Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 530: Khả Nghi
Đại Quả Lạp
14/05/2024
Mỗi ngày Tiêu Trắc Phi thức dậy đều sẽ tìm lý do để tiếp tục ngủ nướng.
Năng lực rời giường của nàng vô cùng kém cỏi nhưng khả năng nằm ỳ trên giường lại rất giỏi.
Bảo Cầm dùng ngữ khí mẹ già giáo dục khuê nữ không nên thân, thấm thía khuyên nhủ.
"Đều nói một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, người lại đem thời gian quý giá lãng phí ngủ nướng, quả thực là sống uổng phí thời gian."
"Ngủ là sống uổng thời gian sao? Không, không phải. Có cảm giác không ngủ đó mới gọi sống uổng thời gian, chúng ta mỗi ngày cố gắng học tập cố gắng làm việc là vì cái gì? Kết quả cuối cùng không phải là vì để cho mình vui vẻ sao? tự mình làm việc mình thích mới thật sự là vui vẻ. Giống ta , ta thích ăn ăn ngủ ngủ, ăn ngủ để cho ta cảm thấy vui vẻ, hơn nữa ta có đầy đủ điều kiện đi vui chơi giải trí, ta đã hoàn thành lý tưởng của mình sinh hoạt, nhân sinh của ta coi như viên mãn!"
Bảo Cầm "......"
Nàng từ trong thâm tâm bội phục "Lần đầu tiên nô tỳ gặp người đem ngủ nướng nói đến thanh tân thoát tục như thế."
Sau một phen đấu trí đấu dũng ngươi tranh ta cướp, cuối cùng Bảo Cầm hơn một chút, thành công đem Tiêu trắc phi cá ướp muối từ trong chăn đào lên.
Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, liên tục ngáp dài.
Bảo Cầm nhanh chóng trang điểm chải đầu cho nàng.
Chờ dùng xong đồ ăn sáng, Tiết thị đi tới Thanh Ca Điện.
Tiết thị là vì Thọ yến của Thái hậu mà đến.
"Sắp đến thọ yến của Thái hậu, nương nương chuẩn bị quà gì vậy?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Còn chưa nghĩ ra."
Tiết thị lấy ra một hộp gấm, đặt trước mặt nàng rồi cười nói.
"Chúng ta biết trên người ngươi không gì tốt đồ vật, cho nên ta và cha người sớm đã vì ngươi chuẩn bị xong, là ngươi cha cố ý nhờ quan hệ tìm thấy nhân sâm trăm tuổi, người lấy nó làm hạ lễ đưa cho Thái hậu."
Bà chủ động đem hộp gấm mở ra, lộ ra bên trong là củ nhân sâm nằm yên tĩnh.
Bảo Cầm liếc nhìn nhân sâm trong hộp.
Cho dù nàng không hiểu, cũng phân biệt ra được, đây là một gốc nhân sâm thượng hạng.
Nhưng cùng với nhân sâm Tiêu trắc phi lần trước đưa cho Tần Hoàng Hậu so ra thì vẫn kém hơn một chút.
Tiết thị cho là Tiêu Hề Hề nhìn thấy nhân sâm , hẳn là sẽ sợ hãi cùng vui mừng, dù sao nhân sâm này rất hiếm thấy, giống Tiêu Hề Hề từ nhỏ ở trong am ni cô lớn lên, chắc chắn chưa thấy qua đồ tốt như vậy.
Trên thực tế, biểu tình trên mặt Tiêu Hề Hề một điểm biến hóa cũng không có.
"Đa tạ ý tốt của hai người, người cầm nhân sâm này về đi, chỗ ta không cần dùng tới."
Tiết thị nghĩ nàng không biết nhìn hàng, lại cường điệu nói.
"Đây là nhân sâm thượng hạng, cha ngươi vì mua nó, bỏ ra hơn 500 lượng bạc, còn nợ một nhân tình. Ngươi dùng nó làm hạ lễ, nếu như không được khen, ít nhất cũng sẽ so với người khác không kém, chúng ta phí nhiều tâm huyết như vậy, đều là vì ngươi."
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Ta thật sự không cần."
Tiết thị cau mày "Ngươi đứa nhỏ này làm sao lại quật như vậy? Ngươi không muốn nhân sâm này, ngươi muốn tặng gì cho Thái hậu?"
Tiêu Hề Hề "Chuyện này ta sẽ bàn bạc với Thái tử."
Tiết thị cảm thấy ý nghĩ của nàng quá mức ngây thơ, Thái tử sủng ái nàng, nhưng cũng là có mức độ , Thái tử không có khả năng chuyện gì đều giúp nàng thu xếp. Dù sao Thái tử nhiều việc như vậy, chính hắn làm không hết, làm gì có thời gian rỗi giúp nàng xử lý loại chuyện nhỏ này?!
Nhưng thái độ của Tiêu Hề Hề lại rất kiên định.
Nàng từ chối nhận nhân sâm.
Tiết thị lại không thể ép buộc nàng, chỉ đành mang lòng tràn đầy sầu lo rời khỏi Thanh Ca Điện.
Trong phủ Trung Võ tướng quân.
Tiêu Lăng Phong thấy Tiết thị mang nhân sâm về, lập tức hỏi "Sao bà không đưa nhân sâm cho Tiêu Trắc Phi?"
Tiết thị bất đắc dĩ nói "Nàng không chịu nhận."
Tiêu Lăng Phong kinh ngạc "Thứ tốt như vậy, nàng cũng không muốn, đầu óc của nàng có vấn đề sao?"
"Thϊếp cũng không hiểu nổi, dù sao con bé cũng không chịu nhận, thϊếp cũng không làm gì con bé được."
Tiết thị nói đến đây, trong giọng nói tràn ngập hối hận.
"Ta cảm thấy nàng vẫn còn hận chúng ta, mặc kệ chúng ta hướng nàng lấy lòng như nào, nàng cũng không chịu tiếp nhận, nàng thật sự là quá quật cường. Chúng ta trước đây thật sự không nên đem nàng đưa ra ngoài, nếu chúng ta đem nàng ở bên người chiếu cố, nàng cũng sẽ không xa cách với chúng ta như vậy."
Tiêu Lăng Phong an ủi nói "Đây là lỗi của tên đạo sĩ lừa gạt đó, gã đã hại gia đình chúng ta ly tán."
Tiết thị u sầu liên tục thở dài.
......
Lạc Dạ Thần ỷ vào nhiều tiền, thuê lượng lớn nhân thủ đi lục soát núi.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng trong Bình Đầu Sơn tìm ra một chỗ khả nghi.
Ngọc Lân vệ âm thầm theo dõi biết được tin tức, lập tức truyền tin cho thống lĩnh Ngọc Lân vệ Triệu Hiền.
Triệu Hiền vội vàng chạy đến gặp Thái tử.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, người của Anh vương đã tìm thấy một sơn trang trong Bình Đầu Sơn. Vị trí của sơn trang cực kỳ hẻo lánh, xung quanh có người canh giữ, trông vô cùng khả nghi. Anh vương nghi ngờ U vương đang ẩn náu ở đó, nhưng sơn trang được canh giữ rất nghiêm ngặt, người của Anh vương không thể đột nhập nên chỉ có thể quanh quẩn ngoài sơn trang."
Thủ hạ của Anh vương tuy đông nhưng lại có ít cao thủ.
Mà thủ vệ của sơn trang tất cả đều là cao thủ, người do Anh vương mang đến căn bản không phải là đối thủ của thủ vệ.
Lạc Thanh Hàn "Có biết chủ nhân của sơn trang là ai không?"
Triệu Hiền thành thật trả lời "Mạt tướng đã sai người điều tra, nhưng không tra được, quan phủ không có hồ sơ ghi chép về sơn trang đó, nếu không phải Anh Vương lần này đánh bậy đánh bạ tìm được sơn trang, đoán chừng đến bây giờ không ai biết trong Bình Đầu Sơn còn cất giấu một sơn trang như vậy."
Như vậy, sơn trang đó càng thêm khả nghi.
Lạc Thanh Hàn không tin vào đầu óc của Anh vương, hắn quyết định tự mình đi Bình Đầu Sơn xem.
