Quyển 1 Vương Miện Tận Thế Và Những Kẻ Báo Thù
Chương 5: Làng Cổ Thạch Và Khu Huấn Luyện
TẮC KÈ
05/09/2024
Kỳ thi học kỳ II cũng trôi qua nhẹ nhàng, hoa phượng bắt đầu nở trong sân trường báo hiệu một mùa hè sắp đến. Bọn bạn học trong lớp đứa nào đứa nấy bàn nhau xem hè này nên đi đâu chơi, Khang thì từ nhỏ đến giờ hầu như đều ở trong thành phố, ba nó bận quá không có thời gian đưa nó đi đâu chơi cả. Thế là nó quyết định hè này lại sang chỗ chú Roy thôi. Đang mông lung suy nghĩ thì điện thoại chú Roy gọi tới:
- Hello! Khang hả? Cháu đang làm gì vậy?
- Cháu đang ở trong trường.
- Hè này cháu đã có dự định gì chưa?
- Dạ! Chưa chú.
Chú Roy im lặng một lúc rồi nói:
- Nếu cháu chưa có kế hoạch gì thì đi theo chú đi. Công ty tổ chức tập huấn cho người mới ở Cổ Thạch. Chú có nói với ba cháu và ông ấy đồng ý rồi.
Khang mừng rỡ, nào giờ nó có được đi đâu đâu, nó trả lời cái rụp:
- Thiệt hả chú, mừng quá. Cảm ơn chú Roy! Để cháu báo cho thằng Minh nữa.
- Ok! khi nào đi chú báo thời gian cho cháu, vậy nhé.
Chú Roy cúp máy, nó gọi cho thằng Minh. Thằng này đi đâu cũng không thiếu cái Ngọc được, mà có Ngọc là có Thanh, thành ra chuyến tập huấn lại trở thành kết hợp đi chơi của bốn đứa nó.
Hè đến, bốn đứa tụi nó lấy xe nhà của Thanh xuất phát trước chú Roy hai ngày, cái chính là để vui chơi tham quan vì vào khu huấn luyện làm gì có thời gian mà đi đâu.
Cổ Thạch nằm ở xã Tuy Phong, Bình Thuận, cách Sài Gòn 300 km. Ở đây có khu làng du lịch Cổ Thạch khá nổi tiếng. Nơi này chưa được khai thác du lịch diện rộng nên vẫn giữ được vẻ đẹp hoang sơ, bãi biển cực đẹp với làn nước xanh trong vắt, ánh nắng vàng chói chang chiếu thẳng vào bề mặt tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo.
Khang đó giờ có được đi chơi đâu, nên những gì nó thấy trước mắt giống như Thiên Đường vậy.
Thằng Minh đã đi đến đây một lần rồi nên mọi người bầu nó làm trưởng đoàn. Mọi người đều thống nhất mặc đồ đi biển chim cò hoa lá hẹ cho có không khí du lịch. Nhân lúc trời còn sáng, tui nó đến khu “Bãi đá bảy màu” với những viên đá đủ mọi màu sắc tuyệt đẹp trải dài cả một vùng biển rộng lớn. Khang thì nhặt lấy nhặt để mang về làm kỷ niệm, Ngọc với Thanh kéo nhau chụp hình hết góc này đến góc khác, tất nhiên phó nháy là thằng Minh rồi.
Sau đó Thằng Minh lại trổ tài hướng dẫn viên, đưa cả đoàn đi đến “Cánh đồng quạt gió” nơi có những tua bin quạt gió khổng lồ cao mấy chục mét xếp hàng thẳng tắp tạo nên cảnh tượng độc nhất vô nhị. Tiếp đến là “Đồi cát chảy Bình Thạch”, nơi cát vàng phủ rộng bao la. Tụi nó đều tỏ ra thích thú với trò trượt cát, ban đầu Ngọc bắt cặp với Thanh nhưng thằng Minh cứ đòi chung cặp với Ngọc nên Khang vô tình được hưởng soái. Trượt chung với một cô gái xinh đẹp, gió lùa qua khe tóc khiến mùi nước hoa thơm dịu nhẹ của Thanh cứ thoang thoảng trong không khí, Khang khẳng định chắc nịch nó đang ở Thiên Đường rồi, không thể ở đâu khác được nữa. Nó buột miệng la lớn:
- Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Thế là cả bọn đều đưa hai tay lên cao giống nó, mặt ngước lên trời cười tươi:
- Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Đi đến đâu là phó nháy Minh trổ tài đến đó, sau khi chơi đã đời trời cũng đã xế chiều. Tụi nó đến chợ đêm lấy phòng resort đã được Minh đặt trước. Chợ đêm khá nhỏ với duy nhất một con đường xuống khu tắm biển, bên phải là khu phòng trọ giá rẻ dành cho sinh viên, học sinh, người có kinh tế thấp. Bên trái là dãy villa và resort dành cho người có thu nhập cao. Những quầy hải sản khô, tươi, quán ăn, quán nhậu v… v … mọc san sát hai bên đường tạo một bầu không khí náo nhiệt.
Tụi nó hẹn nhau tắm rửa, cất đồ xong thì ra chợ để thưởng thức hải sản. Khang và Minh đều mồm chữ O mắt chữ A khi thấy hai bạn nữ đi ra với hai bộ váy công chúa cực kỳ dễ thương khiến tụi nó đứng chết lặng. Ngọc tạo dáng thùy mị, nết na, không quên cầm hai bên váy khuỵa gối xuống chào như tiểu thư Châu Âu thời trung cổ rồi hỏi:
- Hai ông thấy bọn tui thế nào?
Hai thằng đều mắt sáng rực, đồng thanh:
- Thanh với Ngọc đẹp quá.
Hai cô gái cười e thẹn …
Sò lông, sò huyết, mực, cua ghẹ, thịt v … v … tụi nó mua một đống rồi theo thằng Minh lên mỏm đá cách không xa về phía Đông. Ngồi trên này có thể ngắm được nguyên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Cả bọn chắp tay cầu nguyện khi thi thoảng có sao băng lướt qua. Trước mặt là biển rộng lớn thấp thoáng những chiếc tàu bé xíu tít đằng xa, bên hông với những ánh đèn lấp lóe của khu chợ đêm cùng phía dưới âm thanh sóng biển vỗ rì rào. Tất cả hòa quyện tạo thành một bức tranh đặc sắc, lãng mạn.
Hai thằng con trai đi nhặt củi về đốt lửa trại, hai bạn nữ phụ trách nấu nướng. Cả bọn vừa ăn vừa tám chuyện vô cùng vui vẻ. Đến 9 giờ tối bọn nó thu dọn rồi trở về resort nghỉ ngơi, lấy lại sức cho những khám phá tiếp theo vào hôm sau.
Mới 4 giờ sáng, thằng Minh đã lay thằng Khang dậy rồi qua gõ cửa phòng kéo hai bạn nữ dậy nốt. Thì ra nó thèm rủ Ngọc đi ngắm bình minh mà lỡ nhóm có bốn đứa nên hai đứa còn lại phải chịu chung số phận. Thế là đứa nào đứa nấy mắt nhắm mắt mở leo lên mỏm đá ngày hôm qua mặc dù thèm ngủ chết đi được. Sau màn bị cướp giấc ngủ, cả bọn quay lại chợ, thằng Minh chạy lại chỗ mấy người xe ôm gần đó nói chuyện gì không biết. Nó quay lại bảo mọi người thay đồ bơi chuẩn bị đi lặn biển. Thì ra mấy người xe ôm đó vốn là ngư dân vùng này, những lúc không đi biển thì họ chở khách du lịch để kiếm sống nên họ khá rành các vùng nước quanh đây.
Bốn chiếc xe ôm chở bốn đứa đi cách chợ vài km. Ở đó họ đã để sẵn ghe máy chở cả bọn ra ngoài biển, trên ghe có mấy bộ kiếng lặn, ngư dân bảo tụi nó đeo kiếng vào rồi bơi theo họ.
Biển Cổ Thạch trong vắt nên khi lặn xuống, tụi nó có thể thấy rõ từng rặng san hô đủ màu sắc lắc lư theo làn nước, cá tôm thì thôi khỏi nói đủ mọi thể loại lẫn sắc màu, lớn có nhỏ có. Con thì bơi tung tăng dường như không sợ con người, con thì ẩn mình sâu trong mấy cục đá.
Tụi nó còn được ngư dân chỉ mò ốc, bắt tôm, bắn cá chốc lát mà đầy cả giỏ lưới. Lặn xong tụi nó quay lại làng thưởng thức công sức cả buổi sáng mò mẫm. Khang mời ngư dân ăn chung nhưng họ nói họ chỉ thèm thịt, hải sản họ ngán quá rồi nên từ chối.
Bốn đứa ăn sáng bằng hải sản no nê rồi lại di chuyển đến lăng Cá Ông để tham quan. Đây là một ngôi chùa nhỏ bên trong có xác Cá Ông được bảo quản trong tủ kính nhỏ, tụi nó chắp tay vái rồi lại lên đường.
Ở trung tâm của làng có một lối lên chùa Cổ Thạch ở trên núi. Khang với Minh thì thể lực đã được rèn luyện nên leo núi là chuyện nhỏ. Riêng hai bạn nữ thì được nửa đường là mệt thở không ra hơi. Thằng Minh xốc cái Ngọc cõng trên lưng đi tiếp, Khang cũng bắt chước làm theo. Lên tới đỉnh thì cả bọn thắp hương khấn vái, hóng gió, ngắm cảnh quan tuyệt đẹp từ trên cao, nghỉ ngơi thư giãn trong khoảng 2 tiếng rồi mới về.
Thằng Minh chỉ tiếc là đi mùa này không tham quan được bãi rêu xanh mướt và tham dự lễ hội Nghinh Ông.
Tối đến bốn đứa chỉ đi ăn uống, đi dạo quanh chợ rồi ai về phòng nấy, kết thúc chuyến du lịch hai ngày đáng nhớ.
Sáng hôm sau, Ngọc với Thanh tiễn Khang với Minh đến khu huấn luyện mà chú Roy đã hẹn tụi nó ở đó rồi hai bạn nữ về lại Sài Gòn.
Khu huấn luyện nằm ở một nơi biệt lập trong khu bảo tồn thiên nhiên Kalon rộng khoảng 40 000 hecta. Khang và Minh phải đi bộ khá xa mới tới nơi, chú Roy ra đón tụi nó ở phía ngoài khu bảo tồn vì sợ tụi nó lạc trong rừng.
Nơi này khá lớn, chắc cũng phải 20 hecta, có tường rào bê tông vây quanh. Bên trong rất nhiều cây xanh cứ như trong rừng vậy, nếu nhìn từ trên cao chắc cũng không thấy được có nhà cửa được xây dựng nơi đây. Cổng ra vào được khắc nổi chữ “K” to đùng, hai bên cổng là hai chòi bảo vệ dùng cả súng thật.
- Vào đi hai con.
Khang nói nhỏ:
- Nơi này rộng ghê nhỉ chú Roy. Chỗ này của quân đội hay sao mà được dùng cả súng thật luôn hả chú?
Chú Roy dừng lại, quay mặt về phía Khang trả lời:
- Cháu nói chỗ này của quân đội cũng đúng, mà không phải cũng không sai.
Khang thắc mắc:
- Sao khó hiểu vậy chú?
Chú Roy nói tiếp:
- Chỗ đất này được công ty thuê lại, hoạt động như khu vực tư nhân nhưng vẫn chịu sự theo dõi, quản lý của quân đội. Nói là quản lý chứ thực ra họ cũng không tham gia vào bất cứ việc gì trong này. Quan hệ hai bên là quan hệ hợp tác. Hai người gác cổng là người của quân đội đó cháu, họ chỉ có duy nhất nhiệm vụ đó thôi.
Khang gật gù.
Đi vào bên trong mới thấy, nơi này được xây đựng nền móng rất tốt. Chú Roy giới thiệu lần lượt là khu tập bắn súng với nhiều tấm bia được đặt sát bờ tường, có cả bia di động. Súng thì đặt ở trên bàn cách bia khá xa. Súng ngắn có, súng tự động có và cả súng bắn tỉa.
Khu tập võ có đầy đủ các loại vũ khí cận chiến như đao, kiếm, dao, chùy, thương v …v … được để chất đống xung quanh khoảng sân to lát bê tông. Trên sân có khá nhiều người nộm bằng sắt đã bị biến dạng do thường xuyên dùng để luyện tập, còn có nhiều chướng ngại vật, các khối gỗ to v … v … tóm lại là rất nhiều dụng cụ để hành xác.
Khu nghiên cứu phát triển bao gồm dãy các tòa nhà ba tầng xếp sát vào nhau liền kề với khu rèn đúc vũ khí có rất nhiều lò lửa đang hoạt động. Chú Roy nói hai khu này nghiên cứu và sản xuất ra vũ khí đa dạng với đủ loại chất liệu khác nhau. Một số món đồ công nghệ cũng được làm ra tại hai nơi này. Bên cạnh nơi này là dãy chuồng nuôi nhốt thú hoang dã, có con đã được thuần hóa và cũng có con thì chưa. Chú dặn đây là mấy khu vực cấm, hai đứa nhất định không được lại gần.
Khu ký túc xá, y tế, nhà ăn, giải trí, tập thể hình được bố trí tuốt phía cuối bờ tường. Khu này khá lớn nên Khang cũng lò mò đoán được số lượng người ở đây cũng không hề ít chút nào. Chú Roy dắt hai đứa lên phòng, căn phòng khá nhỏ chỉ có hai cái giường lót nệm, một cái tivi, một cái bàn gỗ và hai cái ghế. Dọc lối đi toàn là thanh niên đủ mọi độ tuổi với cơ thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Tụi nó như David lạc vào xứ toàn là những gã khổng lồ Goliath vậy.
Chú dặn ngoài giờ luyện tập thì hai đứa không được đi ra khỏi khu ký túc xá.
Chú Roy vừa đi, thằng Minh nhăn mặt thì thầm vào tai Khang:
- Sao tao có cảm giác tụi mình đang đi nghĩa vụ quân sự quá mày? Ở đây ba tháng chắc tao buồn chết mất. Mới ở xứ sở thần tiên hai ngày đã chìm vào địa ngục rồi. Nhìn cái phòng này mà nhớ cái resort thân yêu …
Khang cáu kỉnh đáp:
- Mày bớt than lại đi, tập cho mày chứ cho ai mà khóc. Nghĩ tới việc trở lên trâu bò đủ sức một cân bảy giống ba tao đi là đỡ chán à.
Thằng Minh cúi gằm mặt, thở dài, trông khá nản chí:
- Chắc tao không có ngày đó quá …
Khoảng một tiếng sau chú Roy tập trung tất cả người mới vào một ngôi nhà nhỏ ở gần khu tập võ. Khang đếm thấy có 52 người, chắc là điều lên từ chi nhánh ở Bình Chánh.
Chú phát cho mỗi người 1 con dao găm nhỏ, bốn bộ tạ đeo tay, chân, yêu cầu tất cả không được tháo ra, trừ lúc đi tắm. Mỗi bộ nặng 5 kg, tổng cộng một người đeo 20 kg.
Sau đó là màn chạy bộ vòng quanh sân tập trong 1 tiếng. Sau khi hoàn tất chạy bộ là hít đất, đu xà đơn, đứng tấn, bốn người vác một khối gỗ cực to cho đến khi chân đứng không vững, rồi vượt chướng ngại vật. Giáo án rất nặng, cộng thêm 20 kg đeo trên người, Khang và Minh đều tay chân rụng rời.
Khang mồ hôi nhễ nhại, vừa thở dốc vừa nghĩ trong đầu: “người mới đã thế này không biết người cũ tập nặng như thế nào nữa”
Buổi chiều thì tập đối kháng quyền cước, vật, phóng dao, lắp ráp súng, nhận vũ khí mình muốn rồi tập với người nộm sắt. Ròng rã suốt một tháng trời, cuối cùng tụi nó cũng được ra ngoài huấn luyện dã ngoại. 54 người lưng đeo ba lô quân dụng, bắt đầu hành trình vòng quanh khu bảo tồn.
Mặc dù là đi huấn luyện nhưng tụi nó có cảm giác như đi chữa lành, rừng thiên nhiên khác với rừng cây trồng trong khu “K”. Làn suối mát trong veo chảy trên những hòn đá phát ra tiếng róc rách nghe thật êm tai, thi thoảng còn thấy được mấy con gấu mập mạp đang chăm chú bắt cá, tiếng lá cây xào xạc mỗi khi có khỉ hay vượn đu qua, chim chóc hót líu la líu lít như một bản tình ca sống động.
Buổi trưa mọi người đến được thác “Yavly” nghỉ chân, dòng thác đổ ào ào thật là dũng mãnh bắn ra những hạt nước li ti trông lung linh, huyền ảo. 54 thanh niên trần như nhộng nhảy xuống tắm rửa, miệng ai cũng cười toe toét, tạt nước nhau quên hết mọi mệt mỏi.
Sau cái sướng tất nhiên sẽ đến cái khổ, buổi tối tụi nó cắm trại sâu trong rừng. Ngoại trừ ngọn lửa được đốt ở giữa trại, xung quanh tối đen như mực tạo cảm giác rờn rợn. Muỗi con nào con nấy to bằng đầu ngón tay út, tiếng “ré ré”, “sột soạt” cứ như có con gì bò trườn dưới đất đang rình tụi nó vậy. Gió thổi vi vu xuyên qua những táng cây khiến ai mà sợ ma thì chỉ có nước khóc thét.
Khang tỉnh dậy đi vệ sinh khi mọi người đã say giấc ngủ. Đang huýt sáo tận hưởng phút giây bình yên, nhẹ nhõm thì nó thấy ở đằng xa có một vài đốm sáng nhỏ hình cầu, tiếng cành khô gãy kêu răng rắc, những đốm sáng đang từ từ tiến lại phía nó, nó tò mò chăm chú nhìn xem đó là gì. Đến khi khoảng cách đủ gần thì đốm sáng hiện ra là đôi mắt của con báo, có đến ba con. Nó quay đầu định bỏ chạy thì giật mình dừng lại vì nghe một tiếng nói trong đầu nó:
- “Nguy hiểm! Rời đi ngay”
Nó quay lại nhìn thì thấy ba con báo đã mất hút. Đứng hình trong vài giây nhìn khắp xung quanh không có ai, nó nghĩ chắc là nó bị ảo giác, rồi nó quay lại lều ngủ một giấc tới sáng.
Những ngày sau, tụi nó tiếp tục trèo đèo, lội suối, leo núi, học các cách sinh tồn nơi rừng rậm. Trước khi về khu “K”, chú Roy cho phép mọi người xả hơi nguyên ngày, dựng trại bên bờ suối, ai muốn làm gì thì làm nhưng không được đi quá xa trại. Người thì tắm suối, người thì đi bắt cá, người thì đi săn thú.
Khang với Minh thì ngủ, ngủ và ngủ. Hai ông công tử được cưng chiều ở nhà, chăn ấm nệm êm, giờ đây hai tuần lăn lê bò lết trong rừng, ăn toàn đồ khô, muỗi chích sưng húp đã rút cạn sinh khí tụi nó. Thằng Minh ngáy nghe mà cứ tưởng tiếng trống trận, Khang nằm chung với nó hết chịu nổi, đành bò sang lều chú Roy ngủ ké một giấc đến tối.
Đêm đến, mọi người quay quần bên đống lửa. Những người đi săn bắt được thỏ, rắn và cá nữa nên tối nay họ có một bữa tiệc khá là thịnh soạn. Khang với Minh ăn như bị bỏ đói, sau khi đánh chén no say bắt đầu có người cất tiếng hát, mọi người vỗ tay hát theo rất nhiệt tình, náo động cả một góc rừng.
Chú Roy bỗng nhiên la lớn:
- Mọi người giữ im lặng.
Không gian im bặt như tờ, không còn ai lên tiếng. Mọi người không hiểu chuyện gì hết, tất cả đều nhìn về phía chú Roy đang hướng tai nghe một điều gì đó. Chú ra lệnh:
- Tất cả tập trung lại đây, bật đèn pin rọi về phía các bụi cây và cầm dao lên.
54 người ngay lập tức làm theo lời chú Roy, rọi đèn pin sáng rực cả một góc rừng. Tất cả đều nín thở lắng nghe. Âm thanh tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng “xì xì”, tiếng “xào xạc” của lá khô ở mọi hướng, càng lúc càng lớn dần.
Trong không gian phát ra một tiếng động khá lớn nghe như tiếng của rất nhiều nhà sư đang tụng kinh vậy.
Từ trong bụi cỏ, không biết ở đâu kéo ra mấy trăm con bò cạp màu đen bò lúc nhúc tiến về phía họ. Trên cây, lũ rắn lớp treo mình lủng lẳng như mấy sợi dây leo, lớp bò trườn dọc theo thân cây lũ lượt xuất hiện. Mọi người đều ngây người, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
Chú Roy lại hét lớn:
- Tất cả bình tĩnh! đeo găng tay vào, đội một, hai mau xé lều lấy vải bọc cây củi, tưới xăng lên làm đuốc, tiến lại gần những cái cây để xua rắn. Đội ba, bốn, năm, sáu cầm dao và đèn pin lên sẵn sàng tiêu diệt lũ bò cạp. Nhớ đứng gần nhau trong phạm vi có ánh sáng, không ai được tách lẻ.
Tất cả răm rắp làm theo, đội cầm đuốc xua rắn, con nào rơi xuống đất thì ngay lập tức có người cầm dao chặt đầu. Lũ bò cạp tuy đông nhưng khá chậm nên họ diệt cũng không mấy khó khăn. Mọi thứ diễn ra trong nửa tiếng ngắn ngủi, xác rắn và bọ cạp đầy trên đất.
Ngay khi tiếng tụng kinh im bặt, lũ bò cạp và rắn bỏ đi mất hút, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bị thương. Về khu K trong màn đêm dưới tình hình vừa nãy thì quá nguy hiểm, chú Roy lệnh thức cả đêm để đề phòng, sáng mai di chuyển sớm.
Chú Roy lại ra lệnh hốt hết xác trên mặt đất cho vào bao để mang về khu “K”. Khang nghe được chú Roy lẩm bẩm trong miệng:
- Tiếng tụng kinh này không sai được, “bọn chúng” đã mò đến Việt Nam rồi.
Khang nghĩ: “Lại là hai từ “bọn chúng”. Có lẽ nào là giống với bọn mà nó đã nghe được từ cuộc đối thoại của ba với người phụ nữ lạ?”.
Sáng hôm sau, cả đội thu dọn trại, di chuyển đến trưa là quay về đến khu “K”, trên đường về không ai nói chuyện tiếng nào.
Chú Roy cho họ nghỉ cả ngày vì đêm trước không ai được ngủ cả. Khang với Minh tham gia vào cuộc chiến hôm qua, cho đến giờ về phòng mới cảm thấy hơi run, lần đầu tụi nó gặp tình huống nguy hiểm như thế này. Tuy vậy thằng Minh vẫn thao thao bất tuyệt về việc nó hạ được bao nhiêu con bò cạp suốt buổi trưa, nó trông có vẻ khá hào hứng vì chiến tích đó. Khang mừng thầm có lẽ nhờ như thế nó sẽ không than trời than đất cái vụ bị hành xác trong khu “K” này nữa. Sau đó hai thằng lăn ra ngủ một giấc đến tối.
Khang đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì thằng Minh vào, trông dáng uể oải:
- Ớ … ớ …Oáp…
- Dậy rồi hả mày? Vào đánh răng rửa mặt đi rồi xuống kiếm gì ăn.
Thằng Minh ưỡn lưng, vươn vai ngáp thêm cái nữa rồi trả lời:
- Ờ! Mày ra ngoài chờ tao tí.
Hai thằng lết xuống căn tin, lúc này đã là 9 giờ tối, đồ ăn còn lại không còn nhiều. Thằng thì ăn cơm trứng chiên, thằng thì bò xào. Ăn xong thằng Minh lại than:
- Ăn thế này thì mai sức đâu mà tập.
Khang nhìn nó rồi bảo:
- Mày có mang súng bắn kim gây mê không?
- Lúc nào tao chẳng mang.
Khang vỗ tay một cái rồi nói tiếp:
- Tí mang theo ra ngoài rừng cây xem có bổ sung thêm được thịt chim không.
Mắt thằng Minh sáng rực:
- Có lý! đi liền giờ đi.
