Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 432
Đại Quả Lạp
10/08/2023
Trần lương viên vội lắc đầu "Không có, thần thiếp không dám!"
Lạc Thanh Hàn "May là nàng không có cái gan đó."
Trần lương viên nghẹn ngào.
Lạc Thanh Hàn "Trời lạnh mà mặc thế này ra ngoài, người không biết sẽ nghĩ Đông cung nghèo đến mức không mua nổi một bộ y phục dày dặn."
Mặt Trần lương viên trắng bệch chuyển sang đỏ ửng.
Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng nữa, ra hiệu cho xa liễn đi tiếp.
Trần lương viên bị bỏ lại đó tức giận muốn chết.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng chao đảo, hắt xì liên tục mấy cái.
Nhu Cúc khuyên "Tiểu chủ, chúng ta mau về thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Dù có không cam lòng, Trần lương viên cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ, nếu cứ ở đây, nàng sẽ chết cóng!
Lạc Thanh Hàn ngồi xa liễn đến điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề vừa thấy hắn đến, kích động nhảy lên, kéo hắn đến hậu viện.
"Đi đi đi, thần thiếp dẫn người đi xem Đại béo và Nhị béo!"
Lạc Thanh Hàn "Đại béo và Nhị béo là ai?"
Tiêu Hề Hề "Là hai con heo mà thần thiếp nuôi đó!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn không tin được "Nàng còn đặt tên cho heo, sau này lúc mổ heo, nàng có thể ra tay được sao?"
Tiêu Hề Hề "Thần thiếp chắc chắn không ra tay được, nên thần thiếp muốn người giúp..."
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn trở nên nguy hiểm, hỏi chậm rãi từng chữ "Nàng muốn ta giúp nàng mổ heo?"
"Không không không! Thần thiếp nào dám phiền người đích thân mổ heo chứ, thần thiếp muốn nhờ người tìm giúp một người mổ heo."
Lúc này ánh mắt Lạc Thanh Hàn mới dịu đi.
Hắn bị Tiêu Hề Hề kéo đến hậu viện, thấy hai con heo trông béo hơn trước.
Quan trọng là còn sinh được tám heo con.
Tiêu Hề Hề trông như nhà giàu mới nổi khoe khoang tài sản của mình, đắc ý nói "Điện hạ nhìn đi, mấy heo con này dễ thương biết bao, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết ăn ngon rồi!"
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Mở miệng là khen người ta dễ thương, kế đó lại muốn ăn thịt người ta, nữ nhân này là ma quỷ à?!
Tiêu Hề Hề mong đợi, nói "Ngày mai thần thiếp định ăn heo sữa quay, Điện hạ giúp thần thiếp xem thử, chọn heo con nào thì ngon hơn?"
Lạc Thanh Hàn thấy con nào cũng giống nhau, nhàn nhạt nói "Con nào cũng được."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Thưởng thức món ngon là một chuyện rất quan trọng, sao có thể tùy tiện được?"
Ánh mắt nàng đảo đi đảo lại trên mấy heo con.
"Con kia đi! Con kia chạy nhanh nhất, thịt nhất định rất chắc!"
Hạnh Nhi đánh dấu "chạy nhanh nhất" lên con heo đó theo yêu cầu của nàng, chăm sóc đặc biệt cho nó, chuẩn bị thức ăn thơm phức riêng cho nó.
"Bé ngoan, ăn nhiều chút, ăn no rồi lên đường."
Heo con đâu biết ngày mai nó sẽ đi đến hồi kết cuộc đời, lúc này nó đang mải mê ăn, đắm chìm trong niềm vui do món ngon mang lại.
Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn tắm rửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, Lạc Thanh Hàn nói chuyện của Tây Lăng vương.
"Hôm nay Tây Lăng vương vào cung, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu lần lượt tiếp kiến, ngày mai trong cung tổ chức tiệc tẩy trần đơn giản cho ông ấy, nàng có muốn cùng ta tham dự không?"
Tiêu Hề Hề do dự nói "Nhưng ngày mai thần thiếp muốn ăn heo sữa quay."
Lạc Thanh Hàn "Heo sữa quay có thể để tới ngày mốt, dù sao heo cũng không trốn đi đâu được."
Tiêu Hề Hề nghĩ lại cũng đúng, bèn sảng khoái đồng ý "Vậy ngày mai thần thiếp cùng người tham gia tiệc tẩy trần, ngày mốt ăn heo sữa quay!"
