Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 443
Đại Quả Lạp
10/08/2023
Thị vệ phụ trách đánh xe nghe thấy lệnh của Thái tử, dù không hiểu gì nhưng vẫn dừng xe, sau đó quay đầu xe trở về.
Thị vệ tháp tùng cũng quay lại.
Tiêu Hề Hề gấp gáp "Đừng về cung, thần thiếp còn phải đến cuộc hẹn!"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Nàng nóng lòng đi gặp Đại sư huynh của nàng sao?"
Mùi chua trong lời nói rõ ràng đến mức Tiêu Hề Hề không thể giả vờ như không ngửi thấy.
Nàng biết dục vọ.ng chiếm hữu của Thái tử lại trỗi dậy rồi.
Tiêu Hề Hề nghiêng người, nắm tay Thái tử, dùng giọng điệu chân thành nhất nói.
"Điện hạ, thần thiếp và Đại sư huynh chỉ có tình huynh muội, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ gì, thần thiếp có thể thề, nếu thần thiếp nói dối thì sẽ không..."
Lạc Thanh Hàn cắt ngang "Nàng không cần thề, nàng chỉ cần trả lời ta một câu."
Tiêu Hề Hề "Người hỏi đi."
Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, chậm rãi hỏi "Nếu người viết thiệp mời cho nàng thật sự là Phương Vô Tửu, vậy có nghĩa Phương Vô Tửu đang đứng về phía Tây Lăng vương, hoàng vị chỉ có một, nhưng kẻ tranh giành thì vô số, sau này ta và bọn họ nhất định sẽ đấu đến mức ngươi chết ta sống, đến lúc đó nàng giúp ta, hay giúp Đại sư huynh của nàng?"
Tiêu Hề Hề sững sờ.
Thật lòng mà nói, nàng không nghĩ xa đến thế.
Nàng chỉ nghĩ đã lâu không gặp Đại sư huynh, muốn ôn chuyện cũ với huynh ấy thôi.
Lúc này đối mặt với chất vấn của Thái tử, Tiêu Hề Hề không khỏi trầm mặc.
Thời gian trầm mặc của nàng càng lâu, trái tim Lạc Thanh Hàn ngày càng lạnh.
Lúc Lạc Thanh Hàn chuẩn bị từ bỏ ý định muốn nghe đáp án, Tiêu Hề Hề chợt lên tiếng.
"Ta giúp người."
Đôi mắt nàng trong veo, có thể thấy rõ thái độ kiên định mà nàng đang thể hiện.
Trong lòng Lạc Thanh Hàn hơi nóng lên, nhưng trên mặt vẫn không hề nao núng "Dù ta muốn giết y, nàng cũng sẽ giúp ta?"
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Người sẽ bảo ta giết người sao?"
Lạc Thanh Hàn im lặng.
Tiêu Hề Hề tự nói tiếp "Ta chưa từng giết người, nếu người cứ khăng khăng muốn ta làm, ta có thể làm."
Lạc Thanh Hàn "Tại sao?"
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Hả?"
Lạc Thanh Hàn "Tại sao tốt với ta như vậy?"
Tiêu Hề Hề "Vì người cũng rất tốt với ta."
"Nhưng sư huynh đệ của nàng cũng rất tốt với nàng, tại sao nàng thà làm hại bọn họ, cũng muốn giúp ta?"
Tiêu Hề Hề gãi đầu, khổ não nói "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta xung đột lợi ích chứ? Nói thật thì lần này ta đến gặp Đại sư huynh là để khuyên huynh ấy từ bỏ nhiệm vụ sư môn, chỉ cần huynh ấy từ bỏ, ta và huynh ấy không cần dùng kiếm đối mặt."
Lạc Thanh Hàn "Nhiệm vụ sư môn liên quan chuyện y có thể trở thành chưởng môn kế tiếp hay không, y chắc chắn sẽ không từ bỏ."