Triệu Hiền mang theo ba trăm Ngọc Lân Vệ, hộ tống Thái tử đi tới Bình Đầu Sơn.
Nơi núi cao rừng sâu, một tòa sơn trang thần bí đứng vững vàng, cửa sơn trang không treo biển, từ bên ngoài nhìn vào, nó không có bất kỳ cái gì đặc sắc, cho người ta một cảm giác không thu hút.
Anh Vương Lạc Dạ Thần đối với tòa sơn trang bề ngoài xấu xí này không chút nào dám xem nhẹ.
Hắn đem thủ hạ công phu tốt nhất đều phái ra ngoài, muốn cho mấy người kia lẻn vào sơn trang xem tình huống, kết quả mấy người kia tất cả đều là một đi không trở lại, đến nay bặt vô âm tín.
Ngay cả mạnh mẽ xông tới sơn trang, Lạc Dạ Thần cũng thử qua hai lần, cuối cùng đều thất bại.
Bây giờ người dưới tay Lạc Dạ Thần hao tổn không ít, mà sơn trang thần bí vững như bàn thạch, không chút nào hao tổn.
Tâm tình Lạc Dạ Thần lúc này vô cùng sốt ruột.
Hắn cảm thấy U Vương Lạc Vân Hiên chắc chắn đang trốn ở trong sơn trang, nhưng hắn lại vào không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào hắn phải phái quân đội tới sao?
Hắn chỉ là một vương gia trên danh nghĩa, không có đất phong cũng không có binh quyền, muốn điều động quân đội cũng không làm được.
Trừ phi hắn đem việc này báo cáo cho triều đình.
Nhưng mà hắn không có chứng cứ chứng minh U Vương trốn ở trong sơn trang, nếu như hắn báo cáo cho triều đình, với mức độ thiên vị của phụ hoàng với U vương cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.
Ngay lúc Lạc Dạ Thần đang do dự thì Thái tử dẫn theo ba trăm Ngọc Lân vệ tới!
Năng lực rời giường của nàng vô cùng kém cỏi nhưng khả năng nằm ỳ trên giường lại rất giỏi.
Bảo Cầm dùng ngữ khí mẹ già giáo dục khuê nữ không nên thân, thấm thía khuyên nhủ.
"Đều nói một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, người lại đem thời gian quý giá lãng phí ngủ nướng, quả thực là sống uổng phí thời gian."
"Ngủ là sống uổng thời gian sao? Không, không phải. Có cảm giác không ngủ đó mới gọi sống uổng thời gian, chúng ta mỗi ngày cố gắng học tập cố gắng làm việc là vì cái gì? Kết quả cuối cùng không phải là vì để cho mình vui vẻ sao? tự mình làm việc mình thích mới thật sự là vui vẻ. Giống ta , ta thích ăn ăn ngủ ngủ, ăn ngủ để cho ta cảm thấy vui vẻ, hơn nữa ta có đầy đủ điều kiện đi vui chơi giải trí, ta đã hoàn thành lý tưởng của mình sinh hoạt, nhân sinh của ta coi như viên mãn!"
Bảo Cầm "......"
Nàng từ trong thâm tâm bội phục "Lần đầu tiên nô tỳ gặp người đem ngủ nướng nói đến thanh tân thoát tục như thế."
Sau một phen đấu trí đấu dũng ngươi tranh ta cướp, cuối cùng Bảo Cầm hơn một chút, thành công đem Tiêu trắc phi cá ướp muối từ trong chăn đào lên.
Tiêu Hề Hề ngồi trước gương trang điểm, liên tục ngáp dài.
Bảo Cầm nhanh chóng trang điểm chải đầu cho nàng.
Chờ dùng xong đồ ăn sáng, Tiết thị đi tới Thanh Ca Điện.
Tiết thị là vì Thọ yến của Thái hậu mà đến.
"Sắp đến thọ yến của Thái hậu, nương nương chuẩn bị quà gì vậy?"
Tiêu Hề Hề lười biếng nói "Còn chưa nghĩ ra."
Tiết thị lấy ra một hộp gấm, đặt trước mặt nàng rồi cười nói.
"Chúng ta biết trên người ngươi không gì tốt đồ vật, cho nên ta và cha người sớm đã vì ngươi chuẩn bị xong, là ngươi cha cố ý nhờ quan hệ tìm thấy nhân sâm trăm tuổi, người lấy nó làm hạ lễ đưa cho Thái hậu."
Bà chủ động đem hộp gấm mở ra, lộ ra bên trong là củ nhân sâm nằm yên tĩnh.
Bảo Cầm liếc nhìn nhân sâm trong hộp.
Cho dù nàng không hiểu, cũng phân biệt ra được, đây là một gốc nhân sâm thượng hạng.
Nhưng cùng với nhân sâm Tiêu trắc phi lần trước đưa cho Tần Hoàng Hậu so ra thì vẫn kém hơn một chút.
Tiết thị cho là Tiêu Hề Hề nhìn thấy nhân sâm , hẳn là sẽ sợ hãi cùng vui mừng, dù sao nhân sâm này rất hiếm thấy, giống Tiêu Hề Hề từ nhỏ ở trong am ni cô lớn lên, chắc chắn chưa thấy qua đồ tốt như vậy.
Trên thực tế, biểu tình trên mặt Tiêu Hề Hề một điểm biến hóa cũng không có.
"Đa tạ ý tốt của hai người, người cầm nhân sâm này về đi, chỗ ta không cần dùng tới."
Tiết thị nghĩ nàng không biết nhìn hàng, lại cường điệu nói.
"Đây là nhân sâm thượng hạng, cha ngươi vì mua nó, bỏ ra hơn 500 lượng bạc, còn nợ một nhân tình. Ngươi dùng nó làm hạ lễ, nếu như không được khen, ít nhất cũng sẽ so với người khác không kém, chúng ta phí nhiều tâm huyết như vậy, đều là vì ngươi."
Tiêu Hề Hề vẫn lắc đầu "Ta thật sự không cần."
Tiết thị cau mày "Ngươi đứa nhỏ này làm sao lại quật như vậy? Ngươi không muốn nhân sâm này, ngươi muốn tặng gì cho Thái hậu?"
Tiêu Hề Hề "Chuyện này ta sẽ bàn bạc với Thái tử."
Tiết thị cảm thấy ý nghĩ của nàng quá mức ngây thơ, Thái tử sủng ái nàng, nhưng cũng là có mức độ , Thái tử không có khả năng chuyện gì đều giúp nàng thu xếp. Dù sao Thái tử nhiều việc như vậy, chính hắn làm không hết, làm gì có thời gian rỗi giúp nàng xử lý loại chuyện nhỏ này?!
Nhưng thái độ của Tiêu Hề Hề lại rất kiên định.
Nàng từ chối nhận nhân sâm.
Tiết thị lại không thể ép buộc nàng, chỉ đành mang lòng tràn đầy sầu lo rời khỏi Thanh Ca Điện.
Trong phủ Trung Võ tướng quân.
Tiêu Lăng Phong thấy Tiết thị mang nhân sâm về, lập tức hỏi "Sao bà không đưa nhân sâm cho Tiêu Trắc Phi?"
Tiết thị bất đắc dĩ nói "Nàng không chịu nhận."
Tiêu Lăng Phong kinh ngạc "Thứ tốt như vậy, nàng cũng không muốn, đầu óc của nàng có vấn đề sao?"
"Thϊếp cũng không hiểu nổi, dù sao con bé cũng không chịu nhận, thϊếp cũng không làm gì con bé được."
Tiết thị nói đến đây, trong giọng nói tràn ngập hối hận.
"Ta cảm thấy nàng vẫn còn hận chúng ta, mặc kệ chúng ta hướng nàng lấy lòng như nào, nàng cũng không chịu tiếp nhận, nàng thật sự là quá quật cường. Chúng ta trước đây thật sự không nên đem nàng đưa ra ngoài, nếu chúng ta đem nàng ở bên người chiếu cố, nàng cũng sẽ không xa cách với chúng ta như vậy."
Tiêu Lăng Phong an ủi nói "Đây là lỗi của tên đạo sĩ lừa gạt đó, gã đã hại gia đình chúng ta ly tán."
Tiết thị u sầu liên tục thở dài.
......
Lạc Dạ Thần ỷ vào nhiều tiền, thuê lượng lớn nhân thủ đi lục soát núi.
Liên tiếp ba ngày, cuối cùng trong Bình Đầu Sơn tìm ra một chỗ khả nghi.
Ngọc Lân vệ âm thầm theo dõi biết được tin tức, lập tức truyền tin cho thống lĩnh Ngọc Lân vệ Triệu Hiền.
Triệu Hiền vội vàng chạy đến gặp Thái tử.
"Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, người của Anh vương đã tìm thấy một sơn trang trong Bình Đầu Sơn. Vị trí của sơn trang cực kỳ hẻo lánh, xung quanh có người canh giữ, trông vô cùng khả nghi. Anh vương nghi ngờ U vương đang ẩn náu ở đó, nhưng sơn trang được canh giữ rất nghiêm ngặt, người của Anh vương không thể đột nhập nên chỉ có thể quanh quẩn ngoài sơn trang."
Thủ hạ của Anh vương tuy đông nhưng lại có ít cao thủ.
Mà thủ vệ của sơn trang tất cả đều là cao thủ, người do Anh vương mang đến căn bản không phải là đối thủ của thủ vệ.
Lạc Thanh Hàn "Có biết chủ nhân của sơn trang là ai không?"
Triệu Hiền thành thật trả lời "Mạt tướng đã sai người điều tra, nhưng không tra được, quan phủ không có hồ sơ ghi chép về sơn trang đó, nếu không phải Anh Vương lần này đánh bậy đánh bạ tìm được sơn trang, đoán chừng đến bây giờ không ai biết trong Bình Đầu Sơn còn cất giấu một sơn trang như vậy."
Như vậy, sơn trang đó càng thêm khả nghi.
Lạc Thanh Hàn không tin vào đầu óc của Anh vương, hắn quyết định tự mình đi Bình Đầu Sơn xem.
Triệu Hiền mang theo ba trăm Ngọc Lân Vệ, hộ tống Thái tử đi tới Bình Đầu Sơn.
Nơi núi cao rừng sâu, một tòa sơn trang thần bí đứng vững vàng, cửa sơn trang không treo biển, từ bên ngoài nhìn vào, nó không có bất kỳ cái gì đặc sắc, cho người ta một cảm giác không thu hút.
Anh Vương Lạc Dạ Thần đối với tòa sơn trang bề ngoài xấu xí này không chút nào dám xem nhẹ.
Hắn đem thủ hạ công phu tốt nhất đều phái ra ngoài, muốn cho mấy người kia lẻn vào sơn trang xem tình huống, kết quả mấy người kia tất cả đều là một đi không trở lại, đến nay bặt vô âm tín.
Ngay cả mạnh mẽ xông tới sơn trang, Lạc Dạ Thần cũng thử qua hai lần, cuối cùng đều thất bại.
Bây giờ người dưới tay Lạc Dạ Thần hao tổn không ít, mà sơn trang thần bí vững như bàn thạch, không chút nào hao tổn.
Tâm tình Lạc Dạ Thần lúc này vô cùng sốt ruột.
Hắn cảm thấy U Vương Lạc Vân Hiên chắc chắn đang trốn ở trong sơn trang, nhưng hắn lại vào không được, vậy phải làm sao bây giờ?
Lẽ nào hắn phải phái quân đội tới sao?
Hắn chỉ là một vương gia trên danh nghĩa, không có đất phong cũng không có binh quyền, muốn điều động quân đội cũng không làm được.
Trừ phi hắn đem việc này báo cáo cho triều đình.
Nhưng mà hắn không có chứng cứ chứng minh U Vương trốn ở trong sơn trang, nếu như hắn báo cáo cho triều đình, với mức độ thiên vị của phụ hoàng với U vương cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.
Ngay lúc Lạc Dạ Thần đang do dự thì Thái tử dẫn theo ba trăm Ngọc Lân vệ tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.