Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 514: Chuyển Vận Phù
Đại Quả Lạp
13/05/2024
Các thế gia tiến cung quỳ xuống cầu hoàng đế giơ cao đánh khẽ, nhưng không ai có thể thay đổi ý định của Hoàng đế, liền cả hoàng hậu cũng không có tác dụng.
Bọn họ biết lần này Hoàng đế đã hạ quyết tâm, không có cách nào cứu vãn, chỉ đành ôm hận buông tay, nhưng trong lòng lại trút hận lên người Thái tử.
Ngày hôm sau, mấy chục đạo tấu chương vạch tội Thái tử được trình lên Hoàng đế.
Hoàng đế vô cảm lật xem những tấu chương này.
Có người nói Thái tử chuyên quyền độc đoán, có người nói Thái tử ngoan lệ lãnh khốc, có người nói Thái tử ngang ngược lộng quyền, có lòng bất chính.
Càng xem, sắc mặt Hoàng đế càng âm trầm.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, sở dĩ đám quan viên này luận tội Thái tử, không phải vì Thái tử làm chuyện tày trời, mà vì Thái tử xâm phạm đến lợi ích của các thế gia.
Hoàng đế dùng sức đem tấu chương ném tới trên thư án, cười lạnh một tiếng.
“Những người này vì đạt được mục đích, thật đúng là lời gì cũng dám nói.”
Cam Phúc liếc nhìn nội dung tấu chương đặt trên bàn, trong lòng lập tức hiểu nguyên do hoàng đế tức giận.
Hai tay của hắn dâng lên trà nóng, cung kính khuyên nhủ: "Bệ hạ đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu tức giận mà sinh bệnh thì không đáng."
Hoàng đế uống một hớp trà, nhưng vẫn không nén được cơn tức trong lòng.
Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn tấu chương luận tội Thái tử, lạnh lùng nói.
"Truyền ý chỉ của trẫm, Trương ngự sử châm ngòi chia rẽ tử tình phụ tử giữa trẫm cùng Thái tử, bãi bỏ chức quan, phạt hai mươi trượng."
Cam Phúc rùng mình.
Trương ngự sử là quan viên đã dâng tấu luận tội Thái tử ngang ngược lộng quyền có lòng bất chính.
Hoàng đế ban thánh chỉ xuống, Trương ngự sử không chỉ mất đi chức quan, mà còn bị đè xuống đánh một trận.
Chuyện này truyền ra ngoài, tấu chương luận tội Thái tử tức thì giảm đi rất nhiều.
Nhưng oán giận của các thế gia với Thái tử lại càng sâu hơn.
Bây giờ Thái tử giống như là bia sống, giá trị thù hận đặc biệt ổn định.
Rất nhiều người đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng thái tử sớm ngày thăng thiên.
Mà hầu hết Cống sinh lại rất vui mừng.
Dù phải thi lại lần nữa cũng không sao, bọn họ thà rằng thi lại, cũng không hy vọng tham gia khảo thí cùng những thí sinh gian lận đó.
Quan trọng nhất là, hoàng đế còn mở thêm một lần ân khoa, điều đó có nghĩa dù thi trượt lần này, còn có thể tiếp tục tham gia ân khoa tháng sau, cho người đọc sách trong thiên hạ có nhiều hơn một cơ hội làm quan.
Thái tử lần nữa lấy thân phận quan chủ khảo, phụ trách kỳ thi toàn quốc mùa xuân năm nay.
Vào ngày thi, Lệ Khinh Ngôn cũng đến.
Hắn mặc trang phục nho sinh sạch sẽ chỉnh tề, mang bọc hành lý đứng trong đội ngũ thí sinh.
Các sĩ tử được kiểm tra cẩn thận, sau khi thông qua mới có thể tiến vào trường thi.
Trong lúc xếp hàng kiểm tra, Lệ Khinh Ngôn nghe thấy hai sĩ tử phía trước khe khẽ bàn luận với nhau về kỳ thi năm nay.
"Huynh nghe nói gì chưa? Chuyện Tần các lão bị chém đầu."
"Chuyện này ai mà không biết? Nói thật, ta cũng rất ngạc nhiên. Vốn ta rất sùng bái Tần các lão, nhưng không ngờ hắn ta lại giở trò gian lận, lúc biết được chuyện này, ta buồn hết một đêm không ngủ được."
"Không chỉ huynh, ta ngày đó tâm tình cũng rất tệ, vốn cho là tần các lão tài đức vẹn toàn, là tấm gương cho chúng ta, không ngờ hắn lại là kẻ tiểu nhân như vậy, thật sự là uổng phí chúng ta sùng kính hắn."
