanh Vi không biết do Lộ Vô Quy là nghé con mới sinh không sợ cọp hay là nguyên nhân khác.
Tiền viện của Thượng Thanh Cung nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai người các nàng cước trình tương đối mau, đi khoảng một tiếng đã dạo xong rồi.
Du Thanh Vi thấy cũng gần giữa trưa, lúc này mới dẫn Lộ Vô Quy đi về phía hậu viện.
Sau khi vòng đến hậu viện, các nàng nhìn thấy một dãy tường viện và một cánh cổng lớn không bắt mắt cho lắm. Bên cạnh cổng treo một tấm bảng: Du khách dừng bước.
Du Thanh bước lên bậc tam cấp, nhẹ nhàng gõ vào cánh cổng kia.
Không bao lâu sau, một đạo sĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi mở cổng ra, hắn làm một cái vái chào kiểu Đạo gia rồi hỏi: "Xin hỏi có việc gì sao?"
Du Thanh Vi đáp lễ lại, nói: "Thỉnh cầu thông báo, Du Thanh Vi và Lộ Vô Quy đến bái phỏng Cẩm Trần đạo trưởng."
Đạo sĩ kia cẩn thận đánh giá hai nàng, nói: "Xin chờ một lát." rồi đóng cửa lại đi vào trong. Ước chừng hơn mười phút sau, một đạo sĩ khác ra tới mời hai nàng vào.
Tiền viện được sửa chữa đến phá lệ ngăn nắp khí phái, hậu viện lại không như vậy. Chỉ cách một dãy tường viện và một cánh cổng, tiền viện và hậu viện lại giống như được chia tách thành bất đồng đạo quan, bất đồng thế giới.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cành lá của cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi, tạo ra ánh sáng loang lổ sái lạc trên mặt đất, phòng ở được làm từ loại gỗ xưa cũ thấp thoáng trong bóng râm của cổ thụ, thềm đá được xây đắp chỉnh tề, trên phiến đá che kín rêu xanh, nơi nơi đều lộ ra hơi thở của năm tháng tĩnh lặng.
Đạo quanh phi thường thanh tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Ở xa xa, Du Thanh Vi nhìn thấy có đạo sĩ đang luyện công ở bãi đất trống từ thềm đá đi xuống.
Hai nàng được mời vào phòng khách, có đạo sĩ đem trà đưa đến.
Không tới vài phút, một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trên mặt che kín nếp nhăn, mặc một bộ đạo bào cũ kỹ chậm rãi đi đến.
Du Thanh Vi thấy ông ấy đến liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
Lộ Vô Quy ngồi xếp bằng trên ghế bưng trà ngửi ngửi, cô thấy lão đạo sĩ bước vào liền nhìn ông rồi hô thanh: "Cẩm Trần lão đạo hảo." sau đó tiếp tục pha trà. Cô nói thầm trong bụng: "Du kẻ lừa đảo, nói đi dâng hương, thì ra là đi đến đây tìm Cẩm Trần lão đạo chơi." Cô giương mắt nhìn Cẩm Trần đạo trưởng, thấy thương thế của ông ấy có vẻ đã tốt hơn nhiều, tuy râu tóc đều bạc trắng, cả người thoạt nhìn cũng phải hơn 90 tuổi, nhưng khi đứng lưng đặc biệt thẳng, đôi mắt tuy không sáng như sao nhưng mơ hồ có rạng rỡ thần quang, giống như đốt một trản đèn trong đó. Hô hấp của ông lâu dài vững vàng, bộ đạo bào cũ kỹ mặc trên người giống như không gió tự bay.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy tay bưng trà nhưng mắt không ngừng lấm lét trộm ngắm Cẩm Trần đạo trưởng, không khỏi liếc em ấy một cái. Cũng may Lộ Vô Quy tuy thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng thực tế đã sống lâu hơn Cẩm Trần đạo trưởng không biết bao nhiêu năm mà nói, em ấy có một thân bản lĩnh nhưng lại không thông sự đời, điểm này thất lễ cũng không quá làm người để tâm.
Cẩm Trần đạo trưởng mời Du Thanh Vi ngồi, tràn đầy hòa khí chào hỏi Lộ Vô Quy, lại cảm ơn lần trước cô ra tay tương trợ. Bởi vì được Lộ Vô Quy tặng long lươn, ông ấy xem như trong họa được phúc.
Du Thanh Vi vấn an Cẩm Trần đạo trưởng xong, nói rõ ý đồ hôm nay đến thăm. Cẩm Trần đạo trưởng sống đến từng tuổi này, trải qua sóng to gió lớn vô số, Du Thanh Vi không dám ở trước mặt ông khoe khoang lừa dối, đem tình huống mà nàng gặp phải trước mắt nói hết cho Cẩm Trần đạo trưởng nghe. Nàng thẳng thắn bày tỏ: "Cháu không muốn vì một chức vụ Phó hội trưởng mà bị kéo vào cuộc tranh đoạt của Hiệp Hội, không muốn đặt người nhà và thân hữu vào hoàn cảnh nguy hiểm. Học được bản lĩnh của nghề này, ăn chén cơm của nghề này, nếu đối đầu với yêu tà quỷ vật gây hại một phương thì có chết cháu cũng không oán. Nhưng nếu chỉ vì một cái chức vị, một chút lợi ích mà bỏ mạng thì đúng là mất nhiều hơn được. Cháu nghĩ, cho dù cháu từ bỏ chức vị Phó hội trưởng nhưng chỉ cần cháu còn có thực lực thì vẫn sẽ bị cuốn vào mấy cuộc tranh đấu này, chỉ có hoàn toàn rời khỏi Hiệp Hội thì mới có thể tránh đi trận phân tranh kia. Nhưng mà phía trước Bạch lão tiên sinh rút lui xảy ra chuyện, cháu lo lắng sau khi cháu rút lui sẽ có người vì vậy mà làm khó dễ. Tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể mặt dày đến xin ngài giúp đỡ."
Cẩm Trần đạo trưởng minh bạch ý tứ của Du Thanh Vi là muốn nhờ ông làm người bảo đảm. Ông đang tính nói thì liếc mắt thấy Lộ Vô Quy bên cạnh có điểm khác thường, không khỏi quay qua nhìn Lộ Vô Quy, sau đó thấy chỉ Đại Quỷ Yêu này cư nhiên đầu tóc đều dựng hết cả lên.
Lộ Vô Quy nghe Du Thanh Vi nói những lời này liền ngây ngẩn cả người. Cô biết đám người ở Hiệp Hội kia cảm thấy cô ngốc cô khờ, lại khi dễ Du Thanh Vi trẻ tuổi, muốn đào hố cho các cô nhảy, nhưng cô không nghĩ tình cảnh của Du Thanh Vi sẽ gian nan đến mức muốn tìm Cẩm Trần đạo trưởng cầu cứu. Cô không biết vì cái gì, nhưng nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Du Thanh Vi hướng Cẩm Trần đạo trưởng cầu cứu, trong lòng cô liền nghẹn muốn chết, còn có điểm tức giận.
Cẩm Trần đạo trưởng hỏi: "Tiểu Lộ đại sư đây là làm sao vậy?"
Du Thanh Vi vội vàng vuốt lại đầu tóc đang dựng thẳng đứng của Lộ Vô Quy, xoa xoa đầu an ủi em ấy. Nàng phát hiện gần đây Lộ Vô Quy càng ngày càng thường xuyên dựng tóc. Đang bàn chính sự, Lộ Vô Quy tự nhiên dựng tóc cái gì nhỉ?
Lộ Vô Quy ấn đầu tóc đang dựng thẳng của mình cho nó nằm xuống, nói: "Tức giận."
Cẩm Trần đạo trưởng cười nói: "Đã nhìn ra." Ông hỏi: "Vì sao lại tức giận?"
Lộ Vô Quy nói: "Bọn họ khi dễ Du Thanh Vi, còn khi dễ cháu khờ." Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Cháu nghĩ là bọn họ cảm thấy chúng cháu dễ khi dễ." Cô nhìn về phía Du Thanh Vi, nói: "Du Thanh Vi, chị không cần cầu xin Cẩm Trần lão đạo. Chị chỉ cần cùng em nói là được rồi."
Du Thanh Vi ngơ ngác chớp chớp mắt. Nàng nghĩ thầm: "Tình huống của nhà chúng ta như thế nào em còn không rõ ràng sao? Em thiếu chút thua tiền cả chính mình, chẳng lẽ em còn nghĩ tự mình xuất đầu hay sao a?"
Lộ Vô Quy nói: "Ánh mắt của chị như vậy là sao nha! Em nói cho chị nghe, mọi việc có nhân tất có quả, còn có gậy ông đập lưng ông nữa! Liền từ tu quỷ đạo tới nói, bọn họ muốn hại chúng ta, em liền đánh chết bọn họ, đây là nhân quả báo ứng. Chị xem, cũng sắp hết tháng 6 rồi, chúng ta cứ việc trốn đi, đợi đến 14 tháng 7 quỷ môn quan mở ra, thừa dịp này có nhiều quỷ liền ngự quỷ đem bọn họ giết cho không còn một mảnh giáp."
Trước kia Cẩm Trần đạo trưởng thật đúng là không nhìn ra Tiểu Lộ đại sư chỉ Đại Quỷ Yêu này có tiềm chất biến thành lệ quỷ. Nhưng mà cũng không khó lý giải. Đối với quỷ mà nói, thiện ác chỉ là nhất niệm chi gian, thậm chí có nhất thời bị chọc giận mà hóa thành ác quỷ. Ông nói: "Tiểu Lộ đại sư, cháu ở nhân gian tu hành, ngự quỷ chi thuật tốt nhất vẫn nên ít dùng lại cho thỏa đáng. Cháu và quỷ ở Âm Phủ đi càng gần, sẽ càng ngày càng xa người sống ở dương gian."
Lộ Vô Quy cảm thấy Cẩm Trần đạo trưởng nói có điểm không đúng, nhưng cô suy nghĩ một hồi vẫn không biết không đúng chỗ nào. Cô cau mày, mắt lé nhìn Cẩm Trần đạo trưởng.
Cẩm Trần đạo trưởng nhìn Du Thanh Vi, nói: "Sát khí trên người Tiểu Lộ đại sư tựa hồ không nhẹ."
Du Thanh Vi đáp: "Em ấy từng hai lần chịu khổ đột tử, với lại chém yêu trừ tà vô số kể." Người bị đột tử, tất sinh sát khí. Mà chém giết nhiều yêu tà quỷ vật, sát khí trên người càng không thể nhẹ được. Sát khí càng nặng, khả năng sinh ra lệ khí càng lớn. Lộ Vô Quy muốn thừa dịp quỷ môn quan mở ra ngự quỷ đi diệt môn nhà khác, đây không phải là nói chuyện giật gân chơi chơi, mà là em ấy thật sự có thực lực làm như vậy. Nhưng nếu làm ra việc này, Lộ Vô Quy sẽ khó dung hậu thế. Du Thanh Vi lo lắng nhìn Lộ Vô Quy, sau đó nói với Cẩm Trần đạo trưởng: "Cháu sẽ chú ý em ấy. Nhiều năm qua, tiểu muộn ngốc chưa từng làm việc ác."
Cẩm Trần đạo trưởng gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi." Ông đổi giọng, ôn hòa nói: "Chờ lát nữa ông viết phong thư, cháu đem đến giao cho Yến hội trưởng. Nếu cháu gặp nạn, cứ việc đến tìm Thanh Sơn."
Du Thanh Vi đứng dậy, cảm kích nói lời cảm ơn Cẩm Trần đạo trưởng.
Cẩm Trần đạo trưởng lại tha thiết mà dặn dò một câu, tuy rằng Du Thanh Vi rời khỏi Hiệp Hội nhưng vẫn là người học đạo, ông hi vọng nàng vẫn có thể tiếp tục giữ thái bình cho một phương.
Du Thanh Vi tỏ vẻ tuy rằng nàng người yếu lực nhược, nhưng nếu Hiệp Hội không ngại, nàng vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ địa giới mà lúc trước nhà nàng được phân chia, tuyệt đối không để cho đám Khôi Tử Tuyển bước vào phạm vi nhà nàng quản lý.
Cẩm Trần đạo trưởng gật đầu, sau đó kêu người đi lấy giấy bút, viết một lá thư rồi niêm phong đưa cho Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói lời cảm tạ, ánh mắt nàng xoay chuyển, sau đó yếu ớt hỏi: "Cẩm Trần đạo trưởng, Dực Di vẫn còn ở đây chứ ạ?"
Cẩm Trần đạo trưởng sao có thể không nhìn ra tiểu tâm tư này của Du Thanh Vi, nhưng ông cũng hiểu cho tình cảnh của nàng nên lập tức đáp: "Hai ngày nay Dực Di đại sư đã có thể xuống giường đi lại, vẫn có sức lực để cầm bút viết một phong thư." Ông nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Du Thanh Vi vui mừng khôn xiết, ý cười doanh doanh khom lưng hành lễ với Cẩm Trần đạo trưởng. Nàng chờ Cẩm Trần đạo trưởng đi xa mới bắt đầu huấn Lộ Vô Quy. Ngón tay mảnh khảnh của nàng nhéo lên tai Lộ Vô Quy, nói: "Lá gan của em cũng đủ phì ha, dám làm trò trước mặt Cẩm Trần đạo trưởng nói muốn dùng ngự quỷ thuật đi diệt môn nhà khác." Nàng vốn dĩ muốn nắm tai Lộ Vô Quy mà nhéo nhưng lại không nỡ, chỉ nhéo nhẹ nhẹ hai cái, sau đó căm giận buông tay ra. Nàng giơ giơ quạt xếp muốn đánh Lộ Vô Quy, sực nhớ tới quạt này chuyên dùng để đánh quỷ, vừa giơ lên lại phải hạ xuống, nàng tức giận liếc Lộ Vô Quy một cái rồi thở dài, nói: "Có một số việc, em nên kiêng dè một chút."
