Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng
Chương 519: Nhất Định Là Chọn Người Rồi
Đại Quả Lạp
13/05/2024
Lạc Thanh Hàn chậm rãi ăn mứt hoa quả trong miệng, vị ngọt tràn ngập trong miệng, cảm xúc phiền muộn trong lòng dần tiêu tan.
"Ừm, rất ngọt."
Tiêu Hề Hề lập tức cười nói "Ta cũng thấy loại mứt hoa quả này rất ngọt, mới ăn được nó ta liền muốn chia sẻ với người."
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng cúi đầu cẩn thận lựa mứt hoa quả, đột nhiên hỏi.
"Nếu phải chọn giữa mứt hoa quả và ta, nàng sẽ chọn gì?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên nói "Nhất định là chọn người rồi! Vì chỉ cần nhìn thấy người đã cảm thấy rất ngọt."
Lạc Thanh Hàn "......"
Rõ ràng mứt hoa quả trong miệng đã nuốt xuống , nhưng hắn vẫn cảm thấy trong miệng ngọt ngào.
Có người chen qua bọn họ, Tiêu Hề Hề vô thức hướng về bên cạnh Lạc Thanh Hàn dựa vào, Lạc Thanh Hàn thuận tay đem nàng bảo hộ ở trong ngực, không để người khác đụng tới nàng.
Xung quanh toàn là người, đủ loại tiếng nói chuyện liên tiếp, rất ầm ĩ.
Lạc Thanh Hàn lại như chẳng nghe được thanh âm của người khác, toàn tâm toàn ý chỉ thấy nữ nhân trong ngực.
Tiêu Hề Hề đem mứt hoa quả mình cảm thấy ăn ngon đút tới trong miệng hắn, nhìn về phía hắn con mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, họ giống như một đôi phu thê bình thường, có cảm giác ấm áp bình dị.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được, ngẫu nhiên lãng phí một chút thời gian giống như vậy, cũng là một loại thể nghiệm tốt.
Tiêu Hề Hề đem mứt hoa quả nàng thấy mỗi loại đều lấy một cân, chưởng quầy phải mất rất nhiều thời gian đóng gói cho nàng.
Lạc Thanh Hàn cam tâm tình nguyện trả tiền.
Sau đó hắn dẫn Tiêu Hề Hề đến một quán trà, gặp Lệ Khinh Ngôn trong phòng riêng.
Lúc này, Lệ Khinh Ngôn đã thay đổi y phục trên người, hắn lại mặc trang phục nho sinh ngày thường.
Bộ dạng này, so với vừa rồi cưỡi ngựa dạo phố thiếu đi mấy phần hăng hái, nhưng bình thản đạm nhiên.
Hắn hướng thái tử hành đại lễ.
"Học trò bái kiến Thái tử Điện hạ."
Sau đó hắn quay sang hành lễ với Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Lệ Khinh Ngôn chân thành nói "Nhờ có Thái tử Điện hạ giúp đỡ, học trò mới có thành tựu ngày hôm nay."
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Ngươi có được ngày hôm nay là do nỗ lực của ngươi, không liên quan gì đến ta."
"Nếu không phải ngài tra rõ gian lận khoa cử, người đỗ Trạng Nguyên lần này có lẽ sẽ là người khác, còn có chuyển vận phù mà ngài đưa cho học trò, thật sự rất hữu dụng, từ khi học trò đeo nó thì không còn gặp chuyện xui xẻo, hết thảy đều trở nên trôi chảy."
Tiêu Hề Hề đang cúi đầu ăn bánh ngọt, nghe được chuyển vận phù, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.
Vận rủi bao trùm hắn ban đầu đã biến mất, tướng mạo của hắn đã hiện ra rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ, sự nghiệp tương lai của hắn sẽ ngày càng rộng mở, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành đại thần có địa vị cực cao.
Lạc Thanh Hàn không có ý định để người khác biết chuyển vận phù từ đâu tới, hắn không muốn cho Tiêu Hề Hề gặp phiền phức, bình tĩnh nói sang chuyện khác.
"Gần đây chắc có không ít người đang liên lạc với ngươi?"
Lệ Khinh Ngôn ngượng ngùng "Đúng vậy, bọn họ muốn lôi kéo học trò, nhưng đều bị học trò cự tuyệt, học trò là người của Thái tử, ngoại trừ người, học sinh sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai lôi kéo."
Lạc Thanh Hàn lại nói "Nếu ngươi muốn sự nghiệp thuận lợi, đừng để người khác biết ngươi là người của phe ta."
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp "Hơn nữa ta cũng không hy vọng ngươi sớm thể hiện mình muốn theo trận doanh nào, chúng ta đều ngồi chưa vững, tốt nhất chúng ta đừng có quá nhiều liên hệ."
Lệ Khinh Ngôn là người thông minh, lập tức hiểu được dụng ý của Thái tử.
Thân phận của Thái tử rất nhạy cảm, nếu Lệ Khinh Ngôn cùng hắn quá thân cận, có thể sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.
Hiện giờ Thái tử có rất nhiều kẻ thù trong triều, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Thái tử, một khi phát hiện hắn cùng triều thần thân cận, những người kia nhất định sẽ bắt lấy chuyện này không buông.
Bọn họ không lung lay được Thái tử, nhưng có thể dễ dàng phá hủy tiền đồ của Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn nghiêm túc trả lời "Học trò đã hiểu."
Nói chính sự xong, Tiêu Hề Hề bắt đầu bát quái.
"Vừa rồi ta ném quạt lên người ngươi, ngươi tại sao không tiếp lấy?"
Lệ Khinh Ngôn một mặt mờ mịt "Người ném quạt vào học trò khi nào?"
"Vừa nãy lúc ngươi cưỡi ngựa diễu hành dạo phố, ta ở trên lầu hai đã ném một chiếc quạt gấp cho ngươi."
Lệ Khinh Ngôn lập tức nhớ ra "Thì ra là người đã ném chiếc quạt gấp đó."
Chiếc quạt gấp thoạt nhìn rất nặng, nếu là nện ở trên người chắc chắn rất đau, hắn lúc đó là không muốn chịu đau, cho nên mới tránh đi.
Hắn lộ vẻ xấu hổ: “Nếu sớm biết là người ném tới, học trò nhất định sẽ bắt lấy."
Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Lệ Khinh Ngôn lập tức đổi lời "Không, nếu biết là Trắc phi nương nương ném, học trò càng không dám bắt."
Hắn coi như ăn tim hùng gan báo, hắn cũng không dám giành nữ nhân với Thái tử.
Tiêu Hề Hề nghe nói như thế, cũng không tức giận, ngược lại cười híp mắt.
"May mắn ngươi không có bắt, chiếc quạt gấp đập trúng người khác, vừa hay tác hợp được một mối nhân duyên."
Lệ Khinh Ngôn khó hiểu nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề không giải thích, lại hỏi chuyện khác, tỉ như hỏi có người muốn giới thiệu cho hắn khuê nữ nhà mình hay không?
Lệ Khinh Ngôn bị nàng hỏi, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực.
"Nương nương đừng trêu học trò nữa, học trò hiện giờ chỉ một lòng muốn tạo dựng sự nghiệp, tạm thời không có ý định cưới nương tử."
Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát gương mặt hắn, phát hiện nhân duyên còn chưa có xuất hiện, liền cười nói.
"Chuyện nhân duyên này không cần gấp gáp, tùy duyên liền tốt, duyên đến ắt sẽ thành."
"Nương nương nói phải."
Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, Tiêu Hề Hề lại kéo Thái tử tiếp tục dạo phố.
Hai người vừa dạo vừa mua sắm, đồ đã mua được Ngọc Lân vệ mang chất lên xe, chờ bọn họ đi dạo xong trở lại trong xe ngựa, phát hiện trong xe gần như chất đầy đồ ăn.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Sao chúng ta lại mua nhiều vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Chuyện này phải hỏi nàng."
Thường công công hỗ trợ đem những vật kia chỉnh lý tốt, giành ra chỗ ngồi cho Thái tử và Tiêu Trắc Phi.
Xe ngựa chở bọn họ trở về hoàng cung.
Ngọc Lân Vệ mang những đồ ăn từ trong xe từng loại chuyển xuống, Bảo Cầm nhìn trợn mắt há mồm.
Nàng nhịn không được thấp giọng hô "Nương nương, người mua hết đồ ăn ở thành Thịnh Kinh này luôn đó sao?"
Tiêu Hề Hề cười cười "Nào có khoa trương như vậy, ta cũng chỉ đi dạo hai con phố mà thôi."
"Vẻn vẹn chỉ có hai con phố đã mua nhiều đồ ăn như vậy, người đi thêm mấy con phố nữa thì không sợ ăn đến mức Thái tử Điện hạ phá sản luôn sao?"
Tiêu Hề Hề "Sao thế được, Thái tử có tiền như vậy, đâu dễ gì mà ăn đến phá sản, ta rất có lòng tin với khoản tiền của hắn."
Bảo Cầm "......"
Bỗng nhiên rất thông cảm với Thái tử?
Dưới chỉ huy của Bảo Cầm, các cung nữ thái giám chuyển toàn bộ đồ ăn vào Thanh Ca điện.
Tích trữ nhiều đồ ăn ngon như vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy mình lại có một thời gian rất dài không cần ra cửa, thật là tốt đẹp!