Chỉ cần là nam nhân, ắt sẽ có dã tâm, chắc hẳn Đại sư huynh của nàng cũng vậy.
Tiêu Hề Hề "Nếu huynh ấy vẫn kiên trì, không từ bỏ nhiệm vụ, thì ta sẽ nhân cơ hội tìm hiểu về Tây Lăng vương, giúp người thu thập tin tức."
Lạc Thanh Hàn không dao động "Ta có thể tự phái người đi thu thập tin tức, không cần nàng đích thân ra mặt."
Tiêu Hề Hề ôm cánh tay hắn, nũng nịu nói "Điện hạ, người ta muốn giúp người thật mà, người cho ta đến gặp Đại sư huynh đi, ta hứa sẽ chỉ nói vài câu thôi, nói xong sẽ quay lại ngay, không làm chậm trễ thời gian!"
Thái tử vẫn không lay chuyển.
Tiêu Hề Hề hạ quyết tâm bán rẻ nhan sắc, vồ tới hôn lên môi hắn.
"Điện hạ, cầu xin người mà ~"
Lạc Thanh Hàn hơi dao động trước sự đụng chạm nhẹ nhàng đó.
Hắn nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, trầm giọng nói "Đang ở trong xe ngựa, đừng có làm bậy."
Tiêu Hề Hề lại hôn hắn.
Lạc Thanh Hàn giơ tay chặn mặt nàng, đẩy mặt nàng ra.
Tiêu Hề Hề cắn ngón tay hắn, dùng lưỡi liế.m ngón tay hắn.
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn vô cảm rút tay về, thầm siết đầu ngón tay, cảm giác đầu lưỡi chạm vào lưu lại rất lâu, mềm mại ẩm ướt, quá dụ hoặc.
Tiêu Hề Hề dùng mọi cách châm lửa trên người hắn, không được đi sẽ không từ bỏ.
Dù Lạc Thanh Hàn tính cách lãnh đạm, bây giờ cũng không thể chịu được.
Hắn đè móng vuốt của Tiêu Hề Hề đang muốn luồn vào trong y phục của hắn, vì cố kiềm chế mà giọng có hơi khàn "Đủ rồi, còn làm bậy, có tin ta bây giờ xử nàng tại chỗ luôn không?"
Tiêu Hề Hề nhìn hắn không chớp mắt, trong đôi mắt hạnh của nàng đầy vẻ nịnh nọt.
Rõ ràng làm ra hành động xấu hổ, mà bộ dạng thì ngoan ngoãn như vậy.
Cuối cùng Lạc Thanh Hàn không nhịn được, kéo người vào lòng hôn.
Nụ hôn khiến Tiêu Hề Hề khó thở, cả người mềm nhũn, lúc này hắn mới buông đôi môi đỏ ửng của nàng ra.
Hắn trầm giọng nói "Nàng có thể đi gặp Phương Vô Tửu, nhưng ta có một điều kiện."
Tiêu Hề Hề lập tức ngồi ngay ngắn "Người nói đi."
"Ta sẽ đi cùng nàng."
......
Thương Lan Viên là phủ đệ mà Hoàng đế ban thưởng cho Tây Lăng vương, vì Tây Lăng vương quanh năm ở quận Tây Lăng nên phủ này nhiều năm không có người ở, may là vẫn luôn có người quét dọn, hiện giờ trông không quá suy tàn.
Bây giờ Tây Lăng vương sống ở Thương Lan Viên.
Xe ngựa dừng trước cổng Thương Lan Viên.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề lần lượt xuống xe, thị vệ tiến lên gõ cửa, sau khi nói rõ, người canh gác nhanh chóng mở cửa, cung kính mời họ vào.
Bước vào cửa là một hòn non bộ tinh xảo, kèm theo tiếng nước chảy bên dưới.
Bọn họ vòng qua hòn non bộ nước chảy róc rách, đi thẳng vào bên trong.
Tiêu Hề Hề không ngờ là bọn họ sẽ gặp Anh vương Lạc Dạ Thần ở đây.
Lạc Dạ Thần cũng không ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây, vừa ngạc nhiên cũng vừa xấu hổ.
Y nhớ lại cuộc xung đột trước đó với Thái tử ở Đông cung.
Lúc đó y vội vàng tìm người ta tính sổ, kết quả người ta chẳng những không so đo với y, ngược lại còn chủ động từ bỏ một cô nương tốt như Tạ Sơ Tuyết để bảo vệ tình huynh đệ.
Lạc Dạ Thần biết mình sai, nhưng không thể hạ mình xin lỗi đối phương.
Lúc này đột nhiên gặp Thái tử, Lạc Dạ Thần cảm thấy tội lỗi, vẻ mặt cũng ngượng ngùng.
"Sao hai người lại tới đây?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Tạ Sơ Tuyết mời Tiêu trắc phi làm khách, ta vừa hay có việc cần xuất cung, nên ta đến cùng nàng."
Tiêu Hề Hề "Sao người lại ở đây?"
"Ta tới cầu hôn!" nói đến đây, Lạc Dạ Thần tức thì quên đi ngượng ngùng khi đối mặt với Thái tử, phấn khích hẳn lên.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Cầu hôn? Nhanh vậy à?"
Lạc Dạ Thần không thấy nhanh chút nào, thậm chí còn thấy quá chậm.
Y ước gì hôm nay có thể cưới người ta về nhà!
Ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng trên người y một chút, sắc mặt hơi cổ quái "Người xác định muốn cưới Tạ cô nương thật à?"
Lạc Dạ Thần ưỡn ngực ngẩng cao đầu "Đương nhiên! Ta yêu muội ấy từ cái nhìn đầu tiên, đời này ta nhất quyết phải cưới muội ấy!"
Tiêu Hề Hề "Thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Lẽ nào không phải thấy sắc nổi lòng tham hả?"
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận "Cô đừng nói bậy! Ta không có thiển cận như cô nghĩ!"
Thị vệ tháp tùng cũng quay lại.
Tiêu Hề Hề gấp gáp "Đừng về cung, thần thiếp còn phải đến cuộc hẹn!"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Nàng nóng lòng đi gặp Đại sư huynh của nàng sao?"
Mùi chua trong lời nói rõ ràng đến mức Tiêu Hề Hề không thể giả vờ như không ngửi thấy.
Nàng biết dục vọ.ng chiếm hữu của Thái tử lại trỗi dậy rồi.
Tiêu Hề Hề nghiêng người, nắm tay Thái tử, dùng giọng điệu chân thành nhất nói.
"Điện hạ, thần thiếp và Đại sư huynh chỉ có tình huynh muội, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ gì, thần thiếp có thể thề, nếu thần thiếp nói dối thì sẽ không..."
Lạc Thanh Hàn cắt ngang "Nàng không cần thề, nàng chỉ cần trả lời ta một câu."
Tiêu Hề Hề "Người hỏi đi."
Lạc Thanh Hàn nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, chậm rãi hỏi "Nếu người viết thiệp mời cho nàng thật sự là Phương Vô Tửu, vậy có nghĩa Phương Vô Tửu đang đứng về phía Tây Lăng vương, hoàng vị chỉ có một, nhưng kẻ tranh giành thì vô số, sau này ta và bọn họ nhất định sẽ đấu đến mức ngươi chết ta sống, đến lúc đó nàng giúp ta, hay giúp Đại sư huynh của nàng?"
Tiêu Hề Hề sững sờ.
Thật lòng mà nói, nàng không nghĩ xa đến thế.
Nàng chỉ nghĩ đã lâu không gặp Đại sư huynh, muốn ôn chuyện cũ với huynh ấy thôi.
Lúc này đối mặt với chất vấn của Thái tử, Tiêu Hề Hề không khỏi trầm mặc.
Thời gian trầm mặc của nàng càng lâu, trái tim Lạc Thanh Hàn ngày càng lạnh.
Lúc Lạc Thanh Hàn chuẩn bị từ bỏ ý định muốn nghe đáp án, Tiêu Hề Hề chợt lên tiếng.
"Ta giúp người."
Đôi mắt nàng trong veo, có thể thấy rõ thái độ kiên định mà nàng đang thể hiện.
Trong lòng Lạc Thanh Hàn hơi nóng lên, nhưng trên mặt vẫn không hề nao núng "Dù ta muốn giết y, nàng cũng sẽ giúp ta?"
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại "Người sẽ bảo ta giết người sao?"
Lạc Thanh Hàn im lặng.
Tiêu Hề Hề tự nói tiếp "Ta chưa từng giết người, nếu người cứ khăng khăng muốn ta làm, ta có thể làm."
Lạc Thanh Hàn "Tại sao?"
Tiêu Hề Hề khó hiểu "Hả?"
Lạc Thanh Hàn "Tại sao tốt với ta như vậy?"
Tiêu Hề Hề "Vì người cũng rất tốt với ta."
"Nhưng sư huynh đệ của nàng cũng rất tốt với nàng, tại sao nàng thà làm hại bọn họ, cũng muốn giúp ta?"
Tiêu Hề Hề gãi đầu, khổ não nói "Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta xung đột lợi ích chứ? Nói thật thì lần này ta đến gặp Đại sư huynh là để khuyên huynh ấy từ bỏ nhiệm vụ sư môn, chỉ cần huynh ấy từ bỏ, ta và huynh ấy không cần dùng kiếm đối mặt."
Lạc Thanh Hàn "Nhiệm vụ sư môn liên quan chuyện y có thể trở thành chưởng môn kế tiếp hay không, y chắc chắn sẽ không từ bỏ."
Chỉ cần là nam nhân, ắt sẽ có dã tâm, chắc hẳn Đại sư huynh của nàng cũng vậy.
Tiêu Hề Hề "Nếu huynh ấy vẫn kiên trì, không từ bỏ nhiệm vụ, thì ta sẽ nhân cơ hội tìm hiểu về Tây Lăng vương, giúp người thu thập tin tức."
Lạc Thanh Hàn không dao động "Ta có thể tự phái người đi thu thập tin tức, không cần nàng đích thân ra mặt."
Tiêu Hề Hề ôm cánh tay hắn, nũng nịu nói "Điện hạ, người ta muốn giúp người thật mà, người cho ta đến gặp Đại sư huynh đi, ta hứa sẽ chỉ nói vài câu thôi, nói xong sẽ quay lại ngay, không làm chậm trễ thời gian!"
Thái tử vẫn không lay chuyển.
Tiêu Hề Hề hạ quyết tâm bán rẻ nhan sắc, vồ tới hôn lên môi hắn.
"Điện hạ, cầu xin người mà ~"
Lạc Thanh Hàn hơi dao động trước sự đụng chạm nhẹ nhàng đó.
Hắn nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, trầm giọng nói "Đang ở trong xe ngựa, đừng có làm bậy."
Tiêu Hề Hề lại hôn hắn.
Lạc Thanh Hàn giơ tay chặn mặt nàng, đẩy mặt nàng ra.
Tiêu Hề Hề cắn ngón tay hắn, dùng lưỡi liế.m ngón tay hắn.
Lạc Thanh Hàn "......"
Hắn vô cảm rút tay về, thầm siết đầu ngón tay, cảm giác đầu lưỡi chạm vào lưu lại rất lâu, mềm mại ẩm ướt, quá dụ hoặc.
Tiêu Hề Hề dùng mọi cách châm lửa trên người hắn, không được đi sẽ không từ bỏ.
Dù Lạc Thanh Hàn tính cách lãnh đạm, bây giờ cũng không thể chịu được.
Hắn đè móng vuốt của Tiêu Hề Hề đang muốn luồn vào trong y phục của hắn, vì cố kiềm chế mà giọng có hơi khàn "Đủ rồi, còn làm bậy, có tin ta bây giờ xử nàng tại chỗ luôn không?"
Tiêu Hề Hề nhìn hắn không chớp mắt, trong đôi mắt hạnh của nàng đầy vẻ nịnh nọt.
Rõ ràng làm ra hành động xấu hổ, mà bộ dạng thì ngoan ngoãn như vậy.
Cuối cùng Lạc Thanh Hàn không nhịn được, kéo người vào lòng hôn.
Nụ hôn khiến Tiêu Hề Hề khó thở, cả người mềm nhũn, lúc này hắn mới buông đôi môi đỏ ửng của nàng ra.
Hắn trầm giọng nói "Nàng có thể đi gặp Phương Vô Tửu, nhưng ta có một điều kiện."
Tiêu Hề Hề lập tức ngồi ngay ngắn "Người nói đi."
"Ta sẽ đi cùng nàng."
......
Thương Lan Viên là phủ đệ mà Hoàng đế ban thưởng cho Tây Lăng vương, vì Tây Lăng vương quanh năm ở quận Tây Lăng nên phủ này nhiều năm không có người ở, may là vẫn luôn có người quét dọn, hiện giờ trông không quá suy tàn.
Bây giờ Tây Lăng vương sống ở Thương Lan Viên.
Xe ngựa dừng trước cổng Thương Lan Viên.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề lần lượt xuống xe, thị vệ tiến lên gõ cửa, sau khi nói rõ, người canh gác nhanh chóng mở cửa, cung kính mời họ vào.
Bước vào cửa là một hòn non bộ tinh xảo, kèm theo tiếng nước chảy bên dưới.
Bọn họ vòng qua hòn non bộ nước chảy róc rách, đi thẳng vào bên trong.
Tiêu Hề Hề không ngờ là bọn họ sẽ gặp Anh vương Lạc Dạ Thần ở đây.
Lạc Dạ Thần cũng không ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây, vừa ngạc nhiên cũng vừa xấu hổ.
Y nhớ lại cuộc xung đột trước đó với Thái tử ở Đông cung.
Lúc đó y vội vàng tìm người ta tính sổ, kết quả người ta chẳng những không so đo với y, ngược lại còn chủ động từ bỏ một cô nương tốt như Tạ Sơ Tuyết để bảo vệ tình huynh đệ.
Lạc Dạ Thần biết mình sai, nhưng không thể hạ mình xin lỗi đối phương.
Lúc này đột nhiên gặp Thái tử, Lạc Dạ Thần cảm thấy tội lỗi, vẻ mặt cũng ngượng ngùng.
"Sao hai người lại tới đây?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Tạ Sơ Tuyết mời Tiêu trắc phi làm khách, ta vừa hay có việc cần xuất cung, nên ta đến cùng nàng."
Tiêu Hề Hề "Sao người lại ở đây?"
"Ta tới cầu hôn!" nói đến đây, Lạc Dạ Thần tức thì quên đi ngượng ngùng khi đối mặt với Thái tử, phấn khích hẳn lên.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Cầu hôn? Nhanh vậy à?"
Lạc Dạ Thần không thấy nhanh chút nào, thậm chí còn thấy quá chậm.
Y ước gì hôm nay có thể cưới người ta về nhà!
Ánh mắt Tiêu Hề Hề dừng trên người y một chút, sắc mặt hơi cổ quái "Người xác định muốn cưới Tạ cô nương thật à?"
Lạc Dạ Thần ưỡn ngực ngẩng cao đầu "Đương nhiên! Ta yêu muội ấy từ cái nhìn đầu tiên, đời này ta nhất quyết phải cưới muội ấy!"
Tiêu Hề Hề "Thật sự là yêu từ cái nhìn đầu tiên? Lẽ nào không phải thấy sắc nổi lòng tham hả?"
Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận "Cô đừng nói bậy! Ta không có thiển cận như cô nghĩ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.