Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 601: Hôn Lễ
Đại Quả Lạp
16/05/2024
Dựa theo chỉ thị của Anh Vương, cửa ra vào Lưu Quang Các dán lên chữ lớn bố cáo, cho thấy chuyện hạ dược Tạ Sơ Tuyết chính là giả dối không có thật, đồng thời nhấn mạnh đồ ăn của Lưu Quang Các đều rất sạch sẽ, tuyệt đối không có vấn đề gì!
Bên trong Lưu Quang Các mỗi ngày khách đến như mây, trong đó phần lớn là quan lại quyền quý.
Nhìn thấy bố cáo được dán ngoài cửa, sau khi rời khỏi đây, liền một đồn trăm, bách tính đều biết, cả thế gia đại tộc cũng đều biết chuyện này.
Thì ra Tạ Sơ Tuyết ngày đó ở bên trong Lưu Quang Các té xỉu cũng không phải là bị người hạ thuốc, mà là nàng cố ý diễn kịch gạt người.
Nói trắng ra là, chính là nàng tâm cơ sâu, không tự trọng!
Lúc trước bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tạ Sơ Tuyết ở trong thành Thịnh Kinh danh tiếng vang xa, rất nhiều người đều tán dương nàng có thần thái tiên nữ, không ít văn nhân mặc khách còn vì nàng ngâm thơ làm phú, đem nàng thổi phồng đến mức nói nhân gian không có ai sánh bằng, chỉ có trên trời mới có.
Bây giờ mọi người nói đến nàng, nhưng lại có thâm ý khác là cười nhạo.
Nhất là các phu nhân cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì liền thích ra cửa bát quái với nhau, đều âm thầm chê cười Tạ Sơ Tuyết.
“Dáng dấp đẹp hơn nữa lại như thế nào? Phẩm hạnh không đoan chính, tâm tư xảo trá, cô nương như vậy, ai người ta dám cưới chứ?!”
“Ngay trước mặt nhiều người như vậy liền nhào vào người Anh Vương, chậc chậc, cứ như vậy còn dáng dấp tiên nữ ở đâu? Cũng đừng bôi nhọ tiên nữ trên trời!”
“Trước đây ta đã cảm thấy nàng ta giả vờ giả vịt, bên ngoài những người kia đều khen nàng như hoa như ngọc, tiểu nhi tử nhà ta đều bị nàng mê hoặc.
Nếu ta nói nàng một câu không tốt, tiểu tử kia sẽ cáu kỉnh với ta.
Bây giờ bộ mặt thật của nàng bại lộ, tiểu tử kia còn chưa hết hi vọng, còn muốn chạy tới Lưu Quang Các hỏi thăm.
Kết quả Lưu Quang Các người ta nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, còn có Phủ Kinh Triệu hỗ trợ làm chứng.
Tiểu tử kia tìm không thấy điểm đáng nghi, cuối cùng chỉ có thể khóc chạy trở về nói với ta.
Nói hắn sẽ không bao giờ tin tưởng những nữ nhân xinh đẹp bên ngoài.”
Hàn huyên tới ở đây, tất cả mọi người nhịn không được cười ra tiếng.
......
Tạ Sơ Tuyết biết những chuyện này, tức giận quăng vỡ mấy cái chén, dọa đám nha hoàn co vai rụt cổ, thở mạnh cũng không dám.
Đợi đến nàng phát tiết một hồi lâu, mới có một nha hoàn đánh bạo tiến lên khuyên giải.
“Tiểu thư đừng nóng giận, chờ phong ba này đi qua, sẽ không sao nữa.”
Tạ Sơ Tuyết không để ý đến nha hoàn khuyên can, trực tiếp chạy đi tìm Tây Lăng Vương.
Tây Lăng Vương gần đây tinh thần khá hơn một chút, có thể xuống đất đi lại, chỉ là khí sắc vẫn không tốt lắm, cơ thể cũng so trước đây gầy đi rất nhiều, nhìn bệnh tật yếu đuối.
Hắn đang xem hí, nhìn thấy Tạ Sơ Tuyết tới, cười nói.
“Ngươi tới vừa đúng lúc, xuất diễn vừa bắt đầu, ngồi xuống cùng nhau xem.”
Tạ Sơ Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.
“Phụ vương, người trước không phải còn do dự lúc nào động thủ sao? Ta cảm thấy ngày mùng 10 tháng 6 rất tốt.”
