Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 507: Chân Ta Hơi Đau
Đại Quả Lạp
12/05/2024
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Người muốn kế thừa tín niệm của Thái tổ Hoàng đế, lần nữa tạo nên một thời đại mới."
Lạc Thanh Hàn nghe vậy đột nhiên bật cười.
Đôi mắt đen láy của hắn tức thì trở nên chói mắt.
Hắn giơ tay bắt lấy gáy của Tiêu Hề Hề, cúi đầu áp trán vào trán nàng, trong giọng nói có niềm vui khó tả.
"Quả nhiên chỉ có nàng hiểu ta nhất."
Điều may mắn nhất trên đời là có một người thấu hiểu, hết lòng ủng hộ.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời.
Dù tất cả mọi người phản đối hắn, cũng không sao.
Hắn còn có Tiêu Hề Hề.
Cất kỹ bảo kiếm, cả hai lên giường nằm nghỉ.
Tiêu Hề Hề vô tình chạm vào đầu gối của hắn.
Hắn tức thì cau mày.
Tiêu Hề Hề vội hỏi "Người sao vậy?"
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn nói không sao, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lời đến bên môi lại thay đổi.
"Chân ta hơi đau."
Tiêu Hề Hề nhanh chóng ngồi dậy, vén ống quần của hắn lên, dưới ánh nến lờ mờ, nàng thấy trên đầu gối và chân hắn có một mảng vết bầm lớn, sắc mặt liền thay đổi.
"Sao người lại bị thương thế này?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Vừa rồi ta đi tìm phụ hoàng bàn vài chuyện, nảy sinh chút mâu thuẫn, cho nên ta quỳ hai canh giờ!"
Tiêu Hề Hề hít một hơi khí lạnh.
Hai canh giờ là bốn tiếng!
Hắn lại quỳ suốt bốn tiếng!
Quỳ lâu như vậy, khó trách trên chân có những vết bầm đáng sợ như vậy.
Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường, mở hộp thuốc, lấy dầu thuốc bên trong.
Lạc Thanh Hàn giống như không có chuyện gì, bình tĩnh nói "Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ hơi đau một chút, ngủ một giấc sẽ hết."
Tiêu Hề Hề vừa đổ dầu thuốc vào tay, vừa trách nói.
"Vết bầm lớn như vậy, sao có thể không sao? Dù người là Thái tử, thân thể cũng bằng xương bằng thịt, người như vậy, ta nhìn thôi cũng thấy đau."
Nàng xoa dầu thuốc nóng lên, đặt lên chân Lạc Thanh Hàn, vừa xoa vừa xoa bóp thật mạnh.
Lạc Thanh Hàn cau mày, cảm thấy đau đớn rõ ràng.
Tiêu Hề Hề an ủi "Ta biết là rất đau, nhưng hết cách rồi, bắt buộc phải đánh tan máu bầm, như vậy vết thương mới có thể nhanh khỏi. Nếu người thấy đau, có thể kêu lên, kêu lên sẽ không đau."
Lạc Thanh Hàn cau mày nói "Nàng thổi cho ta, ta sẽ không đau nữa."
Hắn vẫn nhớ lúc bị thương ở quận Trần Lưu, dáng vẻ Tiêu Hề Hề thổi cho hắn rất ngốc nghếch đáng yêu.
Tiêu Hề Hề cúi xuống thổi đầu gối của hắn, vừa thổi vừa lẩm bẩm.
"Thổi sẽ không đau nữa, thổi sẽ không đau nữa."
Lạc Thanh Hàn thật sự không thể hiểu được.
Tại sao trên đời lại có thể có người đáng yêu như nàng vậy?!
Hắn không kìm được kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn mãnh liệt.
Tiêu Hề Hề mở to mắt nhìn hắn.
Hai tay nàng dính đầy dầu thuốc, không dám đụng vào hắn, chỉ đành ngồi im mặc hắn công thành đoạt đất.
Một hồi lâu mới tách ra.
Hơi thở Lạc Thanh Hàn hơi hỗn loạn, đôi mắt đen láy dán chặt vào Tiêu Hề Hề, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi đã mong đợi từ lâu, chỉ muốn lập tức ăn sạch.
Tiêu Hề Hề bị nhìn sợ hãi trong lòng.
Nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình, nhắc nhở "Ta còn phải xoa dầu thuốc cho người."
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần.
Hắn lần nữa mở mắt, du͙© vọиɠ trong đôi mắt đen đã cưỡng ép đè nén, chỉ còn lại vực sâu không thấy đáy.
Hắn khàn giọng nói "Đừng chà xát."