"Cũng may lần này Thái tử đứng ra thanh trừng trường thi, quét sạch những kẻ gian lận kia, trả lại công bằng cho sĩ tử chúng ta."
"Ta nhớ kỳ thi này Thái tử đảm nhiệm quan chủ khảo, có Thái tử ở đây, chúng ta có thể yên tâm, không cần lo có người lợi dụng chức quyền làm chuyện thiên tư."
"Ta sớm đã nghe đại danh của Thái tử, nhưng không biết phong thái của ngài ấy thế nào?"
"Nếu may mắn, chờ sau đó có thể gặp được Thái tử."
"Ta nghe nói Thái tử phụ trách Hình bộ, nếu ta có thể vào triều làm quan, ta muốn làm ở Hình bộ, chỉ cần có thể đi theo Thái tử, dù chỉ làm một quan viên sai vặt, ta cũng bằng lòng."
"Xì, còn chưa bắt đầu thi đâu, ngươi đã bắt đầu nằm mơ."
......
Lệ Khinh Ngôn nghe rõ những bàn luận này, khóe miệng hơi hơi dương lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm khoái trá.
Không có ai biết hắn tham gia điều tra trong vụ án gian lận khoa khảo , cũng không có ai biết hắn từng vì Thái tử tận sức làm việc.
Trong lòng của hắn, có cảm giác thành tựu.
Hôm qua thái tử âm thầm triệu kiến hắn, cùng hắn nói chuyện rất nhiều.
Thái tử đối với hắn có chút thưởng thức.
"Ngươi lần này giúp ta, để báo đáp lại, ta có thể giúp ngươi tìm một vị trí trong Hình bộ, ngươi không cần vất vả đi thi. Nhưng như vậy, tiền đồ tương lai của ngươi có thể bị ảnh hưởng, ngươi nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Lệ Khinh Ngôn hiểu ý Thái tử.
Được người tiến cử làm quan trong triều hoàn toàn khác với làm quan thông qua thi cử.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ lấy Nội các làm ví dụ, nếu muốn tiến vào Nội các, trước tiên phải qua ải viện Hàn Lâm.
Muốn vào viện Hàn Lâm, nhất định phải có được thành tích cao trong kỳ thi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy công tử thế gia rõ ràng có thể dựa vào ân sủng để có được chức quan, nhưng vẫn muốn thông qua khoa cử, vì bọn họ đều muốn vào Hàn Lâm Viện.
Nếu Lệ Khinh Ngôn chỉ muốn làm quan chức bình thường, Thái tử có thể thực hiện mong muốn của hắn ngay lập tức, nhưng nếu hắn muốn địa vị cao, vẫn phải đàng hoàng tham gia khoa cử.
Lệ Khinh Ngôn dùi mài kinh sử nhiều năm, đương nhiên không chỉ vì một chức quan nhỏ sống qua ngày.
Hắn không chút do dự lựa chọn tiếp tục tham gia khoa khảo.
Hắn hy vọng thông qua khoa cử, hy vọng có thể vào Hàn Lâm Viện, hy vọng tương lai có thể đi được xa hơn!
Phía trước đội ngũ càng lúc càng ngắn, khoảng cách tới cửa trường thi càng ngày càng gần.
Cuối cùng, đến lượt Lệ Khinh Ngôn tiếp nhận kiểm tra.
Hắn mang rất ít đồ vật, ngoại trừ bút mực giấy nghiên, cũng chỉ có một bộ chăn đệm và lương khô.
Quan viên khám xét người Lệ Khinh Ngôn, tìm thấy một túi gấm trong ngực hắn.
Mở túi gấm, bên trong là một lá bùa màu vàng, trên giấy vẽ những hoa văn khó hiểu bằng chu sa.
Quan viên hỏi "Đây là gì?"
Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời "Đây là chuyển vận phù."
Hôm qua lúc hắn từ biệt Thái tử, Thái tử đã tặng cho hắn chuyển vận phù này.
Thái tử nói với hắn, chỉ cần hắn mang theo chuyển vận phù, có thể thoát khỏi vận rủi.
Lệ Khinh Ngôn không biết thực hư, nhưng mặc kệ như thế nào, đây đều là tấm lòng thành của Thái tử, vì vậy Lệ Khinh Ngôn đặc biệt mang nó theo bên người.
Điều hắn không biết là chuyển vận phù này kỳ thực là Tiêu Hề Hề tự mình làm.
Tiêu Hề Hề biết Lệ Khinh Ngôn đã giúp Thái tử, để báo đáp, nàng đặc biệt làm chuyển vận phù, đưa cho Thái tử giao cho Lệ Khinh Ngôn.
Quan viên kiểm tra lá bùa cẩn thận, không có phát hiện dị thường gì, liền trả lại cho Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn thuận lợi thông qua kiểm tra.
Hắn vác bọc hành lý trên lưng đi vào trường thi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng thi có ghi tên mình.
Bọn họ biết lần này Hoàng đế đã hạ quyết tâm, không có cách nào cứu vãn, chỉ đành ôm hận buông tay, nhưng trong lòng lại trút hận lên người Thái tử.
Ngày hôm sau, mấy chục đạo tấu chương vạch tội Thái tử được trình lên Hoàng đế.
Hoàng đế vô cảm lật xem những tấu chương này.
Có người nói Thái tử chuyên quyền độc đoán, có người nói Thái tử ngoan lệ lãnh khốc, có người nói Thái tử ngang ngược lộng quyền, có lòng bất chính.
Càng xem, sắc mặt Hoàng đế càng âm trầm.
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, sở dĩ đám quan viên này luận tội Thái tử, không phải vì Thái tử làm chuyện tày trời, mà vì Thái tử xâm phạm đến lợi ích của các thế gia.
Hoàng đế dùng sức đem tấu chương ném tới trên thư án, cười lạnh một tiếng.
“Những người này vì đạt được mục đích, thật đúng là lời gì cũng dám nói.”
Cam Phúc liếc nhìn nội dung tấu chương đặt trên bàn, trong lòng lập tức hiểu nguyên do hoàng đế tức giận.
Hai tay của hắn dâng lên trà nóng, cung kính khuyên nhủ: "Bệ hạ đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, nếu tức giận mà sinh bệnh thì không đáng."
Hoàng đế uống một hớp trà, nhưng vẫn không nén được cơn tức trong lòng.
Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn tấu chương luận tội Thái tử, lạnh lùng nói.
"Truyền ý chỉ của trẫm, Trương ngự sử châm ngòi chia rẽ tử tình phụ tử giữa trẫm cùng Thái tử, bãi bỏ chức quan, phạt hai mươi trượng."
Cam Phúc rùng mình.
Trương ngự sử là quan viên đã dâng tấu luận tội Thái tử ngang ngược lộng quyền có lòng bất chính.
Hoàng đế ban thánh chỉ xuống, Trương ngự sử không chỉ mất đi chức quan, mà còn bị đè xuống đánh một trận.
Chuyện này truyền ra ngoài, tấu chương luận tội Thái tử tức thì giảm đi rất nhiều.
Nhưng oán giận của các thế gia với Thái tử lại càng sâu hơn.
Bây giờ Thái tử giống như là bia sống, giá trị thù hận đặc biệt ổn định.
Rất nhiều người đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng thái tử sớm ngày thăng thiên.
Mà hầu hết Cống sinh lại rất vui mừng.
Dù phải thi lại lần nữa cũng không sao, bọn họ thà rằng thi lại, cũng không hy vọng tham gia khảo thí cùng những thí sinh gian lận đó.
Quan trọng nhất là, hoàng đế còn mở thêm một lần ân khoa, điều đó có nghĩa dù thi trượt lần này, còn có thể tiếp tục tham gia ân khoa tháng sau, cho người đọc sách trong thiên hạ có nhiều hơn một cơ hội làm quan.
Thái tử lần nữa lấy thân phận quan chủ khảo, phụ trách kỳ thi toàn quốc mùa xuân năm nay.
Vào ngày thi, Lệ Khinh Ngôn cũng đến.
Hắn mặc trang phục nho sinh sạch sẽ chỉnh tề, mang bọc hành lý đứng trong đội ngũ thí sinh.
Các sĩ tử được kiểm tra cẩn thận, sau khi thông qua mới có thể tiến vào trường thi.
Trong lúc xếp hàng kiểm tra, Lệ Khinh Ngôn nghe thấy hai sĩ tử phía trước khe khẽ bàn luận với nhau về kỳ thi năm nay.
"Huynh nghe nói gì chưa? Chuyện Tần các lão bị chém đầu."
"Chuyện này ai mà không biết? Nói thật, ta cũng rất ngạc nhiên. Vốn ta rất sùng bái Tần các lão, nhưng không ngờ hắn ta lại giở trò gian lận, lúc biết được chuyện này, ta buồn hết một đêm không ngủ được."
"Không chỉ huynh, ta ngày đó tâm tình cũng rất tệ, vốn cho là tần các lão tài đức vẹn toàn, là tấm gương cho chúng ta, không ngờ hắn lại là kẻ tiểu nhân như vậy, thật sự là uổng phí chúng ta sùng kính hắn."
"Cũng may lần này Thái tử đứng ra thanh trừng trường thi, quét sạch những kẻ gian lận kia, trả lại công bằng cho sĩ tử chúng ta."
"Ta nhớ kỳ thi này Thái tử đảm nhiệm quan chủ khảo, có Thái tử ở đây, chúng ta có thể yên tâm, không cần lo có người lợi dụng chức quyền làm chuyện thiên tư."
"Ta sớm đã nghe đại danh của Thái tử, nhưng không biết phong thái của ngài ấy thế nào?"
"Nếu may mắn, chờ sau đó có thể gặp được Thái tử."
"Ta nghe nói Thái tử phụ trách Hình bộ, nếu ta có thể vào triều làm quan, ta muốn làm ở Hình bộ, chỉ cần có thể đi theo Thái tử, dù chỉ làm một quan viên sai vặt, ta cũng bằng lòng."
"Xì, còn chưa bắt đầu thi đâu, ngươi đã bắt đầu nằm mơ."
......
Lệ Khinh Ngôn nghe rõ những bàn luận này, khóe miệng hơi hơi dương lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm khoái trá.
Không có ai biết hắn tham gia điều tra trong vụ án gian lận khoa khảo , cũng không có ai biết hắn từng vì Thái tử tận sức làm việc.
Trong lòng của hắn, có cảm giác thành tựu.
Hôm qua thái tử âm thầm triệu kiến hắn, cùng hắn nói chuyện rất nhiều.
Thái tử đối với hắn có chút thưởng thức.
"Ngươi lần này giúp ta, để báo đáp lại, ta có thể giúp ngươi tìm một vị trí trong Hình bộ, ngươi không cần vất vả đi thi. Nhưng như vậy, tiền đồ tương lai của ngươi có thể bị ảnh hưởng, ngươi nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Lệ Khinh Ngôn hiểu ý Thái tử.
Được người tiến cử làm quan trong triều hoàn toàn khác với làm quan thông qua thi cử.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ lấy Nội các làm ví dụ, nếu muốn tiến vào Nội các, trước tiên phải qua ải viện Hàn Lâm.
Muốn vào viện Hàn Lâm, nhất định phải có được thành tích cao trong kỳ thi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy công tử thế gia rõ ràng có thể dựa vào ân sủng để có được chức quan, nhưng vẫn muốn thông qua khoa cử, vì bọn họ đều muốn vào Hàn Lâm Viện.
Nếu Lệ Khinh Ngôn chỉ muốn làm quan chức bình thường, Thái tử có thể thực hiện mong muốn của hắn ngay lập tức, nhưng nếu hắn muốn địa vị cao, vẫn phải đàng hoàng tham gia khoa cử.
Lệ Khinh Ngôn dùi mài kinh sử nhiều năm, đương nhiên không chỉ vì một chức quan nhỏ sống qua ngày.
Hắn không chút do dự lựa chọn tiếp tục tham gia khoa khảo.
Hắn hy vọng thông qua khoa cử, hy vọng có thể vào Hàn Lâm Viện, hy vọng tương lai có thể đi được xa hơn!
Phía trước đội ngũ càng lúc càng ngắn, khoảng cách tới cửa trường thi càng ngày càng gần.
Cuối cùng, đến lượt Lệ Khinh Ngôn tiếp nhận kiểm tra.
Hắn mang rất ít đồ vật, ngoại trừ bút mực giấy nghiên, cũng chỉ có một bộ chăn đệm và lương khô.
Quan viên khám xét người Lệ Khinh Ngôn, tìm thấy một túi gấm trong ngực hắn.
Mở túi gấm, bên trong là một lá bùa màu vàng, trên giấy vẽ những hoa văn khó hiểu bằng chu sa.
Quan viên hỏi "Đây là gì?"
Lệ Khinh Ngôn thành thật trả lời "Đây là chuyển vận phù."
Hôm qua lúc hắn từ biệt Thái tử, Thái tử đã tặng cho hắn chuyển vận phù này.
Thái tử nói với hắn, chỉ cần hắn mang theo chuyển vận phù, có thể thoát khỏi vận rủi.
Lệ Khinh Ngôn không biết thực hư, nhưng mặc kệ như thế nào, đây đều là tấm lòng thành của Thái tử, vì vậy Lệ Khinh Ngôn đặc biệt mang nó theo bên người.
Điều hắn không biết là chuyển vận phù này kỳ thực là Tiêu Hề Hề tự mình làm.
Tiêu Hề Hề biết Lệ Khinh Ngôn đã giúp Thái tử, để báo đáp, nàng đặc biệt làm chuyển vận phù, đưa cho Thái tử giao cho Lệ Khinh Ngôn.
Quan viên kiểm tra lá bùa cẩn thận, không có phát hiện dị thường gì, liền trả lại cho Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn thuận lợi thông qua kiểm tra.
Hắn vác bọc hành lý trên lưng đi vào trường thi, chẳng mấy chốc đã tìm thấy phòng thi có ghi tên mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.