Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 604: Bệnh Nặng

Đại Quả Lạp

16/05/2024

Lạc Dạ Thần ban đầu còn muốn đem Bộ Sênh Yên đặt ở dưới thân hảo hảo mà thu thập một phen, để cho nàng biết ai mới là nhất gia chi chủ trong cái nhà này.

Đáng tiếc là có ý tưởng nhưng chưa thực hành.

Hắn bị Bộ Sênh Yên đè lên hôn rất lâu, bị hôn đến đầu váng mắt hoa, trong thân thể nóng vọt lên.

Bây giờ đừng nói xoay người làm chủ, hắn ngay cả mình họ gì đều quên.

Ngay lúc hai người ôm nhau khó bỏ khó phân, cửa phòng bỗng nhiên bị người gõ vang.

Tiếng la của quản gia xuyên qua cửa phòng truyền vào.

“Vương gia, Vương phi!”

Bộ Sênh Yên thoáng lui về sau chút, đôi mắt đẹp hàm chứa hơi nước, môi đỏ hiện ra ánh sáng hồng nhuận lộng lẫy, giống như là anh đào chín, kiều diễm ướt át, vạt áo đã trượt xuống đến chỗ cùi chỏ, lộ ra mảng lớn da thịt trơn bóng tuyết trắng.

Lạc Dạ Thần nhìn dáng vẻ dụ người của nàng, không tự chủ được nuốt nước miếng, hầu kết lên xuống nhấp nhô, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Tiếng đập cửa đáng chết kia vẫn còn tiếp tục.

Mắt thấy tên đã trên dây, lại bị ép xuống, phải ấn nút tạm ngừng, Lạc Dạ Thần giận không có chỗ phát tiết.

Hắn một tay chống trên chăn đệm, chống lên nửa người trên, hướng bên ngoài quát.

“Làm gì? Có chuyện gì không thể chờ ngày mai lại nói sao?!”

Cũng không nhìn một chút bây giờ là lúc nào.

Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của hắn, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!

Cũng dám đến quấy rầy hắn? Thực sự là thích ăn đòn!

Phía ngoài quản gia hiển nhiên là lo lắng, không để ý tới sẽ bị vương gia trách cứ, lớn gan tiếp tục hô.

“Vương gia, trong cung xảy ra chuyện lớn!”

Lạc Dạ Thần vẫn rất phiền, chuyện lớn có thể so với chuyện nhân sinh đại sự của hắn quan trọng hơn không?!

Bộ Sênh Yên buông hắn ra, thuận tay đem vạt áo trượt xuống kéo lên.

“Ta đi mở cửa hỏi một chút là chuyện gì xảy ra? Vạn nhất thật có chuyện gì, chúng ta cũng sớm có thể chuẩn bị tốt.”

Lạc Dạ Thần ngồi bên trên chăn đệm, trên mặt sáng loáng viết ba chữ to.

Không cao hứng!

Bộ Sênh Yên vòng qua bình phong, kéo cửa phòng ra.

“Chuyện gì xảy ra?”

Quản gia chắp tay chào, vội vàng nói: “Khởi bẩm Vương phi, vừa rồi trong cung có người đến, nói là Hoàng thượng bỗng nhiên thổ huyết, để vương gia lập tức tiến cung.”

Bộ Sênh Yên biến sắc.

“Đang êm đẹp, tại sao đột ngột thổ huyết?”

Quản gia: “Ta cũng không biết, người của thái y viện đều bị kêu đến, bây giờ đang vội vã vào cung, xem ra Hoàng thượng thật sự bệnh cũng không nhẹ.”



Nếu Hoàng đế thật sự bệnh nặng, Anh Vương xem như hoàng trưởng tử, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, đều phải có mặt.

Lúc này Lạc Dạ Thần bước nhanh từ sau tấm bình phong đi tới.

“Phụ hoàng thật sự bệnh nặng?”

Quản gia hướng hắn chắp tay: “Khởi bẩm vương gia, người trong cung đều đã tới, chắc chắn không phải giả vờ.”

Bộ Sênh Yên hỏi: “Là ai tới thông báo? Ngươi nhận ra hắn không?”

Quản gia thành thật trả lời: “Là người của Dao Hoa cung, trước đó hắn đã từng phụng mệnh Huệ Phi đến vương phủ đưa tin tức cho chúng ta.”

Nếu là người của Huệ Phi, vậy chắc là tin được.

Bộ Sênh Yên quay đầu nhìn Lạc Dạ Thần, nhỏ giọng nói.

“Nhanh lên thu thập một chút, chúng ta liền tiến cung.”

Lạc Dạ Thần khó có được một lần quan tâm người khác.

“Ngươi bận rộn suốt một ngày, còn chưa ăn cái gì, bây giờ chắc chắn vừa mệt vừa đói, chi bằng ngươi ở trong vương phủ nghỉ ngơi, một mình ta đi là được rồi.”

Bộ Sênh Yên: “Ngươi đi một mình ta không yên tâm.”

Lạc Dạ Thần thấy nàng thái độ kiên quyết, đành phải để nàng đi cùng.

Hai người thay đổi quần áo cực nhanh, những châu báu đồ trang sức kia cũng bị tháo ra, chỉ để lại mấy món trang sức đại biểu thân phận.