Vừa có thể thưởng thức món ngon trong tiệc tẩy trần, mà không bỏ lỡ heo sữa quay, vẹn toàn đôi bên, vô cùng tuyệt vời.
Lạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ mắt mày cong cong của nàng, không khỏi cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái.
"Ngủ đi."
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, nàng lại mở mắt, thấy hai mắt Thái tử đã nhắm nghiền.
Nàng lặng lẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn.
"Ngủ ngon, Thái tử Điện hạ của ta."
Lạc Thanh Hàn không mở mắt, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Tiêu Hề Hề ngủ rất nhanh.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Hàn đã thức dậy.
Hắn dùng bữa sáng đơn giản, ngồi xa liễn đến điện Nghị Sự.
Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng ngồi dậy ngáp dài.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng mặc y phục, vừa nói.
"Vừa nãy Lý trắc phi, Bạch trắc phi, còn có Cảnh trắc phi đều phái người tới hỏi hai ngày này người có rảnh không? Bọn họ muốn mời người thưởng trà ngắm hoa."
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Ta không thân với bọn họ, sao tự dưng tụ tập mời ta uống trà?"
Bảo Cầm "Có lẽ muốn nghe ngóng chuyện của Thái tử từ người đó, lần này người cùng Thái tử đến quận Trần Lưu, đi một lần là hết nửa năm, mấy phi tần đó không gặp Thái tử lâu như vậy, nhất định là nhớ nhung khôn xiết."
Tiêu Hề Hề càng khó hiểu "Bọn họ nhớ Thái tử, thì trực tiếp đến gặp Thái tử đi, đến tìm ta làm gì?"
"Vì bọn họ không gặp được Thái tử, chỉ đành đến tìm người là tốt nhất."
Bảo Cầm giúp Tiêu trắc phi quản lý sự vụ Đông cung, nàng nhân cơ hội bồi dưỡng một ít tai mắt, cho nên hiểu rõ Đông cung xảy ra chuyện gì.
Nàng kể chuyện hôm qua các phi tần đến cung Minh Quang gặp Thái tử nhưng không được, chuyện tối qua Trần lương viên cố tình giữa đường chặn xa liễn của Thái tử.
Cuối cùng nàng nói "Mấy phi tần kia đụng phải vách tường cứng như Thái tử, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm người thôi, người có muốn gặp không?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Không gặp."
Bảo Cầm nhắc nhở "Nếu người không gặp ai, e là bọn họ sẽ liên thủ, ở sau lưng nói xấu người, nô tỳ thấy người nên chọn gặp một hai người, có thể phát huy tác dụng phân hóa."
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Mỗi lần gặp bọn họ, toàn phải nghe bọn họ nói mấy lời không hiểu được, phiền lắm, ta lười đối phó với bọn họ."
Bảo Cầm bất đắc dĩ "Người cùng Thái tử ra ngoài, tiếp thu được nhiều kiến thức, sao vẫn còn lười như vậy?"
Tiêu Hề Hề chân thành cảm thán "Chính vì nhìn thấy thế giới bên ngoài, mới biết ta là ếch ngồi đáy giếng."
Bảo Cầm nhận ra "Người cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé?"
Tiêu Hề Hề "Không, sau khi nhìn thấy thế giới, ta phát hiện đáy giếng mới là chốn về."
Bảo Cầm "......"
Tiêu Hề Hề "Điện Thanh Ca là giếng của ta, ta sẵn lòng nằm đây đến trời tàn đất tận!"
Bảo Cầm dở khóc dở cười.
Trong điện Ngọc Liên.
Bạch trắc phi đang kiểm tra từng bản kinh thư.
Trước mặt nàng chất đống ba trăm quyển kinh, tất cả đều do Lý trắc phi chép, Bạch trắc phi chịu trách nhiệm kiểm tra bản chép của Lý trắc phi có đủ tiêu chuẩn không.
Nhiệm vụ này không khó, nhưng rất tốn thời gian.
Bạch trắc phi không dễ gì mới đọc xong một quyển, đang định nghỉ ngơi thì thấy đại cung nữ Liễu Nhứ bước vào.
Liễu Nhứ thấp giọng nói "Thiệp mời người gửi đến điện Thanh Ca bị trả về rồi, nói là Tiêu trắc phi vừa về cung, thân thể mệt mỏi, cần tịnh dưỡng một thời gian, tạm thời không gặp khách."
Lạc Thanh Hàn "May là nàng không có cái gan đó."
Trần lương viên nghẹn ngào.
Lạc Thanh Hàn "Trời lạnh mà mặc thế này ra ngoài, người không biết sẽ nghĩ Đông cung nghèo đến mức không mua nổi một bộ y phục dày dặn."
Mặt Trần lương viên trắng bệch chuyển sang đỏ ửng.
Lạc Thanh Hàn không nhìn nàng nữa, ra hiệu cho xa liễn đi tiếp.
Trần lương viên bị bỏ lại đó tức giận muốn chết.
Lại một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng chao đảo, hắt xì liên tục mấy cái.
Nhu Cúc khuyên "Tiểu chủ, chúng ta mau về thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Dù có không cam lòng, Trần lương viên cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ, nếu cứ ở đây, nàng sẽ chết cóng!
Lạc Thanh Hàn ngồi xa liễn đến điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề vừa thấy hắn đến, kích động nhảy lên, kéo hắn đến hậu viện.
"Đi đi đi, thần thiếp dẫn người đi xem Đại béo và Nhị béo!"
Lạc Thanh Hàn "Đại béo và Nhị béo là ai?"
Tiêu Hề Hề "Là hai con heo mà thần thiếp nuôi đó!"
Lạc Thanh Hàn "......"
Lạc Thanh Hàn không tin được "Nàng còn đặt tên cho heo, sau này lúc mổ heo, nàng có thể ra tay được sao?"
Tiêu Hề Hề "Thần thiếp chắc chắn không ra tay được, nên thần thiếp muốn người giúp..."
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn trở nên nguy hiểm, hỏi chậm rãi từng chữ "Nàng muốn ta giúp nàng mổ heo?"
"Không không không! Thần thiếp nào dám phiền người đích thân mổ heo chứ, thần thiếp muốn nhờ người tìm giúp một người mổ heo."
Lúc này ánh mắt Lạc Thanh Hàn mới dịu đi.
Hắn bị Tiêu Hề Hề kéo đến hậu viện, thấy hai con heo trông béo hơn trước.
Quan trọng là còn sinh được tám heo con.
Tiêu Hề Hề trông như nhà giàu mới nổi khoe khoang tài sản của mình, đắc ý nói "Điện hạ nhìn đi, mấy heo con này dễ thương biết bao, trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết ăn ngon rồi!"
Lạc Thanh Hàn không nói nên lời.
Mở miệng là khen người ta dễ thương, kế đó lại muốn ăn thịt người ta, nữ nhân này là ma quỷ à?!
Tiêu Hề Hề mong đợi, nói "Ngày mai thần thiếp định ăn heo sữa quay, Điện hạ giúp thần thiếp xem thử, chọn heo con nào thì ngon hơn?"
Lạc Thanh Hàn thấy con nào cũng giống nhau, nhàn nhạt nói "Con nào cũng được."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc nói "Thưởng thức món ngon là một chuyện rất quan trọng, sao có thể tùy tiện được?"
Ánh mắt nàng đảo đi đảo lại trên mấy heo con.
"Con kia đi! Con kia chạy nhanh nhất, thịt nhất định rất chắc!"
Hạnh Nhi đánh dấu "chạy nhanh nhất" lên con heo đó theo yêu cầu của nàng, chăm sóc đặc biệt cho nó, chuẩn bị thức ăn thơm phức riêng cho nó.
"Bé ngoan, ăn nhiều chút, ăn no rồi lên đường."
Heo con đâu biết ngày mai nó sẽ đi đến hồi kết cuộc đời, lúc này nó đang mải mê ăn, đắm chìm trong niềm vui do món ngon mang lại.
Sau bữa tối, Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn tắm rửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, Lạc Thanh Hàn nói chuyện của Tây Lăng vương.
"Hôm nay Tây Lăng vương vào cung, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu lần lượt tiếp kiến, ngày mai trong cung tổ chức tiệc tẩy trần đơn giản cho ông ấy, nàng có muốn cùng ta tham dự không?"
Tiêu Hề Hề do dự nói "Nhưng ngày mai thần thiếp muốn ăn heo sữa quay."
Lạc Thanh Hàn "Heo sữa quay có thể để tới ngày mốt, dù sao heo cũng không trốn đi đâu được."
Tiêu Hề Hề nghĩ lại cũng đúng, bèn sảng khoái đồng ý "Vậy ngày mai thần thiếp cùng người tham gia tiệc tẩy trần, ngày mốt ăn heo sữa quay!"
Vừa có thể thưởng thức món ngon trong tiệc tẩy trần, mà không bỏ lỡ heo sữa quay, vẹn toàn đôi bên, vô cùng tuyệt vời.
Lạc Thanh Hàn nhìn dáng vẻ mắt mày cong cong của nàng, không khỏi cúi đầu hôn lên mặt nàng một cái.
"Ngủ đi."
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một lúc sau, nàng lại mở mắt, thấy hai mắt Thái tử đã nhắm nghiền.
Nàng lặng lẽ cúi xuống hôn nhẹ lên môi hắn.
"Ngủ ngon, Thái tử Điện hạ của ta."
Lạc Thanh Hàn không mở mắt, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Tiêu Hề Hề ngủ rất nhanh.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lạc Thanh Hàn đã thức dậy.
Hắn dùng bữa sáng đơn giản, ngồi xa liễn đến điện Nghị Sự.
Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Nàng ngồi dậy ngáp dài.
Bảo Cầm vừa hầu hạ nàng mặc y phục, vừa nói.
"Vừa nãy Lý trắc phi, Bạch trắc phi, còn có Cảnh trắc phi đều phái người tới hỏi hai ngày này người có rảnh không? Bọn họ muốn mời người thưởng trà ngắm hoa."
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Ta không thân với bọn họ, sao tự dưng tụ tập mời ta uống trà?"
Bảo Cầm "Có lẽ muốn nghe ngóng chuyện của Thái tử từ người đó, lần này người cùng Thái tử đến quận Trần Lưu, đi một lần là hết nửa năm, mấy phi tần đó không gặp Thái tử lâu như vậy, nhất định là nhớ nhung khôn xiết."
Tiêu Hề Hề càng khó hiểu "Bọn họ nhớ Thái tử, thì trực tiếp đến gặp Thái tử đi, đến tìm ta làm gì?"
"Vì bọn họ không gặp được Thái tử, chỉ đành đến tìm người là tốt nhất."
Bảo Cầm giúp Tiêu trắc phi quản lý sự vụ Đông cung, nàng nhân cơ hội bồi dưỡng một ít tai mắt, cho nên hiểu rõ Đông cung xảy ra chuyện gì.
Nàng kể chuyện hôm qua các phi tần đến cung Minh Quang gặp Thái tử nhưng không được, chuyện tối qua Trần lương viên cố tình giữa đường chặn xa liễn của Thái tử.
Cuối cùng nàng nói "Mấy phi tần kia đụng phải vách tường cứng như Thái tử, không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm người thôi, người có muốn gặp không?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Không gặp."
Bảo Cầm nhắc nhở "Nếu người không gặp ai, e là bọn họ sẽ liên thủ, ở sau lưng nói xấu người, nô tỳ thấy người nên chọn gặp một hai người, có thể phát huy tác dụng phân hóa."
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Mỗi lần gặp bọn họ, toàn phải nghe bọn họ nói mấy lời không hiểu được, phiền lắm, ta lười đối phó với bọn họ."
Bảo Cầm bất đắc dĩ "Người cùng Thái tử ra ngoài, tiếp thu được nhiều kiến thức, sao vẫn còn lười như vậy?"
Tiêu Hề Hề chân thành cảm thán "Chính vì nhìn thấy thế giới bên ngoài, mới biết ta là ếch ngồi đáy giếng."
Bảo Cầm nhận ra "Người cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé?"
Tiêu Hề Hề "Không, sau khi nhìn thấy thế giới, ta phát hiện đáy giếng mới là chốn về."
Bảo Cầm "......"
Tiêu Hề Hề "Điện Thanh Ca là giếng của ta, ta sẵn lòng nằm đây đến trời tàn đất tận!"
Bảo Cầm dở khóc dở cười.
Trong điện Ngọc Liên.
Bạch trắc phi đang kiểm tra từng bản kinh thư.
Trước mặt nàng chất đống ba trăm quyển kinh, tất cả đều do Lý trắc phi chép, Bạch trắc phi chịu trách nhiệm kiểm tra bản chép của Lý trắc phi có đủ tiêu chuẩn không.
Nhiệm vụ này không khó, nhưng rất tốn thời gian.
Bạch trắc phi không dễ gì mới đọc xong một quyển, đang định nghỉ ngơi thì thấy đại cung nữ Liễu Nhứ bước vào.
Liễu Nhứ thấp giọng nói "Thiệp mời người gửi đến điện Thanh Ca bị trả về rồi, nói là Tiêu trắc phi vừa về cung, thân thể mệt mỏi, cần tịnh dưỡng một thời gian, tạm thời không gặp khách."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.