Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 540: Bí thư tỉnh ủy dàm thoại

Thần Quan Lộ Tây Pháp

19/05/2015

"Chủ nhiệm Lục, lần này cám ơn anh."

Dương Quân cầm tay Lục Duệ lắc lắc.

Lời nói của Lục Duệ điểm đến là dừng, Dương Quân tất nhiên cũng hiểu ý, minh bạch Hàn Định Bang rốt cuộc là tới làm gì.

Gõ!

Cái gì gọi là gõ, chính là trước khi dùng anh sẽ gõ cho anh một cái, để anh minh bạch vị trí của mình.

Dương Quân vốn vẫn chưa đoán ra ý đồ đến của Hàn Định Bang, nhưng Lục Duệ vừa một câu nhắc nhở hắn, thân là bí thư tỉnh ủy, Hàn Định Bang phải cân nhắc thế cục toàn tỉnh, phải đặt xuống một con cờ lớn để cân bằng quyền lực toàn tỉnh, mà mình, rất có thể chính là một bộ phận rất quan trọng trong bàn cờ. Cho nên lo lắng quá là không cần thiết, tất cả dựa theo trình tự bình thường là được, huống chi bên trong lời nói của Lục Duệ đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, hắn sẽ dựa theo trình tự bình thường mà làm, không làm lớn chuyện Phú khu.

Sau khi Nghỉ ngơi một lúc, dưới sự đi cùng của Dương Quân, Hàn Định Bang thị sát nhà máy chế thuốc thứ hai của Tề thành, Lục Duệ không hề đi theo, hắn là chủ nhiệm phòng đốc tra, cũng không phải tùy viên của Hàn Định Bang, nghênh đón bí thư tỉnh ủy chỉ là vf lễ phép thượng hạ cấp, chuyện còn lại không cần thiết phải dính vào.

Trong thị sát buổi chiều hôm ấy, biểu hiện của Dương Quân vô cùng trấn định, tất cả đều dựa theo ý tứ của Hàn Định Bang, không có biểu hiện hoảng loạn, khiến Hàn Định Bang rất hài lòng.

Buổi chiều Hôm ấy, trong hội trường thị ủy, mở hội nghị mở rộng cán bộ thị ủy thị chính phủ, bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang có phát biểu quan trọng.

Mà buổi tối, Lục Duệ lại bị Trần Dương gọi vào phòng nghỉ ngơi của Hàn Định Bang.

"Đừng câu thúc, cứ tùy tiện mà ngồi." Vừa vào phòng, Hàn Định Bang liền cười nói với Lục Duệ.

Lục Duệ cung kính gật đầu ngồi xuống sô pha, Trần Dương pha trà cho hai người rồi xoay người ra khỏi phòng.

Hàn Định Bang nghiện thuốc lá nặng, nhất là khi công tác, càng thuốc không rời tay, vào Lục Duệ vào y vừa hút xong một điếu, uống một ngụm trà, vừa định cầm thuốc của mình lên, nhìn thấy Lục Duệ thì bỗng nhiên bật cười, vươn tay nói: "Thằng nhóc cậu giao Đặc Cung ra đây."

"Khụ khụ! Khụ khụ!" Lục Duệ bị hành động có chút đột nhiên này của y khiến cho giật nảy mình, liền nghe thấy Hàn Định Bang cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết, Chu lão đã nói với tôi rồi, Đặc cung của Chu lão và Lâm lão đều bị vợ cậu vơ vét sạch, tất cả đưa tới chỗ cậu?"

Lục Duệ có chút xấu hổ cười cười, từ trong túi lấy ra một hộp Đặc Cung mới đưa cho Hàn Định Bang.

Mở thuốc ra, Hàn Định Bang rút một điếu, nghĩ một lát rồi đưa cho Lục Duệ, cười nói: "Này, trả lại cậu một điếu, còn hộp thì của tôi hết, coi như cậu hiếu kính với lãnh đạo." Lục Duệ cười hắc hắc, biết y là đang nói đùa với mình.

Vươn tay tiếp lấy thuốc Hàn Định Bang đưa, Lục Duệ lấy ra một cái bật lửa châm cho y rồi mới châm cho mình.