Tây Lăng Vương nhìn nàng một cái: “Vì sao chọn ngày hôm đó?”
“Bởi vì ngày đó là một ngày tốt lành, Anh Vương ngày hôm đó thành thân, chuyện chung thân của hắn nhất định sẽ tổ chức rất long trọng, đến lúc đó tất cả mọi người đều chú ý tới hôn lễ của hắn, không có ai đến quản chúng ta.”
Tây Lăng Vương tính thời gian một chút, cảm thấy ngày mùng 10 tháng 6 vừa vặn, liền đáp chuyện này.
“Liền theo ngươi nói mà xử lý.”
Tạ Sơ Tuyết vểnh môi, nở nụ cười xinh đẹp.
Lạc Dạ Thần cùng Bộ Sênh Yên hủy đi danh tiếng của nàng, để cho nàng ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
Nàng liền để hôn lễ của hai người này biến thành tang lễ!
......
Bởi vì được Thái tử nhắc nhở, Lạc Dạ Thần gần đây không đi ra ngoài.
Hắn cả ngày đều ở trong vương phủ, vội vàng trù bị chuyện hôn lễ.
Thời gian mười ngày nháy mắt đã trôi qua.
Hôm nay, Lạc Dạ Thần dậy thật sớm.
Hắn đổi sang cẩm bào tay rộng màu đen hoa lệ, cổ áo cùng ống tay áo có cát tường vân văn đỏ chót, eo buộc đai lưng ngọc, đại biểu thân phận, ngọc bội từng cái đeo lên người.
Quản gia Vương phủ hai tay dâng mũ miện đen, cẩn thận đeo lên cho Anh Vương.
Hai bên là hai viên châu Hồng San Hô dây lụa màu đen buông xuống tóc mai bên tai.
Lạc Dạ Thần vốn là vóc dáng cao to anh tuấn, bây giờ ăn mặc như vậy một phen, nhìn càng ung dung hoa quý, có loại trời sinh cao nhã khí độ.
Cao gia xem như là nhà cữu cữu của Lạc Dạ Thần, là khách mời đầu tiên mang theo hậu lễ đi tới Anh Vương Phủ chúc mừng.
Ngay sau đó chính là tôn thất thân thích, cùng với các hoàng tử công chúa.
các thế gia trong kinh, đám quan chức trong triều nhao nhao có mặt.
Âm thanh thông báo người đến vang lên không dứt.
Từng kiện hạ lễ như nước chảy được đưa vào vương phủ.
Khách nhân đến ngày càng đông, bên trong Anh Vương Phủ ngày càng náo nhiệt.
Trong phủ Định Bắc Hầu cũng náo nhiệt không kém.
Các thân bằng hảo hữu mang theo hậu lễ đến chúc mừng Định Bắc Hầu, ai ai cũng chúc một câu may mắn, cát lợi.
Kể từ khi trọng thương tàn tật phải trở về nhà, tinh thần định Bắc Hầu liền sa sút, hôm nay lại miệng cười toe toét.
Hắn chống gậy đi tới đi lui, nhiệt tình cùng các tân khách chào hỏi.
Bởi vì Định Bắc Hầu là xuất thân võ tướng, các đồng liêu cùng hắn có quan hệ gần gũi cũng đều là võ tướng, cả đám đều rất phóng khoáng , nói chuyện càng lớn giọng, một người so với một người còn lớn hơn.
Đám người này ở cùng nhau, tiếng cười nói cơ hồ có thể đem nóc nhà bay luôn.
Mẫu thân Bộ Sênh Yên đã không còn, chỉ còn duy nhất thẩm thẩm.
Bây giờ phụ trách trang điểm cho nàng, là một vị bá mẫu đức cao vọng trọng trong tộc.
Bá mẫu giúp nàng chải mái tóc, đeo lên cho nàng mũ phượng vàng ròng nặng trĩu, cái trán tô lên một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo tuyệt đẹp màu đỏ.
Khuyên tai hồng ngọc nhẹ nhàng lắc lư, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Bá mẫu ban đầu còn muốn thoa chút son phấn cho nàng, nhìn thấy gò má nàng đỏ ửng nhàn nhạt, không khỏi nở nụ cười.
“Ngươi khí sắc này đầy đủ, thoa son phấn liền quá dung tục, như bây giờ nhìn rất tốt.”
Bộ Sênh Yên nhếch môi đỏ: “Cám ơn bá mẫu.”
Nàng từ trong hộp đồ trang sức lấy ra một đôi vòng tay phỉ thúy.
Là ngoại tổ mẫu cho mẫu thân làm của hồi môn, mẫu thân lại đem nó để lại cho nàng.
Bộ Sênh Yên đeo lên trên cổ tay của mình.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay phỉ thúy, trong lòng lặng lẽ nghĩ, nương, người ở trên trời nhìn thấy không? Ta lập tức liền thành hôn, ta sẽ sống rất tốt, người yên tâm đi.
Trong hoàng cung.
Hoàng đế nghiêng người dựa vào trên giường êm.
Miệng vết thương trên người hắn đã kết vảy, nhưng không biết tại sao tinh thần vẫn không tốt lắm, ăn cái gì đều không có khẩu vị.
Huệ Phi ngồi bên cạnh, phục vụ hắn uống thuốc.
Hoàng đế hỏi: “Hôm nay đại hoàng tử thành hôn, trẫm vốn nên đi xem một chút, đáng tiếc thân thể này bất tiện, không ra được cung.”
Huệ Phi nghĩ thầm còn không phải sao!
Nếu không phải là cơ thể hoàng đế không tốt, hôm nay lại vừa lúc đến phiên nàng tới hầu, nàng đã sớm xuất cung đi xử lý hôn sự cho nhi tử .
Nàng thấp giọng ấm áp khuyên nhủ: “Bệ hạ không cần quá mức thất vọng, hôn sự của Anh Vương đã có Lễ bộ hỗ trợ xử lý, hắn còn có mấy cữu cữu cùng cữu nương hỗ trợ, hẳn là không có việc gì. Người bây giờ quan trọng nhất là dưỡng bệnh thật tốt, sớm ngày khỏi hẳn, chỉ khi người khỏe mạnh an khang, Anh Vương mới có thể yên tâm.”
Hoàng đế thở dài "Không biết sức khỏe của trẫm khi nào mới hồi phục?"
Vừa vặn lúc này thái y theo lệnh tới thỉnh mạch cho hắn.
Hoàng đế gọi thái y tới trước mặt, cau mày hỏi.
“Thương thế của trẫm hẳn là rất nhanh sẽ lành? Tại sao cơ thể vẫn không có khí lực gì? Các ngươi đến cùng có nghiêm túc chữa bệnh cho trẫm hay không?”
Bên trong Lưu Quang Các mỗi ngày khách đến như mây, trong đó phần lớn là quan lại quyền quý.
Nhìn thấy bố cáo được dán ngoài cửa, sau khi rời khỏi đây, liền một đồn trăm, bách tính đều biết, cả thế gia đại tộc cũng đều biết chuyện này.
Thì ra Tạ Sơ Tuyết ngày đó ở bên trong Lưu Quang Các té xỉu cũng không phải là bị người hạ thuốc, mà là nàng cố ý diễn kịch gạt người.
Nói trắng ra là, chính là nàng tâm cơ sâu, không tự trọng!
Lúc trước bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tạ Sơ Tuyết ở trong thành Thịnh Kinh danh tiếng vang xa, rất nhiều người đều tán dương nàng có thần thái tiên nữ, không ít văn nhân mặc khách còn vì nàng ngâm thơ làm phú, đem nàng thổi phồng đến mức nói nhân gian không có ai sánh bằng, chỉ có trên trời mới có.
Bây giờ mọi người nói đến nàng, nhưng lại có thâm ý khác là cười nhạo.
Nhất là các phu nhân cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì liền thích ra cửa bát quái với nhau, đều âm thầm chê cười Tạ Sơ Tuyết.
“Dáng dấp đẹp hơn nữa lại như thế nào? Phẩm hạnh không đoan chính, tâm tư xảo trá, cô nương như vậy, ai người ta dám cưới chứ?!”
“Ngay trước mặt nhiều người như vậy liền nhào vào người Anh Vương, chậc chậc, cứ như vậy còn dáng dấp tiên nữ ở đâu? Cũng đừng bôi nhọ tiên nữ trên trời!”
“Trước đây ta đã cảm thấy nàng ta giả vờ giả vịt, bên ngoài những người kia đều khen nàng như hoa như ngọc, tiểu nhi tử nhà ta đều bị nàng mê hoặc.
Nếu ta nói nàng một câu không tốt, tiểu tử kia sẽ cáu kỉnh với ta.
Bây giờ bộ mặt thật của nàng bại lộ, tiểu tử kia còn chưa hết hi vọng, còn muốn chạy tới Lưu Quang Các hỏi thăm.
Kết quả Lưu Quang Các người ta nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, còn có Phủ Kinh Triệu hỗ trợ làm chứng.
Tiểu tử kia tìm không thấy điểm đáng nghi, cuối cùng chỉ có thể khóc chạy trở về nói với ta.
Nói hắn sẽ không bao giờ tin tưởng những nữ nhân xinh đẹp bên ngoài.”
Hàn huyên tới ở đây, tất cả mọi người nhịn không được cười ra tiếng.
......
Tạ Sơ Tuyết biết những chuyện này, tức giận quăng vỡ mấy cái chén, dọa đám nha hoàn co vai rụt cổ, thở mạnh cũng không dám.
Đợi đến nàng phát tiết một hồi lâu, mới có một nha hoàn đánh bạo tiến lên khuyên giải.
“Tiểu thư đừng nóng giận, chờ phong ba này đi qua, sẽ không sao nữa.”
Tạ Sơ Tuyết không để ý đến nha hoàn khuyên can, trực tiếp chạy đi tìm Tây Lăng Vương.
Tây Lăng Vương gần đây tinh thần khá hơn một chút, có thể xuống đất đi lại, chỉ là khí sắc vẫn không tốt lắm, cơ thể cũng so trước đây gầy đi rất nhiều, nhìn bệnh tật yếu đuối.
Hắn đang xem hí, nhìn thấy Tạ Sơ Tuyết tới, cười nói.
“Ngươi tới vừa đúng lúc, xuất diễn vừa bắt đầu, ngồi xuống cùng nhau xem.”
Tạ Sơ Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói.
“Phụ vương, người trước không phải còn do dự lúc nào động thủ sao? Ta cảm thấy ngày mùng 10 tháng 6 rất tốt.”
Tây Lăng Vương nhìn nàng một cái: “Vì sao chọn ngày hôm đó?”
“Bởi vì ngày đó là một ngày tốt lành, Anh Vương ngày hôm đó thành thân, chuyện chung thân của hắn nhất định sẽ tổ chức rất long trọng, đến lúc đó tất cả mọi người đều chú ý tới hôn lễ của hắn, không có ai đến quản chúng ta.”
Tây Lăng Vương tính thời gian một chút, cảm thấy ngày mùng 10 tháng 6 vừa vặn, liền đáp chuyện này.
“Liền theo ngươi nói mà xử lý.”
Tạ Sơ Tuyết vểnh môi, nở nụ cười xinh đẹp.
Lạc Dạ Thần cùng Bộ Sênh Yên hủy đi danh tiếng của nàng, để cho nàng ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
Nàng liền để hôn lễ của hai người này biến thành tang lễ!
......
Bởi vì được Thái tử nhắc nhở, Lạc Dạ Thần gần đây không đi ra ngoài.
Hắn cả ngày đều ở trong vương phủ, vội vàng trù bị chuyện hôn lễ.
Thời gian mười ngày nháy mắt đã trôi qua.
Hôm nay, Lạc Dạ Thần dậy thật sớm.
Hắn đổi sang cẩm bào tay rộng màu đen hoa lệ, cổ áo cùng ống tay áo có cát tường vân văn đỏ chót, eo buộc đai lưng ngọc, đại biểu thân phận, ngọc bội từng cái đeo lên người.
Quản gia Vương phủ hai tay dâng mũ miện đen, cẩn thận đeo lên cho Anh Vương.
Hai bên là hai viên châu Hồng San Hô dây lụa màu đen buông xuống tóc mai bên tai.
Lạc Dạ Thần vốn là vóc dáng cao to anh tuấn, bây giờ ăn mặc như vậy một phen, nhìn càng ung dung hoa quý, có loại trời sinh cao nhã khí độ.
Cao gia xem như là nhà cữu cữu của Lạc Dạ Thần, là khách mời đầu tiên mang theo hậu lễ đi tới Anh Vương Phủ chúc mừng.
Ngay sau đó chính là tôn thất thân thích, cùng với các hoàng tử công chúa.
các thế gia trong kinh, đám quan chức trong triều nhao nhao có mặt.
Âm thanh thông báo người đến vang lên không dứt.
Từng kiện hạ lễ như nước chảy được đưa vào vương phủ.
Khách nhân đến ngày càng đông, bên trong Anh Vương Phủ ngày càng náo nhiệt.
Trong phủ Định Bắc Hầu cũng náo nhiệt không kém.
Các thân bằng hảo hữu mang theo hậu lễ đến chúc mừng Định Bắc Hầu, ai ai cũng chúc một câu may mắn, cát lợi.
Kể từ khi trọng thương tàn tật phải trở về nhà, tinh thần định Bắc Hầu liền sa sút, hôm nay lại miệng cười toe toét.
Hắn chống gậy đi tới đi lui, nhiệt tình cùng các tân khách chào hỏi.
Bởi vì Định Bắc Hầu là xuất thân võ tướng, các đồng liêu cùng hắn có quan hệ gần gũi cũng đều là võ tướng, cả đám đều rất phóng khoáng , nói chuyện càng lớn giọng, một người so với một người còn lớn hơn.
Đám người này ở cùng nhau, tiếng cười nói cơ hồ có thể đem nóc nhà bay luôn.
Mẫu thân Bộ Sênh Yên đã không còn, chỉ còn duy nhất thẩm thẩm.
Bây giờ phụ trách trang điểm cho nàng, là một vị bá mẫu đức cao vọng trọng trong tộc.
Bá mẫu giúp nàng chải mái tóc, đeo lên cho nàng mũ phượng vàng ròng nặng trĩu, cái trán tô lên một đóa hoa mẫu đơn tinh xảo tuyệt đẹp màu đỏ.
Khuyên tai hồng ngọc nhẹ nhàng lắc lư, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.
Bá mẫu ban đầu còn muốn thoa chút son phấn cho nàng, nhìn thấy gò má nàng đỏ ửng nhàn nhạt, không khỏi nở nụ cười.
“Ngươi khí sắc này đầy đủ, thoa son phấn liền quá dung tục, như bây giờ nhìn rất tốt.”
Bộ Sênh Yên nhếch môi đỏ: “Cám ơn bá mẫu.”
Nàng từ trong hộp đồ trang sức lấy ra một đôi vòng tay phỉ thúy.
Là ngoại tổ mẫu cho mẫu thân làm của hồi môn, mẫu thân lại đem nó để lại cho nàng.
Bộ Sênh Yên đeo lên trên cổ tay của mình.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay phỉ thúy, trong lòng lặng lẽ nghĩ, nương, người ở trên trời nhìn thấy không? Ta lập tức liền thành hôn, ta sẽ sống rất tốt, người yên tâm đi.
Trong hoàng cung.
Hoàng đế nghiêng người dựa vào trên giường êm.
Miệng vết thương trên người hắn đã kết vảy, nhưng không biết tại sao tinh thần vẫn không tốt lắm, ăn cái gì đều không có khẩu vị.
Huệ Phi ngồi bên cạnh, phục vụ hắn uống thuốc.
Hoàng đế hỏi: “Hôm nay đại hoàng tử thành hôn, trẫm vốn nên đi xem một chút, đáng tiếc thân thể này bất tiện, không ra được cung.”
Huệ Phi nghĩ thầm còn không phải sao!
Nếu không phải là cơ thể hoàng đế không tốt, hôm nay lại vừa lúc đến phiên nàng tới hầu, nàng đã sớm xuất cung đi xử lý hôn sự cho nhi tử .
Nàng thấp giọng ấm áp khuyên nhủ: “Bệ hạ không cần quá mức thất vọng, hôn sự của Anh Vương đã có Lễ bộ hỗ trợ xử lý, hắn còn có mấy cữu cữu cùng cữu nương hỗ trợ, hẳn là không có việc gì. Người bây giờ quan trọng nhất là dưỡng bệnh thật tốt, sớm ngày khỏi hẳn, chỉ khi người khỏe mạnh an khang, Anh Vương mới có thể yên tâm.”
Hoàng đế thở dài "Không biết sức khỏe của trẫm khi nào mới hồi phục?"
Vừa vặn lúc này thái y theo lệnh tới thỉnh mạch cho hắn.
Hoàng đế gọi thái y tới trước mặt, cau mày hỏi.
“Thương thế của trẫm hẳn là rất nhanh sẽ lành? Tại sao cơ thể vẫn không có khí lực gì? Các ngươi đến cùng có nghiêm túc chữa bệnh cho trẫm hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.