Tiêu Hề Hề "Không được, phải đánh hết vết bầm mới được, người không thể vì sợ đau mà không xoa thuốc, giấu bệnh sợ thuốc là không được!"
Lạc Thanh Hàn bất lực.
Hắn sợ đau lúc nào chứ?
Hắn sợ nếu Tiêu Hề Hề còn chạm vào hắn, hắn sẽ nhịn không được mà ăn nàng.
Tiêu Hề Hề hích khuỷu tay, miệng vẫn lẩm bẩm "Người xem người đi, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ta còn thổi cho người nữa, sao người vẫn sợ đau vậy chứ?"
Lạc Thanh Hàn cự tuyệt không được, chỉ đành để nàng tiếp tục xoa dầu thuốc.
Hắn cảm nhận được lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng đang xoa bóp chân mình, cơ bắp không khỏi siết chặt lại, cổ họng thấy khô nóng không giải thích được. Nhưng nhìn vẻ mặt tập trung và nghiêm túc của nàng, hắn lại không nỡ ăn nàng.
Lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra sự chịu đựng ngọt ngào là thế nào.
Thật vất vả mới đợi được Tiêu Hề Hề kết thúc, Lạc Thanh Hàn cảm thấy sau lưng toát ra một lớp mồ hôi.
Mỗi ngày thế này, đúng là chịu khổ.
Tiêu Hề Hề phát hiện chóp mũi của hắn có mồ hôi, còn tưởng hắn đau đến toát mồ hôi.
Nàng biết tật xấu của Thái tử, người này có bệnh sạnh sẽ, trên người có mồ hôi nhất định sẽ ngủ không ngon.
Tiêu Hề Hề sai người mang nước nóng đến, rồi hỏi.
"Ta lau cho người? Hay người tự lau?"
Lạc Thanh Hàn vừa thoát khỏi tra tấn ngọt ngào, sao còn dám để nàng chạm vào hắn nữa?
Hắn khàn giọng nói "Ta tự làm."
Hắn rửa mặt trước, sau đó cởϊ áσ, dùng khăn ướt lau người.
Ban đầu Tiêu Hề Hề không muốn nhìn, nhưng căn phòng chỉ lớn từng đó, nàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trên người Thái tử.
Dáng người của Thái tử rất đẹp, mảnh khảnh cao lớn, cơ bắp cân đối rắn chắc.
Đặc biệt là cơ bụng đẹp đẽ, sau khi dính nước thì sáng bóng, rất hấp dẫn.
Tiêu Hề Hề nhìn cơ bụng, cơ ngực và cuối cùng dừng lại ở cánh tay phải của hắn.
Trên cánh tay hắn có một vết sẹo rõ ràng.
Đó là vết sẹo khi lần trước bị truy sát ở quận Trần Lưu.
Dù hắn còn trẻ, hồi phục rất nhanh, nhưng vết sẹo lớn như vậy vẫn rất khó xóa bỏ hoàn toàn.
Vết sẹo này có lẽ sẽ theo hắn đến hết đời.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm vết sẹo một lúc lâu, không chú ý tới Lạc Thanh Hàn đã ngừng lại.
Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn gọi nàng, nàng mới hồi phục, ánh mắt của nàng vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy cười như có như không của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng đang nhìn gì?"
Nhìn trộm bị bắt quả tang, Tiêu Hề Hề có hơi chột dạ, ngượng ngùng cười nói "Không ... không có gì."
Lạc Thanh Hàn bước đôi chân dài về phía nàng.
Tiêu Hề Hề theo bản năng lùi lại hai bước "Người làm gì?"
Lạc Thanh Hàn đưa khăn ướt trong tay cho nàng "Giúp ta chà lưng."
Tiêu Hề Hề thở ra một hơi "Được nha."
Lạc Thanh Hàn đầy ẩn ý nhìn nàng "Nghe giọng điệu của nàng, hình như hơi thất vọng, lẽ nào nàng còn muốn ta làm gì?"
"Không có, ta thấy chà lưng rất tốt!"
Tiêu Hề Hề vội cầm lấy khăn, vòng ra sau lưng hắn, nghiêm túc đảm nhận công việc chà lưng.
"Người yên tâm, nói về chuyện chà lưng, ta rất là chuyên nghiệp đó!"
Sau khi lau mồ hôi trên người, Lạc Thanh Hàn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn mặc quần áo vào, cùng Tiêu Hề Hề nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tiêu Hề Hề ngủ rất nhanh.
Nhưng Lạc Thanh Hàn chỉ nằm một lúc rồi đứng dậy.
Hắn còn có việc quan trọng cần làm, không thể lãng phí thời gian.
Hắn bước nhẹ ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này trời còn tối, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn nghe vậy đột nhiên bật cười.
Đôi mắt đen láy của hắn tức thì trở nên chói mắt.
Hắn giơ tay bắt lấy gáy của Tiêu Hề Hề, cúi đầu áp trán vào trán nàng, trong giọng nói có niềm vui khó tả.
"Quả nhiên chỉ có nàng hiểu ta nhất."
Điều may mắn nhất trên đời là có một người thấu hiểu, hết lòng ủng hộ.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời.
Dù tất cả mọi người phản đối hắn, cũng không sao.
Hắn còn có Tiêu Hề Hề.
Cất kỹ bảo kiếm, cả hai lên giường nằm nghỉ.
Tiêu Hề Hề vô tình chạm vào đầu gối của hắn.
Hắn tức thì cau mày.
Tiêu Hề Hề vội hỏi "Người sao vậy?"
Vốn Lạc Thanh Hàn muốn nói không sao, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lời đến bên môi lại thay đổi.
"Chân ta hơi đau."
Tiêu Hề Hề nhanh chóng ngồi dậy, vén ống quần của hắn lên, dưới ánh nến lờ mờ, nàng thấy trên đầu gối và chân hắn có một mảng vết bầm lớn, sắc mặt liền thay đổi.
"Sao người lại bị thương thế này?"
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Vừa rồi ta đi tìm phụ hoàng bàn vài chuyện, nảy sinh chút mâu thuẫn, cho nên ta quỳ hai canh giờ!"
Tiêu Hề Hề hít một hơi khí lạnh.
Hai canh giờ là bốn tiếng!
Hắn lại quỳ suốt bốn tiếng!
Quỳ lâu như vậy, khó trách trên chân có những vết bầm đáng sợ như vậy.
Tiêu Hề Hề nhảy xuống giường, mở hộp thuốc, lấy dầu thuốc bên trong.
Lạc Thanh Hàn giống như không có chuyện gì, bình tĩnh nói "Không cần phiền phức như vậy, ta chỉ hơi đau một chút, ngủ một giấc sẽ hết."
Tiêu Hề Hề vừa đổ dầu thuốc vào tay, vừa trách nói.
"Vết bầm lớn như vậy, sao có thể không sao? Dù người là Thái tử, thân thể cũng bằng xương bằng thịt, người như vậy, ta nhìn thôi cũng thấy đau."
Nàng xoa dầu thuốc nóng lên, đặt lên chân Lạc Thanh Hàn, vừa xoa vừa xoa bóp thật mạnh.
Lạc Thanh Hàn cau mày, cảm thấy đau đớn rõ ràng.
Tiêu Hề Hề an ủi "Ta biết là rất đau, nhưng hết cách rồi, bắt buộc phải đánh tan máu bầm, như vậy vết thương mới có thể nhanh khỏi. Nếu người thấy đau, có thể kêu lên, kêu lên sẽ không đau."
Lạc Thanh Hàn cau mày nói "Nàng thổi cho ta, ta sẽ không đau nữa."
Hắn vẫn nhớ lúc bị thương ở quận Trần Lưu, dáng vẻ Tiêu Hề Hề thổi cho hắn rất ngốc nghếch đáng yêu.
Tiêu Hề Hề cúi xuống thổi đầu gối của hắn, vừa thổi vừa lẩm bẩm.
"Thổi sẽ không đau nữa, thổi sẽ không đau nữa."
Lạc Thanh Hàn thật sự không thể hiểu được.
Tại sao trên đời lại có thể có người đáng yêu như nàng vậy?!
Hắn không kìm được kéo nàng vào lòng, cúi đầu hôn mãnh liệt.
Tiêu Hề Hề mở to mắt nhìn hắn.
Hai tay nàng dính đầy dầu thuốc, không dám đụng vào hắn, chỉ đành ngồi im mặc hắn công thành đoạt đất.
Một hồi lâu mới tách ra.
Hơi thở Lạc Thanh Hàn hơi hỗn loạn, đôi mắt đen láy dán chặt vào Tiêu Hề Hề, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi đã mong đợi từ lâu, chỉ muốn lập tức ăn sạch.
Tiêu Hề Hề bị nhìn sợ hãi trong lòng.
Nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình, nhắc nhở "Ta còn phải xoa dầu thuốc cho người."
Lạc Thanh Hàn nhắm mắt, hít thở sâu mấy lần.
Hắn lần nữa mở mắt, du͙© vọиɠ trong đôi mắt đen đã cưỡng ép đè nén, chỉ còn lại vực sâu không thấy đáy.
Hắn khàn giọng nói "Đừng chà xát."
Tiêu Hề Hề "Không được, phải đánh hết vết bầm mới được, người không thể vì sợ đau mà không xoa thuốc, giấu bệnh sợ thuốc là không được!"
Lạc Thanh Hàn bất lực.
Hắn sợ đau lúc nào chứ?
Hắn sợ nếu Tiêu Hề Hề còn chạm vào hắn, hắn sẽ nhịn không được mà ăn nàng.
Tiêu Hề Hề hích khuỷu tay, miệng vẫn lẩm bẩm "Người xem người đi, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, ta còn thổi cho người nữa, sao người vẫn sợ đau vậy chứ?"
Lạc Thanh Hàn cự tuyệt không được, chỉ đành để nàng tiếp tục xoa dầu thuốc.
Hắn cảm nhận được lòng bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng đang xoa bóp chân mình, cơ bắp không khỏi siết chặt lại, cổ họng thấy khô nóng không giải thích được. Nhưng nhìn vẻ mặt tập trung và nghiêm túc của nàng, hắn lại không nỡ ăn nàng.
Lúc này, hắn mới sâu sắc nhận ra sự chịu đựng ngọt ngào là thế nào.
Thật vất vả mới đợi được Tiêu Hề Hề kết thúc, Lạc Thanh Hàn cảm thấy sau lưng toát ra một lớp mồ hôi.
Mỗi ngày thế này, đúng là chịu khổ.
Tiêu Hề Hề phát hiện chóp mũi của hắn có mồ hôi, còn tưởng hắn đau đến toát mồ hôi.
Nàng biết tật xấu của Thái tử, người này có bệnh sạnh sẽ, trên người có mồ hôi nhất định sẽ ngủ không ngon.
Tiêu Hề Hề sai người mang nước nóng đến, rồi hỏi.
"Ta lau cho người? Hay người tự lau?"
Lạc Thanh Hàn vừa thoát khỏi tra tấn ngọt ngào, sao còn dám để nàng chạm vào hắn nữa?
Hắn khàn giọng nói "Ta tự làm."
Hắn rửa mặt trước, sau đó cởϊ áσ, dùng khăn ướt lau người.
Ban đầu Tiêu Hề Hề không muốn nhìn, nhưng căn phòng chỉ lớn từng đó, nàng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trên người Thái tử.
Dáng người của Thái tử rất đẹp, mảnh khảnh cao lớn, cơ bắp cân đối rắn chắc.
Đặc biệt là cơ bụng đẹp đẽ, sau khi dính nước thì sáng bóng, rất hấp dẫn.
Tiêu Hề Hề nhìn cơ bụng, cơ ngực và cuối cùng dừng lại ở cánh tay phải của hắn.
Trên cánh tay hắn có một vết sẹo rõ ràng.
Đó là vết sẹo khi lần trước bị truy sát ở quận Trần Lưu.
Dù hắn còn trẻ, hồi phục rất nhanh, nhưng vết sẹo lớn như vậy vẫn rất khó xóa bỏ hoàn toàn.
Vết sẹo này có lẽ sẽ theo hắn đến hết đời.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm vết sẹo một lúc lâu, không chú ý tới Lạc Thanh Hàn đã ngừng lại.
Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn gọi nàng, nàng mới hồi phục, ánh mắt của nàng vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen láy cười như có như không của Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng đang nhìn gì?"
Nhìn trộm bị bắt quả tang, Tiêu Hề Hề có hơi chột dạ, ngượng ngùng cười nói "Không ... không có gì."
Lạc Thanh Hàn bước đôi chân dài về phía nàng.
Tiêu Hề Hề theo bản năng lùi lại hai bước "Người làm gì?"
Lạc Thanh Hàn đưa khăn ướt trong tay cho nàng "Giúp ta chà lưng."
Tiêu Hề Hề thở ra một hơi "Được nha."
Lạc Thanh Hàn đầy ẩn ý nhìn nàng "Nghe giọng điệu của nàng, hình như hơi thất vọng, lẽ nào nàng còn muốn ta làm gì?"
"Không có, ta thấy chà lưng rất tốt!"
Tiêu Hề Hề vội cầm lấy khăn, vòng ra sau lưng hắn, nghiêm túc đảm nhận công việc chà lưng.
"Người yên tâm, nói về chuyện chà lưng, ta rất là chuyên nghiệp đó!"
Sau khi lau mồ hôi trên người, Lạc Thanh Hàn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Hắn mặc quần áo vào, cùng Tiêu Hề Hề nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Tiêu Hề Hề ngủ rất nhanh.
Nhưng Lạc Thanh Hàn chỉ nằm một lúc rồi đứng dậy.
Hắn còn có việc quan trọng cần làm, không thể lãng phí thời gian.
Hắn bước nhẹ ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này trời còn tối, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.