Ước chừng qua hơn mười phút, một nha đầu chừng mười sáu mười bảy tuổi tung tăng nhảy nhót vào cửa. Nàng nhìn nhìn Du Thanh Vi, lại nhìn nhìn Lộ Vô Quy, đem hai phong thư đang cầm trên tay đưa cho Du Thanh Vi rồi nói: "Sư phụ của em nói, một phong thư là cho chị, một phong thư là để chị đưa cho Yến hội trưởng." Nàng ta nói xong, nhảy đến bên người Lộ Vô Quy, hỏi: "Chị rất lợi hại sao?"
Lộ Vô Quy liếc mắt một cái, nhìn ra nha đầu này không phải người. Trên người nàng tuy có Phật pháp kim quang bao phủ nhưng thân ảnh vẫn mờ nhạt có điểm trong suốt, hơn nữa lấy nhãn lực duyệt qua vô số người của cô, cô liếc mắt là có thể khẳng định nha đầu này còn chưa qua thất thất (bốn mươi chín ngày). Cô vung lên tay nhỏ, nói: "Quỷ mới chết không cần nói chuyện với tôi."
Du Thanh Vi nhanh chóng xem xong thư trong tay, nàng biết đây là Thập Tửu, tục gia đệ tử mà Dực Di đại sư thu nhận, bởi vì Dực Di đại sư có thương tích trong người cần tĩnh dưỡng, cho nên gửi tiểu nha đầu này cho nàng, nhờ nàng chăm sóc một thời gian. Du Thanh Vi tự nhiên vui vẻ tiếp nhận. Sau đó nàng đột nhiên nghe thấy Lộ Vô Quy nói câu "Quỷ mới chết không cần nói chuyện với tôi", kinh ngạc quay qua nhìn Thập Tửu, thầm nói trong lòng: "Thời đại này quỷ đều làm sao vậy trời? Một đám ban ngày ban mặt giống như người sống ra ngoài nhảy nhót a." Bất quá nàng ấy là đồ đệ giỏi của Dực Di đại sư, hẳn là không yếu. Nhưng mà đồ đệ của Dực Di đại sư sao còn trẻ như vậy mà đã chết rồi, vẫn là vừa mới chết nữa. Mới chết?! Du Thanh Vi mơ hồ nhớ tới đợt hành động lần trước ở Quỷ Thị, Dực Di đại sư có dắt theo đệ tử của ông, sau đó ông bị trọng thương được ba người quỷ đạo cõng về, còn đồ đệ kia của ông... không nghe thấy ai nhắc tới nữa. Du Thanh Vi tức khắc hiểu ra. Thập Tửu hẳn là chết ở Quỷ Thị. Dực Di đại sư Phật pháp cao thâm, không biết đã dùng biện pháp gì để tụ lại hồn phách của cô bé, sau lại dùng bí pháp của Phật môn khiến cho cô bé có thể không sợ ánh sáng mặt trời hiện thân vào ban ngày.
Bây giờ nàng mới hiểu rõ. Dực Di đại sư nào có phải vì bận dưỡng thương mà gửi Thập Tửu cho nàng chăm sóc, đây là do không có kinh nghiệm dưỡng quỷ nên muốn cho Thập Tửu đi theo Lộ Vô Quy chỉ Đại Quỷ Yêu này học hỏi chút kinh nghiệm bản lĩnh đây mà!
Nàng đột nhiên cảm thấy Lộ Vô Quy có thể mở một Quỷ Đạo thu nhận đồ đệ nha, sinh ý này tuyệt đối ăn nên làm ra.
Vì thế, Du Thanh Vi cầm hai phong thư mà Cẩm Trần đạo trưởng và Dực Di đại sư cho nàng, mang theo hai em gái tuổi xấp xỉ nhau, một em là Đại Quỷ Yêu, một em là quỷ vừa mới chết nhưng ban ngày ban mặt vẫn dám ra ngoài nhảy nhót, yên lặng đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.