"Ừm, rất ngọt."
Tiêu Hề Hề lập tức cười nói "Ta cũng thấy loại mứt hoa quả này rất ngọt, mới ăn được nó ta liền muốn chia sẻ với người."
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng cúi đầu cẩn thận lựa mứt hoa quả, đột nhiên hỏi.
"Nếu phải chọn giữa mứt hoa quả và ta, nàng sẽ chọn gì?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên nói "Nhất định là chọn người rồi! Vì chỉ cần nhìn thấy người đã cảm thấy rất ngọt."
Lạc Thanh Hàn "......"
Rõ ràng mứt hoa quả trong miệng đã nuốt xuống , nhưng hắn vẫn cảm thấy trong miệng ngọt ngào.
Có người chen qua bọn họ, Tiêu Hề Hề vô thức hướng về bên cạnh Lạc Thanh Hàn dựa vào, Lạc Thanh Hàn thuận tay đem nàng bảo hộ ở trong ngực, không để người khác đụng tới nàng.
Xung quanh toàn là người, đủ loại tiếng nói chuyện liên tiếp, rất ầm ĩ.
Lạc Thanh Hàn lại như chẳng nghe được thanh âm của người khác, toàn tâm toàn ý chỉ thấy nữ nhân trong ngực.
Tiêu Hề Hề đem mứt hoa quả mình cảm thấy ăn ngon đút tới trong miệng hắn, nhìn về phía hắn con mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, họ giống như một đôi phu thê bình thường, có cảm giác ấm áp bình dị.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được, ngẫu nhiên lãng phí một chút thời gian giống như vậy, cũng là một loại thể nghiệm tốt.
Tiêu Hề Hề đem mứt hoa quả nàng thấy mỗi loại đều lấy một cân, chưởng quầy phải mất rất nhiều thời gian đóng gói cho nàng.
Lạc Thanh Hàn cam tâm tình nguyện trả tiền.
Sau đó hắn dẫn Tiêu Hề Hề đến một quán trà, gặp Lệ Khinh Ngôn trong phòng riêng.
Lúc này, Lệ Khinh Ngôn đã thay đổi y phục trên người, hắn lại mặc trang phục nho sinh ngày thường.
Bộ dạng này, so với vừa rồi cưỡi ngựa dạo phố thiếu đi mấy phần hăng hái, nhưng bình thản đạm nhiên.
Hắn hướng thái tử hành đại lễ.
"Học trò bái kiến Thái tử Điện hạ."
Sau đó hắn quay sang hành lễ với Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Lệ Khinh Ngôn chân thành nói "Nhờ có Thái tử Điện hạ giúp đỡ, học trò mới có thành tựu ngày hôm nay."
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Ngươi có được ngày hôm nay là do nỗ lực của ngươi, không liên quan gì đến ta."
"Nếu không phải ngài tra rõ gian lận khoa cử, người đỗ Trạng Nguyên lần này có lẽ sẽ là người khác, còn có chuyển vận phù mà ngài đưa cho học trò, thật sự rất hữu dụng, từ khi học trò đeo nó thì không còn gặp chuyện xui xẻo, hết thảy đều trở nên trôi chảy."
Tiêu Hề Hề đang cúi đầu ăn bánh ngọt, nghe được chuyển vận phù, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn.
Vận rủi bao trùm hắn ban đầu đã biến mất, tướng mạo của hắn đã hiện ra rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ, sự nghiệp tương lai của hắn sẽ ngày càng rộng mở, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành đại thần có địa vị cực cao.
Lạc Thanh Hàn không có ý định để người khác biết chuyển vận phù từ đâu tới, hắn không muốn cho Tiêu Hề Hề gặp phiền phức, bình tĩnh nói sang chuyện khác.
"Gần đây chắc có không ít người đang liên lạc với ngươi?"
Lệ Khinh Ngôn ngượng ngùng "Đúng vậy, bọn họ muốn lôi kéo học trò, nhưng đều bị học trò cự tuyệt, học trò là người của Thái tử, ngoại trừ người, học sinh sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai lôi kéo."
Lạc Thanh Hàn lại nói "Nếu ngươi muốn sự nghiệp thuận lợi, đừng để người khác biết ngươi là người của phe ta."
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp "Hơn nữa ta cũng không hy vọng ngươi sớm thể hiện mình muốn theo trận doanh nào, chúng ta đều ngồi chưa vững, tốt nhất chúng ta đừng có quá nhiều liên hệ."
Lệ Khinh Ngôn là người thông minh, lập tức hiểu được dụng ý của Thái tử.
Thân phận của Thái tử rất nhạy cảm, nếu Lệ Khinh Ngôn cùng hắn quá thân cận, có thể sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.
Hiện giờ Thái tử có rất nhiều kẻ thù trong triều, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm Thái tử, một khi phát hiện hắn cùng triều thần thân cận, những người kia nhất định sẽ bắt lấy chuyện này không buông.
Bọn họ không lung lay được Thái tử, nhưng có thể dễ dàng phá hủy tiền đồ của Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn nghiêm túc trả lời "Học trò đã hiểu."
Nói chính sự xong, Tiêu Hề Hề bắt đầu bát quái.
"Vừa rồi ta ném quạt lên người ngươi, ngươi tại sao không tiếp lấy?"
Lệ Khinh Ngôn một mặt mờ mịt "Người ném quạt vào học trò khi nào?"
"Vừa nãy lúc ngươi cưỡi ngựa diễu hành dạo phố, ta ở trên lầu hai đã ném một chiếc quạt gấp cho ngươi."
Lệ Khinh Ngôn lập tức nhớ ra "Thì ra là người đã ném chiếc quạt gấp đó."
Chiếc quạt gấp thoạt nhìn rất nặng, nếu là nện ở trên người chắc chắn rất đau, hắn lúc đó là không muốn chịu đau, cho nên mới tránh đi.
Hắn lộ vẻ xấu hổ: “Nếu sớm biết là người ném tới, học trò nhất định sẽ bắt lấy."
Lạc Thanh Hàn đặt chén trà xuống, ánh mắt lạnh lùng.
Lệ Khinh Ngôn lập tức đổi lời "Không, nếu biết là Trắc phi nương nương ném, học trò càng không dám bắt."
Hắn coi như ăn tim hùng gan báo, hắn cũng không dám giành nữ nhân với Thái tử.
Tiêu Hề Hề nghe nói như thế, cũng không tức giận, ngược lại cười híp mắt.
"May mắn ngươi không có bắt, chiếc quạt gấp đập trúng người khác, vừa hay tác hợp được một mối nhân duyên."
Lệ Khinh Ngôn khó hiểu nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề không giải thích, lại hỏi chuyện khác, tỉ như hỏi có người muốn giới thiệu cho hắn khuê nữ nhà mình hay không?
Lệ Khinh Ngôn bị nàng hỏi, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực.
"Nương nương đừng trêu học trò nữa, học trò hiện giờ chỉ một lòng muốn tạo dựng sự nghiệp, tạm thời không có ý định cưới nương tử."
Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát gương mặt hắn, phát hiện nhân duyên còn chưa có xuất hiện, liền cười nói.
"Chuyện nhân duyên này không cần gấp gáp, tùy duyên liền tốt, duyên đến ắt sẽ thành."
"Nương nương nói phải."
Sau khi tạm biệt Lệ Khinh Ngôn, Tiêu Hề Hề lại kéo Thái tử tiếp tục dạo phố.
Hai người vừa dạo vừa mua sắm, đồ đã mua được Ngọc Lân vệ mang chất lên xe, chờ bọn họ đi dạo xong trở lại trong xe ngựa, phát hiện trong xe gần như chất đầy đồ ăn.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Sao chúng ta lại mua nhiều vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Chuyện này phải hỏi nàng."
Thường công công hỗ trợ đem những vật kia chỉnh lý tốt, giành ra chỗ ngồi cho Thái tử và Tiêu Trắc Phi.
Xe ngựa chở bọn họ trở về hoàng cung.
Ngọc Lân Vệ mang những đồ ăn từ trong xe từng loại chuyển xuống, Bảo Cầm nhìn trợn mắt há mồm.
Nàng nhịn không được thấp giọng hô "Nương nương, người mua hết đồ ăn ở thành Thịnh Kinh này luôn đó sao?"
Tiêu Hề Hề cười cười "Nào có khoa trương như vậy, ta cũng chỉ đi dạo hai con phố mà thôi."
"Vẻn vẹn chỉ có hai con phố đã mua nhiều đồ ăn như vậy, người đi thêm mấy con phố nữa thì không sợ ăn đến mức Thái tử Điện hạ phá sản luôn sao?"
Tiêu Hề Hề "Sao thế được, Thái tử có tiền như vậy, đâu dễ gì mà ăn đến phá sản, ta rất có lòng tin với khoản tiền của hắn."
Bảo Cầm "......"
Bỗng nhiên rất thông cảm với Thái tử?
Dưới chỉ huy của Bảo Cầm, các cung nữ thái giám chuyển toàn bộ đồ ăn vào Thanh Ca điện.
Tích trữ nhiều đồ ăn ngon như vậy, Tiêu Hề Hề cảm thấy mình lại có một thời gian rất dài không cần ra cửa, thật là tốt đẹp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.