Thế là cả hai vội vàng đứng dậy rồi đi hướng về phía rừng cây. Lang thang nửa tiếng đồng hồ không thấy chim đâu mà chợt nhận ra là tụi nó đã lạc đường mất rồi.
- Tiêu rồi! Giờ sao về đây Khang?
- Cái súng có máy quét 3D mà, mày quét cái là hiện đường về chứ gì mà lo, yên tâm đi.
- Cái máy này lúc quét nó sáng lắm, lỡ ai phát hiện ra thì sao? Tới giờ giới nghiêm rồi. Tao không muốn ngày mai chạy thêm 1 tiếng đâu.
Khang im lặng suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Vậy thôi ráng kiếm đường về chứ sao, khu này có 20 hecta, tao không tin không tìm được đường về.
Đã 10 giờ tối là giờ giới nghiêm, trời đen như mực, hai thằng vẫn còn mắc kẹt trong rừng cây. Tụi nó cứ đi, đi mãi cho đến khi thấy ánh đèn sáng le lói ở phía xa. Cả hai mừng húm vội vàng chạy về phía đó. Lúc lại gần thì thấy toàn là lồng sắt có khi đến cả ngàn cái, bên trong đủ mọi loại động vật hoang dã.
- Hình như tụi mình lạc vào khu nhốt thú rồi? - Thằng Minh nói nhỏ.
Tính tò mò của 2 đứa nổi lên, tụi nó tiếp tục đi, đám thú với cặp mắt sáng rực cứ nhìn theo làm thằng Minh thấy sởn gai ốc.
Cuối dãy lồng là một nhà kho khổng lồ có cánh cổng cao chục mét. Khang áp tai vào cổng để nghe thử nhưng chẳng nghe được gì. Thằng Minh ở phía sau thì cứ hỏi liên tục:
- Sao rồi? Có nghe được gì hay ho không mày?
Khang lắc đầu, xoay xoay bàn tay như đang nói chả có gì. Khang đẩy cửa thì nhận ra nó đã bị khóa:
- “Đừng vào”.
Giọng nói vang lên trong đầu Khang, nó quay phắt lại nhìn xung quanh thì ngoài thằng Minh ra chẳng có ai khác cả. Thằng Minh nhìn nó ngơ ngác:
- Làm gì quay lại đột ngột vậy? làm tao giật cả mình. Mày nghe thấy tiếng gì hả?
Nó cũng quay lại nhìn theo thằng Khang.
- Có thấy ai đâu? Hù chết tao rồi.
Khang lại nhìn thật kỹ xung quanh, ngoài mấy con thú đang nhìn tụi nó chằm chằm thì đúng thật là chẳng có ai. Nó nhíu cặp lông mày, lấy tay gãi gãi cái ót bán tín bán nghi: “Không lẽ nó lại bị ảo giác nữa”. Đăm chiêu một lúc rồi nó nói:
- Hết cách rồi, mày quét bản đồ đi Minh. Không về thì tối nay ngủ với muỗi ngoài này mất.
- Ừ! Tao cũng nghĩ vậy.
Nói rồi thằng Minh giơ tay đeo cái súng quẹt quẹt bấm bấm. Một luồng sáng khá lớn chiếu ra từ hai con mắt thủy tinh soi sáng rực cả một vùng rộng lớn, nó tiếp tục bấm hiển thị bản đồ 3D. Bỗng tiếng còi hụ inh ỏi vang lên khắp khu K. Thằng Minh la lớn:
- Chết cha! Chắc ánh sáng quá lớn gây kinh động đến mọi người rồi. Chuồn lẹ thôi cu.
Hai thằng chạy hộc tốc theo bản đồ về ký túc xá. Cũng may không ai phát hiện ra tụi nó. Về đến phòng, thằng Minh thở hổn hển:
- Tao đã … hộc, ... Nói rồi mà … nó sáng lắm.
- Ừ! Công nhận 200 triệu có khác, đèn ngọn hải đăng tao nghĩ cũng không sáng bằng một góc của nó - Khang vừa gật gù vừa giơ ngón tay cái tán thưởng.
Qua ngày hôm sau, khi 54 người đang xếp hàng nghiêm chỉnh, ngay ngắn chuẩn bị đi tập luyện. Chú Roy bước tới trước mặt nhìn tất cả một lượt rồi nói với giọng dõng dạc:
- Hôm qua vào giờ giới nghiêm chắc các cậu có nghe được tiếng còi báo động toàn khu đúng không?
Mọi người đứng nghiêm đồng thanh trả lời:
- Vâng! đội trưởng Roy.
Chú Roy tiếp tục nói lớn:
- Tiếng còi đó báo hiệu có kẻ lạ xâm nhập vào căn cứ. Kể từ bây giờ trừ những lúc luyện tập, tất cả thời gian khác đều là giờ giới nghiêm, các cậu không được phép ra khỏi khu vực ký túc xá.
- Đội an ninh sẽ được tăng cường canh gác ở mọi khu vực, nếu các cậu muốn đi ra ngoài phải được sự cho phép của họ mới được rời đi, tất nhiên là họ sẽ đi cùng. Tất cả đã rõ hết chưa?
54 người hô to:
- Rõ ! Đội trưởng.
Sau đó mọi người vẫn tập luyện như mọi ngày, chỉ khác là buổi chiều chú Roy bắt đầu cho tập bắn súng ngắn. Lần đầu được bắn súng thật, Khang bị tiếng nổ làm cho giật mình hết mấy lần, dĩ nhiên là đạn nó bắn ra cũng không bay vào bia mà tìm vào hư vô rồi.
Thằng Minh thì trời sinh có thiên phú trong môn này, trừ lần đầu bắn hơi lệch hồng tâm, còn lại nó bắn toàn điểm tối đa trong mọi khoảng cách. Nó cân cả bia di động luôn mới trâu bò. Chú Roy khen nó liên tục làm nó vừa khoái chí vừa ngại. Ấy vậy mà nó không quên le lưỡi trêu thằng Khang như cách nó bị trêu mỗi khi Khang thắng nó trong đấu võ đối kháng.
“Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà” - Khang mếu mặt.
Dần dà tụi nó được bắn thử mọi loại súng có trong khu “K”. Khang bắn không khá nổi, thằng Minh thì mê cây bắn tỉa, nó còn bảo rằng nếu được cấp phép, chắc nó kêu ba mua cho một cây về nghịch chơi quá.
Ngoài bãi huấn luyện, lính gác có mặt khắp mọi nơi trong khu “K” làm không khí trông rất nghiêm túc, cẩn trọng. Sau vài ngày, tụi nó cũng hơi yên tâm là không ai phát hiện ra, hai thằng đều nghĩ chắc khu nhốt thú không có gắn camera.
Hai ngày nữa là hết kỳ nghỉ hè, tụi nó thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lại Sài Gòn. Chú Roy đưa cho mỗi thằng bốn bộ tạ tay chân 10 kg, bảo về nhà mang thường xuyên như trong lúc tập. Chú còn tặng thêm một cây dùi cui bằng thép để phòng thân, bảo rằng võ của tụi nó giờ đã khá rồi, có món này thì thêm khả năng bảo vệ bản thân, chẳng phải sợ ai nữa.
Kết thúc huấn luyện, ngoài tiếng nói trong đầu hai lần trước, Khang chỉ lạ một điều ba nó là sếp, mà trong quá trình huấn luyện không ai biết nó là con của sếp cả. Mọi người đối xử với nó cũng như bao nhiêu người lính mới khác vậy.
Về tới Sài Gòn nó cũng quên bẵng hết mấy chuyện này, việc đầu tiên là hai đứa nó qua kiếm Thanh, Ngọc đi chơi cho đã cái đã. Ngọc với Thanh đều ngạc nhiên khi thấy hai thằng chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi cơ thể đã cường tráng, cơ bắp đầy người, chỉ có cái xấu là da đen đi do ngâm nắng suốt.
Thằng Minh suốt ngày gồng tay cho nổi con chuột lên để Ngọc rờ rờ, bóp bóp. Mặt nó đầy vẻ tự hào và khoái chí mỗi lần được Ngọc khen. Khang đá đểu thằng Minh:
- Giờ còn than nữa không mày?
Minh nhướn nhướn lông mày, giả vờ ngó Đông ngó Tây:
- Than? Ai than? Than lúc nào sao tao không biết?
- Thằng lươn lẹo.
Minh cười “hắc hắc”. Vào năm học mới, tụi nó chuyển lên lầu hai học lớp 11A12, học chung với mấy gương mặt bạn bè cũ rích của lớp mười và vẫn ngồi gần Thanh, Ngọc. Khác ở chỗ cô giáo chủ nhiệm thành thầy giáo chủ nhiệm thôi.
- Hello! Khang hả? Cháu đang làm gì vậy?
- Cháu đang ở trong trường.
- Hè này cháu đã có dự định gì chưa?
- Dạ! Chưa chú.
Chú Roy im lặng một lúc rồi nói:
- Nếu cháu chưa có kế hoạch gì thì đi theo chú đi. Công ty tổ chức tập huấn cho người mới ở Cổ Thạch. Chú có nói với ba cháu và ông ấy đồng ý rồi.
Khang mừng rỡ, nào giờ nó có được đi đâu đâu, nó trả lời cái rụp:
- Thiệt hả chú, mừng quá. Cảm ơn chú Roy! Để cháu báo cho thằng Minh nữa.
- Ok! khi nào đi chú báo thời gian cho cháu, vậy nhé.
Chú Roy cúp máy, nó gọi cho thằng Minh. Thằng này đi đâu cũng không thiếu cái Ngọc được, mà có Ngọc là có Thanh, thành ra chuyến tập huấn lại trở thành kết hợp đi chơi của bốn đứa nó.
Hè đến, bốn đứa tụi nó lấy xe nhà của Thanh xuất phát trước chú Roy hai ngày, cái chính là để vui chơi tham quan vì vào khu huấn luyện làm gì có thời gian mà đi đâu.
Cổ Thạch nằm ở xã Tuy Phong, Bình Thuận, cách Sài Gòn 300 km. Ở đây có khu làng du lịch Cổ Thạch khá nổi tiếng. Nơi này chưa được khai thác du lịch diện rộng nên vẫn giữ được vẻ đẹp hoang sơ, bãi biển cực đẹp với làn nước xanh trong vắt, ánh nắng vàng chói chang chiếu thẳng vào bề mặt tạo nên khung cảnh lung linh huyền ảo.
Khang đó giờ có được đi chơi đâu, nên những gì nó thấy trước mắt giống như Thiên Đường vậy.
Thằng Minh đã đi đến đây một lần rồi nên mọi người bầu nó làm trưởng đoàn. Mọi người đều thống nhất mặc đồ đi biển chim cò hoa lá hẹ cho có không khí du lịch. Nhân lúc trời còn sáng, tui nó đến khu “Bãi đá bảy màu” với những viên đá đủ mọi màu sắc tuyệt đẹp trải dài cả một vùng biển rộng lớn. Khang thì nhặt lấy nhặt để mang về làm kỷ niệm, Ngọc với Thanh kéo nhau chụp hình hết góc này đến góc khác, tất nhiên phó nháy là thằng Minh rồi.
Sau đó Thằng Minh lại trổ tài hướng dẫn viên, đưa cả đoàn đi đến “Cánh đồng quạt gió” nơi có những tua bin quạt gió khổng lồ cao mấy chục mét xếp hàng thẳng tắp tạo nên cảnh tượng độc nhất vô nhị. Tiếp đến là “Đồi cát chảy Bình Thạch”, nơi cát vàng phủ rộng bao la. Tụi nó đều tỏ ra thích thú với trò trượt cát, ban đầu Ngọc bắt cặp với Thanh nhưng thằng Minh cứ đòi chung cặp với Ngọc nên Khang vô tình được hưởng soái. Trượt chung với một cô gái xinh đẹp, gió lùa qua khe tóc khiến mùi nước hoa thơm dịu nhẹ của Thanh cứ thoang thoảng trong không khí, Khang khẳng định chắc nịch nó đang ở Thiên Đường rồi, không thể ở đâu khác được nữa. Nó buột miệng la lớn:
- Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Thế là cả bọn đều đưa hai tay lên cao giống nó, mặt ngước lên trời cười tươi:
- Yeahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.
Đi đến đâu là phó nháy Minh trổ tài đến đó, sau khi chơi đã đời trời cũng đã xế chiều. Tụi nó đến chợ đêm lấy phòng resort đã được Minh đặt trước. Chợ đêm khá nhỏ với duy nhất một con đường xuống khu tắm biển, bên phải là khu phòng trọ giá rẻ dành cho sinh viên, học sinh, người có kinh tế thấp. Bên trái là dãy villa và resort dành cho người có thu nhập cao. Những quầy hải sản khô, tươi, quán ăn, quán nhậu v… v … mọc san sát hai bên đường tạo một bầu không khí náo nhiệt.
Tụi nó hẹn nhau tắm rửa, cất đồ xong thì ra chợ để thưởng thức hải sản. Khang và Minh đều mồm chữ O mắt chữ A khi thấy hai bạn nữ đi ra với hai bộ váy công chúa cực kỳ dễ thương khiến tụi nó đứng chết lặng. Ngọc tạo dáng thùy mị, nết na, không quên cầm hai bên váy khuỵa gối xuống chào như tiểu thư Châu Âu thời trung cổ rồi hỏi:
- Hai ông thấy bọn tui thế nào?
Hai thằng đều mắt sáng rực, đồng thanh:
- Thanh với Ngọc đẹp quá.
Hai cô gái cười e thẹn …
Sò lông, sò huyết, mực, cua ghẹ, thịt v … v … tụi nó mua một đống rồi theo thằng Minh lên mỏm đá cách không xa về phía Đông. Ngồi trên này có thể ngắm được nguyên bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Cả bọn chắp tay cầu nguyện khi thi thoảng có sao băng lướt qua. Trước mặt là biển rộng lớn thấp thoáng những chiếc tàu bé xíu tít đằng xa, bên hông với những ánh đèn lấp lóe của khu chợ đêm cùng phía dưới âm thanh sóng biển vỗ rì rào. Tất cả hòa quyện tạo thành một bức tranh đặc sắc, lãng mạn.
Hai thằng con trai đi nhặt củi về đốt lửa trại, hai bạn nữ phụ trách nấu nướng. Cả bọn vừa ăn vừa tám chuyện vô cùng vui vẻ. Đến 9 giờ tối bọn nó thu dọn rồi trở về resort nghỉ ngơi, lấy lại sức cho những khám phá tiếp theo vào hôm sau.
Mới 4 giờ sáng, thằng Minh đã lay thằng Khang dậy rồi qua gõ cửa phòng kéo hai bạn nữ dậy nốt. Thì ra nó thèm rủ Ngọc đi ngắm bình minh mà lỡ nhóm có bốn đứa nên hai đứa còn lại phải chịu chung số phận. Thế là đứa nào đứa nấy mắt nhắm mắt mở leo lên mỏm đá ngày hôm qua mặc dù thèm ngủ chết đi được. Sau màn bị cướp giấc ngủ, cả bọn quay lại chợ, thằng Minh chạy lại chỗ mấy người xe ôm gần đó nói chuyện gì không biết. Nó quay lại bảo mọi người thay đồ bơi chuẩn bị đi lặn biển. Thì ra mấy người xe ôm đó vốn là ngư dân vùng này, những lúc không đi biển thì họ chở khách du lịch để kiếm sống nên họ khá rành các vùng nước quanh đây.
Bốn chiếc xe ôm chở bốn đứa đi cách chợ vài km. Ở đó họ đã để sẵn ghe máy chở cả bọn ra ngoài biển, trên ghe có mấy bộ kiếng lặn, ngư dân bảo tụi nó đeo kiếng vào rồi bơi theo họ.
Biển Cổ Thạch trong vắt nên khi lặn xuống, tụi nó có thể thấy rõ từng rặng san hô đủ màu sắc lắc lư theo làn nước, cá tôm thì thôi khỏi nói đủ mọi thể loại lẫn sắc màu, lớn có nhỏ có. Con thì bơi tung tăng dường như không sợ con người, con thì ẩn mình sâu trong mấy cục đá.
Tụi nó còn được ngư dân chỉ mò ốc, bắt tôm, bắn cá chốc lát mà đầy cả giỏ lưới. Lặn xong tụi nó quay lại làng thưởng thức công sức cả buổi sáng mò mẫm. Khang mời ngư dân ăn chung nhưng họ nói họ chỉ thèm thịt, hải sản họ ngán quá rồi nên từ chối.
Bốn đứa ăn sáng bằng hải sản no nê rồi lại di chuyển đến lăng Cá Ông để tham quan. Đây là một ngôi chùa nhỏ bên trong có xác Cá Ông được bảo quản trong tủ kính nhỏ, tụi nó chắp tay vái rồi lại lên đường.
Ở trung tâm của làng có một lối lên chùa Cổ Thạch ở trên núi. Khang với Minh thì thể lực đã được rèn luyện nên leo núi là chuyện nhỏ. Riêng hai bạn nữ thì được nửa đường là mệt thở không ra hơi. Thằng Minh xốc cái Ngọc cõng trên lưng đi tiếp, Khang cũng bắt chước làm theo. Lên tới đỉnh thì cả bọn thắp hương khấn vái, hóng gió, ngắm cảnh quan tuyệt đẹp từ trên cao, nghỉ ngơi thư giãn trong khoảng 2 tiếng rồi mới về.
Thằng Minh chỉ tiếc là đi mùa này không tham quan được bãi rêu xanh mướt và tham dự lễ hội Nghinh Ông.
Tối đến bốn đứa chỉ đi ăn uống, đi dạo quanh chợ rồi ai về phòng nấy, kết thúc chuyến du lịch hai ngày đáng nhớ.
Sáng hôm sau, Ngọc với Thanh tiễn Khang với Minh đến khu huấn luyện mà chú Roy đã hẹn tụi nó ở đó rồi hai bạn nữ về lại Sài Gòn.
Khu huấn luyện nằm ở một nơi biệt lập trong khu bảo tồn thiên nhiên Kalon rộng khoảng 40 000 hecta. Khang và Minh phải đi bộ khá xa mới tới nơi, chú Roy ra đón tụi nó ở phía ngoài khu bảo tồn vì sợ tụi nó lạc trong rừng.
Nơi này khá lớn, chắc cũng phải 20 hecta, có tường rào bê tông vây quanh. Bên trong rất nhiều cây xanh cứ như trong rừng vậy, nếu nhìn từ trên cao chắc cũng không thấy được có nhà cửa được xây dựng nơi đây. Cổng ra vào được khắc nổi chữ “K” to đùng, hai bên cổng là hai chòi bảo vệ dùng cả súng thật.
- Vào đi hai con.
Khang nói nhỏ:
- Nơi này rộng ghê nhỉ chú Roy. Chỗ này của quân đội hay sao mà được dùng cả súng thật luôn hả chú?
Chú Roy dừng lại, quay mặt về phía Khang trả lời:
- Cháu nói chỗ này của quân đội cũng đúng, mà không phải cũng không sai.
Khang thắc mắc:
- Sao khó hiểu vậy chú?
Chú Roy nói tiếp:
- Chỗ đất này được công ty thuê lại, hoạt động như khu vực tư nhân nhưng vẫn chịu sự theo dõi, quản lý của quân đội. Nói là quản lý chứ thực ra họ cũng không tham gia vào bất cứ việc gì trong này. Quan hệ hai bên là quan hệ hợp tác. Hai người gác cổng là người của quân đội đó cháu, họ chỉ có duy nhất nhiệm vụ đó thôi.
Khang gật gù.
Đi vào bên trong mới thấy, nơi này được xây đựng nền móng rất tốt. Chú Roy giới thiệu lần lượt là khu tập bắn súng với nhiều tấm bia được đặt sát bờ tường, có cả bia di động. Súng thì đặt ở trên bàn cách bia khá xa. Súng ngắn có, súng tự động có và cả súng bắn tỉa.
Khu tập võ có đầy đủ các loại vũ khí cận chiến như đao, kiếm, dao, chùy, thương v …v … được để chất đống xung quanh khoảng sân to lát bê tông. Trên sân có khá nhiều người nộm bằng sắt đã bị biến dạng do thường xuyên dùng để luyện tập, còn có nhiều chướng ngại vật, các khối gỗ to v … v … tóm lại là rất nhiều dụng cụ để hành xác.
Khu nghiên cứu phát triển bao gồm dãy các tòa nhà ba tầng xếp sát vào nhau liền kề với khu rèn đúc vũ khí có rất nhiều lò lửa đang hoạt động. Chú Roy nói hai khu này nghiên cứu và sản xuất ra vũ khí đa dạng với đủ loại chất liệu khác nhau. Một số món đồ công nghệ cũng được làm ra tại hai nơi này. Bên cạnh nơi này là dãy chuồng nuôi nhốt thú hoang dã, có con đã được thuần hóa và cũng có con thì chưa. Chú dặn đây là mấy khu vực cấm, hai đứa nhất định không được lại gần.
Khu ký túc xá, y tế, nhà ăn, giải trí, tập thể hình được bố trí tuốt phía cuối bờ tường. Khu này khá lớn nên Khang cũng lò mò đoán được số lượng người ở đây cũng không hề ít chút nào. Chú Roy dắt hai đứa lên phòng, căn phòng khá nhỏ chỉ có hai cái giường lót nệm, một cái tivi, một cái bàn gỗ và hai cái ghế. Dọc lối đi toàn là thanh niên đủ mọi độ tuổi với cơ thể cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn. Tụi nó như David lạc vào xứ toàn là những gã khổng lồ Goliath vậy.
Chú dặn ngoài giờ luyện tập thì hai đứa không được đi ra khỏi khu ký túc xá.
Chú Roy vừa đi, thằng Minh nhăn mặt thì thầm vào tai Khang:
- Sao tao có cảm giác tụi mình đang đi nghĩa vụ quân sự quá mày? Ở đây ba tháng chắc tao buồn chết mất. Mới ở xứ sở thần tiên hai ngày đã chìm vào địa ngục rồi. Nhìn cái phòng này mà nhớ cái resort thân yêu …
Khang cáu kỉnh đáp:
- Mày bớt than lại đi, tập cho mày chứ cho ai mà khóc. Nghĩ tới việc trở lên trâu bò đủ sức một cân bảy giống ba tao đi là đỡ chán à.
Thằng Minh cúi gằm mặt, thở dài, trông khá nản chí:
- Chắc tao không có ngày đó quá …
Khoảng một tiếng sau chú Roy tập trung tất cả người mới vào một ngôi nhà nhỏ ở gần khu tập võ. Khang đếm thấy có 52 người, chắc là điều lên từ chi nhánh ở Bình Chánh.
Chú phát cho mỗi người 1 con dao găm nhỏ, bốn bộ tạ đeo tay, chân, yêu cầu tất cả không được tháo ra, trừ lúc đi tắm. Mỗi bộ nặng 5 kg, tổng cộng một người đeo 20 kg.
Sau đó là màn chạy bộ vòng quanh sân tập trong 1 tiếng. Sau khi hoàn tất chạy bộ là hít đất, đu xà đơn, đứng tấn, bốn người vác một khối gỗ cực to cho đến khi chân đứng không vững, rồi vượt chướng ngại vật. Giáo án rất nặng, cộng thêm 20 kg đeo trên người, Khang và Minh đều tay chân rụng rời.
Khang mồ hôi nhễ nhại, vừa thở dốc vừa nghĩ trong đầu: “người mới đã thế này không biết người cũ tập nặng như thế nào nữa”
Buổi chiều thì tập đối kháng quyền cước, vật, phóng dao, lắp ráp súng, nhận vũ khí mình muốn rồi tập với người nộm sắt. Ròng rã suốt một tháng trời, cuối cùng tụi nó cũng được ra ngoài huấn luyện dã ngoại. 54 người lưng đeo ba lô quân dụng, bắt đầu hành trình vòng quanh khu bảo tồn.
Mặc dù là đi huấn luyện nhưng tụi nó có cảm giác như đi chữa lành, rừng thiên nhiên khác với rừng cây trồng trong khu “K”. Làn suối mát trong veo chảy trên những hòn đá phát ra tiếng róc rách nghe thật êm tai, thi thoảng còn thấy được mấy con gấu mập mạp đang chăm chú bắt cá, tiếng lá cây xào xạc mỗi khi có khỉ hay vượn đu qua, chim chóc hót líu la líu lít như một bản tình ca sống động.
Buổi trưa mọi người đến được thác “Yavly” nghỉ chân, dòng thác đổ ào ào thật là dũng mãnh bắn ra những hạt nước li ti trông lung linh, huyền ảo. 54 thanh niên trần như nhộng nhảy xuống tắm rửa, miệng ai cũng cười toe toét, tạt nước nhau quên hết mọi mệt mỏi.
Sau cái sướng tất nhiên sẽ đến cái khổ, buổi tối tụi nó cắm trại sâu trong rừng. Ngoại trừ ngọn lửa được đốt ở giữa trại, xung quanh tối đen như mực tạo cảm giác rờn rợn. Muỗi con nào con nấy to bằng đầu ngón tay út, tiếng “ré ré”, “sột soạt” cứ như có con gì bò trườn dưới đất đang rình tụi nó vậy. Gió thổi vi vu xuyên qua những táng cây khiến ai mà sợ ma thì chỉ có nước khóc thét.
Khang tỉnh dậy đi vệ sinh khi mọi người đã say giấc ngủ. Đang huýt sáo tận hưởng phút giây bình yên, nhẹ nhõm thì nó thấy ở đằng xa có một vài đốm sáng nhỏ hình cầu, tiếng cành khô gãy kêu răng rắc, những đốm sáng đang từ từ tiến lại phía nó, nó tò mò chăm chú nhìn xem đó là gì. Đến khi khoảng cách đủ gần thì đốm sáng hiện ra là đôi mắt của con báo, có đến ba con. Nó quay đầu định bỏ chạy thì giật mình dừng lại vì nghe một tiếng nói trong đầu nó:
- “Nguy hiểm! Rời đi ngay”
Nó quay lại nhìn thì thấy ba con báo đã mất hút. Đứng hình trong vài giây nhìn khắp xung quanh không có ai, nó nghĩ chắc là nó bị ảo giác, rồi nó quay lại lều ngủ một giấc tới sáng.
Những ngày sau, tụi nó tiếp tục trèo đèo, lội suối, leo núi, học các cách sinh tồn nơi rừng rậm. Trước khi về khu “K”, chú Roy cho phép mọi người xả hơi nguyên ngày, dựng trại bên bờ suối, ai muốn làm gì thì làm nhưng không được đi quá xa trại. Người thì tắm suối, người thì đi bắt cá, người thì đi săn thú.
Khang với Minh thì ngủ, ngủ và ngủ. Hai ông công tử được cưng chiều ở nhà, chăn ấm nệm êm, giờ đây hai tuần lăn lê bò lết trong rừng, ăn toàn đồ khô, muỗi chích sưng húp đã rút cạn sinh khí tụi nó. Thằng Minh ngáy nghe mà cứ tưởng tiếng trống trận, Khang nằm chung với nó hết chịu nổi, đành bò sang lều chú Roy ngủ ké một giấc đến tối.
Đêm đến, mọi người quay quần bên đống lửa. Những người đi săn bắt được thỏ, rắn và cá nữa nên tối nay họ có một bữa tiệc khá là thịnh soạn. Khang với Minh ăn như bị bỏ đói, sau khi đánh chén no say bắt đầu có người cất tiếng hát, mọi người vỗ tay hát theo rất nhiệt tình, náo động cả một góc rừng.
Chú Roy bỗng nhiên la lớn:
- Mọi người giữ im lặng.
Không gian im bặt như tờ, không còn ai lên tiếng. Mọi người không hiểu chuyện gì hết, tất cả đều nhìn về phía chú Roy đang hướng tai nghe một điều gì đó. Chú ra lệnh:
- Tất cả tập trung lại đây, bật đèn pin rọi về phía các bụi cây và cầm dao lên.
54 người ngay lập tức làm theo lời chú Roy, rọi đèn pin sáng rực cả một góc rừng. Tất cả đều nín thở lắng nghe. Âm thanh tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng “xì xì”, tiếng “xào xạc” của lá khô ở mọi hướng, càng lúc càng lớn dần.
Trong không gian phát ra một tiếng động khá lớn nghe như tiếng của rất nhiều nhà sư đang tụng kinh vậy.
Từ trong bụi cỏ, không biết ở đâu kéo ra mấy trăm con bò cạp màu đen bò lúc nhúc tiến về phía họ. Trên cây, lũ rắn lớp treo mình lủng lẳng như mấy sợi dây leo, lớp bò trườn dọc theo thân cây lũ lượt xuất hiện. Mọi người đều ngây người, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
Chú Roy lại hét lớn:
- Tất cả bình tĩnh! đeo găng tay vào, đội một, hai mau xé lều lấy vải bọc cây củi, tưới xăng lên làm đuốc, tiến lại gần những cái cây để xua rắn. Đội ba, bốn, năm, sáu cầm dao và đèn pin lên sẵn sàng tiêu diệt lũ bò cạp. Nhớ đứng gần nhau trong phạm vi có ánh sáng, không ai được tách lẻ.
Tất cả răm rắp làm theo, đội cầm đuốc xua rắn, con nào rơi xuống đất thì ngay lập tức có người cầm dao chặt đầu. Lũ bò cạp tuy đông nhưng khá chậm nên họ diệt cũng không mấy khó khăn. Mọi thứ diễn ra trong nửa tiếng ngắn ngủi, xác rắn và bọ cạp đầy trên đất.
Ngay khi tiếng tụng kinh im bặt, lũ bò cạp và rắn bỏ đi mất hút, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bị thương. Về khu K trong màn đêm dưới tình hình vừa nãy thì quá nguy hiểm, chú Roy lệnh thức cả đêm để đề phòng, sáng mai di chuyển sớm.
Chú Roy lại ra lệnh hốt hết xác trên mặt đất cho vào bao để mang về khu “K”. Khang nghe được chú Roy lẩm bẩm trong miệng:
- Tiếng tụng kinh này không sai được, “bọn chúng” đã mò đến Việt Nam rồi.
Khang nghĩ: “Lại là hai từ “bọn chúng”. Có lẽ nào là giống với bọn mà nó đã nghe được từ cuộc đối thoại của ba với người phụ nữ lạ?”.
Sáng hôm sau, cả đội thu dọn trại, di chuyển đến trưa là quay về đến khu “K”, trên đường về không ai nói chuyện tiếng nào.
Chú Roy cho họ nghỉ cả ngày vì đêm trước không ai được ngủ cả. Khang với Minh tham gia vào cuộc chiến hôm qua, cho đến giờ về phòng mới cảm thấy hơi run, lần đầu tụi nó gặp tình huống nguy hiểm như thế này. Tuy vậy thằng Minh vẫn thao thao bất tuyệt về việc nó hạ được bao nhiêu con bò cạp suốt buổi trưa, nó trông có vẻ khá hào hứng vì chiến tích đó. Khang mừng thầm có lẽ nhờ như thế nó sẽ không than trời than đất cái vụ bị hành xác trong khu “K” này nữa. Sau đó hai thằng lăn ra ngủ một giấc đến tối.
Khang đang đánh răng trong nhà vệ sinh thì thằng Minh vào, trông dáng uể oải:
- Ớ … ớ …Oáp…
- Dậy rồi hả mày? Vào đánh răng rửa mặt đi rồi xuống kiếm gì ăn.
Thằng Minh ưỡn lưng, vươn vai ngáp thêm cái nữa rồi trả lời:
- Ờ! Mày ra ngoài chờ tao tí.
Hai thằng lết xuống căn tin, lúc này đã là 9 giờ tối, đồ ăn còn lại không còn nhiều. Thằng thì ăn cơm trứng chiên, thằng thì bò xào. Ăn xong thằng Minh lại than:
- Ăn thế này thì mai sức đâu mà tập.
Khang nhìn nó rồi bảo:
- Mày có mang súng bắn kim gây mê không?
- Lúc nào tao chẳng mang.
Khang vỗ tay một cái rồi nói tiếp:
- Tí mang theo ra ngoài rừng cây xem có bổ sung thêm được thịt chim không.
Mắt thằng Minh sáng rực:
- Có lý! đi liền giờ đi.
Thế là cả hai vội vàng đứng dậy rồi đi hướng về phía rừng cây. Lang thang nửa tiếng đồng hồ không thấy chim đâu mà chợt nhận ra là tụi nó đã lạc đường mất rồi.
- Tiêu rồi! Giờ sao về đây Khang?
- Cái súng có máy quét 3D mà, mày quét cái là hiện đường về chứ gì mà lo, yên tâm đi.
- Cái máy này lúc quét nó sáng lắm, lỡ ai phát hiện ra thì sao? Tới giờ giới nghiêm rồi. Tao không muốn ngày mai chạy thêm 1 tiếng đâu.
Khang im lặng suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Vậy thôi ráng kiếm đường về chứ sao, khu này có 20 hecta, tao không tin không tìm được đường về.
Đã 10 giờ tối là giờ giới nghiêm, trời đen như mực, hai thằng vẫn còn mắc kẹt trong rừng cây. Tụi nó cứ đi, đi mãi cho đến khi thấy ánh đèn sáng le lói ở phía xa. Cả hai mừng húm vội vàng chạy về phía đó. Lúc lại gần thì thấy toàn là lồng sắt có khi đến cả ngàn cái, bên trong đủ mọi loại động vật hoang dã.
- Hình như tụi mình lạc vào khu nhốt thú rồi? - Thằng Minh nói nhỏ.
Tính tò mò của 2 đứa nổi lên, tụi nó tiếp tục đi, đám thú với cặp mắt sáng rực cứ nhìn theo làm thằng Minh thấy sởn gai ốc.
Cuối dãy lồng là một nhà kho khổng lồ có cánh cổng cao chục mét. Khang áp tai vào cổng để nghe thử nhưng chẳng nghe được gì. Thằng Minh ở phía sau thì cứ hỏi liên tục:
- Sao rồi? Có nghe được gì hay ho không mày?
Khang lắc đầu, xoay xoay bàn tay như đang nói chả có gì. Khang đẩy cửa thì nhận ra nó đã bị khóa:
- “Đừng vào”.
Giọng nói vang lên trong đầu Khang, nó quay phắt lại nhìn xung quanh thì ngoài thằng Minh ra chẳng có ai khác cả. Thằng Minh nhìn nó ngơ ngác:
- Làm gì quay lại đột ngột vậy? làm tao giật cả mình. Mày nghe thấy tiếng gì hả?
Nó cũng quay lại nhìn theo thằng Khang.
- Có thấy ai đâu? Hù chết tao rồi.
Khang lại nhìn thật kỹ xung quanh, ngoài mấy con thú đang nhìn tụi nó chằm chằm thì đúng thật là chẳng có ai. Nó nhíu cặp lông mày, lấy tay gãi gãi cái ót bán tín bán nghi: “Không lẽ nó lại bị ảo giác nữa”. Đăm chiêu một lúc rồi nó nói:
- Hết cách rồi, mày quét bản đồ đi Minh. Không về thì tối nay ngủ với muỗi ngoài này mất.
- Ừ! Tao cũng nghĩ vậy.
Nói rồi thằng Minh giơ tay đeo cái súng quẹt quẹt bấm bấm. Một luồng sáng khá lớn chiếu ra từ hai con mắt thủy tinh soi sáng rực cả một vùng rộng lớn, nó tiếp tục bấm hiển thị bản đồ 3D. Bỗng tiếng còi hụ inh ỏi vang lên khắp khu K. Thằng Minh la lớn:
- Chết cha! Chắc ánh sáng quá lớn gây kinh động đến mọi người rồi. Chuồn lẹ thôi cu.
Hai thằng chạy hộc tốc theo bản đồ về ký túc xá. Cũng may không ai phát hiện ra tụi nó. Về đến phòng, thằng Minh thở hổn hển:
- Tao đã … hộc, ... Nói rồi mà … nó sáng lắm.
- Ừ! Công nhận 200 triệu có khác, đèn ngọn hải đăng tao nghĩ cũng không sáng bằng một góc của nó - Khang vừa gật gù vừa giơ ngón tay cái tán thưởng.
Qua ngày hôm sau, khi 54 người đang xếp hàng nghiêm chỉnh, ngay ngắn chuẩn bị đi tập luyện. Chú Roy bước tới trước mặt nhìn tất cả một lượt rồi nói với giọng dõng dạc:
- Hôm qua vào giờ giới nghiêm chắc các cậu có nghe được tiếng còi báo động toàn khu đúng không?
Mọi người đứng nghiêm đồng thanh trả lời:
- Vâng! đội trưởng Roy.
Chú Roy tiếp tục nói lớn:
- Tiếng còi đó báo hiệu có kẻ lạ xâm nhập vào căn cứ. Kể từ bây giờ trừ những lúc luyện tập, tất cả thời gian khác đều là giờ giới nghiêm, các cậu không được phép ra khỏi khu vực ký túc xá.
- Đội an ninh sẽ được tăng cường canh gác ở mọi khu vực, nếu các cậu muốn đi ra ngoài phải được sự cho phép của họ mới được rời đi, tất nhiên là họ sẽ đi cùng. Tất cả đã rõ hết chưa?
54 người hô to:
- Rõ ! Đội trưởng.
Sau đó mọi người vẫn tập luyện như mọi ngày, chỉ khác là buổi chiều chú Roy bắt đầu cho tập bắn súng ngắn. Lần đầu được bắn súng thật, Khang bị tiếng nổ làm cho giật mình hết mấy lần, dĩ nhiên là đạn nó bắn ra cũng không bay vào bia mà tìm vào hư vô rồi.
Thằng Minh thì trời sinh có thiên phú trong môn này, trừ lần đầu bắn hơi lệch hồng tâm, còn lại nó bắn toàn điểm tối đa trong mọi khoảng cách. Nó cân cả bia di động luôn mới trâu bò. Chú Roy khen nó liên tục làm nó vừa khoái chí vừa ngại. Ấy vậy mà nó không quên le lưỡi trêu thằng Khang như cách nó bị trêu mỗi khi Khang thắng nó trong đấu võ đối kháng.
“Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà” - Khang mếu mặt.
Dần dà tụi nó được bắn thử mọi loại súng có trong khu “K”. Khang bắn không khá nổi, thằng Minh thì mê cây bắn tỉa, nó còn bảo rằng nếu được cấp phép, chắc nó kêu ba mua cho một cây về nghịch chơi quá.
Ngoài bãi huấn luyện, lính gác có mặt khắp mọi nơi trong khu “K” làm không khí trông rất nghiêm túc, cẩn trọng. Sau vài ngày, tụi nó cũng hơi yên tâm là không ai phát hiện ra, hai thằng đều nghĩ chắc khu nhốt thú không có gắn camera.
Hai ngày nữa là hết kỳ nghỉ hè, tụi nó thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lại Sài Gòn. Chú Roy đưa cho mỗi thằng bốn bộ tạ tay chân 10 kg, bảo về nhà mang thường xuyên như trong lúc tập. Chú còn tặng thêm một cây dùi cui bằng thép để phòng thân, bảo rằng võ của tụi nó giờ đã khá rồi, có món này thì thêm khả năng bảo vệ bản thân, chẳng phải sợ ai nữa.
Kết thúc huấn luyện, ngoài tiếng nói trong đầu hai lần trước, Khang chỉ lạ một điều ba nó là sếp, mà trong quá trình huấn luyện không ai biết nó là con của sếp cả. Mọi người đối xử với nó cũng như bao nhiêu người lính mới khác vậy.
Về tới Sài Gòn nó cũng quên bẵng hết mấy chuyện này, việc đầu tiên là hai đứa nó qua kiếm Thanh, Ngọc đi chơi cho đã cái đã. Ngọc với Thanh đều ngạc nhiên khi thấy hai thằng chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi cơ thể đã cường tráng, cơ bắp đầy người, chỉ có cái xấu là da đen đi do ngâm nắng suốt.
Thằng Minh suốt ngày gồng tay cho nổi con chuột lên để Ngọc rờ rờ, bóp bóp. Mặt nó đầy vẻ tự hào và khoái chí mỗi lần được Ngọc khen. Khang đá đểu thằng Minh:
- Giờ còn than nữa không mày?
Minh nhướn nhướn lông mày, giả vờ ngó Đông ngó Tây:
- Than? Ai than? Than lúc nào sao tao không biết?
- Thằng lươn lẹo.
Minh cười “hắc hắc”. Vào năm học mới, tụi nó chuyển lên lầu hai học lớp 11A12, học chung với mấy gương mặt bạn bè cũ rích của lớp mười và vẫn ngồi gần Thanh, Ngọc. Khác ở chỗ cô giáo chủ nhiệm thành thầy giáo chủ nhiệm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.