Bọn hắn ngồi xe ngựa chạy tới hoàng cung.

Lúc này bóng đêm càng sâu, nhưng cách giờ Tý cấm đi lại ban đêm vẫn còn xa.

Trên đường vẫn còn tốp năm tốp ba người đi đường.

Cửa ra vào khách sạn quán rượu đã treo đèn lồng, ánh đèn lấp lánh trong màn đêm, giống như sao lốm đốm đầy trời.

Xe ngựa Anh Vương Phủ có treo đèn lồng, ở trong màn đêm phi nhanh như bay.

Lạc Dạ Thần nóng ruột, xốc rèm cửa sổ xe lên, để gió đêm thanh mát thổi vào.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy hoàng cung ngày càng gần.

Nó giống như là cự thú trong đêm tối ngủ đông.

Mà cửa cung từ từ mở ra, giống như là cự thú đang mở miệng đầy máu ra.

Lạc Dạ Thần bỗng nhiên không khỏi vì thế mà cảm giác kinh hoàng.

Hắn không tự chủ được nhíu mày lại, tay đè lên ngực của mình.

Bộ Sênh Yên hỏi: “Ngươi sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Lạc Dạ Thần hít sâu một hơi, cảm giác hoảng hốt vừa rồi đã biến mất không thấy.

Hắn lắc đầu: “Không có gì, có thể là ảo giác của ta thôi.”

......



Tiêu Hề Hề đêm nay ngủ rất sớm.

Nhưng mà nàng ngủ không an ổn chút nào.

Nàng mơ mình trở về hoàng cung.

Trong cung một người sống đều không có, khắp nơi đều là dính máu tươi, liền gió thổi tới trên mặt, đều mang mùi máu tanh khiến cho người buồn nôn .

Bỗng nhiên có một mũi tên xé gió bay tới, cực nhanh phóng tới hướng nàng!

Nàng cứng người tại chỗ không nhúc nhích được.

Trong nháy mắt mũi tên liền bay đến trước mặt của nàng, cách ngực của nàng chỉ còn lại khoảng cách một tấc.

Con ngươi của nàng kịch liệt rung động, tim đập cùng hô hấp đồng thời ngừng lại.

Cả người bỗng nhiên từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.

Tiêu Hề Hề thẳng tắp nằm ở trên giường, ngơ ngác nhìn xà nhà, thật lâu mới từ trong cơn ác mộng lấy lại tinh thần.

Quay đầu nhìn lại, đã không thấy Thái tử, vốn nên ngủ ở bên người.

Ác mộng vừa mới rồi quá dọa người, Tiêu Hề Hề tạm thời không còn buồn ngủ.

Nàng vén chăn lên đi xuống giường, dự định ra bên ngoài hít thở không khí, thuận tiện xem Thái tử đã đi đâu.

Kết quả vừa đẩy cửa ra, liền gặp được ba người đứng trong nội viện, theo thứ tự là Thái tử, Triệu Hiền, cùng với Bùi Thiên Nghi.

3 người dường như là đang thương lượng chuyện quan trọng gì, âm thanh rất nhỏ, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Nghe được tiếng mở cửa, tiếng nói chuyện của bọn họ lập tức dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề sửng sốt một chút: “Ta chỉ là đi ra ngoài đi dạo chút, các ngươi tiếp tục nói chuyện của các ngươi.”

Nàng vừa chuẩn bị rút chân về.

Lạc Thanh Hàn: “Vừa vặn ta cũng định đi gọi nàng, thì nàng đã tỉnh, thu thập một chút đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

Tiêu Hề Hề mặt mờ mịt: “Tại sao muốn rời khỏi?”

Lạc Thanh Hàn hỏi lại: “Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ thích nơi này? Chuẩn bị ở đây sống hết đời?”

“Ta không phải là ý tứ này, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, hơn nửa đêm bỗng nhiên muốn đi, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?”

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt trả lời: “ân, trong cung đã xảy ra chuyện.”

Tiêu Hề Hề không hiểu, nhớ tới mình vừa rồi gặp ác mộng, trong lòng ẩn ẩn bất an, vội vàng truy vấn.

“Trong cung thế nào?”

Lạc Thanh Hàn: “Vừa rồi ta nhận được tin tức, phụ hoàng bệnh nặng thổ huyết, trong cung nhất định sẽ có một phen biến động. Nếu chúng ta một mực đợi ở chỗ này, sẽ trở thành bia ngắm của người khác, thừa dịp bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, chúng ta đi nhanh lên.”

Tiêu Hề Hề: “Thường công công cùng Bảo Cầm làm sao bây giờ? Bọn hắn còn ở trong cung, có thể gặp nguy hiểm hay không?”

“Ta đã cho người truyền tin cho bọn hắn, để bọn hắn mau chóng trốn đi, Ngọc Lân Vệ ở lại trong cung cũng sẽ hỗ trợ bảo vệ bọn hắn. Bọn hắn chỉ là Cung Nữ Thái giám thông thường mà thôi, không liên quan tới đại cục, chỉ cần không xuất hiện, hẳn là không có nguy hiểm gì.”

Tiêu Hề Hề lúc này mới yên lòng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook