Quỷ Vương, Tổng Tài, Đừng Sủng Tôi!
Chương 11: Chịu trách nhiệm chính là kết hôn
Tô Du Du
04/01/2021
Tô Du Du sợ đến run lên, nhưng vào lúc này xe đột nhiên dừng lại.
"Cái kia..." Trì Hạo ngồi ở vị trí lái xe, hận không thể đem mắt của mình móc ra, nhưng vẫn bất chấp kiên trì nói: "Trì thiếu, đến rồi ạ."
Tay Trì Tư Tước chợt dừng lại.
"Hôm nay tha cho cô trước." Hắn thấp giọng nói một câu, buông Tô Du Du ra: "Xuống xe."
Tô Du Du như được đại xá, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, xuống xe theo Trì Tư Tước.
Nhưng vừa xuống xe, thấy tòa nhà phía trước, cô lại sững sờ lần nữa.
Cục Dân Chính?
"Anh dẫn tôi đến Cục Dân Chính làm gì!" Cô hoang mang nhìn về phía Trì Tư Tước.
"Kết hôn."
Ném xuống hai chữ sạch sẽ lưu loát, Trì Tư Tước nhấc chân đi tới trước.
Tô Du Du như bị sét đánh.
Kết... kết hôn?
Trì Tư Tước rất nhanh phát hiện Tô Du Du không đi theo, không khỏi nhướn mày: "Cô đang làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi ôm cô sao?"
Ôm cái đầu anh đấy!
"Chẳng lẽ chịu trách nhiệm mà anh nói, là kết hôn sao?" Tô Du Du phản ứng kịp đây là ý gì.
"Không sai."
"Tôi không muốn kết hôn với anh!" Khuôn mặt Tô Du Du trắng bệch không ngừng lắc đầu: "Hơn nữa... hơn nữa tôi chỉ mới 19 tuổi, cũng không mang theo sổ hộ khẩu, kết cái gì hôn a!"
"Về cái này thì Tô tiểu thư không cần lo lắng." Một bên Trì Hạo nghe xong, có "ý tốt" mở miệng: "Số tuổi không thành vấn đề, còn sổ hộ khẩu, tôi đã cho người đến nhà Tô tiểu thư lấy rồi."
Nói xong hắn còn giống như là hiến vật quý, quơ quơ sổ hộ khẩu của Tô Du Du.
Tô Du Du tức đến suýt chút nữa thì ngất!
"Anh đây là đang bức hôn!"
Cô từng bước từng bước lui về sau: "Tôi không muốn... anh không thể cưỡng ép được!"
Nhưng cô còn chưa lui được vài bước, Trì Tư Tước liền giơ tay lên.
Người cao cánh tay dài, hắn dễ như trở bàn tay liền bắt được eo nhỏ của Tô Du Du.
"Tôi đương nhiên có thể cưỡng ép." Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái tromg ngực, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Tôi không rõ, cô đồng ý gả cho Lục Viễn Tiêu, nhưng lại không muốn gả cho tôi? Lẽ nào tôi còn không bằng hắn ta?"
Lúc nói đến nữa câu sau, đôi mắt đen của Trì Tư Tước nheo lại, lộ ra ta nguy hiểm.
Tô Du Du thoáng cái bị hỏi khó.
Trì Tư Tước trước mắt, bất luận từ phương diện nào mà nói, hoàn toàn bỏ xa Lục Viễn Tiêu mấy con phố, huống chi bọn họ đã sớm có quan hệ thân mật, theo lý mà nói thì cô xác thật không nên cự tuyệt.
Nhưng...
Chẳng biết tại sao, hầu như là bản năng, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.
"Tô Du Du." Giọng nói trầm thấp của Trì Tư Tước vang lên lần nữa, so với giọng nói băng lãnh lúc trước thì hào hoãn một chút: "Tôi chỉ là muốn cho cô một gia đình."
Gia đình?
Từ này, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng của Tô Du Du
Cô từ nhỏ là cô nhi, khi còn bé cùng bà bà sống nương tựa lẫn nhau, sau khi bà bà bị bệnh, cô liền ăn nhờ ở đậu nhà họ Tô mười năm.
Cô vẫn luôn khát khao nhất, chính là có một gia đình ấm áp thuộc về mình.
Nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô có chút dao động.
Với lại bây giờ cô cũng không phải là thân hoàn bịch, chỉ sợ rất khó tìm được người đàn ông tốt. Người đàn ông trước mắt này mặc dù bèo nước gặp nhau, nhưng nhìn qua cũng không phải là người xấu.
Càng quan trọng hơn là, tâm của cô, sớm đã bị Lục Viễn Tiêu tổn thương đến nguội tàn, tìm người nào cùng sống hết đời, cũng không có gì khác nhau.
"Được." Cắn răng, cô ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh: "Tôi đồng ý với anh."
Môi mỏng Trì Tư Tước khẽ cong: "Tốt, vậy chúng ta đi."
Nhưng Tô Du Du lại kéo hắn lại.
"Nhưng anh phải đồng ý với tôi một việc đã."
Trì Tư Tước nhướn mi: "Chuyện gì?"
"Ngoài tôi ra, anh không được có bất kì người phụ nữ nào nữa." Cô quật cường nói.
Trì Tư Tước sững sốt, nhưng ngay lập tức cười lên.
Nụ cười kia, phảng phất như có thể hòa tan núi băng, khiến Tô Du Du cũng ngẩng người.
"Việc này thì cô yên tâm." Nụ cười vụt qua nhanh chóng, Trì Tư Tước rất nhanh lại khôi phục bộ dạng cao ngạo: "Tôi không thể có người phụ nữ khác."
Không thể?
Cái gì gọi là không thể?
Tô Du Du còn chưa kịp ngẩm nghĩ, người đã bị Trì Tư Tước ôm ngang lên, đi nhanh vào Cục Dân Chính.
"Cái kia..." Trì Hạo ngồi ở vị trí lái xe, hận không thể đem mắt của mình móc ra, nhưng vẫn bất chấp kiên trì nói: "Trì thiếu, đến rồi ạ."
Tay Trì Tư Tước chợt dừng lại.
"Hôm nay tha cho cô trước." Hắn thấp giọng nói một câu, buông Tô Du Du ra: "Xuống xe."
Tô Du Du như được đại xá, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, xuống xe theo Trì Tư Tước.
Nhưng vừa xuống xe, thấy tòa nhà phía trước, cô lại sững sờ lần nữa.
Cục Dân Chính?
"Anh dẫn tôi đến Cục Dân Chính làm gì!" Cô hoang mang nhìn về phía Trì Tư Tước.
"Kết hôn."
Ném xuống hai chữ sạch sẽ lưu loát, Trì Tư Tước nhấc chân đi tới trước.
Tô Du Du như bị sét đánh.
Kết... kết hôn?
Trì Tư Tước rất nhanh phát hiện Tô Du Du không đi theo, không khỏi nhướn mày: "Cô đang làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tôi ôm cô sao?"
Ôm cái đầu anh đấy!
"Chẳng lẽ chịu trách nhiệm mà anh nói, là kết hôn sao?" Tô Du Du phản ứng kịp đây là ý gì.
"Không sai."
"Tôi không muốn kết hôn với anh!" Khuôn mặt Tô Du Du trắng bệch không ngừng lắc đầu: "Hơn nữa... hơn nữa tôi chỉ mới 19 tuổi, cũng không mang theo sổ hộ khẩu, kết cái gì hôn a!"
"Về cái này thì Tô tiểu thư không cần lo lắng." Một bên Trì Hạo nghe xong, có "ý tốt" mở miệng: "Số tuổi không thành vấn đề, còn sổ hộ khẩu, tôi đã cho người đến nhà Tô tiểu thư lấy rồi."
Nói xong hắn còn giống như là hiến vật quý, quơ quơ sổ hộ khẩu của Tô Du Du.
Tô Du Du tức đến suýt chút nữa thì ngất!
"Anh đây là đang bức hôn!"
Cô từng bước từng bước lui về sau: "Tôi không muốn... anh không thể cưỡng ép được!"
Nhưng cô còn chưa lui được vài bước, Trì Tư Tước liền giơ tay lên.
Người cao cánh tay dài, hắn dễ như trở bàn tay liền bắt được eo nhỏ của Tô Du Du.
"Tôi đương nhiên có thể cưỡng ép." Hắn cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái tromg ngực, ngữ khí lạnh đi vài phần: "Tôi không rõ, cô đồng ý gả cho Lục Viễn Tiêu, nhưng lại không muốn gả cho tôi? Lẽ nào tôi còn không bằng hắn ta?"
Lúc nói đến nữa câu sau, đôi mắt đen của Trì Tư Tước nheo lại, lộ ra ta nguy hiểm.
Tô Du Du thoáng cái bị hỏi khó.
Trì Tư Tước trước mắt, bất luận từ phương diện nào mà nói, hoàn toàn bỏ xa Lục Viễn Tiêu mấy con phố, huống chi bọn họ đã sớm có quan hệ thân mật, theo lý mà nói thì cô xác thật không nên cự tuyệt.
Nhưng...
Chẳng biết tại sao, hầu như là bản năng, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.
"Tô Du Du." Giọng nói trầm thấp của Trì Tư Tước vang lên lần nữa, so với giọng nói băng lãnh lúc trước thì hào hoãn một chút: "Tôi chỉ là muốn cho cô một gia đình."
Gia đình?
Từ này, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng của Tô Du Du
Cô từ nhỏ là cô nhi, khi còn bé cùng bà bà sống nương tựa lẫn nhau, sau khi bà bà bị bệnh, cô liền ăn nhờ ở đậu nhà họ Tô mười năm.
Cô vẫn luôn khát khao nhất, chính là có một gia đình ấm áp thuộc về mình.
Nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô có chút dao động.
Với lại bây giờ cô cũng không phải là thân hoàn bịch, chỉ sợ rất khó tìm được người đàn ông tốt. Người đàn ông trước mắt này mặc dù bèo nước gặp nhau, nhưng nhìn qua cũng không phải là người xấu.
Càng quan trọng hơn là, tâm của cô, sớm đã bị Lục Viễn Tiêu tổn thương đến nguội tàn, tìm người nào cùng sống hết đời, cũng không có gì khác nhau.
"Được." Cắn răng, cô ngẩng đầu đôi mắt lấp lánh: "Tôi đồng ý với anh."
Môi mỏng Trì Tư Tước khẽ cong: "Tốt, vậy chúng ta đi."
Nhưng Tô Du Du lại kéo hắn lại.
"Nhưng anh phải đồng ý với tôi một việc đã."
Trì Tư Tước nhướn mi: "Chuyện gì?"
"Ngoài tôi ra, anh không được có bất kì người phụ nữ nào nữa." Cô quật cường nói.
Trì Tư Tước sững sốt, nhưng ngay lập tức cười lên.
Nụ cười kia, phảng phất như có thể hòa tan núi băng, khiến Tô Du Du cũng ngẩng người.
"Việc này thì cô yên tâm." Nụ cười vụt qua nhanh chóng, Trì Tư Tước rất nhanh lại khôi phục bộ dạng cao ngạo: "Tôi không thể có người phụ nữ khác."
Không thể?
Cái gì gọi là không thể?
Tô Du Du còn chưa kịp ngẩm nghĩ, người đã bị Trì Tư Tước ôm ngang lên, đi nhanh vào Cục Dân Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.