Hàn Định Bang phả khói, cười ha ha nói: "Tiểu Lục, mấy ngày này ở Tề thành có cảm giác thế nào?"

Trầm ngâm trầm ngâm một chút rồi nói: "Thẳng thắn mà nói thì cảm giác bình thường, cục diện của Tề thành rất phức tạp."

Hàn Định Bang cười cười, gật đầu nói: "cậu có thể nhìn ra điểm này, đã là không tồi."

Lục Duệ trong lòng thầm nghĩ, không nhìn ra mới là lạ, Phạm Thụ Lâm thân là thị trưởng lại không hề có trao đổi gì với Dương Quân, Đường Chí Quốc là một bí thư khu ủy, không ngờ ngay cả phó bí thư thị ủy Phiền Đào cũng không để vào mắt, thế cục của Tề thành này không phức tạp mới là lạ.

Thật ra Lục Duệ cũng biết, chỉ cần là trong quan trường, bất kể là một xã nho nhỏ hoặc là một tỉnh nào đó, có tình huống chỗ nào mà không phức tạp? Nếu Không phức tạp thì không phải quan trường.



Lục Duệ tất nhiên biết Hàn Định Bang hỏi mình như vậy là có ý gì. Có điều hắn lại không thể nói ra, mặc dù hắn nhìn ra phức tạp thế nào, nhưng lúc này cũng phải giả vờ câm điếc. Lãnh đạo có đôi khi hỏi, cũng không nhất định là cần anh trả lời, khách khí nói chuyện với anh cũng không phải bởi vì anh anh thực sự có địa vị khiến hắn đối đãi ngang hàng, mà là vì người nào đó phía sau anh không thể không khiến hắn bảo trì tôn trọng nhất định đối với anh, nhưng này sự tôn trọng này không giành cho anh mà là giành cho người phía sau anh.

Lục Duệ tin, nếu mình thực sự coi sự khách khí của Hàn Định Bang trở thành coi trọng, vậy sẽ thành thằng ngốc, bất kể là lúc nào, trong quan trường vẫn phải chú ý tới tôn ti luân lý chức quan lớn nhỏ, bất kỳ một sai lầm nào dù rất nhỏ đều sẽ tạo thành nguy hiểm không thể biết trước trong tương lai.

Quả nhiên, sau khi mình nói xong, Hàn Định Bang lẩm bẩm: "Phức tạp, ha ha, làm sao không phức tạp được."

Lục Duệ hiểu rõ, Hàn Định Bang chắc là gặp một số khó khăn ở tỉnh ủy, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến dùng biện pháp gia tăng nhân số thường ủy tỉnh ủy để giải quyết vấn đề của tỉnh ủy, nói rõ ràng hơn một chút thì hiện tại Hàn Định Bang chắc ở trong tình thế không tốt lắm.

Lục Duệ đã tìm hiểu qua thế cục của tỉnh ủy tỉnh H, Hàn Định Bang thân là bí thư tỉnh ủy, số phiếu thường ủy nắm giữ trong tay cũng không nhiều, chỉ có phó bí thư đảng uỷ Đường Ba và thư ký trưởng tỉnh ủy Hạ Tuấn, cộng với phó tỉnh trường thường vụ Vương Chu gần đây vừa đầu nhập, cũng chỉ có bốn phiếu. Có điều với tình huống mười một thường ủy của cuộc họp thường ủy tỉnh ủy tỉnh H, cộng với tình huống phức tạp rắc rối của thế lực khắp nơi cho thấy, Lục Duệ vẫn cho rằng Hàn Định Bang chắc có thể nắm giữ được thế cục trong tay. Dù sao trưởng phòng tổ chức Trần Bân và trưởng ban tuyên truyền Triệu Yến cũng là người của Lâm gia, mà quan hệ của Hàn Định Bang với Lâm hệ cũng không tồi.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của Hàn Định Bang, tựa hồ thế cục không hề phát triển theo hướng mà Lục Duệ đoán.

Hàn Định Bang nhìn Lục Duệ, bỗng nhiên cười nói: "Sau khi cậu và Nhược Lam kết hôn có tới nhà trưởng phòng Trần bái phỏng không?"

Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn Hàn Định Bang, không biết y lúc này nhắc tới trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Bân là có ý gì.

Trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy Trần Bân là người phát ngôn cho lợi ích của Lâm gia ở tỉnh H, đây là điều không thể nghi ngờ, quan viên tỉnh H có thể xuất hiện trong hôn lễ của Lâm Nhược Lam và Lục Duệ không nhiều lắm, trừ Hàn Định Bang ra thì chính là vị trưởng phòng Trần này. Nhưng Lục Duệ lại không hề có tiếp xúc quá nhiều với hắn.

Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy vị trưởng phòng Trần này nhìn qua không đơn giản, hơn nữa hắn cũng không muốn có tiếp xúc quá nhiều với thế lực của Lâm gia, theo Lục Duệ, hiện nay thế lực các đại phái hệ rắc rối phức tạp, mình nếu là được tài tướng của đoàn hệ Hàn Định Bang này đề bạt, lại có có quan hệ với Lâm gia và Tào gia, cần phải bảo trì khoảng cách nhất định với hai bên sao cho thỏa đáng, như vậy vừa không khiến cho mọi người phản cảm, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của mình.

Chỉ là lúc này nghe thấy Hàn Định Bang nhắc tới Trần Bân, khiến Lục Duệ hơi có chút sửng sốt.

Có điều hắn vẫn cúi đầu nói: "Tôi chưa tới bái phỏng trưởng phòng Trần."

Hàn Định Bang ngây ra một lúc, lập tức gật đầu, tuy rằng không nói gì nhưng trong mắt lại lộ ra ý tán thưởng, có điều lập tức cười nói: "Như vậy không tốt, có thời gian tới bái phỏng trưởng phòng Trần đi."

Lục Duệ cung kính gật đầu nói: "Tôi nhớ rồi, trở lại tỉnh thành có thời gian tôi sẽ tới bái phỏng trưởng phòng Trần."

Hàn Định Bang lại nói: "Tổ đôn đốc các cậu có thu hoạch gì ở Phú khu Tề thành?"

Trầm ngâm một chút, Lục Duệ nói: "Thu hoạch cũng được một chút, trong công tác của Phú khu tồn tại một số vấn đề, điểm này là không thể nghi ngờ."

Nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, Hàn Định Bang gật đầu: "Thế này đi, buổi sáng ngày mai tới Long Khê trước, buổi chiều chúng ta tới Phú khu, sau đó ở một đêm ở Phú khu, tìm hiểu tình huống.Cậu gọi các đốc sát viên được phái ra về đi, chỉnh lý lại tình huống tìm hiểu được, tôi muốn nghe một chút."

Lục Duệ gật đầu, hắn biết Hàn Định Bang chắc là muốn động tới ban lãnh đạo Phú khu, hoặc là nói, mượn cơ hội này, thể hiện một chút quyền uy của bí thư tỉnh ủy, thuận đường gõ Dương Quân.

Chính vào lúc này, Trần Dương gõ cửa bước vào, nói: "Bí thư Hàn, bí thư Dương của thành phố Tề thành tới muốn báo cáo công tác với ngài."

Hàn Định Bang gật đầu, nói với Lục Duệ: "cậu đi về trước đi, chuẩn bị một chút."

Lục Duệ đáp ứng, cung kính rời khỏi phòng, khi đi tới cửa, nhìn thấy bí thư thị ủy Tề thành Dương Quân, hai người nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi.



Rời khỏi phòng, Lục Duệ vừa định xuống lầu về phòng mình thì lại bị Trần Dương kéo tay áo, ngẩng đầu, Lục Duệ liền nhìn thấy Trần Dương đánh mắt ra hiệu với mình.

Lục Duệ biết hắn khẳng định tìm mình có việc, liền đứng đợi một lát ở cửa, quả nhiên Trần Dương sau khi pha trà cho Hàn Định Bang và Dương Quân thì liền đi ra, tới cửa nói khẽ: "Bí thư Hàn muốn bàn việc với bí thư Dương, chúng ta sang phòng bên cạnh."

Lục Duệ gật đầu, hai người một trước một sau tới phòng bên cạnh. Trần Dương mở cửa, để tiện xem có ai đi qua không, thật ra trên cơ bản là không có ai, nơi này là tầng cao nhất của khách sạn, toàn bộ tầng trệt đều bị thị ủy Tề thành bao hết để tiếp đãi lãnh đạo tỉnh ủy.

" Anh Trần, có việc gì à?" Lục Duệ đợi cho hai người ngồi xuống rồi thì nói khẽ.

Trần Dương thở dài nói: "Không phải tôi, là bí thư Hàn."

Lục Duệ lập tức ngẩn ra.

Trần Dương nói: "Anh chắc là chưa từng có giao tiếp với tỉnh trưởng Giang. Hiện tại cuộc họp thường ủy quả thực rất loạn. Giang tỉnh đâu có giống quan viên, rõ ràng chính là thổ phỉ, tính tình nóng nảy. Mấy ngày đầu còn đỡ, trong khoảng thời gian gần đây, trên cuộc họp thường ủy hoàn toàn thay đổi bộ dạng, chuyện gì cũng phải nghe hắn, nếu không nghe hắn, hắn lập tức sẽ trở mặt, bắt đầu vỗ bàn chửi. Cuộc họp thường ủy Tỉnh ủy không ngờ biến thành cái chợ, cứ họp là cãi nhau."

Lục Duệ nghe hắn nói như vậy, biết khẳng định Hàn Định Bang đang bị người ta làm khó, quả nhiên, nghe thấy nghe thấy Trần Dương nói tiếp: "Các thường ủy hiện tại đều đang quan vọng, thái độ của trưởng phòng Trần và bộ trưởng Triệu không rõ ràng, có mấy lần thậm chí còn tán đồng ý kiến của tỉnh trưởng Giang, trưởng ban Trương thì không biết tại sao, vứt bỏ lập trường trung lập, bắt đầu ủng hộ tỉnh trưởng."

Nhíu mày, Lục Duệ hỏi: "Bí thư La thì sao?"

Rất rõ ràng, nếu chỉ là vậy thì Hàn Định Bang chắc cũng sẽ không ở vào hoàn cảnh xấu, Trần Bân vì đại biểu cho Lâm hệ nê thái độ ám muội, Trương Thành Lâm chủ động dựa vào Giang Vĩnh Lực, tựa hồ không thể lay động được địa vị của Hàn Định Bang trong tỉnh ủy. Xem ra vấn đề chắc là ở trên người phe của bí thư Ủy ban chính pháp La Xuân Hạc.

Quả nhiên, Trần Dương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bí thư La cùng liên thủ với tỉnh trưởng Giang."

Gật đầu, Lục Duệ biết chỉ sợ đây mới là nguyên nhân căn bản mà Hàn Định Bang không thể không đề nghị Trung ương gia tăng nhân số thường ủy tỉnh ủy. Bí thư thị ủy Tân Châu Chung Dân là phái trung gian nổi danh, người ta xuất thân thế gia quân đội, căn bản không nhúng vào chuyện của tỉnh lý, lúc trước làm bí thư thị ủy Tân Châu, cũng là để xử lý một tổ chức xã hội đen lớn ở Tân Châu, muốn hắn gia nhập bất kỳ một phía nào đều là không thể, hơn nữa quan hệ cá nhân của Chung Dân và tư lệnh viên quân phân khu Cao Sơ vô cùng tốt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ trên cuộc họp thường ủy sẽ kết thành thế lực phái trung lập cùng tiến thối.

Như vậy còn lại, chính là gia tăng một vị phó tỉnh trường thường ủy của phía chính phủ.

Ý tứ của Hàn Định Bang rất rõ ràng, gia tăng hai thường ủy, một gã là phái trung lập, mà nếu như người còn lại là ở phía mình, trừ bốn gã thường ủy phía Giang Vĩnh Lực và ba người phái trung lập cùng với thế lực Lâm hệ thái độ không rõ ràng ra, năm thường ủy còn lại đều là người của mình, vậy có thể nắm giữ quyền chủ động trên cuộc họp thường ủy.

Có điều nghe Trần Dương giới thiệu tình huống như vậy, Lục Duệ trong lòng vẫn không nhịn được oán thầm không thôi, Hàn Định Bang lúc này xem ra với chưa thành thục như ngày sau bước lên đỉnh cao, thủ đoạn chính trị vẫn còn rất nhiều thiếu xót, nhất là dưới tình huống hiện tại, có chút bất lực với dương mưu của đối phương. Lại nói tiếp, tình huống hiện tại thật ra rất tương tự với cạnh tranh giữa các thương nhân Hoa Hạ, giống như khi buôn bán một phía kiên trì không lừa người già trẻ con, sinh ý muốn làm khẳng định rất khó khăn, không chừng làm không được bao lâu sẽ phải đóng cửa. Nhưng sử dngj một chút thủ đoạn, ví dụ như nâng giá cao hoặc là bán giá thấp, có thể kiếm được một số tiền rồi sau đó chậm rãi phát triển. Về phần thương nhất kẹp đầu dưới háng, bất chấp tất cả liều một trận, bọn họ rất có thể sẽ phát triển lớn mạnh.

Quan trường thật ra cũng như thương trường, cái gọi là tích luỹ vốn ban đầu tràn ngập nguyên tội, đừng tin những nhà tư bản vinh quang sáng rực có lịch sử làm giàu sạch sẽ, Bill Gates dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập ra tập đoàn phần mềm Microsofts, nhưng đừng quên, hắn có mẹ là thành viên hội động quản trị công ty IBM, Warren Buffett quả thực được coi là nhà đầu tư thần thánh, nhưng lão tử của ông ta lại là nghị sĩ quốc hội Mỹ. Chỉ cần là muốn thành công, không dựa vào một số thủ đoạn là không thể, chỉ có điều đợi cho công thành danh toại, danh chấn thiên hạ rồi, nhớ phải lau sạch cái đuôi của mình.

Cái này cũng như trong quan trường, khi ở cơ sở có lẽ sẽ dùng chuyện nữ nhân để chơi đối thủ chính trị của mình, nhưng sau khi tới cấp bậc nhất định rồi, loại thủ đoạn này mọi người sẽ không sử dụng nữa. Quy củ làm người, giữ khuôn phép làm việc, cho dù là âm mưu quỷ kế, cũng phải có quy củ nhất định, ít nhất thì nhìn qua cũng phải hợp tình hợp lý. Nếu không, anh sẽ bị toàn bộ giới này bài xích.

Nói trực tiếp một chút, trong quan trường, quan viên cấp huyện xã, phải bá đạo, có thủ đoạn cương liệt, có thể trấn trụ được trường hợp. Mà đến cấp thị ủy, thì phải chú ý phương pháp, bởi vì rất nhiều chuyện không phải anh dùng khí phách có thể đè nén được, phải dùng một chút thủ đoạn quản lý, nói chuẩn xác hơn thì cần một số trí tuệ chính trị. Mà đến cấp tỉnh, vậy không chỉ là cần trí tuệ, còn cần thủ đoạn, sự nhìn xa hiểu rộng.

Hàn Định Bang hiện tại không phải thiếu thủ đoạn và sức quan sát, mà là y chưa gặp đối thủ chính trị khiến cho người ta bất ngờ như vậy bao giờ, giống như một người đang quen ngồi uống trà cãi nhau, tự dưng xuất hiện một đối thủ thích dùng tay chân để giải quyết vấn đề, tất cả mọi người sẽ có chút không thích ứng kịp.

Nếu như là vậy, vậy thì ình có phải nên nhắc nhở Trần Dương hay không? Tốt nhất để Trần Dương tiết lộ cho Hàn Định Bang, từ đó khiến Hàn Định Bang có thể minh bạch nên ứng đối với sự khiêu chiến của Giang Vĩnh Lực như thế nào.

Cẩn thận cân nhắc một chút, Lục Duệ biết lời nói của mình tốt nhất đừng quá rõ ràng, bất kể là thế nào, Hàn Định Bang cũng là bí thư tỉnh ủy, y không cần, cũng sẽ không thích để một người trẻ tuổi dậy mình phải làm việc như thế nào.

Rất nhiều lúc, nhắc nhở lãnh đạo không phải là một chuyện thoải mái, cái gọi là gần vua như gần cọp, loại chuyện này nếu như không phải không có biện pháp thì Lục Duệ cũng lười chẳng muốn làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Khuynh Nhất Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook